Chương 8: Việc Tuyển Phi
Mộc Nhiên
11/07/2023
Đêm đến, Ngọc Ánh ngủ cùng tỷ tỷ của mình, nàng ấy có rất nhiều thắc mắc muốn hỏi, ví dụ như vì sao một người đường đường là chính thất của cửu vương, lại phải làm những công việc của một người hầu, vì sao rõ ràng tỷ ấy và Ninh Vu đều không có tình cảm với nhau lại có con với nhau? Nếu đổi lại là nàng ấy thì cho dù người đó là người nàng ấy không thích, thì cũng đừng nghĩ rằng sẽ chạm được nàng ấy, huống chi là kết nghĩa phu thê.
Nhưng nhìn khuôn mặt tái nhợt của tỷ tỷ mình, nàng ấy lại chẳng thể nói nên lời, bây giờ nếu hỏi tỷ ấy về những chuyện này, chẳng phải càng làm tỷ ấy đau lòng thêm sao?
Giờ đây, ngoài việc tự trách mình về những tai họa năm xưa đã gây ra làm liên lụy đến người thân, nàng ấy càng quyết tâm tu hành để bảo vệ người thân không bị ức hiếp nữa.
Ngọc Yên ở nhà mẫu thân nàng được hai tháng rồi, nhưng vẫn chưa thấy người của Ninh Vu đến, nàng cũng không nhắc đến chuyện muốn quay về, cho đến khi mùa đông đến, Ninh Vu mới cùng binh ngựa tiến đến Ngọc sơn.
Đây là lần đầu tiên mà Ngọc Ánh được nhìn thấy người tỷ phu này, khi tỷ tỷ kết hôn với hắn, nàng ấy lúc đó đang bị giam giữ chờ thiên quân xử lý, sau đó, tuy rằng vào ngày an táng phụ thân và đại ca hắn cũng có đến, nhưng lúc đó nàng đang hôn mê nên không gặp được.
Bởi vì trong lòng nàng ấy luôn coi Ninh Vu là kẻ phóng đãng, cho rằng hắn sẽ là một người có vẻ ngoài bóng bẩy, nhưng khi nhìn thấy hắn với vẻ anh tuấn trong bộ cẩm y chỉnh tề đứng thẳng trong tuyết, nàng ấy có chút kinh ngạc. Người ta nói rằng phong cảnh ở Ngọc sơn là đẹp nhất, nhưng người nam nhân này thậm chí còn đẹp hơn cả phong cảnh ở đây.
Trên thực tế, Ninh Vu chỉ lớn hơn nàng ấy hai trăm tuổi, hiện tại hắn đã một nghìn một trăm tuổi, mà Ngọc Yên lại lớn hơn Ninh Vu tám trăm tuổi, nghe nói hắn ngoài việc không thích tướng mạo và thân thể khiếm khuyết của Ngọc Yên ra thì còn có tuổi tác là điều hắn bất mãn nhất.
Ninh Vu vốn dĩ không phải đến để đó Ngọc Yên quay trở về, mà do Vương Mẫu Nương Nương tổ chức hội bàn đào ở Dao Trì, nên hắn tới đón nàng về dự tiệc.
"Sức khỏe của ta vẫn chưa được hồi phục, không thể đi cùng chàng được, chàng vẫn nên đi cùng người khác thì hơn." Ngọc Yên nói.
Ninh Vu dựa vào cây cột trước hiên, uể oải nói: "Nếu thân thể không tốt, vậy thì càng nên đi. Một quả đào bằng tu vi chín ngàn năm, ăn vào nhất định sẽ khỏe lại."
"Chín ngàn năm, tỷ tỷ, tỷ có thể ăn được quả đào bằng tu vi chín nghìn năm?" Ngọc Ánh kinh ngạc thốt lên, ăn được một quả, có thể nâng cao tu vi, sau đó chuyên tâm tu hành, mới có thể bảo vệ được người thân.
