Chương 72: Ngươi sai ở đâu
Bạch Dược Nhân Sư
08/06/2022
Lý Thiên Thành vẫn luôn dùng bộ mặt thăng trầm như vậy, hắn ngồi yên trên xe, bất động thanh sắc, chẳng cho y lấy một cái liếc mắt. Cứ như vậy không nói không rằng...
Hắn đang nghĩ tới, khi trở về hoàng cung, thì sẽ bắt đầu làm những việc gì trước, và còn nghĩ đến sẽ trừng phạt y như thế nào.
Lạnh lùng với y mấy ngày trời, hay là thô bạo dày vò y?
Bất luận là phương thức nào đều cũng khiến hắn phải đắn đo suy nghĩ.
Để khiến một người không ngoan trở nên ngoan ngoãn, hắn có thể dùng cả trăm cách thức khác nhau, khiến y van xin nài nỉ.
...
Xe ngựa không ngừng dằn co lên xuống, xóc nảy liên hồi, làm cho Sở Diên luôn chúi đầu về trước.
Tuy nhiên, rõ ràng có thể kéo y lại nhưng hắn không làm vậy, cứ mặt kệ để y phải tự bám víu cánh cửa xe ngựa.
Khoảng một lúc sau mới thật sự không còn bất lợi, tuyến đường cùng trở nên thuận tiện hơn, cũng không còn xóc nảy như thế nữa.
Sở Diên nhìn hắn, trầm ngâm một lúc cuối cùng mở miệng thốt ra một câu, giọng nói cực kỳ nhỏ, như sợ làm hắn không vui.
"Hoàng thượng..." Cứ im lặng như thế cũng chẳng phải là cách, y cũng không thể một mực không nói một lời.
Chung quy người gây họa cũng là y, nói một lời xin lỗi cũng không phải là khó, chỉ khó ở chỗ không biết nên khởi đầu từ đâu.
Nên dùng giọng điệu như thế nào, cách thức ra sau mới có thể khiến hắn chịu nghe y nói.
Giữ khó khăn muôn trùng cũng đau khổ bủa vây, Sở Diên lại khiếp sợ trước ánh mắt lạnh lùng của hắn, ánh mắt cho y biết bao nhiêu giá lạnh và sủng ái.
Làm y cứ lầm tưởng đây là ác mộng vậy, mới chớp mắt một cái đã bị đày xuống địa ngục. Quả thật không thể vui mừng phấn khởi dù chỉ một lần, nếu không sẽ khiến y đau khổ gấp trăm, gấp vạn lần.
Lý Thiên Thành nghe y gọi mình thì có hơi nhướng mày, hắn hỏi: "Chuyện gì?"
Không thấy y lập tức trả lời hắn, chỉ thấy y hơi cúi đầu, Sở Diên tay trái nắm lấy ngón tay phải, không ngừng bứt ngón tay.
Y cắn răng một cái, rồi nhìn hắn, giọng điệu buồn bã, khàn đặc: "Hoàng thượng, ta sai rồi..."
Hắn không trả lời y ngay lúc này, chăm chú quan sát y một lượt, nhìn thấy y rất hối hận, hắn lại muốn làm khó y hơn.
Lý Thiên Thành cười gượng hỏi: "Ngươi sai sao? Là sai ở đâu?"
Nói rồi tựa người ra sau, nhìn y chăm chăm, ánh mắt không hề di chuyển, luôn dáng sát người y, cho dù chỉ là một phút giây cũng muốn quan sát thật kỹ nhất cử nhất động của y.
Sở Diên rất hối lỗi, y sai ở đâu y còn có thể không rõ?
Còn phải là khắc ghi từng chút một, hằn sâu trong tâm trí nữa là?
Vì bởi y sai, nên mới muốn cầu hắn thứ lỗi...
Cũng vì một lần ngu muội mà lại khiến hắn phải chịu thêm tổn thương, lần nữa khiến hắn muốn né tránh y, muốn lạnh nhạt y.
Hết thảy đều là tự làm tự chịu, tin người quá mức cũng là tự chôn bản thân xuống đáy vực sâu.
Lúc bấy giờ Sở Diên chỉ mong sao hắn có thể tha thứ cho y, lần nữa cho y được ở cạnh hắn, tốt hơn hết đừng như những lần trước đó, nói một cái liền lạnh lùng biến mất.
Cảm giác hỗn tạp không chịu buông tha y, đối diện với hắn y lại chẳng xứng một phần.
"Hoàng thượng, ngàn vạn lần cũng là ta sai, tất cả đều là lỗi của ta, chỉ mong người đừng im lặng như thế!" Chỉ khi hắn im lặng không nói đã khiến cho không khí dần chìm trong hầm băng lạnh giá, mọi hô hấp cũng dần kiệt quệ.
Lý Thiên Thành hơi nhếch môi, hắn nói: "Hóa ra ngươi cũng biết sai sao?"
Sở Diên nghe vậy thì gật gật đầu, y biết, y biết chứ, biết rằng bản thân rất sai, còn là nhiều vô kể...
Hắn tức giận cười trừ, rõ ràng vào lúc đó, ngay thời khắc Tiểu Tình Nhi chém xuống một nhát, y rõ ràng nhìn thấy rõ mồn một, nhưng vào giây phút nàng ta đến gần, y lại xem như không có gì...
Còn nghĩ là hiểu lầm chăng?
Đến lúc Tiểu Tình Nhi thành công kề mũi trâm nhọn vào cằm y, lúc đó lẽ ra y có thể thành công né tránh, bởi nàng ta vốn chẳng có võ nghệ nào cả.
Vậy mà y lại cấu kết với kẻ muốn giết hắn, phối hợp để nàng ta có thể nhanh chóng tẩu thoát!
Chỉ tiếc thay, không thể qua mặt được, từ nhỏ tới lớn hắn đã trải qua việc gì tự khắc cũng hiểu rõ, chẳng phải là trẻ mới lên ba mà có thể tùy ý lừa gạt.
Nàng ta tự vẫn là do thẹn quá hóa giận, không thể thành công giết được hắn.
Còn y? Cần gì phải rầu rĩ như vậy?
Y muốn làm cho ai xem? Cho hắn xem sao?
Lúc hắn cần y như vậy, kẻ muốn giết hắn lại là hậu cận bên cạnh. Xét về tình, về lý, y nên tránh xa một bên để một mình hắn xử tội.
Vậy mà y lại xem nó như gió thoảng qua tai, chỉ trong tích tắc có thể đem chúng quên hết đi.
Lý Thiên Thành lạnh lùng quay mặt đi: "Đáng ra ngay lúc nàng ta chém trẫm lần nữa, ngươi nên hiểu rõ đây vốn không phải kể chung đường!"
Sở Diên như ngớ người ra, chẳng trách hắn luôn lạnh nhạt không nói, kỳ thật đã biết hết toàn bộ, biết ngay y có ý đồ muốn chứa chấp kẻ địch, nên mới một mực không trả lời.
...
Hoàng cung.
Trải qua hai đêm dài ở bên ngoài, cả người cũng không còn một tí sức lực.
Vừa phóng xuống ngựa lập tức hàng loạt người xuất hiện cùng thời điểm, bọn họ cuối đầu chào đón hắn đã trở về.
Mấy ngày nay không có hạn, việc chính sự cũng kéo dài thêm mấy ngày.
Tấu chương vẫn còn chất chồng như núi chờ hắn duyệt, bên hoàng hậu bắt đầu xuất hiện một nữ nhân mới rất xinh đẹp...
Hắn đang nghĩ tới, khi trở về hoàng cung, thì sẽ bắt đầu làm những việc gì trước, và còn nghĩ đến sẽ trừng phạt y như thế nào.
Lạnh lùng với y mấy ngày trời, hay là thô bạo dày vò y?
Bất luận là phương thức nào đều cũng khiến hắn phải đắn đo suy nghĩ.
Để khiến một người không ngoan trở nên ngoan ngoãn, hắn có thể dùng cả trăm cách thức khác nhau, khiến y van xin nài nỉ.
...
Xe ngựa không ngừng dằn co lên xuống, xóc nảy liên hồi, làm cho Sở Diên luôn chúi đầu về trước.
Tuy nhiên, rõ ràng có thể kéo y lại nhưng hắn không làm vậy, cứ mặt kệ để y phải tự bám víu cánh cửa xe ngựa.
Khoảng một lúc sau mới thật sự không còn bất lợi, tuyến đường cùng trở nên thuận tiện hơn, cũng không còn xóc nảy như thế nữa.
Sở Diên nhìn hắn, trầm ngâm một lúc cuối cùng mở miệng thốt ra một câu, giọng nói cực kỳ nhỏ, như sợ làm hắn không vui.
"Hoàng thượng..." Cứ im lặng như thế cũng chẳng phải là cách, y cũng không thể một mực không nói một lời.
Chung quy người gây họa cũng là y, nói một lời xin lỗi cũng không phải là khó, chỉ khó ở chỗ không biết nên khởi đầu từ đâu.
Nên dùng giọng điệu như thế nào, cách thức ra sau mới có thể khiến hắn chịu nghe y nói.
Giữ khó khăn muôn trùng cũng đau khổ bủa vây, Sở Diên lại khiếp sợ trước ánh mắt lạnh lùng của hắn, ánh mắt cho y biết bao nhiêu giá lạnh và sủng ái.
Làm y cứ lầm tưởng đây là ác mộng vậy, mới chớp mắt một cái đã bị đày xuống địa ngục. Quả thật không thể vui mừng phấn khởi dù chỉ một lần, nếu không sẽ khiến y đau khổ gấp trăm, gấp vạn lần.
Lý Thiên Thành nghe y gọi mình thì có hơi nhướng mày, hắn hỏi: "Chuyện gì?"
Không thấy y lập tức trả lời hắn, chỉ thấy y hơi cúi đầu, Sở Diên tay trái nắm lấy ngón tay phải, không ngừng bứt ngón tay.
Y cắn răng một cái, rồi nhìn hắn, giọng điệu buồn bã, khàn đặc: "Hoàng thượng, ta sai rồi..."
Hắn không trả lời y ngay lúc này, chăm chú quan sát y một lượt, nhìn thấy y rất hối hận, hắn lại muốn làm khó y hơn.
Lý Thiên Thành cười gượng hỏi: "Ngươi sai sao? Là sai ở đâu?"
Nói rồi tựa người ra sau, nhìn y chăm chăm, ánh mắt không hề di chuyển, luôn dáng sát người y, cho dù chỉ là một phút giây cũng muốn quan sát thật kỹ nhất cử nhất động của y.
Sở Diên rất hối lỗi, y sai ở đâu y còn có thể không rõ?
Còn phải là khắc ghi từng chút một, hằn sâu trong tâm trí nữa là?
Vì bởi y sai, nên mới muốn cầu hắn thứ lỗi...
Cũng vì một lần ngu muội mà lại khiến hắn phải chịu thêm tổn thương, lần nữa khiến hắn muốn né tránh y, muốn lạnh nhạt y.
Hết thảy đều là tự làm tự chịu, tin người quá mức cũng là tự chôn bản thân xuống đáy vực sâu.
Lúc bấy giờ Sở Diên chỉ mong sao hắn có thể tha thứ cho y, lần nữa cho y được ở cạnh hắn, tốt hơn hết đừng như những lần trước đó, nói một cái liền lạnh lùng biến mất.
Cảm giác hỗn tạp không chịu buông tha y, đối diện với hắn y lại chẳng xứng một phần.
"Hoàng thượng, ngàn vạn lần cũng là ta sai, tất cả đều là lỗi của ta, chỉ mong người đừng im lặng như thế!" Chỉ khi hắn im lặng không nói đã khiến cho không khí dần chìm trong hầm băng lạnh giá, mọi hô hấp cũng dần kiệt quệ.
Lý Thiên Thành hơi nhếch môi, hắn nói: "Hóa ra ngươi cũng biết sai sao?"
Sở Diên nghe vậy thì gật gật đầu, y biết, y biết chứ, biết rằng bản thân rất sai, còn là nhiều vô kể...
Hắn tức giận cười trừ, rõ ràng vào lúc đó, ngay thời khắc Tiểu Tình Nhi chém xuống một nhát, y rõ ràng nhìn thấy rõ mồn một, nhưng vào giây phút nàng ta đến gần, y lại xem như không có gì...
Còn nghĩ là hiểu lầm chăng?
Đến lúc Tiểu Tình Nhi thành công kề mũi trâm nhọn vào cằm y, lúc đó lẽ ra y có thể thành công né tránh, bởi nàng ta vốn chẳng có võ nghệ nào cả.
Vậy mà y lại cấu kết với kẻ muốn giết hắn, phối hợp để nàng ta có thể nhanh chóng tẩu thoát!
Chỉ tiếc thay, không thể qua mặt được, từ nhỏ tới lớn hắn đã trải qua việc gì tự khắc cũng hiểu rõ, chẳng phải là trẻ mới lên ba mà có thể tùy ý lừa gạt.
Nàng ta tự vẫn là do thẹn quá hóa giận, không thể thành công giết được hắn.
Còn y? Cần gì phải rầu rĩ như vậy?
Y muốn làm cho ai xem? Cho hắn xem sao?
Lúc hắn cần y như vậy, kẻ muốn giết hắn lại là hậu cận bên cạnh. Xét về tình, về lý, y nên tránh xa một bên để một mình hắn xử tội.
Vậy mà y lại xem nó như gió thoảng qua tai, chỉ trong tích tắc có thể đem chúng quên hết đi.
Lý Thiên Thành lạnh lùng quay mặt đi: "Đáng ra ngay lúc nàng ta chém trẫm lần nữa, ngươi nên hiểu rõ đây vốn không phải kể chung đường!"
Sở Diên như ngớ người ra, chẳng trách hắn luôn lạnh nhạt không nói, kỳ thật đã biết hết toàn bộ, biết ngay y có ý đồ muốn chứa chấp kẻ địch, nên mới một mực không trả lời.
...
Hoàng cung.
Trải qua hai đêm dài ở bên ngoài, cả người cũng không còn một tí sức lực.
Vừa phóng xuống ngựa lập tức hàng loạt người xuất hiện cùng thời điểm, bọn họ cuối đầu chào đón hắn đã trở về.
Mấy ngày nay không có hạn, việc chính sự cũng kéo dài thêm mấy ngày.
Tấu chương vẫn còn chất chồng như núi chờ hắn duyệt, bên hoàng hậu bắt đầu xuất hiện một nữ nhân mới rất xinh đẹp...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.