Vòng Vây Máu: Cưỡng Cầu Yêu Thương
Chương 45: LẤY THÂN BÁO ĐÁP (H+)
Thiên Nguyệt Phụng
14/11/2023
Nụ hôn say sưa diễn ra cho tới mức Hắc Nhật Đông lại là người bị Tiêu Kì Nhiên ấn xuống giường.
Cô gái của anh hôm nay tuyệt nhiên mạnh bạo, cùng gan dạ, không những dám nảy sinh ý định "lăn giường" cùng anh "chú" của mình, mà còn nằm ở thế tấn công.
Hắc Nhật Đông thong thả để cô làm chủ nụ hôn, bình thản ngay cả khi biết những chiếc cúc áo sơ mi trên người mình, đang bị bàn tay nhỏ nhắn ấy tháo mở.
Tại thời điểm này, anh thật muốn biết Nhiên Nhiên của anh đã học hỏi ở đâu để có được những hành động nóng bỏng đầy can đảm này.
Khi cúc áo sơ mi được cô cởi ra hết, bàn tay mềm mại liền tinh nghịch tìm tới vòm ngực rắn chắc của người đàn ông, mà nhẹ nhàng mơn trớn. Cảm giác ấy quá đỗi tuyệt vời, khiến cơ thể nam nhân càng tăng nhanh sự rạo rực, thôi thúc ham muốn mãnh liệt.
Bàn tay to ấm, mang theo ý đồ xấu chạm vào vòng ba cô gái. Ở đó, vừa căng vừa tròn, anh xoa xoa, vuốt vuốt, cùng tạo nên cảm xúc thật đồng điệu trong hai cá thể luôn hướng trọn về nhau, nhưng vì biến cố mà xảy ra xa cách không mong muốn.
Đêm nay, có lẽ sẽ không còn xa cách nữa...
Buông đôi môi đối phương ra, khi tự mình cảm thấy không còn đủ dưỡng khí để duy trì tiếp tục. Lúc hai chiếc lưỡi trơn tru tạm thời xa cách, giữa khoảng cách còn kéo theo sợ chỉ bạc, minh chứng cho một tình yêu rực cháy. Lúc đó, Tiêu Kì Nhiên đã mỉm cười.
Ánh mắt thâm tình đôi bên liên kết nhau, lắng lại một chút, Hắc Nhật Đông đã hỏi:
"Ai dạy em thành ra hư hỏng thế này, hửm?"
"Chẳng phải là anh đó sao?" Tiêu Kì Nhiên trưng ra dáng vẻ ngây thơ vô số tội, mà đối đáp.
"Tôi dạy em từ khi nào?" Hắc Nhật Đông nhíu mày.
Lúc ấy, cô nàng khẽ híp mắt, nhìn người đàn ông một cách sắc bén, rồi nói:
"Đây là lần thứ ba của chúng ta rồi. Em chính là đang thực hiện kinh nghiệm đã được tích lũy từ hai lần trước kia. Học ở anh, cái cách anh nhẹ nhàng câu dẫn em sa vào bẫy tình."
Hóa ra cũng có chút thành công trong quá trình nuôi nấng, chăm lo cho cô gái nhỏ này mười năm. Hắc Nhật Đông cong môi, cười hài lòng.
Lúc bấy giờ, Tiêu Kì Nhiên lại đưa những ngón tay thon dài của mình vờn quanh trên gương mặt điển trai, ánh mắt thì ma mị, ngấm ngầm nung nấu ý định thao túng đối phương, âm giọng trầm thấp đầy mật ngọt, khẽ khàng vang lên:
"Ngoài anh ra, em sẽ không bao giờ trao thân cho bất kì một người đàn ông nào khác. Nhiên Nhiên, sẽ lấy thân báo đáp anh trọn đời này. Cảm ơn anh, vì tất cả những gì đã thực hiện và hy sinh cho em!"
"Em đang dùng mỹ nhân kế hòng dụ dỗ tôi đó sao?" Hắc Nhật Đông không thể giấu đi biểu cảm vui thích, còn cố tình trêu chọc.
"Không! Tuy hơi say, nhưng em đang cực kỳ nghiêm túc. Anh phải tin em." Tiêu Kì Nhiên trả lời chắc nịch, ánh mắt kiên định đầy sức thuyết phục.
Sâu trong tận đáy lòng của người đàn ông, hiện đã mãn nguyện bảy phần, ba phần còn lại vẫn muốn hỏi thêm một vài điều.
Để xem xem, cô gái của anh đã trưởng thành được bao nhiêu rồi.
"Vậy nếu có người muốn cướp tôi khỏi vòng tay em thì sao?" Anh nghiêm nghị, hỏi.
"Không sao cả. Chỉ cần anh còn yêu em, em nhất định bảo vệ anh thật tốt. Người khác muốn cướp, cũng phải bước qua xác Tiêu Kì Nhiên này trước đã."
Hắc Nhật Đông vội bật cười, không kiềm được sự yêu chiều, liền đưa tay xoa đầu cô gái một cái.
"Giờ anh tin em chưa? Anh có thể trả lời câu hỏi của em được rồi chứ?"
"Câu hỏi gì cơ?" Người đàn ông giả vờ ngây thơ.
"Thì, anh còn yêu em nữa không?"
Đến giây phút chốt đề, Hắc Nhật Đông lại im lặng. Cả biểu cảm trên mặt cũng tỏ ra đắn đo, lưỡng lự thật lâu, mới nói:
"Không yêu."
Chẳng biết anh đang nói thật hay đùa, chỉ biết với hai từ "không yêu" vỏn vẹn ấy đã thành công khiến cô gái hoen hoen mắt ướt.
Cảm giác lạc lỏng chiếm lấy, Tiêu Kì Nhiên hụt hẫng rời xa người bên cạnh, lúc đó nước mắt đã tuôn trào không thể kiểm soát.
Cô nghẹn ngào với nỗi đau trong lòng, cơn nhói nơi trái tim vì sự mất mát dường như vô cùng to lớn. Cảm xúc đưa đẩy, khiến cô bật khóc thành tiếng, những tiếng nấc xé tan không gian tình ái lãng mạn.
Hắc Nhật Đông ở bên cạnh, lặng lẽ dõi theo từng cung bậc cảm xúc của cô, đến khi thấy cô khóc quá nhiều, anh liền mỉm cười, rồi vội vàng kéo cô ôm vào lòng mình.
Dùng tay vuốt lưng để dỗ dành, anh khẽ giọng lên tiếng:
"Tôi nói chưa xong mà, sao tự dưng lại khóc như trẻ con thế?"
Nghe vậy, Tiêu Kì Nhiên liền giương đôi đồng tử đỏ hoe, ngập nước lên nhìn người đàn ông, như mong chờ một chút hạnh phúc sẽ đến.
"Ý anh là thế nào?" Cô ngậm ngùi, tức tưởi hỏi.
Hắc Nhật Đông không đáp, chỉ thay câu trả lời bằng một nụ hôn vô cùng ngọt ngào.
Lần này, anh ở thế tấn công, để tận hưởng lại hết những gì quyến luyến trên đôi môi căng mọng của đối phương.
Mặc dù mông lung, nhưng Tiêu Kì Nhiên vẫn hòa nhịp cùng anh. Nếu không yêu, cũng xem như để lại một khoảnh khắc đáng nhớ nhất trong cuộc đời này...
Cô gái của anh hôm nay tuyệt nhiên mạnh bạo, cùng gan dạ, không những dám nảy sinh ý định "lăn giường" cùng anh "chú" của mình, mà còn nằm ở thế tấn công.
Hắc Nhật Đông thong thả để cô làm chủ nụ hôn, bình thản ngay cả khi biết những chiếc cúc áo sơ mi trên người mình, đang bị bàn tay nhỏ nhắn ấy tháo mở.
Tại thời điểm này, anh thật muốn biết Nhiên Nhiên của anh đã học hỏi ở đâu để có được những hành động nóng bỏng đầy can đảm này.
Khi cúc áo sơ mi được cô cởi ra hết, bàn tay mềm mại liền tinh nghịch tìm tới vòm ngực rắn chắc của người đàn ông, mà nhẹ nhàng mơn trớn. Cảm giác ấy quá đỗi tuyệt vời, khiến cơ thể nam nhân càng tăng nhanh sự rạo rực, thôi thúc ham muốn mãnh liệt.
Bàn tay to ấm, mang theo ý đồ xấu chạm vào vòng ba cô gái. Ở đó, vừa căng vừa tròn, anh xoa xoa, vuốt vuốt, cùng tạo nên cảm xúc thật đồng điệu trong hai cá thể luôn hướng trọn về nhau, nhưng vì biến cố mà xảy ra xa cách không mong muốn.
Đêm nay, có lẽ sẽ không còn xa cách nữa...
Buông đôi môi đối phương ra, khi tự mình cảm thấy không còn đủ dưỡng khí để duy trì tiếp tục. Lúc hai chiếc lưỡi trơn tru tạm thời xa cách, giữa khoảng cách còn kéo theo sợ chỉ bạc, minh chứng cho một tình yêu rực cháy. Lúc đó, Tiêu Kì Nhiên đã mỉm cười.
Ánh mắt thâm tình đôi bên liên kết nhau, lắng lại một chút, Hắc Nhật Đông đã hỏi:
"Ai dạy em thành ra hư hỏng thế này, hửm?"
"Chẳng phải là anh đó sao?" Tiêu Kì Nhiên trưng ra dáng vẻ ngây thơ vô số tội, mà đối đáp.
