Chương 21
Trần Sắc
08/08/2016
By Kì
“A… a a…” Tiếng kêu thảm thiết bỗng nhiên vang lên cao vút, cắt ngang bầu không khí trầm tịch sáng sớm, đèn trong Xuân Mãn đường mới vừa tắt đi lại lục tục thắp lên, trên hành lang vang lên tiếng bước chân hỗn loạn.
Cửa của một căn phòng ở cuối hành lang bị người một cước đá văng, hai người cầm đèn ***g vừa la hét “Chuyện gì ” vừa kích động nhìn vào bên trong, ánh đèn ***g mờ nhạt lập lòe chiếu lên tường, góc phòng giống như có cái gì đó giật mình, tiếng kêu thảm thiết dọa người kia càng thêm thê lương, người cầm đèn ***g vừa định nhãn, chỉ chốc lát rốt cuộc cũng kêu lên thành tiếng.
Người bên ngoài càng hỗn loạn hơn, giữa đủ loại câu hỏi chỉ thủy chung có một thanh âm trầm trầm vang lên: “Mặt của ta, mặt của ta…”
Thiên Hoàng đứng giữa đám người hoảng loạn, im lặng nhìn người trong phòng, tay từ từ nắm thành quyền, nhưng thủy chung chưa hề động đậy.
Đến khi trời vừa sáng, toàn bộ người trong thành Tô Châu đều biết. Sắc tử chào giá cao nhất Tô Châu, cây tiền của Xuân Mãn đường Niệm Tích bị hủy mặt, ngay cả cặp mắt câu nhân kia, không biết cũng bị cái gì xông mù.
Gương mặt điên đảo chúng sinh, khiến người ta vung tiền như rác ấy đã bị người dùng đao rạch chi chít những vết sâu sâu cạn cạn, làm cho quy nô tiến vào xem xét cũng bị dọa ngất một người.
Ông chủ của Xuân Mãn đường đã mời hết những đại phu có chút tiếng tăm trong thành Tô Châu, thế nhưng ai cũng biết, tuyệt sắc mê người kia sợ là không thể cứu lại.
Ngay khi Tô Châu thành ồn ào đến mức sôi lên sung sục, có người đường hoàng biểu đạt tình cảm thương xót, có người thầm vui mừng, đương sự lại im lặng ngồi trên giường giống như đầu gỗ không có cảm giác, chẳng hề động đậy lấy một chút.
Mãi đến khi trong phòng vang lên tiếng bước chân cực khẽ, người trên giường mới chấn động toàn thân, quay đầu hướng về nơi tiếng bước chân truyền đến, hai mắt vô thần sau một hồi mới cùng “nhìn” qua.
Tiếng bước chân đi thẳng đến bên giường mới ngừng, chung quanh lại yên tĩnh như chết, Niệm Tích rốt cuộc nhịn không được khàn giọng quát khẽ: “Ai?”
Không ai đáp lại, y kìm lòng không đậu mà dịch vào sâu trong giường, liền cảm thấy một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên mặt mình, thật cẩn thận tiếp cận miệng vết thương đan xen dọc ngang, nhẹ đến mức khiến người ta trong lòng bải hoải mà phát ngứa, Niệm Tích không nói lời gì nữa, thân thể lại khe khẽ run lên.
Lách tách một tiếng cực khẽ, Niệm Tích lại cảm giác được là có thứ gì đó ướt át rơi vào tay, y thoáng nhíu mày, trên mặt hiện lên một mạt nghi hoặc.
“Ta không khóc, ngươi khóc cái gì?” Qua không biết bao lâu, Niệm Tích cuối cùng đã gian nan mở miệng.
Bàn tay đang ở trên mặt giống như ngừng lại, liền nhanh chóng rụt trở về.
“Ngươi là ai?” Không nghe được người nọ nói chuyện, đôi mày Niệm Tích càng cau chặt, lại hỏi thêm.
Người nọ thủy chung không nói gì, cách thật lâu, Niệm Tích rốt cuộc lại hỏi một tiếng: “Ngươi, là khách nhân trước kia của ta?”
Người nọ giống như cười cười, cuối cùng cũng mở miệng, thanh âm dịu dàng: “Không, ta không xứng.”
Sắc mặt Niệm Tích hơi nhợt nhạt, lập tức lộ ra một nụ cười lạnh, vết thương trên mặt bị kéo căng, bất giác có điểm dọa người: “Như vậy ngươi đến để cười nhạo ta? Muốn cười thì cứ việc cười đi, dù sao…”
“Ta không phải, ta… ngươi… ngươi muốn khôi phục lại bộ dáng ban đầu không?” Người nọ giống như lỡ miệng, chỉ nói ra một câu này, lại ngậm miệng.
“Ngươi có thể?” Niệm Tích trừng lớn mắt, nhưng ánh mắt không có tiêu cự.
Người nọ không nói chuyện.
Qua thật lâu, Niệm Tích hừ nhẹ một tiếng: “Ngươi cần gì giở trò đùa ta, ngươi muốn nhìn ta thất thố thì cứ nói thẳng là được.”
“Không phải. Chính là…” Thanh âm của người kia rất thấp, thấp đến mức cơ hồ không nghe ra cảm xúc, nhưng Niệm Tích vẫn nghe được thống khổ rất nhỏ giống như đang kiềm chế, “Đây là kiếp nạn mệnh định của ngươi, ta sửa rồi, cuối cùng có một ngày, cũng chỉ có thể do ngươi tới chống đỡ…”
“Viện cớ.” Niệm Tích chửi nhỏ một tiếng, nhưng không có vẻ gì là tức giận, qua một hồi mới thản nhiên mở miệng, “Cũng đúng, hồi nhỏ thầy tướng số kia nói, ta đời này nhất định phải trải qua nhiều lần gian khổ, cho dù không phải thế này, chỉ sợ cũng phải đổi thành cái khác thôi. Cho nên lúc phong quang không ngại cuồng ngạo tới cùng.”
Người nọ chỉ im lặng nghe y nói, lúc này rốt cuộc nhịn không được nữa: “Nếu ngươi muốn rời khỏi nơi này, ta có thể mang ngươi đi.”
“Đi?” Niệm Tích cười khẽ, “Có thể đi đâu? Rời khỏi nơi này, có thể rời khỏi số mệnh sao?” Y nhẹ nhàng lắc đầu, “Ê, ngươi kỳ quái quá, ngươi tên gì vậy?”
Người nọ do dự một hồi: “Thiên Hoàng.”
“Thiên Hoàng, tên rất hay, vừa nghe đã biết không giống những người như bọn ta. Ta ư, chờ vết thương khỏi rồi, chắc chắn còn phải đi tiếp khách, ngươi sẽ đến sao?” Rõ ràng trên mặt sớm đã bị thương kinh khủng, nhưng khi Niệm Tích hỏi ra lời, ý cười nhàn nhạt trong ánh mắt vô thần kia lại làm cho Thiên Hoàng nhất thời mất thần tự.
“Ngươi, còn, tiếp khách?”
Niệm Tích giống như chịu không nổi mà nở nụ cười, làm vết thương căng đau, y lại hít vào một hơi, mới nói: “Có vài thứ luôn phải còn, mặt của ta bị hủy rồi, ánh mắt mù rồi, nhưng cũng luôn có vài khách nhân như vậy, thích chơi trò tạp kỹ, có thể không cần nhìn mặt. Còn có những người giống như ngài, ngày trước không xứng, nay đại khái cũng nguyện tốn chút tiền trinh đến nếm thử chút mùi vị trước kia không được nếm.”
“Ngươi…” Thiên Hoàng chỉ nói một chữ rồi không nói được nữa. Thật lâu sau mới thốt ra một câu, “Ta mang ngươi đi.”
Niệm Tích lắc đầu, nghiêng người muốn ngủ nữa: “Nếu nợ ngươi, làm không tốt thì càng khó trả hơn. Thiên Hoàng a, ta nhớ kỹ, mời tới tìm ta nha.” Vẻ muốn tiễn khách trong lời nói đã rất đậm.
Nhưng Thiên Hoàng không rời một bước, cười khổ một tiếng: “Không phải nợ ta, là ta nợ ngươi…”
Niệm Tích trầm mặc thật lâu rồi “Ha” một tiếng: “Ta lại không nhớ đã từng đưa tiền cho ai.”
“Không phải tiền. Là… nợ tình”
“Ta càng không có tình có thể cho mượn.” Niệm Tích không quay đầu lại, thanh âm đã hơi lạnh.
Một câu làm cho Thiên Hoàng như nghẹn ở hầu, hồi lâu mới dịu giọng nói: “Ngươi cứ coi như ta kiếp trước mắc nợ, kiếp này đến trả đi.”
“Kiếp trước nợ kiếp trước trả, còn không thì xóa bỏ, nào có đạo lý kéo dài tới kiếp sau?” Niệm Tích hừ một tiếng, “Không bằng không chứng, nếu như ngươi là tới đòi nợ, ta chẳng phải mệt lớn?” Y ngừng một chút, “Huống chi, ngươi không phải cũng nói, đây là kiếp nạn đời này của ta, tránh đi rồi, ai biết sẽ có cái gì theo đến?”
“A… a a…” Tiếng kêu thảm thiết bỗng nhiên vang lên cao vút, cắt ngang bầu không khí trầm tịch sáng sớm, đèn trong Xuân Mãn đường mới vừa tắt đi lại lục tục thắp lên, trên hành lang vang lên tiếng bước chân hỗn loạn.
Cửa của một căn phòng ở cuối hành lang bị người một cước đá văng, hai người cầm đèn ***g vừa la hét “Chuyện gì ” vừa kích động nhìn vào bên trong, ánh đèn ***g mờ nhạt lập lòe chiếu lên tường, góc phòng giống như có cái gì đó giật mình, tiếng kêu thảm thiết dọa người kia càng thêm thê lương, người cầm đèn ***g vừa định nhãn, chỉ chốc lát rốt cuộc cũng kêu lên thành tiếng.
Người bên ngoài càng hỗn loạn hơn, giữa đủ loại câu hỏi chỉ thủy chung có một thanh âm trầm trầm vang lên: “Mặt của ta, mặt của ta…”
Thiên Hoàng đứng giữa đám người hoảng loạn, im lặng nhìn người trong phòng, tay từ từ nắm thành quyền, nhưng thủy chung chưa hề động đậy.
Đến khi trời vừa sáng, toàn bộ người trong thành Tô Châu đều biết. Sắc tử chào giá cao nhất Tô Châu, cây tiền của Xuân Mãn đường Niệm Tích bị hủy mặt, ngay cả cặp mắt câu nhân kia, không biết cũng bị cái gì xông mù.
Gương mặt điên đảo chúng sinh, khiến người ta vung tiền như rác ấy đã bị người dùng đao rạch chi chít những vết sâu sâu cạn cạn, làm cho quy nô tiến vào xem xét cũng bị dọa ngất một người.
Ông chủ của Xuân Mãn đường đã mời hết những đại phu có chút tiếng tăm trong thành Tô Châu, thế nhưng ai cũng biết, tuyệt sắc mê người kia sợ là không thể cứu lại.
Ngay khi Tô Châu thành ồn ào đến mức sôi lên sung sục, có người đường hoàng biểu đạt tình cảm thương xót, có người thầm vui mừng, đương sự lại im lặng ngồi trên giường giống như đầu gỗ không có cảm giác, chẳng hề động đậy lấy một chút.
Mãi đến khi trong phòng vang lên tiếng bước chân cực khẽ, người trên giường mới chấn động toàn thân, quay đầu hướng về nơi tiếng bước chân truyền đến, hai mắt vô thần sau một hồi mới cùng “nhìn” qua.
Tiếng bước chân đi thẳng đến bên giường mới ngừng, chung quanh lại yên tĩnh như chết, Niệm Tích rốt cuộc nhịn không được khàn giọng quát khẽ: “Ai?”
Không ai đáp lại, y kìm lòng không đậu mà dịch vào sâu trong giường, liền cảm thấy một bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên mặt mình, thật cẩn thận tiếp cận miệng vết thương đan xen dọc ngang, nhẹ đến mức khiến người ta trong lòng bải hoải mà phát ngứa, Niệm Tích không nói lời gì nữa, thân thể lại khe khẽ run lên.
Lách tách một tiếng cực khẽ, Niệm Tích lại cảm giác được là có thứ gì đó ướt át rơi vào tay, y thoáng nhíu mày, trên mặt hiện lên một mạt nghi hoặc.
“Ta không khóc, ngươi khóc cái gì?” Qua không biết bao lâu, Niệm Tích cuối cùng đã gian nan mở miệng.
Bàn tay đang ở trên mặt giống như ngừng lại, liền nhanh chóng rụt trở về.
“Ngươi là ai?” Không nghe được người nọ nói chuyện, đôi mày Niệm Tích càng cau chặt, lại hỏi thêm.
Người nọ thủy chung không nói gì, cách thật lâu, Niệm Tích rốt cuộc lại hỏi một tiếng: “Ngươi, là khách nhân trước kia của ta?”
Người nọ giống như cười cười, cuối cùng cũng mở miệng, thanh âm dịu dàng: “Không, ta không xứng.”
Sắc mặt Niệm Tích hơi nhợt nhạt, lập tức lộ ra một nụ cười lạnh, vết thương trên mặt bị kéo căng, bất giác có điểm dọa người: “Như vậy ngươi đến để cười nhạo ta? Muốn cười thì cứ việc cười đi, dù sao…”
“Ta không phải, ta… ngươi… ngươi muốn khôi phục lại bộ dáng ban đầu không?” Người nọ giống như lỡ miệng, chỉ nói ra một câu này, lại ngậm miệng.
