Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1105: Chính ngươi không phải là chứng cớ sao?

Tàm Kiếm Lý Ngưu

09/07/2015

Không cần Bạch Minh Ngọc biện giải, các tiểu đệ của Bạch Minh Ngọc đều vô cùng phẫn nộ. Thời điểm này, bởi vì bọn họ cực kỳ phẫn nộ, thậm chí đã quên mất sự khủng bố của Lâm Minh.

Ở trong lòng mọi người, Bạch Minh Ngọc luôn luôn đều là người bình dị gần gũi, dùng nhân nghĩa phục chúng, có phong phạm của trưởng giả... không chỉ như thế, Bạch Minh Ngọc còn túc trí đa mưu, có thể trấn áp toàn trường. Ở trong các đệ tử trẻ tuổi, uy tín của Bạch Minh Ngọc vượt hơn xa Diệp Thủy Đồng. Tóm lại một lời: đó chính là bộ dáng trời sinh làm chưởng môn đảo chủ, cho nên tiểu đệ bên cạnh Bạch Minh Ngọc mới có thể nhiều như vậy.

Dưới tình huống này, Lâm Minh nói Bạch Minh Ngọc làm phản, làm sao có thể có người chịu tin?

Bạch Minh Ngọc cười lạnh trong lòng, hắn không phải không nghĩ tới Lâm Minh có thể đoán được mình bán đứng bọn họ, nhưng hết thảy việc hắn làm đều rất cẩn thận, không có lưu lại bất kỳ điểm sơ hở nào.

- Lâm sư đệ! Ta biết ngươi là muốn độc chiếm tài nguyên của Huyền Cốt tộc và Đoạn Hồn Sơn, cho nên mới ra tay giết ta. Tham lam là bản tính con người, chỉ có điều là ngươi tìm cái cớ cho mình không khỏi quá vụng về đi! Ngươi nói ta làm phản bán đứng các ngươi, có chứng cớ sao?

- Chứng cớ ư?

Khóe miệng Lâm Minh nổi lên một vẻ cười trào phúng:

- Ngươi không phải là chứng cớ tốt nhất sao?

Trong lúc nói đột nhiên Lâm Minh ra tay, liên tục chém ra Phượng Huyết Thương, hàn quang lấp lánh, trong nháy mắt, gân tay gân chân của Bạch Minh Ngọc toàn bộ bị cắt đứt.

Bạch Minh Ngọc kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể run rẩy một trận, bởi vì mất máu quá nhiều, huyết áp rất thấp, sau khi gân tay gân chân bị cắt đứt, căn bản không có máu chảy ra nhiều lắm.

Mắt thấy Bạch Minh Ngọc bị Lâm Minh tùy ý xử lý giống như giết heo xẻ thịt, các tiểu đệ của Bạch Minh Ngọc từng người toàn thân phát run, trong đó một bộ phận là phẫn nộ, còn có một bộ phận là bị dọa cho hoảng sợ.

Lâm Minh vừa thu lại Phượng Huyết Thương, đột nhiên đánh một chưởng trên thân Bạch Minh Ngọc!

Tuyệt Mạch Thủ!

Trong nháy mắt, lực lượng của Lâm Minh nhảy vào thân thể Bạch Minh Ngọc, cắt đứt toàn thân kinh mạch, chấn vỡ nát đan điền, phế bỏ toàn thân võ công của Bạch Minh Ngọc!

Một chiêu này, đã thật lâu Lâm Minh không có sử dụng, mặc dù ở trong đối chiến không hữu dụng gì, nhưng dùng để xử trí kẻ bại, để đối phương hoàn toàn tuyệt đường giở mánh khóe thì lại sử dụng rất tốt.

Quá trình một kích này, Diệp Thủy Đồng xem thấy rõ ràng, trong nháy mắt nàng trợn trừng đến tròn xoe đôi mắt đẹp.

- Lâm Minh! Ngươi phế bỏ Bạch Minh Ngọc rồi ư!?

Cái này... không còn bất kỳ khả năng điều giải gì nữa rồi. Vốn trước đây tuy rằng Bạch Minh Ngọc bị đánh cho tàn phế, nhưng nếu dùng các loại hảo dược, tĩnh tâm tu dưỡng vài ba tháng, còn có thể khôi phục lại, nhiều nhất là chừa lại chút di chứng, sẽ ảnh hưởng một chút tới thành tựu ngày sau. Thế nhưng hiện tại, Lâm Minh phá huỷ toàn thân kinh mạch, đan điền của Bạch Minh Ngọc, chẳng khác nào hoàn toàn phế bỏ Bạch Minh Ngọc. Đối một võ giả mà nói, bị phế bỏ tu vi, vậy thì sống không bằng chết.



- Không sai! Người này quỷ kế đa đoan, miễn cho hắn sẽ tiếp tục giở mánh khóe!

Lâm Minh nhún nhún vai nói như lẽ đương nhiên là thế; cũng giống như bắt được một con châu chấu, vì phòng ngừa nó bay đi liền thuận tay bẻ gãy cánh của nó.

Loại giọng điệu này lại làm cho rất nhiều tiểu đệ của Bạch Minh Ngọc tức bễ phổi.

- Khốn kiếp!

- Tên điên này, hắn điên rồi!

Nếu không phải khí thế của Lâm Minh quá lợi hại, bọn họ thật muốn xông lên giết chết ngay Lâm Minh tại đương trường.

Lúc này Bạch Minh Ngọc sắc mặt xám như tro tàn, hắn không bao giờ... có thể tiếp tục giữ vẻ cao cao tại thượng trước kia của hắn nữa. Vẻ mặt dường như vĩnh viễn sẽ không thất bại trước đó, giờ là hai mắt vô thần, hai mắt trống rỗng nhìn bầu trời, dường như đã chết rồi.

Trong nháy mắt biết mình hoàn toàn bị phế bỏ, Bạch Minh Ngọc cảm giác toàn bộ thế giới đều rời xa mình; dường như hắn nghe được tiếng linh hồn của mình vỡ nát; hắn không thể tin hết thảy chuyện này là thật: tương lai của hắn, dã tâm của hắn... toàn bộ trở thành tro bụi mai một!

Hắn khát vọng biết bao đây chỉ là một cơn ác mộng đáng sợ, có thể lập tức sẽ tỉnh lại.

- Lâm Minh... Ngươi sẽ... bồi... táng... với... ta...

Bởi vì chân nguyên đang nhanh chóng trôi qua, tiếng nói của Bạch Minh Ngọc cũng đứt quãng.

Lâm Minh nhếch khóe miệng nổi lên một độ cong khinh thường:

- Điều đó chỉ sợ ngươi phải thất vọng rồi! Ngươi nhất định phải ra đi cô độc, ta sẽ che lại tốt toàn thân chân nguyên ngươi, cho ngươi sống sót, giữ lại để cho trưởng lão hội sưu hồn! Ta nghĩ, Tiêu Dao Đảo tuy rằng là danh môn chính phái, nhưng ở bộ hình pháp cũng không có khả năng không ai biết sử dụng Sưu Hồn Thuật đi? Ngươi cũng biết, chiêu này đối với tinh thần chi hải sẽ tạo thành tổn thương không thể nghịch chuyển. Hơn nữa kẻ bị thi thuật thực lực càng mạnh, thì càng khó xử lý! Nếu ngươi chịu sống tốt, tiền đồ rộng lớn, ta lại không có chứng cớ, đương nhiên không có người dám dùng Sưu Hồn Thuật ở trên thân ngươi; Thái thượng trưởng lão cũng không có khả năng đáp ứng!

- Nhưng hiện tại, ngươi là một phế nhân, thực lực toàn bộ mất sạch, thi triển Sưu Hồn Thuật dĩ nhiên đơn giản hơn nhiều rồi; ngươi cũng không phản kháng được, hơn nữa sưu hồn có biến ngươi trở thành ngu ngốc cũng không có gì để tiếc nuối. Ta nghĩ những trưởng lão kia vì để chế tài ta, vì để không cho ta mang đi Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả, cũng sẽ không phản đối. Ừm! Đây chính là động cơ ta ra tay đối phó với ngươi, tiền trảm hậu tấu, trực tiếp đánh phế bỏ ngươi. Nếu không kế hoạch của ta sẽ không thực hiện được!

Lâm Minh nói ra một hồi, đồng thời đánh ra mấy chục đạo phù văn che lại cơ năng thân thể của Bạch Minh Ngọc, lại trong nháy mắt bắn ra một quả đan dược chìm vào trong miệng Bạch Minh Ngọc, để duy trì sinh mệnh hắn hoạt động. Hiện tại Bạch Minh Ngọc cũng không thể nhích động ngón tay một chút, nếu muốn tự sát cũng không được.

Trong mắt Bạch Minh Ngọc tràn đầy vô tận oán độc và phẫn hận:

- Lâm Minh! Ta... thành quỷ... cũng sẽ không... buông tha ngươi!

- Thật có lỗi! Ta sẽ hủy diệt cho ngươi bị nát tan thành bụi, không để cho ngươi cơ hội thành quỷ!



Lâm Minh nói xong, trực tiếp đoạt lấy Tu Di Giới của Bạch Minh Ngọc, xem hắn giống như một con chó chết ném nhốt vào tiểu thiên thế giới của Tử Cực Giới.

Làm xong hết thảy, hắn quay đầu nhìn về phía Diệp Thủy Đồng, Diệp Thủy Đồng sắc mặt vẫn đang tái nhợt, không biết nên nói cái gì cho phải. Vốn nàng tưởng rằng Bạch Minh Ngọc đã đủ độc, không nghĩ tới Lâm Minh còn ác hơn! Bạch Minh Ngọc tốt xấu gì còn không dám ra tay ở trước mặt mọi người, nhưng Lâm Minh vốn không kiêng nể gì.

Lâm Minh hắn sẽ không sợ mình đã đoán sai ư? Ngay cả người của Đoạn Hồn Sơn và Huyền Cốt tộc cũng không dám khẳng định Bạch Minh Ngọc chính là động cơ lớn nhất, nhưng cũng không có chứng cớ trực tiếp cho thấy đúng thật là hắn, vạn nhất không phải Bạch Minh Ngọc bán đứng bọn họ, mà có một người khác, vậy thì Lâm Minh phải giải quyết như thế nào?

Hơn nữa, cho dù Bạch Minh Ngọc thật sự là người bán đứng bọn họ, loại cách làm cực đoan này của Lâm Minh cũng sẽ làm những trưởng lão ủng hộ Bạch Minh Ngọc kia phẫn nộ, nói không chừng bọn họ vẫn như cũ sẽ trị tội Lâm Minh. Nếu không ngày sau ai cũng giống như Lâm Minh, hoài nghi người nào liền trực tiếp đánh tàn phế người đó, rồi sau đó bảo bộ hình pháp sưu hồn, vậy thì môn phái còn không lộn tùng phèo hay sao?

Đương nhiên Diệp Thủy Đồng không biết phía sau Lâm Minh có chỗ dựa Mộ Thiên Tuyết. Chỉ cần có Mộ Thiên Tuyết, Mộ Thủy Thiên sẽ không ngồi yên không lý đến Lâm Minh, trưởng lão hội đừng nghĩ tới chuyện xử trí hắn.

Lui một vạn bước nói, cho dù thật sự Bạch Minh Ngọc oan uổng, Lâm Minh cũng không có nguy hiểm tới tánh mạng, chỉ là Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả hắn sợ là không lấy được, vậy muốn đột phá Cửu Vẫn, nhất định phải đi tìm các thiên tài địa bảo khác.

- Mộ cô nương, thật có lỗi! Vừa rồi lại tạo thêm phiền toái cho cô nương. Cách làm của ta cực đoan như vậy, tương đương đánh vào mặt những người trong trưởng lão hội ủng hộ Bạch Minh Ngọc, bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ. Đến lúc đó, sợ là phải nhờ Mộ Thủy Thiên tiền bối che chở cho ta!

Lâm Minh nói với Mộ Thiên Tuyết trong Ma Phương. Hắn đến Tiêu Dao Đảo một chuyến này, quả thật đã tạo phiền toái không nhỏ cho Mộ Thủy Thiên: chuyện Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả không nói, hơn nữa Mộ Thủy Thiên còn tiêu hao công lực, giúp hắn luyện hóa Long cốt Chí Tôn thành 108 viên long cốt xá lợi, nếu không hắn hấp thu Long cốt Chí Tôn dài cả trăm trượng kia sẽ là một công trình vô cùng lớn, sợ là Thần Hải kỳ chấm dứt cũng không nhất định có thể hấp thu xong.

- Lâm Minh, ngươi làm tốt lắm! Ngươi là ta tuyển chọn làm truyền nhân Thiên Vũ Thánh địa, ta mang ngươi đến Tiêu Dao Đảo là tới lấy Thập Tuyệt Ngộ Đạo Quả, không phải để bị khinh bỉ. Cô cô ta tuy rằng khảo nghiệm một phen đối với ngươi, nhưng cũng sẽ không vì Bạch Minh Ngọc chết mà làm khó dễ ngươi. Con người Bạch Minh Ngọc như vậy, lui về Thiên Vũ Thánh địa 5 vạn năm trước cũng chỉ giống như con kiến, giết thì giết, không có gì quan trọng!

Mộ Thiên Tuyết bình tĩnh nói, thậm chí không thèm phân tích rốt cuộc có phải Bạch Minh Ngọc đúng thật là phản đồ hay không! Ở trong mắt nàng, Bạch Minh Ngọc tính cái gì, so với thiên phú của Mộ Thiên Tuyết năm đó, Bạch Minh Ngọc cũng chỉ là con kiến trong thiên tài mà thôi.

Nghe Mộ Thiên Tuyết nói như vậy, trong lòng Lâm Minh dâng lên vài phần ấm áp, hắn đối với Mộ Thiên Tuyết có ân không giả, nhưng hắn cũng chịu ân của Mộ Thiên Tuyết.

- Cảm ơn Mộ cô nương!

- Ngươi không cần cảm tạ ta, ta không cấp cho ngươi nhiều tài nguyên lắm, lại để ngươi đi đối mặt với Thiên Minh Tử, bản thân chuyện này đã là một trận khiêu chiến thật lớn, Thiên Minh Tử là nhân vật thiên tư tuyệt đỉnh chân chính. Con đường này vốn đã tràn ngập gai góc, trên đường gặp địch nhân, tự nhiên không thể lưu một mảy may cơ hội cho đối phương. Không quả quyết, ngược lại sẽ bị loạn! Năm đó gia gia chính là đã nhận ra dã tâm của Thiên Minh Tử, nhưng không có chứng cứ đối phương chân chính làm nguy hại cho Thiên Vũ Thánh địa, lại niệm tình thầy trò, kết quả rơi vào kết cục như thế! Con đường võ giả tu võ, vốn đã giết người vô số, trong đó có người đáng chết, cũng có người là vô tội... là đúng hay sai, lại có ai nói rõ được?

Mộ Thiên Tuyết nói tới đây đột nhiên trong lòng xúc động. Lâm Minh biết nàng nhớ tới thảm cảnh Thiên Vũ Thánh địa bị huỷ diệt 5 vạn năm trước, còn có muội muội của nàng mất tích... nên cũng không nói xen vào gì nữa.

Giải quyết xong Bạch Minh Ngọc, Lâm Minh thưởng thức một chút Tu Di Giới của Bạch Minh Ngọc, đây là một Tu Di Giới đến gần Thánh khí thông thiên, bên trong thu chín thành đệ tử Toàn Đan của chuyến đi Bí cảnh Hồng Hoang lần này, còn có rất nhiều tài phú.

Lâm Minh bóp ngón trỏ ngón cái lên chiếc nhẫn, đột nhiên búng ra phía Diệp Thủy Đồng, chiếc nhẫn xẹt qua một đường cong, dừng ở trên tay Diệp Thủy Đồng.

- Tỷ thu đi!

Đương nhiên Lâm Minh cũng sẽ không tỏ ra lòng tham không đáy, tài phú trong chiếc nhẫn này đều là đệ tử của Tiêu Dao Đảo dùng tánh mạng đổi lấy, đương nhiên hắn sẽ không lấy đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Cực Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook