Chương 10: RƯỢT ĐUỔI TRONG ĐÊM KHUYA
Alfred Hitchcock
20/11/2016
Hannibal, Peter và Hal cúi xuống hố.
- Bob ơi! - Peter gọi.
Sau vài giây lo lắng, có tiếng trả lời:
- Ổn cả, các cậu ơi! Dường như là đường hầm, đúng như Hannibal đoán. Mình không nhìn thấy gì, nhưng sờ vách thì biết. Chờ mình thám hiểm thêm nhé....
Ba bạn nghe tiếng Bob động đậy phía dưới. Sau vài phút, dài như một thế kỷ, giọng Bob lại vang lên.
- Đường hầm đi về hướng phòng đầu tiên. Chắc là có cửa sập khác nhưng mình không đẩy lên nổi. Mà kẻ lạ đã khóa cửa vào rồi. Nên có lên cũng không được gì! Nhưng đường hầm đi tiếp về hướng phải và dường như đi xa nhà. Bọn mình có thể thử...
Peter lo lắng quay sang Hannibal:
- Làm sao biết đường hầm có dẫn ra lối thoát không?
- Ta có thể bị lạc. - Hal nói khẽ.
Hannibal cắn môi rồi gọi:
- Bob! Dưới đó thở dễ không? Cậu có cảm thấy luồng gió nào không?
- Không có luồng gió. Nhưng mình thở một không khí trong lành.
Hannibal phân vân và nhìn cái hố tối om. Đường hầm này dẫn đi đâu đây? Cuối cùng thám tử tưởng tuyên bố:
- Này! Đường hầm này có thể nguy hiểm. Nếu nền đất sụt lở dưới chân ta, thì sẽ hết đời ba thám tử... và Hal. Mặt khác, ta sẽ không được gì nếu cứ ngồi đây. Còn nếu lỡ kẻ nhốt ta quay trở lại với ý đồ xấu...
- Thôi! Thôi! Cậu thuyết phục mình rồi! - Peter ngắt lời không để Hannibal nói tiếp.
Đến lượt Peter thả mình xuống hố và biến mất. Hal xuống theo rồi đến phiên Hannibal.
Khi có mặt ở dưới đông đủ, bốn bạn thử nhìn nhau, nhưng tối quá. Cái lạnh khá buốt, tất cả đều run.
- Đi! - Peter quyết định - Mình sẽ đi trước, Hannibal theo mình, rồi đến Hal, rồi đến Bob, đứa này níu dây thắt lưng đứa đi trước. Như vậy không sợ bị lạc nhau.
Bốn bạn thận trọng lên đường dọc theo một lối đi tối thui. Trần thấp buộc bốn bạn phải đi lom khom. Sau một hồi Peter thông báo.
- Dường như đường hầm đi thẳng nữa, nhưng mình không chắc lắm. Mình không còn định hướng được nữa.
Bốn bạn tiếp tục thận trọng tiến vào trong bóng đêm, càng lúc càng ít nói hơn. Bóng tối và sự im lặng trong đường hầm quá nặng nề.
- Peter! - Hannibal kêu đột ngột - Cậu không cảm thấy gì sao? Tất cả đứng yên lại.
- Khí! - Bob nói - Dường như có luồng khí nhẹ.
Peter bước tiếp nhanh hơn, đường hầm có khúc quẹo đột ngột... và cuối cùng bốn bạn nhìn thấy được một cái gì đó: một vệt sáng hơn trong bóng tối.
- Lối ra! - Peter thốt lên.
Thêm khoảng hai chục bước nữa rồi bốn bạn bước ra ngoài trời đêm sáng. Cả bốn mỉm cười nhìn nhau, cảm thấy an toàn hơn khi đã xa chỗ nhốt và ra khỏi được bóng tối đường hầm.
- Ta đang ở trong khe vực! - Hal nhìn xung quanh thông báo.
Nhờ có trăng sáng, bốn bạn nhìn rõ gần như ban ngày. Vách khe vực dựng thẳng bên trái và bên phải. Khi nhìn lại phía sau lưng, bốn bạn nhận thấy chỗ vào đường hầm được che giấu rất kín bởi mép vách đá khe vực nhô ra, và bởi những bụi cây rậm.
Không hề nản chí, Hannibal mạnh dạn đề nghị:
- Bây giờ, ta sẽ quay trở lại đó để...
Tiếng la từ trong bóng đêm vang lên, cách đó không xa.
- Uuu... a!
Tiếp theo đó là tiếng kêu rắc và tiếng va chạm.
- Cái gì? - Peter bắt đầu nói.
Một bóng người hiện ra trong bóng đêm.
- Ai đó? - Một giọng nói cục cằn hỏi - Ủa! Lại mấy thằng nhỏ mắc dịch kia nữa!
Hal và ba thám tử thoáng thấy khuôn mặt bực bội của kẻ tự xưng là nhà buôn tranh người Hà Lan. Dưới ánh trăng, De Groot trông như một con ma. Ông đi cà nhắc thẳng về hướng bốn bạn. Áo dính đầy cành cây nhỏ chứng tỏ ông vừa mới té xuống khe vực. Không chờ đợi thêm, bốn bạn bỏ chạy thật nhanh.
- Đứng lại!
Bốn bạn càng chạy nhanh hơn nữa, thẳng về phía bên kia khe vực, chỗ để xe đạp. Phía sau, ông Hà Lan cố đuổi theo, thỉnh thoảng vấp vào khúc cây hay tảng đá. Bốn bạn như mọc cánh ở chân.
- Xe đạp kìa! - Cuối cùng Peter thông báo.
Peter tăng tốc... rồi rơi vào vòng tay của một người đang chắn ngang đường chạy. Hai bàn tay chụp lấy Peter. Peter ngã, nhưng cảnh cáo được ba bạn phía sau:
- Coi chừng các cậu ơi! Chuồn đi!
Người đàn ông toan bắt cả ba khi họ chạy ngang qua, nhưng ba bạn tránh được.
- Hal ơi! Ba đây!
- Ba!
Đúng là giáo sư Carwell đang đứng cạnh xe đạp.
- De Groot! - Peter hổn hển giải thích - Hắn rượt theo tụi cháu!
- Hắn nhốt tụi con trong nhà phụ ở khu rừng thưa. - Hal nói thêm.
- Tụi cháu đã phát hiện ra một đường hầm bí mật, nếu không tụi cháu vẫn còn bị nhốt trong đó!
Giáo sư nhìn vào khe vực sâu phía sau.
- Tôi đâu thấy ai đuổi theo các cậu đâu!
Thật vậy, bây giờ thì khe vực có vẻ vắng vẻ và im lặng dưới ánh trăng.
- Nhưng hắn có ở đó cách đây chưa đầy một phút mà. - Hannibal khẳng định.
Hannibal tường thuật lại nhanh, nhưng đầy đủ về cuộc phiêu lưu của bốn bạn.
- Sau khi nhốt tụi cháu, hắn đã lục soát ngôi nhà nhỏ. Chắc là hắn có cùng suy nghĩ giống tụi cháu.
- Và có kẻ lại vừa mới lục soát biệt thự nhỏ nữa - Đến lượt giáo sư giải thích - Tôi có cảm giác cũng chính là De Groot.
- Chắc chắn là hắn rồi, ba ơi! - Hal nói - Theo con, sau khi nhốt tụi con trong nhà phụ, hắn đã trở lại nhà... Sau đó, hắn phát hiện tụi con trốn mất, và hắn định rượt bắt. Nhưng hắn bị té xuống khe vực và bị tụi con nghe thấy trước. Nhờ vậy, tụi con đã chạy kịp.
- Nhưng dù sao, các cậu à, nếu tôi không đi tìm con trai tôi và nếu tôi không tìm ra xe đạp, thì tất cả đều đã có thể bị nguy hiểm thật sự. - Giáo sư Carwell lo âu kết luận - Tôi thừa nhận là các cậu không làm gì sai trái. Nhưng tính tò mò đã làm cho các cậu bị nguy hiểm. Tôi không thích chuyện De Groot đang lảng vảng đâu đây. Lần sau, nhớ phải thận trọng nhé!
- Bob ơi! - Peter gọi.
Sau vài giây lo lắng, có tiếng trả lời:
- Ổn cả, các cậu ơi! Dường như là đường hầm, đúng như Hannibal đoán. Mình không nhìn thấy gì, nhưng sờ vách thì biết. Chờ mình thám hiểm thêm nhé....
Ba bạn nghe tiếng Bob động đậy phía dưới. Sau vài phút, dài như một thế kỷ, giọng Bob lại vang lên.
- Đường hầm đi về hướng phòng đầu tiên. Chắc là có cửa sập khác nhưng mình không đẩy lên nổi. Mà kẻ lạ đã khóa cửa vào rồi. Nên có lên cũng không được gì! Nhưng đường hầm đi tiếp về hướng phải và dường như đi xa nhà. Bọn mình có thể thử...
Peter lo lắng quay sang Hannibal:
- Làm sao biết đường hầm có dẫn ra lối thoát không?
- Ta có thể bị lạc. - Hal nói khẽ.
Hannibal cắn môi rồi gọi:
- Bob! Dưới đó thở dễ không? Cậu có cảm thấy luồng gió nào không?
- Không có luồng gió. Nhưng mình thở một không khí trong lành.
Hannibal phân vân và nhìn cái hố tối om. Đường hầm này dẫn đi đâu đây? Cuối cùng thám tử tưởng tuyên bố:
- Này! Đường hầm này có thể nguy hiểm. Nếu nền đất sụt lở dưới chân ta, thì sẽ hết đời ba thám tử... và Hal. Mặt khác, ta sẽ không được gì nếu cứ ngồi đây. Còn nếu lỡ kẻ nhốt ta quay trở lại với ý đồ xấu...
- Thôi! Thôi! Cậu thuyết phục mình rồi! - Peter ngắt lời không để Hannibal nói tiếp.
Đến lượt Peter thả mình xuống hố và biến mất. Hal xuống theo rồi đến phiên Hannibal.
Khi có mặt ở dưới đông đủ, bốn bạn thử nhìn nhau, nhưng tối quá. Cái lạnh khá buốt, tất cả đều run.
- Đi! - Peter quyết định - Mình sẽ đi trước, Hannibal theo mình, rồi đến Hal, rồi đến Bob, đứa này níu dây thắt lưng đứa đi trước. Như vậy không sợ bị lạc nhau.
Bốn bạn thận trọng lên đường dọc theo một lối đi tối thui. Trần thấp buộc bốn bạn phải đi lom khom. Sau một hồi Peter thông báo.
- Dường như đường hầm đi thẳng nữa, nhưng mình không chắc lắm. Mình không còn định hướng được nữa.
Bốn bạn tiếp tục thận trọng tiến vào trong bóng đêm, càng lúc càng ít nói hơn. Bóng tối và sự im lặng trong đường hầm quá nặng nề.
- Peter! - Hannibal kêu đột ngột - Cậu không cảm thấy gì sao? Tất cả đứng yên lại.
- Khí! - Bob nói - Dường như có luồng khí nhẹ.
Peter bước tiếp nhanh hơn, đường hầm có khúc quẹo đột ngột... và cuối cùng bốn bạn nhìn thấy được một cái gì đó: một vệt sáng hơn trong bóng tối.
- Lối ra! - Peter thốt lên.
Thêm khoảng hai chục bước nữa rồi bốn bạn bước ra ngoài trời đêm sáng. Cả bốn mỉm cười nhìn nhau, cảm thấy an toàn hơn khi đã xa chỗ nhốt và ra khỏi được bóng tối đường hầm.
- Ta đang ở trong khe vực! - Hal nhìn xung quanh thông báo.
Nhờ có trăng sáng, bốn bạn nhìn rõ gần như ban ngày. Vách khe vực dựng thẳng bên trái và bên phải. Khi nhìn lại phía sau lưng, bốn bạn nhận thấy chỗ vào đường hầm được che giấu rất kín bởi mép vách đá khe vực nhô ra, và bởi những bụi cây rậm.
Không hề nản chí, Hannibal mạnh dạn đề nghị:
- Bây giờ, ta sẽ quay trở lại đó để...
Tiếng la từ trong bóng đêm vang lên, cách đó không xa.
- Uuu... a!
Tiếp theo đó là tiếng kêu rắc và tiếng va chạm.
- Cái gì? - Peter bắt đầu nói.
Một bóng người hiện ra trong bóng đêm.
- Ai đó? - Một giọng nói cục cằn hỏi - Ủa! Lại mấy thằng nhỏ mắc dịch kia nữa!
Hal và ba thám tử thoáng thấy khuôn mặt bực bội của kẻ tự xưng là nhà buôn tranh người Hà Lan. Dưới ánh trăng, De Groot trông như một con ma. Ông đi cà nhắc thẳng về hướng bốn bạn. Áo dính đầy cành cây nhỏ chứng tỏ ông vừa mới té xuống khe vực. Không chờ đợi thêm, bốn bạn bỏ chạy thật nhanh.
- Đứng lại!
Bốn bạn càng chạy nhanh hơn nữa, thẳng về phía bên kia khe vực, chỗ để xe đạp. Phía sau, ông Hà Lan cố đuổi theo, thỉnh thoảng vấp vào khúc cây hay tảng đá. Bốn bạn như mọc cánh ở chân.
- Xe đạp kìa! - Cuối cùng Peter thông báo.
Peter tăng tốc... rồi rơi vào vòng tay của một người đang chắn ngang đường chạy. Hai bàn tay chụp lấy Peter. Peter ngã, nhưng cảnh cáo được ba bạn phía sau:
- Coi chừng các cậu ơi! Chuồn đi!
Người đàn ông toan bắt cả ba khi họ chạy ngang qua, nhưng ba bạn tránh được.
- Hal ơi! Ba đây!
- Ba!
Đúng là giáo sư Carwell đang đứng cạnh xe đạp.
- De Groot! - Peter hổn hển giải thích - Hắn rượt theo tụi cháu!
- Hắn nhốt tụi con trong nhà phụ ở khu rừng thưa. - Hal nói thêm.
- Tụi cháu đã phát hiện ra một đường hầm bí mật, nếu không tụi cháu vẫn còn bị nhốt trong đó!
Giáo sư nhìn vào khe vực sâu phía sau.
- Tôi đâu thấy ai đuổi theo các cậu đâu!
Thật vậy, bây giờ thì khe vực có vẻ vắng vẻ và im lặng dưới ánh trăng.
- Nhưng hắn có ở đó cách đây chưa đầy một phút mà. - Hannibal khẳng định.
Hannibal tường thuật lại nhanh, nhưng đầy đủ về cuộc phiêu lưu của bốn bạn.
- Sau khi nhốt tụi cháu, hắn đã lục soát ngôi nhà nhỏ. Chắc là hắn có cùng suy nghĩ giống tụi cháu.
- Và có kẻ lại vừa mới lục soát biệt thự nhỏ nữa - Đến lượt giáo sư giải thích - Tôi có cảm giác cũng chính là De Groot.
- Chắc chắn là hắn rồi, ba ơi! - Hal nói - Theo con, sau khi nhốt tụi con trong nhà phụ, hắn đã trở lại nhà... Sau đó, hắn phát hiện tụi con trốn mất, và hắn định rượt bắt. Nhưng hắn bị té xuống khe vực và bị tụi con nghe thấy trước. Nhờ vậy, tụi con đã chạy kịp.
- Nhưng dù sao, các cậu à, nếu tôi không đi tìm con trai tôi và nếu tôi không tìm ra xe đạp, thì tất cả đều đã có thể bị nguy hiểm thật sự. - Giáo sư Carwell lo âu kết luận - Tôi thừa nhận là các cậu không làm gì sai trái. Nhưng tính tò mò đã làm cho các cậu bị nguy hiểm. Tôi không thích chuyện De Groot đang lảng vảng đâu đây. Lần sau, nhớ phải thận trọng nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.