“Ngươi có thể?” Niệm Tích trừng lớn mắt, nhưng ánh mắt không có tiêu cự.
Người nọ không nói chuyện.
Qua thật lâu, Niệm Tích hừ nhẹ một tiếng: “Ngươi cần gì giở trò đùa ta, ngươi muốn nhìn ta thất thố thì cứ nói thẳng là được.”
“Không phải. Chính là…” Thanh âm của người kia rất thấp, thấp đến mức cơ hồ không nghe ra cảm xúc, nhưng Niệm Tích vẫn nghe được thống khổ rất nhỏ giống như đang kiềm chế, “Đây là kiếp nạn mệnh định của ngươi, ta sửa rồi, cuối cùng có một ngày, cũng chỉ có thể do ngươi tới chống đỡ…”
“Viện cớ.” Niệm Tích chửi nhỏ một tiếng, nhưng không có vẻ gì là tức giận, qua một hồi mới thản nhiên mở miệng, “Cũng đúng, hồi nhỏ thầy tướng số kia nói, ta đời này nhất định phải trải qua nhiều lần gian khổ, cho dù không phải thế này, chỉ sợ cũng phải đổi thành cái khác thôi. Cho nên lúc phong quang không ngại cuồng ngạo tới cùng.”
Người nọ chỉ im lặng nghe y nói, lúc này rốt cuộc nhịn không được nữa: “Nếu ngươi muốn rời khỏi nơi này, ta có thể mang ngươi đi.”
“Đi?” Niệm Tích cười khẽ, “Có thể đi đâu? Rời khỏi nơi này, có thể rời khỏi số mệnh sao?” Y nhẹ nhàng lắc đầu, “Ê, ngươi kỳ quái quá, ngươi tên gì vậy?”
Người nọ do dự một hồi: “Thiên Hoàng.”
“Thiên Hoàng, tên rất hay, vừa nghe đã biết không giống những người như bọn ta. Ta ư, chờ vết thương khỏi rồi, chắc chắn còn phải đi tiếp khách, ngươi sẽ đến sao?” Rõ ràng trên mặt sớm đã bị thương kinh khủng, nhưng khi Niệm Tích hỏi ra lời, ý cười nhàn nhạt trong ánh mắt vô thần kia lại làm cho Thiên Hoàng nhất thời mất thần tự.
“Ngươi, còn, tiếp khách?”
Niệm Tích giống như chịu không nổi mà nở nụ cười, làm vết thương căng đau, y lại hít vào một hơi, mới nói: “Có vài thứ luôn phải còn, mặt của ta bị hủy rồi, ánh mắt mù rồi, nhưng cũng luôn có vài khách nhân như vậy, thích chơi trò tạp kỹ, có thể không cần nhìn mặt. Còn có những người giống như ngài, ngày trước không xứng, nay đại khái cũng nguyện tốn chút tiền trinh đến nếm thử chút mùi vị trước kia không được nếm.”
“Ngươi…” Thiên Hoàng chỉ nói một chữ rồi không nói được nữa. Thật lâu sau mới thốt ra một câu, “Ta mang ngươi đi.”
Niệm Tích lắc đầu, nghiêng người muốn ngủ nữa: “Nếu nợ ngươi, làm không tốt thì càng khó trả hơn. Thiên Hoàng a, ta nhớ kỹ, mời tới tìm ta nha.” Vẻ muốn tiễn khách trong lời nói đã rất đậm.
Nhưng Thiên Hoàng không rời một bước, cười khổ một tiếng: “Không phải nợ ta, là ta nợ ngươi…”
Niệm Tích trầm mặc thật lâu rồi “Ha” một tiếng: “Ta lại không nhớ đã từng đưa tiền cho ai.”
“Không phải tiền. Là… nợ tình”
“Ta càng không có tình có thể cho mượn.” Niệm Tích không quay đầu lại, thanh âm đã hơi lạnh.
Một câu làm cho Thiên Hoàng như nghẹn ở hầu, hồi lâu mới dịu giọng nói: “Ngươi cứ coi như ta kiếp trước mắc nợ, kiếp này đến trả đi.”
“Kiếp trước nợ kiếp trước trả, còn không thì xóa bỏ, nào có đạo lý kéo dài tới kiếp sau?” Niệm Tích hừ một tiếng, “Không bằng không chứng, nếu như ngươi là tới đòi nợ, ta chẳng phải mệt lớn?” Y ngừng một chút, “Huống chi, ngươi không phải cũng nói, đây là kiếp nạn đời này của ta, tránh đi rồi, ai biết sẽ có cái gì theo đến?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.