Chương 191: Ghi hận
Bạch Dược Nhân Sư
14/08/2022
Sáng sớm Lý Thừa Nam thức dậy việc đầu tiên là chạy đến phòng của Sở
Diên, nó muốn tạ lỗi với nội vì hôm trước đã nói những lời lẽ không hay.
Nhưng đến khi nó đến đã không còn nhìn thấy ai ở trong phòng. Tất cả vô cùng yên lặng, không thấy bóng dáng hai người họ đâu hết.
Nó cảm thấy khó hiểu, bèn đi vào sâu hơn, nhưng tức khắc mọi thứ giống như ban đầu, không một vết tích nào cho thấy từng có người ở lại.
"Nội ơi!" Lý Thừa Nam gọi lớn, bỗng nhiên nó thấy hơi sợ.
Một linh cảm không hay loé lên trong đại não, nó lật đật chạy ra đằng trước rồi đằng sau, tức tốc sang trái rồi phải, đến cả gầm giường cùng không tha.
"Không phải chứ, sao... sao có thể như thế?"
Nó ngơ ngác tìm kiếm nhưng chẳng tìm được gì, cho đến khi nó mệt mỏi gục xuống thì nhìn thấy một cái hộp được đặt ngay ngắn trên giường.
Một sự tò mò nhẹ nhàng lướt qua đại não, nó chậm rãi bước đến, bàn tay nhỏ nhắn mở chiếc hộp đó ra. Ngay lập tức món đồ mà nó tìm kiếm đã xuất hiện, chiếc ná đó chẳng biết từ lúc nào đã được Sở Diên cất giữ.
Y để nó ở trong một cái hộp, phía bên trong còn có một phong thư và một miếng ngọc.
Ta biết con đang tìm vật này, đừng lo nó ở ngay đây!
Còn nữa... nội đi rồi, con đừng tìm, tạm biệt Nam Nam!
Sở nội.
Đọc xong phong thư này nó lập tức bật khóc, cảm thấy bản thân thật đáng trách khi ban đầu không chịu ở bên cạnh nội mình.
Đáng lý ra nó nên quan tâm đến suy nghĩ của y, nó nên chú ý hơn một chút, có như vậy mới không làm tổn thương y.
Nhưng đáng tiếc nó không hiểu, Lý Thừa Nam một chút cũng không hiểu. Nó chỉ lo đến suy nghĩ của bản thân mà không quan tâm đến cảm giác trống trải đó của nội mình.
Ngay giờ phút này nó không ngăn được nước mắt của mình nữa. Nó vỡ oà, bật khóc khuỵu xuống, chẳng trách phụ hoàng hôm trước đã mắng nó hư hỏng.
Thì ra tất cả đều do nó cả, là tại nó đã làm nội khổ tâm.
Bây giờ nội đi rồi chỉ còn một mình nó.
"Nội ơi, con sai rồi..."
...
Nhưng Sở Diên bây giờ đã rời khỏi Tôn Châu, hơn nữa còn đang rất vui vẻ.
"Sao cứ cười mãi thế?" Lý Thiên Thành tò mò nhìn y chăm chú, từ lúc rời khỏi Tôn Châu cho đến lúc này y luôn cười mãi chẳng thôi.
Khác với suy nghĩ le lói trong đầu hắn, đáng ra y nên buồn bã mới phải chứ?
Thật kỳ lạ!
"Ta đoán... Thừa Nam đang khóc lóc tìm ta!"
Lý Thiên Thành nghe vậy thật giật mình nhìn y.
"Sao ngươi biết nó đang tìm ngươi chứ? Thằng nhóc đó bướng bỉnh như vậy, ta nghĩ lúc này nó đang cảm thấy rất vui vẻ vì không bị Sở nội của nó cản trở mới đúng!"
Nghe vậy khuôn mặt đang cười tươi của Sở Diên phút chốc đanh lại.
Hắn có biết hắn đang nói gì không?
Đang muốn chăm mồi lửa à? Cảm thấy bản thân sống quá lâu rồi chăng?
"Vậy ngươi nói xem, sao nó không thể tìm ta?"
"Ngươi giở trò gì à? Biết ngay mà, Diên Diên rất lắm mưu, đừng nói ngươi bỏ thuốc xổ nó nhé!"
"Biết rồi còn hỏi?"
Lý Thiên Thành đỡ trán không biết nên nói như thế nào nữa, không phải hắn không biết Sở Diên là người có thù tất báo, thù dai hơn đĩa nữa, cho dù qua mấy năm cũng không quên.
Chỉ là hắn không ngờ ngay cả Thừa Nam cũng bị trả thù nữa.
Lúc trước Sở Diên cũng thường hay bỏ thuốc xổ hắn, nên Lý Thiên Thành cũng không lạ y lại dùng chiêu cũ.
Hèn gì hôm đó không thấy khuôn mặt bất mãn ấy đến nữa, thì ra là bận giành nhà xí.
Thôi được rồi, hắn biết trước nên cũng không ngạc nhiên lắm.
"Vậy ngươi nói xem vì sao nó lại tìm ngươi?"
Sở Diên nghe hỏi cũng không ngại trả lời.
"Bởi vì nó cảm thấy ân hận!"
Y biết Lý Thừa Húc đã giáo huấn nó một trận cho ra trò rồi, tất nhiên Thừa Nam sẽ đến tạ lỗi. Hơn nữa cái ná bắt chim ấy là vật mà Lý Thừa Húc rất trân quý, Thừa Nam đương nhiên phải ra sức tìm.
Sở Diên đã suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng viết ra một bức tâm thư đến nổi vừa viết vừa đổ lệ. Tin chắc tiểu thái tử đó đang ôm cái ná mà khóc thút thít trong phòng y.
Nghĩ đến đây Sở Diên lập tức phì cười.
Chọc ai không chọc lại chọc vào y, Sở Diên đương nhiên phải để trong lòng Thừa Nam một nỗi nhớ dai dẳng, để nó mãi mãi không quên y.
Đây chính là trừng phạt!
Giống như Lý Thừa Húc, mãi mãi không quên y, cả hai phụ tử nó đều phải nhớ cho rõ, Sở Diên chính là bị rồng lớn, rồng nhỏ đó làm cho thương tâm!
Cũng bởi vì thế đừng mong lão già này tha tội, y sẽ ghi nhớ mối thù này thật lâu, thật lâu!
Lý Thiên Thành cảm thấy thật bó tay với Sở Diên, hắn thật sự không biết nên lấy làm vui sướng khi y không hề phiền lòng, hay là nên lấy làm tiếc nuối khi phát hiện nhóc kia bị trả đũa đây?
Nhưng mặc kệ là thế nào chỉ cần y muốn hắn đều không có ý kiến.
...
Phía bên ngoài thật tĩnh lặng, con đường về nhà của họ như dài thêm, xe ngựa không ngừng xóc nảy, mơ hồ làm người trong xe xiên quẹo.
Sở Diên với người nép vào lòng Lý Thiên Thành, hít một hơi cảm thán.
"Lòng ngực của ngươi thật rắn chắc!"
Nhiều năm qua những lúc Sở Diên mệt mỏi, việc đầu tiên khi nghĩ tới là nép vào lòng ngực rắn chắc này.
Nhưng đến khi nó đến đã không còn nhìn thấy ai ở trong phòng. Tất cả vô cùng yên lặng, không thấy bóng dáng hai người họ đâu hết.
Nó cảm thấy khó hiểu, bèn đi vào sâu hơn, nhưng tức khắc mọi thứ giống như ban đầu, không một vết tích nào cho thấy từng có người ở lại.
"Nội ơi!" Lý Thừa Nam gọi lớn, bỗng nhiên nó thấy hơi sợ.
Một linh cảm không hay loé lên trong đại não, nó lật đật chạy ra đằng trước rồi đằng sau, tức tốc sang trái rồi phải, đến cả gầm giường cùng không tha.
"Không phải chứ, sao... sao có thể như thế?"
Nó ngơ ngác tìm kiếm nhưng chẳng tìm được gì, cho đến khi nó mệt mỏi gục xuống thì nhìn thấy một cái hộp được đặt ngay ngắn trên giường.
Một sự tò mò nhẹ nhàng lướt qua đại não, nó chậm rãi bước đến, bàn tay nhỏ nhắn mở chiếc hộp đó ra. Ngay lập tức món đồ mà nó tìm kiếm đã xuất hiện, chiếc ná đó chẳng biết từ lúc nào đã được Sở Diên cất giữ.
Y để nó ở trong một cái hộp, phía bên trong còn có một phong thư và một miếng ngọc.
Ta biết con đang tìm vật này, đừng lo nó ở ngay đây!
Còn nữa... nội đi rồi, con đừng tìm, tạm biệt Nam Nam!
Sở nội.
Đọc xong phong thư này nó lập tức bật khóc, cảm thấy bản thân thật đáng trách khi ban đầu không chịu ở bên cạnh nội mình.
Đáng lý ra nó nên quan tâm đến suy nghĩ của y, nó nên chú ý hơn một chút, có như vậy mới không làm tổn thương y.
Nhưng đáng tiếc nó không hiểu, Lý Thừa Nam một chút cũng không hiểu. Nó chỉ lo đến suy nghĩ của bản thân mà không quan tâm đến cảm giác trống trải đó của nội mình.
Ngay giờ phút này nó không ngăn được nước mắt của mình nữa. Nó vỡ oà, bật khóc khuỵu xuống, chẳng trách phụ hoàng hôm trước đã mắng nó hư hỏng.
Thì ra tất cả đều do nó cả, là tại nó đã làm nội khổ tâm.
Bây giờ nội đi rồi chỉ còn một mình nó.
"Nội ơi, con sai rồi..."
...
Nhưng Sở Diên bây giờ đã rời khỏi Tôn Châu, hơn nữa còn đang rất vui vẻ.
"Sao cứ cười mãi thế?" Lý Thiên Thành tò mò nhìn y chăm chú, từ lúc rời khỏi Tôn Châu cho đến lúc này y luôn cười mãi chẳng thôi.
Khác với suy nghĩ le lói trong đầu hắn, đáng ra y nên buồn bã mới phải chứ?
Thật kỳ lạ!
"Ta đoán... Thừa Nam đang khóc lóc tìm ta!"
Lý Thiên Thành nghe vậy thật giật mình nhìn y.
"Sao ngươi biết nó đang tìm ngươi chứ? Thằng nhóc đó bướng bỉnh như vậy, ta nghĩ lúc này nó đang cảm thấy rất vui vẻ vì không bị Sở nội của nó cản trở mới đúng!"
Nghe vậy khuôn mặt đang cười tươi của Sở Diên phút chốc đanh lại.
Hắn có biết hắn đang nói gì không?
Đang muốn chăm mồi lửa à? Cảm thấy bản thân sống quá lâu rồi chăng?
"Vậy ngươi nói xem, sao nó không thể tìm ta?"
"Ngươi giở trò gì à? Biết ngay mà, Diên Diên rất lắm mưu, đừng nói ngươi bỏ thuốc xổ nó nhé!"
"Biết rồi còn hỏi?"
Lý Thiên Thành đỡ trán không biết nên nói như thế nào nữa, không phải hắn không biết Sở Diên là người có thù tất báo, thù dai hơn đĩa nữa, cho dù qua mấy năm cũng không quên.
Chỉ là hắn không ngờ ngay cả Thừa Nam cũng bị trả thù nữa.
Lúc trước Sở Diên cũng thường hay bỏ thuốc xổ hắn, nên Lý Thiên Thành cũng không lạ y lại dùng chiêu cũ.
Hèn gì hôm đó không thấy khuôn mặt bất mãn ấy đến nữa, thì ra là bận giành nhà xí.
Thôi được rồi, hắn biết trước nên cũng không ngạc nhiên lắm.
"Vậy ngươi nói xem vì sao nó lại tìm ngươi?"
Sở Diên nghe hỏi cũng không ngại trả lời.
"Bởi vì nó cảm thấy ân hận!"
Y biết Lý Thừa Húc đã giáo huấn nó một trận cho ra trò rồi, tất nhiên Thừa Nam sẽ đến tạ lỗi. Hơn nữa cái ná bắt chim ấy là vật mà Lý Thừa Húc rất trân quý, Thừa Nam đương nhiên phải ra sức tìm.
Sở Diên đã suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng viết ra một bức tâm thư đến nổi vừa viết vừa đổ lệ. Tin chắc tiểu thái tử đó đang ôm cái ná mà khóc thút thít trong phòng y.
Nghĩ đến đây Sở Diên lập tức phì cười.
Chọc ai không chọc lại chọc vào y, Sở Diên đương nhiên phải để trong lòng Thừa Nam một nỗi nhớ dai dẳng, để nó mãi mãi không quên y.
Đây chính là trừng phạt!
Giống như Lý Thừa Húc, mãi mãi không quên y, cả hai phụ tử nó đều phải nhớ cho rõ, Sở Diên chính là bị rồng lớn, rồng nhỏ đó làm cho thương tâm!
Cũng bởi vì thế đừng mong lão già này tha tội, y sẽ ghi nhớ mối thù này thật lâu, thật lâu!
Lý Thiên Thành cảm thấy thật bó tay với Sở Diên, hắn thật sự không biết nên lấy làm vui sướng khi y không hề phiền lòng, hay là nên lấy làm tiếc nuối khi phát hiện nhóc kia bị trả đũa đây?
Nhưng mặc kệ là thế nào chỉ cần y muốn hắn đều không có ý kiến.
...
Phía bên ngoài thật tĩnh lặng, con đường về nhà của họ như dài thêm, xe ngựa không ngừng xóc nảy, mơ hồ làm người trong xe xiên quẹo.
Sở Diên với người nép vào lòng Lý Thiên Thành, hít một hơi cảm thán.
"Lòng ngực của ngươi thật rắn chắc!"
Nhiều năm qua những lúc Sở Diên mệt mỏi, việc đầu tiên khi nghĩ tới là nép vào lòng ngực rắn chắc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.