Chương 78: Đã tới lúc ngả bài.
Shin KT
24/09/2024
Diệp Khiêm vuốt phẳng lại góc áo, ngẩng cao đầu mà bước vào sảnh lớn tập đoàn tài chính Lion.
Thật chẳng thể nào ngờ được, đường đường mang danh chúa tể sơn lâm - ông lớn bất bại trên thương trường ác liệt, cũng có ngày phải khuất phục trước bộ não tinh tường của con sói đầu đàn bị miệt thị rẻ khinh. Đúng là thời thế đổi thay, ván cờ lật ngược. Nực cười châu chấu đá xe, tưởng rằng chấu ngã, ai dè xe nghiêng. (
"Xin lỗi...cho hỏi ngài đây có hẹn trước không ạ? Nữ tiếp tân nhìn thấy cậu ngang nhiên dẫn người đi vào trong thang máy thì vội vàng lên tiếng cản ngăn.
Diệp Khiêm chỉ lơ đễnh mỉm cười, kiêu ngạo nâng mi.
"Không có hẹn...nhưng...cũng không cần hẹn. Vì tôi đến là để ngồi vào ghế chủ tịch của tập đoàn này.
Cô nàng nghe vậy thì sắc mặt tái xanh, cứng đờ tại chỗ.
Cậu nhướn mày, nhẹ nhàng ấn xuống nút bấm, chậm rãi di chuyển lên tầng trên.
Diệp Thế Thành đang gân cổ bao biện vụ ngân sách thất thoát hơn 600 tỷ với đám cổ đông lão làng thì cửa phòng bất ngờ bị người bên ngoài mạnh tay đẩy mở. Ông vừa tức giận liếc sang, đôi đồng tử đen huyền đã đứng trong kinh ngạc khi nhìn thấy Diệp Khiêm thong thả ngồi vào bàn đàm phán.
"Mày...ai cho phép mày đến đây?" Giữa mi tâm gắt gao nhíu chặt. Diệp Thế Thành hằn học đuổi xua.
"Bảo vệ! Bảo vệ đâu?" Ông lớn tiếng quát.
"Còn không mau lôi nó ra ngoài."
"Diệp tổng, phiền ông nhìn cho rõ cái này trước khi mở miệng!" Diệp Khiêm ngoắc tay, Silas liền hiểu ý mà lấy ra một bản hợp đồng chuyển nhượng.
Diệp Thế Thành híp mắt, nội tâm bắt đầu hồi hộp khó yên. Ông lập tức cầm lên sắp tài liệu, chỉ mới đọc trang đầu đã bủn rủn tay chân.
Thân thể cao lớn nhất thời lảo đảo, ngã ngồi xuống ghế xoay ôm ngực thỏ don.
"Hiện tại tôi đang nắm giữ 30% cổ phần của Lion, ngang ngửa với số cổ phần mà ông sở hữu. Ông Diệp, đã đến lúc ngai vàng đổi chủ rồi." Cậu nhẹ bẫng buông câu, thế nhưng lại khiến cho cõi lòng người đối diện phải bàng hoàng, dậy sóng.
Diệp Thế Thành tái mặt há hốc mồm, từng tế bào máu sục sôi vì cơn tức.
"Mày...thì ra là mày...là mày bày kế hại Chí Viễn mất đi 10% cổ phần... Ông ta gầm gừ tựa như loài chó dại, nghiến răng ken két. (T
"Khốn nạn!" Diệp Thế Thành bật dậy, hùng hổ chồm đến muốn động thủ đánh mắng Diệp Khiêm.
Cậu cũng không hề khoang nhượng mà đứng lên chụp lấy bàn tay to đang ác liệt vung tới mặt mình. Đôi mắt đào hoa lãnh lệ lạnh băng.
"Ngài Diệp, có trách thì nên trách thằng con trai cưng nhà ông quá ngu dốt. Bản thân ông lại bạc bẽo vô tình, hồ đồ, thiên vị. Tôi...chỉ lấy đạo của người trả cho người mà thôi." Dứt lời, cậu hất mạnh bộ vuốt heo đang run rẩy ra. Lấy từ trong cặp táp một đống tài liệu mật ném mạnh lên bàn. (2)
"Các vị cổ đông xem cho kỹ. Số tiền 600 tỷ rốt cuộc đã bay đi đâu."
Những lão cáo già trong phòng hội nghị nhanh chóng truyền tay nhau tập hồ sơ sao kê ghi lại từng khoản chi tiêu chưa qua chỉnh sửa ở phòng tài chính. Tất cả lượng thông tin cần thiết này đều do Trương Yến trước khi rời khỏi King đã lén lút lưu hết vào USB.
Tiếng bàn tán sôi nổi cùng với lời chỉ trích nặng nề không ngừng liến thoắng truyền vào tai Diệp Thế Thành. Người đàn ông từng đứng trên đỉnh cao danh vọng nay lại trở thành tội đồ bị hội đồng chất vấn.
"Diệp tổng, chuyện này là sao đây? Hơn 600 tỷ ngân sách của Lion lại chia thành nhiều khoảng nhỏ, lén lút chuyển sang King. Ông có nâng đỡ người nhà cũng không cần phải trắng trợn như thế." Một cổ đông lớn tuổi đập bàn đứng dậy, đem tập hồ sơ trên tay ném thẳng vào mặt Diệp Thế Thành.
"Bộ ông tưởng ... ông ngồi vào ghế chủ tịch rồi thì cả tập đoàn này đều tùy ông định đoạt à? Nếu không có chúng tôi góp vốn đầu tư, Lion sẽ trở thành vị vua dẫn đầu trong giới kinh tế tài chính sao? Bây giờ ông lại lạm quyền, bòn rút số tiền chung để trục lợi cá nhân. Ông tính giải quyết như thế nào đây?"
"Các vị...xin...xin hãy bình tĩnh..." Ông ta gắng gượng chống đỡ, môi mỏ tái xanh vì hô hấp khó khăn.
"Bình tĩnh? Ha.." Một vị cổ đông khác cười gắn, giễu cợt.
"Ông cút khỏi cái ghế chủ tịch, đồng thời đem 600 tỷ hoàn trả lại trong vòng 3 ngày đi rồi chúng tôi sẽ bình tĩnh. Bằng không, chúng ta sẽ gặp nhau tại tòa."
Diệp Thế Thành bấu chặt ngực trái, sắc mặt ngày càng vặn vẹo khó coi.
Tầm mắt ông dần dần mờ mịt, cuối cùng thì lên cơn co giật, sùi bọt mép khụy hẳn xuống sàn nhà.
Diệp Khiêm thản nhiên ngồi chễm chệ trên ghế, khóe môi chậm rãi câu lên một nét cười tàn ác nhẫn tâm.
Buổi họp kết thúc trong tiếng ồn ào nhốn nháo và vào khiêng Diệp Thế Thành lên cán cứu thương.
Còi xe cấp cứu inh ỏi hú vang trên đại lộ đông đúc.
đội ngũ y tế lật đật tiến
Sau hơn 4 tiếng đấu tranh với lưỡi hái tử thần rốt cuộc thì những người anh hùng khoác áo blouse trắng cũng giành về sự sống đã suýt nửa lụi tàn vì hội chứng tai biến mạch máu não diễn ra quá bất chợt của bệnh nhân.
Chỉ là, lần này tuy thoát khỏi quỷ môn quan, thế nhưng biến chứng để lại khiến cho Diệp Thế Thành thà rằng chết đi cho đỡ khổ.
Ông được chẩn đoán bị liệt hoàn toàn tất cả các chức năng vận động. Nửa đời sau, không khác gì người thực vật làm bạn với xe lăn.
Thật chẳng thể nào ngờ được, đường đường mang danh chúa tể sơn lâm - ông lớn bất bại trên thương trường ác liệt, cũng có ngày phải khuất phục trước bộ não tinh tường của con sói đầu đàn bị miệt thị rẻ khinh. Đúng là thời thế đổi thay, ván cờ lật ngược. Nực cười châu chấu đá xe, tưởng rằng chấu ngã, ai dè xe nghiêng. (
"Xin lỗi...cho hỏi ngài đây có hẹn trước không ạ? Nữ tiếp tân nhìn thấy cậu ngang nhiên dẫn người đi vào trong thang máy thì vội vàng lên tiếng cản ngăn.
Diệp Khiêm chỉ lơ đễnh mỉm cười, kiêu ngạo nâng mi.
"Không có hẹn...nhưng...cũng không cần hẹn. Vì tôi đến là để ngồi vào ghế chủ tịch của tập đoàn này.
Cô nàng nghe vậy thì sắc mặt tái xanh, cứng đờ tại chỗ.
Cậu nhướn mày, nhẹ nhàng ấn xuống nút bấm, chậm rãi di chuyển lên tầng trên.
Diệp Thế Thành đang gân cổ bao biện vụ ngân sách thất thoát hơn 600 tỷ với đám cổ đông lão làng thì cửa phòng bất ngờ bị người bên ngoài mạnh tay đẩy mở. Ông vừa tức giận liếc sang, đôi đồng tử đen huyền đã đứng trong kinh ngạc khi nhìn thấy Diệp Khiêm thong thả ngồi vào bàn đàm phán.
"Mày...ai cho phép mày đến đây?" Giữa mi tâm gắt gao nhíu chặt. Diệp Thế Thành hằn học đuổi xua.
"Bảo vệ! Bảo vệ đâu?" Ông lớn tiếng quát.
"Còn không mau lôi nó ra ngoài."
"Diệp tổng, phiền ông nhìn cho rõ cái này trước khi mở miệng!" Diệp Khiêm ngoắc tay, Silas liền hiểu ý mà lấy ra một bản hợp đồng chuyển nhượng.
Diệp Thế Thành híp mắt, nội tâm bắt đầu hồi hộp khó yên. Ông lập tức cầm lên sắp tài liệu, chỉ mới đọc trang đầu đã bủn rủn tay chân.
Thân thể cao lớn nhất thời lảo đảo, ngã ngồi xuống ghế xoay ôm ngực thỏ don.
