Chương 6
Tín Tử
16/12/2024
Bình luận: [Ôi chao, thay đổi sắc mặt trong một giây, đúng là cây giống tốt của Học viện Điện ảnh Bắc Kinh.]
Chàng cẩn thận kéo góc áo ta, ánh mắt có chút hoảng loạn.
"Nàng đừng sợ, ta tuyệt đối sẽ không làm vậy với nàng."
Bình luận: [Hu hu ta sợ công chúa không hiểu được tâm trạng của Cửu Cửu lúc này.]
[Từ nhỏ đã bị cha mẹ bỏ rơi, sống sót bằng cách tranh giành thức ăn với chó hoang. Từ nhỏ đã phải chịu đựng quá nhiều lời mắng nhiếc và khinh thường, chàng ấy tổn thương đến mức nào.]
[Dù bây giờ chàng ấy đã rất xuất sắc, nhưng đối mặt với công chúa vẫn là sự si tình đã ăn sâu vào xương tủy!]
Nhìn dáng vẻ thận trọng của Mạc Thượng Trần, lòng ta nhói đau.
Ta túm lấy cổ áo chàng, kéo mạnh chàng lại gần.
Ta nhón chân, mắt sáng lấp lánh: "Phu quân ~ vừa rồi chàng ngầu quá đi!"
"Sao ta lại hạnh phúc thế này! Có một phu quân võ công cao cường, đẹp trai như vậy, lại còn đối xử với ta cực kỳ tốt nữa ~"
Mạc Thượng Trần sững sờ, tai đỏ như máu: "Công chúa... chúng ta vẫn chưa thành thân..."
Ta hừ một tiếng: "Dù sao cũng là chuyện sớm muộn thôi, ta gọi trước vài tiếng thì sao nào! Sao nào, chàng không đồng ý à?"
Giọng chàng khàn khàn: "Nghe theo nàng hết."
Ta giả vờ hung dữ: "Còn nữa, gọi công chúa gì chứ! Ta không thích! Phải gọi ta là bảo bối!"
Chàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ta: "Công chúa..."
Ta xụ mặt: "Hửm? Chàng gọi ta là gì?"
"Bảo bối..."
Ta nhân cơ hội nâng mặt chàng lên, ép chàng nhìn thẳng vào mắt ta:
"Chàng không chỉ là phu quân tương lai của ta, mà còn là bảo bối của ta nữa! Trước mặt ta, chàng không cần phải cẩn thận dè dặt như vậy.
"Nhìn chàng buồn, ta cũng sẽ không vui.”
"Ta hy vọng chàng có thể thẳng thắn với ta về những gì chàng muốn, những gì chàng muốn nói."
Mắt Mạc Thượng Trần đỏ hoe, như thể sắp khóc đến nơi.
Ta không khỏi cảm thán, bí kíp "Làm thế nào để nam nhân c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt vì ta" mà các vị thần bình luận truyền tai quả thật rất hiệu quả.
[A a a a a cứu mạng! Đừng nói là Mạc Thượng Trần, đến tui là con gái mà cũng bị nàng ấy quyến rũ đến thần hồn điên đảo!]
[Mọi người ơi ai hiểu cho ta, xem cảnh này ta vừa thấy xấu hổ vừa thấy thích. (Xấu hổ.jpg)]
[Đầu ta ngứa quá! Có phải ta sắp mọc não yêu đương rồi không!]
Rồi, ta nghe thấy một câu:
"Bảo bối, ta muốn hôn nàng."
"..."
Một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên môi ta, ta lập tức mở to mắt.
Các vị thần bình luận cũng phát cuồng tại chỗ:
[Má ơi má ơi má ơi! Thế là hôn rồi á???]
[Còn đứng ngây ra đó làm gì! Chụp màn hình nhanh lên!]
11
Trong Dưỡng Tâm điện, ta vừa nói với phụ hoàng rằng Mạc Thượng Trần không phải thái giám.
Phụ hoàng tức giận đến mức râu tóc dựng ngược:
"Mạc Thượng Trần giỏi lắm, con có biết hắn ta đang phạm tội khi quân không! Chín cái đầu cũng không đủ để c.h.é.m đâu!"
Ta chớp chớp mắt, giả vờ đáng thương:
"Con biết chứ, nhưng phụ hoàng, người cũng không muốn nhìn thấy bảo bối duy nhất của mình trở thành quả phụ đúng không!"
Phụ hoàng chống nạnh, vẫn còn vẻ mặt giận dữ:
"Nhưng chuyện này, ta cũng không thể dễ dàng tha thứ cho hắn ta được!"
Đúng vậy, nếu công bố chuyện này mà không xử lý nghiêm Mạc Thượng Trần.
Thì không chỉ khó ăn nói với các quan văn võ, mà còn có nhiều người bắt chước làm theo.
Đây là một đòn giáng mạnh vào cả triều đình lẫn hậu cung.
Ta nhẹ nhàng kéo tay áo phụ hoàng:
"Vậy người tìm cớ ban cho chàng ấy một tấm kim bài miễn tử đi!"
Phụ hoàng cuối cùng cũng thở dài:
"Con tưởng kim bài miễn tử là thứ dễ ban lắm sao?
"Từ trước đến nay, muốn có được kim bài miễn tử, đều phải lập được chiến công hiển hách, hoặc có công lớn với triều đình."
Nghe xong, ta cũng nhíu mày suy nghĩ.
Chẳng lẽ cả đời này Mạc Thượng Trần đều phải sống dưới thân phận thái giám sao?
Lúc này, các vị thần bình luận lại cho ta biết một tin xấu hơn:
[Mẹ kiếp, quả nhiên tiểu nhân im lặng là đang âm mưu chuyện xấu.]
[Ứng Phi Hồng đúng là to gan lớn mật, dám thông đồng bán nước!]
[Người do nước địch phái đến sẽ tới vào ngày mai, đến lúc đó Tướng quân phủ sẽ dâng bản đồ phòng thủ thành trì.]
Ta giật mình, Tướng quân phủ nắm trong tay binh quyền, nếu cấu kết với địch, Đại Kỳ chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Ta và phụ hoàng cũng khó tránh khỏi số phận bi thảm đã được định sẵn.
Ta vội vàng nói với phụ hoàng chuyện này.
Kết quả là ta nói cả buổi, phụ hoàng không nghe thấy một chữ nào.
Bên tai vang lên lời cảnh báo lạnh lùng:
[Phát hiện nhân vật đang tiết lộ cốt truyện bằng phương pháp bất hợp pháp, đang tiến hành cưỡng chế cấm.]
Ta lo lắng đến mức toát mồ hôi.
Phụ hoàng đặt tay lên trán ta, vẻ mặt lo lắng:
"Con gái à, con không sao chứ. Đừng lo lắng, chuyện của Mạc Thượng Trần, ta sẽ nghĩ cách."
Đúng rồi, còn có Mạc Thượng Trần, chàng ấy có vô số ám vệ Đông Xưởng, chắc chắn chàng ấy có cách.
"Phụ hoàng, con có chút việc cần tìm Mạc Thượng Trần, con đi trước nhé!"
Nói xong ta liền chạy đi, khiến phụ hoàng tức giận mắng sau lưng:
"Đứa con gái hư hỏng này, có người mới rồi là quên phụ hoàng ngay!"
Chàng cẩn thận kéo góc áo ta, ánh mắt có chút hoảng loạn.
"Nàng đừng sợ, ta tuyệt đối sẽ không làm vậy với nàng."
Bình luận: [Hu hu ta sợ công chúa không hiểu được tâm trạng của Cửu Cửu lúc này.]
[Từ nhỏ đã bị cha mẹ bỏ rơi, sống sót bằng cách tranh giành thức ăn với chó hoang. Từ nhỏ đã phải chịu đựng quá nhiều lời mắng nhiếc và khinh thường, chàng ấy tổn thương đến mức nào.]
[Dù bây giờ chàng ấy đã rất xuất sắc, nhưng đối mặt với công chúa vẫn là sự si tình đã ăn sâu vào xương tủy!]
Nhìn dáng vẻ thận trọng của Mạc Thượng Trần, lòng ta nhói đau.
Ta túm lấy cổ áo chàng, kéo mạnh chàng lại gần.
Ta nhón chân, mắt sáng lấp lánh: "Phu quân ~ vừa rồi chàng ngầu quá đi!"
"Sao ta lại hạnh phúc thế này! Có một phu quân võ công cao cường, đẹp trai như vậy, lại còn đối xử với ta cực kỳ tốt nữa ~"
Mạc Thượng Trần sững sờ, tai đỏ như máu: "Công chúa... chúng ta vẫn chưa thành thân..."
Ta hừ một tiếng: "Dù sao cũng là chuyện sớm muộn thôi, ta gọi trước vài tiếng thì sao nào! Sao nào, chàng không đồng ý à?"
Giọng chàng khàn khàn: "Nghe theo nàng hết."
Ta giả vờ hung dữ: "Còn nữa, gọi công chúa gì chứ! Ta không thích! Phải gọi ta là bảo bối!"
Chàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào ta: "Công chúa..."
Ta xụ mặt: "Hửm? Chàng gọi ta là gì?"
"Bảo bối..."
Ta nhân cơ hội nâng mặt chàng lên, ép chàng nhìn thẳng vào mắt ta:
"Chàng không chỉ là phu quân tương lai của ta, mà còn là bảo bối của ta nữa! Trước mặt ta, chàng không cần phải cẩn thận dè dặt như vậy.
"Nhìn chàng buồn, ta cũng sẽ không vui.”
"Ta hy vọng chàng có thể thẳng thắn với ta về những gì chàng muốn, những gì chàng muốn nói."
Mắt Mạc Thượng Trần đỏ hoe, như thể sắp khóc đến nơi.
Ta không khỏi cảm thán, bí kíp "Làm thế nào để nam nhân c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt vì ta" mà các vị thần bình luận truyền tai quả thật rất hiệu quả.
[A a a a a cứu mạng! Đừng nói là Mạc Thượng Trần, đến tui là con gái mà cũng bị nàng ấy quyến rũ đến thần hồn điên đảo!]
[Mọi người ơi ai hiểu cho ta, xem cảnh này ta vừa thấy xấu hổ vừa thấy thích. (Xấu hổ.jpg)]
[Đầu ta ngứa quá! Có phải ta sắp mọc não yêu đương rồi không!]
Rồi, ta nghe thấy một câu:
"Bảo bối, ta muốn hôn nàng."
"..."
Một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên môi ta, ta lập tức mở to mắt.
Các vị thần bình luận cũng phát cuồng tại chỗ:
[Má ơi má ơi má ơi! Thế là hôn rồi á???]
[Còn đứng ngây ra đó làm gì! Chụp màn hình nhanh lên!]
11
Trong Dưỡng Tâm điện, ta vừa nói với phụ hoàng rằng Mạc Thượng Trần không phải thái giám.
Phụ hoàng tức giận đến mức râu tóc dựng ngược:
"Mạc Thượng Trần giỏi lắm, con có biết hắn ta đang phạm tội khi quân không! Chín cái đầu cũng không đủ để c.h.é.m đâu!"
Ta chớp chớp mắt, giả vờ đáng thương:
"Con biết chứ, nhưng phụ hoàng, người cũng không muốn nhìn thấy bảo bối duy nhất của mình trở thành quả phụ đúng không!"
Phụ hoàng chống nạnh, vẫn còn vẻ mặt giận dữ:
"Nhưng chuyện này, ta cũng không thể dễ dàng tha thứ cho hắn ta được!"
Đúng vậy, nếu công bố chuyện này mà không xử lý nghiêm Mạc Thượng Trần.
Thì không chỉ khó ăn nói với các quan văn võ, mà còn có nhiều người bắt chước làm theo.
Đây là một đòn giáng mạnh vào cả triều đình lẫn hậu cung.
Ta nhẹ nhàng kéo tay áo phụ hoàng:
"Vậy người tìm cớ ban cho chàng ấy một tấm kim bài miễn tử đi!"
Phụ hoàng cuối cùng cũng thở dài:
"Con tưởng kim bài miễn tử là thứ dễ ban lắm sao?
"Từ trước đến nay, muốn có được kim bài miễn tử, đều phải lập được chiến công hiển hách, hoặc có công lớn với triều đình."
Nghe xong, ta cũng nhíu mày suy nghĩ.
Chẳng lẽ cả đời này Mạc Thượng Trần đều phải sống dưới thân phận thái giám sao?
Lúc này, các vị thần bình luận lại cho ta biết một tin xấu hơn:
[Mẹ kiếp, quả nhiên tiểu nhân im lặng là đang âm mưu chuyện xấu.]
[Ứng Phi Hồng đúng là to gan lớn mật, dám thông đồng bán nước!]
[Người do nước địch phái đến sẽ tới vào ngày mai, đến lúc đó Tướng quân phủ sẽ dâng bản đồ phòng thủ thành trì.]
Ta giật mình, Tướng quân phủ nắm trong tay binh quyền, nếu cấu kết với địch, Đại Kỳ chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Ta và phụ hoàng cũng khó tránh khỏi số phận bi thảm đã được định sẵn.
Ta vội vàng nói với phụ hoàng chuyện này.
Kết quả là ta nói cả buổi, phụ hoàng không nghe thấy một chữ nào.
Bên tai vang lên lời cảnh báo lạnh lùng:
[Phát hiện nhân vật đang tiết lộ cốt truyện bằng phương pháp bất hợp pháp, đang tiến hành cưỡng chế cấm.]
Ta lo lắng đến mức toát mồ hôi.
Phụ hoàng đặt tay lên trán ta, vẻ mặt lo lắng:
"Con gái à, con không sao chứ. Đừng lo lắng, chuyện của Mạc Thượng Trần, ta sẽ nghĩ cách."
Đúng rồi, còn có Mạc Thượng Trần, chàng ấy có vô số ám vệ Đông Xưởng, chắc chắn chàng ấy có cách.
"Phụ hoàng, con có chút việc cần tìm Mạc Thượng Trần, con đi trước nhé!"
Nói xong ta liền chạy đi, khiến phụ hoàng tức giận mắng sau lưng:
"Đứa con gái hư hỏng này, có người mới rồi là quên phụ hoàng ngay!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.