Chương 1938: Con mắt. (2)
Tàm Kiếm Lý Ngưu
18/07/2015
- Hắn hiện tại hắn mới thắp sáng ấn ký hồn hải thứ tư mà thôi, mà ngộ đạo hoàn toàn trên Ham Thai này cần bảy ấn ký hồn hải, hắn còn kém xa, chẳng lẽ muốn một hơi lĩnh ngộ hết?
- Ta cảm giác tiểu tử này muốn gượng chống mà thôi...
Mọi người cười nói.
Bọn họ nhìn qua Lâm Minh, lại nhìn Thánh Mỹ.
Thánh Mỹ vẫn thong dong như trước, chỉ ngẫu nhiên nhíu mày một cái, nhưng mà Lâm Minh lại thành bộ dáng như vậy, chênh lệch này quá lớn, hơn nữa theo thời gian sau đó, chờ Lâm Minh và Thánh Mỹ lục tục thắp sáng ấn ký thứ năm, tất nhiên chênh lệch càng lúc càng lớn.
Có lẽ Lâm Minh căn bản có khả năng không thể thắp sáng ấn ký hồn hải thứ năm.
...
- A di xinh đẹp vẽ một con cá...
Hồng nhi ở bên cạnh nói vào, cơ hồ khi nữ tử thần bí vẽ ra một vật nào đó, Hồng nhi sẽ lập tức nói ra, nhưng mà Hồng nhi nhìn rất nhẹ nhàng, cũng nhìn rõ là vẽ cái gì, nhưng mà Lâm Minh cố gắng thế nào cũng không nhìn thấy cái gì cả.
- Cá... Nước sông... Đạo vận...
Lâm Minh cảm giác nữ tử thần bí vươn tay vẽ vào hư không vô tận, làm cho hắn căn bản không cách nào nhìn thấy cái gì.
Hắn kiên trì đến cực hạn, hai mắt bị máu bao bọc như bị mù.
Nữ tử thần bí bước đi nhẹ nhàng, giống như nữ thần trên bầu trời, nàng ngồi trên một phiến đá, nhất cử nhất động của nàng đều tràn ngập đạo vận và khí tức pháp tắc.
Nàng dường như đang suy tư điều gì, tóc dài rủ xuống giống như màn đêm âm trầm, che khuất dung mạo của nàng, làm cho người ta căn bản không thấy rõ ràng.
Nàng ngồi không biết bao lâu, lại đứng dậy, bắt đầu vẽ.
- Nàng vẽ một con mắt.
Hồng nhi lại đang nói..., cho dù nữ tử thần bí vẽ cái gì cũng không thể làm khó nàng.
- Con mắt...
Tầm mắt của Lâm Minh đỏ tươi, hắn cảm giác thân ảnh của nữ tử thần bí mơ hồ.
Mà thời điểm này nữ tử thần bí kia đột nhiên quay người nhìn qua Lâm Minh.
Chính cái nhìn này khiến nội tâm của Lâm Minh chấn động, phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn quỳ trên mặt đất, cảm giác hai mắt của mình nóng rực.
- Con mắt...
Lâm Minh cắn chặt răng, môi hắn đổ máu, dường như ý thức mơ hồ, nhưng hắn vẫn dùng hết lực lượng cuối cùng nhìn qua nữ tử trên phiến đá xanh.
Hắn ẩn ẩn cảm thấy, hắn cách thành công không còn xa, chỉ cần kiên trì thì hắn nhất định sẽ thấy rõ.
Nhưng mà một khắc này làm cho Lâm Minh lo lắng là, hắn cái gì cũng không thấy.
Ánh mắt huyết hồng!
Hắn gần như hôn mê, nhưng mà thời điểm hắn té ngã, chẳng biết tại sao "Tầm mắt" của hắn ẩn ẩn nhìn thấy một con mắt!
Phải nói là con mắt này là trực tiếp hiện ra trong đầu hắn, không có thông qua mắt của hắn biểu hiện trực tiếp ra ngoài.
Lâm Minh vuốt mi tâm của mình, chỉ cảm thấy chỗ đó nóng rát đau đớn, mơ hồ trong đó dường như có hào quang trong không gian này hội tụ vào mi tâm của Lâm Minh.
Ông ông ông!
Thiên địa chấn động, thế giới tinh thần giống như bị xé rách, ngôi sao vô tận như rơi xuống, hiện ra chín tinh cầu, nó như nắng rắt chiếu sáng các nơi.
Ngàn vạn ánh sao giống như ngân hà phủ xuống.
Lâm Minh cảm giác đầu của mình đau như muốn nứt ra, dường như đầu của hắn bị ánh sao này cắt qua!
- Đây là...
Lâm Minh cảm thấy rõ ràng, vị trí mi tâm của mình nóng rực như sắp hòa tan ra, mà hào quang vô tận hội tụ chỗ này, dần dần ngưng tụ thành một đạo cung.
- Thiên Mục? Thiên Mục Đạo Cung?
Trong nội tâm Lâm Minh đột nhiên chấn động, Đạo Cung Cửu Tinh Thiên Mục Đạo Cung!
Cái đạo cung này không mang theo bất cứ lực công kích nào, nhưng mà một khi mở ra lại trực tiếp gia tăng thần thức của võ giả, có thể nhìn thấy thiên cơ, nhìn thấy huyền bí vô tận.
- Không ngờ ta lại tự hành mở một đạo cung ra!
Lâm Minh thở hào hển, trán của hắn nhiễm máu tươi, trong máu tươi này dường như có một con mắt thần bí lóe lên.
Lâm Minh trước đó mở Tử Phủ Đạo Cung, Thiên Phạt Đạo Cung, Song Cực Đạo Cung đều dùng vô số linh dược chồng chất mà thành, nhưng mà lúc này mở Thiên Mục Đạo Cung, Lâm Minh lại dựa vào lực lượng và tích lũy bản thân mở ra.
Cho dù là võ giả hay phàm nhân, cho dù là động vật thì xương cốt ở mi tâm trời sinh bị lõm vào, đó là nơi con mắt thứ ba ẩn nấp, nó đã thoái hóa vào trong đầu, đây là chỗ của thiên nhãn.
Nếu có thể mở thiên nhãn thì có thể nhìn thấy tất cả, đạt được cảm giác lực không gì sánh kịp.
Nhưng mà Lâm Minh hiện tại, thiên nhãn vừa mở ra, còn đang đổ máu, mở ra cũng cực kỳ miễn cưỡng, phải nói rằng còn không triệt để, muốn thấy rõ tất cả là không thể nào, hắn chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy tay của nữ tử thần bí.
Trong nháy mắt tay của nữ tử thần bí vẽ ra, Thiên Đạo pháp tắc chung quanh toàn bộ hội tụ lại, cùng dung hợp với tính mạng chi lực của nàng, hóa thành ký tự, khắc vào trên đá.
Dùng ngón tay làm bút, dùng pháp tắc làm mực, nữ tử khắc mỗi đồ vật đều có sự sống.
Hoa cỏ trùng cá, chim bay cá nhảy, tất cả rất sống động, cho dù là một khối đá, một chữ đều có sinh mạng, nữ tử thần bí này vươn tay là giao phú sinh mệnh và linh tính cho chúng, làm cho chúng có sinh mệnh lực dao động.
Lâm Minh thậm chí có loại cảm giác, nàng kia vẽ thành đồ án chỉ cần thổi một hơi thì nó sẽ sống lại, giống như thần bút trong truyền thuyết, bởi vì thứ mà nàng vẽ ra đã thành tinh.
Hồn lực của Lâm Minh tiêu hao thật lớn, nhưng mà hắn vẫn gượng chống, đi đọc pháp tắc dưới ngón tay của nữ tử thần bí.
