Chương 6
Trần Sắc
08/08/2016
By Kì
Vong Xuyên nghe Thiên Hoàng kể, thấy nụ cười trên mặt người kia đã không còn vẻ ảm đạm vốn có, lại thêm một chút linh động tiêu sái, không khỏi nở nụ cười theo y, im lặng ngồi đó chờ y kể tiếp.
Nhưng Thiên Hoàng lại không nói nữa, hai người cứ ngồi im lặng trên chiếc thuyền con như vậy, thuyền hơi đong đưa, tiếng nước bập bềnh bên tai, thong thả mà có nhịp điệu.
Không biết qua bao lâu, Vong Xuyên lại nhìn thấy sắc mặt Thiên Hoàng hơi biến đổi.
“Làm sao vậy?”
Thiên Hoàng phục hồi tinh thần, thấy Vong Xuyên đang nhìn mình, trong mắt lộ rõ vẻ lo lắng, lòng hơi dao động, lại cụp mắt theo thói quen rồi cười nói: “Ta có việc phải đi trước một bước, nếu ngươi bằng lòng, lần sau đến ta lại nói với ngươi.”
Vong Xuyên nở nụ cười, gật gật đầu nói: “Được! Ta chờ ngươi.”
Thiên Hoàng ngẩn người, giương mắt nhìn lại thì thấy trong mắt Vong Xuyên chính là một phiến thẳng thắn, một câu buột miệng nói ra kia đúng là chắc chắc.
Chắc chắc Thiên Hoàng sẽ không nuốt lời, cũng chắc chắc mình tuyệt không thất ước.
Sau một lúc lâu mới ý thức được mình thất thần, Thiên Hoàng lắc đầu cười thất bại, ngay cả quay người lên bờ cũng bỏ qua, cứ vung thân lên rồi tan biến vào hư không trước mặt Vong Xuyên như vậy.
Vong Xuyên nhìn về chỗ Thiên Hoàng biến mất, qua hồi lâu mới thở dài một hơi, lặng lẽ kéo mái chèo qua, ôm ngay trước ngực, cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn như thế đến đờ người ra.
“Mỗi lần gặp ngươi đều đang ngẩn người, nghĩ cái gì vậy?”
Một thanh âm bỗng nhiên vang lên, Vong Xuyên cả kinh, ngay cả mái chèo đang ôm trong tay cũng rơi mất, may được một bàn tay tiếp kịp, bấy giờ mới khẽ thở ra, vừa đưa mắt nhìn đã thấy Khung Quang đứng ở trên thuyền rồi.
“Là ngươi à.” Vong Xuyên cười cười, cố ý thở dài, không nói nữa.
Khung Quang khó tin trừng y một hồi, đặt mông ngồi xuống, không thèm để ý đến chiếc thuyền con đang lắc lư kịch liệt, chỉ Vong Xuyên nói: “Ngươi, ngươi đây là phản ứng gì?”, thấy Vong Xuyên chỉ nhìn mình cười tủm tỉm mà không nói lời nào, lại chán nản, “Không hoan nghênh ta chứ gì?”
Vong Xuyên suy nghĩ một hồi mới chậm rãi nói: “Không phải là không hoan nghênh.”
Khung Quang hừ một tiếng, nhưng trong mắt vẫn hiện lên một mạt cười yếu ớt, tiếp tục phụng phịu như trước: “Vậy ngươi thở dài cái gì?”
Vong Xuyên nhìn y mỉm cười, thanh âm vẫn ôn nhu: “Ta chưa từng không hoan nghênh. Ngươi tới, ta còn rất cao hứng, chẳng qua có chút đáng tiếc.”
“Tiếc cái gì?”
“Nếu có thể qua mấy ngày nữa hẵng trở lại thì tốt rồi.”
Khung Quang ngây ngẩn cả người: “Tại sao?”
Vong Xuyên chậm rãi nói: “Hôm nay các ngươi cùng đến đây, chờ một hồi đi rồi, chắc phải rất lâu mới có thể gặp lại?”
Khung Quang nhướng mi: “Bọn ta?”
Vong Xuyên giống như lúc này mới nhớ tới cái gì: “A, vừa rồi, vừa rồi người kia gọi là…”
Khung Quang nhìn y nghiêng đầu tận lực suy nghĩ, gương mặt vốn đã có điểm hối hận lại sáng lên, ôn nhu nói: “Quên rồi thì thôi, đừng miễn cưỡng.”
“Không thể quên nhanh như vậy đâu.” Vong Xuyên nhanh chóng đáp lại một câu, vẫn nghiêng đầu suy nghĩ, lát sau mới “A” lên một tiếng, “Thiên Hoàng, người kia tên là Thiên Hoàng. Y nói là vạn thiên huy hoàng.”