"Tôi dạy em từ khi nào?" Hắc Nhật Đông nhíu mày.
Lúc ấy, cô nàng khẽ híp mắt, nhìn người đàn ông một cách sắc bén, rồi nói:
"Đây là lần thứ ba của chúng ta rồi. Em chính là đang thực hiện kinh nghiệm đã được tích lũy từ hai lần trước kia. Học ở anh, cái cách anh nhẹ nhàng câu dẫn em sa vào bẫy tình."
Hóa ra cũng có chút thành công trong quá trình nuôi nấng, chăm lo cho cô gái nhỏ này mười năm. Hắc Nhật Đông cong môi, cười hài lòng.
Lúc bấy giờ, Tiêu Kì Nhiên lại đưa những ngón tay thon dài của mình vờn quanh trên gương mặt điển trai, ánh mắt thì ma mị, ngấm ngầm nung nấu ý định thao túng đối phương, âm giọng trầm thấp đầy mật ngọt, khẽ khàng vang lên:
"Ngoài anh ra, em sẽ không bao giờ trao thân cho bất kì một người đàn ông nào khác. Nhiên Nhiên, sẽ lấy thân báo đáp anh trọn đời này. Cảm ơn anh, vì tất cả những gì đã thực hiện và hy sinh cho em!"
"Em đang dùng mỹ nhân kế hòng dụ dỗ tôi đó sao?" Hắc Nhật Đông không thể giấu đi biểu cảm vui thích, còn cố tình trêu chọc.
"Không! Tuy hơi say, nhưng em đang cực kỳ nghiêm túc. Anh phải tin em." Tiêu Kì Nhiên trả lời chắc nịch, ánh mắt kiên định đầy sức thuyết phục.
Sâu trong tận đáy lòng của người đàn ông, hiện đã mãn nguyện bảy phần, ba phần còn lại vẫn muốn hỏi thêm một vài điều.
Để xem xem, cô gái của anh đã trưởng thành được bao nhiêu rồi.
"Vậy nếu có người muốn cướp tôi khỏi vòng tay em thì sao?" Anh nghiêm nghị, hỏi.
"Không sao cả. Chỉ cần anh còn yêu em, em nhất định bảo vệ anh thật tốt. Người khác muốn cướp, cũng phải bước qua xác Tiêu Kì Nhiên này trước đã."
Hắc Nhật Đông vội bật cười, không kiềm được sự yêu chiều, liền đưa tay xoa đầu cô gái một cái.
"Giờ anh tin em chưa? Anh có thể trả lời câu hỏi của em được rồi chứ?"
"Câu hỏi gì cơ?" Người đàn ông giả vờ ngây thơ.
"Thì, anh còn yêu em nữa không?"
Đến giây phút chốt đề, Hắc Nhật Đông lại im lặng. Cả biểu cảm trên mặt cũng tỏ ra đắn đo, lưỡng lự thật lâu, mới nói:
"Không yêu."
Chẳng biết anh đang nói thật hay đùa, chỉ biết với hai từ "không yêu" vỏn vẹn ấy đã thành công khiến cô gái hoen hoen mắt ướt.
Cảm giác lạc lỏng chiếm lấy, Tiêu Kì Nhiên hụt hẫng rời xa người bên cạnh, lúc đó nước mắt đã tuôn trào không thể kiểm soát.
Cô nghẹn ngào với nỗi đau trong lòng, cơn nhói nơi trái tim vì sự mất mát dường như vô cùng to lớn. Cảm xúc đưa đẩy, khiến cô bật khóc thành tiếng, những tiếng nấc xé tan không gian tình ái lãng mạn.
Hắc Nhật Đông ở bên cạnh, lặng lẽ dõi theo từng cung bậc cảm xúc của cô, đến khi thấy cô khóc quá nhiều, anh liền mỉm cười, rồi vội vàng kéo cô ôm vào lòng mình.
Dùng tay vuốt lưng để dỗ dành, anh khẽ giọng lên tiếng:
"Tôi nói chưa xong mà, sao tự dưng lại khóc như trẻ con thế?"
Nghe vậy, Tiêu Kì Nhiên liền giương đôi đồng tử đỏ hoe, ngập nước lên nhìn người đàn ông, như mong chờ một chút hạnh phúc sẽ đến.
"Ý anh là thế nào?" Cô ngậm ngùi, tức tưởi hỏi.
Hắc Nhật Đông không đáp, chỉ thay câu trả lời bằng một nụ hôn vô cùng ngọt ngào.
Lần này, anh ở thế tấn công, để tận hưởng lại hết những gì quyến luyến trên đôi môi căng mọng của đối phương.
Mặc dù mông lung, nhưng Tiêu Kì Nhiên vẫn hòa nhịp cùng anh. Nếu không yêu, cũng xem như để lại một khoảnh khắc đáng nhớ nhất trong cuộc đời này...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.