Chương 200: Mưu kế
Bạch Dược Nhân Sư
22/08/2022
Lý Thừa Húc mấy nay vô cùng bận rộn, hắn cũng muốn đến An Hòa cung nhưng cuối cùng lại vì chính sự bộn bề mà dời lại.
Thật ra hắn cũng không nhất thiết phải lui tới, một người luôn cãi lời như y không phải là kiểu người mà hắn mong đợi.
Những lời hắn nói Mạc Thừa Quân chưa bao giờ nghe, hơn nữa còn luôn miệng muốn bảo vệ con trai, càng lúc hắn càng chán ghét khi cùng y trò chuyện.
Nhìn đóng tấu sớ chất chồng như núi mỗi một phút giây đều chưa hề an ổn, hắn mệt mỏi cũng muốn nghỉ ngơi nhưng hắn sầu não vẫn muốn tiếp tục, hắn không muốn suy nghĩ đến Mạc Thừa Quân.
Y thay đổi rồi, không giống như trước ngoan ngoãn nghe lời hắn, thời gian đúng thật cướp đi rất nhiều thứ, để lại cho hắn thật nhiều phiền não.
Hắn ước một lần nào đó được thoát khỏi gánh nặng này, tuy vậy chẳng ai hiểu cho hắn.
Lý Thừa Húc cần một người có thể sẻ chia gánh nặng cùng hắn, chứ không phải là hắn phải cất công suy nghĩ những thứ tốt đẹp cho người kia.
Hai hôm nữa hắn phải vi phục xuất tuần, khảo sát tình hình dân chúng hiện nay.
Hắn không rảnh quan tâm y, ngược lại phải gấp rút thực hiện kế sách mới.
Nhiều việc như vậy, hắn mệt đến độ chẳng muốn nhớ đến ai.
...
Viết gì đó
Lúc bấy giờ phía bên phủ Tương vương, một nam nhân xinh đẹp cong môi mỉm cười.
Chương trước
Chương sau
Hắn ta nghiêng người, để lộ xương vai tinh xảo, miệng cười cười nhưng ánh mắt hiện rõ hung ác.
3
"Nghe nói hoàng thượng mấy nay bỏ bê hoàng hậu?" Giọng nói thốt ta vô cùng trầm thấp, giống như muốn làm người đối diện chết ngay tại chỗ.
Cặp mắt tinh tường liếc qua cung nữ bên cạnh, hắn ta phất tay, lập tức hai tên thuộc hạ mặc y phục đen nhanh chóng lôi cung nữ đó đứng dậy.
Nam nhân đó bước đến gần chỗ cung nữ đang bất tỉnh, chân trái giơ lên giẫm lên mặt nàng.
Vì quá đau đớn, cung nữ tưởng chừng đã chết ấy mơ hồ tỉnh dậy, nàng nâng mắt nhìn con người độc ác kia. Phút chốc thân thể như không trụ được, nàng nôn ra ngụm máu, hai mắt ngấn lệ nhìn nam nhân độc ác.
"Cho dù... cho dù ngươi có giết ta, cũng không thể hỏi được nhiều hơn..." Nói đến đây cung nữ có cười khẩy, mắt liếc đến nhìn số cung nữ còn lại đang thoi thóp tựa vào tường. Trong có hai cung nữ không chịu được hình phạt mà đã chết.
"Giỏ cho ngươi luôn muốn cứng miệng, Mạc Thừa Quân đó cho ngươi được cái gì, mà có thể khiến ngươi hy sinh cả tính mạng?" Sắc mặt nam nhân càng tối đen, lực chân ngày một gia tăng, giống như muốn đạp nát sọ đầu của nàng.
Mấy nay những cung nữ mất tích trong cung đều được đưa đến phủ Tương vương, bọn bị hành hạ bị tra tấn nặng nề, mỗi một ngày không bị đánh bằng gậy sắt cũng là bị quất bằng roi gai, cho đến khi thân thể bê bết vẫn không được nương tay.