Hắn cảm giác nữ tử thần bí trước mắt vẽ những thứ này, luôn luôn có cái gì đó hắn không cách nào bắt lấy.
Cảnh giới của cả hai chênh lệch quá lớn, lớn tới mức Lâm Minh cho dù tiêu hao hồn lực cũng không cách nào chèo chống được.
- Ham hố không có ý nghĩa.
Đột nhiên Lâm Minh tỉnh ngộ điểm này, nữ tử trước mắt pháp tắc quá nhiều. Mỗi một khối đá xanh đều có dấu vết lưu lại, mà những dấu vết này ẩn chứa pháp tắc tuy chỉnh thể đều thuyết minh tính mạng, nhưng mà mỗi chủng thuyết minh đó có ý nghĩa khác nhau.
Lâm Minh muốn lĩnh ngộ tất cả pháp tắc trong đó sẽ xuất hiện cảm giác bắt lấy cái gì đó. Lại luôn bắt không được.
Ý thức được những chuyện này, Lâm Minh bình phục tâm thần. Hắn mang tất cả lực chú ý tập trung vào đồ án mà nữ tử này đang vẽ.
Đồ án này là một giọt nước, lớn như hạt đậu xanh, so với chim trùng cá do nữ tử này vẽ lúc trước. Đồ án này quá đơn giản, đơn giản đến mứt chỉ cần vài nét bút là hoàn thành, nữ tử thần bí lại dùng mấy hô hấp mới vẽ nó ra.
Nhưng mà đồ án đơn giản như vậy lại càng bất phàm.
Lâm Minh nhìn qua giọt nước này, toàn tâm đắm chìm vào trong đó, hoàn toàn vong ngã.
Trong mông lung, hắn dường như nhìn thấy giọt nước một phân thành hai, hai phân thành bốn, bốn phân thành tám, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc. Cuối cùng là hóa thành mưa đầy trời, kéo dài không ngừng, toàn bộ là hơi nước che chắn. Trong mây có tia chớp xuất hiện, nó xuyên qua màn mưa.
Nhìn cảnh tượng này, Lâm Minh hoàn toàn lâm vào trong đó.
- Ta cảm giác tiểu tử này muốn gượng chống mà thôi...
Mọi người cười nói.
Bọn họ nhìn qua Lâm Minh, lại nhìn Thánh Mỹ.
Thánh Mỹ vẫn thong dong như trước, chỉ ngẫu nhiên nhíu mày một cái, nhưng mà Lâm Minh lại thành bộ dáng như vậy, chênh lệch này quá lớn, hơn nữa theo thời gian sau đó, chờ Lâm Minh và Thánh Mỹ lục tục thắp sáng ấn ký thứ năm, tất nhiên chênh lệch càng lúc càng lớn.
Có lẽ Lâm Minh căn bản có khả năng không thể thắp sáng ấn ký hồn hải thứ năm.
...
- A di xinh đẹp vẽ một con cá...
Hồng nhi ở bên cạnh nói vào, cơ hồ khi nữ tử thần bí vẽ ra một vật nào đó, Hồng nhi sẽ lập tức nói ra, nhưng mà Hồng nhi nhìn rất nhẹ nhàng, cũng nhìn rõ là vẽ cái gì, nhưng mà Lâm Minh cố gắng thế nào cũng không nhìn thấy cái gì cả.
- Cá... Nước sông... Đạo vận...
Lâm Minh cảm giác nữ tử thần bí vươn tay vẽ vào hư không vô tận, làm cho hắn căn bản không cách nào nhìn thấy cái gì.
Hắn kiên trì đến cực hạn, hai mắt bị máu bao bọc như bị mù.
Nữ tử thần bí bước đi nhẹ nhàng, giống như nữ thần trên bầu trời, nàng ngồi trên một phiến đá, nhất cử nhất động của nàng đều tràn ngập đạo vận và khí tức pháp tắc.
Nàng dường như đang suy tư điều gì, tóc dài rủ xuống giống như màn đêm âm trầm, che khuất dung mạo của nàng, làm cho người ta căn bản không thấy rõ ràng.
Nàng ngồi không biết bao lâu, lại đứng dậy, bắt đầu vẽ.
- Nàng vẽ một con mắt.
Hồng nhi lại đang nói..., cho dù nữ tử thần bí vẽ cái gì cũng không thể làm khó nàng.
- Con mắt...
Tầm mắt của Lâm Minh đỏ tươi, hắn cảm giác thân ảnh của nữ tử thần bí mơ hồ.
Mà thời điểm này nữ tử thần bí kia đột nhiên quay người nhìn qua Lâm Minh.
Chính cái nhìn này khiến nội tâm của Lâm Minh chấn động, phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn quỳ trên mặt đất, cảm giác hai mắt của mình nóng rực.
- Con mắt...
Lâm Minh cắn chặt răng, môi hắn đổ máu, dường như ý thức mơ hồ, nhưng hắn vẫn dùng hết lực lượng cuối cùng nhìn qua nữ tử trên phiến đá xanh.
Hắn ẩn ẩn cảm thấy, hắn cách thành công không còn xa, chỉ cần kiên trì thì hắn nhất định sẽ thấy rõ.
Nhưng mà một khắc này làm cho Lâm Minh lo lắng là, hắn cái gì cũng không thấy.
Ánh mắt huyết hồng!
Hắn gần như hôn mê, nhưng mà thời điểm hắn té ngã, chẳng biết tại sao "Tầm mắt" của hắn ẩn ẩn nhìn thấy một con mắt!
Phải nói là con mắt này là trực tiếp hiện ra trong đầu hắn, không có thông qua mắt của hắn biểu hiện trực tiếp ra ngoài.
Lâm Minh vuốt mi tâm của mình, chỉ cảm thấy chỗ đó nóng rát đau đớn, mơ hồ trong đó dường như có hào quang trong không gian này hội tụ vào mi tâm của Lâm Minh.
Ông ông ông!
Thiên địa chấn động, thế giới tinh thần giống như bị xé rách, ngôi sao vô tận như rơi xuống, hiện ra chín tinh cầu, nó như nắng rắt chiếu sáng các nơi.
Ngàn vạn ánh sao giống như ngân hà phủ xuống.
Lâm Minh cảm giác đầu của mình đau như muốn nứt ra, dường như đầu của hắn bị ánh sao này cắt qua!
- Đây là...
Lâm Minh cảm thấy rõ ràng, vị trí mi tâm của mình nóng rực như sắp hòa tan ra, mà hào quang vô tận hội tụ chỗ này, dần dần ngưng tụ thành một đạo cung.
- Thiên Mục? Thiên Mục Đạo Cung?
Trong nội tâm Lâm Minh đột nhiên chấn động, Đạo Cung Cửu Tinh Thiên Mục Đạo Cung!
Cái đạo cung này không mang theo bất cứ lực công kích nào, nhưng mà một khi mở ra lại trực tiếp gia tăng thần thức của võ giả, có thể nhìn thấy thiên cơ, nhìn thấy huyền bí vô tận.
- Không ngờ ta lại tự hành mở một đạo cung ra!
Lâm Minh thở hào hển, trán của hắn nhiễm máu tươi, trong máu tươi này dường như có một con mắt thần bí lóe lên.
Lâm Minh trước đó mở Tử Phủ Đạo Cung, Thiên Phạt Đạo Cung, Song Cực Đạo Cung đều dùng vô số linh dược chồng chất mà thành, nhưng mà lúc này mở Thiên Mục Đạo Cung, Lâm Minh lại dựa vào lực lượng và tích lũy bản thân mở ra.
Cho dù là võ giả hay phàm nhân, cho dù là động vật thì xương cốt ở mi tâm trời sinh bị lõm vào, đó là nơi con mắt thứ ba ẩn nấp, nó đã thoái hóa vào trong đầu, đây là chỗ của thiên nhãn.
Nếu có thể mở thiên nhãn thì có thể nhìn thấy tất cả, đạt được cảm giác lực không gì sánh kịp.
Nhưng mà Lâm Minh hiện tại, thiên nhãn vừa mở ra, còn đang đổ máu, mở ra cũng cực kỳ miễn cưỡng, phải nói rằng còn không triệt để, muốn thấy rõ tất cả là không thể nào, hắn chỉ có thể miễn cưỡng nhìn thấy tay của nữ tử thần bí.
Trong nháy mắt tay của nữ tử thần bí vẽ ra, Thiên Đạo pháp tắc chung quanh toàn bộ hội tụ lại, cùng dung hợp với tính mạng chi lực của nàng, hóa thành ký tự, khắc vào trên đá.
Dùng ngón tay làm bút, dùng pháp tắc làm mực, nữ tử khắc mỗi đồ vật đều có sự sống.
Hoa cỏ trùng cá, chim bay cá nhảy, tất cả rất sống động, cho dù là một khối đá, một chữ đều có sinh mạng, nữ tử thần bí này vươn tay là giao phú sinh mệnh và linh tính cho chúng, làm cho chúng có sinh mệnh lực dao động.
Lâm Minh thậm chí có loại cảm giác, nàng kia vẽ thành đồ án chỉ cần thổi một hơi thì nó sẽ sống lại, giống như thần bút trong truyền thuyết, bởi vì thứ mà nàng vẽ ra đã thành tinh.
Hồn lực của Lâm Minh tiêu hao thật lớn, nhưng mà hắn vẫn gượng chống, đi đọc pháp tắc dưới ngón tay của nữ tử thần bí.
Hắn cảm giác nữ tử thần bí trước mắt vẽ những thứ này, luôn luôn có cái gì đó hắn không cách nào bắt lấy.
Cảnh giới của cả hai chênh lệch quá lớn, lớn tới mức Lâm Minh cho dù tiêu hao hồn lực cũng không cách nào chèo chống được.
- Ham hố không có ý nghĩa.
Đột nhiên Lâm Minh tỉnh ngộ điểm này, nữ tử trước mắt pháp tắc quá nhiều. Mỗi một khối đá xanh đều có dấu vết lưu lại, mà những dấu vết này ẩn chứa pháp tắc tuy chỉnh thể đều thuyết minh tính mạng, nhưng mà mỗi chủng thuyết minh đó có ý nghĩa khác nhau.
Lâm Minh muốn lĩnh ngộ tất cả pháp tắc trong đó sẽ xuất hiện cảm giác bắt lấy cái gì đó. Lại luôn bắt không được.
Ý thức được những chuyện này, Lâm Minh bình phục tâm thần. Hắn mang tất cả lực chú ý tập trung vào đồ án mà nữ tử này đang vẽ.
Đồ án này là một giọt nước, lớn như hạt đậu xanh, so với chim trùng cá do nữ tử này vẽ lúc trước. Đồ án này quá đơn giản, đơn giản đến mứt chỉ cần vài nét bút là hoàn thành, nữ tử thần bí lại dùng mấy hô hấp mới vẽ nó ra.
Nhưng mà đồ án đơn giản như vậy lại càng bất phàm.
Lâm Minh nhìn qua giọt nước này, toàn tâm đắm chìm vào trong đó, hoàn toàn vong ngã.
Trong mông lung, hắn dường như nhìn thấy giọt nước một phân thành hai, hai phân thành bốn, bốn phân thành tám, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc. Cuối cùng là hóa thành mưa đầy trời, kéo dài không ngừng, toàn bộ là hơi nước che chắn. Trong mây có tia chớp xuất hiện, nó xuyên qua màn mưa.
Nhìn cảnh tượng này, Lâm Minh hoàn toàn lâm vào trong đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.