Chương 14: MỘT QUYẾT ĐỊNH NGHIÊM TRỌNG
Alfred Hitchcock
01/04/2016
- Đừng nói gì hết - Chang nói nhỏ với bạn ngay khi hai người đàn ông bước ra - Chắc chắn có người nghe lén. Nhưng bọn mình hãy nói chuyện thật nhiều, để được lợi về thời gian. Thời gian ủng hộ cho ta.
- Thời gian hả? Sao thời gian tử tế thế - Peter buồn rầu nói - Hình như chỉ có mình thời gian chỉ tốt với bọn mình. Hai cậu hãy kể cho mình nghe hai cậu bị bắt như thế nào.
- Bọn chúng chờ sẵn ở cuối khe Thực Quản - Chang trả lời - Chúng định bắt cả ba. Nhưng mình đã thấy bóng một tên. Khi ấy, chúng vồ lấy bọn mình. Mình la lên để báo cho cậu. Một lúc sau là mình bị trói và bị nhét giẻ vào miệng.
- Sau đó, chúng mưu toan lôi cậu vào bẫy luôn - Bob kể tiếp - Chúng làm tín hiệu đèn. Phải chi cậu nhìn thấy được bộ mặt của Jensen khi hắn hiểu cậu khôn hơn là hắn tưởng! Hắn tức điên lên. Hắn đòi người của hắn phải chui qua khe Thực Quản để bắt cậu, nhưng tất cả đều không chịu đi: Chúng to lớn quá sẽ bị kẹt trong đó luôn.
- Hắn đuổi theo bọn mình sát hơn là bọn mình tưởng, và khi bọn mình tới vực hẻm, hắn đã nhìn thấy bọn mình đi hướng nào. Hắn suy ra phần còn lại. Rõ ràng hắn biết hầm và mỏ thông với nhau, và hắn cũng biết là có thể vào mỏ qua cái hang, giữa hai khối đá vàng. Nên hắn lao sang đầu bên kia để tóm bọn mình. Hắn còn để người lại lối vào hang, phòng trường hợp bọn mình quay lại. Hắn đã khôn hơn mình nghĩ nhiều, vậy mình cứ tưởng mình có sáng kiến hay lắm.
- Ôi! Bọn mình không may mắn, thế thôi - Peter nói - Nhưng điều không hay cũng có cái hay. Giờ thì cậu đã biết rõ ràng Jensen là một tên vô lại, biết rằng nhân công làm việc cho hắn, chứ không làm việc cho nhà cậu: điều này giải thích cho tất cả những tai nạn đã xảy ra.
- Chưa đâu. Jensen và người của hắn có lợi? Bất hạnh của gia đình mình đã bắt đầu hơn một năm nay. Lúc đó không ai biết là có xâu chuỗi thần.
- Đúng, cũng bí ẩn thật - Bob thừa nhận - Dù sao, bọn mình vừa mới bị bắt thì có một người tới, người đó báo cho cho Jensen biết rằng thung lũng và mỏ đầy ắp người đang tìm kiếm bọn mình. Jensen tức điên lên. Rồi hắn nảy ra sáng kiến. Hắn bỏ Chang và mình mỗi đứa vào một thùng rượu vang, rồi đóng đinh lại. Rồi hắn cho hai thùng lên một cái toa nhỏ đẩy ra đến cửa hầm. Sau đó chỉ cần chuyển hai thùng lên chiếc xe tải kín chạy đi San Francisco
- Hắn rất xảo trá - Chang nhận xét - Thậm chí, mình còn nghe hắn trả lời một người hỏi hắn có nhìn thấy bọn mình không rằng: “Không, tôi không gặp. Nhưng có người thấy ba cậu trên con đường mòn đi San Francisco. Tôi sẽ đi hướng này và tôi sẽ không trở về, nếu chưa tìm ra ba cậu”. Như vậy, hắn viện cớ để vắng mặt lâu, các cậu hiểu không?
Peter gật đầu.
- Tay Jensen này là một tên vô lại - Peter nói - nhưng rất khôn.