Kẻ đó muốn biết tin tức trong cung, rõ được những cung nữ này thường xuyên ngang qua chỗ hoàng thượng và hoàng hậu, vì vậy mới ra sức bắt cóc lôi đến đây.
Ấy vậy những cung nữ này gan cũng thật lớn, cho dù bị hành hạ đến bán sống, bán chết cũng không có ý định hó hé nửa lời.
Cho đến hôm nay đã là ngày thứ năm bị đánh đập, số cung nữ chịu được cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
"Tương vương quả thật mưu đồ phản quốc, chẳng trách hoàng thượng không cho thượng Triều!" Tuy bị đánh đến mức cả mặt sưng tấy, nhưng nàng vẫn không khỏi kinh thường Tương Hiên.
Một kẻ mang trong lòng ý định mưu phản, nếu để hoàng thượng tra ra, cả Tương vương phủ đừng mong sống sót.
Chỉ tiếc là những cung nữ như nàng định sẵn ngày tàn là hôm nay.
"Tương Dạ, ngươi đừng đánh nữa!" Một giọng nói uyển chuyển phát ra, theo đó là một nữ nhân xinh đẹp xuất hiện.
Nàng ta mỉm cười phất tay ý bảo những tên mặc y phục đen đó dừng tay, tiếp theo lấy một lọ dược ra, đổ ra một viên đem cho cung nữ kia uống.
"Nói cho ta biết hoàng thượng và hoàng hậu có còn thân mật không?"
Cung nữ đó cảm thấy đầu mình đau nhói vô cùng, trước mắt xoay vòng vòng, nàng liên tục ho khan muốn nôn ra viên dược khi nãy.
Thế nhưng đã không còn kịp, dược đã tan vào khoang miệng, thấm vào tim phổi, không có cách nào nôn ra.
Cung nữ đó muốn bình tĩnh, nhưng đầu cứ quay cuồng, bất giác nàng mở miệng, nói ra những gì mà nữ nhân đó muốn nghe.
"Ba tháng trước hoàng thượng đã không còn ghé qua An Hòa cung!" Cung nữ đó che miệng, muốn nuốt xuống những lời sắp nói, tuy nhiên không thể ngăn được.
Nữ nhân phì cười đó nhếch môi nói: "Gọi ta chủ nhân!"
"Chủ nhân!" Hai mắt cung nữ đó trở nên vô hồn, không còn tiêu cự, nàng ta ngoan ngoãn dập đầu chờ đợi nữ nhân đó ra mệnh lệnh.
"Thuộc hạ của ta, sau này ngươi phải luôn nhớ Khắc Tư Hy Lạp Na ta mới là chủ nhân của ngươi!"
Tương Dạ một bên nhìn nữ nhân này trong tích tắc đã thu được binh tốt, thật không ngờ lại lợi hại như vậy. Ban đầu khi hắn được nàng ta ngỏ lời muốn bàn đại sự, trước một kẻ ngoại ban như nàng hắn vốn không muốn tin.
Nhưng đến hôm nay khi chứng kiến một màn này, hắn mới biết rõ trong người nữ nhân này giấu không ít độc dược.
"Ngươi cũng thật lợi hại!" Tương Dạ vỗ tay hai cái cười cười quay về vị trí của mình.
Hắn nâng tách trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, không hề có ý định mời Khắc Tư Hy Lạp Na ngồi xuống.
Nàng ta chỉ cười cho qua, nếu không phải thấy Tương vương có lợi, có thể giúp được nàng trả mối thù diệt quốc, nàng cũng không nhịn nhục như vậy.
"Tương Hiên bây giờ không có ở đây à?"
"Ông ta thì có thể ở đâu ngoài kỹ viện?" Tương Dạ kinh miệt nói, tầm mắt không ngừng chú ý đến lọ dược trong tay Khắc Tư Hy Lạp Na.
"Độc này tên là gì?" Giọng nói vẫn lạnh nhạt như trước, nhưng cũng không còn cảnh giác như ban đầu gặp mặt.
"Đây là Tuân Hoan tán, Tương công tử có muốn dùng không?" Nói rồi không do dự đưa cho hắn.
