Chương 223: Cao thủ Tiên Thiên gây nên
Tàm Kiếm Lý Ngưu
27/06/2017
- Âu Dương Địch Hoa đã chết...
Bạch Nguyên Bồi thì thào tự nói, không thể tin tưởng sự thật này.
- Cái gì?
Bạch Tĩnh Vân giật mình, gần như nghĩ là mình nghe nhầm.
- Âu Dương Địch Hoa ở tổng bộ Liên Hợp thương hội bị giết, xương cốt không còn, hội trưởng Liên Hợp thương hội Trương Phụng Tiên biến thành ngu ngốc, tinh thần chi hải hoàn toàn vỡ nát, dù là dùng Sưu Hồn thuật cũng không tra ra bất kỳ tin tức hoàn chỉnh gì...
Bạch Nguyên Bồi thuật lại tin tức Truyền Âm phù truyền ra. Tuy rằng hắn không phải võ giả nhưng đối với thực lực của các cấp võ giả lại có hiểu biết rất rõ ràng. Âu Dương Địch Hoa nhưng là võ giả Ngưng Mạch trung kỳ, trên người bảo vật bảo mệnh một đống lớn, thậm chí hắn ta dù gặp phải võ giả Ngưng Mạch đỉnh phong cũng có sức đánh một trận.
Nhưng Âu Dương Địch Hoa thực lực mạnh như vậy, lại bị giết ở tổng bộ Liên Hợp thương hội cao thủ như mây, đây là khái niệm gì? Chẳng lẽ là cao thủ Tiên Thiên hạ thủ?
- Hộ vệ của Âu Dương Địch Hoa đâu? Hắn không phải có bốn hộ vệ gần người sao?
Bạch Tĩnh vẫn không thể tin hỏi.
Bạch Nguyên Bồi cười khổ nói:
- Bốn hộ vệ của hắn đều có mặt. Bọn họ lúc ấy cách Âu Dương Địch Hoa chỉ có hai mươi trượng, khi Âu Dương Địch Hoa chết bọn họ đều không phát giác. Không riêng là bọn họ, Liên Hợp thương hội còn có một cao thủ Hậu Thiên tọa trấn, nhưng là hung thủ vào ra căn bản không để lại một chút dấu vết, cao thủ Hậu Thiên kia cũng hồn nhiên không phát giác.
Bạch Tĩnh Vân lúc này giật mình không phải là nhỏ, toàn thân đều ngây ra ở đó.
Dưới sự thủ hộ của bốn cao thủ hộ vệ, vô thanh vô tức giết chết Âu Dương Địch Hoa, hủy thi diệt tích đồng thời tránh khỏi cảm giác của cao thủ Hậu Thiên. Cái này cần tu vi thế nào? Rốt cuộc Âu Dương Địch Hoa đắc tội người nào?
Bạch Nguyên Bồi nói:
- Thực lực hung thủ quá mạnh, tám chín phần mười là cao thủ Tiên Thiên. Có thể là cừu gia của Âu Dương Bác Duyên, trả thù lên người Âu Dương Địch Hoa... Tranh đấu cấp bậc này, cùng chúng ta không hề có quan hệ.
Không quan hệ? Sao lại không có quan hệ?
Quan hệ lớn!
Bạch Tĩnh Vân kinh ngạc qua đi, đột nhiên cười lạnh rộ lên:
- Chết hay lắm! Hắn sớm nên chết rồi!
Bạch Nguyên Bồi hoảng sợ, vội vàng làm ra thủ thế cấm khẩu:
- Tĩnh Vân, lời này cũng không thể nói lung tung. Hôm nay Thiên Vận thành đã hoàn toàn giới nghiêm, tra xét hung thủ. Thúc thúc của Âu Dương Địch Hoa Âu Dương Bác Duyên cũng từ Thất Huyền cốc chạy tới, trong vòng vài ngày sẽ đến. Mấy ngày này, ngươi ở trong nhà đừng ra ngoài, tránh cho dẫn tới tai họa.
- Ta biết rồi.
Bạch Tĩnh Vân đáp.
Đợi Bạch Nguyên Bồi đi rồi, Bạch Tĩnh Vân ngơ ngác ngồi ở bên giường, nàng có loại cảm giác như nằm mơ vậy.
Nàng giải thoát rồi! Vào lúc hôn kỳ sắp đến, Âu Dương Địch Hoa đột nhiên chết!
Nàng đã sớm nguyền rủa Âu Dương Địch Hoa làm nhiều việc bất nghĩa, bị người báo thù, đột tử đầu đường. Không nghĩ tới, thật sự có ngày này.
Rốt cuộc là ai giết hắn?
Bạch Tĩnh Vân cảm xúc phập phồng, nàng muốn tìm đến người này, giáp mặt cảm tạ. Đối với võ giả thần bí kia, cứu nàng căn bản là hành vi vô ý, nhưng đối với Bạch Tĩnh Vân mà nói lại là thay đổi vận mệnh cả đời mình.
Trên thực tế, Thiên Vận thành lúc này, không riêng gì Bạch Tĩnh vẫn còn có rất nhiều người cũng đang âm thầm chúc mừng tin tức này. Tỷ như thái tử Dương Lâm.
Hai tháng này, bởi vì thập hoàng tử chiếm được sự duy trì của Âu Dương Địch Hoa, thế lực tăng tiến vùn vụt. Mà ngược lại Dương Lâm, bởi vì Lâm Minh đột nhiên mất tích, thế lực giảm mạnh, mắt thấy cứ tiếp tục như vậy, ngôi vị thái tử của hắn đều khó bảo toàn.
Hiện tại đột nhiên tình thế xoay chuyển, xảy ra biến cố trọng đại như vậy.
Chỉ có thể nói, Âu Dương Địch Hoa chết rất đúng lúc!
DLâm cũng muốn cảm tạ thật tốt người thần bí này... Vào lúc thế lực khắp nơi bởi vì Âu Dương Địch Hoa mà gió nổi mây phun, Lâm Minh đang tránh ở trong một sơn động cách Thiên Vận thành mấy trăm dặm.
Trong tay hắn có hai cái Tu Di giới, cùng với bảo khí và nhuyễn giáp nhân giai thượng phẩm gỡ xuống từ trên người Âu Dương Địch Hoa.
Bất kể Âu Dương Địch Hoa hay là Trương Phụng Tiên đều là người giàu chảy mỡ, của cải của hai người tự nhiên là không cần phải nói.
Lâm Minh đầu tiên cầm lên Tu Di giới của Trương Phụng Tiên, linh hồn lực chìm vào trong đó, không kìm được âm thầm líu lưỡi:
- Liên Hợp thương hội thật là đại thủ bút, ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tu Di giới nhân giai thượng phẩm này. Loại Tu Di giới này chỉ tài liệu tạo ra đã mấy chục vạn lượng vàng, người chế tạo ít nhất cũng phải là cao thủ Tiên Thiên. Cộng thêm chi phí ra tay cùng với phí tổn thất bại, chiếc Tu Di giới này ít nhất một trăm vạn lượng vàng. Hơn nữa có tiền cũng không nhất định mua được, người chế tạo cảnh giới Tiên Thiên cũng không phải nói ra tay là ra tay.
Lâm Minh đem vật phẩm trong Tu Di giới lấy hết ra, ba rương lớn, một đống đồ cổ tranh chữ cùng với một ít quần áo.
Số quần áo đó Lâm Minh tùy ý nhìn một cái, sau khi xác định không có thứ gì rất đáng tiền trực tiếp cho một mồi lửa đốt sạch. Rồi sau đó hắn đem ánh mắt dời lên ba cái rương. Những cái rương này dùng đều là Hương Hồn mộc thượng phẩm, chắc chắn như thép, tỏa ra mùi thơm ngát. Giá trị của nó còn quý hơn cả hoàng kim.
Mở rương thứ nhất, theo tiếng vang ào ào, trong mắt đều là bảo quang rực rỡ, trong rương chứa đầy châu báu.
Dù là Lâm Minh ra mắt nhiều trường hợp lớn, đột nhiên dưới ánh mặt trời nhìn thấy rương châu báu lóe sáng lớn như vậy cũng phát ra một tiếng ngạc nhiên thán phục.
Số châu báu này đều là trân phẩm trong trân phẩm, ngọc là dương chi huyết ngọc tốt nhất, đá phỉ thúy là phỉ thúy vương xanh lóa mắt, bảo thạch ít nhất cũng cỡ quả trứng gà, trân châu là trân châu đen đỉnh cấp ở biển sâu ngàn trượng.
Dù là Lâm Minh nghiên cứu trân bảo không nhiều nhưng cũng có thể đại khái đoán được giá trị của một rương châu báu này. Trong một rương châu báu này tùy tiện lấy ra một món đều phải mấy vạn lượng vàng, cả rương sợ là phải hơn ngàn vạn lượng.
- Số trân bảo này cùng với số đồ cổ tranh chữ kia xem ra đều là vật cất chứa của Trương Phụng Tiên. Đến cảnh giới như Trương Phụng Tiên, vật bình thường căn bản không lọt vào mắt.
Rất nhiều người khi đến địa vị nhất định, tiền nhiều đến mức đếm không xuể sẽ thu thập cất chứa, Trương Phụng Tiên cũng không ngoại lệ. Trong này rất nhiều thứ đều là tộc trưởng đời trước và trước nữa của Trương gia để lại, mỗi một thứ đều không phải tầm thường. Vài thế hệ mới tích lũy được một rương như vậy, hiện tại bị Lâm Minh bưng cả ổ.
Đem rương châu báu này thu vào trong Tu Di giới, Lâm Minh mở rương thứ hai.
Trong rương này gấp chỉnh tề một kiện quần áo màu vàng lợt, thoạt nhìn hơi giống cà sa. Trên quần áo có một cái hộp lớn, mở ra vừa nhìn, bên trong là từng bó kim phiếu. Đếm sơ qua, có bảy, tám mươi vạn lượng.
Kim phiếu cũng không nhiều, hiển nhiên đại đa số tài sản của Trương Phụng Tiên đều cất vào tiền trang của Liên Hợp thương hội, số tiền trong hộp này chỉ là tùy thân mang theo để phòng bị tùy thời chi trả.
Lâm Minh thu hồi kim phiếu, giơ kiện quần áo màu vàng lợt lên. Quần áo mỏng như cánh ve, thoạt nhìn không có gì đặc biệt, chỉ là sờ lên xúc cảm hơi lạnh.
- Đây chẳng lẽ là tơ của Kim Mộc Thần Tàm dệt thành?
Khi Lâm Minh vẽ tấm Minh Văn phù thứ nhất tìm Thiên Tàm Ti, chuyên môn vào Cầm phủ của Thất Huyền võ phủ tra tư liệu, đối với Thiên Tàm, Kim Mộc Thần Tàm đều hiểu biết rất rõ ràng.
Thiên Tàm đã thưa thớt khó được. Lúc trước hắn vì kiếm một đoạn ngắn Thiên Tàm Ti, mất sức chín trâu hai hổ, bởi vậy có thể thấy được rõ ràng. Mà Kim Mộc Thần Tàm này là dị chủng của Thiên Tàm, trong một ngàn con Thiên Tàm mới có thể ra một con Kim Mộc Thần Tàm, tơ nhổ ra tấc tơ tấc vàng.
Một kiện quần áo này không biết phải dùng mất bao nhiêu tơ của Kim Mộc Thần Tàm, nếu đổi thành hoàng kim, giá trị không thể đánh giá.
- Kiện bảo y này tuy rằng mỏng như cánh ve, nhưng là đao thương bất nhập, hơn nữa còn có thể suy yếu chân nguyên công kích ở một mức độ nhất định. Trương Phụng Tiên có bảo y Kim Mộc Thần Tàm vì sao không mặc tùy thân, ngược lại đặt ở trong rương. Chẳng lẽ trên người hắn cũng mặc một bộ?
Nghĩ đến đây Lâm Minh thầm than đáng tiếc. Lúc ấy thoáng cái liền đem Trương Phụng Tiên biến thành ngu ngốc, chỉ lấy Tu Di giới của hắn, lại không nhìn rõ trong quần áo của hắn mặc cái gì.
- Bảo y này tuy tốt, tuy nhiên quá bắt mắt, ta tạm thời không thể mặc. Nếu bị người phát hiện thì phiền toái, vẫn là cất đi thôi.
Lâm Minh lật tay, đem bảo y Kim Mộc Thần Tàm thu vào Tu Di giới, tiếp theo mở rương cuối cùng.
Trong rương này chứa Chân Nguyên thạch chỉnh tề, đếm sơ có đến mấy ngàn viên.
- Mấy ngàn viên Chân Nguyên thạch, hơn nữa đều là Chân Nguyên thạch thượng phẩm tinh thuần, số Chân Nguyên thạch này sợ là Trương Phụng Tiên dùng để tặng lễ cho cao thủ Thất Huyền cốc. Một viên Chân Nguyên thạch tinh thuần giá trị một ngàn lượng vàng, một rương này chính là mấy trăm vạn. Vừa lúc Chân Nguyên thạch trước đây ta gom đã dùng gần hết, có số này lại có thể dùng một hai năm rồi.
Về phần đồ cổ tranh chữ cuối cùng còn lại, Lâm Minh hoàn toàn không hiểu, thu hết vào trong Tu Di giới, ba rương đồ vật, phỏng chừng ít nhất giá trị hai mươi triệu lượng vàng trở lên!
Chân Nguyên thạch và bảo y giữ lại chính mình dùng, đồ vật khác tìm cơ hội thích hợp qua tay, đổi lấy số vàng lớn hoặc Chân Nguyên thạch cũng tốt, hoặc là giữ lại mua tài liệu bảo khí cũng tốt. Đủ cho Lâm Minh tiêu dùng một thời gian dài.
Cướp sạch Tu Di giới của Trương Phụng Tiên, Lâm Minh lại cầm chiếc của Âu Dương Địch Hoa lên. Đem đồ vật bên trong lần lượt bày ra, Âu Dương Địch Hoa tuy rằng không giàu có bằng Trương Phụng Tiên nhưng đồ của hắn đối với võ giả mà nói lại càng thêm thực dụng.
Tổng cộng hơn hai mươi bình đan dược, có thuốc chữa thương tốt nhất, Huyết Tinh thạch nhũ rất nhanh khôi phục chân nguyên, Tụ Nguyên đan cực phẩm dùng để tu luyện...
Số đan dược này cũng không phải có tiền là có thể tùy ý mua được, rất nhiều đều là vật phẩm cung cấp nội bộ của tông môn lớn, căn bản không lưu truyền ra chợ.
Ngoài ra, còn có ba viên ngọc giản ghi ghép công pháp, trong đó có một viên lại càng là công pháp nhân giai thượng phẩm hy hữu.
Cuối cùng chính là một ít Chân Nguyên thạch và mấy món bảo khí dự bị, những thứ này so với đan dược và công pháp mà nói đều là đồ giá trị nhỏ.
Có giá trị nhất vẫn là nhuyễn giáp và bảo kiếm nhân giai thượng phẩm Âu Dương Địch Hoa để lại. Đáng tiếc hai món vật phẩm này cũng quá bắt mắt, vừa không thể sử dụng cũng không thể qua tay.
Lâm Minh đem tất cả đồ vật thu lại, trong lòng không khỏi cảm khái. Quả nhiên giết người cướp của là phương thức làm giàu nhanh nhất. Mấy thứ này trực tiếp khiến tài sản của hắn tăng lên mười mấy lần, đương nhiên, nói vậy là không tính Mộng Cảnh chi châu mà Mục Thiên Vũ để lại.
Mộng Cảnh chi châu kia rốt cuộc giá trị bao nhiêu Lâm Minh không rõ ràng, nhưng chỉ bằng vào hiệu quả nghịch thiên của nó mà xem tuyệt đối không phải vàng bạc của thế tục có thể mua được.
- Còn có thời gian nửa tháng, ta liền ở trong này tu luyện thật tốt một chút, trở về gặp Cầm phủ chủ. Đến lúc đó hẳn là sẽ không có người đem cái chết của Âu Dương Địch Hoa hoài nghi lên người ta rồi nhỉ.
Bạch Nguyên Bồi thì thào tự nói, không thể tin tưởng sự thật này.
- Cái gì?
Bạch Tĩnh Vân giật mình, gần như nghĩ là mình nghe nhầm.
- Âu Dương Địch Hoa ở tổng bộ Liên Hợp thương hội bị giết, xương cốt không còn, hội trưởng Liên Hợp thương hội Trương Phụng Tiên biến thành ngu ngốc, tinh thần chi hải hoàn toàn vỡ nát, dù là dùng Sưu Hồn thuật cũng không tra ra bất kỳ tin tức hoàn chỉnh gì...
Bạch Nguyên Bồi thuật lại tin tức Truyền Âm phù truyền ra. Tuy rằng hắn không phải võ giả nhưng đối với thực lực của các cấp võ giả lại có hiểu biết rất rõ ràng. Âu Dương Địch Hoa nhưng là võ giả Ngưng Mạch trung kỳ, trên người bảo vật bảo mệnh một đống lớn, thậm chí hắn ta dù gặp phải võ giả Ngưng Mạch đỉnh phong cũng có sức đánh một trận.
Nhưng Âu Dương Địch Hoa thực lực mạnh như vậy, lại bị giết ở tổng bộ Liên Hợp thương hội cao thủ như mây, đây là khái niệm gì? Chẳng lẽ là cao thủ Tiên Thiên hạ thủ?
- Hộ vệ của Âu Dương Địch Hoa đâu? Hắn không phải có bốn hộ vệ gần người sao?
Bạch Tĩnh vẫn không thể tin hỏi.
Bạch Nguyên Bồi cười khổ nói:
- Bốn hộ vệ của hắn đều có mặt. Bọn họ lúc ấy cách Âu Dương Địch Hoa chỉ có hai mươi trượng, khi Âu Dương Địch Hoa chết bọn họ đều không phát giác. Không riêng là bọn họ, Liên Hợp thương hội còn có một cao thủ Hậu Thiên tọa trấn, nhưng là hung thủ vào ra căn bản không để lại một chút dấu vết, cao thủ Hậu Thiên kia cũng hồn nhiên không phát giác.
Bạch Tĩnh Vân lúc này giật mình không phải là nhỏ, toàn thân đều ngây ra ở đó.
Dưới sự thủ hộ của bốn cao thủ hộ vệ, vô thanh vô tức giết chết Âu Dương Địch Hoa, hủy thi diệt tích đồng thời tránh khỏi cảm giác của cao thủ Hậu Thiên. Cái này cần tu vi thế nào? Rốt cuộc Âu Dương Địch Hoa đắc tội người nào?
Bạch Nguyên Bồi nói:
- Thực lực hung thủ quá mạnh, tám chín phần mười là cao thủ Tiên Thiên. Có thể là cừu gia của Âu Dương Bác Duyên, trả thù lên người Âu Dương Địch Hoa... Tranh đấu cấp bậc này, cùng chúng ta không hề có quan hệ.
Không quan hệ? Sao lại không có quan hệ?
Quan hệ lớn!
Bạch Tĩnh Vân kinh ngạc qua đi, đột nhiên cười lạnh rộ lên:
- Chết hay lắm! Hắn sớm nên chết rồi!
Bạch Nguyên Bồi hoảng sợ, vội vàng làm ra thủ thế cấm khẩu:
- Tĩnh Vân, lời này cũng không thể nói lung tung. Hôm nay Thiên Vận thành đã hoàn toàn giới nghiêm, tra xét hung thủ. Thúc thúc của Âu Dương Địch Hoa Âu Dương Bác Duyên cũng từ Thất Huyền cốc chạy tới, trong vòng vài ngày sẽ đến. Mấy ngày này, ngươi ở trong nhà đừng ra ngoài, tránh cho dẫn tới tai họa.
- Ta biết rồi.
Bạch Tĩnh Vân đáp.
Đợi Bạch Nguyên Bồi đi rồi, Bạch Tĩnh Vân ngơ ngác ngồi ở bên giường, nàng có loại cảm giác như nằm mơ vậy.
Nàng giải thoát rồi! Vào lúc hôn kỳ sắp đến, Âu Dương Địch Hoa đột nhiên chết!
Nàng đã sớm nguyền rủa Âu Dương Địch Hoa làm nhiều việc bất nghĩa, bị người báo thù, đột tử đầu đường. Không nghĩ tới, thật sự có ngày này.
Rốt cuộc là ai giết hắn?
Bạch Tĩnh Vân cảm xúc phập phồng, nàng muốn tìm đến người này, giáp mặt cảm tạ. Đối với võ giả thần bí kia, cứu nàng căn bản là hành vi vô ý, nhưng đối với Bạch Tĩnh Vân mà nói lại là thay đổi vận mệnh cả đời mình.
Trên thực tế, Thiên Vận thành lúc này, không riêng gì Bạch Tĩnh vẫn còn có rất nhiều người cũng đang âm thầm chúc mừng tin tức này. Tỷ như thái tử Dương Lâm.
Hai tháng này, bởi vì thập hoàng tử chiếm được sự duy trì của Âu Dương Địch Hoa, thế lực tăng tiến vùn vụt. Mà ngược lại Dương Lâm, bởi vì Lâm Minh đột nhiên mất tích, thế lực giảm mạnh, mắt thấy cứ tiếp tục như vậy, ngôi vị thái tử của hắn đều khó bảo toàn.
Hiện tại đột nhiên tình thế xoay chuyển, xảy ra biến cố trọng đại như vậy.
Chỉ có thể nói, Âu Dương Địch Hoa chết rất đúng lúc!
DLâm cũng muốn cảm tạ thật tốt người thần bí này... Vào lúc thế lực khắp nơi bởi vì Âu Dương Địch Hoa mà gió nổi mây phun, Lâm Minh đang tránh ở trong một sơn động cách Thiên Vận thành mấy trăm dặm.
Trong tay hắn có hai cái Tu Di giới, cùng với bảo khí và nhuyễn giáp nhân giai thượng phẩm gỡ xuống từ trên người Âu Dương Địch Hoa.
Bất kể Âu Dương Địch Hoa hay là Trương Phụng Tiên đều là người giàu chảy mỡ, của cải của hai người tự nhiên là không cần phải nói.
Lâm Minh đầu tiên cầm lên Tu Di giới của Trương Phụng Tiên, linh hồn lực chìm vào trong đó, không kìm được âm thầm líu lưỡi:
- Liên Hợp thương hội thật là đại thủ bút, ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tu Di giới nhân giai thượng phẩm này. Loại Tu Di giới này chỉ tài liệu tạo ra đã mấy chục vạn lượng vàng, người chế tạo ít nhất cũng phải là cao thủ Tiên Thiên. Cộng thêm chi phí ra tay cùng với phí tổn thất bại, chiếc Tu Di giới này ít nhất một trăm vạn lượng vàng. Hơn nữa có tiền cũng không nhất định mua được, người chế tạo cảnh giới Tiên Thiên cũng không phải nói ra tay là ra tay.
Lâm Minh đem vật phẩm trong Tu Di giới lấy hết ra, ba rương lớn, một đống đồ cổ tranh chữ cùng với một ít quần áo.
Số quần áo đó Lâm Minh tùy ý nhìn một cái, sau khi xác định không có thứ gì rất đáng tiền trực tiếp cho một mồi lửa đốt sạch. Rồi sau đó hắn đem ánh mắt dời lên ba cái rương. Những cái rương này dùng đều là Hương Hồn mộc thượng phẩm, chắc chắn như thép, tỏa ra mùi thơm ngát. Giá trị của nó còn quý hơn cả hoàng kim.
Mở rương thứ nhất, theo tiếng vang ào ào, trong mắt đều là bảo quang rực rỡ, trong rương chứa đầy châu báu.
Dù là Lâm Minh ra mắt nhiều trường hợp lớn, đột nhiên dưới ánh mặt trời nhìn thấy rương châu báu lóe sáng lớn như vậy cũng phát ra một tiếng ngạc nhiên thán phục.
Số châu báu này đều là trân phẩm trong trân phẩm, ngọc là dương chi huyết ngọc tốt nhất, đá phỉ thúy là phỉ thúy vương xanh lóa mắt, bảo thạch ít nhất cũng cỡ quả trứng gà, trân châu là trân châu đen đỉnh cấp ở biển sâu ngàn trượng.
Dù là Lâm Minh nghiên cứu trân bảo không nhiều nhưng cũng có thể đại khái đoán được giá trị của một rương châu báu này. Trong một rương châu báu này tùy tiện lấy ra một món đều phải mấy vạn lượng vàng, cả rương sợ là phải hơn ngàn vạn lượng.
- Số trân bảo này cùng với số đồ cổ tranh chữ kia xem ra đều là vật cất chứa của Trương Phụng Tiên. Đến cảnh giới như Trương Phụng Tiên, vật bình thường căn bản không lọt vào mắt.
Rất nhiều người khi đến địa vị nhất định, tiền nhiều đến mức đếm không xuể sẽ thu thập cất chứa, Trương Phụng Tiên cũng không ngoại lệ. Trong này rất nhiều thứ đều là tộc trưởng đời trước và trước nữa của Trương gia để lại, mỗi một thứ đều không phải tầm thường. Vài thế hệ mới tích lũy được một rương như vậy, hiện tại bị Lâm Minh bưng cả ổ.
Đem rương châu báu này thu vào trong Tu Di giới, Lâm Minh mở rương thứ hai.
Trong rương này gấp chỉnh tề một kiện quần áo màu vàng lợt, thoạt nhìn hơi giống cà sa. Trên quần áo có một cái hộp lớn, mở ra vừa nhìn, bên trong là từng bó kim phiếu. Đếm sơ qua, có bảy, tám mươi vạn lượng.
Kim phiếu cũng không nhiều, hiển nhiên đại đa số tài sản của Trương Phụng Tiên đều cất vào tiền trang của Liên Hợp thương hội, số tiền trong hộp này chỉ là tùy thân mang theo để phòng bị tùy thời chi trả.
Lâm Minh thu hồi kim phiếu, giơ kiện quần áo màu vàng lợt lên. Quần áo mỏng như cánh ve, thoạt nhìn không có gì đặc biệt, chỉ là sờ lên xúc cảm hơi lạnh.
- Đây chẳng lẽ là tơ của Kim Mộc Thần Tàm dệt thành?
Khi Lâm Minh vẽ tấm Minh Văn phù thứ nhất tìm Thiên Tàm Ti, chuyên môn vào Cầm phủ của Thất Huyền võ phủ tra tư liệu, đối với Thiên Tàm, Kim Mộc Thần Tàm đều hiểu biết rất rõ ràng.
Thiên Tàm đã thưa thớt khó được. Lúc trước hắn vì kiếm một đoạn ngắn Thiên Tàm Ti, mất sức chín trâu hai hổ, bởi vậy có thể thấy được rõ ràng. Mà Kim Mộc Thần Tàm này là dị chủng của Thiên Tàm, trong một ngàn con Thiên Tàm mới có thể ra một con Kim Mộc Thần Tàm, tơ nhổ ra tấc tơ tấc vàng.
Một kiện quần áo này không biết phải dùng mất bao nhiêu tơ của Kim Mộc Thần Tàm, nếu đổi thành hoàng kim, giá trị không thể đánh giá.
- Kiện bảo y này tuy rằng mỏng như cánh ve, nhưng là đao thương bất nhập, hơn nữa còn có thể suy yếu chân nguyên công kích ở một mức độ nhất định. Trương Phụng Tiên có bảo y Kim Mộc Thần Tàm vì sao không mặc tùy thân, ngược lại đặt ở trong rương. Chẳng lẽ trên người hắn cũng mặc một bộ?
Nghĩ đến đây Lâm Minh thầm than đáng tiếc. Lúc ấy thoáng cái liền đem Trương Phụng Tiên biến thành ngu ngốc, chỉ lấy Tu Di giới của hắn, lại không nhìn rõ trong quần áo của hắn mặc cái gì.
- Bảo y này tuy tốt, tuy nhiên quá bắt mắt, ta tạm thời không thể mặc. Nếu bị người phát hiện thì phiền toái, vẫn là cất đi thôi.
Lâm Minh lật tay, đem bảo y Kim Mộc Thần Tàm thu vào Tu Di giới, tiếp theo mở rương cuối cùng.
Trong rương này chứa Chân Nguyên thạch chỉnh tề, đếm sơ có đến mấy ngàn viên.
- Mấy ngàn viên Chân Nguyên thạch, hơn nữa đều là Chân Nguyên thạch thượng phẩm tinh thuần, số Chân Nguyên thạch này sợ là Trương Phụng Tiên dùng để tặng lễ cho cao thủ Thất Huyền cốc. Một viên Chân Nguyên thạch tinh thuần giá trị một ngàn lượng vàng, một rương này chính là mấy trăm vạn. Vừa lúc Chân Nguyên thạch trước đây ta gom đã dùng gần hết, có số này lại có thể dùng một hai năm rồi.
Về phần đồ cổ tranh chữ cuối cùng còn lại, Lâm Minh hoàn toàn không hiểu, thu hết vào trong Tu Di giới, ba rương đồ vật, phỏng chừng ít nhất giá trị hai mươi triệu lượng vàng trở lên!
Chân Nguyên thạch và bảo y giữ lại chính mình dùng, đồ vật khác tìm cơ hội thích hợp qua tay, đổi lấy số vàng lớn hoặc Chân Nguyên thạch cũng tốt, hoặc là giữ lại mua tài liệu bảo khí cũng tốt. Đủ cho Lâm Minh tiêu dùng một thời gian dài.
Cướp sạch Tu Di giới của Trương Phụng Tiên, Lâm Minh lại cầm chiếc của Âu Dương Địch Hoa lên. Đem đồ vật bên trong lần lượt bày ra, Âu Dương Địch Hoa tuy rằng không giàu có bằng Trương Phụng Tiên nhưng đồ của hắn đối với võ giả mà nói lại càng thêm thực dụng.
Tổng cộng hơn hai mươi bình đan dược, có thuốc chữa thương tốt nhất, Huyết Tinh thạch nhũ rất nhanh khôi phục chân nguyên, Tụ Nguyên đan cực phẩm dùng để tu luyện...
Số đan dược này cũng không phải có tiền là có thể tùy ý mua được, rất nhiều đều là vật phẩm cung cấp nội bộ của tông môn lớn, căn bản không lưu truyền ra chợ.
Ngoài ra, còn có ba viên ngọc giản ghi ghép công pháp, trong đó có một viên lại càng là công pháp nhân giai thượng phẩm hy hữu.
Cuối cùng chính là một ít Chân Nguyên thạch và mấy món bảo khí dự bị, những thứ này so với đan dược và công pháp mà nói đều là đồ giá trị nhỏ.
Có giá trị nhất vẫn là nhuyễn giáp và bảo kiếm nhân giai thượng phẩm Âu Dương Địch Hoa để lại. Đáng tiếc hai món vật phẩm này cũng quá bắt mắt, vừa không thể sử dụng cũng không thể qua tay.
Lâm Minh đem tất cả đồ vật thu lại, trong lòng không khỏi cảm khái. Quả nhiên giết người cướp của là phương thức làm giàu nhanh nhất. Mấy thứ này trực tiếp khiến tài sản của hắn tăng lên mười mấy lần, đương nhiên, nói vậy là không tính Mộng Cảnh chi châu mà Mục Thiên Vũ để lại.
Mộng Cảnh chi châu kia rốt cuộc giá trị bao nhiêu Lâm Minh không rõ ràng, nhưng chỉ bằng vào hiệu quả nghịch thiên của nó mà xem tuyệt đối không phải vàng bạc của thế tục có thể mua được.
- Còn có thời gian nửa tháng, ta liền ở trong này tu luyện thật tốt một chút, trở về gặp Cầm phủ chủ. Đến lúc đó hẳn là sẽ không có người đem cái chết của Âu Dương Địch Hoa hoài nghi lên người ta rồi nhỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.