“Ồ?” Khung Quang lên tiếng, song không hề thích thú.
Nhưng Vong Xuyên vẫn hết sức cao hứng, nói: “Ta có nói với ngươi chưa? Y rất xinh đẹp, so với…” Nhất thời lại không nghĩ ra thứ gì để so sánh, chần chừ một hồi mới cười cười chỉ lên bờ, “So với mạn châu sa hoa kia còn xinh đẹp hơn! Nhưng dáng vẻ dường như lúc nào cũng thương tâm lắm…”
Khung Quang ngồi đối diện y, nghe y thuật lại những lời giống hệt trước kia, chỉ hơi nở nụ cười.
“Khung Quang?” Không biết qua bao lâu, rốt cuộc phát hiện nụ cười khác thường của Khung Quang, Vong Xuyên mới ngừng lại, thoáng ngượng ngùng hỏi, “Có phải là… ta đã từng nói?”
Khung Quang đầu tiên sửng sốt, lập tức tiến đến trước mặt Vong Xuyên, cười vô cùng xán lạn rồi nói thầm: “Không sao, ta thích nghe ngươi nói.” Dừng một chút mới thuận miệng hỏi, “Vậy các ngươi vừa rồi nói cái gì?”
Vong Xuyên thoáng hoang mang cười cười, nhích ra sau một chút: “Y nói với ta chuyện trước kia. A, đúng rồi, y rất lợi hại nha, là thần tiên trên trời…”
“Hắn nói với ngươi chuyện trước kia? Chuyện gì trước kia?” Khung Quang hơi nhíu mày ngồi xuống.
Vong Xuyên nhìn Khung Quang, thành thật nói: “Nói chuyện của y với Vũ Khúc Tinh Quân trên trời, nhưng chỉ nói được một chút lại đi rồi.”
Đôi mày của Khung Quang càng nhíu chặt: “Chuyện hắn với người khác, ngươi thật sự cảm thấy hứng thú sao?”
Vong Xuyên suy nghĩ một hồi mới lắc đầu nói: “Cũng không phải.” Lại suy nghĩ, “Nhưng chỉ lúc đang nói y mới không thương tâm. Sẽ cười thật xinh đẹp.”
Khung Quang nhìn chằm chằm Vong Xuyên hồi lâu mới thở dài bỏ qua: “Nếu không phải rất hứng thú, hà tất phải nghe, hơn nữa, nghe rồi ngươi có thể nhớ được bao lâu?”
Vong Xuyên cười thản nhiên: “Không sao, y chịu nói cho ta nghe là đủ rồi.”
“Vì sao?”
“Bởi vì, tịch mịch lắm!”
Vong Xuyên nói ra thật tự nhiên, nhưng Khung Quang lập tức cương lại tại chỗ, không thốt ra lời. Vong Xuyên vẫn ngượng ngùng cười cười, nhìn Khung Quang mà không hề nhắc lại.
Qua không biết bao lâu, Khung Quang đứng lên, đi đến trước mặt y, im lặng vươn tay đến, nhẹ nhàng vỗ đầu Vong Xuyên, Vong Xuyên không nhìn thấy vẻ mặt của y, chỉ nghe y nói rất khẽ: “Ta sẽ bồi ngươi.”
Trên mặt Vong Xuyên có thêm một tia mờ mịt: “Nhưng ngươi cũng không thuộc về nơi này.”
Khung Quang không nói nữa, chỉ đứng yên đó, bàn tay cương lại trên đầu Vong Xuyên, hồi lâu vẫn không lấy ra.
Lại qua thật lâu sau, Vong Xuyên mới cười cười lách mình tránh ra: “Cho nên mới nói, nếu ngươi qua mấy ngày nữa hẵng đến thì tốt rồi. Y nói chuyện với ta một lúc, chờ ta sắp đã quên, ngươi lại bồi ta nói một lúc nữa… thật tốt.”
Khung Quang sửng sốt một hồi mới cười mắng ra tiếng: “Ngươi lại nghĩ thật đắc ý!”
“Ha ha.”
Khung Quang quả thật không thể ở lại lâu lắm, mới được bốn năm ngày đã bị Phán quan chốn địa phủ sai người đến mời ra ngoài, Vong Xuyên nhìn Khung Quang vừa nổi giận với hai tên quỷ soa vừa quay đầu nhìn mình lo lắng, cũng chỉ ảm đạm cười, chẳng nói gì.
Vốn đã là người không thuộc về nơi này.
Quỷ soa tuy thái độ cứng rắn nhưng cũng rất tôn kính Khung Quang, một câu “thượng tiên”, hai câu “thượng tiên”, dù có bị Khung Quang va chạm cũng vô cùng quy củ như trước, hoàn toàn không nghiêm khắc như đối với những nhàn hồn dã quỷ bình thường.
Vong Xuyên nghe Thiên Hoàng kể, thấy nụ cười trên mặt người kia đã không còn vẻ ảm đạm vốn có, lại thêm một chút linh động tiêu sái, không khỏi nở nụ cười theo y, im lặng ngồi đó chờ y kể tiếp.
Nhưng Thiên Hoàng lại không nói nữa, hai người cứ ngồi im lặng trên chiếc thuyền con như vậy, thuyền hơi đong đưa, tiếng nước bập bềnh bên tai, thong thả mà có nhịp điệu.
Không biết qua bao lâu, Vong Xuyên lại nhìn thấy sắc mặt Thiên Hoàng hơi biến đổi.
“Làm sao vậy?”
Thiên Hoàng phục hồi tinh thần, thấy Vong Xuyên đang nhìn mình, trong mắt lộ rõ vẻ lo lắng, lòng hơi dao động, lại cụp mắt theo thói quen rồi cười nói: “Ta có việc phải đi trước một bước, nếu ngươi bằng lòng, lần sau đến ta lại nói với ngươi.”
Vong Xuyên nở nụ cười, gật gật đầu nói: “Được! Ta chờ ngươi.”
Thiên Hoàng ngẩn người, giương mắt nhìn lại thì thấy trong mắt Vong Xuyên chính là một phiến thẳng thắn, một câu buột miệng nói ra kia đúng là chắc chắc.
Chắc chắc Thiên Hoàng sẽ không nuốt lời, cũng chắc chắc mình tuyệt không thất ước.
Sau một lúc lâu mới ý thức được mình thất thần, Thiên Hoàng lắc đầu cười thất bại, ngay cả quay người lên bờ cũng bỏ qua, cứ vung thân lên rồi tan biến vào hư không trước mặt Vong Xuyên như vậy.
Vong Xuyên nhìn về chỗ Thiên Hoàng biến mất, qua hồi lâu mới thở dài một hơi, lặng lẽ kéo mái chèo qua, ôm ngay trước ngực, cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn như thế đến đờ người ra.
“Mỗi lần gặp ngươi đều đang ngẩn người, nghĩ cái gì vậy?”
Một thanh âm bỗng nhiên vang lên, Vong Xuyên cả kinh, ngay cả mái chèo đang ôm trong tay cũng rơi mất, may được một bàn tay tiếp kịp, bấy giờ mới khẽ thở ra, vừa đưa mắt nhìn đã thấy Khung Quang đứng ở trên thuyền rồi.
“Là ngươi à.” Vong Xuyên cười cười, cố ý thở dài, không nói nữa.
Khung Quang khó tin trừng y một hồi, đặt mông ngồi xuống, không thèm để ý đến chiếc thuyền con đang lắc lư kịch liệt, chỉ Vong Xuyên nói: “Ngươi, ngươi đây là phản ứng gì?”, thấy Vong Xuyên chỉ nhìn mình cười tủm tỉm mà không nói lời nào, lại chán nản, “Không hoan nghênh ta chứ gì?”
Vong Xuyên suy nghĩ một hồi mới chậm rãi nói: “Không phải là không hoan nghênh.”
Khung Quang hừ một tiếng, nhưng trong mắt vẫn hiện lên một mạt cười yếu ớt, tiếp tục phụng phịu như trước: “Vậy ngươi thở dài cái gì?”
Vong Xuyên nhìn y mỉm cười, thanh âm vẫn ôn nhu: “Ta chưa từng không hoan nghênh. Ngươi tới, ta còn rất cao hứng, chẳng qua có chút đáng tiếc.”
“Tiếc cái gì?”
“Nếu có thể qua mấy ngày nữa hẵng trở lại thì tốt rồi.”
Khung Quang ngây ngẩn cả người: “Tại sao?”
Vong Xuyên chậm rãi nói: “Hôm nay các ngươi cùng đến đây, chờ một hồi đi rồi, chắc phải rất lâu mới có thể gặp lại?”
Khung Quang nhướng mi: “Bọn ta?”
Vong Xuyên giống như lúc này mới nhớ tới cái gì: “A, vừa rồi, vừa rồi người kia gọi là…”
Khung Quang nhìn y nghiêng đầu tận lực suy nghĩ, gương mặt vốn đã có điểm hối hận lại sáng lên, ôn nhu nói: “Quên rồi thì thôi, đừng miễn cưỡng.”
“Không thể quên nhanh như vậy đâu.” Vong Xuyên nhanh chóng đáp lại một câu, vẫn nghiêng đầu suy nghĩ, lát sau mới “A” lên một tiếng, “Thiên Hoàng, người kia tên là Thiên Hoàng. Y nói là vạn thiên huy hoàng.”
“Ồ?” Khung Quang lên tiếng, song không hề thích thú.
Nhưng Vong Xuyên vẫn hết sức cao hứng, nói: “Ta có nói với ngươi chưa? Y rất xinh đẹp, so với…” Nhất thời lại không nghĩ ra thứ gì để so sánh, chần chừ một hồi mới cười cười chỉ lên bờ, “So với mạn châu sa hoa kia còn xinh đẹp hơn! Nhưng dáng vẻ dường như lúc nào cũng thương tâm lắm…”
Khung Quang ngồi đối diện y, nghe y thuật lại những lời giống hệt trước kia, chỉ hơi nở nụ cười.
“Khung Quang?” Không biết qua bao lâu, rốt cuộc phát hiện nụ cười khác thường của Khung Quang, Vong Xuyên mới ngừng lại, thoáng ngượng ngùng hỏi, “Có phải là… ta đã từng nói?”
Khung Quang đầu tiên sửng sốt, lập tức tiến đến trước mặt Vong Xuyên, cười vô cùng xán lạn rồi nói thầm: “Không sao, ta thích nghe ngươi nói.” Dừng một chút mới thuận miệng hỏi, “Vậy các ngươi vừa rồi nói cái gì?”
Vong Xuyên thoáng hoang mang cười cười, nhích ra sau một chút: “Y nói với ta chuyện trước kia. A, đúng rồi, y rất lợi hại nha, là thần tiên trên trời…”
“Hắn nói với ngươi chuyện trước kia? Chuyện gì trước kia?” Khung Quang hơi nhíu mày ngồi xuống.
Vong Xuyên nhìn Khung Quang, thành thật nói: “Nói chuyện của y với Vũ Khúc Tinh Quân trên trời, nhưng chỉ nói được một chút lại đi rồi.”
Đôi mày của Khung Quang càng nhíu chặt: “Chuyện hắn với người khác, ngươi thật sự cảm thấy hứng thú sao?”
Vong Xuyên suy nghĩ một hồi mới lắc đầu nói: “Cũng không phải.” Lại suy nghĩ, “Nhưng chỉ lúc đang nói y mới không thương tâm. Sẽ cười thật xinh đẹp.”
Khung Quang nhìn chằm chằm Vong Xuyên hồi lâu mới thở dài bỏ qua: “Nếu không phải rất hứng thú, hà tất phải nghe, hơn nữa, nghe rồi ngươi có thể nhớ được bao lâu?”
Vong Xuyên cười thản nhiên: “Không sao, y chịu nói cho ta nghe là đủ rồi.”
“Vì sao?”
“Bởi vì, tịch mịch lắm!”
Vong Xuyên nói ra thật tự nhiên, nhưng Khung Quang lập tức cương lại tại chỗ, không thốt ra lời. Vong Xuyên vẫn ngượng ngùng cười cười, nhìn Khung Quang mà không hề nhắc lại.
Qua không biết bao lâu, Khung Quang đứng lên, đi đến trước mặt y, im lặng vươn tay đến, nhẹ nhàng vỗ đầu Vong Xuyên, Vong Xuyên không nhìn thấy vẻ mặt của y, chỉ nghe y nói rất khẽ: “Ta sẽ bồi ngươi.”
Trên mặt Vong Xuyên có thêm một tia mờ mịt: “Nhưng ngươi cũng không thuộc về nơi này.”
Khung Quang không nói nữa, chỉ đứng yên đó, bàn tay cương lại trên đầu Vong Xuyên, hồi lâu vẫn không lấy ra.
Lại qua thật lâu sau, Vong Xuyên mới cười cười lách mình tránh ra: “Cho nên mới nói, nếu ngươi qua mấy ngày nữa hẵng đến thì tốt rồi. Y nói chuyện với ta một lúc, chờ ta sắp đã quên, ngươi lại bồi ta nói một lúc nữa… thật tốt.”
Khung Quang sửng sốt một hồi mới cười mắng ra tiếng: “Ngươi lại nghĩ thật đắc ý!”
“Ha ha.”
Khung Quang quả thật không thể ở lại lâu lắm, mới được bốn năm ngày đã bị Phán quan chốn địa phủ sai người đến mời ra ngoài, Vong Xuyên nhìn Khung Quang vừa nổi giận với hai tên quỷ soa vừa quay đầu nhìn mình lo lắng, cũng chỉ ảm đạm cười, chẳng nói gì.
Vốn đã là người không thuộc về nơi này.
Quỷ soa tuy thái độ cứng rắn nhưng cũng rất tôn kính Khung Quang, một câu “thượng tiên”, hai câu “thượng tiên”, dù có bị Khung Quang va chạm cũng vô cùng quy củ như trước, hoàn toàn không nghiêm khắc như đối với những nhàn hồn dã quỷ bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.