Vụ Bê Bối Khờ Dại

Chương 25

Tạp Bỉ Khâu

08/10/2020

Tay Thang Chấp rất nóng, cậu nắm lấy Từ Thăng, giống như một người bị đuối nước nắm lấy một khúc gỗ.

Trên hành lang đến phòng vậy mà không có ai, dù sao cũng là nơi công cộng, Từ Thăng không đẩy Thang Chấp ra, nhưng lại đi rất nhanh.

Mở cửa, Thang Chấp bỗng nhiên buông tay, vịn vào tường, chậm rãi đi đến bên sô pha, nằm lên đó. Từ Thăng cũng đi qua, nhìn cậu một lúc. echkidieu2029.wordpress.com

Sau khi vào phòng, Thang Chấp đột nhiên không nói lạnh nữa, nhưng Từ Thăng cảm thấy Thang Chấp có thể vừa nãy bị trúng gió nên sốt càng cao hơn, vì thế anh đi lấy nhiệt kế, muốn đo cho cậu lần nữa.

Không ngờ vừa đến gần, Thang Chấp liền mở mắt ra, vươn tay đẩy nhiệt kế ra: “Tôi không muốn.”

“Buổi chiều đã đo rồi, không có sao hết.” Giọng Thang Chấp rất kiên quyết, giống như cái người vừa nãy sống chết ôm chặt lấy Từ Thăng than lạnh không phải là cậu. đọc ở truyenfull cũng là chó

Từ Thăng không thích bị người ta phản đối, đặc biệt là Thang Chấp, cho nên anh vẫn cầm nhiệt kế không nhúc nhích.

Thang Chấp nhìn Từ Thăng mấy giây, đột nhiên ngồi dậy, làm ra một hành động hết sức ngốc nghếch và ấu trĩ, cướp lấy nhiệt kế trong tay Từ Thăng.

Từ Thăng hất tay lên, cậu không cướp được, nhìn chằm chằm tay Từ Thăng, tỏ vẻ mất hứng.

Lúc Thang Chấp mất hứng sẽ tỏ vẻ trẻ con hiếm thấy, hai gò má hồng lên, môi vẫn đỏ như cũ.

Nhưng cơ thể, tóc tai, da dẻ, và tất cả những hình dáng bên ngoài, đều có thể khiến người ta suy nghĩ đến những chuyện người lớn, vì thế tính khí trẻ con của cậu không giống như bình thường ta hay thấy. đọc ở wattpad cũng là chó

Từ Thăng không rõ tại sao, có lúc anh sẽ nảy sinh một loại nguyện vọng nhỏ nhoi, muốn khiến Thang Chấp mất hứng.

Anh đoán có thể là vì khi Thang Chấp mất hứng nhìn có vẻ không dung tục như thế.

Thang Chấp rất ít khi nói những lời hay có những biểu hiện như thế này với người khác ngoại trừ Từ Thăng, trong ấn tượng của Từ Thăng từ trước đến giờ là không có.

Khi Từ Khả Du ôm Thang Chấp, Thang Chấp đau khổ, khi đăng ký kết hôn cậu cũng đau khổ, lúc hôn cô dâu cậu cũng đau khổ, chỉ khi Từ Thăng bảo cậu ít xem kênh người lớn, bảo cậu đo nhiệt độ, Thang Chấp mới mất hứng.

“Từ tổng, sốt không bị lây đâu, anh yên tâm đi.” Thang Chấp tự điều tiết cho mình xong, không dỗi nữa, khóe miệng xụ xuống, đáng thương nói với Từ Thăng. chỉ đọc ở wordpress Ếch Kì Diệu

Từ Thăng nhìn cậu, hỏi: “Không phải cậu than lạnh, nói hết sức lực rồi sao?”

Đối mắt một lúc, Thang Chấp dời tầm mắt, nói với Từ Thăng “Tôi không có sốt”, rồi thấp giọng nói: “Rượu của nhà hàng có vấn đề.”

