Chương 16
Alfred Hitchcock
01/04/2016
CHIẾN THẮNG VÀ… THẤT BẠI
Bốn bạn cảm thấy phần còn lại của buổi chiều như bất tận. Để bù lại thời gian bắt Hans và Konrad phải bỏ công việc. Peter, Bob và Gus làm việc cho thím Mathilda. Thím giao cho ba bạn phải sơn lại một lô ghế để ngoài vườn. Những chiếc ghế này, sau khi xử lý xong, sẽ trông y như mới và sẵn sàng để bán lại.
Phần mình, Hannibal bỏ ra những giờ tiếp theo trong xưởng sữa chữa, để chế tạo một món đồ mới phát minh. Ba bạn đã hoài công hỏi Hannibal về món đồ bí ẩn. Babal nhất định không chịu nói gì, nhưng tất cả đều nghi ngờ rằng vật đó sẽ được sử dụng tối nay, khi đi lấy lại Con Mắt Lửa…
Cuối ngày, bốn cậu ăn tối tại nhà ông bà Jones. Sau bữa ăn, Hans lái chiếc xe tải nhẹ ra đậu cách đó vài khu nhà, ở một nơi đã thống nhất trước. Hans kiên nhẫn chờ tại đó, đúng như Hannibal yêu cầu.
- Và bây giờ, thám tử trưởng nói với ba bạn, ta phải tạo một hướng giả, phòng trường hợp có ai rình chúng ta. Mình đã gọi điện thoại đến hãng Gerlbert để xin xe Rolls và chú Warrington ngay khi trời tối. Lúc đó, chúng ta phải sẵn sàng.
- Cậu có tưởng tượng rằng đây là lần cuối cùng bọn mình có quyền sử dụng chú Warrington và chiếc xe không? Peter kêu lên. Sau này, bọn mình sẽ phải đi bộ.
- Chúng ta vẫn còn xe đạp và xe tải nhỏ - Hannibal đáp.
- Không đủ - Peter càu nhàu. Có thể, bọn mình sẽ cần xe tải đúng lúc xe không rảnh. Mình có cảm giác thím Mathilda hơi ngán cứ phải cho bọn mình mượn xe hoài. Mà không có phương tiện đi lại, thì vĩnh biệt Ba Thám Tử Trẻ!
- Chúng ta sẽ cố gắng hết sức mình, Hannibal nói. Nhưng cậu nói đúng. Các cuộc điều tra sẽ khó khăn hơn.
Gus thắc mắc hỏi thăm về chiếc xe Rolls và về cách mà Babal đã dành dược quyền sử dụng xe.
- Nhưng từ nay, hết rồi, Peter kết luận. Bọn mình đành phải chịu thua.
- Đúng là phiền thật. Gus thừa nhận. Mình cũng thấy là miền Nam Californie này có diện tích rất rộng lớn. Chắc chắn là các cậu cần ôtô.
- Ôi! Chúng ta sẽ nghĩ ra cách khác! Hannibal cam đoan. Ta hãy chuẩn bị dàn cảnh! Mỗi cậu hãy xỏ một áo vét của mình, chồng lên áo đang mặc. Các cậu phải mặc như thế để đi đến xưởng. Xem này, đây có bốn áo vét cũ của mình.
Hannibal vừa nói vừa lấy ra khỏi tủ và phân phát bốn cái áo vét kiểu khác nhau. Peter, Bob, Gus và chính Hannibal cố gắng mặc vào. Áo không vừa lắm và thậm chí Peter khó khăn lắm mới chui vào áo được.
- Trời đất! Bà Mathilda Jones la lên khi thấy bốn cậu ăn mặc kỳ quặc như thế. Các cháu chơi trò gì vậy? Thím thật không hiểu nổi thanh niên ngày nay.
- Tụi cháu định đánh lừa một người, thím Mathilda à, Hannibal giải thích sơ sơ.
Ông Titus Jones cười.
- Từ xưa đến giờ, thanh niên luôn hành động như thế, bà Mathilda à. Ông nói với vợ. Khi bằng tuổi Babal, anh cũng thích chọc phá người ta.
Hannibal và ba bạn rời khỏi nhà ông bà Jones để vào xưởng sửa chữa. Món đồ do thám tử trưởng làm đang nằm trên bàn. Đó là một vật bằng kim loại, hình dáng tròn, có gắn cán thật dài, hơi giống máy đánh bóng sàn nhà chạy điện. Có một cặp tai nghe nối liền với phần tròn của máy bằng dây.
Peter, Gus và Bob cũng nhìn thấy trong một góc bốn manequin thợ may mà chú Titus đã mua cách đây vài ngày. Hannibal đã đặt chúng xếp hàng như lính đang giễu binh.
- Bây giờ, ta hãy mặc quần áo cho từng thằng manequin! Babal ra lệnh. Các cậu hãy cởi áo vét đang mặc ra, và xỏ vào mấy thằng manequin. Chính vì vậy mà mình đã bảo các cậu mặc mấy áo này. Nếu có kẻ theo dõi chúng ta từ khi chúng ta về, thì không nên để hắn thấy chúng ta mang thêm áo vét đến đây… Ta hãy làm nhanh lên!
Ba bạn không hiểu, nhưng vẫn tuân lệnh. Mỗi cậu xỏ cho một manequin một chiếc áo vét, cài nút từ trên xuống dưới. Khi làm xong, Hannibal xem xét mấy thằng hình.
- Sẽ không lừa được đâu. Peter tuyên bố. Ý mình nói… nếu cậu hy vọng người ta sẽ tưởng đó là người thật.
- Chờ một chút! Babal nói. Chúng ta sẽ gắn thêm đầu. Trông chúng sẽ hay hơn nhiều. Nhìn này! Đây là mấy cái đầu!
Hannibal mở bao giấy lấy ra bốn quả bóng xẹp màu xanh.
- Mỗi cậu hãy thổi vào những quả bóng này cho đến khi bằng kích thước đầu người. Sau đó, các cậu sẽ cột vào cổ manequin.
Nhưng cả khi xong, mấy thằng manequin cũng trông không giống người thật.
- Khi trời tối, sẽ giống hơn. Hannibal cam đoan.
Bốn cậu ngồi chờ. Trời tối dần. Trông bốn thằng manequin đầu bóng có một vẻ kỳ lạ và hơi đáng sợ.
Đột nhiên có tiếng còi xe vang lên ngoài kho bãi.
- Chú Warrington đó, Hannibal nói. Mình đã dặn chú phải cho xe đến thật gần đây nhất. Thôi đi nào! Mỗi cậu hãy ôm một thằng manequin!
Bốn cậu ẵm Manequin luồn lách trong bóng tối đến xe Rolls đang đậu. Warrington đã mở cửa sẵn. Đèn xe tắt.
- Tôi đây, thưa cậu Hannibal, bác tài nói. Sẵn sàng phục vụ cậu như mọi khi.
- Chú Warrington ơi, cháu mang hành khách đến cho chú. Hannibal thông báo. Manequin giả dạng bọn cháu.
- Được lắm! Warrington nói, chú không bao giờ ngạc nhiên xúc động vì bất cứ điều gì. Để tôi giúp cậu xếp chúng.
Hai chú cháu đặt manequin chặt vào yên xe. Từ bên ngoài, chỉ nhìn thấy hình bóng mơ hồ và những cái đầu gật gù. Với chút trí tưởng tượng, có thể nghĩ đó là bốn cậu đang ngồi và trò chuyện với nhau.
- Vậy tốt quá, chú Warrington à. Hannibal tuyên bố. Bây giờ, chú hãy chạy với vận tốc khá nhanh đến con dường dọc theo bờ biển, rồi chú quẹo về hướng mấy ngọn đồi và cho xe chạy trong khoảng hai giờ. Sau đó chú trở về đây, bỏ manequin xuống. Sau này, e rằng chú cháu ta sẽ không có dịp gặp lại nhau nữa. Tụi cháu sẽ không được phép sử dụng xe chú nữa.
- Tôi hiểu, chú tài nói khẽ, tôi cùng rất lấy làm buồn. Tôi rất thích thú được làm việc cùng các cậu. Thôi! Tôi phải đi đây!
- Chú hãy cho xe chạy ra mà không bật đèn pha. Hannibal dặn thêm. Chú hãy chờ sau khi quẹo góc đường hãy bật đèn xe lên.
Bốn bạn nhìn theo chiếc xe to lớn chạy ra khỏi kho bãi, đèn tắt hết, y như không muốn bị để ý.
- Như vậy, có thể đánh lạc hướng kẻ thù của bọn mình, nếu lỡ chúng có theo dõi - Bob tuyên bố. Chúng sẽ tưởng xe Rolls đang chở bọn mình. Ít nhất lúc đầu, chúng sẽ tưởng thế.
- Mình tin chắc bọn chúng sẽ theo dõi xe để xem chúng ta đi dâu. Hannibal nói thêm. Bây giờ đã đến lúc ta hành động. Các bạn ơi! Ta hãy ra bằng ngã Đường Hầm Cánh Cửa Đỏ gặp anh Hans và xe tải. Peter ơi, mình giao cho cậu trách nhiệm mang máy rà của mình.
Peter cầm lấy dụng cụ có cán dài sếp đưa. Rồi bốn bạn rời khỏi kho bãi bằng cách đi qua cái mà Hannibal gọi là Đường Hầm Cánh Cửa Đỏ, là một hành lang ngoằn ngoèo, được giới hạn bởi những tấm ván, nằm ở cuối sân. Bốn bạn ra đến một con đường nhỏ tối tăm, và đi dọc theo nhiều khu nhà trước khi gặp được anh Hans và xe, đang chờ ở một góc đường vắng vẻ. Tất cả leo lên xe, xe chạy ngay. Theo bốn bạn, thì không có ai theo dõi hết!
Đường đi đến Vực Hẻm Mặt Đồng Hồ suôn sẻ. Khi xe tải nhỏ dừng lại trước ngôi nhà bị đập phá hết một nửa, và khi Hans đã tắt máy. Babal vểnh tai lắng nghe, xung quanh không có gì động dậy. Sự im lặng tột bậc ngự trị trên bãi đất. Nhiều xe tải đang tập hợp trên bãi cỏ, quanh chiếc xe ủi khổng lồ, chờ sáng mai tiếp tục làm việc. Cũng may là không có bảo vệ đêm.
- Anh Hans ơi, khi bọn em xuống xe, Hannibal nói, anh hãy quay lui và dùng xe chặn đường lại. Rồi anh hãy để ý nhìn. Nếu anh thấy có người, anh hãy báo bọn em bằng cách bấm còi xe.
- Được! Hans trả lời.
- Còn bây giờ, Hannibal hạ giọng xuống nói tiếp, ta hãy xem máy rà của mình có biết hỏi đại bàng chỉ cho ta đúng chỗ hay không.
- Mình rất muốn hiểu cậu đang nói gì, Peter nói khẽ, trong khi tất cả đang xuống xe và lấy xuổng, cuốc và cái mà Hannibal gọi là máy rà ra khỏi xe. Nhưng Hannibal không chịu giải thích ngay. Cậu chờ đến một nơi nào đó trên bãi cỏ.
- Các cậu có thấy dụng cụ này không? Khi ấy Hannibal nói. Đó là cái máy rà kim loại. Nó có thể tìm ra bất kỳ vật kim loại nào chôn dưới đất. Thậm chí chôn sâu gần một mét.
- Nhưng Con Mắt Lửa đâu phải bằng kim loại! Bob bắt bẻ.
- Tất nhiên! Nhưng, lúc chiều khi mình giả bộ cột dây giày, mình đã nhét một đồng bạc nửa đôla xuống đất để đánh dấu chỗ cần đào. Mà mấy đồng nửa đôla có khắc hình đại bàng ở mặt trái. Lúc nãy, mình nói về đại bàng đó đó.
Gus nêu ra một nhận xét.
- Nhưng, Hannibal ơi, lúc cậu nhét đồng tiền xuống, thì chưa được hai giờ rưỡi! Lúc đó mới hai giờ mười lăm thôi!
- Mình biết chứ! Nên mình đã ước tính gần đúng chỗ mà mũi nhọn bóng núi sẽ đến vào giờ hệ trọng… Theo mình nghĩ, chắc là rất gần.
Nói xong, Hannibal đặt phần phẳng của máy rà xuống mặt đất. Rồi cậu đeo hai cái nghe vào tai, xoay một cái nút, rồi bắt đầu thả máy rà đây đó trên bãi cỏ.
- Ngay khi nó phát hiện được một vật kim loại, nó sẽ kêu lên. Hannibal thông báo. Trời tối quá, nhưng dường như lúc chụp hình cái nhà, mình đứng đúng chỗ này.
Hannibal đi những vòng tròn cùng lúc càng rộng dần, đẩy cái máy phía trước. Một hồi sau, Hannibal chán quá và đến lượt Peter làm thay. Nhưng máy rà vẫn im lặng.
Peter tiếp tục cuộc tìm kiếm trở lại. Đột nhiên, cậu giật mình. Máy vừa mới phát ra một tiếng ù ù nhỏ.
- Trở lui. Cậu vừa mới đi qua nó! Hannibal thì thầm.
Peter tuân lệnh và kéo máy rà về phía mình. Tiếng ù ù lập lại ngay và vẫn kêu khi Peter để yên máy rà tại chỗ.
- Rồi! Tìm ra rồi! Peter phấn khởi la lên.
Hannibal ngồi xưống và lấy đèn pin treo ở thắt lưng. Cậu rọi ánh sáng xuống dưới đất cho đến khi tìm ra đồng tiền.
- May quá! Hannibal nói. Ta chỉ còn đào nữa là xong! Có thể mình đã không định vị đúng chỗ, và chúng ta sẽ phải đào một cái lỗ thật to!
Peter gần như giật cuốc ra khỏi tay Bob và tiến hành đào bới. Peter làm việc hiệu quả và nhanh. Lỗ càng lúc càng sâu, càng rộng ra. Peter không cho phép bạn giúp.
- Các cậu chỉ làm cho mình bị vướng thêm, Peter nói. Làm một mình, nhanh hơn!
Ngoài tiếng cuốc, trong vực hẻm không có tiếng động nào khác. Cả mấy con côn trùng cũng im lặng. Hannibal, Bob và Gus lắng tai nghe, không nói một lời nào, vẫn hy vọng nghe thấy tiếng kêu rít của sắt vào hộp chứa Con Mắt Lửa. Nhưng không có gì xảy ra hết. Chẳng bao lâu, Peter đưa một bàn tay dính đầy đất lên cái trán đầy mồ hôi.
- Babal ơi, Peter nói, chắc cậu nhầm chỗ rồi.
Thám tử trưởng không trả lời. Cậu đang suy nghĩ. Hannibal nhìn ngôi nhà, rất khó thấy trong bóng đêm, rồi nhìn hình bóng đỉnh núi đang hiện lên một cách mơ hồ trên bầu trời. Cậu thực hiện một bước tiến lên phía trước.
- Cậu hãy thử đào phía bên này lỗ.
Peter không nói gì và tuân lệnh. Cậu lấy cái xẻng và xúc ra một đống đất. Rồi, cậu làm lại. Đột nhiên, xẻng của Peter chạm phải đá. Nhưng có phải là đá không?
- Mình đã tìm thấy một cái gì rồi! Peter thốt lên.
- Xem nào, Hannibal nói.
Chiếu đèn xuống, Hannibal nhìn thấy một cái hộp vuông nhỏ, dường như bằng đá, đang nhô lên khỏi đất. Cậu dùng móng tay lấy hết đất ra.
- Đó là cái hộp! Cậu nói khẽ. Bob, cậu hãy cầm dùm cái đèn, trong khi mình thử mở hộp!
Hannibal xúc động mớ nắp ra. Khi đó, tất cả nhìn thấy, trên một lớp bông gòn trắng, một viên đá đỏ óng ánh lên.
- Đúng nó rồi! Con Mắt Lửa! Peter mừng điên la lên. U ra! Bọn mình đã tìm thấy!
- U ra! U ra! Bob và Gus la theo.
Hannibal sắp nói một cái gì đó. Đột nhiên, cậu lặng người đi. Ba bạn cũng lặng người theo.
Ánh sáng tràn ngập chiếu sáng bóng tối xung quanh bốn bạn. Bây giờ, bốn cậu đang đứng ở giữa một vòng vây những đèn chiếu. Bốn cậu chói mắt thấy mơ hồ những bóng đen đang di chuyển phía sau đèn chiếu. Những bóng người này đang tiến đến chỗ bốn cậu. Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai bốn cậu:
- Bọn nhóc giỏi lắm! Cuối cùng bọn nhóc cũng thành công! Nào, đưa cho tôi viên rubi!
Bốn bạn buồn rầu thấy bốn người đàn ông có ria xuất hiện bên cạnh mình. Một tên đang hươ một khẩu súng to tướng, đầy đe dọa.
- Băng Ria Đen! Bob rên. Bọn chúng chờ mình tại chỗ! Chắc bọn chúng núp sau các xe tải…
Tên cướp Joe mỉm cười.
- Chúng tôi nghe nói các cậu có đến đây lúc chiều, hắn nói. Chúng tôi tin chắc là các cậu sẽ trở lại.
Ba bạn của Hannibal ngạc nhiên thấy rằng thám tử trưởng trông hầu như hoàn toàn khiếp sợ. Hai tay Hannibal run rẩy. Cái hộp và viên rubi tuột ra khỏi tay và rơi xuống lỗ.
- Để… để tôi… tôi lượm lên! Hannibal thông báo bằng một giọng run sợ.
Hannibal cúi xuống, bới đất và lượm viên đá lên.
- Đây… đây này! Hannibal nói cà lăm. Lấy đi! Cầm đi!
Nói xong, bằng một động tác nhanh nhẹn, Hanniibal ném viên đá thật xa, qua khỏi đầu của tên Victor. Viên đá đi theo một đường parabôn, rồi biến mất vào vòng tối, phía sau đèn chiếu.
Bốn bạn cảm thấy phần còn lại của buổi chiều như bất tận. Để bù lại thời gian bắt Hans và Konrad phải bỏ công việc. Peter, Bob và Gus làm việc cho thím Mathilda. Thím giao cho ba bạn phải sơn lại một lô ghế để ngoài vườn. Những chiếc ghế này, sau khi xử lý xong, sẽ trông y như mới và sẵn sàng để bán lại.
Phần mình, Hannibal bỏ ra những giờ tiếp theo trong xưởng sữa chữa, để chế tạo một món đồ mới phát minh. Ba bạn đã hoài công hỏi Hannibal về món đồ bí ẩn. Babal nhất định không chịu nói gì, nhưng tất cả đều nghi ngờ rằng vật đó sẽ được sử dụng tối nay, khi đi lấy lại Con Mắt Lửa…
Cuối ngày, bốn cậu ăn tối tại nhà ông bà Jones. Sau bữa ăn, Hans lái chiếc xe tải nhẹ ra đậu cách đó vài khu nhà, ở một nơi đã thống nhất trước. Hans kiên nhẫn chờ tại đó, đúng như Hannibal yêu cầu.
- Và bây giờ, thám tử trưởng nói với ba bạn, ta phải tạo một hướng giả, phòng trường hợp có ai rình chúng ta. Mình đã gọi điện thoại đến hãng Gerlbert để xin xe Rolls và chú Warrington ngay khi trời tối. Lúc đó, chúng ta phải sẵn sàng.
- Cậu có tưởng tượng rằng đây là lần cuối cùng bọn mình có quyền sử dụng chú Warrington và chiếc xe không? Peter kêu lên. Sau này, bọn mình sẽ phải đi bộ.
- Chúng ta vẫn còn xe đạp và xe tải nhỏ - Hannibal đáp.
- Không đủ - Peter càu nhàu. Có thể, bọn mình sẽ cần xe tải đúng lúc xe không rảnh. Mình có cảm giác thím Mathilda hơi ngán cứ phải cho bọn mình mượn xe hoài. Mà không có phương tiện đi lại, thì vĩnh biệt Ba Thám Tử Trẻ!
- Chúng ta sẽ cố gắng hết sức mình, Hannibal nói. Nhưng cậu nói đúng. Các cuộc điều tra sẽ khó khăn hơn.
Gus thắc mắc hỏi thăm về chiếc xe Rolls và về cách mà Babal đã dành dược quyền sử dụng xe.
- Nhưng từ nay, hết rồi, Peter kết luận. Bọn mình đành phải chịu thua.
- Đúng là phiền thật. Gus thừa nhận. Mình cũng thấy là miền Nam Californie này có diện tích rất rộng lớn. Chắc chắn là các cậu cần ôtô.
- Ôi! Chúng ta sẽ nghĩ ra cách khác! Hannibal cam đoan. Ta hãy chuẩn bị dàn cảnh! Mỗi cậu hãy xỏ một áo vét của mình, chồng lên áo đang mặc. Các cậu phải mặc như thế để đi đến xưởng. Xem này, đây có bốn áo vét cũ của mình.
Hannibal vừa nói vừa lấy ra khỏi tủ và phân phát bốn cái áo vét kiểu khác nhau. Peter, Bob, Gus và chính Hannibal cố gắng mặc vào. Áo không vừa lắm và thậm chí Peter khó khăn lắm mới chui vào áo được.
- Trời đất! Bà Mathilda Jones la lên khi thấy bốn cậu ăn mặc kỳ quặc như thế. Các cháu chơi trò gì vậy? Thím thật không hiểu nổi thanh niên ngày nay.
- Tụi cháu định đánh lừa một người, thím Mathilda à, Hannibal giải thích sơ sơ.
Ông Titus Jones cười.
- Từ xưa đến giờ, thanh niên luôn hành động như thế, bà Mathilda à. Ông nói với vợ. Khi bằng tuổi Babal, anh cũng thích chọc phá người ta.
Hannibal và ba bạn rời khỏi nhà ông bà Jones để vào xưởng sửa chữa. Món đồ do thám tử trưởng làm đang nằm trên bàn. Đó là một vật bằng kim loại, hình dáng tròn, có gắn cán thật dài, hơi giống máy đánh bóng sàn nhà chạy điện. Có một cặp tai nghe nối liền với phần tròn của máy bằng dây.
Peter, Gus và Bob cũng nhìn thấy trong một góc bốn manequin thợ may mà chú Titus đã mua cách đây vài ngày. Hannibal đã đặt chúng xếp hàng như lính đang giễu binh.
- Bây giờ, ta hãy mặc quần áo cho từng thằng manequin! Babal ra lệnh. Các cậu hãy cởi áo vét đang mặc ra, và xỏ vào mấy thằng manequin. Chính vì vậy mà mình đã bảo các cậu mặc mấy áo này. Nếu có kẻ theo dõi chúng ta từ khi chúng ta về, thì không nên để hắn thấy chúng ta mang thêm áo vét đến đây… Ta hãy làm nhanh lên!
Ba bạn không hiểu, nhưng vẫn tuân lệnh. Mỗi cậu xỏ cho một manequin một chiếc áo vét, cài nút từ trên xuống dưới. Khi làm xong, Hannibal xem xét mấy thằng hình.
- Sẽ không lừa được đâu. Peter tuyên bố. Ý mình nói… nếu cậu hy vọng người ta sẽ tưởng đó là người thật.
- Chờ một chút! Babal nói. Chúng ta sẽ gắn thêm đầu. Trông chúng sẽ hay hơn nhiều. Nhìn này! Đây là mấy cái đầu!
Hannibal mở bao giấy lấy ra bốn quả bóng xẹp màu xanh.
- Mỗi cậu hãy thổi vào những quả bóng này cho đến khi bằng kích thước đầu người. Sau đó, các cậu sẽ cột vào cổ manequin.
Nhưng cả khi xong, mấy thằng manequin cũng trông không giống người thật.
- Khi trời tối, sẽ giống hơn. Hannibal cam đoan.
Bốn cậu ngồi chờ. Trời tối dần. Trông bốn thằng manequin đầu bóng có một vẻ kỳ lạ và hơi đáng sợ.
Đột nhiên có tiếng còi xe vang lên ngoài kho bãi.
- Chú Warrington đó, Hannibal nói. Mình đã dặn chú phải cho xe đến thật gần đây nhất. Thôi đi nào! Mỗi cậu hãy ôm một thằng manequin!
Bốn cậu ẵm Manequin luồn lách trong bóng tối đến xe Rolls đang đậu. Warrington đã mở cửa sẵn. Đèn xe tắt.
- Tôi đây, thưa cậu Hannibal, bác tài nói. Sẵn sàng phục vụ cậu như mọi khi.
- Chú Warrington ơi, cháu mang hành khách đến cho chú. Hannibal thông báo. Manequin giả dạng bọn cháu.
- Được lắm! Warrington nói, chú không bao giờ ngạc nhiên xúc động vì bất cứ điều gì. Để tôi giúp cậu xếp chúng.
Hai chú cháu đặt manequin chặt vào yên xe. Từ bên ngoài, chỉ nhìn thấy hình bóng mơ hồ và những cái đầu gật gù. Với chút trí tưởng tượng, có thể nghĩ đó là bốn cậu đang ngồi và trò chuyện với nhau.
- Vậy tốt quá, chú Warrington à. Hannibal tuyên bố. Bây giờ, chú hãy chạy với vận tốc khá nhanh đến con dường dọc theo bờ biển, rồi chú quẹo về hướng mấy ngọn đồi và cho xe chạy trong khoảng hai giờ. Sau đó chú trở về đây, bỏ manequin xuống. Sau này, e rằng chú cháu ta sẽ không có dịp gặp lại nhau nữa. Tụi cháu sẽ không được phép sử dụng xe chú nữa.
- Tôi hiểu, chú tài nói khẽ, tôi cùng rất lấy làm buồn. Tôi rất thích thú được làm việc cùng các cậu. Thôi! Tôi phải đi đây!
- Chú hãy cho xe chạy ra mà không bật đèn pha. Hannibal dặn thêm. Chú hãy chờ sau khi quẹo góc đường hãy bật đèn xe lên.
Bốn bạn nhìn theo chiếc xe to lớn chạy ra khỏi kho bãi, đèn tắt hết, y như không muốn bị để ý.
- Như vậy, có thể đánh lạc hướng kẻ thù của bọn mình, nếu lỡ chúng có theo dõi - Bob tuyên bố. Chúng sẽ tưởng xe Rolls đang chở bọn mình. Ít nhất lúc đầu, chúng sẽ tưởng thế.
- Mình tin chắc bọn chúng sẽ theo dõi xe để xem chúng ta đi dâu. Hannibal nói thêm. Bây giờ đã đến lúc ta hành động. Các bạn ơi! Ta hãy ra bằng ngã Đường Hầm Cánh Cửa Đỏ gặp anh Hans và xe tải. Peter ơi, mình giao cho cậu trách nhiệm mang máy rà của mình.
Peter cầm lấy dụng cụ có cán dài sếp đưa. Rồi bốn bạn rời khỏi kho bãi bằng cách đi qua cái mà Hannibal gọi là Đường Hầm Cánh Cửa Đỏ, là một hành lang ngoằn ngoèo, được giới hạn bởi những tấm ván, nằm ở cuối sân. Bốn bạn ra đến một con đường nhỏ tối tăm, và đi dọc theo nhiều khu nhà trước khi gặp được anh Hans và xe, đang chờ ở một góc đường vắng vẻ. Tất cả leo lên xe, xe chạy ngay. Theo bốn bạn, thì không có ai theo dõi hết!
Đường đi đến Vực Hẻm Mặt Đồng Hồ suôn sẻ. Khi xe tải nhỏ dừng lại trước ngôi nhà bị đập phá hết một nửa, và khi Hans đã tắt máy. Babal vểnh tai lắng nghe, xung quanh không có gì động dậy. Sự im lặng tột bậc ngự trị trên bãi đất. Nhiều xe tải đang tập hợp trên bãi cỏ, quanh chiếc xe ủi khổng lồ, chờ sáng mai tiếp tục làm việc. Cũng may là không có bảo vệ đêm.
- Anh Hans ơi, khi bọn em xuống xe, Hannibal nói, anh hãy quay lui và dùng xe chặn đường lại. Rồi anh hãy để ý nhìn. Nếu anh thấy có người, anh hãy báo bọn em bằng cách bấm còi xe.
- Được! Hans trả lời.
- Còn bây giờ, Hannibal hạ giọng xuống nói tiếp, ta hãy xem máy rà của mình có biết hỏi đại bàng chỉ cho ta đúng chỗ hay không.
- Mình rất muốn hiểu cậu đang nói gì, Peter nói khẽ, trong khi tất cả đang xuống xe và lấy xuổng, cuốc và cái mà Hannibal gọi là máy rà ra khỏi xe. Nhưng Hannibal không chịu giải thích ngay. Cậu chờ đến một nơi nào đó trên bãi cỏ.
- Các cậu có thấy dụng cụ này không? Khi ấy Hannibal nói. Đó là cái máy rà kim loại. Nó có thể tìm ra bất kỳ vật kim loại nào chôn dưới đất. Thậm chí chôn sâu gần một mét.
- Nhưng Con Mắt Lửa đâu phải bằng kim loại! Bob bắt bẻ.
- Tất nhiên! Nhưng, lúc chiều khi mình giả bộ cột dây giày, mình đã nhét một đồng bạc nửa đôla xuống đất để đánh dấu chỗ cần đào. Mà mấy đồng nửa đôla có khắc hình đại bàng ở mặt trái. Lúc nãy, mình nói về đại bàng đó đó.
Gus nêu ra một nhận xét.
- Nhưng, Hannibal ơi, lúc cậu nhét đồng tiền xuống, thì chưa được hai giờ rưỡi! Lúc đó mới hai giờ mười lăm thôi!
- Mình biết chứ! Nên mình đã ước tính gần đúng chỗ mà mũi nhọn bóng núi sẽ đến vào giờ hệ trọng… Theo mình nghĩ, chắc là rất gần.
Nói xong, Hannibal đặt phần phẳng của máy rà xuống mặt đất. Rồi cậu đeo hai cái nghe vào tai, xoay một cái nút, rồi bắt đầu thả máy rà đây đó trên bãi cỏ.
- Ngay khi nó phát hiện được một vật kim loại, nó sẽ kêu lên. Hannibal thông báo. Trời tối quá, nhưng dường như lúc chụp hình cái nhà, mình đứng đúng chỗ này.
Hannibal đi những vòng tròn cùng lúc càng rộng dần, đẩy cái máy phía trước. Một hồi sau, Hannibal chán quá và đến lượt Peter làm thay. Nhưng máy rà vẫn im lặng.
Peter tiếp tục cuộc tìm kiếm trở lại. Đột nhiên, cậu giật mình. Máy vừa mới phát ra một tiếng ù ù nhỏ.
- Trở lui. Cậu vừa mới đi qua nó! Hannibal thì thầm.
Peter tuân lệnh và kéo máy rà về phía mình. Tiếng ù ù lập lại ngay và vẫn kêu khi Peter để yên máy rà tại chỗ.
- Rồi! Tìm ra rồi! Peter phấn khởi la lên.
Hannibal ngồi xưống và lấy đèn pin treo ở thắt lưng. Cậu rọi ánh sáng xuống dưới đất cho đến khi tìm ra đồng tiền.
- May quá! Hannibal nói. Ta chỉ còn đào nữa là xong! Có thể mình đã không định vị đúng chỗ, và chúng ta sẽ phải đào một cái lỗ thật to!
Peter gần như giật cuốc ra khỏi tay Bob và tiến hành đào bới. Peter làm việc hiệu quả và nhanh. Lỗ càng lúc càng sâu, càng rộng ra. Peter không cho phép bạn giúp.
- Các cậu chỉ làm cho mình bị vướng thêm, Peter nói. Làm một mình, nhanh hơn!
Ngoài tiếng cuốc, trong vực hẻm không có tiếng động nào khác. Cả mấy con côn trùng cũng im lặng. Hannibal, Bob và Gus lắng tai nghe, không nói một lời nào, vẫn hy vọng nghe thấy tiếng kêu rít của sắt vào hộp chứa Con Mắt Lửa. Nhưng không có gì xảy ra hết. Chẳng bao lâu, Peter đưa một bàn tay dính đầy đất lên cái trán đầy mồ hôi.
- Babal ơi, Peter nói, chắc cậu nhầm chỗ rồi.
Thám tử trưởng không trả lời. Cậu đang suy nghĩ. Hannibal nhìn ngôi nhà, rất khó thấy trong bóng đêm, rồi nhìn hình bóng đỉnh núi đang hiện lên một cách mơ hồ trên bầu trời. Cậu thực hiện một bước tiến lên phía trước.
- Cậu hãy thử đào phía bên này lỗ.
Peter không nói gì và tuân lệnh. Cậu lấy cái xẻng và xúc ra một đống đất. Rồi, cậu làm lại. Đột nhiên, xẻng của Peter chạm phải đá. Nhưng có phải là đá không?
- Mình đã tìm thấy một cái gì rồi! Peter thốt lên.
- Xem nào, Hannibal nói.
Chiếu đèn xuống, Hannibal nhìn thấy một cái hộp vuông nhỏ, dường như bằng đá, đang nhô lên khỏi đất. Cậu dùng móng tay lấy hết đất ra.
- Đó là cái hộp! Cậu nói khẽ. Bob, cậu hãy cầm dùm cái đèn, trong khi mình thử mở hộp!
Hannibal xúc động mớ nắp ra. Khi đó, tất cả nhìn thấy, trên một lớp bông gòn trắng, một viên đá đỏ óng ánh lên.
- Đúng nó rồi! Con Mắt Lửa! Peter mừng điên la lên. U ra! Bọn mình đã tìm thấy!
- U ra! U ra! Bob và Gus la theo.
Hannibal sắp nói một cái gì đó. Đột nhiên, cậu lặng người đi. Ba bạn cũng lặng người theo.
Ánh sáng tràn ngập chiếu sáng bóng tối xung quanh bốn bạn. Bây giờ, bốn cậu đang đứng ở giữa một vòng vây những đèn chiếu. Bốn cậu chói mắt thấy mơ hồ những bóng đen đang di chuyển phía sau đèn chiếu. Những bóng người này đang tiến đến chỗ bốn cậu. Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai bốn cậu:
- Bọn nhóc giỏi lắm! Cuối cùng bọn nhóc cũng thành công! Nào, đưa cho tôi viên rubi!
Bốn bạn buồn rầu thấy bốn người đàn ông có ria xuất hiện bên cạnh mình. Một tên đang hươ một khẩu súng to tướng, đầy đe dọa.
- Băng Ria Đen! Bob rên. Bọn chúng chờ mình tại chỗ! Chắc bọn chúng núp sau các xe tải…
Tên cướp Joe mỉm cười.
- Chúng tôi nghe nói các cậu có đến đây lúc chiều, hắn nói. Chúng tôi tin chắc là các cậu sẽ trở lại.
Ba bạn của Hannibal ngạc nhiên thấy rằng thám tử trưởng trông hầu như hoàn toàn khiếp sợ. Hai tay Hannibal run rẩy. Cái hộp và viên rubi tuột ra khỏi tay và rơi xuống lỗ.
- Để… để tôi… tôi lượm lên! Hannibal thông báo bằng một giọng run sợ.
Hannibal cúi xuống, bới đất và lượm viên đá lên.
- Đây… đây này! Hannibal nói cà lăm. Lấy đi! Cầm đi!
Nói xong, bằng một động tác nhanh nhẹn, Hanniibal ném viên đá thật xa, qua khỏi đầu của tên Victor. Viên đá đi theo một đường parabôn, rồi biến mất vào vòng tối, phía sau đèn chiếu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.