Nhưng nàng ấy rất nhanh nghĩ tới lúc này không nên xen vào, huống chi nếu bản thân làm ầm lên sẽ làm mất mặt Ngọc sơn, vì vậy nàng ấy cắn môi cúi đầu đứng nép về phía sau.
Nhưng lời của nàng ấy vẫn bị Ninh Vu nghe được, hắn nói với Ngọc Yên: "Ta có thể mang theo hai người đến dự yến tiệc này, nếu nàng sợ cô độc có thể dẫn người nhà đi cùng."
Ngọc Yên muốn tiếp tục từ chối, nàng vốn luôn không thích náo nhiệt, nhưng thấy muội muội rất có hứng thú với yến tiệc này, lại thấy gần đây muội ấy luôn chuyên tâm tu luyện, liền biết nàng ấy muốn nâng cao tu vi, không phải vì bản thân, mà vì muội ấy muốn được bảo vệ người thân. Nên nàng sau khi do dự một chút, thì gật đầu đồng ý: "Nếu đã như vậy, vậy thì để muội ấy đi cùng ta."
Thấy nàng đồng ý đi, Ninh Vu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, hắn trước khi tới đây đã bị đế quân cảnh cáo, nếu như hắn không cải thiện được mối quan hệ với Ngọc Yên, thì ngài ấy sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con với hắn. Tuy rằng lời đe dọa như thế này hắn đã nghe qua không ít mấy trăm lần, nhưng lần này phụ thân của hắn có vẻ nghiêm túc, tốt hơn hết hắn nên cẩn thận thì tốt hơn.
"Ta thật có thể đi sao?" Ngọc Ánh không thể tin hỏi.
Ninh Vu đáp: "Đương nhiên, nếu như ngươi không sợ người khác đàm tiếu, thì đối với ta cũng chẳng liên quan gì."
* * *
Trước khi đến Dao Trì, bọn họ đến Phổ Dương trước để họp mặt với đại ca của hắn Ninh Thành.
Khi họ đến Phổ Dương, Ninh Vu, người đã luôn ngủ gật suốt chặn đường, liền tỉnh táo lại sau khi dừng tại một khách trọ.
Trải qua chuyện lần trước, tính tình Ngọc Ánh càng trầm lắng hơn, nhưng bởi vì nàng ấy rất ít đến nhân gian nên trong lòng vẫn rất tò mò, nàng ấy cũng muốn cùng tỷ tỷ của nàng ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa.
Trước sự làm nũng của nàng ấy, Ngọc Yên không còn cách nào khác đành phải đồng ý, cả hai đã nữ cải nam trang để ra ngoài.
Hai người đi loanh quanh, cuối cùng dừng lại trước một chỗ đông người, chính giữa có một người nam nhân đang kể chuyện, Ngọc Ánh rất thích nghe những câu chuyện nhân gian nên đã kéo tỷ tỷ chen lên phía trước.
Nhưng nghe được vài câu, sắc mặt nàng ấy bỗng tái nhợt, câu chuyện đang được kể chính là chuyện tình giữa Tông Diễn, Phùng Hi, và nàng ấy.
Người nam nhân ấy kể rằng, Tông Diễn và Phùng Hi là một cặp trời sinh, không đánh không quen biết, yêu nhau khi cùng nhau chiến đấu với kẻ thù, sau đó bị một nữ nhân độc ác phá hoại.
Nữ nhân độc ác kia chính là nàng ấy, Ngọc Ánh.
"Nữ nhân độc ác Ngọc Ánh đó, vì để bộc phát sự bất mãn của nàng ta, mà lấy tính mạng của bách tính chúng ta ra trút giận, nàng ta cố ý làm đổ lửa thiêng, nếu không phải Phùng Hi công chúa không màng nguy hiểm dập lửa, thì ông cha của chúng ta đều đã bị thiêu chết rồi, làm gì còn có chúng ta ngày hôm nay." Người kể chuyện lắc đầu buồn bã nói, khán giả cũng tức giận, mắng Ngọc Ánh ác độc.
Ngọc Ánh cảm thấy lạnh cả người, nàng ấy không ngờ chuyện này đã truyền ra khắp thiên hạ, sự thật của nó lại bị bóp méo đến mức như vậy, còn những gì gia đình nàng ấy đã làm để chuộc lỗi cũng không được nhắc đến.
Ngọc Yên cảm thấy đau lòng cho muội muội của mình, liền liếc nhìn người kể chuyện đang giả vờ buồn bã và nói: "Nói bậy, Ngọc Ánh không xấu xa và độc ác như những gì ngươi nói, ngươi đang nói dối."
Người kể chuyện trố mắt: "Ngươi dựa vào đâu cho rằng lão phu nói dối? Ngươi có bằng chứng chứng minh rằng ta đang nói dối không?"
"Ta.." Ngọc Yên không giỏi ăn nói, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Người kể chuyện thấy nàng rụt rè do dự, biết nàng là người dễ bị ức hiếp, bèn đắc ý nói: "Ngọc Ánh là người mà người gặp người đánh, còn ngươi lại đi nói hộ cho nàng ta, chẳng lẽ ngươi là người bảo hộ cho nàng ta sao?"
Lời vừa dứt, ánh mắt nghi hoặc của mọi người đổ dồn về phía hai người bọn họ.
"Ta.." Ngọc Yên lại do dự, tức giận và lo lắng nhưng không còn cách nào khác ngoài nắm lấy bàn tay đang run rẩy của muội muội mình ra khỏi đám đông, nhưng những xung quanh không hề tránh sang nhường bước.
Bỗng một giọng nói lười biếng từ trong đám người bên ngoài truyền đến: "Vị bằng hữu này, những gì mà ngươi vừa kể, ngươi có tận mắt chứng kiến hay không?"
Là Ninh Vu.
Người kể chuyện cười nói: "Lão phu làm sao có thể tận mắt chứng kiến, nhưng ta có một vị bằng hữu tu tiên, là hắn nói cho ta biết."
"Ồ, bằng hữu tu tiên." Ninh Vu tặc lưỡi hai lần: "Vậy bây giờ ta nói cho ngươi biết, ngươi đã bị vị bằng hữu đó gạt rồi, nên nhanh chóng cắt đứt quan hệ với hắn ta đi."
"Ngươi dựa vào đâu mà nói rằng bằng hữu của ta đã gạt ta? Hay là ngươi là cùng phe với bọn họ? Các ngươi có phải muốn hãm hại những người vô tội tay không tấc sắt như chúng tôi?".
Ninh Vu cười lạnh một tiếng: "Dựa vào cái này." Vừa nói vừa vung tay lên, bàn của người kể chuyện lập tức đổ sập xuống.
Người kể chuyện cố gắng đứng dậy khỏi đống gỗ đổ nát, hắn ta biết rằng mình đã gặp một người không nên xúc phạm, vì vậy hắn ta đã nhanh chóng bỏ chạy.
Ninh Vu không đuổi theo, ngược lại ở phía sau lớn tiếng nói: "Ngươi chạy nhanh như vậy làm gì, dù sao chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ gặp lại, nếu vị bằng hữu tu tiên của ngươi có hỏi, ngươi có thể nói người đánh ngươi hôm nay tên là Ninh Vu."
Ngọc Yên nghe xong sửng sốt, bởi vì Ninh Vu tuy quyền cao chức trọng, nhưng chưa bao giờ chủ động nói cho người phàm biết tên thật của mình, sao lần này hắn lại phá lệ?
Lúc này, Ninh Vu không kiên nhẫn nhìn về phía Ngọc Yên: "Nàng có thể đừng để cho ta nhọc lòng được không?"
Ngọc Yên cúi đầu không trả lời, chỉ dẫn muội muội đi về phía khách trọ.
Ngọc Ánh buồn bực muốn trở về Ngọc Sơn, nhưng nhìn thấy tỷ tỷ của mình bị Ninh Vu trách cứ mà vẫn nhẫn nhịn, nàng ấy liền gạt bỏ tâm tư, chỉ nghĩ đến người thân.
Khi đến Dao Trì, có rất nhiều thiếu nữ trẻ đẹp đến tham gia yến tiệc, tất cả họ đều ăn mặc đẹp và lộng lẫy.
"Tỷ tỷ là tiên nữ ở tiên môn nào thế?" Một thiếu nữ xinh đẹp đến bên cạnh chủ động bắt chuyện với Ngọc Ánh.
Nàng ấy sửng sốt một chút, thấy thiếu nữ này không nhận ra mình, liền mơ hồ trả lời: "Ta ở.. ngọn núi phía đông."
Thiếu nữ nói: "Tỷ tỷ có biết không, nghe nói hội bàn đào này không chỉ là để thưởng thức đào, mà còn là một bữa tiệc hẹn hò. Thái tử muốn chọn một trắc phi, và Ninh Vu thiếu quân cũng muốn chọn cho mình một trắc phi."
Ngọc Ánh khẽ chấn động: "Thái tử và Ninh Vu thiếu quân cũng muốn.. tuyển phi? Tại sao?"
Thiếu nữ thở dài: "Không phải đều là vì chuyện con cái sao, nghe nói sức khỏe của thái tử phi sau khi trải qua lịch kiếp thì vẫn chưa hồi phục, sau bốn lần sinh nở, người đã không thể mang thai nữa, nhưng mà chỉ có bốn đứa con thì làm sao đủ? Còn về Ninh Vu thiếu quân chắc tỷ tỷ còn chưa nghe qua, tuy rằng thiếu phi đã xảy thai, nhưng cơ thể vốn dĩ không được tốt, cho nên phải tuyển phi."
Ngọc Ánh siết chặt hai tay, cảm thấy lo lắng cho tỷ tỷ của mình, đồng thời cũng bởi vì chuyện Tông Diễn sẽ tuyển phi, trong lòng nàng có một cảm giác khó tả, nàng vốn cho rằng Tông Diễn và Phùng Hi sẽ là phu thê suốt đời.
Nhưng nhìn khuôn mặt tái nhợt của tỷ tỷ mình, nàng ấy lại chẳng thể nói nên lời, bây giờ nếu hỏi tỷ ấy về những chuyện này, chẳng phải càng làm tỷ ấy đau lòng thêm sao?
Giờ đây, ngoài việc tự trách mình về những tai họa năm xưa đã gây ra làm liên lụy đến người thân, nàng ấy càng quyết tâm tu hành để bảo vệ người thân không bị ức hiếp nữa.
Ngọc Yên ở nhà mẫu thân nàng được hai tháng rồi, nhưng vẫn chưa thấy người của Ninh Vu đến, nàng cũng không nhắc đến chuyện muốn quay về, cho đến khi mùa đông đến, Ninh Vu mới cùng binh ngựa tiến đến Ngọc sơn.
Đây là lần đầu tiên mà Ngọc Ánh được nhìn thấy người tỷ phu này, khi tỷ tỷ kết hôn với hắn, nàng ấy lúc đó đang bị giam giữ chờ thiên quân xử lý, sau đó, tuy rằng vào ngày an táng phụ thân và đại ca hắn cũng có đến, nhưng lúc đó nàng đang hôn mê nên không gặp được.
Bởi vì trong lòng nàng ấy luôn coi Ninh Vu là kẻ phóng đãng, cho rằng hắn sẽ là một người có vẻ ngoài bóng bẩy, nhưng khi nhìn thấy hắn với vẻ anh tuấn trong bộ cẩm y chỉnh tề đứng thẳng trong tuyết, nàng ấy có chút kinh ngạc. Người ta nói rằng phong cảnh ở Ngọc sơn là đẹp nhất, nhưng người nam nhân này thậm chí còn đẹp hơn cả phong cảnh ở đây.
Trên thực tế, Ninh Vu chỉ lớn hơn nàng ấy hai trăm tuổi, hiện tại hắn đã một nghìn một trăm tuổi, mà Ngọc Yên lại lớn hơn Ninh Vu tám trăm tuổi, nghe nói hắn ngoài việc không thích tướng mạo và thân thể khiếm khuyết của Ngọc Yên ra thì còn có tuổi tác là điều hắn bất mãn nhất.
Ninh Vu vốn dĩ không phải đến để đó Ngọc Yên quay trở về, mà do Vương Mẫu Nương Nương tổ chức hội bàn đào ở Dao Trì, nên hắn tới đón nàng về dự tiệc.
"Sức khỏe của ta vẫn chưa được hồi phục, không thể đi cùng chàng được, chàng vẫn nên đi cùng người khác thì hơn." Ngọc Yên nói.
Ninh Vu dựa vào cây cột trước hiên, uể oải nói: "Nếu thân thể không tốt, vậy thì càng nên đi. Một quả đào bằng tu vi chín ngàn năm, ăn vào nhất định sẽ khỏe lại."
"Chín ngàn năm, tỷ tỷ, tỷ có thể ăn được quả đào bằng tu vi chín nghìn năm?" Ngọc Ánh kinh ngạc thốt lên, ăn được một quả, có thể nâng cao tu vi, sau đó chuyên tâm tu hành, mới có thể bảo vệ được người thân.
Nhưng nàng ấy rất nhanh nghĩ tới lúc này không nên xen vào, huống chi nếu bản thân làm ầm lên sẽ làm mất mặt Ngọc sơn, vì vậy nàng ấy cắn môi cúi đầu đứng nép về phía sau.
Nhưng lời của nàng ấy vẫn bị Ninh Vu nghe được, hắn nói với Ngọc Yên: "Ta có thể mang theo hai người đến dự yến tiệc này, nếu nàng sợ cô độc có thể dẫn người nhà đi cùng."
Ngọc Yên muốn tiếp tục từ chối, nàng vốn luôn không thích náo nhiệt, nhưng thấy muội muội rất có hứng thú với yến tiệc này, lại thấy gần đây muội ấy luôn chuyên tâm tu luyện, liền biết nàng ấy muốn nâng cao tu vi, không phải vì bản thân, mà vì muội ấy muốn được bảo vệ người thân. Nên nàng sau khi do dự một chút, thì gật đầu đồng ý: "Nếu đã như vậy, vậy thì để muội ấy đi cùng ta."
Thấy nàng đồng ý đi, Ninh Vu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, hắn trước khi tới đây đã bị đế quân cảnh cáo, nếu như hắn không cải thiện được mối quan hệ với Ngọc Yên, thì ngài ấy sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con với hắn. Tuy rằng lời đe dọa như thế này hắn đã nghe qua không ít mấy trăm lần, nhưng lần này phụ thân của hắn có vẻ nghiêm túc, tốt hơn hết hắn nên cẩn thận thì tốt hơn.
"Ta thật có thể đi sao?" Ngọc Ánh không thể tin hỏi.
Ninh Vu đáp: "Đương nhiên, nếu như ngươi không sợ người khác đàm tiếu, thì đối với ta cũng chẳng liên quan gì."
* * *
Trước khi đến Dao Trì, bọn họ đến Phổ Dương trước để họp mặt với đại ca của hắn Ninh Thành.
Khi họ đến Phổ Dương, Ninh Vu, người đã luôn ngủ gật suốt chặn đường, liền tỉnh táo lại sau khi dừng tại một khách trọ.
Trải qua chuyện lần trước, tính tình Ngọc Ánh càng trầm lắng hơn, nhưng bởi vì nàng ấy rất ít đến nhân gian nên trong lòng vẫn rất tò mò, nàng ấy cũng muốn cùng tỷ tỷ của nàng ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa.
Trước sự làm nũng của nàng ấy, Ngọc Yên không còn cách nào khác đành phải đồng ý, cả hai đã nữ cải nam trang để ra ngoài.
Hai người đi loanh quanh, cuối cùng dừng lại trước một chỗ đông người, chính giữa có một người nam nhân đang kể chuyện, Ngọc Ánh rất thích nghe những câu chuyện nhân gian nên đã kéo tỷ tỷ chen lên phía trước.
Nhưng nghe được vài câu, sắc mặt nàng ấy bỗng tái nhợt, câu chuyện đang được kể chính là chuyện tình giữa Tông Diễn, Phùng Hi, và nàng ấy.
Người nam nhân ấy kể rằng, Tông Diễn và Phùng Hi là một cặp trời sinh, không đánh không quen biết, yêu nhau khi cùng nhau chiến đấu với kẻ thù, sau đó bị một nữ nhân độc ác phá hoại.
Nữ nhân độc ác kia chính là nàng ấy, Ngọc Ánh.
"Nữ nhân độc ác Ngọc Ánh đó, vì để bộc phát sự bất mãn của nàng ta, mà lấy tính mạng của bách tính chúng ta ra trút giận, nàng ta cố ý làm đổ lửa thiêng, nếu không phải Phùng Hi công chúa không màng nguy hiểm dập lửa, thì ông cha của chúng ta đều đã bị thiêu chết rồi, làm gì còn có chúng ta ngày hôm nay." Người kể chuyện lắc đầu buồn bã nói, khán giả cũng tức giận, mắng Ngọc Ánh ác độc.
Ngọc Ánh cảm thấy lạnh cả người, nàng ấy không ngờ chuyện này đã truyền ra khắp thiên hạ, sự thật của nó lại bị bóp méo đến mức như vậy, còn những gì gia đình nàng ấy đã làm để chuộc lỗi cũng không được nhắc đến.
Ngọc Yên cảm thấy đau lòng cho muội muội của mình, liền liếc nhìn người kể chuyện đang giả vờ buồn bã và nói: "Nói bậy, Ngọc Ánh không xấu xa và độc ác như những gì ngươi nói, ngươi đang nói dối."
Người kể chuyện trố mắt: "Ngươi dựa vào đâu cho rằng lão phu nói dối? Ngươi có bằng chứng chứng minh rằng ta đang nói dối không?"
"Ta.." Ngọc Yên không giỏi ăn nói, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Người kể chuyện thấy nàng rụt rè do dự, biết nàng là người dễ bị ức hiếp, bèn đắc ý nói: "Ngọc Ánh là người mà người gặp người đánh, còn ngươi lại đi nói hộ cho nàng ta, chẳng lẽ ngươi là người bảo hộ cho nàng ta sao?"
Lời vừa dứt, ánh mắt nghi hoặc của mọi người đổ dồn về phía hai người bọn họ.
"Ta.." Ngọc Yên lại do dự, tức giận và lo lắng nhưng không còn cách nào khác ngoài nắm lấy bàn tay đang run rẩy của muội muội mình ra khỏi đám đông, nhưng những xung quanh không hề tránh sang nhường bước.
Bỗng một giọng nói lười biếng từ trong đám người bên ngoài truyền đến: "Vị bằng hữu này, những gì mà ngươi vừa kể, ngươi có tận mắt chứng kiến hay không?"
Là Ninh Vu.
Người kể chuyện cười nói: "Lão phu làm sao có thể tận mắt chứng kiến, nhưng ta có một vị bằng hữu tu tiên, là hắn nói cho ta biết."
"Ồ, bằng hữu tu tiên." Ninh Vu tặc lưỡi hai lần: "Vậy bây giờ ta nói cho ngươi biết, ngươi đã bị vị bằng hữu đó gạt rồi, nên nhanh chóng cắt đứt quan hệ với hắn ta đi."
"Ngươi dựa vào đâu mà nói rằng bằng hữu của ta đã gạt ta? Hay là ngươi là cùng phe với bọn họ? Các ngươi có phải muốn hãm hại những người vô tội tay không tấc sắt như chúng tôi?".
Ninh Vu cười lạnh một tiếng: "Dựa vào cái này." Vừa nói vừa vung tay lên, bàn của người kể chuyện lập tức đổ sập xuống.
Người kể chuyện cố gắng đứng dậy khỏi đống gỗ đổ nát, hắn ta biết rằng mình đã gặp một người không nên xúc phạm, vì vậy hắn ta đã nhanh chóng bỏ chạy.
Ninh Vu không đuổi theo, ngược lại ở phía sau lớn tiếng nói: "Ngươi chạy nhanh như vậy làm gì, dù sao chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ gặp lại, nếu vị bằng hữu tu tiên của ngươi có hỏi, ngươi có thể nói người đánh ngươi hôm nay tên là Ninh Vu."
Ngọc Yên nghe xong sửng sốt, bởi vì Ninh Vu tuy quyền cao chức trọng, nhưng chưa bao giờ chủ động nói cho người phàm biết tên thật của mình, sao lần này hắn lại phá lệ?
Lúc này, Ninh Vu không kiên nhẫn nhìn về phía Ngọc Yên: "Nàng có thể đừng để cho ta nhọc lòng được không?"
Ngọc Yên cúi đầu không trả lời, chỉ dẫn muội muội đi về phía khách trọ.
Ngọc Ánh buồn bực muốn trở về Ngọc Sơn, nhưng nhìn thấy tỷ tỷ của mình bị Ninh Vu trách cứ mà vẫn nhẫn nhịn, nàng ấy liền gạt bỏ tâm tư, chỉ nghĩ đến người thân.
Khi đến Dao Trì, có rất nhiều thiếu nữ trẻ đẹp đến tham gia yến tiệc, tất cả họ đều ăn mặc đẹp và lộng lẫy.
"Tỷ tỷ là tiên nữ ở tiên môn nào thế?" Một thiếu nữ xinh đẹp đến bên cạnh chủ động bắt chuyện với Ngọc Ánh.
Nàng ấy sửng sốt một chút, thấy thiếu nữ này không nhận ra mình, liền mơ hồ trả lời: "Ta ở.. ngọn núi phía đông."
Thiếu nữ nói: "Tỷ tỷ có biết không, nghe nói hội bàn đào này không chỉ là để thưởng thức đào, mà còn là một bữa tiệc hẹn hò. Thái tử muốn chọn một trắc phi, và Ninh Vu thiếu quân cũng muốn chọn cho mình một trắc phi."
Ngọc Ánh khẽ chấn động: "Thái tử và Ninh Vu thiếu quân cũng muốn.. tuyển phi? Tại sao?"
Thiếu nữ thở dài: "Không phải đều là vì chuyện con cái sao, nghe nói sức khỏe của thái tử phi sau khi trải qua lịch kiếp thì vẫn chưa hồi phục, sau bốn lần sinh nở, người đã không thể mang thai nữa, nhưng mà chỉ có bốn đứa con thì làm sao đủ? Còn về Ninh Vu thiếu quân chắc tỷ tỷ còn chưa nghe qua, tuy rằng thiếu phi đã xảy thai, nhưng cơ thể vốn dĩ không được tốt, cho nên phải tuyển phi."
Ngọc Ánh siết chặt hai tay, cảm thấy lo lắng cho tỷ tỷ của mình, đồng thời cũng bởi vì chuyện Tông Diễn sẽ tuyển phi, trong lòng nàng có một cảm giác khó tả, nàng vốn cho rằng Tông Diễn và Phùng Hi sẽ là phu thê suốt đời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.