- Xe tải dừng lại cách Greenland vài dặm - Bob nói tiếp - Chúng đã cho phép bọn mình ra khỏi thùng rượu và cho bọn mình sang nằm trong phần sau của một chiếc xe hòm, dưới một tấm chăn. Jensen ra lệnh cho phần lớn nhân công trở về Greenland, nhập vào đám người tìm kiếm và cản không cho họ đi về hướng vực hẻm Hash, nơi bọn mình đã bỏ ngựa lại. Hắn còn chỉ thị cho chúng mang cậu đi San Francisco, Peter à, đến một địa chỉ nào đó mà hắn đưa cho chúng - tất nhiên là nếu bắt được câu.
- Có thể chúng đã tóm được mình, nhưng chúng vẫn không có xâu chuỗi! - Peter tự hào nói.
- Trên đường đi, xe hòm vượt mọi kỉ lục tốc độ - Chang nói - Đến San Francisco, xe chạy xuống bãi đậu xe ngầm. Tại đó có những người Hoa đang chờ, họ cởi trói, cho bọn mình đi tắm rửa, dọn cho bọn mình một bữa ăn thịnh soạn rồi đưa mình vào vào gặp ông Won.
- Chương trình tuyệt quá - Peter nhận xét - Mình cũng rất muốn được dọn một bữa ăn thịnh soạn. Không hiểu sao mình không được như thế.
- Cậu hãy kể cho bọn mình nghe làm thế nào cậu bị bắt. - Chang nói
Nhận xét này biện minh cho những thì thầm trước đây. Peter hoàn toàn hiểu ý.
- Được - Peter nói - mình chỉ cho các cậu biết là mình đã giấu đèn pin dưới một khối đá.
Sau đó, Peter tiếp tục tường thuật những cuộc phiêu lưu của mình. Khi bị bắt rồi, Peter chỉ nói với kẻ chiến thắng rằng cái đèn nằm trong mỏ, ở một nơi mà bọn chúng không đến được. Sau khi bẻ tay Peter để ép cậu phải nói nhiều hơn, bọn chúng đã bịt mắt cậu lại, lôi cậu đến một chiếc xe đậu gần đó và chở cậu đến địa chỉ mà Jensen đã đưa. Theo những gì mà Peter nghe được trong hội thoại giữa bọn chúng, bọn chúng đã thành công trong việc tập trung hướng tìm về sa mạc phía bên kia Greenland và làm cho người đang tìm đi chệch hướng khỏi vực hẻm nơi ba con ngựa đang tự do lang thang.
Chang trịnh trọng tuyên bố như sau :
- Có lẽ cô Lydia và chú Harold lo chết mất. Mặt khác, bọn mình không có cơ may nào thoát khỏi tay ông Won, vì ông Won có thế lực rất lớn. Chỉ còn một việc bọn mình làm được, là trao xâu chuỗi cho ông Won.
- Sau tất cả những gì bọn mình chịu đựng để không mất xâu chuỗi à? - Peter phẫn nộ.
- Mình tin vào lời ông Won - Chang đáp - Cụ đã nói bọn mình se không bị hại và những khó khăn của cô Lydia sẽ kết thúc. Có thể mong gì hơn nữa?
- Cậu có nghĩ rằng cụ thật sự tưởng ngọc trai kéo dài tuổi thọ của cậu à? - Peter hỏi - Nghe y như chuyện thần thoại!
- Ai biết - Chang nói - Chắc chắn ông Won tin điều này, nhưng bọn mình không biết cụ có sai không nữa. Mới đây, các nhà bác học phương Tây đã phát hiện rằng da của một loại cóc nào đó có chứa một chất rất quí, trong khi người Hoa đã biết điều này từ mấy thế kỷ rồi. Ngoài ra trong y học, đôi khi lòng tin tác dụng hiệu quả hơn phương thuốc. Chỉ cần ông Won tin tưởng vào quyền lực của những viên ngọc, là chúng có thể giúp ích cụ rồi.
- Mình, thì mình đang tự hỏi - Bob nói - không biết có liên quan gì đến con ma xanh. Con ma và xâu chuỗi đã xuất hiện hầu như tại cùng một nơi, vào cùng thời điểm.
Chang nói lớn lên :
- Thưa ông Won, chúng cháu đã quyết định xong
Bức thảm treo tường được kéo ra. Ông Won tiến tới. Theo ông, có Jensen và ba gia nhân mang dép.
- Rồng con đã quyết định thế nào? - Ông hỏi.
Có lẽ cụ nghe được tất cả những gì các cậu đã nói, ngoại trừ lúc thì thầm, nhưng Chang vẫn bỏ công thông báo cho cụ về quyết định ba cậu đã thống nhất :
- Các viên ngọc trai nằm trong mỏ. Chúng cháu đồng ý đưa cho Jensen để hắn trao lại cho cụ.
- Ồ! Không - Ông Won nói dịu dàng - Các cháu hãy nói Jensen biết xâu chuỗi nằm ở đâu, rồi ta sẽ để cho ông ta đi lấy. Trong khi chờ ông ta về, ba cháu là khách của ta. Sau đó, nếu mọi chuyện ổn, ba cháu sẽ được thả về, và thậm chí ta sẽ không thèm yêu cầu ba cháu giữ bí mật về cuộc phiêu lưu này. Cả nếu như có người tin các cháu, sẽ không ai có thể tìm ra được ta. Kể cả những ngưởi Hoa sống quanh ta, ta cũng là một bí ẩn!
- Không dễ như cụ nghĩ! - Peter la lên - Jensen quá mập để có thể chui qua chỗ đó. Chỉ có một cậu thiếu niên hoặc người đàn ông thật mảnh khảnh...
- Tôi sẽ tìm ra một người... - Jensen định nói.
Ông Won thực hiện một cử chỉ giận dữ :
- Im đi, đồ sâu bọ! Chính ngươi phải mang xâu chuỗi về cho ta. Ta không thể tin tưởng một kẻ khác. Xem cậu bé nói gì nào.
Cụ già người Hoa quay sang nhìn thấu qua Peter. Ánh nhìn của cụ già quá sắt đến nỗi Peter cảm thấy không thể nào nói láo được.
- Có đúng không? - Ông Won hỏi - Jensen không thể tự mình đi lấy xâu chuỗi à?
- Dạ phải, thưa cụ. - Peter trả lời.
- Các viên ngọc nằm trong cái đèn pin cũ, đúng không?
- Dạ đúng, thưa cụ...
- Rồi cháu đã giấu cái đèn... ở đâu?
- Dưới một khối đá.
- Khối đá nào?
- Cháu không giải thích được, thưa cụ. Cháu tin chắc là cháu sẽ tìm ra được đèn pin, nhưng cháu không thể vẽ đường đi được.
- Ta hiểu - Ông Won nói chậm và dường như đang suy nghĩ - Jensen, tình hình rõ rồi, một người lớn không lọt qua được, vậy phải có một cậu bé chui qua. Người hãy mang cả nhóm đi, phải lấy cho bằng được xâu chuỗi.
- Nhưng còn nguy hiểm! - Jensen, kêu lên, khuôn mặt rám nắng của hắn toát đầy mồ hôi. Giả sử bây giờ người ta đang tìm kiếm trong vực hẻm thì sao.
- Không được nói nguy hiểm, mà phải nói rủi ro - Ông Won xẵng giọng đáp - Ngay khi bọn con trai này đưa đèn pin cho ngươi, ngươi thả chúng ngay.
- Chúng sẽ nói! Chúng sẽ tố cáo cho công an bắt tôi!
- Ta sẽ bảo vệ ngươi. Ngươi sẽ nhận được phần thưởng bằng tiền và hộ chiếu ra nước ngoài. Ba cậu không biết các trợ lý của ngươi, nên không thể hại ngươi. Còn ta, thì sẽ không ai tìm ra lại được ta, và cả nếu như tìm ra, thì sẽ không chứng minh được điều gì buộc tôi ta hết. Ngươi hiểu chưa?
- Vâng, thưa ông Won. Tôi sẽ làm theo lệnh ông nhưng lỡ ba thằng này dùng mưu nọ chước kia toan lừa gạt tôi? Lỡ chúng không chịu đưa xâu chuỗi?..
Sự im lặng kéo dài. Sau đó, ông Won mỉm cười nói :
- Nếu vậy thì ta không quan tâm đến chúng nữa. Ngươi cứ tống khứ chúng theo khả năng ngươi, rồi chạy trốn. Nhưng ta sẽ rất ngạc nhiên nếu chúng lừa gạt ngươi, chúng cũng quý mạng sống lắm.
Bob rùng mình.
“Mong sao Peter tìm lại được các viên ngọc!” - Bob nghĩ bụng.
Còn Peter thì đang tự hỏi không biết phải làm gì đây. Ngọc trai không còn trong đèn pin nữa, mà cậu đã cam kết giao đèn pin... Dù thế nào đi nữa, chuyến đi sẽ bắt đầu bằng việc quay về Greenland, như vậy cũng tốt rồi.
- Bây giờ, ngươi làm nhanh lên đi - Ông Won ra lệnh.
- Phải, để tôi trói chúng lại, và... - Jensen bắt đầu nói.
Cụ già Hoa ngắt lời :
- Có hay hơn - Cụ nói - và dễ chịu hơn cho mọi người.
Cụ quay sang Chang :
- Rồng con, hãy nhìn ta!
Chang miễn cưỡng nhìn vào mắt ông Won. Ánh nhìn của cụ già người Hoa trở nên dữ dội và chăm chú.
- Rồng con, ngươi đang buồn ngủ - Cụ già nói như niệm thần chú - Ngươi quá mệt mỏi! Ngươi rất muốn ngủ! Giấc ngủ đang chiếm lấy ngươi... mắt người nhắm lại.
Bob và Peter thấy mí mắt của Chang chớp chóp một hồi. Rồi Chang cố gắng mở mắt ra.
- Mắt ngươi nhắm lại! - Ông Won lặp lại mệnh lệnh - Ngươi không thể chống lại ý muốn của ta.
Hai thám tử thấy mí mắt của Chang thật sự khép lại. Ông Won nói tiếp bằng một giọng dịu dàng, nài nỉ :
- Ngươi buồn ngủ... càng lúc buồn ngủ hơn. Giấc ngủ đang ập xuống ngươi như màn đêm. Ngươi đang chìm vào giấc ngủ... Một lát nữa thôi, ngươi sẽ ngủ thiếp đi và chỉ thức dậy khi được ra lệnh... Ngủ đi, rồng con, ngủ đi nào... ngủ đi... ngủ đi.
Đột nhiên, Chang, đúng là ngủ thiếp đi, rồi ngã sụp xuống. Một gia nhân giữ Chang lại và mang cậu đi, trong tư thế bất động.
- Bây giờ đến lược ngươi, kẻ đã giấu ngọc của ta! - Ông Won nói Peter - Hãy nhìn ta.
Peter cũng cố thử không nhìn vào ánh mắt thôi miên của cụ già. Nhưng không được. Đôi mắt cụ thu hút Peter như nam châm. Peter cố chống lại giấc ngủ đang xâm chiếm lấy mình, trong khi ông Won tiếp tục niệm thần chú. Trong vài phút, một sự mệt lả, như cậu chưa từng cảm thấy, lan truyền khắp tứ chi, rồi đến lược Peter cũng ngã vào tay một gia nhân đang thản nhiên chờ đợi.
Biết rõ rằng đây là một hiện tượng hoàn toàn khoa học, được một số nhà giải phẫu sử dụng như một cách để gây mê, Bob không hề cảm thấy sợ hãi khi ông Won quay sang cậu :
- Đến lược ngươi, hỡi con người nhỏ nhất nhưng có trái tim dũng cảm nhất - Cụ già người Hoa thì thầm - đến lược ngươi ngủ giống như hai ban ngươi... Ngủ... Ngủ.
Bob nhắm mắt lại. Ngay khi Bob ngã xuống về phía trước, có một gia nhân chụp lấy cậu rồi mang đi.
Ông Won níu Jensen lại, khi hắn định bước ra :
- Chúng sẽ ngủ cho đến khi ngươi đến đích. Khi ấy ngươi hãy ra lệnh cho chúng thức tỉnh, và chúng sẽ thức dậy. Sau đó, nếu chúng đưa xâu chuỗi cho ngươi, thì ngươi phải thả chúng ra. Nếu không...
Cụ già thực hiện một cử chỉ hùng hồn.
- Nếu không, ngươi có thể cắt cổ chúng.
- Thời gian hả? Sao thời gian tử tế thế - Peter buồn rầu nói - Hình như chỉ có mình thời gian chỉ tốt với bọn mình. Hai cậu hãy kể cho mình nghe hai cậu bị bắt như thế nào.
- Bọn chúng chờ sẵn ở cuối khe Thực Quản - Chang trả lời - Chúng định bắt cả ba. Nhưng mình đã thấy bóng một tên. Khi ấy, chúng vồ lấy bọn mình. Mình la lên để báo cho cậu. Một lúc sau là mình bị trói và bị nhét giẻ vào miệng.
- Sau đó, chúng mưu toan lôi cậu vào bẫy luôn - Bob kể tiếp - Chúng làm tín hiệu đèn. Phải chi cậu nhìn thấy được bộ mặt của Jensen khi hắn hiểu cậu khôn hơn là hắn tưởng! Hắn tức điên lên. Hắn đòi người của hắn phải chui qua khe Thực Quản để bắt cậu, nhưng tất cả đều không chịu đi: Chúng to lớn quá sẽ bị kẹt trong đó luôn.
- Hắn đuổi theo bọn mình sát hơn là bọn mình tưởng, và khi bọn mình tới vực hẻm, hắn đã nhìn thấy bọn mình đi hướng nào. Hắn suy ra phần còn lại. Rõ ràng hắn biết hầm và mỏ thông với nhau, và hắn cũng biết là có thể vào mỏ qua cái hang, giữa hai khối đá vàng. Nên hắn lao sang đầu bên kia để tóm bọn mình. Hắn còn để người lại lối vào hang, phòng trường hợp bọn mình quay lại. Hắn đã khôn hơn mình nghĩ nhiều, vậy mình cứ tưởng mình có sáng kiến hay lắm.
- Ôi! Bọn mình không may mắn, thế thôi - Peter nói - Nhưng điều không hay cũng có cái hay. Giờ thì cậu đã biết rõ ràng Jensen là một tên vô lại, biết rằng nhân công làm việc cho hắn, chứ không làm việc cho nhà cậu: điều này giải thích cho tất cả những tai nạn đã xảy ra.
- Chưa đâu. Jensen và người của hắn có lợi? Bất hạnh của gia đình mình đã bắt đầu hơn một năm nay. Lúc đó không ai biết là có xâu chuỗi thần.
- Đúng, cũng bí ẩn thật - Bob thừa nhận - Dù sao, bọn mình vừa mới bị bắt thì có một người tới, người đó báo cho cho Jensen biết rằng thung lũng và mỏ đầy ắp người đang tìm kiếm bọn mình. Jensen tức điên lên. Rồi hắn nảy ra sáng kiến. Hắn bỏ Chang và mình mỗi đứa vào một thùng rượu vang, rồi đóng đinh lại. Rồi hắn cho hai thùng lên một cái toa nhỏ đẩy ra đến cửa hầm. Sau đó chỉ cần chuyển hai thùng lên chiếc xe tải kín chạy đi San Francisco
- Hắn rất xảo trá - Chang nhận xét - Thậm chí, mình còn nghe hắn trả lời một người hỏi hắn có nhìn thấy bọn mình không rằng: “Không, tôi không gặp. Nhưng có người thấy ba cậu trên con đường mòn đi San Francisco. Tôi sẽ đi hướng này và tôi sẽ không trở về, nếu chưa tìm ra ba cậu”. Như vậy, hắn viện cớ để vắng mặt lâu, các cậu hiểu không?
Peter gật đầu.
- Tay Jensen này là một tên vô lại - Peter nói - nhưng rất khôn.
- Xe tải dừng lại cách Greenland vài dặm - Bob nói tiếp - Chúng đã cho phép bọn mình ra khỏi thùng rượu và cho bọn mình sang nằm trong phần sau của một chiếc xe hòm, dưới một tấm chăn. Jensen ra lệnh cho phần lớn nhân công trở về Greenland, nhập vào đám người tìm kiếm và cản không cho họ đi về hướng vực hẻm Hash, nơi bọn mình đã bỏ ngựa lại. Hắn còn chỉ thị cho chúng mang cậu đi San Francisco, Peter à, đến một địa chỉ nào đó mà hắn đưa cho chúng - tất nhiên là nếu bắt được câu.
- Có thể chúng đã tóm được mình, nhưng chúng vẫn không có xâu chuỗi! - Peter tự hào nói.
- Trên đường đi, xe hòm vượt mọi kỉ lục tốc độ - Chang nói - Đến San Francisco, xe chạy xuống bãi đậu xe ngầm. Tại đó có những người Hoa đang chờ, họ cởi trói, cho bọn mình đi tắm rửa, dọn cho bọn mình một bữa ăn thịnh soạn rồi đưa mình vào vào gặp ông Won.
- Chương trình tuyệt quá - Peter nhận xét - Mình cũng rất muốn được dọn một bữa ăn thịnh soạn. Không hiểu sao mình không được như thế.
- Cậu hãy kể cho bọn mình nghe làm thế nào cậu bị bắt. - Chang nói
Nhận xét này biện minh cho những thì thầm trước đây. Peter hoàn toàn hiểu ý.
- Được - Peter nói - mình chỉ cho các cậu biết là mình đã giấu đèn pin dưới một khối đá.
Sau đó, Peter tiếp tục tường thuật những cuộc phiêu lưu của mình. Khi bị bắt rồi, Peter chỉ nói với kẻ chiến thắng rằng cái đèn nằm trong mỏ, ở một nơi mà bọn chúng không đến được. Sau khi bẻ tay Peter để ép cậu phải nói nhiều hơn, bọn chúng đã bịt mắt cậu lại, lôi cậu đến một chiếc xe đậu gần đó và chở cậu đến địa chỉ mà Jensen đã đưa. Theo những gì mà Peter nghe được trong hội thoại giữa bọn chúng, bọn chúng đã thành công trong việc tập trung hướng tìm về sa mạc phía bên kia Greenland và làm cho người đang tìm đi chệch hướng khỏi vực hẻm nơi ba con ngựa đang tự do lang thang.
Chang trịnh trọng tuyên bố như sau :
- Có lẽ cô Lydia và chú Harold lo chết mất. Mặt khác, bọn mình không có cơ may nào thoát khỏi tay ông Won, vì ông Won có thế lực rất lớn. Chỉ còn một việc bọn mình làm được, là trao xâu chuỗi cho ông Won.
- Sau tất cả những gì bọn mình chịu đựng để không mất xâu chuỗi à? - Peter phẫn nộ.
- Mình tin vào lời ông Won - Chang đáp - Cụ đã nói bọn mình se không bị hại và những khó khăn của cô Lydia sẽ kết thúc. Có thể mong gì hơn nữa?
- Cậu có nghĩ rằng cụ thật sự tưởng ngọc trai kéo dài tuổi thọ của cậu à? - Peter hỏi - Nghe y như chuyện thần thoại!
- Ai biết - Chang nói - Chắc chắn ông Won tin điều này, nhưng bọn mình không biết cụ có sai không nữa. Mới đây, các nhà bác học phương Tây đã phát hiện rằng da của một loại cóc nào đó có chứa một chất rất quí, trong khi người Hoa đã biết điều này từ mấy thế kỷ rồi. Ngoài ra trong y học, đôi khi lòng tin tác dụng hiệu quả hơn phương thuốc. Chỉ cần ông Won tin tưởng vào quyền lực của những viên ngọc, là chúng có thể giúp ích cụ rồi.
- Mình, thì mình đang tự hỏi - Bob nói - không biết có liên quan gì đến con ma xanh. Con ma và xâu chuỗi đã xuất hiện hầu như tại cùng một nơi, vào cùng thời điểm.
Chang nói lớn lên :
- Thưa ông Won, chúng cháu đã quyết định xong
Bức thảm treo tường được kéo ra. Ông Won tiến tới. Theo ông, có Jensen và ba gia nhân mang dép.
- Rồng con đã quyết định thế nào? - Ông hỏi.
Có lẽ cụ nghe được tất cả những gì các cậu đã nói, ngoại trừ lúc thì thầm, nhưng Chang vẫn bỏ công thông báo cho cụ về quyết định ba cậu đã thống nhất :
- Các viên ngọc trai nằm trong mỏ. Chúng cháu đồng ý đưa cho Jensen để hắn trao lại cho cụ.
- Ồ! Không - Ông Won nói dịu dàng - Các cháu hãy nói Jensen biết xâu chuỗi nằm ở đâu, rồi ta sẽ để cho ông ta đi lấy. Trong khi chờ ông ta về, ba cháu là khách của ta. Sau đó, nếu mọi chuyện ổn, ba cháu sẽ được thả về, và thậm chí ta sẽ không thèm yêu cầu ba cháu giữ bí mật về cuộc phiêu lưu này. Cả nếu như có người tin các cháu, sẽ không ai có thể tìm ra được ta. Kể cả những ngưởi Hoa sống quanh ta, ta cũng là một bí ẩn!
- Không dễ như cụ nghĩ! - Peter la lên - Jensen quá mập để có thể chui qua chỗ đó. Chỉ có một cậu thiếu niên hoặc người đàn ông thật mảnh khảnh...
- Tôi sẽ tìm ra một người... - Jensen định nói.
Ông Won thực hiện một cử chỉ giận dữ :
- Im đi, đồ sâu bọ! Chính ngươi phải mang xâu chuỗi về cho ta. Ta không thể tin tưởng một kẻ khác. Xem cậu bé nói gì nào.
Cụ già người Hoa quay sang nhìn thấu qua Peter. Ánh nhìn của cụ già quá sắt đến nỗi Peter cảm thấy không thể nào nói láo được.
- Có đúng không? - Ông Won hỏi - Jensen không thể tự mình đi lấy xâu chuỗi à?
- Dạ phải, thưa cụ. - Peter trả lời.
- Các viên ngọc nằm trong cái đèn pin cũ, đúng không?
- Dạ đúng, thưa cụ...
- Rồi cháu đã giấu cái đèn... ở đâu?
- Dưới một khối đá.
- Khối đá nào?
- Cháu không giải thích được, thưa cụ. Cháu tin chắc là cháu sẽ tìm ra được đèn pin, nhưng cháu không thể vẽ đường đi được.
- Ta hiểu - Ông Won nói chậm và dường như đang suy nghĩ - Jensen, tình hình rõ rồi, một người lớn không lọt qua được, vậy phải có một cậu bé chui qua. Người hãy mang cả nhóm đi, phải lấy cho bằng được xâu chuỗi.
- Nhưng còn nguy hiểm! - Jensen, kêu lên, khuôn mặt rám nắng của hắn toát đầy mồ hôi. Giả sử bây giờ người ta đang tìm kiếm trong vực hẻm thì sao.
- Không được nói nguy hiểm, mà phải nói rủi ro - Ông Won xẵng giọng đáp - Ngay khi bọn con trai này đưa đèn pin cho ngươi, ngươi thả chúng ngay.
- Chúng sẽ nói! Chúng sẽ tố cáo cho công an bắt tôi!
- Ta sẽ bảo vệ ngươi. Ngươi sẽ nhận được phần thưởng bằng tiền và hộ chiếu ra nước ngoài. Ba cậu không biết các trợ lý của ngươi, nên không thể hại ngươi. Còn ta, thì sẽ không ai tìm ra lại được ta, và cả nếu như tìm ra, thì sẽ không chứng minh được điều gì buộc tôi ta hết. Ngươi hiểu chưa?
- Vâng, thưa ông Won. Tôi sẽ làm theo lệnh ông nhưng lỡ ba thằng này dùng mưu nọ chước kia toan lừa gạt tôi? Lỡ chúng không chịu đưa xâu chuỗi?..
Sự im lặng kéo dài. Sau đó, ông Won mỉm cười nói :
- Nếu vậy thì ta không quan tâm đến chúng nữa. Ngươi cứ tống khứ chúng theo khả năng ngươi, rồi chạy trốn. Nhưng ta sẽ rất ngạc nhiên nếu chúng lừa gạt ngươi, chúng cũng quý mạng sống lắm.
Bob rùng mình.
“Mong sao Peter tìm lại được các viên ngọc!” - Bob nghĩ bụng.
Còn Peter thì đang tự hỏi không biết phải làm gì đây. Ngọc trai không còn trong đèn pin nữa, mà cậu đã cam kết giao đèn pin... Dù thế nào đi nữa, chuyến đi sẽ bắt đầu bằng việc quay về Greenland, như vậy cũng tốt rồi.
- Bây giờ, ngươi làm nhanh lên đi - Ông Won ra lệnh.
- Phải, để tôi trói chúng lại, và... - Jensen bắt đầu nói.
Cụ già Hoa ngắt lời :
- Có hay hơn - Cụ nói - và dễ chịu hơn cho mọi người.
Cụ quay sang Chang :
- Rồng con, hãy nhìn ta!
Chang miễn cưỡng nhìn vào mắt ông Won. Ánh nhìn của cụ già người Hoa trở nên dữ dội và chăm chú.
- Rồng con, ngươi đang buồn ngủ - Cụ già nói như niệm thần chú - Ngươi quá mệt mỏi! Ngươi rất muốn ngủ! Giấc ngủ đang chiếm lấy ngươi... mắt người nhắm lại.
Bob và Peter thấy mí mắt của Chang chớp chóp một hồi. Rồi Chang cố gắng mở mắt ra.
- Mắt ngươi nhắm lại! - Ông Won lặp lại mệnh lệnh - Ngươi không thể chống lại ý muốn của ta.
Hai thám tử thấy mí mắt của Chang thật sự khép lại. Ông Won nói tiếp bằng một giọng dịu dàng, nài nỉ :
- Ngươi buồn ngủ... càng lúc buồn ngủ hơn. Giấc ngủ đang ập xuống ngươi như màn đêm. Ngươi đang chìm vào giấc ngủ... Một lát nữa thôi, ngươi sẽ ngủ thiếp đi và chỉ thức dậy khi được ra lệnh... Ngủ đi, rồng con, ngủ đi nào... ngủ đi... ngủ đi.
Đột nhiên, Chang, đúng là ngủ thiếp đi, rồi ngã sụp xuống. Một gia nhân giữ Chang lại và mang cậu đi, trong tư thế bất động.
- Bây giờ đến lược ngươi, kẻ đã giấu ngọc của ta! - Ông Won nói Peter - Hãy nhìn ta.
Peter cũng cố thử không nhìn vào ánh mắt thôi miên của cụ già. Nhưng không được. Đôi mắt cụ thu hút Peter như nam châm. Peter cố chống lại giấc ngủ đang xâm chiếm lấy mình, trong khi ông Won tiếp tục niệm thần chú. Trong vài phút, một sự mệt lả, như cậu chưa từng cảm thấy, lan truyền khắp tứ chi, rồi đến lược Peter cũng ngã vào tay một gia nhân đang thản nhiên chờ đợi.
Biết rõ rằng đây là một hiện tượng hoàn toàn khoa học, được một số nhà giải phẫu sử dụng như một cách để gây mê, Bob không hề cảm thấy sợ hãi khi ông Won quay sang cậu :
- Đến lược ngươi, hỡi con người nhỏ nhất nhưng có trái tim dũng cảm nhất - Cụ già người Hoa thì thầm - đến lược ngươi ngủ giống như hai ban ngươi... Ngủ... Ngủ.
Bob nhắm mắt lại. Ngay khi Bob ngã xuống về phía trước, có một gia nhân chụp lấy cậu rồi mang đi.
Ông Won níu Jensen lại, khi hắn định bước ra :
- Chúng sẽ ngủ cho đến khi ngươi đến đích. Khi ấy ngươi hãy ra lệnh cho chúng thức tỉnh, và chúng sẽ thức dậy. Sau đó, nếu chúng đưa xâu chuỗi cho ngươi, thì ngươi phải thả chúng ra. Nếu không...
Cụ già thực hiện một cử chỉ hùng hồn.
- Nếu không, ngươi có thể cắt cổ chúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.