Tương Dạ nhìn nhìn lọ dược trong tay rồi liếc mắt đến cung nữ vừa bị hạ thuốc lúc nãy.
Tầm mắt hơi dao động lúc sau liền cất nó vào trong.
"Ai cũng có thể hạ sao?" Tương Dạ nghi hoặc nhìn Khắc Tư Hy Lạp Na, biểu tình có chút hoài nghi.
Nhận thấy Tương Dạ vẫn chưa tin mình, nàng ta bèn nói: "Tương công tử xin hãy tin ta, Lương Quốc trước đó ai ai cũng đều biết luyện độc, chẳng lẽ ta lại lừa gạt công tử?"
Nhận thấy Tương Dạ vẫn chưa tin mình, nàng ta bèn nói: "Tương công tử xin hãy tin ta, Lương Quốc trước đó ai ai cũng đều biết luyện độc, chẳng lẽ ta lại lừa gạt công tử?"
"Nói như thế vậy trước đó tại sao bại trận?" Tương Dạ cười khẩy nói, hơn nữa còn không có ý định cùng nàng bàn chuyện.
"Tương công tử, ta có thể giúp công tủ thành công thu hút hoàng thượng, đến lúc đó ngôi vị hoàng hậu kia chỉ có thể là của ngươi!"
Nghe vậy Tương Dạ hơi khựng lại, ánh mắt nhìn nàng là vẻ sâu xa.
"Sao ngươi biết ta muốn chức vị hoàng hậu kia?"
Khắc Tư Hy Lạp Na nghe thế thì bật cười, thiên hạ này phần là ai cũng đều mơ tưởng đến chỗ trống bên cạnh hoàng thượng. Huống hồ Tương Dạ còn là một tên đoạn tụ, nam không ra nam, nữ không ra nữ, tính khí cổ quái lại thích tra tấn người khác.
Nếu không mơ tưởng đến chức vị kia thì đã không bắt số cung nữ này lại tra hỏi nặng nề, dùng biết bao nhiêu hình phạt, chẳng phải là muốn thu thập tin tức hay sao?
Chỉ cần lúc này nàng thành công tóm gọn điểm mấu chốt, về sau sẽ không lo thiếu đi một cánh tay đắc lực.
Khắc Tư Hy Lạp Na đã tính rất lâu rồi, chỉ chờ thời cơ đến, lần này trở lại nhất định không để lặp lại sai lầm năm xưa.
"Tương công tử cứ suy nghĩ đi, suy nghĩ kỹ rồi ta và công tử lại tiếp tục bàn việc, nếu công tử không muốn cùng ta thỏa hiệp cũng không sao... Tiếc thật ta phải tìm kẻ khác xinh đẹp hơn rồi!"
Nghe thế Tương Dạ liền đen mặt, chỗ trống bên cạnh hoàng thượng ngoài hắn ra không một ai có thể thích hợp hơn.
Mạc Thừa Quân bị hoàng thượng bỏ rơi, lúc này chính là thời cơ mà hắn nên nắm bắt. Nếu để hoàng thượng tìm được vật sủng khác, về sau Tương Dạ sẽ không còn cơ hội.
"Nếu vậy ta sẽ cân nhắc xem xét!" Hắn lạnh giọng nói, nét mặt vẫn không khá hơn.
"Được vậy Lạp Na chờ công tử!" Khắc Tư Hy Lạp Na vui vẻ đáp lời, nàng ta sớm biết Tương Dạ nhất định sẽ đồng ý. Ngoài nàng ra không ai có thể giúp được hắn!
Tương Dạ trầm mặc nhìn nàng, suy nghĩ một chút mới nói: "Thời gian này ngươi cứ ở lại Tương phủ, ta sẽ nói với nghĩa phụ sau, còn nữa những cung nữ này nếu thu xếp được thì thu xếp đi, ta không có ý định thu vào vương phủ, còn nếu ngươi không dùng đến thì đem vứt ở bìa rừng phía Nam đi!"
Giữ lại cũng vô vụn, thân thể đều nát cả rồi, hắn cũng không muốn tiếp tục dùng hình.
