Vòng Vây Máu: Cưỡng Cầu Yêu Thương
Chương 5: BẠO LỰC
Thiên Nguyệt Phụng
31/10/2023
Ở thành phố Z, nếu hỏi gia đình tài phiệt nhất phải kể đến Hắc gia đầu tiên. Với quyền lực và địa vị vẫn là nơi đứng đầu.
Nhà họ Hắc có chuỗi công ty kinh doanh đa dạng, riêng Hắc thị là tập đoàn hùng mạnh nhất, người lãnh đạo là Hắc Nhật Hỏa, ông cũng trong cương vị gia chủ.
Hắc Nhật Hỏa có hai người vợ. Vợ lớn Kim Min, con chung của họ là Hắc Nhật Mộc. Vợ nhỏ Trần Linh, con chung là Hắc Nhật Đông.
Xếp theo thân phận và cấp bậc, đương nhiên Hắc Nhật Đông không thể sánh bằng con của vợ lớn.
Hắc Nhật Mộc, 32 tuổi. Hiện đã có gia đình riêng, nhưng mãi vẫn chưa thể sinh được đích tử nối dõi tông đường.
Hôm nay, Hắc Nhật Hỏa lại mở cuộc họp nội bộ gia đình tại dinh thự riêng. Đương nhiên, Hắc Nhật Đông cũng phải về.
Trong bữa ăn trưa, ông Hắc đang nhắc tới vấn đề sinh con nối dõi, khiến bầu không khí im lặng đến ngột ngạt.
"Tiểu Mộc, con định bao giờ mới cho ba một đứa cháu trai, hửm?" Ông nhìn con trai cả, đanh giọng tra hỏi.
Sau bao giây phút im lặng, Hắc Nhật Mộc cuối cùng đã trưng ra nụ cười đắc ý với ba mình, rồi vui vẻ thông báo:
"Thưa ba! Vốn dĩ con định đợi cái thai trong bụng vợ con lớn hơn một chút mới báo với mọi người, nhưng sẵn dịp thế này, nên con nói luôn. Hiện tại vợ con đang mang thai đứa thứ ba rồi ạ, lần này nhất định sẽ là con trai."
"Thật vậy sao?" Ông Hắc tỏ ra hào khởi với tin vui ấy.
"Dạ thật đó anh! Mới hôm qua, em còn đưa vợ tiểu Mộc đi khám thai đây. Nhịp tim rất mạnh mẽ, em nghĩ nhất định sẽ là con trai." Bà Kim Min nhanh nhảu tiếp lời.
Bầu không khí ngay sau đó trở nên thoải mái hơn.
Lúc này, Hắc Nhật Hỏa lại nhìn sang con trai út của mình, trầm giọng hỏi:
"Tiểu Đông thì sao? Con định khi nào lấy vợ sinh con? Ba không thể chờ đợi lâu hơn nữa rồi đấy."
"Hiện tại vẫn chưa tìm được người phù hợp." Anh lãnh đạm đáp.
Bấy giờ, bà Kim Min liền tiếp lời mỉa mai:
"Nghe nói Nhị thiếu đang nuôi một cô gái ở biệt thự riêng. Tình cảm cũng gắn bó được mười năm rồi, sao không thử tiến tới bước nữa vậy? Hay là do Nhị thiếu có vấn đề gì hả?"
"À mà suýt nữa tôi quên mất, thân phận thấp hèn của cô gái đó làm sao xứng với Hắc gia ta được. Nếu mà không thể tiến xa hơn, thôi thì nên sớm chấm dứt để còn tìm người xứng lứa vừa đôi kết tóc se tơ. Chứ năm nay cậu cũng 30 rồi, kém tiểu Mộc cũng chỉ có hai tuổi, nhưng con trai tôi đã làm ba của ba đứa trẻ rồi đấy."
Tâm tư của bà ta, sao Hắc Nhật Đông có thể không hiểu được. Chẳng qua anh không thích đôi co vô nghĩa, nên chỉ điềm nhiên nhoẻn cười nhạt, rồi thong thả thưởng thức ly rượu trong tay. Trực tiếp bỏ ngoài tai những gì vừa nghe thấy, khiến đối phương ngượng chín mặt.
Đúng lúc ấy, Hắc Nhật Đông có điện thoại, nên anh ra ngoài nghe máy. Khi đó, bà Kim Min liền chuyển hướng chất vấn sang Trần Linh, mẹ anh.
"Linh à, cô đúng là khéo dạy con. Dạy làm sao mà để biết bao cái xấu dồn vào người nó, đến phép lịch sự tối thiểu khi nói chuyện cũng không biết."
Nghe vậy, Trần Linh cười nhạt, rồi mới nói:
"Chị nói vậy cũng không phải. Bởi vì, mình như thế nào thì mới khiến người ta không kính nể. Nếu đổi lại người khác bảo chị có vấn đề, chị sẽ đáp như nào?"
"Trần Linh, cô..."
"Thôi! Im lặng ăn uống đi, bớt ồn ào." Ông Hắc nghiêm giọng ra lệnh.
Ngay lập tức không còn ai dám tranh biện, đôi co.
Cũng vào thời khắc đó, trong khuôn viên vang lên âm thanh động cơ ô tô, không cần hỏi cũng biết là Hắc Nhật Đông đã bỏ về.
Thái độ vô lễ của anh, bỗng chốc cũng khiến Hắc Nhật Hỏa cảm thấy không vui. Ông nhìn bà Linh, đanh lời nhắc nhở:
"Tôi thấy, em cũng nên xem lại cách dạy con của mình đi. Với cả bổn phận của một người mẹ là gì cũng cần cân nhắc, đừng để tôi phải hỏi mãi một vấn đề."
"Vâng!" Bà Linh cúi đầu.
Lý do gì, khiến Hắc Nhật Đông phải vội vã bỏ đi?
Vì cuộc điện thoại ấy báo tin cô gái của anh gặp chuyện ở trường.
Bằng một tốc độ nhanh chóng, bằng dáng vẻ khẩn trương và cả gương mặt gắt gao lạnh lùng, khi anh nhìn thấy Tiêu Kì Nhiên bị đánh tới u đầu, chảy máu, phải nằm nghĩ trong phòng y tế, thì người đàn ông ấy đã khiến giáo viên chủ nhiệm lẫn hiệu trưởng phải cúi đầu, lo ngại.
Hắc Nhật Đông ngồi trên ghế, chân vắt chéo, ung dung dùng đôi mắt phủ sát khí càn quét hai con người đang đứng cúi mặt gần đó.
Âm giọng lãnh khốc bắt đầu vang lên:
"Người của tôi bị bạo lực. Các người định giải quyết thế nào đây?"
Hiệu trưởng, hai tay run rẩy. Mãi thật lâu mới dám ngẩng mặt nhìn người đàn ông đáng ngại ấy, ngập ngừng hé môi:
"Hắc tổng, xin ngài bớt giận. Hiện tại chúng tôi đã quyết định đình chỉ học tập nhóm nữ sinh ấy, cũng liên hệ với phụ huynh bảo họ chịu trách nhiệm với Tiêu tiểu thư."
Hắc Nhật Đông nghe xong, chỉ nhếch mép lạnh lùng:
"Động tới người phụ nữ của Hắc Nhật Đông này, chỉ bị đình chỉ học thôi sao? Vậy những vết thương trên người Nhiên Nhiên, ai chịu đau thay đây?"
Ý tứ của người đàn ông đã quá rõ. Anh căn bản không muốn bỏ qua, vậy mới khiến Hiệu trưởng càng thêm lo lắng.
Phải biết địa vị của Hắc Nhật Đông không đơn giản. Đắc tội với anh sẽ rất khó sống, nên dù như nào cũng phải thỏa hiệp tất thảy mọi yêu cầu.
"Vậy ý ngài muốn như nào?" Hiệu trưởng dè dặt dò hỏi.
"Dễ mà!" Hắc Nhật Đông cong môi cười.
"Bảo bọn chúng đến đây hoặc là ngôi trường này mãi mãi không thể mở cửa nữa. Ông có năm giây để chọn lựa."
Anh ta vô cùng thoải mái, nhưng sự thoải mái ấy vẫn khiến đối phương sợ xanh mặt.
Bắt người đến, cái kết sẽ thế nào đây?
Nhà họ Hắc có chuỗi công ty kinh doanh đa dạng, riêng Hắc thị là tập đoàn hùng mạnh nhất, người lãnh đạo là Hắc Nhật Hỏa, ông cũng trong cương vị gia chủ.
Hắc Nhật Hỏa có hai người vợ. Vợ lớn Kim Min, con chung của họ là Hắc Nhật Mộc. Vợ nhỏ Trần Linh, con chung là Hắc Nhật Đông.
Xếp theo thân phận và cấp bậc, đương nhiên Hắc Nhật Đông không thể sánh bằng con của vợ lớn.
Hắc Nhật Mộc, 32 tuổi. Hiện đã có gia đình riêng, nhưng mãi vẫn chưa thể sinh được đích tử nối dõi tông đường.
Hôm nay, Hắc Nhật Hỏa lại mở cuộc họp nội bộ gia đình tại dinh thự riêng. Đương nhiên, Hắc Nhật Đông cũng phải về.
Trong bữa ăn trưa, ông Hắc đang nhắc tới vấn đề sinh con nối dõi, khiến bầu không khí im lặng đến ngột ngạt.
"Tiểu Mộc, con định bao giờ mới cho ba một đứa cháu trai, hửm?" Ông nhìn con trai cả, đanh giọng tra hỏi.
Sau bao giây phút im lặng, Hắc Nhật Mộc cuối cùng đã trưng ra nụ cười đắc ý với ba mình, rồi vui vẻ thông báo:
"Thưa ba! Vốn dĩ con định đợi cái thai trong bụng vợ con lớn hơn một chút mới báo với mọi người, nhưng sẵn dịp thế này, nên con nói luôn. Hiện tại vợ con đang mang thai đứa thứ ba rồi ạ, lần này nhất định sẽ là con trai."
"Thật vậy sao?" Ông Hắc tỏ ra hào khởi với tin vui ấy.
"Dạ thật đó anh! Mới hôm qua, em còn đưa vợ tiểu Mộc đi khám thai đây. Nhịp tim rất mạnh mẽ, em nghĩ nhất định sẽ là con trai." Bà Kim Min nhanh nhảu tiếp lời.
Bầu không khí ngay sau đó trở nên thoải mái hơn.
Lúc này, Hắc Nhật Hỏa lại nhìn sang con trai út của mình, trầm giọng hỏi:
"Tiểu Đông thì sao? Con định khi nào lấy vợ sinh con? Ba không thể chờ đợi lâu hơn nữa rồi đấy."
"Hiện tại vẫn chưa tìm được người phù hợp." Anh lãnh đạm đáp.
Bấy giờ, bà Kim Min liền tiếp lời mỉa mai:
"Nghe nói Nhị thiếu đang nuôi một cô gái ở biệt thự riêng. Tình cảm cũng gắn bó được mười năm rồi, sao không thử tiến tới bước nữa vậy? Hay là do Nhị thiếu có vấn đề gì hả?"
"À mà suýt nữa tôi quên mất, thân phận thấp hèn của cô gái đó làm sao xứng với Hắc gia ta được. Nếu mà không thể tiến xa hơn, thôi thì nên sớm chấm dứt để còn tìm người xứng lứa vừa đôi kết tóc se tơ. Chứ năm nay cậu cũng 30 rồi, kém tiểu Mộc cũng chỉ có hai tuổi, nhưng con trai tôi đã làm ba của ba đứa trẻ rồi đấy."
Tâm tư của bà ta, sao Hắc Nhật Đông có thể không hiểu được. Chẳng qua anh không thích đôi co vô nghĩa, nên chỉ điềm nhiên nhoẻn cười nhạt, rồi thong thả thưởng thức ly rượu trong tay. Trực tiếp bỏ ngoài tai những gì vừa nghe thấy, khiến đối phương ngượng chín mặt.
Đúng lúc ấy, Hắc Nhật Đông có điện thoại, nên anh ra ngoài nghe máy. Khi đó, bà Kim Min liền chuyển hướng chất vấn sang Trần Linh, mẹ anh.
"Linh à, cô đúng là khéo dạy con. Dạy làm sao mà để biết bao cái xấu dồn vào người nó, đến phép lịch sự tối thiểu khi nói chuyện cũng không biết."
Nghe vậy, Trần Linh cười nhạt, rồi mới nói:
"Chị nói vậy cũng không phải. Bởi vì, mình như thế nào thì mới khiến người ta không kính nể. Nếu đổi lại người khác bảo chị có vấn đề, chị sẽ đáp như nào?"
"Trần Linh, cô..."
"Thôi! Im lặng ăn uống đi, bớt ồn ào." Ông Hắc nghiêm giọng ra lệnh.
Ngay lập tức không còn ai dám tranh biện, đôi co.
Cũng vào thời khắc đó, trong khuôn viên vang lên âm thanh động cơ ô tô, không cần hỏi cũng biết là Hắc Nhật Đông đã bỏ về.
Thái độ vô lễ của anh, bỗng chốc cũng khiến Hắc Nhật Hỏa cảm thấy không vui. Ông nhìn bà Linh, đanh lời nhắc nhở:
"Tôi thấy, em cũng nên xem lại cách dạy con của mình đi. Với cả bổn phận của một người mẹ là gì cũng cần cân nhắc, đừng để tôi phải hỏi mãi một vấn đề."
"Vâng!" Bà Linh cúi đầu.
Lý do gì, khiến Hắc Nhật Đông phải vội vã bỏ đi?
Vì cuộc điện thoại ấy báo tin cô gái của anh gặp chuyện ở trường.
Bằng một tốc độ nhanh chóng, bằng dáng vẻ khẩn trương và cả gương mặt gắt gao lạnh lùng, khi anh nhìn thấy Tiêu Kì Nhiên bị đánh tới u đầu, chảy máu, phải nằm nghĩ trong phòng y tế, thì người đàn ông ấy đã khiến giáo viên chủ nhiệm lẫn hiệu trưởng phải cúi đầu, lo ngại.
Hắc Nhật Đông ngồi trên ghế, chân vắt chéo, ung dung dùng đôi mắt phủ sát khí càn quét hai con người đang đứng cúi mặt gần đó.
Âm giọng lãnh khốc bắt đầu vang lên:
"Người của tôi bị bạo lực. Các người định giải quyết thế nào đây?"
Hiệu trưởng, hai tay run rẩy. Mãi thật lâu mới dám ngẩng mặt nhìn người đàn ông đáng ngại ấy, ngập ngừng hé môi:
"Hắc tổng, xin ngài bớt giận. Hiện tại chúng tôi đã quyết định đình chỉ học tập nhóm nữ sinh ấy, cũng liên hệ với phụ huynh bảo họ chịu trách nhiệm với Tiêu tiểu thư."
Hắc Nhật Đông nghe xong, chỉ nhếch mép lạnh lùng:
"Động tới người phụ nữ của Hắc Nhật Đông này, chỉ bị đình chỉ học thôi sao? Vậy những vết thương trên người Nhiên Nhiên, ai chịu đau thay đây?"
Ý tứ của người đàn ông đã quá rõ. Anh căn bản không muốn bỏ qua, vậy mới khiến Hiệu trưởng càng thêm lo lắng.
Phải biết địa vị của Hắc Nhật Đông không đơn giản. Đắc tội với anh sẽ rất khó sống, nên dù như nào cũng phải thỏa hiệp tất thảy mọi yêu cầu.
"Vậy ý ngài muốn như nào?" Hiệu trưởng dè dặt dò hỏi.
"Dễ mà!" Hắc Nhật Đông cong môi cười.
"Bảo bọn chúng đến đây hoặc là ngôi trường này mãi mãi không thể mở cửa nữa. Ông có năm giây để chọn lựa."
Anh ta vô cùng thoải mái, nhưng sự thoải mái ấy vẫn khiến đối phương sợ xanh mặt.
Bắt người đến, cái kết sẽ thế nào đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.