Chương 50: Chủ tớ đoàn tụ
Bạch Dược Nhân Sư
08/06/2022
Tuệ Lâm dừng chân trước cánh cửa Từ Thanh cung, nàng bối rối xoa mu bàn tay, chậm chạp tiến vào.
Ban nãy vui biết bao nhiêu, gấp gáp biết bao nhiêu, thì giờ đây lại rụt rè bấy nhiêu. Nàng chỉ sợ khi mở cánh cửa này ra, lại là khung cảnh trơ trọi như lúc trước.
Nếu thật sự là như thế, Tuệ Lâm nàng biết phải làm thế nào đây!
Tuệ Lâm bối rối gõ cửa, lòng ngực lại vì hồi hộp mà không ngừng nhảy dựng. Nàng nâng mắt mòn mỏi chờ đợi, biết bao nhiêu sợ hãi lại vây lấy nàng.1
"Ai đó?" Lý Thiên Thành nghe có tiếng gõ cửa thì lên tiếng, bàn tay vẫn như cũ ôm lấy Sở Diên không rời.
Tuệ Lâm nghe giọng nói của hắn có phần không nhẫn nhịn, nàng cắn răng ai oán vài tiếng, trong lòng là hờn dỗi.
Nếu không phải tại hắn thì y cũng không bỏ nàng lâu như vậy, mang chủ tử nàng giam bên cạnh đã đành, lại còn nhẫn tâm để y ở lãnh cung.
Nàng nhiều lần cùng Dương Xuân tới đều bị thị vệ đuổi trở về, căn bản không thể nào gặp được Sở Diên.
Lý Thiên Thành vốn là một kẻ không có nhân tính, nay lại thế này, mai lại thế kia, thực chất không thể nào xuôi bề được.
Tuệ Lâm nghiến răng ken két, nàng nhẹ thở ra một hơi, cố gắng đều lại tâm trạng.
"Bẩm hoàng thượng, là nô tỳ... Tuệ Lâm!" Nàng chậm chạp cúi đầu, chờ đợi lời nói có thể hoặc không nên trong.
Sau một lát mới nghe được âm giọng nhẹ nhàng của người quen.
"Vào đi!" Sở Diên nhẹ nhàng lên tiếng, y buông tay hắn ra, đứng dậy đi đến cửa.
Chỉ trong chốc lát hai khuôn mặt vui vẻ như gặp được châu báu hiện lên, Sở Diên tươi cười ôm lấy nàng, y lí nhí nói.
"Đã rất lâu rồi... rất lâu rồi chúng ta mới gặp lại..."
Cũng không hẳn là lâu lắm, thoáng chốc cũng được một năm.
Vậy mà tình chủ tử của bọn họ vẫn cứ như ngày nào, không hề phai nhòa dù chỉ một chút.
Thật sự khiến người khác phải ghen tị.
Lý Thiên Thành có lẽ là người đầu tiên hành xử trong đố kỵ như này, hắn khinh miệt nhếch môi, còn tưởng là gì? Chẳng qua mới một năm thôi mà?
Hắn còn tưởng đã mười năm rồi hai người đó mới gặp lại nhau vậy, cần gì phải phô trương như thế, là diễn cảnh chủ tử đoàn tựu cho hắn xem sao?
"Hai người các ngươi có thể thôi hay không? Có còn nhớ tới,... trẫm cũng đang... ở đây?" Hắn chậm rãi nhấn mạnh, sau đó nhìn chằm chằm hai người bọn họ.
Nếu biết như vậy để y chịu khổ thêm vài ngày, hắn còn ngay đây mà lại xem hắn như vô hình vậy, thật đáng trách, đáng trách mà.
"Nghe nói mấy hôm trước ngươi và Dương Xuân tự ý muốn vào lãnh cung à?" Lý Thiên Thành nhướng mày hỏi, chỉ muốn xem thái độ của Tuệ Lâm.
Nghe đến câu hỏi này Tuệ Lâm lập tức xanh mặt, nàng thầm mắng trong bụng, chẳng lẽ vừa mới gặp lại chủ tử, đã phải diễn một cảnh tang thương sao?
Chạy trời không thoát nắng, tưởng chừng sẽ không đến tai hoàng thượng, vậy mà hắn đã sớm biết từ lâu.
Lập tức Tuệ Lâm liền quỳ xuống, bao nhiêu ngang bướng lúc này hoàn toàn biến mất, chỉ để lại một khuôn mặt thập phần sợ hãi.
"Nô tỳ sai rồi, đều là lỗi của nô tỳ... không hề liên quan đến Dương quý nhân!" Tuệ Lâm không ngừng dập đầu, điên cuồng giải thích.
Đêm hôm đó là nàng lén lúc tới chỗ Dương Xuân, cầu xin y hắn ta giúp nàng đến thăm Sở Diên.
Nào ngờ ý định khó thành, lần này nếu như có phải liên lụy, nàng cũng tự mình gánh lấy trách nhiệm.
Tuệ Lâm nuối tiếc nhìn Sở Diên, xem ra lần này lại phải xa chủ tử một lần nữa.
"Chủ tử... xin lỗi!" Tuệ Lâm nói xong thì thẳng lưng nhìn Lý Thiên Thành, chờ đợi phán xét.
"Ngươi đang diễn trò gì vậy? Là cảnh tượng sinh ly tử biệt à?" Lý Thiên Thành cười gượng hỏi, chẳng qua vừa nãy chỉ là câu hỏi hết sức bình thường.
Hắn không nghĩ sẽ xử tội gì nàng, biết rằng nô tỳ này trung thành hết mực, là một kẻ đáng tin cậy!
Nếu như vậy, hắn làm sao giết chết một con thú nhỏ trung thành.
Sở Diên một tay kéo nàng dậy, y thì thầm bên tai Tuệ Lâm: "Không chết! Đừng quá lo lắng, mau mau đứng dậy đi!"
Nghe vậy Tuệ Lâm mới hoàn hồn, ba phần hồn phách kia không biết trở về chưa nữa, tự dưng cảm thấy lâng lâng.
"Chủ tử à! Nô tỳ tưởng rằng đây là lần cuối chứ!"
"Nói mớ cái gì đó!" Sở Diên gõ đầu nàng một cái thật nhẹ, sau đó ôn hòa nói.
"Hoàng thượng nói sẽ điều tra, cũng nói sẽ để ngươi ở lại bên cạnh, chúng ta vẫn có thể tiếp tục duyên phận chủ tớ!"
Không ở đây nghe tiếp, Lý Thiên Thành nhớ rõ hắn còn một số việc cần làm, mấy ngày nay chỉ toàn lén trộm nhìn người kia, mà quên mất vẫn còn bao la công vụ đang chờ hắn thu xếp.
"Nếu không còn gì để nói, vậy trẫm phải đi đây, tối nay nhớ tắm kỹ vào... trẫm sẽ đến rất nhanh..."
Hắn nói rồi liền đi mất, chỉ để lại y một gương mặt ngượng đỏ đến phát hỏa.
Sở Diên lập tức xoay người qua chỗ khác, chỉ biết cố nén lửa nóng đang thiêu đốt.
"Nói cái gì phải tắm kỹ vào? Chủ tử, nô tỳ vẫn ngửi được mùi hương tử đằng trên người của chủ tử mà?"
Ban nãy vui biết bao nhiêu, gấp gáp biết bao nhiêu, thì giờ đây lại rụt rè bấy nhiêu. Nàng chỉ sợ khi mở cánh cửa này ra, lại là khung cảnh trơ trọi như lúc trước.
Nếu thật sự là như thế, Tuệ Lâm nàng biết phải làm thế nào đây!
Tuệ Lâm bối rối gõ cửa, lòng ngực lại vì hồi hộp mà không ngừng nhảy dựng. Nàng nâng mắt mòn mỏi chờ đợi, biết bao nhiêu sợ hãi lại vây lấy nàng.1
"Ai đó?" Lý Thiên Thành nghe có tiếng gõ cửa thì lên tiếng, bàn tay vẫn như cũ ôm lấy Sở Diên không rời.
Tuệ Lâm nghe giọng nói của hắn có phần không nhẫn nhịn, nàng cắn răng ai oán vài tiếng, trong lòng là hờn dỗi.
Nếu không phải tại hắn thì y cũng không bỏ nàng lâu như vậy, mang chủ tử nàng giam bên cạnh đã đành, lại còn nhẫn tâm để y ở lãnh cung.
Nàng nhiều lần cùng Dương Xuân tới đều bị thị vệ đuổi trở về, căn bản không thể nào gặp được Sở Diên.
Lý Thiên Thành vốn là một kẻ không có nhân tính, nay lại thế này, mai lại thế kia, thực chất không thể nào xuôi bề được.
Tuệ Lâm nghiến răng ken két, nàng nhẹ thở ra một hơi, cố gắng đều lại tâm trạng.
"Bẩm hoàng thượng, là nô tỳ... Tuệ Lâm!" Nàng chậm chạp cúi đầu, chờ đợi lời nói có thể hoặc không nên trong.
Sau một lát mới nghe được âm giọng nhẹ nhàng của người quen.
"Vào đi!" Sở Diên nhẹ nhàng lên tiếng, y buông tay hắn ra, đứng dậy đi đến cửa.
Chỉ trong chốc lát hai khuôn mặt vui vẻ như gặp được châu báu hiện lên, Sở Diên tươi cười ôm lấy nàng, y lí nhí nói.
"Đã rất lâu rồi... rất lâu rồi chúng ta mới gặp lại..."
Cũng không hẳn là lâu lắm, thoáng chốc cũng được một năm.
Vậy mà tình chủ tử của bọn họ vẫn cứ như ngày nào, không hề phai nhòa dù chỉ một chút.
Thật sự khiến người khác phải ghen tị.
Lý Thiên Thành có lẽ là người đầu tiên hành xử trong đố kỵ như này, hắn khinh miệt nhếch môi, còn tưởng là gì? Chẳng qua mới một năm thôi mà?
Hắn còn tưởng đã mười năm rồi hai người đó mới gặp lại nhau vậy, cần gì phải phô trương như thế, là diễn cảnh chủ tử đoàn tựu cho hắn xem sao?
"Hai người các ngươi có thể thôi hay không? Có còn nhớ tới,... trẫm cũng đang... ở đây?" Hắn chậm rãi nhấn mạnh, sau đó nhìn chằm chằm hai người bọn họ.
Nếu biết như vậy để y chịu khổ thêm vài ngày, hắn còn ngay đây mà lại xem hắn như vô hình vậy, thật đáng trách, đáng trách mà.
"Nghe nói mấy hôm trước ngươi và Dương Xuân tự ý muốn vào lãnh cung à?" Lý Thiên Thành nhướng mày hỏi, chỉ muốn xem thái độ của Tuệ Lâm.
Nghe đến câu hỏi này Tuệ Lâm lập tức xanh mặt, nàng thầm mắng trong bụng, chẳng lẽ vừa mới gặp lại chủ tử, đã phải diễn một cảnh tang thương sao?
Chạy trời không thoát nắng, tưởng chừng sẽ không đến tai hoàng thượng, vậy mà hắn đã sớm biết từ lâu.
Lập tức Tuệ Lâm liền quỳ xuống, bao nhiêu ngang bướng lúc này hoàn toàn biến mất, chỉ để lại một khuôn mặt thập phần sợ hãi.
"Nô tỳ sai rồi, đều là lỗi của nô tỳ... không hề liên quan đến Dương quý nhân!" Tuệ Lâm không ngừng dập đầu, điên cuồng giải thích.
Đêm hôm đó là nàng lén lúc tới chỗ Dương Xuân, cầu xin y hắn ta giúp nàng đến thăm Sở Diên.
Nào ngờ ý định khó thành, lần này nếu như có phải liên lụy, nàng cũng tự mình gánh lấy trách nhiệm.
Tuệ Lâm nuối tiếc nhìn Sở Diên, xem ra lần này lại phải xa chủ tử một lần nữa.
"Chủ tử... xin lỗi!" Tuệ Lâm nói xong thì thẳng lưng nhìn Lý Thiên Thành, chờ đợi phán xét.
"Ngươi đang diễn trò gì vậy? Là cảnh tượng sinh ly tử biệt à?" Lý Thiên Thành cười gượng hỏi, chẳng qua vừa nãy chỉ là câu hỏi hết sức bình thường.
Hắn không nghĩ sẽ xử tội gì nàng, biết rằng nô tỳ này trung thành hết mực, là một kẻ đáng tin cậy!
Nếu như vậy, hắn làm sao giết chết một con thú nhỏ trung thành.
Sở Diên một tay kéo nàng dậy, y thì thầm bên tai Tuệ Lâm: "Không chết! Đừng quá lo lắng, mau mau đứng dậy đi!"
Nghe vậy Tuệ Lâm mới hoàn hồn, ba phần hồn phách kia không biết trở về chưa nữa, tự dưng cảm thấy lâng lâng.
"Chủ tử à! Nô tỳ tưởng rằng đây là lần cuối chứ!"
"Nói mớ cái gì đó!" Sở Diên gõ đầu nàng một cái thật nhẹ, sau đó ôn hòa nói.
"Hoàng thượng nói sẽ điều tra, cũng nói sẽ để ngươi ở lại bên cạnh, chúng ta vẫn có thể tiếp tục duyên phận chủ tớ!"
Không ở đây nghe tiếp, Lý Thiên Thành nhớ rõ hắn còn một số việc cần làm, mấy ngày nay chỉ toàn lén trộm nhìn người kia, mà quên mất vẫn còn bao la công vụ đang chờ hắn thu xếp.
"Nếu không còn gì để nói, vậy trẫm phải đi đây, tối nay nhớ tắm kỹ vào... trẫm sẽ đến rất nhanh..."
Hắn nói rồi liền đi mất, chỉ để lại y một gương mặt ngượng đỏ đến phát hỏa.
Sở Diên lập tức xoay người qua chỗ khác, chỉ biết cố nén lửa nóng đang thiêu đốt.
"Nói cái gì phải tắm kỹ vào? Chủ tử, nô tỳ vẫn ngửi được mùi hương tử đằng trên người của chủ tử mà?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.