Chương 147: Đêm nay phế ngươi
Tàm Kiếm Lý Ngưu
27/06/2017
“Dương Chấn chết tiệt!”.
Trong lòng Mộ Dung Tử nghiến răng nghiến lợi, tuy rằng yến hội lần này cử hành trong hoàng cung, nhưng đều là do Vân thân vương Dương Chấn phụ trách chuẩn bị. Khó trách trước khi tới đây, thân phận về đại nhân vật Thất Huyền cốc không được sáng tỏ, chỉ sợ là vì Dương Chấn đã sớm ngã sang Âu Dương Địch Hoa, chủ động giúp hắn vơ vét mỹ nữ!
Âu Dương Địch Hoa ra mặt, lập tức dẫn tới ánh mắt của mọi người, ngay cả hoàng đế cũng hơi đứng lên, gật đầu tỏ ý.
Mà ánh mắt của Âu Dương Địch Hoa, ngay lập tức rơi xuống người Lâm Minh, mang theo ý cười nghiền ngẫm.
Nhìn thấy ánh mắt của Âu Dương Địch Hoa, Lâm Minh hơi nhíu mày. Ánh mắt đó, rõ ràng là kẻ bề trên nhìn kẻ bề dưới, nhàn nhạt kèm theo một loại đùa cợt cùng thương hại.
Âu Dương Địch Hoa chậm rãi đi lên đài, ánh mắt tùy ý quét qua, dừng lại ngắn ngủi trên người Bạch Tĩnh Vân, Uông Vũ Hàm và Tần Hạnh Hiên, lập tức dời đi.
Mà chính khoảnh khắc dừng lại này, làm cho Bạch Tĩnh Vân lòng nóng như lửa đốt. Không xong, Vũ Hàm cũng ở đây!
Tần Hạnh Hiên thì không sợ, nàng đã là đệ tử hạch tâm Thất Huyền võ phủ, tuy rằng thân phận thấp hơn Âu Dương Địch Hoa, nhưng dựa vào danh tiếng thiên phú lục phẩm, có thể làm Âu Dương Địch Hoa thành thật. Dù sao tương lai Tần Hạnh Hiên rất có thể cũng sẽ thành đệ tử thân truyền của vị trưởng lão Thất Huyền cốc nào đó.
Nhưng Uông Vũ Hàm thì khác, ở trước mặt Âu Dương Địch Hoa, nàng căn bản không có bối cảnh bảo hộ mình.
Âu Dương Địch Hoa hắng giọng, nói:
- Thật hân hạnh đi đến Thiên Vận quốc, thật hân hạnh đêm nay có thể kết bạn với các tinh anh các nơi Thiên Vận quốc...
- Hôm nay ta đến Thiên Vận quốc, chủ yếu là vì xem tình hình phát triển của Thiên Vận quốc, kết giao các hào kiệt trẻ tuổi trong nước.
- Ngoài ra, tiền nhiệm Thất Huyền sứ Thiên Vận quốc tuổi già hồi tông, trong vòng nửa năm này sẽ do ta tạm thay mặt Thất Huyền sứ.
Âu Dương Địch Hoa nói tới đây, Bạch Tĩnh Vân bỗng cảm thấy mặt mày choáng váng, Âu Dương Địch Hoa lại đảm nhiệm Thất Huyền sứ Thiên Vận quốc?
Đây... Đây quả thật là tin tức không thể xấu hơn nữa!
Nàng đã có thể đoán trước, nửa năm tương lai chính là ác mộng của tất cả cô gái xinh đẹp Thiên Vận thành này.
Cô gái hơi có chút danh tiếng, ví dụ như Mộ Dung Tử, Uông Vũ Hàm, chỉ sợ đều trở thành mục tiêu của Âu Dương Địch Hoa, có trốn cũng không thoát!
Các nàng quá nổi danh, thậm chí trước khi Âu Dương Địch Hoa tới Thiên Vận quốc, hắn đã liệt kê trước mục tiêu. Mà Mộ Dung Tử, Uông Vũ Hàm, đều đã trở thành con mồi của hắn!
Ở góc khuất bên ngoài đại sảnh yến hội, Mộ Dung Tử cũng nghe được những lời nói mở hội của Âu Dương Địch Hoa. Nàng rất rõ, trốn cũng không có ý nghĩa, thậm chí Âu Dương Địch Hoa đến Thiên Vận quốc đảm nhiệm Thất Huyền sứ chính là nhắm về phía các nàng.
