Chương 10
Tín Tử
16/12/2024
"Tha cho ta…"
Ứng Phi Hồng ngã xuống đất cầu xin, nhưng chưa kịp nói hết câu.
Cố Tuyết Nê lại giương cung, b.ắ.n xuyên qua cổ họng hắn ta.
Trong mắt nàng ta lóe lên ánh sáng không thể bỏ qua:
"Tên cặn bã, đáng đời phải thối rữa trong đất."
Chủ soái đã chết, những tên lính còn lại đều đầu hàng.
Nam chính của thế giới này đã chết, tiếp theo mỗi người chúng ta đều là nam chính.
Mọi thứ đã kết thúc, lại nghênh đón một khởi đầu mới.
Chúng ta nhìn nhau, niềm vui trong mắt dần lan tỏa.
Mạc Thượng Trần bình định phản loạn có công, phụ hoàng nhân cơ hội ban cho chàng một tấm "Kim bài miễn tử".
Không đến nửa ngày, chàng đã dùng đến nó.
Các ám vệ Đông Xưởng, truyền bá sự thật về thân phận hoàn hảo của Mạc Thượng Trần khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Trong khoảng thời gian này, chàng luôn ở bên cạnh ta đi chơi khắp nơi.
Ta há miệng cắn miếng bánh trôi nhân đậu xanh mà chàng đưa cho:
“Chàng nói chàng suốt ngày dính lấy ta như vậy, công việc ở Đông Xưởng không sao chứ?"
Mạc Thượng Trần nhân cơ hội lại đút thêm một cái:
"Mấy thứ đó, ám vệ tự xử lý được."
Nói xong, chàng chuyển chủ đề:
"Bánh trôi này có ngon không?"
Ta gật đầu: "Ngon nha, ngọt mà không ngấy, chàng có muốn thử không?"
Mắt Mạc Thượng Trần hơi nheo lại, cười: "Được."
Sau đó, chàng bế ta lên đặt trên chân mình.
Cảm nhận được hơi ấm trên môi, hơi thở của chúng ta hòa quyện vào nhau, chàng cùng ta ngậm chung một cái bánh trôi.
Cho đến khi ta thở không nổi, chàng mới luyến tiếc buông ta ra.
"Rất ngọt."
"..."
Bình luận:
[Tui gục rồi, tui thật sự gục rồi, hôn giỏi như vậy muốn lấy mạng à.]
[Đạo lý luân thường sụp đổ! Âm dương đảo lộn! Đốt đàn luộc hạc! Thật là quá đáng! Sao có thể như vậy chứ!]
[Tui tưởng không dám nghĩ, đến hôn lễ một tháng sau, con gái rượu sẽ bị hành hạ đến mức nào nữa.]
Thời gian thấm thoát thoi đưa, hôn lễ đã đến.
Cả nước ai nấy đều vui mừng gửi lời chúc phúc đến chúng ta.
Hai người duy nhất không vui, có lẽ chỉ có Cố Tuyết Nê và phụ hoàng ta.
Ngày thành hôn, hai người bọn họ khóc sướt mướt.
Cố Tuyết Nê nắm lấy vai ta lắc qua lắc lại, dặn đi dặn lại:
"Nếu sau khi thành hôn hắn ta đối xử tệ với ngươi, thì đến tìm ta! Tỷ muội mãi mãi là hậu thuẫn vững chắc nhất của ngươi!"
Phụ hoàng còn lạnh lùng với Mạc Thượng Trần hơn:
"Hừ, thật sự là tiện nghi cho tên tiểu tử thối nhà ngươi. Nếu để ta biết ngươi bắt nạt bảo bối con gái của ta, ta liều mạng cũng phải khiến ngươi sống không yên ổn!"
Đối với điều này, Mạc Thượng Trần không nói gì.
Nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn ta, như thể đang nói với ta rằng:
"Nàng mãi mãi là trung tâm thế giới của ta."
…
Đêm tân hôn.
Theo ánh nến đỏ bị thổi tắt, xuân thủy dâng trào, gió đêm nổi lên.
Con thuyền trong bóng tối chậm rãi di chuyển, càng lúc càng sâu.
Dưới thuyền dòng nước ngầm cuồn cuộn, tiếng nước chảy róc rách, nơi giao hòa của hai người cũng róc rách.
...
Cùng lúc đó, ở một nơi khác:
[Khốn kiếp cái màn che! Tui muốn kiện lên trung ương! Tui muốn kiện lên trung ương!]
[Á á á á á!!! Không có hình thì thôi đi, sao đến cả âm thanh cũng bị cắt nữa vậy?!]
[……]
Ngoại truyện Mạc Thượng Trần
1
Nếu không gặp được công chúa, ta đã c.h.ế.t ngay trong đêm mưa năm 5 tuổi ấy rồi.
"Nhìn thằng ăn mày đó kìa, cha mẹ nó đều c.h.ế.t hết rồi, hay là chúng ta..."
Một giọng nói khàn khàn vang lên trong màn mưa, tràn đầy ác ý.
Vài tên nam nhân mặt mũi bặm trợn dần áp sát về phía ta, trái tim ta bỗng chốc thắt lại.
Ta cố gắng chạy trốn, nhưng vì quá đói, chẳng còn chút sức lực nào.
Bọn chúng vây quanh, tiếng cười nhạo, tiếng sỉ nhục cùng tiếng mưa hòa vào nhau, sắp sửa trở thành cơn ác mộng đeo bám ta suốt đời.
May mắn thay, trước khi tuyệt vọng, ta đã gặp được công chúa điện hạ.
2
Công chúa điện hạ đưa ta về hoàng cung.
Là một công chúa, nàng không ỷ thế h.i.ế.p người, thậm chí còn chủ động giúp ta bôi thuốc, xót xa cho hoàn cảnh của ta, còn nói sau này sẽ luôn bảo vệ ta.
Nàng giống như áng mây trên trời, trắng trong và tự do.
Còn ta chỉ là hạt bụi bẩn thỉu dưới đất.
Vì vậy, để không trở thành vết nhơ của nàng, ta đã bỏ trốn.
Ta không biết đường ra khỏi hoàng cung, cứ thế loạng choạng chạy.
Vô tình xông vào nơi ở của những thái giám mới được tuyển chọn.
Bởi sự tình cờ này, bọn họ tưởng rằng ta cũng là thái giám mới.
Thái giám quản sự hỏi tên ta.
Ta nhớ đến câu thơ mà công chúa đã dạy ta:
[Nhân sinh vô căn đế, phiêu như mạc thượng trần.]
*Đời người không gốc rễ, trôi nổi như bụi trần.
Ta viết tên mình lên tấm thẻ gỗ.
3
Hôm nay là ngày công chúa tuyển chọn phò mã.
Giống như bao lần trước, ta cải trang thành đủ mọi hình dạng để lén nhìn nàng.
Nàng trên đài cao hôm nay vẫn xinh đẹp như vậy...
Dù biết nàng đã có người trong lòng, ta vẫn không thể ngăn nổi khát khao:
Thần linh ơi! Xin người hãy phù hộ.
Để nàng có thể... liếc nhìn ta một lần nữa.
Ngay sau đó, tú cầu tuyển chọn phò mã rơi vào lòng ta.
Ngày hôm ấy, nắng xuân chan hòa, phác họa nên hai bóng hình sóng vai.
[Hoàn]
Ứng Phi Hồng ngã xuống đất cầu xin, nhưng chưa kịp nói hết câu.
Cố Tuyết Nê lại giương cung, b.ắ.n xuyên qua cổ họng hắn ta.
Trong mắt nàng ta lóe lên ánh sáng không thể bỏ qua:
"Tên cặn bã, đáng đời phải thối rữa trong đất."
Chủ soái đã chết, những tên lính còn lại đều đầu hàng.
Nam chính của thế giới này đã chết, tiếp theo mỗi người chúng ta đều là nam chính.
Mọi thứ đã kết thúc, lại nghênh đón một khởi đầu mới.
Chúng ta nhìn nhau, niềm vui trong mắt dần lan tỏa.
Mạc Thượng Trần bình định phản loạn có công, phụ hoàng nhân cơ hội ban cho chàng một tấm "Kim bài miễn tử".
Không đến nửa ngày, chàng đã dùng đến nó.
Các ám vệ Đông Xưởng, truyền bá sự thật về thân phận hoàn hảo của Mạc Thượng Trần khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Trong khoảng thời gian này, chàng luôn ở bên cạnh ta đi chơi khắp nơi.
Ta há miệng cắn miếng bánh trôi nhân đậu xanh mà chàng đưa cho:
“Chàng nói chàng suốt ngày dính lấy ta như vậy, công việc ở Đông Xưởng không sao chứ?"
Mạc Thượng Trần nhân cơ hội lại đút thêm một cái:
"Mấy thứ đó, ám vệ tự xử lý được."
Nói xong, chàng chuyển chủ đề:
"Bánh trôi này có ngon không?"
Ta gật đầu: "Ngon nha, ngọt mà không ngấy, chàng có muốn thử không?"
Mắt Mạc Thượng Trần hơi nheo lại, cười: "Được."
Sau đó, chàng bế ta lên đặt trên chân mình.
Cảm nhận được hơi ấm trên môi, hơi thở của chúng ta hòa quyện vào nhau, chàng cùng ta ngậm chung một cái bánh trôi.
Cho đến khi ta thở không nổi, chàng mới luyến tiếc buông ta ra.
"Rất ngọt."
"..."
Bình luận:
[Tui gục rồi, tui thật sự gục rồi, hôn giỏi như vậy muốn lấy mạng à.]
[Đạo lý luân thường sụp đổ! Âm dương đảo lộn! Đốt đàn luộc hạc! Thật là quá đáng! Sao có thể như vậy chứ!]
[Tui tưởng không dám nghĩ, đến hôn lễ một tháng sau, con gái rượu sẽ bị hành hạ đến mức nào nữa.]
Thời gian thấm thoát thoi đưa, hôn lễ đã đến.
Cả nước ai nấy đều vui mừng gửi lời chúc phúc đến chúng ta.
Hai người duy nhất không vui, có lẽ chỉ có Cố Tuyết Nê và phụ hoàng ta.
Ngày thành hôn, hai người bọn họ khóc sướt mướt.
Cố Tuyết Nê nắm lấy vai ta lắc qua lắc lại, dặn đi dặn lại:
"Nếu sau khi thành hôn hắn ta đối xử tệ với ngươi, thì đến tìm ta! Tỷ muội mãi mãi là hậu thuẫn vững chắc nhất của ngươi!"
Phụ hoàng còn lạnh lùng với Mạc Thượng Trần hơn:
"Hừ, thật sự là tiện nghi cho tên tiểu tử thối nhà ngươi. Nếu để ta biết ngươi bắt nạt bảo bối con gái của ta, ta liều mạng cũng phải khiến ngươi sống không yên ổn!"
Đối với điều này, Mạc Thượng Trần không nói gì.
Nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn ta, như thể đang nói với ta rằng:
"Nàng mãi mãi là trung tâm thế giới của ta."
…
Đêm tân hôn.
Theo ánh nến đỏ bị thổi tắt, xuân thủy dâng trào, gió đêm nổi lên.
Con thuyền trong bóng tối chậm rãi di chuyển, càng lúc càng sâu.
Dưới thuyền dòng nước ngầm cuồn cuộn, tiếng nước chảy róc rách, nơi giao hòa của hai người cũng róc rách.
...
Cùng lúc đó, ở một nơi khác:
[Khốn kiếp cái màn che! Tui muốn kiện lên trung ương! Tui muốn kiện lên trung ương!]
[Á á á á á!!! Không có hình thì thôi đi, sao đến cả âm thanh cũng bị cắt nữa vậy?!]
[……]
Ngoại truyện Mạc Thượng Trần
1
Nếu không gặp được công chúa, ta đã c.h.ế.t ngay trong đêm mưa năm 5 tuổi ấy rồi.
"Nhìn thằng ăn mày đó kìa, cha mẹ nó đều c.h.ế.t hết rồi, hay là chúng ta..."
Một giọng nói khàn khàn vang lên trong màn mưa, tràn đầy ác ý.
Vài tên nam nhân mặt mũi bặm trợn dần áp sát về phía ta, trái tim ta bỗng chốc thắt lại.
Ta cố gắng chạy trốn, nhưng vì quá đói, chẳng còn chút sức lực nào.
Bọn chúng vây quanh, tiếng cười nhạo, tiếng sỉ nhục cùng tiếng mưa hòa vào nhau, sắp sửa trở thành cơn ác mộng đeo bám ta suốt đời.
May mắn thay, trước khi tuyệt vọng, ta đã gặp được công chúa điện hạ.
2
Công chúa điện hạ đưa ta về hoàng cung.
Là một công chúa, nàng không ỷ thế h.i.ế.p người, thậm chí còn chủ động giúp ta bôi thuốc, xót xa cho hoàn cảnh của ta, còn nói sau này sẽ luôn bảo vệ ta.
Nàng giống như áng mây trên trời, trắng trong và tự do.
Còn ta chỉ là hạt bụi bẩn thỉu dưới đất.
Vì vậy, để không trở thành vết nhơ của nàng, ta đã bỏ trốn.
Ta không biết đường ra khỏi hoàng cung, cứ thế loạng choạng chạy.
Vô tình xông vào nơi ở của những thái giám mới được tuyển chọn.
Bởi sự tình cờ này, bọn họ tưởng rằng ta cũng là thái giám mới.
Thái giám quản sự hỏi tên ta.
Ta nhớ đến câu thơ mà công chúa đã dạy ta:
[Nhân sinh vô căn đế, phiêu như mạc thượng trần.]
*Đời người không gốc rễ, trôi nổi như bụi trần.
Ta viết tên mình lên tấm thẻ gỗ.
3
Hôm nay là ngày công chúa tuyển chọn phò mã.
Giống như bao lần trước, ta cải trang thành đủ mọi hình dạng để lén nhìn nàng.
Nàng trên đài cao hôm nay vẫn xinh đẹp như vậy...
Dù biết nàng đã có người trong lòng, ta vẫn không thể ngăn nổi khát khao:
Thần linh ơi! Xin người hãy phù hộ.
Để nàng có thể... liếc nhìn ta một lần nữa.
Ngay sau đó, tú cầu tuyển chọn phò mã rơi vào lòng ta.
Ngày hôm ấy, nắng xuân chan hòa, phác họa nên hai bóng hình sóng vai.
[Hoàn]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.