Chương 887: Bộ tộc Tử Điện Kỳ Lân
Tàm Kiếm Lý Ngưu
05/09/2017
- Dấu... Dấu ấn theo dõi?
Người trung niên họ Tôn tiếp xúc ánh mắt của Lâm Minh, cảm thấy cả ngươi lạnh lẽo, tốt xấu gì mình cũng sống nhiều năm, thây qua rất nhiều thủ đoạn, nhưng hắn chưa bao giờ gặp qua loại dấu ấn theo dõi này! Hắn chỉ loáng thoáng cảm giác được thân thể có gì không ổn, nhưng nếu Lâm Minh không nói là để lại cái gì, hắn cũng không thể biết được!
- Ngươi... Ngươi nghĩ rằng dấu ấn theo dõi của ngươi có thể duy trì được bao lâu...
Người trung niên họ Tôn toát mồ hôi, Lâm Minh chiêu thức cổ quái, nếu hắn dám không che giấu nói ra dấu ấn theo dõi, nhất định là có chỗ dựa vào, dấu ấn này cũng không dễ gì phá giải!
Nhưng hắn vẫn ôm một tia hy vọng, để cho đại năng Thân Hải hậu kỳ gần tới thiên hạ đệ nhất nhân ra tay, có khi cũng tháo bỏ được.
Lâm Minh như nhìn thấu suy nghĩ của lão nhân họ Tôn, cười khẽ nói:
- Dường như gia tộc của ngươi không có quan hệ không nhỏ với Đại Dã Thần quốc, ngươi chuẩn bị đi tìm Đại Dã Hoàng thúc tổ Âu Dã Hoa cởi bỏ dấu ấn theo dõi cho ngươi? Ngươi cứ thử xem.
Trong lòng Lâm Minh cười lạnh, cởi bỏ dấu ấn chiến linh ngang với quyết đấu chiến linh, nói quyết đấu chiến linh thì trên Thiên Diễn Đại Lục này có ai thắng được hắn?
- Ngươi...
Nghe Lâm Minh nói không hề kiêng kỵ, Người trung niên họTôn cũng run cả giọng, rõ ràng có khi Âu Dã Hoa cũng không có biện pháp nào.
Liên tục coi thường Lâm Minh mà chịu thiệt lớn, hiện giờ người trung niên họ Tôn không dám coi thường những gì Lâm Minh nói. Nếu Lâm Minh dám nói ra lời này, hắn nhất định có nắm chắc.
Ở cạnh Người trung niên họ Tôn, Dương Mục cùng một tuấn kiệt trẻ tuổi khác đều toát đầy mồ hôi. Nói thật, sau khi Lâm Minh lấy được di vật đại năng thượng cô để lại, nói bọn họ không có lòng tham là giả. Chẳng qua chỉ có Dương Mục cho rằng dù sao mình không phải ngươi Đại Dã Thần quốc, cho dù người trung niên họ Tôn lấy được bảo vật cũng sẽ không chia cho mình được bao nhiêu, cho nên mới không ra tay, hiện giờ nhìn kết cục thê thảm của người trung niên họ Tôn cùng với Âu Dã Quần, hắn ngẫm lại mà sợ hãi không thôi. May mắn mình không ra tay, bằng không đã chết không chỗ chôn!
- Ngươi... Rốt cuộc muốn gì?
Người trung niên họ Tôn liền mềm giọng, đối mặt với Lâm Minh hắn không có đường chống cự, nếu lúc này quỳ xuống xin tha mà có tác dụng, hắn tuyệt đối sẽ không bận tâm tôn nghiêm của mình.
Lâm Minh mặc kệ hắn, trong lòng khẽ động, cẩn thận lấy đi hài cốt đại năng thượng cổ kia. Mình phải lập tức rời khỏi đây, để hài cốt ở đây thì nhất định sẽ bị những người này đánh cướp, dù sao bất kể là thần tinh trên trán hài cốt hay là bản thân hài cốt đều là bảo vật đỉnh cấp, có thể luyện Pháp bảo, thậm chí luyện chế đan dược. Nếu để cho người khác hủy hoại, không bằng chính mình mang đi.
- Ta... Ta bỏ ra Nguyên linh thạch mua mạng mình, 5 triệu... Không, 8 triệu Nguyên linh thạch! Đừng giết ta!
Người trung niên họ Tôn trợn lồi mắt, nói ra cái giá 8 triệu Nguyên linh thạch, sắp cắn môi chảy máu. Gia tộc của hắn không có nội tình thâm hậu như Tu La Thần quốc, 8 triệu Nguyên linh thạch là số lượng rất lớn, một lần lấy ra hết sẽ đại thương nguyên khí. Dù nói tánh mạng của một cường giả Thần Hải vượt xa 10 triệu Nguyên linh thạch, nhưng cũng không có nghĩa là cường giả Thần Hải có thể lấy ra tài sản 10 triệu Nguyên linh thạch.
Lâm Minh vẫn lười nói chuyện, sau khi lấy được 20 khối Nguyên linh thạch cực phẩm, nhu cầu Nguyên linh thạch của hắn đã không lớn, có nhiều Nguyên linh thạch chỉ có thể lấy đi mua linh dược bình thường luyện chế Vạn Linh Đan, nhưng luyện chế Vạn Linh Đan cực kỳ tiêu tốn thời gian, hơn nữa loại thần đan này đều là dùng lần đầu có hiệu quả lớn nhất, lại dùng lần hai thì hiệu quả bình thường, đừng nghĩ tới mờ ra bốn cửa sau của Bát Môn Độn Giáp đã càng thêm khó khăn.
- 9 triệu... 10 triệu Nguyên linh thạch!
Người trung niên họ Tôn nói đã sắp cắn lưỡi, ruột co rút, đây là cái giá trên trời cực hạn mà hắn có thể chịu đựng, phải mượn nợ rất nhiều mới gom ra, nhưng Lâm Minh lại hồn nhiên không để ý tới. Hắn ngẩng đầu nhìn Thần Thụ sấm sét cao tận mây, trong lòng cảm khái đáng tiếc không thể mang đi gốc Thần Thụ này. Thần Thụ đã thành linh, hấp thu mười mấy vạn năm Lôi đình lực tinh khiết nhất, nó hùng mạnh hơn bất kỳ cường giả Thần Hải nào, lực lượng của Lâm Minh không thể nào thu lấy nó.
- Lâm... Lâm Lan Kiếm... Ngươi đừng khinh người quá đáng...
Người trung niên họ Tôn bắt đầu nổi điên, mặc kệ hắn nói gì, Lâm Minh cũng lười liếc tới hắn, làm cho trong lòng hắn nổi giận, đồng thời cũng nóng với như lửa đốt.
Lâm Minh phát cảm giác tra xét một lượt, không còn gì sót lại, đạp thân pháp Kim Bằng Phá Hư, nháy mắt biến mất.
- Ngươi!
Người trung niên họ Tôn liền đỏ cả mắt.
- Đợi... Đợi đã...
Đằng sau truyền tói tiếng hô tuyệt vọng của Người trung niên họ Tôn, nhưng Lâm Minh không để ý tói hắn, đối với cường giả Thần Hải lót đáy như vậy, Lâm Minh không để trong lòng.
Lóe lên mấy cái, Lâm Minh đã biến mất tăm, Tư Đồ Hạo Thiên cũng không đuổi kịp.
Để lại Người trung niên họ Tôn như mất hồn, ngồi phịch xuống đất, mắt dại ra nhìn trời.
“Xong rồi...”