Mộ Dung Tử nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm:
- Sắc lang chết tiệt, ngươi dám đụng tới ta, ta cắt cái jj của ngươi xuống, cá chết lưới rách!
Thái tử Dương Lâm nghe được tin này, sắc mặt cũng không dễ coi. Hắn đương nhiên biết, lần yến hội này là do thập đệ Vân thân vương xử lý! Tiếp đón Âu Dương Địch Hoa là do Dương Chấn lo liệu, điều này có ý nghĩa gì? Rõ ràng, Dương Chấn đã sớm dắt mối với Âu Dương Địch Hoa!
Hôm nay, Dương Chấn không tiếc che giấu thân phận Âu Dương Địch Hoa, mời nhiều thiên kim xinh đẹp các đại gia tộc đến yến hội này, đắc tội nhiều gia tộc như vậy. Chính là vì Âu Dương Địch Hoa sẽ đảm nhiệm Thất Huyền sứ, cho nên Dương Chấn tìm được chỗ dựa chắc chắn.
Hơn nữa Dương Lâm còn biết, gần đây Trương Quan Ngọc đi rất gần với Dương Chấn, không cần hỏi, hai người bọn họ đã hình thành liên minh. Mà người thúc đẩy liên minh này, tự nhiên là Lâm Minh.
Lâm Minh, là kẻ thù chung của Dương Chấn và Trương Quan Ngọc!
Âu Dương Địch Hoa này, tám chín phần là Trương Quan Ngọc mời đến, làm chỗ dựa cho hai người bọn họ. Chỉ là không biết, vì chuyện này Trương Quan Ngọc đã phải trả cái giá gì.
Nghĩ đến đây, Dương Lâm hít sâu một hơi, lấy được Lâm Minh giúp đỡ, hắn vốn tưởng mình đã thắng một nửa. Nhưng hiện giờ mới thấy được thủ đoạn của Trương Quan Ngọc và Dương Chấn, thua trước một chiêu rồi lật ngược thế cờ.
Bất kể Trương Quan Ngọc hay Dương Chấn, đều không phải hạng người dễ chịu thua, bọn họ làm sao có thể vì Lâm Minh xuất hiện liền ngồi chờ chết?
Lâm Minh chú ý tới thần sắc Dương Lâm thay đổi, còn có vẻ mặt cười đắc ý của Trương Quan Ngọc và Dương Chấn, lập tức hiểu được nguyên do Âu Dương Địch Hoa đến đây, cũng hiểu rõ vì sao Âu Dương Địch Hoa vừa vào cửa, liên dùng ánh mắt mèo vờn chuột nhìn mình.
“Thì ra là thế... Coi ta là con chuột...”.
Lâm Minh không đổi sắc, vẫn trầm ổn ngồi ở tại chỗ.
Ngay lúc này, Trương Quan Ngọc phe phẩy quạt, mặt mỉm cười đi về phía thái tử. Lâm Minh ngồi rất gần với thái tử, ánh mắt Trương Quan Ngọc luôn ngừng lại trên người Lâm Minh, trong mắt ẩn chứa ý cười. Không khác mấy Âu Dương Địch Hoa, cũng là vẻ mặt mèo vờn chuột, nếu cố nói chỗ khác, chính là trong mắt Trương Quan Ngọc có một tia sát khí.
- Thái tử điện hạ.
Trương Quan Ngọc hơi hành lễ.
- Trương công tử.
Tuy rằng trong lòng hận không thể giết Trương Quan Ngọc này, nhưng trên mặt Dương Lâm vẫn duy trì mỉm cười.
- Thái tử điện hạ, dường như Lan Vân Nguyệt Lan tiểu thư ở ngay trong quý phủ thái tử, Âu Dương đại nhân muốn gặp Lan tiểu thư một lần, không biết ý điện hạ thế nào?
Tuy rằng Trương Quan đè nhỏ giọng, nhưng Lâm Minh ở ngay cạnh thái tử, làm sao có thể không nghe được.
Tuy rằng Lan Vân Nguyệt đã không có quan hệ gì với Lâm Minh, nhưng Trương Quan Ngọc lại lợi dụng chuyện này chọc tới Lâm Minh, mưu đồ đả kích tâm võ đạo của hắn, làm Lâm Minh cảm thấy như có một con ruồi bọ vo ve quanh mình, rất là phiền.
Dương Lâm nghe Trương Quan Ngọc nói vậy, sắc mặt hơi đổi, ngay sau đó liền khôi phục tươi cười ấm áp:
- Thật có lỗi, bản vương đã đưa Lan tiểu thư rời đi, về phần Lan tiểu thư đi nơi nào, bản vương cũng không biết được.
Trương Quan Ngọc cười ha ha:
- Điện hạ, hôm nay nếu ta hỏi người của ngài, tự nhiên là nhận được tin xác thực. Người như ta không thích quanh co lòng vòng, ta khuyên điện hạ một câu, Lan Vân Nguyệt rất trọng yếu cho Âu Dương đại nhân tu luyện. Âu Dương đại nhân đã nói rõ cho tại hạ, đại nhân một lòng một dạ trên tu luyện, không có ý định tham dự vào tranh giành ngôi vị. Chỉ cần thái tử điện hạ giao ra Lan Vân Nguyệt, như vậy Âu Dương đại nhân sẽ bảo trì trung lập trong tranh giành ngôi vị giữa thái tử điện hạ và Vân thân vương, không biết ý của thái tử thế nào?
Trương Quan Ngọc nói tới đây, sắc mặt Lâm Minh trầm xuống, hắn cũng không khỏi khen ngợi một chiêu ác độc âm hiểm của Trương Quan Ngọc.
Hắn đang muốn ly gián quan hệ giữa mình và thái tử.
Mà kế ly gian này, lựa chọn thời cơ hết sức xảo diệu!
Tình huống hiện tại, thái tử phải đối mặt với kẻ địch Âu Dương Địch Hoa, chuyện này là vì Lâm Minh mà dựng lên. Nếu không phải Lâm Minh là địch với Trương Quan Ngọc, như vậy sẽ không xuất hiện Âu Dương Địch Hoa, làm thập hoàng tử được Thất Huyền sứ tương lai ủng hộ, điều này đả kích quá lớn với thế lực của thái tử!
Nói cách khác, thái tử tìm Lâm Minh giúp đỡ, chẳng những không có lợi, ngược lại còn xui xẻo té nhào.
Nếu gặp người khác, lúc này đã sớm vội vã đá văng Lâm Minh.
Ở thời điểm này, Trương Quan Ngọc tung ra mồi dụ Âu Dương Địch Hoa bảo trì trung lập, lại làm thái tử biết rõ đây là kế ly gián, nhưng không cách nào từ chối. Bởi vì Âu Dương Địch Hoa uy hiếp thật quá lớn! Thái tử không dám làm trái hắn!
Chiêu này của Trương Quan Ngọc đúng là ác độc, hắn đang cô lập Lâm Minh từng chút từng chút.
Chu Viêm hiện giờ chính là ví dụ tốt nhất, sở dĩ Chu Viêm thảm như hiện giờ, chính là vì Lâm Minh mạnh mẽ, khiến thập hoàng tử cùng Chu gia không dám làm trái, cho nên Chu Viêm trực tiếp bị trục xuất khỏi gia tộc!
Hiện giờ, Trương Quan Ngọc dùng cùng phương pháp đối phó Lâm Minh, dọn ra Âu Dương Địch Hoa. Hắn muốn làm Lâm Minh chẳng những không thể thông qua khảo hạch Thất Huyền võ phủ, lại còn mất đi thái tử che chở, cuối cùng rơi vào kết cục giống như Chu Viêm!
Trương Quan Ngọc nói ra lời này, Dương Lâm cũng không thể bảo trì bình thản được nữa, Lâm Minh nghĩ tới, đương nhiên hắn cũng hiểu được.
“Trương Quan Ngọc! Đồ tiểu nhân âm hiểm!”.
Trong lòng Dương Lâm tức giận mắng, hắn không khỏi liếc sang Lâm Minh.
Lâm Minh thản nhiên nói:
- Lan Vân Nguyệt vốn là do thái tử điện hạ cứu ra, về tình về lý, ta đều không có quyền can thiệp quyết định của điện hạ, mời điện hạ cứ tự quyết định.
Dương Lâm hít sâu một hơi, hắn xưa nay vẫn luôn bình tĩnh, lúc này lòng bàn tay lại toát mồ hôi. Hắn mơ hồ có dự cảm, đây là quyết định trọng yếu nhất trong cuộc đời của hắn, rốt cuộc là lựa chọn tiếp tục đứng về phía Lâm Minh, hay là lựa chọn khuất phục đương kim Thất Huyền sứ Thiên Vận quốc, Âu Dương Địch Hoa!
Im lặng chừng mười hơi thở, Dương Lâm nói:
- Ở thời điểm thế lực của ta không bằng thập đệ, võ lực không bằng thập đệ, kinh tế không bằng thập đệ, lực ảnh hưởng cũng không bằng thập đệ, Lâm huynh lựa chọn đứng ở bên cạnh ta, ủng hộ ta đang trong cảnh khốn khó, ơn đưa than trong tuyết, Dương Lâm ta khắc khi trong tim, xưa nay đế vương kiêu hùng, có lẽ ta không thích hợp làm đế vương. Nhưng nếu thật có một ngày ta có thể lên ngai vàng, ta chắc chắn sẽ là quân chủ nhân từ xem thần tử như tay chân, xem dân chúng là cha mẹ.
Những lời Dương Lâm nói thật là không thích hợp với tràng diện này, nhưng hắn vẫn nói ra. Trong lòng Lâm Minh khẽ động, hắn cũng không ngờ tới Dương Lâm lại bỗng nói ra những lời này.
Dưới tình huống như vậy, Dương Lâm còn có thể tiếp tục đứng về phía hắn, chống cự lại Âu Dương Địch Hoa đã trở thành Thất Huyền sứ. Dựa vào điểm này, người như Dương Lâm đáng để kết giao.
Vua coi thần như tay chân, thần coi vua như tâm phúc. Quân coi thần là cỏ rác, thần coi quân là kẻ thù.
Lâm Minh hạ quyết tâm giúp Dương Lâm đi lên đế vị, Thiên Vận quốc là quê nhà của Lâm Minh, gia tộc của hắn đều ở trong này, hắn tự nhiên hy vọng quốc gia có một vị quân vương tốt.
- À? Nói vậy điện hạ không định giao ra Lan Vân Nguyệt?
Trương Quan Ngọc vẫn mỉm cười hỏi.
Lúc này, đằng sau Trương Quan Ngọc, Âu Dương Địch Hoa cũng nhìn tới, vẻ mặt mỉm cười, chỉ là tươi cười của hắn có vài phần âm lãnh.
- Bản vương đã nói, Lan tiểu thư không có ở quý phủ!
- Ha ha! Thái tử điện hạ nói như vậy, có dám để người vào tra xét thử?
- Làm càn!
- Hắc hắc, đương nhiên là ta không dám xét, nhưng nếu như Âu Dương đại nhân ra lệnh thì sao?
Trương Quan Ngọc nói tới đây, thái tử biến sắc, Âu Dương Địch Hoa muốn xét, hắn quả thật không có cách nào!
Lúc này, mùi thuốc súng trong không khí đã dày đặc, toàn bộ yến hội cũng chú ý tới.
Ngay lúc này, Lâm Minh đột nhiên mở miệng:
- Trương công tử, đột nhiên ta nhớ tới, giữa chúng ta còn có một trận quyết đấu đó.
Ý của Lâm Minh rất đơn giản, nếu Trương Quan Ngọc lập bang kết phái tìm người đối phó mình, như vậy hắn liền ra tay chiếm trước, ngay tối nay liền quyết đấu, trước tiên phế đi Trương Quan Ngọc, vậy hắn có quỷ kế gì cũng không chơi nổi nữa.
Trong lòng Mộ Dung Tử nghiến răng nghiến lợi, tuy rằng yến hội lần này cử hành trong hoàng cung, nhưng đều là do Vân thân vương Dương Chấn phụ trách chuẩn bị. Khó trách trước khi tới đây, thân phận về đại nhân vật Thất Huyền cốc không được sáng tỏ, chỉ sợ là vì Dương Chấn đã sớm ngã sang Âu Dương Địch Hoa, chủ động giúp hắn vơ vét mỹ nữ!
Âu Dương Địch Hoa ra mặt, lập tức dẫn tới ánh mắt của mọi người, ngay cả hoàng đế cũng hơi đứng lên, gật đầu tỏ ý.
Mà ánh mắt của Âu Dương Địch Hoa, ngay lập tức rơi xuống người Lâm Minh, mang theo ý cười nghiền ngẫm.
Nhìn thấy ánh mắt của Âu Dương Địch Hoa, Lâm Minh hơi nhíu mày. Ánh mắt đó, rõ ràng là kẻ bề trên nhìn kẻ bề dưới, nhàn nhạt kèm theo một loại đùa cợt cùng thương hại.
Âu Dương Địch Hoa chậm rãi đi lên đài, ánh mắt tùy ý quét qua, dừng lại ngắn ngủi trên người Bạch Tĩnh Vân, Uông Vũ Hàm và Tần Hạnh Hiên, lập tức dời đi.
Mà chính khoảnh khắc dừng lại này, làm cho Bạch Tĩnh Vân lòng nóng như lửa đốt. Không xong, Vũ Hàm cũng ở đây!
Tần Hạnh Hiên thì không sợ, nàng đã là đệ tử hạch tâm Thất Huyền võ phủ, tuy rằng thân phận thấp hơn Âu Dương Địch Hoa, nhưng dựa vào danh tiếng thiên phú lục phẩm, có thể làm Âu Dương Địch Hoa thành thật. Dù sao tương lai Tần Hạnh Hiên rất có thể cũng sẽ thành đệ tử thân truyền của vị trưởng lão Thất Huyền cốc nào đó.
Nhưng Uông Vũ Hàm thì khác, ở trước mặt Âu Dương Địch Hoa, nàng căn bản không có bối cảnh bảo hộ mình.
Âu Dương Địch Hoa hắng giọng, nói:
- Thật hân hạnh đi đến Thiên Vận quốc, thật hân hạnh đêm nay có thể kết bạn với các tinh anh các nơi Thiên Vận quốc...
- Hôm nay ta đến Thiên Vận quốc, chủ yếu là vì xem tình hình phát triển của Thiên Vận quốc, kết giao các hào kiệt trẻ tuổi trong nước.
- Ngoài ra, tiền nhiệm Thất Huyền sứ Thiên Vận quốc tuổi già hồi tông, trong vòng nửa năm này sẽ do ta tạm thay mặt Thất Huyền sứ.
Âu Dương Địch Hoa nói tới đây, Bạch Tĩnh Vân bỗng cảm thấy mặt mày choáng váng, Âu Dương Địch Hoa lại đảm nhiệm Thất Huyền sứ Thiên Vận quốc?
Đây... Đây quả thật là tin tức không thể xấu hơn nữa!
Nàng đã có thể đoán trước, nửa năm tương lai chính là ác mộng của tất cả cô gái xinh đẹp Thiên Vận thành này.
Cô gái hơi có chút danh tiếng, ví dụ như Mộ Dung Tử, Uông Vũ Hàm, chỉ sợ đều trở thành mục tiêu của Âu Dương Địch Hoa, có trốn cũng không thoát!
Các nàng quá nổi danh, thậm chí trước khi Âu Dương Địch Hoa tới Thiên Vận quốc, hắn đã liệt kê trước mục tiêu. Mà Mộ Dung Tử, Uông Vũ Hàm, đều đã trở thành con mồi của hắn!
Ở góc khuất bên ngoài đại sảnh yến hội, Mộ Dung Tử cũng nghe được những lời nói mở hội của Âu Dương Địch Hoa. Nàng rất rõ, trốn cũng không có ý nghĩa, thậm chí Âu Dương Địch Hoa đến Thiên Vận quốc đảm nhiệm Thất Huyền sứ chính là nhắm về phía các nàng.
Mộ Dung Tử nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm:
- Sắc lang chết tiệt, ngươi dám đụng tới ta, ta cắt cái jj của ngươi xuống, cá chết lưới rách!
Thái tử Dương Lâm nghe được tin này, sắc mặt cũng không dễ coi. Hắn đương nhiên biết, lần yến hội này là do thập đệ Vân thân vương xử lý! Tiếp đón Âu Dương Địch Hoa là do Dương Chấn lo liệu, điều này có ý nghĩa gì? Rõ ràng, Dương Chấn đã sớm dắt mối với Âu Dương Địch Hoa!
