Chương 47
Lê Khả Lâm
08/02/2024
Nguyễn đại nhân sau khi bị Phan Vũ Anh khích tướng thì lao về phía đối phương mà chẳng hề tính toán thiệt hơn. Và đương nhiên hậu quả của hành động ngu xuẩn đó chính là một vết gươm rạch ngang má trái của Nguyễn đại nhân.
- Đồ khốn!
Vừa đưa tay chạm vào vết thương Nguyễn đại nhân vừa chửi đổng.
- Loại ác quỷ như bây không đáng sống ở trên đời này đâu.
- Cái gì chứ? Nguyễn đại nhân ơi Nguyễn đại nhân, vậy mà Phan tôi lại nghĩ kẻ không đáng được sống trên đời này là thằng con trai quý tử của đại nhân mới phải nha. Cậu Ba Nguyễn Hoành Phong bất tài vô dụng! Không đỗ được kì thi Đình thì chớ, còn nói với thiên hạ là vì thương cha già vất vả mà không tham gia kì thi Hội để về quê phụ giúp trông coi điền trang. Giảo biện! Nó cũng giống ông đó Nguyễn đại nhân. Đồ ngu đần mà muốn trèo cao!
Dừng lại để nhổ ra một bãi nước bọt, Phan Vũ Anh nhếch cao khóe môi để trưng ra một nụ cười đầy ý chế giễu.
- Nguyễn đại nhân à, đại nhân có biết tại sao Phan tôi lại dám lộ mặt trước mũi của ngài vào lúc này mà không có sớm hơn không? Là vì cậu Ba Phong ngu đần của ngài đó. Một giao kèo mua bán với giá cả ở trên trời. Nó tưởng Phan tôi ngu, nhưng nhìn đi, người ngu là nó mới đúng. Rồi thì sao nhỉ? Ta chọn vào thời điểm này là do sự xuất hiện của con đó, con trai à. Có phải con muốn biết mộ phần của mẹ con, mụ đàn bà ngu xuẩn đó đang ở đâu? Đúng không?
- Câm mồm! Ông không được nói mẹ tôi như vậy!
Sau câu nói dằn mặt đó, Phan Minh Nhân không màng sống chết mà cầm đoản kiếm lao về phía họ Phan. Có điều Phan Minh Nhân chưa kịp thực hiện ý đồ sát thương họ Phan thì đã bị đối phương tóm sống.
Với lợi thế thân người cao to, vạm vỡ Phan Vũ Anh chỉ cần xoay người một cái đã nắm được cánh tay cầm đoản kiếm của con trai.
Và gã đàn ông đó không ngại vừa gia lực vừa bật cười trước nỗi đau của Phan Minh Nhân.
- Con trai à, con đã quên những ngón đòn này là ai đã dạy cho con sao? Là ta.. là Phan Vũ Anh này đã dạy cho con đấy. Phan Minh Nhân, lí ra con sẽ là đứa con trai được thừa hưởng tất thảy mọi thứ từ ta. Ấy vậy mà mụ đàn bà ngu xuẩn đó lại phá hỏng tất cả.
- Mẹ tôi không phải là người ngu xuẩn. Bà nhân hậu và có lương tâm nên không thể đứng im mà nhìn những hành động khuynh thiên hại lý, tàn bạo đến mức vô nhân tính của ông.
- Cái gì?
Một cái tát được giáng thẳng xuống má trái của Phan Minh Nhân. Họ Phan nói mà như gầm.
- Khốn kiếp! Thì ra huynh đệ chúng bây giống nhau. Toàn là những đứa suốt ngày nói nhân nói nghĩa. Phan Minh Nhân! Bây có biết tại sao mà thằng Hai Lịch phải nhận kết cục thê thảm kia không? Là vì nó quá yếu đuối. Cái gì mà con mong gia đình chúng ta đoàn tụ. Cái gì mà hãy dừng lại đi, mẹ con đã chịu khổ đủ rồi. Khổ gì chứ? Bây thử nhìn quanh cái gia sản này rồi nói ta nghe xem bà ấy khổ ải ở chỗ nào. Ăn nằm với ta mà lại chấp nhận lấy nó, báo hại ta bị đầy đi lục tỉnh. Rồi đến khi việc cọp tinh bị phát giác, bà ấy và cả thằng Lịch cũng đều lựa chọn ruồng rẫy ta.
Phan Vũ Anh tiếp.
- Vậy mà đến khi nhìn thấy ta ăn trắng mặc trơn, giàu có xuất hiện thì ăn diện tìm gặp ta để nối lại tình xưa. Khốn kiếp!
Nguyễn đại nhân từ khi bị Phan Vũ Anh tung đòn hiểm ác và để lại một vết rạch lớn trên mặt thì bủn rủn ngã ngồi xuống nền nhà.
Đúng vậy! Đã là kẻ bất tài thì dù có trải qua bao nhiêu năm, cũng vẫn là kẻ bất tài. Bất tài nhìn kẻ ác lộng hành giết chóc.. Nguyễn đại nhân lúc này chỉ muốn dùng thanh đoản kiếm trong tay mà kết liễu chính mạng sống của bản thân.
Ông không muốn sống mà phải chịu sự nhục nhã kia thêm phút giây nào nữa.
Nhưng nếu bây giờ ông chết thì không phải là quá dễ cho Phan Vũ Anh sao? Rồi còn Nguyễn Hoành Phong và bà Ba Miên nữa. Họ chắc chắn sẽ bị tên khốn Phan Vũ Anh hành hạ.
Mấy luồng suy nghĩ tiêu cực cùng lúc xuất hiện trong đầu làm Nguyễn đại nhân chực muốn rơi nước mắt. Ông phải làm sao.. phải làm sao mới phải đây?
Nguyễn đại nhân, người đàn ông đó bất giác ngẩng đầu nhìn ra cửa buồng. Và lập tức trên môi ông xuất hiện một nụ cười quỷ dị.
- Bà Hai đêm hôm đó đã tìm gặp Phan Vũ Anh bây để nối lại tình xưa. Mà không biết rằng giờ trong lòng bây chỉ có thù hận. Và cái gì cần tới rồi cũng sẽ tới, bây đã ra tay giết chết bà ấy.
- Nguyễn Văn Bình, ông đang dụ tôi nói ra lời thú tội đó hả? Phan tôi không có ngu đâu.
Một tràng cười thống khoái ngay tức khắc vang lên. Nguyễn đại nhân quệt lấy chút máu trên vết thương rồi đưa vào miệng trong sự kinh ngạc tột độ của Phan Vũ Anh.
- Mặn!
Nguyễn đại nhân đưa ra lời nhận xét.
- Từng giết nhiều người như vậy. Bây có khi nào nếm thử mùi vị của máu nó như thế nào chưa không? Phan Vũ Anh à, bây được nuôi dưỡng bởi Trần thừa tướng nên sự lọc lõi cũng như cẩn thận luôn có thừa. Nhưng bây có suy nghĩ chưa? Trên dưới gia trang này có không bị người cho ngửi mê dược chưa? Và cả ta cùng thằng bé Nhân này, rồi con Lành nữa, tất cả cũng sẽ nhận được kết cục là cái chết đến từ bây thì có lí do gì mà bây không mộtlần dám thừa nhận hành vi của mình. Đúng là tiểu nhân vẫn hoàn tiểu nhân mà thôi!
- Câm miệng nếu như ông không muốn bị hòn đá cuội kia tán vào sau đầu. Đúng là ta đã giết Trần Thị Lệ Cần đó. Mụ ta..
Mụ ta đáng phải chết..
Lê Bá Thông nghĩ Phan Vũ Anh định nói như thế. Nhưng lời chưa kịp thốt ra thì một mũi tên đã xé gió để cắm phập vào một bên vai của gã đàn ông ác quỷ. Biết bản thân bị mai phục và đáng giận hơn là hắn đã thừa nhận rằng mình giết người, nên lúc này trong đầu óc thông minh lõi đời của Phan Vũ Anh chỉ xuất hiện duy nhất một chữ: Chạy!
Có điều hắn không thể nào làm được chuyện ấy khi cả Nguyễn đại nhân và Phan Minh Nhân đều đang hướng lưỡi kiếm sắc bén về phía yết hầu của gã đàn ông tàn độc.
- Qua chuyện này thì Trịnh Thừa ta phải phục sát đất Diệp Thảo cô nương. Cô đúng là đệ nhất nữ tử của cái xứ Quán Trà này đấy. Suy đoán được sức lực của Phan Vũ Anh thì chớ. Cô còn hiến kế cho ta chuyện cung thủ. Nếu không..
- Nếu không thì sẽ chẳng thể nào mà hạ gục được họ Phan. Cũng may là cả Phan Minh Nhân và Nguyễn đại nhân chỉ bị thương nhẹ. Nên xem như vụ án lần này chúng ta đã thành công..
Mỹ mãn.. Có lẽ là Lê Bá Thông định nói như thế, nhưng lời chưa kịp thốt ra chàng ta đã phải nuốt ngay xuống bụng. Vì rõ là Phan Vũ Anh đã có giết hại thành công một người, và vô tình làm sao khi thân nhân của người đó đang có mặt ở đây.
Nguyễn Hoành Lịch sau khi được Diệp Thảo xem mạch, bốc thuốc thì đã tỉnh lại, dù vết thương trên người có số chỗ vẫn còn rỉ máu.
Thương thế nặng nề như vậy, nhưng khi nghe nói là quan phủ đã bắt được Phan Vũ Anh thì Nguyễn Hoành Lịch đã khăng khăng muốn nghe diễn biến của câu chuyện.
Có điều hình như càng biết nhiều tâm trạng của cậu Hai Lịch càng tuột đáy. Mắt thấy những giọt nước trong suốt cứ thi nhau chảy xuống hai gò má của ai kia, Diệp Thảo rốt cuộc cũng không kiềm lòng được mà buông tiếng thở dài.
- Nếu đau lòng quá thì có thể không cần nghe mà.
- Ta.. Diệp Thảo à, là cô đang an ủi hay cười chê ta vậy.
Nguyễn Hoành Lịch bật cười chua chát. Gương mặt điển trai rồi cả thân người của gã đàn ông đó không chỗ nào không có vết thương.
- Cha ruột là một con quái vật. Vậy mà xưa kia ta lại dung túng cho ông ấy. Để rồi.. đến mẹ ta ông ấy cũng xuống tay một cách tàn độc. Trịnh đại nhân, có phải ngài sắp mở công đường để xét xử ta không? Đừng lảng tránh, Hoành Lịch ta sống đến bây giờ tất cả đều là nhờ ân đức của mọi người, nên ta có bị xử án tử cũng không hề oán trách bất kì ai.
Không khí đang xôm trong căn buồng chợt chùng xuống. Trịnh Thừa xoa xoa hai bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi lại với nhau, mà len lén hướng ánh mắt dò xét nhìn đi nhìn lại khắp ba người còn lại ở trong căn buồng.
Mở công đường để xét xử vụ án cọp tinh. Đương nhiên là Trịnh Thừa, với tư cách là quan phụ mẫu của một xứ phải làm chuyện đó.
Nhưng nếu mở công đường thì đâu chỉ có Phan Vũ Anh, Phan Minh Nhân, Nguyễn đại nhân, con Lành hay Nguyễn Hoành Lịch này bị xét xử..
Nhìn đôi bàn tay đang run lên từng chập của ai đó, Lê Bá Thông không kiềm được mà vỗ nhẹ lên vai Trịnh Thừa mà an ủi.
- Trịnh đại nhân à, chuyện đâu còn có đó. Việc mẹ của đại nhân che giấu hành vi giả làm cọp tinh của Phan Minh Nhân chính Thông tôi sẽ vào cung cầu xin Hoàng Thượng. Cả cậu nữa cậu Hai, Thông tôi sẽ làm hết sức để cậu không có bị đi đày biệt xứ.
* * * Đa tạ Lê Trạng Nguyên!
Nguyễn Hoành Lịch nói xong thì giơ tay ngăn đối phương lên tiếng.
* * *Bá Thông à, hãy để ta gọi huynh là Lê Trạng Nguyên. Đỗ đầu kì thi Hội, nhưng lại vì đứa em trai cùng mẹ khác cha mà bỏ tất cả để trở về. Chỉ bấy nhiêu thôi đã khiến Hoành Lịch ta khâm phục rồi!
Một tiếng cười ngượng ngùng vang lên. Lê Bá Thông nói:
- Đúng là cậu Hai của Nguyễn gia! Không có thông tin nào mà cậu hai không biết cả.
- Đừng gọi ta là cậu Hai của Nguyễn gia nữa. Vốn từ lúc sinh ra ta đã không xứng với cái tên gọi đó rồi. Mà Lê Trạng Nguyên cũng nói quá nữa. Cái gì mà không có thông tin nào mà ta không biết gì chứ. Rõ là trong chuyện vừa rồi, ta cái gì cũng không biết. Nhất là những chuyện liên quan đến..
Thấy ánh mắt ai đó hướng về phía mình, Diệp Thảo giật thót. Và sau ấy nàng càng hốt hoảng hơn khi phát hiện không chỉ mình Nguyễn Hoành Lịch đang nhìn, mà còn cả Trịnh Thừa và Lê Bá Thông nữa.
- Này! Trịnh đại nhân thì không nói rồi! Nhưng cậu Thông, rõ là cậu biết Diệp Thảo từ đâu đến, có cha mẹ họ hàng là người nào mà. Diệp Thảo xuất thân từ xứ Hòa Thuận, là cháu gái gọi lão Duyệt là bác.
- Đồ khốn!
Vừa đưa tay chạm vào vết thương Nguyễn đại nhân vừa chửi đổng.
- Loại ác quỷ như bây không đáng sống ở trên đời này đâu.
- Cái gì chứ? Nguyễn đại nhân ơi Nguyễn đại nhân, vậy mà Phan tôi lại nghĩ kẻ không đáng được sống trên đời này là thằng con trai quý tử của đại nhân mới phải nha. Cậu Ba Nguyễn Hoành Phong bất tài vô dụng! Không đỗ được kì thi Đình thì chớ, còn nói với thiên hạ là vì thương cha già vất vả mà không tham gia kì thi Hội để về quê phụ giúp trông coi điền trang. Giảo biện! Nó cũng giống ông đó Nguyễn đại nhân. Đồ ngu đần mà muốn trèo cao!
Dừng lại để nhổ ra một bãi nước bọt, Phan Vũ Anh nhếch cao khóe môi để trưng ra một nụ cười đầy ý chế giễu.
- Nguyễn đại nhân à, đại nhân có biết tại sao Phan tôi lại dám lộ mặt trước mũi của ngài vào lúc này mà không có sớm hơn không? Là vì cậu Ba Phong ngu đần của ngài đó. Một giao kèo mua bán với giá cả ở trên trời. Nó tưởng Phan tôi ngu, nhưng nhìn đi, người ngu là nó mới đúng. Rồi thì sao nhỉ? Ta chọn vào thời điểm này là do sự xuất hiện của con đó, con trai à. Có phải con muốn biết mộ phần của mẹ con, mụ đàn bà ngu xuẩn đó đang ở đâu? Đúng không?
- Câm mồm! Ông không được nói mẹ tôi như vậy!
Sau câu nói dằn mặt đó, Phan Minh Nhân không màng sống chết mà cầm đoản kiếm lao về phía họ Phan. Có điều Phan Minh Nhân chưa kịp thực hiện ý đồ sát thương họ Phan thì đã bị đối phương tóm sống.
Với lợi thế thân người cao to, vạm vỡ Phan Vũ Anh chỉ cần xoay người một cái đã nắm được cánh tay cầm đoản kiếm của con trai.
Và gã đàn ông đó không ngại vừa gia lực vừa bật cười trước nỗi đau của Phan Minh Nhân.
- Con trai à, con đã quên những ngón đòn này là ai đã dạy cho con sao? Là ta.. là Phan Vũ Anh này đã dạy cho con đấy. Phan Minh Nhân, lí ra con sẽ là đứa con trai được thừa hưởng tất thảy mọi thứ từ ta. Ấy vậy mà mụ đàn bà ngu xuẩn đó lại phá hỏng tất cả.
- Mẹ tôi không phải là người ngu xuẩn. Bà nhân hậu và có lương tâm nên không thể đứng im mà nhìn những hành động khuynh thiên hại lý, tàn bạo đến mức vô nhân tính của ông.
- Cái gì?
Một cái tát được giáng thẳng xuống má trái của Phan Minh Nhân. Họ Phan nói mà như gầm.
- Khốn kiếp! Thì ra huynh đệ chúng bây giống nhau. Toàn là những đứa suốt ngày nói nhân nói nghĩa. Phan Minh Nhân! Bây có biết tại sao mà thằng Hai Lịch phải nhận kết cục thê thảm kia không? Là vì nó quá yếu đuối. Cái gì mà con mong gia đình chúng ta đoàn tụ. Cái gì mà hãy dừng lại đi, mẹ con đã chịu khổ đủ rồi. Khổ gì chứ? Bây thử nhìn quanh cái gia sản này rồi nói ta nghe xem bà ấy khổ ải ở chỗ nào. Ăn nằm với ta mà lại chấp nhận lấy nó, báo hại ta bị đầy đi lục tỉnh. Rồi đến khi việc cọp tinh bị phát giác, bà ấy và cả thằng Lịch cũng đều lựa chọn ruồng rẫy ta.
Phan Vũ Anh tiếp.
- Vậy mà đến khi nhìn thấy ta ăn trắng mặc trơn, giàu có xuất hiện thì ăn diện tìm gặp ta để nối lại tình xưa. Khốn kiếp!
Nguyễn đại nhân từ khi bị Phan Vũ Anh tung đòn hiểm ác và để lại một vết rạch lớn trên mặt thì bủn rủn ngã ngồi xuống nền nhà.
Đúng vậy! Đã là kẻ bất tài thì dù có trải qua bao nhiêu năm, cũng vẫn là kẻ bất tài. Bất tài nhìn kẻ ác lộng hành giết chóc.. Nguyễn đại nhân lúc này chỉ muốn dùng thanh đoản kiếm trong tay mà kết liễu chính mạng sống của bản thân.
Ông không muốn sống mà phải chịu sự nhục nhã kia thêm phút giây nào nữa.
Nhưng nếu bây giờ ông chết thì không phải là quá dễ cho Phan Vũ Anh sao? Rồi còn Nguyễn Hoành Phong và bà Ba Miên nữa. Họ chắc chắn sẽ bị tên khốn Phan Vũ Anh hành hạ.
Mấy luồng suy nghĩ tiêu cực cùng lúc xuất hiện trong đầu làm Nguyễn đại nhân chực muốn rơi nước mắt. Ông phải làm sao.. phải làm sao mới phải đây?
Nguyễn đại nhân, người đàn ông đó bất giác ngẩng đầu nhìn ra cửa buồng. Và lập tức trên môi ông xuất hiện một nụ cười quỷ dị.
- Bà Hai đêm hôm đó đã tìm gặp Phan Vũ Anh bây để nối lại tình xưa. Mà không biết rằng giờ trong lòng bây chỉ có thù hận. Và cái gì cần tới rồi cũng sẽ tới, bây đã ra tay giết chết bà ấy.
- Nguyễn Văn Bình, ông đang dụ tôi nói ra lời thú tội đó hả? Phan tôi không có ngu đâu.
Một tràng cười thống khoái ngay tức khắc vang lên. Nguyễn đại nhân quệt lấy chút máu trên vết thương rồi đưa vào miệng trong sự kinh ngạc tột độ của Phan Vũ Anh.
- Mặn!
Nguyễn đại nhân đưa ra lời nhận xét.
- Từng giết nhiều người như vậy. Bây có khi nào nếm thử mùi vị của máu nó như thế nào chưa không? Phan Vũ Anh à, bây được nuôi dưỡng bởi Trần thừa tướng nên sự lọc lõi cũng như cẩn thận luôn có thừa. Nhưng bây có suy nghĩ chưa? Trên dưới gia trang này có không bị người cho ngửi mê dược chưa? Và cả ta cùng thằng bé Nhân này, rồi con Lành nữa, tất cả cũng sẽ nhận được kết cục là cái chết đến từ bây thì có lí do gì mà bây không mộtlần dám thừa nhận hành vi của mình. Đúng là tiểu nhân vẫn hoàn tiểu nhân mà thôi!
- Câm miệng nếu như ông không muốn bị hòn đá cuội kia tán vào sau đầu. Đúng là ta đã giết Trần Thị Lệ Cần đó. Mụ ta..
Mụ ta đáng phải chết..
Lê Bá Thông nghĩ Phan Vũ Anh định nói như thế. Nhưng lời chưa kịp thốt ra thì một mũi tên đã xé gió để cắm phập vào một bên vai của gã đàn ông ác quỷ. Biết bản thân bị mai phục và đáng giận hơn là hắn đã thừa nhận rằng mình giết người, nên lúc này trong đầu óc thông minh lõi đời của Phan Vũ Anh chỉ xuất hiện duy nhất một chữ: Chạy!
Có điều hắn không thể nào làm được chuyện ấy khi cả Nguyễn đại nhân và Phan Minh Nhân đều đang hướng lưỡi kiếm sắc bén về phía yết hầu của gã đàn ông tàn độc.
- Qua chuyện này thì Trịnh Thừa ta phải phục sát đất Diệp Thảo cô nương. Cô đúng là đệ nhất nữ tử của cái xứ Quán Trà này đấy. Suy đoán được sức lực của Phan Vũ Anh thì chớ. Cô còn hiến kế cho ta chuyện cung thủ. Nếu không..
- Nếu không thì sẽ chẳng thể nào mà hạ gục được họ Phan. Cũng may là cả Phan Minh Nhân và Nguyễn đại nhân chỉ bị thương nhẹ. Nên xem như vụ án lần này chúng ta đã thành công..
Mỹ mãn.. Có lẽ là Lê Bá Thông định nói như thế, nhưng lời chưa kịp thốt ra chàng ta đã phải nuốt ngay xuống bụng. Vì rõ là Phan Vũ Anh đã có giết hại thành công một người, và vô tình làm sao khi thân nhân của người đó đang có mặt ở đây.
Nguyễn Hoành Lịch sau khi được Diệp Thảo xem mạch, bốc thuốc thì đã tỉnh lại, dù vết thương trên người có số chỗ vẫn còn rỉ máu.
Thương thế nặng nề như vậy, nhưng khi nghe nói là quan phủ đã bắt được Phan Vũ Anh thì Nguyễn Hoành Lịch đã khăng khăng muốn nghe diễn biến của câu chuyện.
Có điều hình như càng biết nhiều tâm trạng của cậu Hai Lịch càng tuột đáy. Mắt thấy những giọt nước trong suốt cứ thi nhau chảy xuống hai gò má của ai kia, Diệp Thảo rốt cuộc cũng không kiềm lòng được mà buông tiếng thở dài.
- Nếu đau lòng quá thì có thể không cần nghe mà.
- Ta.. Diệp Thảo à, là cô đang an ủi hay cười chê ta vậy.
Nguyễn Hoành Lịch bật cười chua chát. Gương mặt điển trai rồi cả thân người của gã đàn ông đó không chỗ nào không có vết thương.
- Cha ruột là một con quái vật. Vậy mà xưa kia ta lại dung túng cho ông ấy. Để rồi.. đến mẹ ta ông ấy cũng xuống tay một cách tàn độc. Trịnh đại nhân, có phải ngài sắp mở công đường để xét xử ta không? Đừng lảng tránh, Hoành Lịch ta sống đến bây giờ tất cả đều là nhờ ân đức của mọi người, nên ta có bị xử án tử cũng không hề oán trách bất kì ai.
Không khí đang xôm trong căn buồng chợt chùng xuống. Trịnh Thừa xoa xoa hai bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi lại với nhau, mà len lén hướng ánh mắt dò xét nhìn đi nhìn lại khắp ba người còn lại ở trong căn buồng.
Mở công đường để xét xử vụ án cọp tinh. Đương nhiên là Trịnh Thừa, với tư cách là quan phụ mẫu của một xứ phải làm chuyện đó.
Nhưng nếu mở công đường thì đâu chỉ có Phan Vũ Anh, Phan Minh Nhân, Nguyễn đại nhân, con Lành hay Nguyễn Hoành Lịch này bị xét xử..
Nhìn đôi bàn tay đang run lên từng chập của ai đó, Lê Bá Thông không kiềm được mà vỗ nhẹ lên vai Trịnh Thừa mà an ủi.
- Trịnh đại nhân à, chuyện đâu còn có đó. Việc mẹ của đại nhân che giấu hành vi giả làm cọp tinh của Phan Minh Nhân chính Thông tôi sẽ vào cung cầu xin Hoàng Thượng. Cả cậu nữa cậu Hai, Thông tôi sẽ làm hết sức để cậu không có bị đi đày biệt xứ.
* * * Đa tạ Lê Trạng Nguyên!
Nguyễn Hoành Lịch nói xong thì giơ tay ngăn đối phương lên tiếng.
* * *Bá Thông à, hãy để ta gọi huynh là Lê Trạng Nguyên. Đỗ đầu kì thi Hội, nhưng lại vì đứa em trai cùng mẹ khác cha mà bỏ tất cả để trở về. Chỉ bấy nhiêu thôi đã khiến Hoành Lịch ta khâm phục rồi!
Một tiếng cười ngượng ngùng vang lên. Lê Bá Thông nói:
- Đúng là cậu Hai của Nguyễn gia! Không có thông tin nào mà cậu hai không biết cả.
- Đừng gọi ta là cậu Hai của Nguyễn gia nữa. Vốn từ lúc sinh ra ta đã không xứng với cái tên gọi đó rồi. Mà Lê Trạng Nguyên cũng nói quá nữa. Cái gì mà không có thông tin nào mà ta không biết gì chứ. Rõ là trong chuyện vừa rồi, ta cái gì cũng không biết. Nhất là những chuyện liên quan đến..
Thấy ánh mắt ai đó hướng về phía mình, Diệp Thảo giật thót. Và sau ấy nàng càng hốt hoảng hơn khi phát hiện không chỉ mình Nguyễn Hoành Lịch đang nhìn, mà còn cả Trịnh Thừa và Lê Bá Thông nữa.
- Này! Trịnh đại nhân thì không nói rồi! Nhưng cậu Thông, rõ là cậu biết Diệp Thảo từ đâu đến, có cha mẹ họ hàng là người nào mà. Diệp Thảo xuất thân từ xứ Hòa Thuận, là cháu gái gọi lão Duyệt là bác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.