Trong đầu Người trung niên họ Tôn chỉ còn mỗi ý nghĩ này, võ giả hết sức quý trọng sinh mệnh của mình, cường giả Thần Hải càng hơn thế. Bọn họ vượt qua kiếp Mệnh vẫn khó nhất, đau khổ nhất, có thọ mệnh dài dòng, địa vị cao vời, thiên hạ to lớn chỉ không đắc tội được mấy tồn tại không thể chọc tới, còn lại thì muốn làm gì cũng được, ai mà muốn chết?
Cái chết vốn là chuyện đau khổ, càng đau khổ là không biết lúc nào mình chết, suốt 2 năm cả ngày cứ lo lắng đề phòng, qua 1 ngày thì ít đi một ngày, chút thời gian đó bế quan một lần là đủ, chóp mắt là trôi qua!
Người trung niên họ Tôn thật muốn tát mình một trận, sao lại nhất thời nóng đầu đi đắc tội Lâm Minh, hiện giờ hối hận không kịp!
Ở cạnh Người trung niên họ Tôn, Dương Mục cùng người trẻ tuổi kia đều không dám nói gì, sợ kích thích lão già đang lúc tinh thần yếu ót nhất. Bọn họ phát hiện, Lâm Minh đã ngày càng khủng bố, tốc độ trưởng thành nhanh tói mức làm người ta kinh sợ. Trước đó còn nói tương lai Lâm Minh sẽ thế này thế kia, bây giờ bỗng nhiên tỉnh lại, “tương lai” đã tới sớm, hiện giờ đã không ai dám chọc Lâm Minh, bất kể là bốn đại Thần quốc hay đại năng Thần Hải, đều phải kiêng kỵ Lâm Minh. Bằng không, Tu La Thần quốc cùng người trung niên họ Tôn chính là tấm gương!
Lúc này, ờ một mảnh Trung Thiên thế giới hoang vắng, bâu trời phủ đầy mây đỏ, mặt đất đầy bia đá đổ vỡ, trên bia đá có khắc chữ viết xa xưa thần bí. Dù là những bia đá này vô cùng cứng rắn, nhưng chữ khắc vẫn mờ nhạt, rõ ràng đã trôi qua năm tháng xa xôi.
- Không phải ngôn ngữ Thần Vực, mà là một loại hệ thống chữ viết khác, thật không biết ờ quá khứ Thiên Diễn Đại Lục đã trải qua những gì.
Lâm Minh lắc đầu, những chuyện chôn vùi trong bụi bặm lịch sử rất khó điều tra, dù có đi Thần Vực cũng chưa chắc tìm hiểu được. Dù sao Thần Vực quá rộng lớn, hơn nữa vị diện nhi hạ giới vô cùng vô tận, ai biết lúc trước Thiên Diễn Đại Lục có liên hệ với thế lực nào ở Thần Vực?
Lâm Minh ngồi trên một đoạn bia đá, tra xét Tu Di Giới của đại năng thượng cổ để lại.
Ở bên cạnh Tu Di Giới, có hàng chữ nhỏ rõ ràng, may mà nó khắc ngôn ngữ Thần Vực, Lâm Minh còn đọc hiểu được.
Tổng cộng 13 chữ -
“Bộ tộc Tử Điện Kỳ Lân Lôi Phạt Vô Hư Khương Tử Cực.”
“Khương Tử Cực... Đây là tên của vị đại năng đã tọa hóa? Bộ tộc Tử Điện Kỳ Lân, nhất định là dòng tộc của Khương Tử Cực.”
Tử Điện Kỳ Lân, một trong Thần thú ờ Thần Vực, tồn tại đặt song song với Phượng Hoàng, Chân Long, Kim Sí Đại Bằng!
Thần thú mỗi chủng tộc Thần Vực đều không phải duy nhất, ví dụ Chân Long cũng có rất nhiều loại. Lâm Minh kế thừa Nghịch Lân Chi Huyết đến từ huyết mạch Thương Long, thuộc tính sinh sôi không ngừng. Ngoài ra còn có Xích Long, Huyết Long, ngũ trảo Kim Long... Chúng có thuộc tính không giống nhau.
