Chương 5: Ngày tháng không yên
Bạch Dược Nhân Sư
08/06/2022
Hôm nay cũng như mọi khi, vẫn là khuôn mặt lạnh băng đó, hắn đến rồi lại đi. Cho y là những trận dày vò thể xác, dục vọng đang điên cuồng thúc dục hắn, đày đọa đi.1
Lý Thiên Thành mỗi đêm đều bắt Sở Diên phục vụ hắn, nếu làm trái chém hết cả nhà y, Sở Diên ấm ức biết nhường nào, đối mặt với dã thú đó, chẳng khác nào dày vò ý chí y?
Đã biết thân phận thấp hèn nào dám nhận được hồng ân, chỉ đơn giản chẳng cần long ân đặc xá, một phận thấp kém hằng ngày sớm tối phục vụ.
Một tên cuồng bạo, vốn không để y vào trong tầm mắt, hắn xem y là sủng vật nhỏ nhoi, tay nắm giữ sinh mạng cả một gia tộc. Áp đảo y không thể làm trái lệnh, ý quân đã quyết, là một kẻ tầm thường, tránh sao được đao kiếm vô tình.
"Cớ sao suốt ngày ủ rũ? Trách trẫm làm ngươi quá vội vàng sao?" Hắn như nhận ra điều gì, những lần cùng y huyên náo, hắn chưa từng nhìn kỹ khuôn mặt y.
Hắn sợ khi nhìn vào khuôn mặt đó, lại thấy hình ảnh tàn phai đang bị hắn vùi dập.
Dẫu biết bản thân tàn bạo, nhưng hắn không muốn bị thứ cảm xúc đó chi phối. Vô tình, tàn nhẫn là bản năng của hắn, từ trước đến nay chưa từng thay đổi, nếu thay đổi nó rồi, liệu có phải là hắn hay không?
"Chẳng trách,... gương mặt câu dẫn như thế này, ngươi lúc nào cũng khiến trẫm cả người nóng ran toàn thân ngứa ngáy, chỉ muốn lăng nhục ngươi!"
Là do y khiến hắn động tâm, cũng do y khiến hắn mất đi ý chí.
Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn, lần đầu trải nghiệm cảm giác sắc dục cuốn lấy tâm trí.
Lần đầu hắn nhìn thấy, một kẻ có thể mang lấy uất nghẹn mà hắn tạo ra, âm thầm nuốt nước mắt vào trong, một thanh âm rên la cũng không hề bọc phát.
Chẳng giống như phi tần khác, một, hai bắt hắn chịu trách nhiệm, muốn nhận hồng ân của hắn.
Nếu không được thì đeo bám không yên, ngày ngày tô phấn, bôi son, mày vẽ trang nghiêm muốn lẽo đẽo phía sau hắn.
Còn y? Im lặng, nhẫn nhục, y không hé nửa lời, không khóc lóc cầu xin, không nịnh bợ bắt hắn chịu trách nhiệm, sủng y, cưng chiều y? Sở Diên là một kẻ ngốc, ngốc đến mức không biết làm hắn vui lòng.
Nếu như y biết tỏ thái độ một chút, dịu dàng quấn lấy hắn, nói với hắn những lời mật ngọt, có lẽ sẽ khiến hắn nhẹ nhàng với y.
Hắn ghét im lặng, ít nhất cũng phải như còn sống, hỏi phải biết, đánh phải than. Muôn vạn lần bị hắn càn quấy, cũng phải khóc lóc cầu xin.
"Hoàng thượng,..." Sở Diên khó khăn nói, ánh mắt mông lung nhìn hắn, y cười khổ hỏi.
"Có thể tha cho ta không?" Đã biết trước là không thể, nhưng Sở Diên vẫn muốn nói ra.
Từ lúc vào cung, đây có lẽ là lần thứ hai y mở miệng cầu xin hắn, lần đầu y đã khóc lóc nài nỉ hắn buông tha, nhưng,... là không thể.
Lần này y đã biết trước, nhưng vẫn không nhịn được muốn thử một phen.
"Muốn trẫm tha cho ngươi? Nực cười thay, kẻ muốn trẫm liếc mắt một cái còn không được, ngươi được trẫm sủng ái còn không chịu lấy đó làm tự hào? Còn muốn trẫm tha cho?" Hắn tức giận quát.
Rầm một tiếng vang trời.
Hắn không nhịn được vơ đổ bàn trà mọi thứ rơi xuống đất.
Choang thật lớn.
Tất cả đều vỡ tan tành.
Hắn đứng dậy hì hục nói: "Trẫm cho ngươi một ngày để suy nghĩ, suy nghĩ xong rồi thì cùng trẫm nói chuyện. Nếu đã quyết định ở lại thì nên gạt bỏ biểu cảm ngày hôm nay, đừng để trẫm nhìn thấy đã chán ghét muốn giết người!"
Lời nói thốt ra hoàn toàn không có ý để y lựa chọn, xét về phương diện nào, Sở Diên cũng không thể chọn lựa.
Vốn từ đầu đã định không có lựa chọn rồi, bảo y chọn là chọn như nào đây?
Sở Diên tay trái bấu chặt y phục, khuôn mặt giãn ra đôi chút. Mặc kệ vậy, thay vì cứ khẩn cầu buông tha, chi bằng thuận theo thiên mệnh, bằng lòng hầu hạ hắn, như vậy còn có cơ may bình yên sống sót...
Nhận thấy y không đáp trả, hắn lập tức rời khỏi, cửa bị hắn đóng mạnh đến phát ra âm thanh vang lớn.
Trong phòng hiện tại như cũ một mình y, Sở Diên khép hờ mắt, vốn định an giấc, nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân nho nhỏ.
Tuệ Lâm ở bên ngoài thám thính, nghe thấy hoàng thượng và chủ tử đang mất lòng, phận là nô tỳ nàng cũng không dám vào trong.
Nhỡ may trời xui đất khiến, lại bị hắn lôi ra hành hình cũng nên, mạng sống quan trọng, vì thế Tuệ Lâm chỉ đành ở ngoài chờ hắn rời đi.
"Chủ tử?" Nàng bước đến gần y, giọng nói nhỏ dần.
Sở Diên lắc đầu, ý bảo không sao, chuyện như thế này cũng không phải ngày một, ngày hai, chỉ là y vẫn chưa kịp thích nghi thôi.
Dù sao cũng là một nam nhân, muốn thích nghi cũng cần có thời gian, đâu phải dễ dàng thuận ý được hắn? Muốn làm người khác vui lòng, khó lắm.
Tài ăn nói của y lại rất kém, câu trước, câu sau đã làm hắn mất vui rồi.
Chung quy cũng là như vậy, dù trước, dù sau cũng khó qua được ải quân vương.
Người xưa có câu: Quân muốn ta xông vào biển lửa, ta cũng không dám một lời từ nan.
Ý quân đã quyết, dù có ra sao cũng không thể chối từ, Dục Quốc muôn đời trước được lòng bách tính, chỉ cần một lời của Lý Dục, dù là núi đao biển lửa, dù là vực vách treo leo, chỉ cần một lời của ngài ấy, cũng không ai dám oán thán.
Đời nay chỉ có thể hết lòng vì Lý Thiên Thành, mặc cho hắn muôn lời bác bỏ, ép buộc bách tính Tôn Châu. Dù có muôn vạn cái đầu cũng không đấu nổi lưỡi kiếm vô tình của quân vương.
…
Lý Thiên Thành sau khi rời khỏi Từ Thanh cung, thì quay trở về chính điện.
Hắn ngồi trên ngai vàng, tay trái nâng lên, xoa xoa mi tâm, nhìn không ra biểu hiện gì. Hắn đang suy nghĩ đến một chuyện gì đó, mày nhíu lại, tay trái buông xuống, hạ thấp trên ngai.
Bỗng nhiên dừng động tác, nhìn ra hướng điện, hắn ho khan một tiếng. Ngay lập tức thị vệ bên ngoài liền đi vào.
"Bẩm hoàng thượng, không biết có gì căn dặn?"
Thị vệ quỳ xuống giữa điện, không dám ngẩng đầu, tay phải chống xuống mặt đất, chờ hắn dặn dò.
"Trẫm thấy,... liệu có phải Sở Diên là yêu nghiệt hay không?" Từ lúc y vào cung đến nay, đầu óc hắn cứ quay cuồng, không rõ nguyên do.
Những lúc thế này đây, bỗng dưng sinh ra cảm giác nào đó khó tả thành lời. Hắn cho rằng, y có thể là yêu nghiệt tạo thành, đang muốn gây họa cho hắn!
Trong Tam Thư Tư Diễn có câu: Nam nhân trong ải trần đời, khuynh thành, khuynh sắc, đáng bề suy vong!
Nam nhân từ trước đến nay ngoài dung mạo anh tuấn thì không thể tả thành xinh đẹp, nữ nhân xinh đẹp đã là tai họa, nam nhân xinh lại là bi kịch.
"Hoàng thượng cớ sao lại nghĩ, Sở phi là yêu nghiệt?" Thị vệ đó khó hiểu hỏi hắn, mặc dù y thật sự rất đẹp, nhưng nói y là yêu nghiệt thì có phần không đúng.
Chẳng qua là vẻ ngoài ốm yếu, nhiều bệnh đó thôi, nếu như Sở Diên có một thân thể khỏe mạnh như bao người, sẽ không có dáng vẻ yếu ớt như nữ nhân kia.
Hắn thì không nghĩ vậy, chỉ trách hắn không muốn động lòng, chỉ viện một cái cớ nào đó, nhầm phủ nhận hắn đã thích y.
"Trẫm lại thấy y rất giống yêu nghiệt câu nhân, nam nhân bình thường sao có thể xinh đẹp như vậy? Y còn không giống như những phi tần khác, thuận theo ý trẫm..."
"Hoàng thượng hãy chờ xem, vào một thời điểm nào đó, chắc chắn y sẽ khuất phục dưới tay người."
"Khuất phục?" Hắn ngờ nghệch nghiêng đầu.
Khuất phục sao? Vào một thời điểm nào đó, y nhất định phải khuất phục hắn, van xin hắn sủng y!
Đây là ảnh minh họa của Sở Diên và Lý Thiên Thành ạ, được vẽ bởi artist Zang đó! Mn có thể hình dung ra được nhân vật trong truyện ạ...
Lý Thiên Thành mỗi đêm đều bắt Sở Diên phục vụ hắn, nếu làm trái chém hết cả nhà y, Sở Diên ấm ức biết nhường nào, đối mặt với dã thú đó, chẳng khác nào dày vò ý chí y?
Đã biết thân phận thấp hèn nào dám nhận được hồng ân, chỉ đơn giản chẳng cần long ân đặc xá, một phận thấp kém hằng ngày sớm tối phục vụ.
Một tên cuồng bạo, vốn không để y vào trong tầm mắt, hắn xem y là sủng vật nhỏ nhoi, tay nắm giữ sinh mạng cả một gia tộc. Áp đảo y không thể làm trái lệnh, ý quân đã quyết, là một kẻ tầm thường, tránh sao được đao kiếm vô tình.
"Cớ sao suốt ngày ủ rũ? Trách trẫm làm ngươi quá vội vàng sao?" Hắn như nhận ra điều gì, những lần cùng y huyên náo, hắn chưa từng nhìn kỹ khuôn mặt y.
Hắn sợ khi nhìn vào khuôn mặt đó, lại thấy hình ảnh tàn phai đang bị hắn vùi dập.
Dẫu biết bản thân tàn bạo, nhưng hắn không muốn bị thứ cảm xúc đó chi phối. Vô tình, tàn nhẫn là bản năng của hắn, từ trước đến nay chưa từng thay đổi, nếu thay đổi nó rồi, liệu có phải là hắn hay không?
"Chẳng trách,... gương mặt câu dẫn như thế này, ngươi lúc nào cũng khiến trẫm cả người nóng ran toàn thân ngứa ngáy, chỉ muốn lăng nhục ngươi!"
Là do y khiến hắn động tâm, cũng do y khiến hắn mất đi ý chí.
Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn, lần đầu trải nghiệm cảm giác sắc dục cuốn lấy tâm trí.