Từ Thăng nhìn hàng lông mi sụp xuống của cậu, nhìn một lúc, hỏi: “Rượu thì có vấn đề gì?”

Thang Chấp không nói nữa, giống như đáp án rất khó mở miệng.

Từ Thăng gọi tên cậu, cậu không đáp ngay, trước tiên ngẩng đầu lên nhìn Từ Thăng.

Hai người nhìn nhau, Thang Chấp giống như đã xác nhận ánh mắt Từ Thăng không có ác ý, mới nói: “Không biết sao nữa, kiểu như trợ hứng cho tôi vậy.”

“Nhìn tôi thật sự giống kiểu người thích chơi đùa như vậy sao?” Cậu mê man hỏi Từ Thăng.

Lúc Thang Chấp hoang mang nhìn cũng không dung tục lắm, nhưng nhìn giống như cậu đang cầu hoan một cách thuần thục, thân mật, nghe lời, hơn nữa còn không chút do dự.

Vì thế Từ Thăng nhìn Thang Chấp một lúc, mới thành tâm hỏi ngược lại: “Cậu nói xem?”

Thang Chấp nghe vậy thì ngẩn ra, sau khi phản ứng lại, lại xụ mặt xuống, vịn lên sô pha đứng thẳng dậy, nói: “Tôi đi ngủ đây.”

Từ chối nói chuyện với Từ Thăng.

Tướng Thang Chấp đi rất mệt mỏi, đi rất chậm, rề rề rà rà.

Vào đến phòng, cậu trở tay đóng cửa lại, nhưng động tác quá nhẹ, cửa không đóng hẳn, để lại một khe hở không rộng không hẹp.

Từ Thăng đương nhiên không đi theo, trước tiên về phòng tắm rửa, đi ra mới đúng lúc đi ngang phòng Thang Chấp.

Phòng Thang Chấp tối om, yên tĩnh hiu quạnh, Từ Thăng đứng đó một lúc, bên trong đột nhiên truyền ra một tiếng trầm đục.

Từ Thăng dừng một chút, đẩy cửa ra bước vào.

Ánh sáng hắt vào từ ngoài phòng khách rất yếu ớt, Từ Thăng đến gần, nhìn thấy Thang Chấp cuộn mình trên sàn nhà, hình như là rơi từ trên giường xuống, anh nhìn mấy giây, cúi người kéo Thang Chấp dậy.

Lúc đụng đến cánh tay Thang Chấp, anh ngửi được một mùi rất ấm áp và ám muội từ trên người cậu.

Giống như khi Thang Chấp ôm lấy anh trong thang máy. Từ Thăng nhớ nhanh về lúc ấy.



Thang Chấp giống như đang xác nhận anh là ai, ngẩng đầu nhìn anh, ánh sáng quá mờ, những chi tiết vụn vặt đều tan biến, tay áo ngủ rộng thùng thình của Thang Chấp chầm chậm trượt lên mu bàn tay Từ Thăng, anh mới ý thức được thứ mềm mại ấm nóng mà tay mình chạm tới chính là làn da của cậu.

Từ Thăng chuẩn bị buông tay, nhưng động tác không nhanh lắm.

“Từ tổng.” Thang Chấp hàm hồ gọi anh một tiếng, Từ Thăng nhìn cậu.

Lát sau, Thang Chấp ỉu xìu nói: “Cám ơn anh. Hình như tôi đã ngã khỏi giường.”

Từ Thăng vẫn giữ tay cậu, “Ừm” một tiếng, Thang Chấp im mấy giây, đột nhiên hỏi: “Có thể kéo tôi dậy không. Tôi không còn sức nữa.”

Từ Thăng không trả lời, nhưng bàn tay giữ lấy Thang Chấp hơi dùng sức, tay kia giữ lấy eo cậu, kéo cậu dậy.

Eo Thang Chấp rất gầy, gầy trời sinh, Từ Thăng vẫn chưa kéo cậu dậy hẳn, Thang Chấp đột nhiên vươn hai tay ra, vòng qua cổ Từ Thăng.

Lòng bàn tay hơi nóng ấn vào gáy Từ Thăng, Từ Thăng giật mình, tay giữ Thang Chấp lỏng ra.

Thang Chấp mất trọng tâm, ngã về phía sau, tay ôm lấy cổ Từ Thăng vẫn chưa buông, nặng nề kéo cả Từ Thăng xuống cùng, cứ ôm như thế mãi cho đến khi hai người cùng nằm lên giường.

Từ Thăng đè trên người Thang Chấp, mới biết cơ thể cậu mềm mại như thế nào.

Hơi thở của Thang Chấp rất ổn định, áo ngủ mở ra, phần lớn ngực và bụng đều lộ ra ngoài, cách lớp áo của Từ Thăng, giống như đang khát cầu chỉ cần có ai đó chạm vào cậu.

Từ Thăng muốn đứng dậy khỏi người cậu, nhưng chưa kịp nhúc nhích, tay của Thang Chấp lại giơ lên, có vẻ như muốn ôm Từ Thăng, Từ Thăng lập tức giữ lại, dùng một tay bó hai cổ tay cậu lại, đặt trên đỉnh đầu.

Thang Chấp giãy giụa một lúc, xương hông dán vào eo Từ Thăng, giống như đang mời gọi.

“Thang Chấp.” Từ Thăng giữ cậu, hỏi, “Cậu muốn làm gì.”

Hơi thở của Thang Chấp càng dồn dập hơn, cậu thở hổn hển mấy hơi, mới yếu ớt nói với Từ Thăng: “… Anh nặng quá.”

“Bị anh đè đau quá…” Cậu thở hổn hển nói, “Mau bỏ tay ra.”

Từ Thăng không tin cậu, cũng không bỏ tay ra, Thang Chấp cũng có vẻ không giãy giụa nữa, bụng dưới nhúc nhích một lúc, bỗng nhiên dừng lại, giống như bị dọa mà yên tĩnh lại.

Bọn họ nghiêng người đi, nửa thân dưới của Từ Thăng không đè lên Thang Chấp nữa. Hông của Thang Chấp dán vào chân Từ Thăng, Từ Thăng dừng lại một chút, cảm nhận được Thang Chấp đã nổi phản ứng rồi.

“Xin lỗi.” Thang Chấp biết Từ Thăng đã phát giác ra rồi, lập tức xin lỗi Từ Thăng, “Là bởi vì cái rượu đó…”

Giọng Thang Chấp nhỏ đi, nghe rất quẫn bách, cũng hơi đáng thương.

Từ Thăng buông Thang Chấp ra, ngồi dậy, bật đèn trong phòng.

Thang Chấp quần áo vừa không chỉnh tề, lại vừa yếu ớt nằm trên giường thở không ra hơi.

“Từ tổng…” Thang Chấp ngượng muốn chết luôn, cậu cũng không biết tại sao mình lại có phản ứng, chỉ nghĩ là dựa theo tính cách của Từ Thăng, có thể anh đang nghĩ làm sao để giết chết cậu, bối rối giải thích, “Lúc nãy anh đè tôi, tôi thở không được.”

Thang Chấp có thể thề, là chính Từ Thăng quá để ý đến việc tiếp xúc da thịt với Thang Chấp, mới khiến cả hai cùng ngã lên giường.

Lúc bị Từ Thăng đè lên, cậu cũng chỉ là muốn đẩy Từ Thăng đi, nhưng lại bị Từ Thăng còng tay cứ như cảnh sát đối xử với phạm nhân, giãy một hồi không ra được, sau đó thì ——

“Chủ yếu vẫn là vì rượu ——”

“Thang Chấp.” Từ Thăng ngắt lời Thang Chấp, nhìn vào cậu, nhìn giống như là đã quyết định xong tội danh cho Thang Chấp vậy.

