Chương 28: Kết thúc cũng là bắt đầu
Shin KT
26/03/2024
Ngày nền trời xanh ngắt treo lên tầng mây màu xám tro nặng oằn hạt nước cũng là khúc giao mùa chuyển nhượng thu tắt đông khai.
Dưới tiếng chuông nhà thờ ngân vang thánh thót của một sớm chủ nhật đìu hiu se lạnh, Diệp Yên Nhiên lần nữa mặc lên người bộ váy cưới màu trắng tinh thuần khiết tiến vào trong giáo đường cổ kính trang nghiêm.
Hôn lễ lần này đã không còn là một buổi tiệc rượu xa hoa hoành tráng, cũng không còn là một đám cưới thế kỷ được người người ca tụng chúc mừng. Mọi thứ giờ đây dường như chỉ được sắp xếp sơ xài để qua loa lấy lệ. Quan khách đến dự cũng chỉ toàn thân bằng quyến thuộc chứ chẳng có lấy bóng dáng của đối tác làm ăn hay doanh nhân nức tiếng.
Kể từ lúc scandal nổ ra, Diệp Thế Thành chưa từng dành cho cô một sắc mặt tốt. Ánh mắt của ông hệt như nhìn vật phế phẩm vô dụng chứ nào phải đâu đứa con gái rượu mà ông từng hết mực nâng niu.
Nặng nề cất bước đi trên con đường đã chẳng còn hoa hồng trải sẵn. Chưa bao giờ Diệp Yên Nhiên cảm thấy bản thân mình sa sút thảm hại như lúc này. Cái thai trong bụng cô tính đến nay cũng được hơn ba tháng, cho dù bộ đầm soiree có cắt may tinh tế chỉnh chu thì cũng chẳng thể nào che đậy được vòng hai đã nhô lên to lớn một cách bất thường.
Đứng trước sự chủ trì chứng giám của cha xứ và linh mục, cô chậm rãi tiến đến bên cạnh Cao Gia Kỳ cùng với cậu lập lời thề bách niên giai lão.
“ Tôi - Diệp Yên Nhiên nhận anh Cao Gia Kỳ làm chồng. Hứa sẽ giữ lòng thủy chung son sắt. Khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi mạnh khỏe cũng như lúc ốm đau bệnh tật, nguyện một lòng một dạ yêu thương và tôn trọng anh cho đến suốt cuộc đời.”
Đôi mắt cô ảm đạm mang theo nỗi tiếc nuối khôn nguôi mà hướng về phía nam nhân đang lẳng lặng ngồi dưới hàng băng ghế, lòng ích kỷ chỉ mong cầu có thể nhìn ra chút đau buồn mất mát từ anh. Thế nhưng trên khuôn mặt điển trai không góc chết ấy vẫn là vẻ ôn nhu trầm tĩnh đến mức lãnh đạm bạc tình. Cao Gia Minh một thân tây trang giày da thanh cao đĩnh đạc, khí chất sáng ngời nổi bật giữa đám đông. Anh vẫn ở đó, cô vẫn ở đây, dưới một bầu trời…lại chẳng còn nhau nữa.
Cao Gia Kỳ thu hết từng biểu cảm của Diệp Yên Nhiên vào trong tâm tưởng, đáy lòng lại uất nghẹn chua chát vạn phần. Hóa ra cho dù tên hai người có xuất hiện chung trên tờ hôn thú thì cậu cũng chỉ là phương án dự phòng vĩnh viễn thua kém Cao Gia Minh.
Bàn tay dưới gấu áo âm thầm siết chặt đến mức gân xanh nổi lên chằng chịt, Cao Gia Kỳ cố gắng kiềm nén cơn ghen tuông đố kị mà nặn ra một nụ cười gượng gạo vô cùng.
Cậu tiến thêm một bước, lập lại lời ước hẹn tương tự với Diệp Yên Nhiên.
“Yên Nhiên, em là người vợ mà anh nguyện lòng được nên duyên gắn kết. Hôm nay, trước Thiên Chúa cùng tất cả những người thân yêu có mặt trong Thánh đường này, anh hứa sẽ luôn mang lại hạnh phúc cho em, sẽ nổ lực làm một người chồng, người cha tuyệt vời nhất bằng cả trái tim mình. Anh mong em có thể chấp nhận anh tin tưởng anh và đi cùng anh hết quãng đời còn lại.”
Cao Gia Kỳ thành khẩn nói lên tiếng lòng, cậu dịu dàng hôn lên vầng trán người thương. Thấp giọng thủ thỉ:
“Anh yêu em.”
Thanh âm vỗ tay lác đác phát ra từ vài người thân thuộc khiến cho bầu không khí vốn đã mất tự nhiên nay lại càng thêm phần sượng sùng lúng túng. Cao Gia Kỳ không mảy may để tâm đến ánh nhìn hay sự đánh giá của người khác. Họ là thật tâm chúc phúc cũng được, giả vờ giả vịt để xem trò vui cũng chẳng sao. Cậu chỉ biết từ giờ phút này đây cậu đã có thể về chung một nhà với nàng thơ mà cậu ngày đêm thầm thương trộm nhớ. Dẫu tất cả có là si tâm vọng tưởng, là giấc mộng hoang đường thì cậu cũng hèn mọn bám neo.
Sau lời tuyên bố xác nhận hai người chính thức trở thành vợ chồng của vị cha xứ, Cao Gia Kỳ liền trịnh trọng đeo nhẫn vào ngón áp út của Diệp Yên Nhiên. Từ nay đem cô giữ chặt bên mình không rời không bỏ.
Lễ cưới hoàn thành suôn sẻ chỉ trong một buổi sáng. Có lẽ số trời đã định, gió tầng nào sẽ gặp mây tầng ấy mà thôi.
Rời khỏi giáo đường, Cao Gia Minh ngẩng đầu nhìn màn bụi mưa phùn lất phất nghiêng nghiêng rơi xuống mái vòm hình bán nguyệt, trong ngực, trong tim như có thứ gì đó bị đào ra. Trống rỗng! Nhẹ tênh đến lạ.
Kết thúc rồi sẽ lại bắt đầu. Tiếc là trên hành trình mới đã chẳng còn lưu lại dấu chân xưa.
…----------------…
Thơ thẩn lái xe đi một vòng ngắm nhìn toàn cảnh thủ đô trong sắc trời sập tối, Cao Gia Minh quanh quẩn hồi lâu bất chợt lại nhớ đến quán bar nằm ở khu vực trung tâm mà Diệp Khiêm tự mở. Từ khi khai trương đến nay, anh vẫn chưa có cơ hội tới lui làm khách. Vừa vặn thay, hiện tại anh cũng muốn tìm đến men rượu để giải tỏa tâm tình.
Suy nghĩ vừa nảy ra trong đầu, Cao Gia Minh liền đánh lái tiến vào khu phố sầm uất nhất nằm trên đường Heaven. Rất nhanh tấm bảng hiệu nổi bật với dãy đèn led nhấp nháy đủ màu và hàng chữ Crazy đã khiến anh tìm được nơi dừng chân ngơi nghỉ.
Đẩy cửa bước vào, tiếng đàn dương cầm bay bổng du dương hòa cùng với không gian ám trầm mờ ảo như ru lòng người chìm vào trong hưởng lạc xa hoa. Cao Gia Minh tự tìm cho mình một vị trí ngồi gần sân khấu nhất, tầm mắt từ đầu đến cuối vẫn thủy chung dán chặt lên tấm lưng thanh mảnh dẻo dai đang không ngừng chuyển động khi phiêu theo giai điệu của Diệp Khiêm.
Cậu như một đóa hoa hồng rực rỡ toàn thân đầy gai nhọn, rất đẹp nhưng lại ẩn chứa bao nỗi niềm khổ lụy bi thương.
Khi những ngón tay thon dài tinh tế ung dung nhảy múa trên từng con phím trắng, Diệp Khiêm hững hờ chầm chậm khép lại đôi mi cong. Cậu cất cao giọng như một chú chim sơn ca ngâm lên khúc nhạc buồn đã nhuốm màu thời gian của miền trời Anh quốc.
“Are you going to Scarborough Fair?
Parsley, sage, rosemary, and thyme
Remember me to one who lives there
He once was a true love of mine”
( Bạn sắp tới Scarborough Fair à?
Rau mùi tây, cây xô thơm, hương thảo và húng tây
Hãy nhớ đến tôi với một người sống ở đó
Anh ấy từng là tình yêu đích thực của tôi.)
Lời ca vừa dứt, bốn mắt chạm nhau, trái tim Diệp Khiêm nhất thời hẫng mất đi một nhịp.
“He once was a true love of mine”
( Anh ấy từng là tình yêu đích thực của tôi.)
Cậu cay đắng mỉm cười lập lại, có phần trốn tránh mà cúi đầu chẳng dám nhìn vào đôi đồng tử đen láy sâu thẳm của Cao Gia Minh.
Dưới tiếng chuông nhà thờ ngân vang thánh thót của một sớm chủ nhật đìu hiu se lạnh, Diệp Yên Nhiên lần nữa mặc lên người bộ váy cưới màu trắng tinh thuần khiết tiến vào trong giáo đường cổ kính trang nghiêm.
Hôn lễ lần này đã không còn là một buổi tiệc rượu xa hoa hoành tráng, cũng không còn là một đám cưới thế kỷ được người người ca tụng chúc mừng. Mọi thứ giờ đây dường như chỉ được sắp xếp sơ xài để qua loa lấy lệ. Quan khách đến dự cũng chỉ toàn thân bằng quyến thuộc chứ chẳng có lấy bóng dáng của đối tác làm ăn hay doanh nhân nức tiếng.
Kể từ lúc scandal nổ ra, Diệp Thế Thành chưa từng dành cho cô một sắc mặt tốt. Ánh mắt của ông hệt như nhìn vật phế phẩm vô dụng chứ nào phải đâu đứa con gái rượu mà ông từng hết mực nâng niu.
Nặng nề cất bước đi trên con đường đã chẳng còn hoa hồng trải sẵn. Chưa bao giờ Diệp Yên Nhiên cảm thấy bản thân mình sa sút thảm hại như lúc này. Cái thai trong bụng cô tính đến nay cũng được hơn ba tháng, cho dù bộ đầm soiree có cắt may tinh tế chỉnh chu thì cũng chẳng thể nào che đậy được vòng hai đã nhô lên to lớn một cách bất thường.
Đứng trước sự chủ trì chứng giám của cha xứ và linh mục, cô chậm rãi tiến đến bên cạnh Cao Gia Kỳ cùng với cậu lập lời thề bách niên giai lão.
“ Tôi - Diệp Yên Nhiên nhận anh Cao Gia Kỳ làm chồng. Hứa sẽ giữ lòng thủy chung son sắt. Khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi mạnh khỏe cũng như lúc ốm đau bệnh tật, nguyện một lòng một dạ yêu thương và tôn trọng anh cho đến suốt cuộc đời.”
Đôi mắt cô ảm đạm mang theo nỗi tiếc nuối khôn nguôi mà hướng về phía nam nhân đang lẳng lặng ngồi dưới hàng băng ghế, lòng ích kỷ chỉ mong cầu có thể nhìn ra chút đau buồn mất mát từ anh. Thế nhưng trên khuôn mặt điển trai không góc chết ấy vẫn là vẻ ôn nhu trầm tĩnh đến mức lãnh đạm bạc tình. Cao Gia Minh một thân tây trang giày da thanh cao đĩnh đạc, khí chất sáng ngời nổi bật giữa đám đông. Anh vẫn ở đó, cô vẫn ở đây, dưới một bầu trời…lại chẳng còn nhau nữa.
Cao Gia Kỳ thu hết từng biểu cảm của Diệp Yên Nhiên vào trong tâm tưởng, đáy lòng lại uất nghẹn chua chát vạn phần. Hóa ra cho dù tên hai người có xuất hiện chung trên tờ hôn thú thì cậu cũng chỉ là phương án dự phòng vĩnh viễn thua kém Cao Gia Minh.
Bàn tay dưới gấu áo âm thầm siết chặt đến mức gân xanh nổi lên chằng chịt, Cao Gia Kỳ cố gắng kiềm nén cơn ghen tuông đố kị mà nặn ra một nụ cười gượng gạo vô cùng.
Cậu tiến thêm một bước, lập lại lời ước hẹn tương tự với Diệp Yên Nhiên.
“Yên Nhiên, em là người vợ mà anh nguyện lòng được nên duyên gắn kết. Hôm nay, trước Thiên Chúa cùng tất cả những người thân yêu có mặt trong Thánh đường này, anh hứa sẽ luôn mang lại hạnh phúc cho em, sẽ nổ lực làm một người chồng, người cha tuyệt vời nhất bằng cả trái tim mình. Anh mong em có thể chấp nhận anh tin tưởng anh và đi cùng anh hết quãng đời còn lại.”
Cao Gia Kỳ thành khẩn nói lên tiếng lòng, cậu dịu dàng hôn lên vầng trán người thương. Thấp giọng thủ thỉ:
“Anh yêu em.”
Thanh âm vỗ tay lác đác phát ra từ vài người thân thuộc khiến cho bầu không khí vốn đã mất tự nhiên nay lại càng thêm phần sượng sùng lúng túng. Cao Gia Kỳ không mảy may để tâm đến ánh nhìn hay sự đánh giá của người khác. Họ là thật tâm chúc phúc cũng được, giả vờ giả vịt để xem trò vui cũng chẳng sao. Cậu chỉ biết từ giờ phút này đây cậu đã có thể về chung một nhà với nàng thơ mà cậu ngày đêm thầm thương trộm nhớ. Dẫu tất cả có là si tâm vọng tưởng, là giấc mộng hoang đường thì cậu cũng hèn mọn bám neo.
Sau lời tuyên bố xác nhận hai người chính thức trở thành vợ chồng của vị cha xứ, Cao Gia Kỳ liền trịnh trọng đeo nhẫn vào ngón áp út của Diệp Yên Nhiên. Từ nay đem cô giữ chặt bên mình không rời không bỏ.
Lễ cưới hoàn thành suôn sẻ chỉ trong một buổi sáng. Có lẽ số trời đã định, gió tầng nào sẽ gặp mây tầng ấy mà thôi.
Rời khỏi giáo đường, Cao Gia Minh ngẩng đầu nhìn màn bụi mưa phùn lất phất nghiêng nghiêng rơi xuống mái vòm hình bán nguyệt, trong ngực, trong tim như có thứ gì đó bị đào ra. Trống rỗng! Nhẹ tênh đến lạ.
Kết thúc rồi sẽ lại bắt đầu. Tiếc là trên hành trình mới đã chẳng còn lưu lại dấu chân xưa.
…----------------…
Thơ thẩn lái xe đi một vòng ngắm nhìn toàn cảnh thủ đô trong sắc trời sập tối, Cao Gia Minh quanh quẩn hồi lâu bất chợt lại nhớ đến quán bar nằm ở khu vực trung tâm mà Diệp Khiêm tự mở. Từ khi khai trương đến nay, anh vẫn chưa có cơ hội tới lui làm khách. Vừa vặn thay, hiện tại anh cũng muốn tìm đến men rượu để giải tỏa tâm tình.
Suy nghĩ vừa nảy ra trong đầu, Cao Gia Minh liền đánh lái tiến vào khu phố sầm uất nhất nằm trên đường Heaven. Rất nhanh tấm bảng hiệu nổi bật với dãy đèn led nhấp nháy đủ màu và hàng chữ Crazy đã khiến anh tìm được nơi dừng chân ngơi nghỉ.
Đẩy cửa bước vào, tiếng đàn dương cầm bay bổng du dương hòa cùng với không gian ám trầm mờ ảo như ru lòng người chìm vào trong hưởng lạc xa hoa. Cao Gia Minh tự tìm cho mình một vị trí ngồi gần sân khấu nhất, tầm mắt từ đầu đến cuối vẫn thủy chung dán chặt lên tấm lưng thanh mảnh dẻo dai đang không ngừng chuyển động khi phiêu theo giai điệu của Diệp Khiêm.
Cậu như một đóa hoa hồng rực rỡ toàn thân đầy gai nhọn, rất đẹp nhưng lại ẩn chứa bao nỗi niềm khổ lụy bi thương.
Khi những ngón tay thon dài tinh tế ung dung nhảy múa trên từng con phím trắng, Diệp Khiêm hững hờ chầm chậm khép lại đôi mi cong. Cậu cất cao giọng như một chú chim sơn ca ngâm lên khúc nhạc buồn đã nhuốm màu thời gian của miền trời Anh quốc.
“Are you going to Scarborough Fair?
Parsley, sage, rosemary, and thyme
Remember me to one who lives there
He once was a true love of mine”
( Bạn sắp tới Scarborough Fair à?
Rau mùi tây, cây xô thơm, hương thảo và húng tây
Hãy nhớ đến tôi với một người sống ở đó
Anh ấy từng là tình yêu đích thực của tôi.)
Lời ca vừa dứt, bốn mắt chạm nhau, trái tim Diệp Khiêm nhất thời hẫng mất đi một nhịp.
“He once was a true love of mine”
( Anh ấy từng là tình yêu đích thực của tôi.)
Cậu cay đắng mỉm cười lập lại, có phần trốn tránh mà cúi đầu chẳng dám nhìn vào đôi đồng tử đen láy sâu thẳm của Cao Gia Minh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.