Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 366: Bổn cũ soạn lại

Tàm Kiếm Lý Ngưu

27/07/2017

Thạch Hám Sơn đang nói cho mọi người ở đây, chính mình ra tay đối phó Lâm Minh không phải là lớn hiếp nhỏ, với thực lực Lâm Minh, nếu có thể áp chế Chu Tiểu Liên, như vậy khiêu chiến cao thủ Hậu Thiên kỳ cũng có thể chiến một trận. Thạch Hám Sơn đặt chính mình ngang vị trí với Lâm Minh, thắng cũng yên tâm thoải mái.

Quả nhiên Thạch Hám Sơn vừa dứt lời, đệ tử Ngũ Hành Vực bắt đầu hưng phấn nghị luận, thảo luận kết quả trận chiến đấu này.

- Lâm Minh hẳn có bản lĩnh khiêu chiến cao thủ Hậu Thiên, tuy nhiên chống lại Thạch Hám Sơn có chút miễn cưỡng.

- Thạch Hám Sơn này phòng ngự như vỏ rùa cứng, nếu lực công kích không đủ căn bản không phá được, Lâm Minh đánh Thạch Hám Sơn không có biện pháp gì, thời gian lâu sẽ thua.

- Vị tất, Lâm Minh chiếm ưu thế tốc độ, nếu không du đấu là được, cho dù không thắng được Thạch Hám Sơn cũng có biện pháp ở vào thế bất bại.

- Hừ, chiếu theo loại cách nói này của ngươi cũng chỉ là chạy trốn thôi, tính ngang tay cái gì.

Ở khu vực Lôi Cực tông, Lôi Chấn Tử nhấp một miệng nước trà, nhìn thoáng qua đường muội chính mình, thấy bộ dáng nàng vẫn phẫn hận, không kìm được cười hỏi:

- Tiểu Liên ngươi cảm thấy ai có thể thắng?

Chu Tiểu Liên bĩu môi, khinh thường nói:

- Tên đại ngốc kia chắc chắn thua.

- Nga? Ngươi khẳng định Lâm Minh có thể thắng? Ngươi làm sao mà biết được?

Chu Liệt có chút kinh ngạc, hắn cảm giác Lâm Minh có thể nhẹ nhàng thắng Chu Tiểu Liên như vậy, dựa vào thể chất hắn miễn dịch đối với lôi điện, thực lực cực hạn chân chính của Lâm Minh ở nơi nào rất khó nhìn ra.

- Ta chỉ biết.

Chu Tiểu Liên chu miệng, một bộ dáng lười giải thích.

Trái ngược với đệ tử Ngũ Hành Vực. Đệ Tử Thần Hoàng đảo phần lớn bởi vì trong lòng lo lắng, không có hứng thú nghị luận gì, trận đấu tiến hành đến tình trạng này, đã rất ít người bởi vì ghen tị mà ngóng trông Lâm Minh bị chặn họng, Thần Hoàng đảo đã bị ngũ đại tông môn liên thủ bức đến sơn cùng thủy tận, Lâm Minh là người duy nhất có thể vãn hồi, nếu hiện tại Lâm Minh lại thua, Thần Hoàng đảo thật sự sẽ thất bại thảm hại.

Ở trên quảng trường, Lâm Minh cùng Thạch Hám Sơn cách xa nhau mười trượng.

Thạch Hám Sơn rất vui vẻ, Lâm Minh lên đây, rốt cuộc tiếp nhận trận chiến này, hắn thực chờ mong một hồi nữa đả bại Lâm Minh xong thì hắn sẽ có biểu tình gì.

- Lâm Minh.

Thạch Hám Sơn dùng chân nguyên truyền âm kêu lên:

- Ngươi có biết vì cái gì ta ngóng trông giao thủ với ngươi như vậy không?

Lâm Minh không nói lời nào, chờ Thạch Hám Sơn nói.