Còn Tử Điện Kỳ Lân là Thần thú thuộc tính lôi.
“Thì ra Khương Tử Cực xuất thân bộ tộc Tử Điện Kỳ Lân, tinh thông ý cảnh Lôi cùng ý cảnh Không gian, không biết dòng tộc này so sánh với thượng cổ Phượng tộc Thần Vực thì sao?”
Dòng tộc có được huyết mạch Thần thú, tự nhiên sẽ không kém, có lẽ là một siêu cấp Thần Vực.
“ ‘Lôi Phạt Vô Hư’ nằm giữa hẳn là phong hào, có lẽ là Lôi Phạt Đại Đế, có lẽ là Vô Hư Đại Đế.”
Lâm Minh thì thầm, đương nhiên cái gọi là Đại Đế cũng không phải chỉ cường giả Thần Hải, Đại Đế chỉ là danh xưng, cường giả đỉnh cấp một vị diện có thể xưng là Đại Đế, Đại Đế ở Thiên Diễn Đại Lục hoàn toàn không cùng khái niệm với Đại Đế ở Thần Vực.
Cảm giác thăm dò bên trong Tu Di Giới, Lâm Minh bắt đầu tra xét xem trong này có gì.
Đây là tiểu thiên thế giới phong ấn, trong thế giới có ánh mặt trời, đồng cỏ, hồ nước, dòng sông, nguyên khí thiên địa nơi này còn muốn dày hơn bên ngoài, rõ ràng tiểu thế giới này có năng lực hội tụ nguyên khí thiên địa.
Như vậy, bên trong hoàn toàn có thể chứa võ giả bế quan tu luyện, hon nữa có thể cho Lâm Minh mang theo người, đủ hiểu giá trị to lớn của nó.
Ở giữa tiểu thiên thế giới, có một cung điện chạm bằng linh ngọc, ở sau cung điện còn có một mảnh Dược Viên!
Xem tới đây, trong lòng Lâm Minh cảm khái, đây chính là không gian tu di giới tử, có ý nghĩa khác biệt trên bản chất với Tu Di Giới bình thường. Tu Di Giới bình thường làm sao có thể xây dựng ra Dược Viên thế này, một cái Dược Viên mang theo bên mình, tìm được dược liệu quý hiếm sẽ có thể di chuyển vào trong mọi lúc, cần dùng dược liệu thì có thể vào hái, loại bảo bối này là thứ Luyện Dược sư mơ mộng cầu mong.
Lâm Minh vươn cảm giác vào trong Dược Vên, lại phát hiện bởi vì quá lâu không có người quản lý nơi này, phần lớn linh dược đều đã chết. Dù sao phần lớn linh dược không sống được mấy vạn năm, hơn nữa chúng nó yêu cầu môi trường nghiêm ngặt, trưởng thành tiêu hao rất nhiều nguyên khí thiên địa. Nếu không chăm sóc chúng, vậy không thể nào làm chúng trưởng thành sinh sản được.
Tuy nhiên, chín thành linh dược đã chết, vẫn còn sót lại một thành, những linh dược này đều là dị chủng thọ mệnh dài lâu đáng sợ, sinh trưởng 10 vạn năm vẫn không chết!
Có cái chìm vào ngủ say, có cái còn tràn đầy sức sống, linh khí của những linh dược chết héo tỏa ra đều bị chúng nuốt hết!
Võ giả trong loài người, hung thú trong động vật, linh dược trong thực vật, đều là loại nghịch thiên mà đi, cạnh tranh dữ dội cá lớn nuốt cá bé, khôn sống dại chết, cực kỳ hung tàn. Không thể chiến thắng đồng loại, sẽ chỉ bị chúng chia nhau ăn thành chất dinh dưỡng của mình.
Bời vậy linh dược trước mắt Lâm Minh dù không còn nhiều, nhưng phát triển tươi tốt, ẩn chứa nguyên khí thiên địa kinh ngươi!
Người trung niên họ Tôn tiếp xúc ánh mắt của Lâm Minh, cảm thấy cả ngươi lạnh lẽo, tốt xấu gì mình cũng sống nhiều năm, thây qua rất nhiều thủ đoạn, nhưng hắn chưa bao giờ gặp qua loại dấu ấn theo dõi này! Hắn chỉ loáng thoáng cảm giác được thân thể có gì không ổn, nhưng nếu Lâm Minh không nói là để lại cái gì, hắn cũng không thể biết được!
- Ngươi... Ngươi nghĩ rằng dấu ấn theo dõi của ngươi có thể duy trì được bao lâu...
Người trung niên họ Tôn toát mồ hôi, Lâm Minh chiêu thức cổ quái, nếu hắn dám không che giấu nói ra dấu ấn theo dõi, nhất định là có chỗ dựa vào, dấu ấn này cũng không dễ gì phá giải!
Nhưng hắn vẫn ôm một tia hy vọng, để cho đại năng Thân Hải hậu kỳ gần tới thiên hạ đệ nhất nhân ra tay, có khi cũng tháo bỏ được.
Lâm Minh như nhìn thấu suy nghĩ của lão nhân họ Tôn, cười khẽ nói:
- Dường như gia tộc của ngươi không có quan hệ không nhỏ với Đại Dã Thần quốc, ngươi chuẩn bị đi tìm Đại Dã Hoàng thúc tổ Âu Dã Hoa cởi bỏ dấu ấn theo dõi cho ngươi? Ngươi cứ thử xem.
Trong lòng Lâm Minh cười lạnh, cởi bỏ dấu ấn chiến linh ngang với quyết đấu chiến linh, nói quyết đấu chiến linh thì trên Thiên Diễn Đại Lục này có ai thắng được hắn?
- Ngươi...
Nghe Lâm Minh nói không hề kiêng kỵ, Người trung niên họTôn cũng run cả giọng, rõ ràng có khi Âu Dã Hoa cũng không có biện pháp nào.
Liên tục coi thường Lâm Minh mà chịu thiệt lớn, hiện giờ người trung niên họ Tôn không dám coi thường những gì Lâm Minh nói. Nếu Lâm Minh dám nói ra lời này, hắn nhất định có nắm chắc.
Ở cạnh Người trung niên họ Tôn, Dương Mục cùng một tuấn kiệt trẻ tuổi khác đều toát đầy mồ hôi. Nói thật, sau khi Lâm Minh lấy được di vật đại năng thượng cô để lại, nói bọn họ không có lòng tham là giả. Chẳng qua chỉ có Dương Mục cho rằng dù sao mình không phải ngươi Đại Dã Thần quốc, cho dù người trung niên họ Tôn lấy được bảo vật cũng sẽ không chia cho mình được bao nhiêu, cho nên mới không ra tay, hiện giờ nhìn kết cục thê thảm của người trung niên họ Tôn cùng với Âu Dã Quần, hắn ngẫm lại mà sợ hãi không thôi. May mắn mình không ra tay, bằng không đã chết không chỗ chôn!
- Ngươi... Rốt cuộc muốn gì?
Người trung niên họ Tôn liền mềm giọng, đối mặt với Lâm Minh hắn không có đường chống cự, nếu lúc này quỳ xuống xin tha mà có tác dụng, hắn tuyệt đối sẽ không bận tâm tôn nghiêm của mình.
Lâm Minh mặc kệ hắn, trong lòng khẽ động, cẩn thận lấy đi hài cốt đại năng thượng cổ kia. Mình phải lập tức rời khỏi đây, để hài cốt ở đây thì nhất định sẽ bị những người này đánh cướp, dù sao bất kể là thần tinh trên trán hài cốt hay là bản thân hài cốt đều là bảo vật đỉnh cấp, có thể luyện Pháp bảo, thậm chí luyện chế đan dược. Nếu để cho người khác hủy hoại, không bằng chính mình mang đi.
- Ta... Ta bỏ ra Nguyên linh thạch mua mạng mình, 5 triệu... Không, 8 triệu Nguyên linh thạch! Đừng giết ta!
Người trung niên họ Tôn trợn lồi mắt, nói ra cái giá 8 triệu Nguyên linh thạch, sắp cắn môi chảy máu. Gia tộc của hắn không có nội tình thâm hậu như Tu La Thần quốc, 8 triệu Nguyên linh thạch là số lượng rất lớn, một lần lấy ra hết sẽ đại thương nguyên khí. Dù nói tánh mạng của một cường giả Thần Hải vượt xa 10 triệu Nguyên linh thạch, nhưng cũng không có nghĩa là cường giả Thần Hải có thể lấy ra tài sản 10 triệu Nguyên linh thạch.
Lâm Minh vẫn lười nói chuyện, sau khi lấy được 20 khối Nguyên linh thạch cực phẩm, nhu cầu Nguyên linh thạch của hắn đã không lớn, có nhiều Nguyên linh thạch chỉ có thể lấy đi mua linh dược bình thường luyện chế Vạn Linh Đan, nhưng luyện chế Vạn Linh Đan cực kỳ tiêu tốn thời gian, hơn nữa loại thần đan này đều là dùng lần đầu có hiệu quả lớn nhất, lại dùng lần hai thì hiệu quả bình thường, đừng nghĩ tới mờ ra bốn cửa sau của Bát Môn Độn Giáp đã càng thêm khó khăn.
- 9 triệu... 10 triệu Nguyên linh thạch!
Người trung niên họ Tôn nói đã sắp cắn lưỡi, ruột co rút, đây là cái giá trên trời cực hạn mà hắn có thể chịu đựng, phải mượn nợ rất nhiều mới gom ra, nhưng Lâm Minh lại hồn nhiên không để ý tới. Hắn ngẩng đầu nhìn Thần Thụ sấm sét cao tận mây, trong lòng cảm khái đáng tiếc không thể mang đi gốc Thần Thụ này. Thần Thụ đã thành linh, hấp thu mười mấy vạn năm Lôi đình lực tinh khiết nhất, nó hùng mạnh hơn bất kỳ cường giả Thần Hải nào, lực lượng của Lâm Minh không thể nào thu lấy nó.
- Lâm... Lâm Lan Kiếm... Ngươi đừng khinh người quá đáng...
Người trung niên họ Tôn bắt đầu nổi điên, mặc kệ hắn nói gì, Lâm Minh cũng lười liếc tới hắn, làm cho trong lòng hắn nổi giận, đồng thời cũng nóng với như lửa đốt.
Lâm Minh phát cảm giác tra xét một lượt, không còn gì sót lại, đạp thân pháp Kim Bằng Phá Hư, nháy mắt biến mất.
- Ngươi!
Người trung niên họ Tôn liền đỏ cả mắt.
- Đợi... Đợi đã...
Đằng sau truyền tói tiếng hô tuyệt vọng của Người trung niên họ Tôn, nhưng Lâm Minh không để ý tói hắn, đối với cường giả Thần Hải lót đáy như vậy, Lâm Minh không để trong lòng.
Lóe lên mấy cái, Lâm Minh đã biến mất tăm, Tư Đồ Hạo Thiên cũng không đuổi kịp.
Để lại Người trung niên họ Tôn như mất hồn, ngồi phịch xuống đất, mắt dại ra nhìn trời.
“Xong rồi...”
Trong đầu Người trung niên họ Tôn chỉ còn mỗi ý nghĩ này, võ giả hết sức quý trọng sinh mệnh của mình, cường giả Thần Hải càng hơn thế. Bọn họ vượt qua kiếp Mệnh vẫn khó nhất, đau khổ nhất, có thọ mệnh dài dòng, địa vị cao vời, thiên hạ to lớn chỉ không đắc tội được mấy tồn tại không thể chọc tới, còn lại thì muốn làm gì cũng được, ai mà muốn chết?
Cái chết vốn là chuyện đau khổ, càng đau khổ là không biết lúc nào mình chết, suốt 2 năm cả ngày cứ lo lắng đề phòng, qua 1 ngày thì ít đi một ngày, chút thời gian đó bế quan một lần là đủ, chóp mắt là trôi qua!
Người trung niên họ Tôn thật muốn tát mình một trận, sao lại nhất thời nóng đầu đi đắc tội Lâm Minh, hiện giờ hối hận không kịp!
Ở cạnh Người trung niên họ Tôn, Dương Mục cùng người trẻ tuổi kia đều không dám nói gì, sợ kích thích lão già đang lúc tinh thần yếu ót nhất. Bọn họ phát hiện, Lâm Minh đã ngày càng khủng bố, tốc độ trưởng thành nhanh tói mức làm người ta kinh sợ. Trước đó còn nói tương lai Lâm Minh sẽ thế này thế kia, bây giờ bỗng nhiên tỉnh lại, “tương lai” đã tới sớm, hiện giờ đã không ai dám chọc Lâm Minh, bất kể là bốn đại Thần quốc hay đại năng Thần Hải, đều phải kiêng kỵ Lâm Minh. Bằng không, Tu La Thần quốc cùng người trung niên họ Tôn chính là tấm gương!
Lúc này, ờ một mảnh Trung Thiên thế giới hoang vắng, bâu trời phủ đầy mây đỏ, mặt đất đầy bia đá đổ vỡ, trên bia đá có khắc chữ viết xa xưa thần bí. Dù là những bia đá này vô cùng cứng rắn, nhưng chữ khắc vẫn mờ nhạt, rõ ràng đã trôi qua năm tháng xa xôi.
- Không phải ngôn ngữ Thần Vực, mà là một loại hệ thống chữ viết khác, thật không biết ờ quá khứ Thiên Diễn Đại Lục đã trải qua những gì.
Lâm Minh lắc đầu, những chuyện chôn vùi trong bụi bặm lịch sử rất khó điều tra, dù có đi Thần Vực cũng chưa chắc tìm hiểu được. Dù sao Thần Vực quá rộng lớn, hơn nữa vị diện nhi hạ giới vô cùng vô tận, ai biết lúc trước Thiên Diễn Đại Lục có liên hệ với thế lực nào ở Thần Vực?
Lâm Minh ngồi trên một đoạn bia đá, tra xét Tu Di Giới của đại năng thượng cổ để lại.
Ở bên cạnh Tu Di Giới, có hàng chữ nhỏ rõ ràng, may mà nó khắc ngôn ngữ Thần Vực, Lâm Minh còn đọc hiểu được.
Tổng cộng 13 chữ -
“Bộ tộc Tử Điện Kỳ Lân Lôi Phạt Vô Hư Khương Tử Cực.”
“Khương Tử Cực... Đây là tên của vị đại năng đã tọa hóa? Bộ tộc Tử Điện Kỳ Lân, nhất định là dòng tộc của Khương Tử Cực.”
Tử Điện Kỳ Lân, một trong Thần thú ờ Thần Vực, tồn tại đặt song song với Phượng Hoàng, Chân Long, Kim Sí Đại Bằng!
Thần thú mỗi chủng tộc Thần Vực đều không phải duy nhất, ví dụ Chân Long cũng có rất nhiều loại. Lâm Minh kế thừa Nghịch Lân Chi Huyết đến từ huyết mạch Thương Long, thuộc tính sinh sôi không ngừng. Ngoài ra còn có Xích Long, Huyết Long, ngũ trảo Kim Long... Chúng có thuộc tính không giống nhau.
Còn Tử Điện Kỳ Lân là Thần thú thuộc tính lôi.
“Thì ra Khương Tử Cực xuất thân bộ tộc Tử Điện Kỳ Lân, tinh thông ý cảnh Lôi cùng ý cảnh Không gian, không biết dòng tộc này so sánh với thượng cổ Phượng tộc Thần Vực thì sao?”
Dòng tộc có được huyết mạch Thần thú, tự nhiên sẽ không kém, có lẽ là một siêu cấp Thần Vực.
“ ‘Lôi Phạt Vô Hư’ nằm giữa hẳn là phong hào, có lẽ là Lôi Phạt Đại Đế, có lẽ là Vô Hư Đại Đế.”
Lâm Minh thì thầm, đương nhiên cái gọi là Đại Đế cũng không phải chỉ cường giả Thần Hải, Đại Đế chỉ là danh xưng, cường giả đỉnh cấp một vị diện có thể xưng là Đại Đế, Đại Đế ở Thiên Diễn Đại Lục hoàn toàn không cùng khái niệm với Đại Đế ở Thần Vực.
Cảm giác thăm dò bên trong Tu Di Giới, Lâm Minh bắt đầu tra xét xem trong này có gì.
Đây là tiểu thiên thế giới phong ấn, trong thế giới có ánh mặt trời, đồng cỏ, hồ nước, dòng sông, nguyên khí thiên địa nơi này còn muốn dày hơn bên ngoài, rõ ràng tiểu thế giới này có năng lực hội tụ nguyên khí thiên địa.
Như vậy, bên trong hoàn toàn có thể chứa võ giả bế quan tu luyện, hon nữa có thể cho Lâm Minh mang theo người, đủ hiểu giá trị to lớn của nó.
Ở giữa tiểu thiên thế giới, có một cung điện chạm bằng linh ngọc, ở sau cung điện còn có một mảnh Dược Viên!
Xem tới đây, trong lòng Lâm Minh cảm khái, đây chính là không gian tu di giới tử, có ý nghĩa khác biệt trên bản chất với Tu Di Giới bình thường. Tu Di Giới bình thường làm sao có thể xây dựng ra Dược Viên thế này, một cái Dược Viên mang theo bên mình, tìm được dược liệu quý hiếm sẽ có thể di chuyển vào trong mọi lúc, cần dùng dược liệu thì có thể vào hái, loại bảo bối này là thứ Luyện Dược sư mơ mộng cầu mong.
Lâm Minh vươn cảm giác vào trong Dược Vên, lại phát hiện bởi vì quá lâu không có người quản lý nơi này, phần lớn linh dược đều đã chết. Dù sao phần lớn linh dược không sống được mấy vạn năm, hơn nữa chúng nó yêu cầu môi trường nghiêm ngặt, trưởng thành tiêu hao rất nhiều nguyên khí thiên địa. Nếu không chăm sóc chúng, vậy không thể nào làm chúng trưởng thành sinh sản được.
Tuy nhiên, chín thành linh dược đã chết, vẫn còn sót lại một thành, những linh dược này đều là dị chủng thọ mệnh dài lâu đáng sợ, sinh trưởng 10 vạn năm vẫn không chết!
Có cái chìm vào ngủ say, có cái còn tràn đầy sức sống, linh khí của những linh dược chết héo tỏa ra đều bị chúng nuốt hết!
Võ giả trong loài người, hung thú trong động vật, linh dược trong thực vật, đều là loại nghịch thiên mà đi, cạnh tranh dữ dội cá lớn nuốt cá bé, khôn sống dại chết, cực kỳ hung tàn. Không thể chiến thắng đồng loại, sẽ chỉ bị chúng chia nhau ăn thành chất dinh dưỡng của mình.
Bời vậy linh dược trước mắt Lâm Minh dù không còn nhiều, nhưng phát triển tươi tốt, ẩn chứa nguyên khí thiên địa kinh ngươi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.