Vứt đi chẳng phải tiện hơn?
"Không cần, bọn họ cứ để ta lo liệu, sau này cũng có kẻ giúp chúng ta thu thập tin tức!"
"Vậy giao ngươi!" Nói rồi lập tức đi khỏi.
...
Hoàng cung.
Ba ngày sau trong lúc Lý Thừa Húc đang xem sổ sách, Yến công công hốt hoảng chạy tới.
"Hoàng thượng có chuyện, có chuyện!"
Lý Thừa Húc nghe vậy lập tức đặt sổ sách xuống, nhíu mày hỏi: "Lại có chuyện gì?"
Yến công công thở hì hục, trên trán không ngừng tuôn mồ hôi.
"Số cung nữ mất tích trở về bảy người, hơn nữa trên người chỉ toàn thương tích, hình như là bị đánh đập!"
Nghe thế hắn vội hỏi: "Đã cho thái y đến kiểm tra chưa?"
"Dạ bẩm rồi ạ!" Yến công công nhăn nhó nói thêm: "Hoàng hậu nói có thể đã có người tra hỏi bọn họ, hỏi không được mới ra tay tàn độc như thế, hiện tại vẫn ở Thái Y viện!"
Nghe vậy Lý Thừa Húc không muốn bỏ lỡ liền đứng dậy.
"Đến Thái Y viện!"
Yến công công gật đầu theo sau, trong lòng lo lắng.
Vì sao mất tích mười ba người mà trở về chỉ có tám?
Rốt cuộc còn năm người kia đang ở chốn nào?
...
Cước bộ ngày một gia tăng, thoáng chốc đã đến Thái Y viện.
Lý Thừa Húc chậm rãi tiến vào, lập tức bị bảy cung nữ kia làm cho cả kinh.
Khuôn mặt sưng tấy, trên người toàn là vết thương. Sắc mặt đờ đẫn như bị trúng tà vậy, có lẽ là bị uy hiếp đến mức thần trí không còn minh mẫn.
"Hoàng thượng..." Mạc Thừa Quân nhìn thấy hắn vội lên tiếng, trong lòng vui sướng muốn đến nắm tay áo hắn.
Thế nhưng bàn tay vừa mới chạm đã bị hắn lạnh lùng lướt qua.
Mạc Thừa Quân thẫn thờ nhìn bàn tay rỗng trống, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót khó tả.
Y ngơ ngác chôn chân tại chỗ, cứ mãi nhìn bóng lưng to lớn cách y mười bước chân.
Đáy lòng như biển lớn cuồn cuộn, không ngừng lên xuống thất thường.
Y không nói gì chỉ dùng cặp mắt tinh tường nhìn hắn, lời nói từ nơi cửa miệng phút chốc được dấu lại vào trong.
Mạc Thừa Quân nép người vào một góc không nói gì, từ đầu đến cuối luôn im lặng.
"Những cung nữ này trở về cùng ai?"
Thị vệ bên cạnh vội trả lời: "Thuộc hạ nhìn thấy bọn họ ở cửa Tây, lúc đó trời khá tối, hơn nữa xung quanh cũng không còn ai khác, nô tài lấy hết can đảm mới dám tiến về phía trước. Lúc này mới nhìn thấy bọn họ ngất xỉu tựa vào tường thành! Sau khi điều tra mới biết họ là cung nữ bị mất tích trước đó!"
Lý Thừa Húc nghe vậy trầm ngâm nhìn thái y: "Có phát hiện gì không?"
Đường thái y nghe vậy liền đáp: "Bẩm hoàng thượng, ngoài vết thương do bị đánh đập ra, hạ thần không thấy có gì lạ!"
Lý Thừa Húc nhìu mày lại hỏi: "Vậy tại sao thần trí đều không minh mẫn, hết thảy bảy người đều giống nhau, rõ ràng có bất thường!"
Thấy thế Đương thái y lập tức quỳ xuống: "Hạ thần bất tài không chẩn đoán được, mong hoàng thượng trách tội!"