- Hắc hắc, kỳ thật nguyên nhân rất đơn giản, thiên phú của ngươi thật quá tốt, khiến người ta không kìm nổi muốn đạp một cước, nhớ lại thời điểm hồi đó ta còn không phải đệ tử Hậu Thổ tông, chỉ là một tiểu tử nghèo, trong thành chúng ta có một thiên kim đại gia tộc nhà giàu, dung mạo khuynh quốc khuynh thành, khí chất lại cao nhã, ngay lúc đó ý tưởng ta chính làcưỡi lên nàng, cho nàng hoàn mỹ như thế nào đi nữa, nàng được bao nhiêu nam nhân lấy đến làm tình nhân trong mộng, nàng cũng chỉ là nữ nhân hầu hạ dưới khố lão tử mà thôi, về sau ta thật sự cưỡi lên nàng. Còn cướp đi trinh nguyên của nàng nữa, tư vị kia, mặc dù là ta hiện tại nhớ lại đến cũng cảm thấy dục tiên dục tử a, về sau cô gái kia gả cho một đại quý tộc môn đăng hộ đối, ngẫm lại nữ nhân quý tộc quần áo lụa là từng bị lão tử đặt ở dưới thân làm ta càng thêm thích thú.

- Ngươi hiện tại đối với ta mà nói chính là như thế, tương lai ngươi như thế nào. Còn không phải thua ở trên tay lão tử, giống như là đàn bà lúc trước bị lão tử tùy ý cưỡi trên thân kia.

Thạch Hám Sơn nói rất đắc ý, biểu tình cực kỳ đường hoàng, Lâm Minh lẳng lặng nghe xong, đột nhiên nở nụ cười:

- Ngươi nói nhiều lời vô nghĩa như vậy kỳ thật chính là nói cho ta biết ngươi chỉ là cặn bã? Vẫn là bản cũ soạn lại, làm ta phẫn nộ, bức ta không quản tới hết thảy công kích cái lồng phòng hộ của ngươi? Như thế nào, ngươi tin tưởng thắng ta, lại còn muốn dùng loại thủ đoạn này?

Nghe xong Lâm Minh nói, sắc mặt Thạch Hám Sơn khẽ biến, tiểu tử này!



- Họ Lâm, đừng nói ta, ngươi không phải tràn đầy tự tin sao, ta tự tin, ta như trước dùng kế kích ngươi, ngươi tự tin, ngươi dám công kích mãnh liệt sao?

Lâm Minh rút ra Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương trong Tu Di Giới, nhếch miệng cười:

- Như ngươi mong muốn!!

Chữ “muốn” vừa ra, khí thế cả người Lâm Minh tăng vọt, Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương lóe ra chùm sáng tím, dòng khí quanh thân đều bị quấy lên, hình thành một cỗ lốc xoáy.

- Đối với loại cặn bã như ngươi, ta từ trước đến nay đều thích hành hung!

Lâm Minh hai chân đạp mạnh xuống mặt đất, thân thể giống như tên bắn nhanh đi ra ngoài, thương gió gào thét, Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương toát ra một tầng xanh da trời, cả cây thương đều bị Chân Long chi khí bao bọc.

- Không xong, dường như Lâm Minh cũng trúng kế!

Mục Chiếu Hiên nhìn thấy Lâm Minh cùng Thạch Hám Sơn đối đầu võ miệng mấy cái hô hấp, liền cảm thấy có điểm không thích hợp, hiện tại xem ra Thạch Hám Sơn rất có thể là bản cũ soạn lại, dùng chân nguyên truyền âm chọc giận Lâm Minh.

Ngay tại một khắc vừa rồi, Tống Hiểu Duyệt vừa mới trúng kế, Mục Chiếu Hiên cho rằng Lâm Minh dù tuổi còn nhỏ, tâm tính không đủ thành thục, cũng không đến mức rơi vào bẫy đồng dạng với Tống Hiểu Duyệt, hiện tại Lâm Minh không quản hết thảy xông lên đi, tám thành là bị Thạch Hám Sơn chọc giận.

Mục Chiếu Hiên dường như đã đoán được Lâm Minh giẫm lên vết xe đổ, cuối cùng bị thua, trong lòng không kìm được dựng lên một cỗ cảm giác tuyệt vọng nồng đậm.

- Rốt cuộc là tâm tính thiếu niên, quá xúc động.

- Lâm Minh sẽ thua, thật không biết hắn suy nghĩ cái gì.

Nếu nói ở trước khi khai chiến, Ngũ Hành Vực thất tông còn có ít bộ phận xem trọng Lâm Minh, hiện tại cũng nhao nhao phủ định phán đoán của chính mình.

Triển Vân Gian cũng khẽ lắc đầu, hắn vốn rất xem trọng Lâm Minh, một võ giả bình tĩnh không nên bị phẫn nộ chiếm lấy, huống chi thủ đoạn Thạch Hám Sơn châm ngòi vụng về như thế.

Khóe miệng Thạch Hám Sơn nổi lên một tia cười ác độc, không nghĩ tới còn có kẻ ngu ngốc như vậy, biết rõ là kế, còn ngu ngốc xông lên va chạm, loại hành động theo cảm tình này, cho dù thiên phú tốt mấy cũng không thành được thiên tài, nhất định chết ở trên nửa đường!

- Thổ Nguyên thuẫn!

Hai tay khởi động vòng bảo hộ, vòng bảo hộ dày màu vàng đất lập tức xuất hiện, Thạch Hám Sơn rất quen thuộc loại cảm giác này, cho ngươi công kích cuồng phong mưa rào, ta tự phòng thủ lù lù không nhúc nhích!

Khi cùng các võ giả khác cùng nhau tiến vào bí cảnh, hiểm cảnh, thời điểm tao ngộ nguy hiểm, có thể sống sót, thường thường là võ giả Hậu Thổ tông, Thạch Hám Sơn đối với phòng ngự của chính mình rất tự tin.

Nhưng mà khi Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương bao bọc ở trong hào quang màu xanh da trời nện thật mạnh xuống, sắc mặt Thạch Hám Sơn đã có chút thay đổi, hắn cảm giác trước mắt nện xuống dường như không phải thương, mà là một tòa núi lớn!

- Ầm!!

Trường thương Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương nện thật mạnh ở trên Thổ Nguyên thuẫn, Thạch Hám Sơn chỉ cảm thấy song chưởng rung mạnh, khuỷu tay khớp xương hoàn toàn mất đi tri giác, áp lực khủng bố dọc theo cánh tay truyền lại đến hai chân, gạch dưới chân vỡ tan nát!

Này... Đây là cái quái lực gì?

Thạch Hám Sơn kinh hãi không hiểu, nếu không phải hắn trời sinh thần lực, lại chuyên môn tu luyện công phu hạ bàn ở thời điểm còn luyện thể, một kích này chỉ sợ thật sự có thể khiến hắn quỳ trên mặt đất.

- Nga? Còn kháng cự được?

Lâm Minh hơi cảm thấy ngoài ý muốn, vừa rồi hắn dùng lực lượng mấy vạn cân sau khi Tôi Tủy, mà Thanh Thương chân nguyên chỉ dùng để bảo hộ Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương, bảo khí nhân giai trung phẩm, đã không chống đỡ được va chạm như vậy.

Thạch Hám Sơn quả nhiên có vài phần kiêu ngạo.

Khóe miệng Lâm Minh nổi lên một cái độ cong, giơ thương lên! Đối mặt với Thổ Nguyên thuẫn như vỏ rùa này, lực sát thương phải lớn hơn nữa.



Lôi đình lực!

Tử Giao Thần Lôi yên lặng trong hạt giống Tà Thần bùng nổ, Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương được bao phủ một lớp ánh sáng màu tím, mang theo oai lôi đình cuồn cuộn!

Ầm!

Một thương nện ở trên Thổ Nguyên thuẫn, Thạch Hám Sơn ngũ tạng rung mạnh, khí huyết xáo trộn, lôi đình lực xông vào trong Thổ Nguyên thuẫn, như rắn độc chui vào thân thể Thạch Hám Sơn, khiến toàn thân hắn tê dại.

- Chết tiệt!

Thạch Hám Sơn cắn răng liều mạng thúc giục chân nguyên trong cơ thể, tăng Thổ Nguyên thuẫn lên.

Thương thứ ba, Luyện Lực Như Tơ!

Chân nguyên bảo hộ lấy Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương chấn động kịch liệt, không khí phát ra âm thanh như gió rút, Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương như ngân long rời bến, gào thét đi ra!

Tại thời điểm Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương đụng vào Thổ Nguyên thuẫn, lực chấn động sinh sôi không ngừng xuyên thấu qua vòng bảo hộ, truyền vào trong cơ thể Thạch Hám Sơn, Thạch Hám Sơn chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đều bị đánh tan, lục phủ ngũ tạng phảng phất như tan nát!

Thương thứ tư!

Thương thứ năm!

Lâm Minh công kích giống như bão tố, vòng bảo hộ Chân Nguyên thạch Hám Sơn bị công kích cuồng mãnh như vậy tùy ý biến hình, nhưng mà vẫn không nghiền nát, vòng bảo hộ Hậu Thổ tông được lại chân nguyên bản thể người thi triển duy trì, chỉ cần chân nguyên không hết sẽ không nghiền nát.

Thạch Hám Sơn có thể bảo trì vòng bảo hộ không phá, đây là cái giá của điên cuồng tiêu hao chân nguyên trong cơ thể, không chỉ như thế, hắn còn phải duy trì vòng bảo hộ, đồng thời, kháng trụ cả hai luồng công kích lôi đình chi lực cùng Luyện Lực Như Tơ.

Tình cảnh có thể nói khổ không thể tả.

Nhưng mà bởi vì Thổ Nguyên thuẫn che lại, lại thêm điện mang màu tím, đa số đệ tử nhìn qua chỉ là chân nguyên hoa mỹ đụng nhau, cũng không phát giác được tình cảnh lúc này của Thạch Hám Sơn.

Bọn người Tống Hiểu Duyệt, Mục Chiếu Hiên lo lắng vạn phần, Nghiêm Phó Hồng lòng tràn đầy chờ mong Lâm Minh bại trận, về phần đệ tử của Ngũ Hành Vực, thì đang nghị luận chiến cuộc.

- Lâm Minh quá ngây thơ rồi, dưới tình huống thực lực không sai biệt lắm, muốn công phá Thổ Nguyên thuẫn của Hậu Thổ tông, cần hao phí vài lần chân nguyên, thoạt nhìn Thổ Nguyên thuẫn của Thạch Hám Sơn biến hình lợi hại, kỳ thật muốn nghiền nát nó lại không thể nào.

- Ừ, Hậu Thổ tông Thổ Nguyên thuẫn, ngươi mạnh nó cũng mạnh, ngươi yếu nó cũng yếu, căn bản không lãng phí một điểm chân nguyên, thời điểm lúc trước Tống Hiểu Duyệt công kích cũng như thế, Thổ Nguyên thuẫn biến hình gay gắt, nguyên nhân chỉ là Thạch Hám Sơn muốn tiết kiệm khí lực mà thôi.

- Ha ha, Kim huynh kiến thức rộng khắp a, theo tại hạ biết, phòng ngự thuẫn của Hậu Thổ tông cũng có rất nhiều loại, Thổ Nguyên thuẫn ở bên trong chỉ là một loại, không nghĩ tới Kim huynh hiểu biết thấu triệt như vậy.

- Không tính là gì, chỉ là trùng hợp tham dự hội nghị Thổ Nguyên thuẫn đệ tử Hậu Thổ tông thôi. Thiên phú Lâm Minh mặc dù tốt, nhưng tính cách xúc động, tâm tính như vậy, rất khó trở thành cao thủ chân chính, trừ phi hắn trưởng thành...

Nam nhân được xưng là Kim huynh nói còn chưa xong, lại bị người khác ngắt đứt:

- Kim sư huynh...

- Cái gì?

Thanh niên họ Kim có chút không vui.

- Ta dường như nhìn thấy trong Thổ Nguyên thuẫn, Thạch Hám Sơn đã hộc máu... Phun khắp toàn thân đều là...

Một thiếu niên chỉ có mười lăm, mười sáu tuổi trừng mắt to, do dự nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Cực Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook