Vọng Vân Thư

Chương 4

Tín Tử

16/12/2024

Bình luận: [Oa oa oa, hôm nay là bé đào mật ngọt ngào thơm tho!]

[Con gái à con xinh quá, lại đây để mẹ thơm cái nào.]

[Có ai đi đánh ngất Mạc Thượng Trần, để tui thay hắn diễn vài tập không!]

Ta chạy đến đại sảnh, hôm nay Mạc Thượng Trần mặc một bộ áo xanh, dáng người thon dài, ôn nhu như ngọc.

Ta chạy đến, nắm lấy tay áo chàng: "Xin lỗi, ta dậy muộn, để chàng đợi lâu rồi."

Chàng mỉm cười dịu dàng: "Không muộn, ta cũng mới đến thôi."

Bình luận thay hắn trả lời: [Ừm, không lâu, tính cả thảy cũng chỉ sáu tiếng đồng hồ.]

Ta cười gượng gạo, bỗng nhiên phát hiện quầng thâm dưới mắt Mạc Thượng Trần.

Ta sờ lên: "Tối qua không ngủ ngon sao?"

Chàng gật đầu: "Ừm, tối qua bận xử lý công việc, nên ngủ muộn một chút."

Nếu không có bình luận, có lẽ ta đã tin rồi:

[Anh bạn à đừng cứng miệng nữa, rõ ràng là cả đêm không ngủ.]

[Đúng vậy, cũng không biết là ai cả đêm cứ cười ngây ngô, cầm tên của nữ chính viết cả ngàn lần.]

Nhìn bình luận mà ta thấy lòng mềm nhũn, ta ngượng ngùng nắm lấy tay chàng.

"Vậy chúng ta đi sớm về sớm, rồi chàng về nghỉ ngơi cho khỏe!"

Bàn tay ấm áp nắm lại.

Vành tai chàng hơi đỏ: "Không vội."

Bình luận không ngồi yên được nữa: [Ngươi không vội chúng ta vội đấy! Hai người là cặp đôi tiến triển chậm nhất mà tui từng thấy!]

[Tui không muốn xem tình tiết trong sáng đâu! Tui không muốn xem tình tiết trong sáng đâu! Nếu ba tập mà không có cảnh người lớn, tui sẽ làm loạn đấy!]

[Chỉ nắm tay thôi mà Cửu Cửu đã đỏ mặt thế này, không dám tưởng tượng nếu được ăn thịt... chậc chậc.]

Những bình luận phía dưới ngày càng táo bạo, khiến người ta nghĩ đến toàn chuyện đen tối.

Ta không dám xem tiếp, chỉ dám xấu hổ véo vào lòng bàn tay Mạc Thượng Trần.

"Chúng ta đi nhanh đi! Đi muộn là đồ đẹp bị người ta mua hết mất đấy!"

7



Trong cửa tiệm tơ lụa lớn nhất kinh đô, ta nhìn trúng một bộ váy gấm màu xanh da trời.

Ta bảo Mạc Thượng Trần đợi ở dưới lầu, còn mình lên lầu thay đồ trong phòng thử.

Không ngờ vừa lên tầng hai, một bóng đen cao lớn đột nhiên xuất hiện, ép ta vào góc tường.

Ta giật mình, định hét lên nhưng miệng đã bị bịt chặt.

Tim ta đập thình thịch, cắn mạnh vào lòng bàn tay người này.

Tên áo đen vì đau mà hít vào một hơi, nhưng vẫn không buông tay.

Ngay sau đó, hắn ta kéo tấm vải đen che mặt xuống, là Ứng Phi Hồng.

Hắn ta đau đến mặt mày tái mét: "Vân Thư đừng quậy, là ta."

Khốn kiếp! Ta vùng vẫy mạnh hơn.

Nhưng Ứng Phi Hồng từ nhỏ đã luyện võ, sức lực của ta hoàn toàn không cùng đẳng cấp với hắn.

Dù có đẩy thế nào cũng không đẩy ra được chút nào.

Biểu cảm của hắn ta đột nhiên trở nên say mê: "Công chúa, ta biết nàng đang chơi trò lạt mềm buộc chặt với ta."

Ta cảm thấy kinh tởm: "Moá nó!"

Nếu miệng không bị bịt kín, ta nhất định sẽ mắng chửi tổ tông mười tám đời nhà hắn.

Ta cũng không vùng vẫy nữa, lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn ta.

Không ngờ, Ứng Phi Hồng lại cười khẽ:

"Ta biết ngay là nàng cũng thích ta, nàng không hề phản kháng khi ta đến gần."

Bình luận cũng bùng nổ: [A a a a! Mải mê hít drama ngọt ngào quá, suýt quên còn một tên nam chính não tàn ở đây!]

[Nhà sập có thể xây lại, nhưng tên nam chính như là đồ bỏ đi này không thể bỏ đi hơn được nữa!]

[Tra nam thưởng một cái tát, trai đểu hai cái tát, tên nam chính như này phải đánh mười tám cái tát!]

[Tạm dừng làm việc, để tui đi tát tên khốn này! (Phun lửa.jpg)]

"..."

Ta mới biết, khi tức giận đến mức không nói nên lời, con người ta thực sự sẽ cười.

Kết quả là tên Ứng Phi Hồng thiểu năng trí tuệ này lại hiểu lầm.

Hắn ta có vẻ vui mừng:



"Vân Thư, nàng cười rồi! Ta biết ngay là nàng thích ta!

"Mặc dù không biết ta đã chọc giận nàng ở đâu, nhưng chắc chắn bây giờ nàng đã tha thứ cho ta rồi!”

"Vì nàng đã được ta dỗ dành rồi, vậy vị trí Phò mã này nàng cũng nên trả lại cho ta chứ?"

Thấy ta không trả lời, hắn ta bối rối hỏi:

"Vân Thư, sao nàng không nói gì?"

Bình luận nói lên nỗi lòng của ta: [Trời ơi, một người ngu ngốc như vậy sao có thể làm nam chính được.]

Một lúc sau, hắn ta cuối cùng cũng nhận ra mình đã bịt miệng ta nãy giờ.

Hắn ta buông tay, vẻ mặt mong đợi: "Được rồi, Vân Thư, bây giờ nàng có thể thổ lộ hết lòng mình với ta."

Ta cười lạnh, rồi hét lên:

"Cứu ta với! Có kẻ trộm!"

8

"Kỳ Vân Thư! Ngươi!"

Ứng Phi Hồng tái mặt, định bỏ chạy.

Muốn chạy? Mơ đi.

Ta trượt gối xuống, ôm c.h.ặ.t c.h.â.n hắn ta.

Mạc Thượng Trần xuất hiện nhanh hơn ta tưởng, chỉ trong nháy mắt, chàng đã đứng trước mặt ta.

Ánh mắt chàng nóng nảy và u ám, khí chất xung quanh lạnh đến đáng sợ.

Ứng Phi Hồng càng hoảng sợ hơn, trong lúc nóng vội, hắn ta đá mạnh vào ta.

Đau đến mức ta muốn nôn ra máu.

Thấy vậy, Mạc Thượng Trần lập tức lao đến.

Một cước đá Ứng Phi Hồng ngã nhào xuống đất.

Ta nghe rõ tiếng xương gãy răng rắc, Ứng Phi Hồng cũng ngất xỉu tại chỗ.

Cơ thể được thả lỏng, ta không nhịn được ho dữ dội.

Mạc Thượng Trần vội vàng chạy đến vuốt lưng cho ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Vọng Vân Thư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook