Chương 20: Đại sư tỷ
Tàm Kiếm Lý Ngưu
26/12/2013
- Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!
Đại sư tỷ ở trong lòng khó chịu oán thầm, kỳ thực tâm tư nữ tử này rất phức tạp, tuy Đại sư tỷ chán ghét nam nhân.
Nhưng thấy gia hoả Lâm Minh này lúc nhìn mình không chút phản ứng nào, nhìn thấy Tần Hạnh Hiên liền một bộ trư ca, loại tương phản cường liệt này làm cho nàng vô cùng khó chịu.
Nàng nhìn Tần Hạnh Hiên nói:
- Gia hoả này trà trộn vào để tán gái, ta đang hỏi hắn, này, tín vật bàng thính của ngươi đâu?
Câu sau là nói với Lâm Minh, Lâm Minh nghe xong lời này không khỏi liếc mắt, tán gái? Ta khi nào thì tới nơi này tán gái?
Hắn nói rằng:
- Ta chỉ là tới nơi này tra tư liệu, xin đừng nên ăn nói ba hoa, kết luận bậy bạ.
- Tra tư liệu, ngươi xem Thiên cầm bảng, ngươi là muốn học đàn?
Lâm Minh không nói chống đỡ gì, không thể làm gì khác hơn là thuận miệng nói:
- Chỉ là muốn tìm hiểu một chút.
- A! Trước kia chút nam sinh không mặt mũi đều nói như vậy, cái gì tìm hiểu âm nhạc một chút, hun đúc tâm tình một thoáng, chân chính hỏi bọn hắn, ngay cả âm phù có mấy thanh cũng không biết, lời nói dối này thật làm cho nhân buồn nôn.
- Ngươi đối với cầm thư có hứng thú, được, ta hỏi ngươi, ngươi biết cầm phân bao nhiêu chủng loại, mỗi loại là cái gì? Cầm làm bằng vật liệu gì thích hợp âm cao, cầm làm bằng vật liệu gì thích hợp âm thấp, nói cho ta nghe một chút, có thể làm cho ta thoả mãn ta liền tin tưởng ngươi đối với âm nhạc có hứng thú, là đang học đàn.
Lâm Minh rùng mình, đối với cầm và âm nhạc hắn là lục thân không nhận, chính là một chữ cũng không biết, để hắn nói tri thức về cầm, vậy giết hắn đi a.
- Hừ, biết ngay là nói dối! Tùy tiện tìm quyển sách giả trang, mục đích chân thực là tán gái, loại người như ngươi ta nhìn nhiều lắm rồi, tín vật bàng thính của ngươi đâu, giao ra đây!
Đại sư tỷ trực tiếp đưa tay đến trước mặt Lâm Minh.
Lâm Minh hết chỗ nói rồi, tín vật bàng thính của hắn là mượn, tuy rằng Thất Huyền Vũ Phủ đối với cái này quản không nghiêm, nhưng dù sao mượn tín vật bàng thính là không phù hợp quy định.
Lúc này, Tần Hạnh Hiên nói:
- Linh tỷ, quên đi thôi, chỉ là sơ phạm mà thôi, không cần như vậy.
Tần Hạnh Hiên cũng cho rằng Lâm Minh đang nói láo, đương nhiên, trên thực tế Lâm Minh cũng xác thực đang nói láo.
Tần Hạnh Hiên, tự nhiên Đại sư tỷ không thể không nhìn, nàng nói:
- Hạnh hiên, ngươi quá yếu lòng, đám gia hoả này thì không thể nuông chiều, loại người này, ta tịch thu tín vật bàng thính của bọn họ là rất nhẹ nhàng rồi.
Tịch thu tín vật bàng thính? Lâm Minh ngây ngẩn cả người, hắn nói:
- Ngươi tựa hồ cũng là học sinh, tín vật bàng thính là giáo phương phát, ngươi có tư cách gì tịch thu?
- Hừ! Vậy là ngươi va trên lưỡi thương, ta thật có tư cách tịch thu tín vật bàng thính, đây là quyền lực giáo phương cho ta, ở Cầm phủ này, ta nói cái gì là cái đó, khẩn trương giao ra đây, bằng không ta sẽ cho ngươi đẹp mặt.
Lâm Minh cũng hơi tức giận, hắn vẫn chưa từng thấy nữ nhân không nói lý như thế, một mực chắc chắn mình là tán gái.
Nhưng hết lần này tới lần khác chính hắn cũng có vấn đề, hoàn toàn không hiểu nhạc lý, ngươi lại đi cầm một quyển nhạc thư, căn bản là giải thích không rõ.
Tín vật bàng thính là mượn đến, tự nhiên không thể bị mất, bằng không Lâm Tiểu Đông không có cách nào bàn giao.
Lâm Minh không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là nói ra mục đích chân thực của mình, kỳ thực điều này cũng không có cái gì.
Minh Văn Sư khai phá tài liệu mới là chuyện thường xảy ra, bất quá bình thường đều là thất bại.
Lâm Minh nói:
- Ta đang nghiên cứu Minh Văn Thuật, đang suy nghĩ dùng Thiên Tàm Ti làm tài liệu Minh Văn Thuật.
Nghiên cứu Minh Văn Thuật? Cân nhắc dùng Thiên Tàm Ti làm tài liệu Minh Văn Thuật?
Lời này nếu như ở trong miệng một đại sư Minh Văn Thuật năm mươi sáu tuổi nói ra, Đại sư tỷ không cảm thấy kinh ngạc một chút nào.
Nhưng mà bây giờ, thiếu niên trước mắt này, bất quá mười lăm, mười sáu tuổi, khai phá tài liệu mới? Ngươi nói mớ sao?
Chỉ có tu luyện Minh Văn Thuật tới cấp đại sư, phát hiện tài liệu vốn có không thể thỏa mãn yêu cầu của mình, mới có thể đi tìm tài liệu mới làm thay thế.
Một tiểu tử mười lăm tuổi, nhập môn trụ cột nhất của Minh Văn Thuật có thể học xong là tốt lắm rồi, còn khai phá tài liệu mới, xin ngươi nói dối chuyện đáng tin một chút có được không?
Đại sư tỷ kia cười nhạo một tiếng, nói:
- Ngươi lừa gạt quỷ đi thôi, khi ta không hiểu Minh Văn Thuật, thật không khéo, vị bên cạnh ta này, chính là bên trong toàn bộ Thiên Vận quốc, thậm chí mấy quốc gia quanh thân, thiên tài Minh Văn Thuật xuất sắc nhất.
- Ngươi ở nơi này múa rìu trước cửa Lỗ ban, thực sự là cười chết ta, Hạnh Hiên, ta hỏi ngươi, ngươi bây giờ bắt đầu nghiên cứu tài liệu mới chưa?
Tần Hạnh Hiên có chút kỳ quái nhìn Lâm Minh một chút, nàng cùng Lâm Minh tuổi xấp xỉ, đương nhiên sẽ không cho rằng Lâm Minh nói sự thật, nàng nói:
- Minh Văn Thuật phức tạp tinh thâm, tài liệu sơ cấp mà Minh Văn ghi chép đã hơn 13.600 loại, tài liệu càng cao cấp hơn bởi vì tính bảo mật, rất khó thống kê rõ ràng.
- 13.600 loại tài liệu sơ cấp này đã đầy đủ cho một Minh Văn Sư khổ tu mười mấy năm mới có thể thăm dò dược lý cùng năng lượng kết cấu trong đó, ta thiên tư ngu dốt, vẫn không có thể thăm dò tính chất cách dùng của hết thảy tài liệu sơ cấp, càng không nói tìm kiếm tài liệu thay thế.
Đại sư tỷ cười đắc ý:
- Ha ha ha! Ta nói tiểu sắc lang, ngươi còn có lời nói dối gì thì mau nói, dùng sức biên, tỷ tỷ chờ ngươi.
Lâm Minh nghe được tiếng cười cực độ khoa trương này, trong lòng không biết nói gì.
Nữ tử này làm sao giống như bệnh thần kinh vậy nhỉ, có phải bị nam nhân từ bỏ, tâm lý biến thái hay không?
Hắn nói:
- Ta đúng là vì nghiên cứu Minh Văn Thuật mà đến, ta chỉ là nảy sinh ý nghĩ bất chợt, cũng không phải nói thật sự sẽ thành công, không có quy định nói, Minh Văn học đồ mới vừa tiếp xúc Minh Văn Thuật không thể nghiên cứu tài liệu mới đi.