"Hiện tại tôi đang nắm giữ 30% cổ phần của Lion, ngang ngửa với số cổ phần mà ông sở hữu. Ông Diệp, đã đến lúc ngai vàng đổi chủ rồi." Cậu nhẹ bẫng buông câu, thế nhưng lại khiến cho cõi lòng người đối diện phải bàng hoàng, dậy sóng.
Diệp Thế Thành tái mặt há hốc mồm, từng tế bào máu sục sôi vì cơn tức.
"Mày...thì ra là mày...là mày bày kế hại Chí Viễn mất đi 10% cổ phần... Ông ta gầm gừ tựa như loài chó dại, nghiến răng ken két. (T
"Khốn nạn!" Diệp Thế Thành bật dậy, hùng hổ chồm đến muốn động thủ đánh mắng Diệp Khiêm.
Cậu cũng không hề khoang nhượng mà đứng lên chụp lấy bàn tay to đang ác liệt vung tới mặt mình. Đôi mắt đào hoa lãnh lệ lạnh băng.
"Ngài Diệp, có trách thì nên trách thằng con trai cưng nhà ông quá ngu dốt. Bản thân ông lại bạc bẽo vô tình, hồ đồ, thiên vị. Tôi...chỉ lấy đạo của người trả cho người mà thôi." Dứt lời, cậu hất mạnh bộ vuốt heo đang run rẩy ra. Lấy từ trong cặp táp một đống tài liệu mật ném mạnh lên bàn. (2)
"Các vị cổ đông xem cho kỹ. Số tiền 600 tỷ rốt cuộc đã bay đi đâu."
Những lão cáo già trong phòng hội nghị nhanh chóng truyền tay nhau tập hồ sơ sao kê ghi lại từng khoản chi tiêu chưa qua chỉnh sửa ở phòng tài chính. Tất cả lượng thông tin cần thiết này đều do Trương Yến trước khi rời khỏi King đã lén lút lưu hết vào USB.
Tiếng bàn tán sôi nổi cùng với lời chỉ trích nặng nề không ngừng liến thoắng truyền vào tai Diệp Thế Thành. Người đàn ông từng đứng trên đỉnh cao danh vọng nay lại trở thành tội đồ bị hội đồng chất vấn.
"Diệp tổng, chuyện này là sao đây? Hơn 600 tỷ ngân sách của Lion lại chia thành nhiều khoảng nhỏ, lén lút chuyển sang King. Ông có nâng đỡ người nhà cũng không cần phải trắng trợn như thế." Một cổ đông lớn tuổi đập bàn đứng dậy, đem tập hồ sơ trên tay ném thẳng vào mặt Diệp Thế Thành.
"Bộ ông tưởng ... ông ngồi vào ghế chủ tịch rồi thì cả tập đoàn này đều tùy ông định đoạt à? Nếu không có chúng tôi góp vốn đầu tư, Lion sẽ trở thành vị vua dẫn đầu trong giới kinh tế tài chính sao? Bây giờ ông lại lạm quyền, bòn rút số tiền chung để trục lợi cá nhân. Ông tính giải quyết như thế nào đây?"
"Các vị...xin...xin hãy bình tĩnh..." Ông ta gắng gượng chống đỡ, môi mỏ tái xanh vì hô hấp khó khăn.
"Bình tĩnh? Ha.." Một vị cổ đông khác cười gắn, giễu cợt.
"Ông cút khỏi cái ghế chủ tịch, đồng thời đem 600 tỷ hoàn trả lại trong vòng 3 ngày đi rồi chúng tôi sẽ bình tĩnh. Bằng không, chúng ta sẽ gặp nhau tại tòa."
Diệp Thế Thành bấu chặt ngực trái, sắc mặt ngày càng vặn vẹo khó coi.
Tầm mắt ông dần dần mờ mịt, cuối cùng thì lên cơn co giật, sùi bọt mép khụy hẳn xuống sàn nhà.
Diệp Khiêm thản nhiên ngồi chễm chệ trên ghế, khóe môi chậm rãi câu lên một nét cười tàn ác nhẫn tâm.
Buổi họp kết thúc trong tiếng ồn ào nhốn nháo và vào khiêng Diệp Thế Thành lên cán cứu thương.
Còi xe cấp cứu inh ỏi hú vang trên đại lộ đông đúc.
đội ngũ y tế lật đật tiến
Sau hơn 4 tiếng đấu tranh với lưỡi hái tử thần rốt cuộc thì những người anh hùng khoác áo blouse trắng cũng giành về sự sống đã suýt nửa lụi tàn vì hội chứng tai biến mạch máu não diễn ra quá bất chợt của bệnh nhân.
Chỉ là, lần này tuy thoát khỏi quỷ môn quan, thế nhưng biến chứng để lại khiến cho Diệp Thế Thành thà rằng chết đi cho đỡ khổ.
Ông được chẩn đoán bị liệt hoàn toàn tất cả các chức năng vận động. Nửa đời sau, không khác gì người thực vật làm bạn với xe lăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.