"Ba ngày, trẫm cho khanh ba ngày nếu ba ngày sau vẫn như vậy, hình phạt sẽ là cắt chức!"
Thật ra hắn cũng không nhất thiết phải lui tới, một người luôn cãi lời như y không phải là kiểu người mà hắn mong đợi.
Những lời hắn nói Mạc Thừa Quân chưa bao giờ nghe, hơn nữa còn luôn miệng muốn bảo vệ con trai, càng lúc hắn càng chán ghét khi cùng y trò chuyện.
Nhìn đóng tấu sớ chất chồng như núi mỗi một phút giây đều chưa hề an ổn, hắn mệt mỏi cũng muốn nghỉ ngơi nhưng hắn sầu não vẫn muốn tiếp tục, hắn không muốn suy nghĩ đến Mạc Thừa Quân.
Y thay đổi rồi, không giống như trước ngoan ngoãn nghe lời hắn, thời gian đúng thật cướp đi rất nhiều thứ, để lại cho hắn thật nhiều phiền não.
Hắn ước một lần nào đó được thoát khỏi gánh nặng này, tuy vậy chẳng ai hiểu cho hắn.
Lý Thừa Húc cần một người có thể sẻ chia gánh nặng cùng hắn, chứ không phải là hắn phải cất công suy nghĩ những thứ tốt đẹp cho người kia.
Hai hôm nữa hắn phải vi phục xuất tuần, khảo sát tình hình dân chúng hiện nay.
Hắn không rảnh quan tâm y, ngược lại phải gấp rút thực hiện kế sách mới.
Nhiều việc như vậy, hắn mệt đến độ chẳng muốn nhớ đến ai.
...
Viết gì đó
Lúc bấy giờ phía bên phủ Tương vương, một nam nhân xinh đẹp cong môi mỉm cười.
Chương trước
Chương sau
Hắn ta nghiêng người, để lộ xương vai tinh xảo, miệng cười cười nhưng ánh mắt hiện rõ hung ác.
3
"Nghe nói hoàng thượng mấy nay bỏ bê hoàng hậu?" Giọng nói thốt ta vô cùng trầm thấp, giống như muốn làm người đối diện chết ngay tại chỗ.
Cặp mắt tinh tường liếc qua cung nữ bên cạnh, hắn ta phất tay, lập tức hai tên thuộc hạ mặc y phục đen nhanh chóng lôi cung nữ đó đứng dậy.
Nam nhân đó bước đến gần chỗ cung nữ đang bất tỉnh, chân trái giơ lên giẫm lên mặt nàng.
Vì quá đau đớn, cung nữ tưởng chừng đã chết ấy mơ hồ tỉnh dậy, nàng nâng mắt nhìn con người độc ác kia. Phút chốc thân thể như không trụ được, nàng nôn ra ngụm máu, hai mắt ngấn lệ nhìn nam nhân độc ác.
"Cho dù... cho dù ngươi có giết ta, cũng không thể hỏi được nhiều hơn..." Nói đến đây cung nữ có cười khẩy, mắt liếc đến nhìn số cung nữ còn lại đang thoi thóp tựa vào tường. Trong có hai cung nữ không chịu được hình phạt mà đã chết.
"Giỏ cho ngươi luôn muốn cứng miệng, Mạc Thừa Quân đó cho ngươi được cái gì, mà có thể khiến ngươi hy sinh cả tính mạng?" Sắc mặt nam nhân càng tối đen, lực chân ngày một gia tăng, giống như muốn đạp nát sọ đầu của nàng.
Mấy nay những cung nữ mất tích trong cung đều được đưa đến phủ Tương vương, bọn bị hành hạ bị tra tấn nặng nề, mỗi một ngày không bị đánh bằng gậy sắt cũng là bị quất bằng roi gai, cho đến khi thân thể bê bết vẫn không được nương tay.
Kẻ đó muốn biết tin tức trong cung, rõ được những cung nữ này thường xuyên ngang qua chỗ hoàng thượng và hoàng hậu, vì vậy mới ra sức bắt cóc lôi đến đây.
Ấy vậy những cung nữ này gan cũng thật lớn, cho dù bị hành hạ đến bán sống, bán chết cũng không có ý định hó hé nửa lời.
Cho đến hôm nay đã là ngày thứ năm bị đánh đập, số cung nữ chịu được cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
"Tương vương quả thật mưu đồ phản quốc, chẳng trách hoàng thượng không cho thượng Triều!" Tuy bị đánh đến mức cả mặt sưng tấy, nhưng nàng vẫn không khỏi kinh thường Tương Hiên.
Một kẻ mang trong lòng ý định mưu phản, nếu để hoàng thượng tra ra, cả Tương vương phủ đừng mong sống sót.
Chỉ tiếc là những cung nữ như nàng định sẵn ngày tàn là hôm nay.
"Tương Dạ, ngươi đừng đánh nữa!" Một giọng nói uyển chuyển phát ra, theo đó là một nữ nhân xinh đẹp xuất hiện.
Nàng ta mỉm cười phất tay ý bảo những tên mặc y phục đen đó dừng tay, tiếp theo lấy một lọ dược ra, đổ ra một viên đem cho cung nữ kia uống.
"Nói cho ta biết hoàng thượng và hoàng hậu có còn thân mật không?"
Cung nữ đó cảm thấy đầu mình đau nhói vô cùng, trước mắt xoay vòng vòng, nàng liên tục ho khan muốn nôn ra viên dược khi nãy.
Thế nhưng đã không còn kịp, dược đã tan vào khoang miệng, thấm vào tim phổi, không có cách nào nôn ra.
Cung nữ đó muốn bình tĩnh, nhưng đầu cứ quay cuồng, bất giác nàng mở miệng, nói ra những gì mà nữ nhân đó muốn nghe.
"Ba tháng trước hoàng thượng đã không còn ghé qua An Hòa cung!" Cung nữ đó che miệng, muốn nuốt xuống những lời sắp nói, tuy nhiên không thể ngăn được.
Nữ nhân phì cười đó nhếch môi nói: "Gọi ta chủ nhân!"
"Chủ nhân!" Hai mắt cung nữ đó trở nên vô hồn, không còn tiêu cự, nàng ta ngoan ngoãn dập đầu chờ đợi nữ nhân đó ra mệnh lệnh.
"Thuộc hạ của ta, sau này ngươi phải luôn nhớ Khắc Tư Hy Lạp Na ta mới là chủ nhân của ngươi!"
Tương Dạ một bên nhìn nữ nhân này trong tích tắc đã thu được binh tốt, thật không ngờ lại lợi hại như vậy. Ban đầu khi hắn được nàng ta ngỏ lời muốn bàn đại sự, trước một kẻ ngoại ban như nàng hắn vốn không muốn tin.
Nhưng đến hôm nay khi chứng kiến một màn này, hắn mới biết rõ trong người nữ nhân này giấu không ít độc dược.
"Ngươi cũng thật lợi hại!" Tương Dạ vỗ tay hai cái cười cười quay về vị trí của mình.
Hắn nâng tách trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, không hề có ý định mời Khắc Tư Hy Lạp Na ngồi xuống.
Nàng ta chỉ cười cho qua, nếu không phải thấy Tương vương có lợi, có thể giúp được nàng trả mối thù diệt quốc, nàng cũng không nhịn nhục như vậy.
"Tương Hiên bây giờ không có ở đây à?"
"Ông ta thì có thể ở đâu ngoài kỹ viện?" Tương Dạ kinh miệt nói, tầm mắt không ngừng chú ý đến lọ dược trong tay Khắc Tư Hy Lạp Na.
"Độc này tên là gì?" Giọng nói vẫn lạnh nhạt như trước, nhưng cũng không còn cảnh giác như ban đầu gặp mặt.
"Đây là Tuân Hoan tán, Tương công tử có muốn dùng không?" Nói rồi không do dự đưa cho hắn.
Tương Dạ nhìn nhìn lọ dược trong tay rồi liếc mắt đến cung nữ vừa bị hạ thuốc lúc nãy.
Tầm mắt hơi dao động lúc sau liền cất nó vào trong.
"Ai cũng có thể hạ sao?" Tương Dạ nghi hoặc nhìn Khắc Tư Hy Lạp Na, biểu tình có chút hoài nghi.
Nhận thấy Tương Dạ vẫn chưa tin mình, nàng ta bèn nói: "Tương công tử xin hãy tin ta, Lương Quốc trước đó ai ai cũng đều biết luyện độc, chẳng lẽ ta lại lừa gạt công tử?"
Nhận thấy Tương Dạ vẫn chưa tin mình, nàng ta bèn nói: "Tương công tử xin hãy tin ta, Lương Quốc trước đó ai ai cũng đều biết luyện độc, chẳng lẽ ta lại lừa gạt công tử?"
"Nói như thế vậy trước đó tại sao bại trận?" Tương Dạ cười khẩy nói, hơn nữa còn không có ý định cùng nàng bàn chuyện.
"Tương công tử, ta có thể giúp công tủ thành công thu hút hoàng thượng, đến lúc đó ngôi vị hoàng hậu kia chỉ có thể là của ngươi!"
Nghe vậy Tương Dạ hơi khựng lại, ánh mắt nhìn nàng là vẻ sâu xa.
"Sao ngươi biết ta muốn chức vị hoàng hậu kia?"
Khắc Tư Hy Lạp Na nghe thế thì bật cười, thiên hạ này phần là ai cũng đều mơ tưởng đến chỗ trống bên cạnh hoàng thượng. Huống hồ Tương Dạ còn là một tên đoạn tụ, nam không ra nam, nữ không ra nữ, tính khí cổ quái lại thích tra tấn người khác.
Nếu không mơ tưởng đến chức vị kia thì đã không bắt số cung nữ này lại tra hỏi nặng nề, dùng biết bao nhiêu hình phạt, chẳng phải là muốn thu thập tin tức hay sao?
Chỉ cần lúc này nàng thành công tóm gọn điểm mấu chốt, về sau sẽ không lo thiếu đi một cánh tay đắc lực.
Khắc Tư Hy Lạp Na đã tính rất lâu rồi, chỉ chờ thời cơ đến, lần này trở lại nhất định không để lặp lại sai lầm năm xưa.
"Tương công tử cứ suy nghĩ đi, suy nghĩ kỹ rồi ta và công tử lại tiếp tục bàn việc, nếu công tử không muốn cùng ta thỏa hiệp cũng không sao... Tiếc thật ta phải tìm kẻ khác xinh đẹp hơn rồi!"
Nghe thế Tương Dạ liền đen mặt, chỗ trống bên cạnh hoàng thượng ngoài hắn ra không một ai có thể thích hợp hơn.
Mạc Thừa Quân bị hoàng thượng bỏ rơi, lúc này chính là thời cơ mà hắn nên nắm bắt. Nếu để hoàng thượng tìm được vật sủng khác, về sau Tương Dạ sẽ không còn cơ hội.
"Nếu vậy ta sẽ cân nhắc xem xét!" Hắn lạnh giọng nói, nét mặt vẫn không khá hơn.
"Được vậy Lạp Na chờ công tử!" Khắc Tư Hy Lạp Na vui vẻ đáp lời, nàng ta sớm biết Tương Dạ nhất định sẽ đồng ý. Ngoài nàng ra không ai có thể giúp được hắn!
Tương Dạ trầm mặc nhìn nàng, suy nghĩ một chút mới nói: "Thời gian này ngươi cứ ở lại Tương phủ, ta sẽ nói với nghĩa phụ sau, còn nữa những cung nữ này nếu thu xếp được thì thu xếp đi, ta không có ý định thu vào vương phủ, còn nếu ngươi không dùng đến thì đem vứt ở bìa rừng phía Nam đi!"
Giữ lại cũng vô vụn, thân thể đều nát cả rồi, hắn cũng không muốn tiếp tục dùng hình.
Vứt đi chẳng phải tiện hơn?
"Không cần, bọn họ cứ để ta lo liệu, sau này cũng có kẻ giúp chúng ta thu thập tin tức!"
"Vậy giao ngươi!" Nói rồi lập tức đi khỏi.
...
Hoàng cung.
Ba ngày sau trong lúc Lý Thừa Húc đang xem sổ sách, Yến công công hốt hoảng chạy tới.
"Hoàng thượng có chuyện, có chuyện!"
Lý Thừa Húc nghe vậy lập tức đặt sổ sách xuống, nhíu mày hỏi: "Lại có chuyện gì?"
Yến công công thở hì hục, trên trán không ngừng tuôn mồ hôi.
"Số cung nữ mất tích trở về bảy người, hơn nữa trên người chỉ toàn thương tích, hình như là bị đánh đập!"
Nghe thế hắn vội hỏi: "Đã cho thái y đến kiểm tra chưa?"
"Dạ bẩm rồi ạ!" Yến công công nhăn nhó nói thêm: "Hoàng hậu nói có thể đã có người tra hỏi bọn họ, hỏi không được mới ra tay tàn độc như thế, hiện tại vẫn ở Thái Y viện!"
Nghe vậy Lý Thừa Húc không muốn bỏ lỡ liền đứng dậy.
"Đến Thái Y viện!"
Yến công công gật đầu theo sau, trong lòng lo lắng.
Vì sao mất tích mười ba người mà trở về chỉ có tám?
Rốt cuộc còn năm người kia đang ở chốn nào?
...
Cước bộ ngày một gia tăng, thoáng chốc đã đến Thái Y viện.
Lý Thừa Húc chậm rãi tiến vào, lập tức bị bảy cung nữ kia làm cho cả kinh.
Khuôn mặt sưng tấy, trên người toàn là vết thương. Sắc mặt đờ đẫn như bị trúng tà vậy, có lẽ là bị uy hiếp đến mức thần trí không còn minh mẫn.
"Hoàng thượng..." Mạc Thừa Quân nhìn thấy hắn vội lên tiếng, trong lòng vui sướng muốn đến nắm tay áo hắn.
Thế nhưng bàn tay vừa mới chạm đã bị hắn lạnh lùng lướt qua.
Mạc Thừa Quân thẫn thờ nhìn bàn tay rỗng trống, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót khó tả.
Y ngơ ngác chôn chân tại chỗ, cứ mãi nhìn bóng lưng to lớn cách y mười bước chân.
Đáy lòng như biển lớn cuồn cuộn, không ngừng lên xuống thất thường.
Y không nói gì chỉ dùng cặp mắt tinh tường nhìn hắn, lời nói từ nơi cửa miệng phút chốc được dấu lại vào trong.
Mạc Thừa Quân nép người vào một góc không nói gì, từ đầu đến cuối luôn im lặng.
"Những cung nữ này trở về cùng ai?"
Thị vệ bên cạnh vội trả lời: "Thuộc hạ nhìn thấy bọn họ ở cửa Tây, lúc đó trời khá tối, hơn nữa xung quanh cũng không còn ai khác, nô tài lấy hết can đảm mới dám tiến về phía trước. Lúc này mới nhìn thấy bọn họ ngất xỉu tựa vào tường thành! Sau khi điều tra mới biết họ là cung nữ bị mất tích trước đó!"
Lý Thừa Húc nghe vậy trầm ngâm nhìn thái y: "Có phát hiện gì không?"
Đường thái y nghe vậy liền đáp: "Bẩm hoàng thượng, ngoài vết thương do bị đánh đập ra, hạ thần không thấy có gì lạ!"
Lý Thừa Húc nhìu mày lại hỏi: "Vậy tại sao thần trí đều không minh mẫn, hết thảy bảy người đều giống nhau, rõ ràng có bất thường!"
Thấy thế Đương thái y lập tức quỳ xuống: "Hạ thần bất tài không chẩn đoán được, mong hoàng thượng trách tội!"
"Ba ngày, trẫm cho khanh ba ngày nếu ba ngày sau vẫn như vậy, hình phạt sẽ là cắt chức!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.