Cậu nhìn bộ dạng Từ Thăng không giống như là đang tức giận, nhưng cũng giống như là không muốn nghe Thang Chấp giải thích.

“Lời tôi từng nói với cậu…” Anh nói với Thang Chấp, “Tốt nhất là cậu đừng quên.”

Mới đầu Thang Chấp nghe không hiểu, Từ Thăng từng nói với cậu rất nhiều, làm sao cậu biết được là câu nào.

Xương sườn cậu ẩn ẩn đau, cậu ngây ngốc nhìn Từ Thăng.

Lát sau, Thang Chấp đột nhiên nhớ ra được.

Có thể Từ Thăng đang chỉ lời anh từng nói vào buổi tối đầu tiên cậu vào biệt thự ở, trong phòng rửa tay. Là cái câu Từ Thăng nói về loại người mà anh không thích.

Bởi vì đã qua lâu lắm rồi, Thang Chấp gần như đã quên mất.

Giây đầu tiên khi vừa nhớ lại được câu nói đó, Thang Chấp theo bản năng muốn giải thích cho mình, nhưng một giây sau, lại bởi vì khó xử và xấu hổ mà kích động muốn giải thích đã biến mất.

Rất kì lạ, Thang Chấp chợt nhớ lại buổi chiều dầm mưa hôm nay.



Lúc đó Thang Chấp cảm thấy rất bất lực, cảm thấy mình là người duy nhất trên con đường đó không có chỗ trú mưa.

Cậu gọi cho tài xế ba cuộc điện thoại, gửi tin nhắn cho Từ Thăng, mới biết bọn họ không hề đợi cậu mà đã đưa Triệu tiểu thư về khách sạn trước rồi.

Hotdog chưa ăn được bao nhiêu, cây kem cũng chưa ăn hết, sách cũng đã tặng cho người ta, dầm mưa tìm người suốt mười lăm phút, đây là cả một buổi chiều Thang Chấp theo Từ Thăng đi xem mắt.

Có thể Từ Thăng đối đãi với người rẻ tiền là như vậy, đối đãi với người không rẻ tiền lại là một kiểu khác.

Thang Chấp không thích ở cái nơi khiến cậu cảm thấy đau lòng.

“Ồ.” Thang Chấp nói với Từ Thăng.

“Tôi nhớ chứ.” Cậu nói, “Không cần phải nhắc tôi.”

Thang Chấp đợi Từ Thăng ra ngoài, nhưng không biết tại sao, anh cứ mãi không đi, ngồi một bên nhìn Thang Chấp, gọi tên anh một lần, anh cũng không đáp lại.

Thang Chấp vẫn nằm đó, mở to hai mắt, phát hiện bản thân hình như chẳng nhìn rõ thứ gì, cậu cảm thấy hình như mình khóc rồi.

Lát sau, Từ Thăng đi lấy một tờ khăn giấy cho cậu, cậu mới biết mình thật sự đã khóc rồi.

Cậu không nhận, tay Từ Thăng dừng ở trên không trung một lúc, rồi giúp cậu lau nước mắt.

“Có cần phải khóc thành ra như vậy không.” Từ Thăng thấp giọng nói với Thang Chấp.

Khăn giấy rất mịn, nhưng có thể Từ Thăng đó giờ chưa từng làm việc này, đến cả nước mắt cũng không biết lau, những đốt ngón tay dán trên gò má Thang Chấp, đụng chạm khắp nơi không mục đích.

Thang Chấp nhìn tay áo sơ mi của Từ Thăng qua những kẽ giấy, thầm nghĩ là do ảnh hưởng của chất cồn.

Chất cồn khuếch đại cảm xúc của cậu, chế ra nỗi tủi thân và không cam lòng hư vô, bởi vì chuyện như thế này thật ra chẳng có gì phải khóc cả.

Thang Chấp nhanh chóng nín khóc, nằm ngẩn người, không nghĩ gì cả.

Từ Thăng vẫn cứ ở trong phòng cậu.

Hình như qua một lúc rất lâu, Thang Chấp không giận dỗi nữa, trở nên không còn cảm xúc gì, bình tĩnh đến nỗi sắp ngủ rồi, đột nhiên nghe thấy Từ Thăng mở miệng nói “Thang Chấp, nếu như cậu thật sự muốn đến vậy…”

Từ Thăng không nói tiếp, mà tiến lại gần, kéo áo ngủ đang rộng mở của Thang Chấp ra một ít, bàn tay ấm nóng dán trên eo Thang Chấp, chầm chậm mò lên trên.

Thang Chấp sững sờ một lúc, phát hiện Từ Thăng lại một lần nữa hoàn toàn hiểu nhầm ý của cậu. Cậu vươn tay ra, định giữ Từ Thăng lại, nhưng anh đang giữ lấy xương sườn của cậu, đè lên người cậu nhanh hơn cả cậu tưởng tượng.

Anh cụp mắt nhìn Thang Chấp, ngón cái chạm đến bả vai Thang Chấp, chầm chậm di động, sau đó cúi người, mặt ghé sát vào Thang Chấp một chút.

Lần đầu tiên Thang Chấp cách Từ Thăng gần như vậy, cậu nâng mắt nhìn hàng lông mày, sống mũi, đôi môi mím chặt, và đôi mắt trên thực tế không có chút cảm xúc nào nhưng lại rất khó khiến người ta ghét của Từ Thăng.

“Tôi chỉ làm với cậu một lần.” Từ Thăng nói với Thang Chấp.

Thang Chấp giật nảy mình, vẫn không biết nên nói cái gì, lồng ngực đột nhiên hơi đau nhói vì ngứa.

Từ Thăng ấn lên ngực cậu, khẩy khẩy không nặng không nhẹ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nơi đó, giống như đang chơi một món đồ chơi mới.

Má Thang Chấp nóng lên, tim đập nhanh đến mức khó có thể đoán trước, cậu dùng tay đẩy Từ Thăng ra một chút, nhưng không đẩy được, bị Từ Thăng nắm lại trong lòng bàn tay.

“Đã hiểu chưa?” Từ Thăng hỏi Thang Chấp.

Thang Chấp đối mắt với anh, không nghĩ ra được nên giải thích từ chỗ nào.

Từ Thăng càng cho là Thang Chấp ngầm thừa nhận, cầm lấy tay Thang Chấp, đặt lên cổ áo sơ mi của anh, ấn ngón tay Thang Chấp, giống như người đang gỡ nút áo cho anh là Thang Chấp.

Khi ngón tay lướt qua hầu kết của Từ Thăng, Thang Chấp cuối cùng cũng phát hiện, Từ Thăng hình như thật sự định lên giường với cậu.

Thang Chấp không thích nói dối chính mình.

Lí trí của cậu không muốn, nhưng cơ thể lại không bài xích.

Cậu yên lặng nhìn Từ Thăng cởi ra ba nút áo sơ mi, sau đó cúi người dán vào cơ thể cậu.

Lúc Từ Thăng chỉ cách Thang Chấp chừng vài milimet, Thang Chấp ý thức được Từ Thăng hình như muốn hôn cậu, có thể là muốn làm chút dạo đầu.

Nhưng Thang Chấp không hề muốn nhận nụ hôn của Từ Thăng, vì thế nên cậu giữ vai Từ Thăng lại, hơi quay đầu, để nụ hôn của Từ Thăng rơi vào má cậu, rồi trước khi Từ Thăng có thêm phản ứng dư thừa, cậu ngẩng đầu, giả vờ tự nhiên hôn lên khóe môi Từ Thăng

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vụ Bê Bối Khờ Dại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook