Chương 18: Món ăn mặn thứ năm – Cục [tứ]
Hoàng Hoa
26/01/2018
Editor: Sakura Trang
Giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau, cả người nam nhân chấn động, lúc người kia đến gần, liền giãy dụa né tránh bàn tay vươn đến. Y vẫn không có xoay người, ai cũng không nhìn thấy vẻ mặt của y, chỉ thấy y cuộn mình ngày càng gấp, hình như chỉ cần có người đến gần, sẽ phản kháng điên cuồng và từ chối.
Nam tử bị đẩy ra ngạc nhiên một chút, rồi lại phản ứng lại rất nhanh. Mặc dù không giỏi y thuật, hắn cũng biết tình trạng của Chung Nghị thật không tốt. Đồng thời hắn cũng biết rõ hơn ai hết, người này có ý chí kiên cường và dẻo dai như thế nào, mặc dù đao kiếm đâm vào bụng, tra khảo ép uống thuốc độccũng không để y dao động nửa phần. Mà giờ phút này, người như vậy lại cuộn mình run rẩy ở trong bóng tối, giống như đang cố nén cái gì, cũng không khống chế được mình mà thở dốc.
Nam tử khó có thể tưởng tượng, rốt cuộc là người phương nào có thể ép y đến mức độ này, rốt cuộc là thống khổ như thế nào để cho y biến thành như vậy?
Lại là vì sao, rõ ràng yếu ớt không chịu nổi một đòn, lại điên cuồng mà từ chối tất cả đến gần.
Nhưng mà khó hiểu thì khó hiểu, lúc này không cho phép được nghĩ nhiều, dù sao vụ cốc nổi tiếng về y thuật, nhiều người y thuật cao siêu, không biết Chung Nghị bị sao, nhưng chắc chắn có cách chữa trị, phiền phức thật sự có lẽ phải là vị cốc chủ hỉ nộ vô thường đang đứng sau mới đúng. Rất sợ vị cốc chủ này không nhịn được mà giận chó đánh mèo lên Chung Nghị, nam tử dứt khoát, vừa mới quyết định dùng vũ lực, liền nghe giọng nói bằng phẳng nhưng không cho phản kháng của vị chủ nhân đứng sau.
“Cát môn chủ.” Từ Trinh nhàn nhạt mở miệng, hắn khoát tay, ý bảo nam tử lui ra. Vẻ mặt hắn bất biến, không có khác thường, cho dù người kia đang do dự tại chỗ. Chỉ là khi đối phương đang nhìn kỹ Chung Nghị, liếc nhìn một cái.
Cát Vân Tiêu do dự một hồi, chỉ đành cắn răng rời đi.
Xác định người này đã đi hẳn, Từ Trinh thở dài đi về phía Chung Nghị. Tuy rằng Cát Vân Tiêu không có phát hiện ra, nhưng Từ Trinh nhìn ra, trong sự chống cự và né tránh của nam nhân không dễ phát hiện có một chút hoảng sợ.
Y không muốn bị người nhìn thấy — sau khi phát hiện điều ấy, Từ Trinh không chỉ có để Cát Vân Tiêu rời đi, mà ngay cả ảnh vệ âm thầm đi theo bảo vệ cũng vậy. Lại không ngờ ngay cả tự mình ra tay, nam nhân từ trước đến nay vô cùng thành thật cũng sẽ giãy giụa.
Cũng không biết Chung Nghị lấy sức lực ở đâu, rõ ràng đứng cũng không nổi, sức lực phản kháng lại lớn kinh người. Đầu đầy mồ hôi rịn theo gò má xuống dưới cổ, làm ướt tóc và y phục từ lâu, mà hô hấp từng bị cố gắng đè nén, cũng bởi vậy mà càng trở nên rối loạn.
“Chung Nghị” Từ Trinh cũng bị làm ầm ĩ đến có chút tức giận, hắn nắm chặt quả đấm Chung Nghị giơ ra, ấn chặt lên mặt đất.
Có lẽ là nghe được giọng nói của Từ Trinh, có lẽ là do phản ứng theo bản năng, đột nhiên Chung Nghị dừng lại động tác, ánh mắt rời rạc cuối cùng cũng tụ lại một chút.
“Cốc…. chủ….” Y gọi nam nhân trước mặt theo bản năng, tiếng nói kia vô cùng khàn khàn, trong đó lại xen kẽ sự do dự và thở dốc. Mà khi y thực sự hiểu rõ tình trạng trước mặt, mới thực sự cảm thấy hoảng loạn.
Nói là hoảng loạn cũng không đúng, hiện tại đáy mắt Chung Nghị phải nói và sợ hãi và tuyệt vọng mới đúng hơn, thân thể y rõ ràng nóng muốn chết, nhưng trong lòng lại một mảnh hoang vắng. Đột nhiên y nhận ra sai lầm của mình, cho dù cả thế gian có nhìn thấy hình dạng xấu hổ sỉ nhục này của mình, thì y cũng tuyệt không muốn làm bẩn người trước nửa phần.”
Trải qua một quãng thời gian ở chung, Từ Trinh đã sớm hiểu rõ trạng thái tự hỏi của Chung Nghị, hắn cúi đầu thở dài, tiện tay ôm người này vào trong ngực, vài cái nhún chân đã đi vào căn phòng trong trí nhớ.
Nam nhân trong ngực run nhè nhẹ, y kéo căng cơ thể, hình như đang dùng tất cả sức lực để đè nén hô hấp và sự thôi thúc của bản năng. Không phải lần đầu tiên Từ Trinh thấy bộ dáng này của y, chớ nói chi là trong lúc đi vội tiếp xúc quá chặt, vật cứng nóng hôi hổi đè ở trên đùi, kẻ ngu si đều biết đó là cái gì. Thực sự không biết rõ sao người này lại trúng thuốc, Từ Trinh thở dài nắm thật chặt cánh tay, nâng người vững vàng nghiêng về trước một chút, không tự chủ được bước nhanh chân hơn.
Giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau, cả người nam nhân chấn động, lúc người kia đến gần, liền giãy dụa né tránh bàn tay vươn đến. Y vẫn không có xoay người, ai cũng không nhìn thấy vẻ mặt của y, chỉ thấy y cuộn mình ngày càng gấp, hình như chỉ cần có người đến gần, sẽ phản kháng điên cuồng và từ chối.
Nam tử bị đẩy ra ngạc nhiên một chút, rồi lại phản ứng lại rất nhanh. Mặc dù không giỏi y thuật, hắn cũng biết tình trạng của Chung Nghị thật không tốt. Đồng thời hắn cũng biết rõ hơn ai hết, người này có ý chí kiên cường và dẻo dai như thế nào, mặc dù đao kiếm đâm vào bụng, tra khảo ép uống thuốc độccũng không để y dao động nửa phần. Mà giờ phút này, người như vậy lại cuộn mình run rẩy ở trong bóng tối, giống như đang cố nén cái gì, cũng không khống chế được mình mà thở dốc.
Nam tử khó có thể tưởng tượng, rốt cuộc là người phương nào có thể ép y đến mức độ này, rốt cuộc là thống khổ như thế nào để cho y biến thành như vậy?
Lại là vì sao, rõ ràng yếu ớt không chịu nổi một đòn, lại điên cuồng mà từ chối tất cả đến gần.
Nhưng mà khó hiểu thì khó hiểu, lúc này không cho phép được nghĩ nhiều, dù sao vụ cốc nổi tiếng về y thuật, nhiều người y thuật cao siêu, không biết Chung Nghị bị sao, nhưng chắc chắn có cách chữa trị, phiền phức thật sự có lẽ phải là vị cốc chủ hỉ nộ vô thường đang đứng sau mới đúng. Rất sợ vị cốc chủ này không nhịn được mà giận chó đánh mèo lên Chung Nghị, nam tử dứt khoát, vừa mới quyết định dùng vũ lực, liền nghe giọng nói bằng phẳng nhưng không cho phản kháng của vị chủ nhân đứng sau.
“Cát môn chủ.” Từ Trinh nhàn nhạt mở miệng, hắn khoát tay, ý bảo nam tử lui ra. Vẻ mặt hắn bất biến, không có khác thường, cho dù người kia đang do dự tại chỗ. Chỉ là khi đối phương đang nhìn kỹ Chung Nghị, liếc nhìn một cái.
Cát Vân Tiêu do dự một hồi, chỉ đành cắn răng rời đi.
Xác định người này đã đi hẳn, Từ Trinh thở dài đi về phía Chung Nghị. Tuy rằng Cát Vân Tiêu không có phát hiện ra, nhưng Từ Trinh nhìn ra, trong sự chống cự và né tránh của nam nhân không dễ phát hiện có một chút hoảng sợ.
Y không muốn bị người nhìn thấy — sau khi phát hiện điều ấy, Từ Trinh không chỉ có để Cát Vân Tiêu rời đi, mà ngay cả ảnh vệ âm thầm đi theo bảo vệ cũng vậy. Lại không ngờ ngay cả tự mình ra tay, nam nhân từ trước đến nay vô cùng thành thật cũng sẽ giãy giụa.
Cũng không biết Chung Nghị lấy sức lực ở đâu, rõ ràng đứng cũng không nổi, sức lực phản kháng lại lớn kinh người. Đầu đầy mồ hôi rịn theo gò má xuống dưới cổ, làm ướt tóc và y phục từ lâu, mà hô hấp từng bị cố gắng đè nén, cũng bởi vậy mà càng trở nên rối loạn.
“Chung Nghị” Từ Trinh cũng bị làm ầm ĩ đến có chút tức giận, hắn nắm chặt quả đấm Chung Nghị giơ ra, ấn chặt lên mặt đất.
Có lẽ là nghe được giọng nói của Từ Trinh, có lẽ là do phản ứng theo bản năng, đột nhiên Chung Nghị dừng lại động tác, ánh mắt rời rạc cuối cùng cũng tụ lại một chút.
“Cốc…. chủ….” Y gọi nam nhân trước mặt theo bản năng, tiếng nói kia vô cùng khàn khàn, trong đó lại xen kẽ sự do dự và thở dốc. Mà khi y thực sự hiểu rõ tình trạng trước mặt, mới thực sự cảm thấy hoảng loạn.
Nói là hoảng loạn cũng không đúng, hiện tại đáy mắt Chung Nghị phải nói và sợ hãi và tuyệt vọng mới đúng hơn, thân thể y rõ ràng nóng muốn chết, nhưng trong lòng lại một mảnh hoang vắng. Đột nhiên y nhận ra sai lầm của mình, cho dù cả thế gian có nhìn thấy hình dạng xấu hổ sỉ nhục này của mình, thì y cũng tuyệt không muốn làm bẩn người trước nửa phần.”
Trải qua một quãng thời gian ở chung, Từ Trinh đã sớm hiểu rõ trạng thái tự hỏi của Chung Nghị, hắn cúi đầu thở dài, tiện tay ôm người này vào trong ngực, vài cái nhún chân đã đi vào căn phòng trong trí nhớ.
Nam nhân trong ngực run nhè nhẹ, y kéo căng cơ thể, hình như đang dùng tất cả sức lực để đè nén hô hấp và sự thôi thúc của bản năng. Không phải lần đầu tiên Từ Trinh thấy bộ dáng này của y, chớ nói chi là trong lúc đi vội tiếp xúc quá chặt, vật cứng nóng hôi hổi đè ở trên đùi, kẻ ngu si đều biết đó là cái gì. Thực sự không biết rõ sao người này lại trúng thuốc, Từ Trinh thở dài nắm thật chặt cánh tay, nâng người vững vàng nghiêng về trước một chút, không tự chủ được bước nhanh chân hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.