Chương 36: Nợ cũ, tôi thay em đòi
Shin KT
23/04/2024
Trước sự vung tiền dập lửa của nhà họ Diệp, vụ ẩu đả, tranh chấp, gây thương tích cho người dân tại khu ổ chuột nhanh chóng chìm xuống. King dần dần lấy lại vị thế vững vàng trên sàn giao dịch, tuy cổ phiếu chẳng thể chạm nóc giá trần nhưng chí ít cũng không lè tè đội sổ.
Để tránh đêm dài lắm mộng, lạy ông tôi ở bụi này, Diệp Khiêm chỉ đành buông màng chấm dứt vở diễn hay mà bản thân dốc lòng lên kịch bản, giải quyết sạch sẽ đầu dây mối nhợ với Vương Cường. Lui binh để bảo toàn lực lượng.
Sau khi Thẩm Tuyết Hoa tỉnh lại, cậu liền bí mật cho người mang hai vali tiền đến nhà bọn họ. Chọn phương thức thanh toán trực tiếp thay vì chuyển khoản để tránh bị Diệp lão điều tra. So với bản tính nóng nảy của Diệp Chí Viễn và tầm nhìn hạn hẹp của Diệp Thế Thành thì cái đầu có sạn già đời đầy kinh nghiệm của Diệp Thế Uy mới là thứ khiến cậu phải kiêng dè e sợ.
Hiện tại vẫn chưa phải thời cơ thích hợp để ngả bài chơi tất tay. Cậu không muốn liều lĩnh để rồi ăn quả đắng. Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa Tư Mã Ý chỉ dùng kiếm một ngày nhưng lại mài kiếm suốt hai mươi năm. Sống ở đời muốn mưu toan việc lớn thì nhất định phải nhịn nhục việc nhỏ, học cách ẩn nhẫn giấu mình.
Cứ như thế trôi qua nửa tháng, không có Diệp Khiêm đứng sau giật dây, những hộ dân chống đối việc tháo dở giải tỏa mặt bằng rốt cuộc cũng xuôi chèo mát mái, chấp nhận kí vào bản hợp đồng chuyển nhượng đất rồi an phận rời đi.
Dự án Rainbows sau hơn bốn tháng đình trệ cuối cùng cũng thuận lợi bước vào giai đoạn đầu thi công. Chuẩn bị tập kết vật liệu để tiến hành xây dựng khu chung cư cao cấp.
…----------------…
Đêm, đợi người bên cạnh đã hoàn toàn ngủ say, Hứa Ngụy liền rón rén trở về phòng bật mở máy tính. Buổi chiều, Mã Kiêu có gửi cho gã một tập tin lớn thông qua địa chỉ email trên điện thoại, thế nhưng đứng trước mặt Diệp Khiêm gã nào dám lộ ra tia sơ hở. Món nợ của năm năm về trước, gã nhất định sẽ thay mặt cậu đòi. Bầu trời xanh trong, không có cách nào tìm lại, nhưng những áng mây mù gã quyết phải xua tan.
Sau khi xuất ngũ, Mã Kiêu cùng với vài anh em chiến hữu trong tổ đội ngày trước tụ hợp lập ra một văn phòng thám tử. Thường ngày chủ yếu chỉ nhận điều tra mấy vụ chồng ngoại tình, thông tin kinh tế, có khi thì nhận luôn những phi vụ ám sát của bọn xã hội đen. Hắc bạch lưỡng đạo đều tiếp xúc. Tất cả cũng chỉ vì một chữ tiền nặng trịch mà thôi.
Ấn phím nhấp chuột, màng hình máy tính nhanh chóng hiện lên thông tin lý lịch của từng kẻ cặn bã đã làm nhục Diệp Khiêm. Bàn tay to lớn nổi đầy gân xanh của Hứa Ngụy gắt gao siết chặt, chỉ thấy hiện hữu trong đôi mắt đan phượng hẹp dài là một nỗi căm hờn lạnh lẽo tối tăm.
“Lý Cương.” Gã âm trầm đọc lên cái tên đứng đầu trong danh sách. Lão già này năm nay đã chạm ngưỡng sáu mươi, cái bụng phệ như con cóc chửa cùng với khuôn mặt tròn trĩnh biểu lộ rõ nét gian tà. Chỉ cần nhớ đến cảnh tượng tên khốn nạn này đã xâm hại cậu là lửa hận trong lòng Hứa Ngụy lại trào dâng sôi sục.
Lão hủy cả một đời của thiếu niên dương quang xán lạn vậy mà giờ vẫn sống rất phè phởn thảnh thơi.
Con mẹ nó đúng đời! Không phải lúc nào ở hiền cũng gặp lạnh và ở ác cũng gặp ác.
Nếu trời xanh cao xa vời vợi chẳng định nổi nhân quả báo ứng của thế gian vậy thì gã không ngại ngần làm tử thần tước đi sinh mệnh của những tên mặt người dạ thú.
Đóng lại máy tính, Hứa Ngụy lẻn vào trong thư phòng, thành thục mở két sắt lấy khẩu Glock 17 mà Lục Huy đã chuẩn bị từ trước nhét vào trong thắt lưng rồi chậm rãi rời khỏi Crazy.
Theo như nguồn thông tin mà Mã Kiêu cung cấp thì hiện tại Lý Cương đang là chủ của một chuỗi nhà hàng hải sản ở khu Tây. Lão từ lâu đã li thân với vợ sống một mình tại căn hộ riêng dưới chân núi Bạch Long. Ngày ngày vui thú điền viên, cứ cách vài hôm lại tìm tình nhân về nhà bồi ngủ. Quả thực nhàn hạ đến mức nhởn nhơ.
Ba giờ sáng, một bóng đen cao lớn thoắt ẩn thoắt hiện lưu loát trèo qua hàng rào sắt, nhẹ nhàng không một tiếng động tiến vào sân vườn của căn hộ cấp hai rộng rãi khang trang.
Chỉ bằng đoạn dây thép cũ kỹ, Hứa Ngụy đã thành công bẻ khóa, một đường đi thẳng lên phòng ngủ của Lý Cương. Bởi thói phong lưu phóng túng không muốn ai quấy rầy những cuộc yêu đêm muộn mê li, thế nên lão ta chỉ thuê người giúp việc đến dọn dẹp nấu nướng theo giờ chứ chẳng để ai lưu lại. Điều này càng tạo cho Hứa Ngụy thời cơ thích hợp để tiện thể ra tay.
“Rầm!”
Cánh cửa gỗ vững chắc chỉ qua một cước trực diện liền xô lệch bật tung.
Lý Cương giật mình tỉnh giấc, còn chưa kịp định thần thì bả vai đã bị viên đạn 9×19mm bắn thủng.
Mùi máu tươi tanh tưởi phút chốc tràn ngập khắp gian phòng.
“Ah!” Lão đau đớn bịn chặt vết thương, hoảng loạn tìm đường chạy trốn.
Bàn chân chỉ vừa chạm đến sàn nhà, một tiếng “Đoàng” xé gió lại tiếp tục vang lên.
Lý Cương lăn ra co rúm, đùi phải đã điểm xuyết thêm lổ đạn sâu hoắm thấy xương.
“Ư…Cứu…Cứu…”
Hứa Ngụy thong thả bước đến, gương mặt anh tuấn chìm trong bóng tối câu lên nét cười chết chóc âm u. Gã tàn nhẫn giẫm mạnh đôi giày da bóng loáng lên phần đùi non ứa máu bấy nhầy của người đàn ông đang vừa bò vừa lếch rên rỉ thảm thương. Ấn thật mạnh hệt như muốn nghiền nát lớp da thịt bẩn thỉu hôi hám đó.
“Aaaa…” Lý Cương thống khổ kêu gào, mặt mày tái méc, khẩn khoản cầu xin.
“Đừng giết tôi…Làm ơn…cậu muốn gì tôi đều cho cậu. Thẻ ngân hàng, tiền mặt, bao nhiêu cũng được…”
“Tao muốn mạng của mày.” Hứa Ngụy lạnh tanh đáp. Chỉa họng súng đen ngòm vào giữa trán lão ta.
“Không…không…” Lý Cương thất sắc, hai mắt trợn tròng ú ớ chẳng nói được tiếng nào.
Theo cử động hững hờ của ngón trỏ, họp sọ của lão ta liền nứt toạc, dòng máu đỏ tươi cũng theo đó chảy dọc xuống sống mũi nhuộm loang cả tấm thảm lót sàn.
Bốn giờ sáng, ngoại ô khu Tây bùng lên ngọn lửa lớn, thiêu rụi tất cả dấu tích để lại, đem tội ác cùng với vết nhơ biến thành đống tro tàn.
Để tránh đêm dài lắm mộng, lạy ông tôi ở bụi này, Diệp Khiêm chỉ đành buông màng chấm dứt vở diễn hay mà bản thân dốc lòng lên kịch bản, giải quyết sạch sẽ đầu dây mối nhợ với Vương Cường. Lui binh để bảo toàn lực lượng.
Sau khi Thẩm Tuyết Hoa tỉnh lại, cậu liền bí mật cho người mang hai vali tiền đến nhà bọn họ. Chọn phương thức thanh toán trực tiếp thay vì chuyển khoản để tránh bị Diệp lão điều tra. So với bản tính nóng nảy của Diệp Chí Viễn và tầm nhìn hạn hẹp của Diệp Thế Thành thì cái đầu có sạn già đời đầy kinh nghiệm của Diệp Thế Uy mới là thứ khiến cậu phải kiêng dè e sợ.
Hiện tại vẫn chưa phải thời cơ thích hợp để ngả bài chơi tất tay. Cậu không muốn liều lĩnh để rồi ăn quả đắng. Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa Tư Mã Ý chỉ dùng kiếm một ngày nhưng lại mài kiếm suốt hai mươi năm. Sống ở đời muốn mưu toan việc lớn thì nhất định phải nhịn nhục việc nhỏ, học cách ẩn nhẫn giấu mình.
Cứ như thế trôi qua nửa tháng, không có Diệp Khiêm đứng sau giật dây, những hộ dân chống đối việc tháo dở giải tỏa mặt bằng rốt cuộc cũng xuôi chèo mát mái, chấp nhận kí vào bản hợp đồng chuyển nhượng đất rồi an phận rời đi.
Dự án Rainbows sau hơn bốn tháng đình trệ cuối cùng cũng thuận lợi bước vào giai đoạn đầu thi công. Chuẩn bị tập kết vật liệu để tiến hành xây dựng khu chung cư cao cấp.
…----------------…
Đêm, đợi người bên cạnh đã hoàn toàn ngủ say, Hứa Ngụy liền rón rén trở về phòng bật mở máy tính. Buổi chiều, Mã Kiêu có gửi cho gã một tập tin lớn thông qua địa chỉ email trên điện thoại, thế nhưng đứng trước mặt Diệp Khiêm gã nào dám lộ ra tia sơ hở. Món nợ của năm năm về trước, gã nhất định sẽ thay mặt cậu đòi. Bầu trời xanh trong, không có cách nào tìm lại, nhưng những áng mây mù gã quyết phải xua tan.
Sau khi xuất ngũ, Mã Kiêu cùng với vài anh em chiến hữu trong tổ đội ngày trước tụ hợp lập ra một văn phòng thám tử. Thường ngày chủ yếu chỉ nhận điều tra mấy vụ chồng ngoại tình, thông tin kinh tế, có khi thì nhận luôn những phi vụ ám sát của bọn xã hội đen. Hắc bạch lưỡng đạo đều tiếp xúc. Tất cả cũng chỉ vì một chữ tiền nặng trịch mà thôi.
Ấn phím nhấp chuột, màng hình máy tính nhanh chóng hiện lên thông tin lý lịch của từng kẻ cặn bã đã làm nhục Diệp Khiêm. Bàn tay to lớn nổi đầy gân xanh của Hứa Ngụy gắt gao siết chặt, chỉ thấy hiện hữu trong đôi mắt đan phượng hẹp dài là một nỗi căm hờn lạnh lẽo tối tăm.
“Lý Cương.” Gã âm trầm đọc lên cái tên đứng đầu trong danh sách. Lão già này năm nay đã chạm ngưỡng sáu mươi, cái bụng phệ như con cóc chửa cùng với khuôn mặt tròn trĩnh biểu lộ rõ nét gian tà. Chỉ cần nhớ đến cảnh tượng tên khốn nạn này đã xâm hại cậu là lửa hận trong lòng Hứa Ngụy lại trào dâng sôi sục.
Lão hủy cả một đời của thiếu niên dương quang xán lạn vậy mà giờ vẫn sống rất phè phởn thảnh thơi.
Con mẹ nó đúng đời! Không phải lúc nào ở hiền cũng gặp lạnh và ở ác cũng gặp ác.
Nếu trời xanh cao xa vời vợi chẳng định nổi nhân quả báo ứng của thế gian vậy thì gã không ngại ngần làm tử thần tước đi sinh mệnh của những tên mặt người dạ thú.
Đóng lại máy tính, Hứa Ngụy lẻn vào trong thư phòng, thành thục mở két sắt lấy khẩu Glock 17 mà Lục Huy đã chuẩn bị từ trước nhét vào trong thắt lưng rồi chậm rãi rời khỏi Crazy.
Theo như nguồn thông tin mà Mã Kiêu cung cấp thì hiện tại Lý Cương đang là chủ của một chuỗi nhà hàng hải sản ở khu Tây. Lão từ lâu đã li thân với vợ sống một mình tại căn hộ riêng dưới chân núi Bạch Long. Ngày ngày vui thú điền viên, cứ cách vài hôm lại tìm tình nhân về nhà bồi ngủ. Quả thực nhàn hạ đến mức nhởn nhơ.
Ba giờ sáng, một bóng đen cao lớn thoắt ẩn thoắt hiện lưu loát trèo qua hàng rào sắt, nhẹ nhàng không một tiếng động tiến vào sân vườn của căn hộ cấp hai rộng rãi khang trang.
Chỉ bằng đoạn dây thép cũ kỹ, Hứa Ngụy đã thành công bẻ khóa, một đường đi thẳng lên phòng ngủ của Lý Cương. Bởi thói phong lưu phóng túng không muốn ai quấy rầy những cuộc yêu đêm muộn mê li, thế nên lão ta chỉ thuê người giúp việc đến dọn dẹp nấu nướng theo giờ chứ chẳng để ai lưu lại. Điều này càng tạo cho Hứa Ngụy thời cơ thích hợp để tiện thể ra tay.
“Rầm!”
Cánh cửa gỗ vững chắc chỉ qua một cước trực diện liền xô lệch bật tung.
Lý Cương giật mình tỉnh giấc, còn chưa kịp định thần thì bả vai đã bị viên đạn 9×19mm bắn thủng.
Mùi máu tươi tanh tưởi phút chốc tràn ngập khắp gian phòng.
“Ah!” Lão đau đớn bịn chặt vết thương, hoảng loạn tìm đường chạy trốn.
Bàn chân chỉ vừa chạm đến sàn nhà, một tiếng “Đoàng” xé gió lại tiếp tục vang lên.
Lý Cương lăn ra co rúm, đùi phải đã điểm xuyết thêm lổ đạn sâu hoắm thấy xương.
“Ư…Cứu…Cứu…”
Hứa Ngụy thong thả bước đến, gương mặt anh tuấn chìm trong bóng tối câu lên nét cười chết chóc âm u. Gã tàn nhẫn giẫm mạnh đôi giày da bóng loáng lên phần đùi non ứa máu bấy nhầy của người đàn ông đang vừa bò vừa lếch rên rỉ thảm thương. Ấn thật mạnh hệt như muốn nghiền nát lớp da thịt bẩn thỉu hôi hám đó.
“Aaaa…” Lý Cương thống khổ kêu gào, mặt mày tái méc, khẩn khoản cầu xin.
“Đừng giết tôi…Làm ơn…cậu muốn gì tôi đều cho cậu. Thẻ ngân hàng, tiền mặt, bao nhiêu cũng được…”
“Tao muốn mạng của mày.” Hứa Ngụy lạnh tanh đáp. Chỉa họng súng đen ngòm vào giữa trán lão ta.
“Không…không…” Lý Cương thất sắc, hai mắt trợn tròng ú ớ chẳng nói được tiếng nào.
Theo cử động hững hờ của ngón trỏ, họp sọ của lão ta liền nứt toạc, dòng máu đỏ tươi cũng theo đó chảy dọc xuống sống mũi nhuộm loang cả tấm thảm lót sàn.
Bốn giờ sáng, ngoại ô khu Tây bùng lên ngọn lửa lớn, thiêu rụi tất cả dấu tích để lại, đem tội ác cùng với vết nhơ biến thành đống tro tàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.