Đại sư tỷ ở trong lòng khó chịu oán thầm, kỳ thực tâm tư nữ tử này rất phức tạp, tuy Đại sư tỷ chán ghét nam nhân.
Nhưng thấy gia hoả Lâm Minh này lúc nhìn mình không chút phản ứng nào, nhìn thấy Tần Hạnh Hiên liền một bộ trư ca, loại tương phản cường liệt này làm cho nàng vô cùng khó chịu.
Nàng nhìn Tần Hạnh Hiên nói:
- Gia hoả này trà trộn vào để tán gái, ta đang hỏi hắn, này, tín vật bàng thính của ngươi đâu?
Câu sau là nói với Lâm Minh, Lâm Minh nghe xong lời này không khỏi liếc mắt, tán gái? Ta khi nào thì tới nơi này tán gái?
Hắn nói rằng:
- Ta chỉ là tới nơi này tra tư liệu, xin đừng nên ăn nói ba hoa, kết luận bậy bạ.
- Tra tư liệu, ngươi xem Thiên cầm bảng, ngươi là muốn học đàn?
Lâm Minh không nói chống đỡ gì, không thể làm gì khác hơn là thuận miệng nói:
- Chỉ là muốn tìm hiểu một chút.
- A! Trước kia chút nam sinh không mặt mũi đều nói như vậy, cái gì tìm hiểu âm nhạc một chút, hun đúc tâm tình một thoáng, chân chính hỏi bọn hắn, ngay cả âm phù có mấy thanh cũng không biết, lời nói dối này thật làm cho nhân buồn nôn.
- Ngươi đối với cầm thư có hứng thú, được, ta hỏi ngươi, ngươi biết cầm phân bao nhiêu chủng loại, mỗi loại là cái gì? Cầm làm bằng vật liệu gì thích hợp âm cao, cầm làm bằng vật liệu gì thích hợp âm thấp, nói cho ta nghe một chút, có thể làm cho ta thoả mãn ta liền tin tưởng ngươi đối với âm nhạc có hứng thú, là đang học đàn.
Lâm Minh rùng mình, đối với cầm và âm nhạc hắn là lục thân không nhận, chính là một chữ cũng không biết, để hắn nói tri thức về cầm, vậy giết hắn đi a.
- Hừ, biết ngay là nói dối! Tùy tiện tìm quyển sách giả trang, mục đích chân thực là tán gái, loại người như ngươi ta nhìn nhiều lắm rồi, tín vật bàng thính của ngươi đâu, giao ra đây!
Đại sư tỷ trực tiếp đưa tay đến trước mặt Lâm Minh.
Lâm Minh hết chỗ nói rồi, tín vật bàng thính của hắn là mượn, tuy rằng Thất Huyền Vũ Phủ đối với cái này quản không nghiêm, nhưng dù sao mượn tín vật bàng thính là không phù hợp quy định.
Lúc này, Tần Hạnh Hiên nói:
- Linh tỷ, quên đi thôi, chỉ là sơ phạm mà thôi, không cần như vậy.
Tần Hạnh Hiên cũng cho rằng Lâm Minh đang nói láo, đương nhiên, trên thực tế Lâm Minh cũng xác thực đang nói láo.
Tần Hạnh Hiên, tự nhiên Đại sư tỷ không thể không nhìn, nàng nói:
- Hạnh hiên, ngươi quá yếu lòng, đám gia hoả này thì không thể nuông chiều, loại người này, ta tịch thu tín vật bàng thính của bọn họ là rất nhẹ nhàng rồi.
Tịch thu tín vật bàng thính? Lâm Minh ngây ngẩn cả người, hắn nói:
- Ngươi tựa hồ cũng là học sinh, tín vật bàng thính là giáo phương phát, ngươi có tư cách gì tịch thu?
- Hừ! Vậy là ngươi va trên lưỡi thương, ta thật có tư cách tịch thu tín vật bàng thính, đây là quyền lực giáo phương cho ta, ở Cầm phủ này, ta nói cái gì là cái đó, khẩn trương giao ra đây, bằng không ta sẽ cho ngươi đẹp mặt.
Lâm Minh cũng hơi tức giận, hắn vẫn chưa từng thấy nữ nhân không nói lý như thế, một mực chắc chắn mình là tán gái.
Nhưng hết lần này tới lần khác chính hắn cũng có vấn đề, hoàn toàn không hiểu nhạc lý, ngươi lại đi cầm một quyển nhạc thư, căn bản là giải thích không rõ.
Tín vật bàng thính là mượn đến, tự nhiên không thể bị mất, bằng không Lâm Tiểu Đông không có cách nào bàn giao.
Lâm Minh không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là nói ra mục đích chân thực của mình, kỳ thực điều này cũng không có cái gì.
Minh Văn Sư khai phá tài liệu mới là chuyện thường xảy ra, bất quá bình thường đều là thất bại.
Lâm Minh nói:
- Ta đang nghiên cứu Minh Văn Thuật, đang suy nghĩ dùng Thiên Tàm Ti làm tài liệu Minh Văn Thuật.
Nghiên cứu Minh Văn Thuật? Cân nhắc dùng Thiên Tàm Ti làm tài liệu Minh Văn Thuật?
Lời này nếu như ở trong miệng một đại sư Minh Văn Thuật năm mươi sáu tuổi nói ra, Đại sư tỷ không cảm thấy kinh ngạc một chút nào.
Nhưng mà bây giờ, thiếu niên trước mắt này, bất quá mười lăm, mười sáu tuổi, khai phá tài liệu mới? Ngươi nói mớ sao?
Chỉ có tu luyện Minh Văn Thuật tới cấp đại sư, phát hiện tài liệu vốn có không thể thỏa mãn yêu cầu của mình, mới có thể đi tìm tài liệu mới làm thay thế.
Một tiểu tử mười lăm tuổi, nhập môn trụ cột nhất của Minh Văn Thuật có thể học xong là tốt lắm rồi, còn khai phá tài liệu mới, xin ngươi nói dối chuyện đáng tin một chút có được không?
Đại sư tỷ kia cười nhạo một tiếng, nói:
- Ngươi lừa gạt quỷ đi thôi, khi ta không hiểu Minh Văn Thuật, thật không khéo, vị bên cạnh ta này, chính là bên trong toàn bộ Thiên Vận quốc, thậm chí mấy quốc gia quanh thân, thiên tài Minh Văn Thuật xuất sắc nhất.
- Ngươi ở nơi này múa rìu trước cửa Lỗ ban, thực sự là cười chết ta, Hạnh Hiên, ta hỏi ngươi, ngươi bây giờ bắt đầu nghiên cứu tài liệu mới chưa?
Tần Hạnh Hiên có chút kỳ quái nhìn Lâm Minh một chút, nàng cùng Lâm Minh tuổi xấp xỉ, đương nhiên sẽ không cho rằng Lâm Minh nói sự thật, nàng nói:
- Minh Văn Thuật phức tạp tinh thâm, tài liệu sơ cấp mà Minh Văn ghi chép đã hơn 13.600 loại, tài liệu càng cao cấp hơn bởi vì tính bảo mật, rất khó thống kê rõ ràng.
- 13.600 loại tài liệu sơ cấp này đã đầy đủ cho một Minh Văn Sư khổ tu mười mấy năm mới có thể thăm dò dược lý cùng năng lượng kết cấu trong đó, ta thiên tư ngu dốt, vẫn không có thể thăm dò tính chất cách dùng của hết thảy tài liệu sơ cấp, càng không nói tìm kiếm tài liệu thay thế.
Đại sư tỷ cười đắc ý:
- Ha ha ha! Ta nói tiểu sắc lang, ngươi còn có lời nói dối gì thì mau nói, dùng sức biên, tỷ tỷ chờ ngươi.
Lâm Minh nghe được tiếng cười cực độ khoa trương này, trong lòng không biết nói gì.
Nữ tử này làm sao giống như bệnh thần kinh vậy nhỉ, có phải bị nam nhân từ bỏ, tâm lý biến thái hay không?
Hắn nói:
- Ta đúng là vì nghiên cứu Minh Văn Thuật mà đến, ta chỉ là nảy sinh ý nghĩ bất chợt, cũng không phải nói thật sự sẽ thành công, không có quy định nói, Minh Văn học đồ mới vừa tiếp xúc Minh Văn Thuật không thể nghiên cứu tài liệu mới đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.