Lần đầu hắn nhìn thấy, một kẻ có thể mang lấy uất nghẹn mà hắn tạo ra, âm thầm nuốt nước mắt vào trong, một thanh âm rên la cũng không hề bọc phát.
Chẳng giống như phi tần khác, một, hai bắt hắn chịu trách nhiệm, muốn nhận hồng ân của hắn.
Nếu không được thì đeo bám không yên, ngày ngày tô phấn, bôi son, mày vẽ trang nghiêm muốn lẽo đẽo phía sau hắn.
Còn y? Im lặng, nhẫn nhục, y không hé nửa lời, không khóc lóc cầu xin, không nịnh bợ bắt hắn chịu trách nhiệm, sủng y, cưng chiều y? Sở Diên là một kẻ ngốc, ngốc đến mức không biết làm hắn vui lòng.
Nếu như y biết tỏ thái độ một chút, dịu dàng quấn lấy hắn, nói với hắn những lời mật ngọt, có lẽ sẽ khiến hắn nhẹ nhàng với y.
Hắn ghét im lặng, ít nhất cũng phải như còn sống, hỏi phải biết, đánh phải than. Muôn vạn lần bị hắn càn quấy, cũng phải khóc lóc cầu xin.
"Hoàng thượng,..." Sở Diên khó khăn nói, ánh mắt mông lung nhìn hắn, y cười khổ hỏi.
"Có thể tha cho ta không?" Đã biết trước là không thể, nhưng Sở Diên vẫn muốn nói ra.
Từ lúc vào cung, đây có lẽ là lần thứ hai y mở miệng cầu xin hắn, lần đầu y đã khóc lóc nài nỉ hắn buông tha, nhưng,... là không thể.
Lần này y đã biết trước, nhưng vẫn không nhịn được muốn thử một phen.
"Muốn trẫm tha cho ngươi? Nực cười thay, kẻ muốn trẫm liếc mắt một cái còn không được, ngươi được trẫm sủng ái còn không chịu lấy đó làm tự hào? Còn muốn trẫm tha cho?" Hắn tức giận quát.
Rầm một tiếng vang trời.
Hắn không nhịn được vơ đổ bàn trà mọi thứ rơi xuống đất.
Choang thật lớn.
Tất cả đều vỡ tan tành.
Hắn đứng dậy hì hục nói: "Trẫm cho ngươi một ngày để suy nghĩ, suy nghĩ xong rồi thì cùng trẫm nói chuyện. Nếu đã quyết định ở lại thì nên gạt bỏ biểu cảm ngày hôm nay, đừng để trẫm nhìn thấy đã chán ghét muốn giết người!"
Lời nói thốt ra hoàn toàn không có ý để y lựa chọn, xét về phương diện nào, Sở Diên cũng không thể chọn lựa.
Vốn từ đầu đã định không có lựa chọn rồi, bảo y chọn là chọn như nào đây?
Sở Diên tay trái bấu chặt y phục, khuôn mặt giãn ra đôi chút. Mặc kệ vậy, thay vì cứ khẩn cầu buông tha, chi bằng thuận theo thiên mệnh, bằng lòng hầu hạ hắn, như vậy còn có cơ may bình yên sống sót...
Nhận thấy y không đáp trả, hắn lập tức rời khỏi, cửa bị hắn đóng mạnh đến phát ra âm thanh vang lớn.
Trong phòng hiện tại như cũ một mình y, Sở Diên khép hờ mắt, vốn định an giấc, nhưng lại nghe thấy tiếng bước chân nho nhỏ.
Tuệ Lâm ở bên ngoài thám thính, nghe thấy hoàng thượng và chủ tử đang mất lòng, phận là nô tỳ nàng cũng không dám vào trong.
Nhỡ may trời xui đất khiến, lại bị hắn lôi ra hành hình cũng nên, mạng sống quan trọng, vì thế Tuệ Lâm chỉ đành ở ngoài chờ hắn rời đi.
"Chủ tử?" Nàng bước đến gần y, giọng nói nhỏ dần.
Sở Diên lắc đầu, ý bảo không sao, chuyện như thế này cũng không phải ngày một, ngày hai, chỉ là y vẫn chưa kịp thích nghi thôi.
Dù sao cũng là một nam nhân, muốn thích nghi cũng cần có thời gian, đâu phải dễ dàng thuận ý được hắn? Muốn làm người khác vui lòng, khó lắm.
Tài ăn nói của y lại rất kém, câu trước, câu sau đã làm hắn mất vui rồi.
Chung quy cũng là như vậy, dù trước, dù sau cũng khó qua được ải quân vương.
Người xưa có câu: Quân muốn ta xông vào biển lửa, ta cũng không dám một lời từ nan.
Ý quân đã quyết, dù có ra sao cũng không thể chối từ, Dục Quốc muôn đời trước được lòng bách tính, chỉ cần một lời của Lý Dục, dù là núi đao biển lửa, dù là vực vách treo leo, chỉ cần một lời của ngài ấy, cũng không ai dám oán thán.
Đời nay chỉ có thể hết lòng vì Lý Thiên Thành, mặc cho hắn muôn lời bác bỏ, ép buộc bách tính Tôn Châu. Dù có muôn vạn cái đầu cũng không đấu nổi lưỡi kiếm vô tình của quân vương.
…
Lý Thiên Thành sau khi rời khỏi Từ Thanh cung, thì quay trở về chính điện.
Hắn ngồi trên ngai vàng, tay trái nâng lên, xoa xoa mi tâm, nhìn không ra biểu hiện gì. Hắn đang suy nghĩ đến một chuyện gì đó, mày nhíu lại, tay trái buông xuống, hạ thấp trên ngai.
Bỗng nhiên dừng động tác, nhìn ra hướng điện, hắn ho khan một tiếng. Ngay lập tức thị vệ bên ngoài liền đi vào.
"Bẩm hoàng thượng, không biết có gì căn dặn?"
Thị vệ quỳ xuống giữa điện, không dám ngẩng đầu, tay phải chống xuống mặt đất, chờ hắn dặn dò.
"Trẫm thấy,... liệu có phải Sở Diên là yêu nghiệt hay không?" Từ lúc y vào cung đến nay, đầu óc hắn cứ quay cuồng, không rõ nguyên do.
Những lúc thế này đây, bỗng dưng sinh ra cảm giác nào đó khó tả thành lời. Hắn cho rằng, y có thể là yêu nghiệt tạo thành, đang muốn gây họa cho hắn!
Trong Tam Thư Tư Diễn có câu: Nam nhân trong ải trần đời, khuynh thành, khuynh sắc, đáng bề suy vong!
Nam nhân từ trước đến nay ngoài dung mạo anh tuấn thì không thể tả thành xinh đẹp, nữ nhân xinh đẹp đã là tai họa, nam nhân xinh lại là bi kịch.
"Hoàng thượng cớ sao lại nghĩ, Sở phi là yêu nghiệt?" Thị vệ đó khó hiểu hỏi hắn, mặc dù y thật sự rất đẹp, nhưng nói y là yêu nghiệt thì có phần không đúng.
Chẳng qua là vẻ ngoài ốm yếu, nhiều bệnh đó thôi, nếu như Sở Diên có một thân thể khỏe mạnh như bao người, sẽ không có dáng vẻ yếu ớt như nữ nhân kia.
Hắn thì không nghĩ vậy, chỉ trách hắn không muốn động lòng, chỉ viện một cái cớ nào đó, nhầm phủ nhận hắn đã thích y.
"Trẫm lại thấy y rất giống yêu nghiệt câu nhân, nam nhân bình thường sao có thể xinh đẹp như vậy? Y còn không giống như những phi tần khác, thuận theo ý trẫm..."
"Hoàng thượng hãy chờ xem, vào một thời điểm nào đó, chắc chắn y sẽ khuất phục dưới tay người."
"Khuất phục?" Hắn ngờ nghệch nghiêng đầu.
Khuất phục sao? Vào một thời điểm nào đó, y nhất định phải khuất phục hắn, van xin hắn sủng y!
Đây là ảnh minh họa của Sở Diên và Lý Thiên Thành ạ, được vẽ bởi artist Zang đó! Mn có thể hình dung ra được nhân vật trong truyện ạ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.