Hôm nay, Dương Chấn không tiếc che giấu thân phận Âu Dương Địch Hoa, mời nhiều thiên kim xinh đẹp các đại gia tộc đến yến hội này, đắc tội nhiều gia tộc như vậy. Chính là vì Âu Dương Địch Hoa sẽ đảm nhiệm Thất Huyền sứ, cho nên Dương Chấn tìm được chỗ dựa chắc chắn.
Hơn nữa Dương Lâm còn biết, gần đây Trương Quan Ngọc đi rất gần với Dương Chấn, không cần hỏi, hai người bọn họ đã hình thành liên minh. Mà người thúc đẩy liên minh này, tự nhiên là Lâm Minh.
Lâm Minh, là kẻ thù chung của Dương Chấn và Trương Quan Ngọc!
Âu Dương Địch Hoa này, tám chín phần là Trương Quan Ngọc mời đến, làm chỗ dựa cho hai người bọn họ. Chỉ là không biết, vì chuyện này Trương Quan Ngọc đã phải trả cái giá gì.
Nghĩ đến đây, Dương Lâm hít sâu một hơi, lấy được Lâm Minh giúp đỡ, hắn vốn tưởng mình đã thắng một nửa. Nhưng hiện giờ mới thấy được thủ đoạn của Trương Quan Ngọc và Dương Chấn, thua trước một chiêu rồi lật ngược thế cờ.
Bất kể Trương Quan Ngọc hay Dương Chấn, đều không phải hạng người dễ chịu thua, bọn họ làm sao có thể vì Lâm Minh xuất hiện liền ngồi chờ chết?
Lâm Minh chú ý tới thần sắc Dương Lâm thay đổi, còn có vẻ mặt cười đắc ý của Trương Quan Ngọc và Dương Chấn, lập tức hiểu được nguyên do Âu Dương Địch Hoa đến đây, cũng hiểu rõ vì sao Âu Dương Địch Hoa vừa vào cửa, liên dùng ánh mắt mèo vờn chuột nhìn mình.
“Thì ra là thế... Coi ta là con chuột...”.
Lâm Minh không đổi sắc, vẫn trầm ổn ngồi ở tại chỗ.
Ngay lúc này, Trương Quan Ngọc phe phẩy quạt, mặt mỉm cười đi về phía thái tử. Lâm Minh ngồi rất gần với thái tử, ánh mắt Trương Quan Ngọc luôn ngừng lại trên người Lâm Minh, trong mắt ẩn chứa ý cười. Không khác mấy Âu Dương Địch Hoa, cũng là vẻ mặt mèo vờn chuột, nếu cố nói chỗ khác, chính là trong mắt Trương Quan Ngọc có một tia sát khí.
- Thái tử điện hạ.
Trương Quan Ngọc hơi hành lễ.
- Trương công tử.
Tuy rằng trong lòng hận không thể giết Trương Quan Ngọc này, nhưng trên mặt Dương Lâm vẫn duy trì mỉm cười.
- Thái tử điện hạ, dường như Lan Vân Nguyệt Lan tiểu thư ở ngay trong quý phủ thái tử, Âu Dương đại nhân muốn gặp Lan tiểu thư một lần, không biết ý điện hạ thế nào?
Tuy rằng Trương Quan đè nhỏ giọng, nhưng Lâm Minh ở ngay cạnh thái tử, làm sao có thể không nghe được.
Tuy rằng Lan Vân Nguyệt đã không có quan hệ gì với Lâm Minh, nhưng Trương Quan Ngọc lại lợi dụng chuyện này chọc tới Lâm Minh, mưu đồ đả kích tâm võ đạo của hắn, làm Lâm Minh cảm thấy như có một con ruồi bọ vo ve quanh mình, rất là phiền.
Dương Lâm nghe Trương Quan Ngọc nói vậy, sắc mặt hơi đổi, ngay sau đó liền khôi phục tươi cười ấm áp:
- Thật có lỗi, bản vương đã đưa Lan tiểu thư rời đi, về phần Lan tiểu thư đi nơi nào, bản vương cũng không biết được.
Trương Quan Ngọc cười ha ha:
- Điện hạ, hôm nay nếu ta hỏi người của ngài, tự nhiên là nhận được tin xác thực. Người như ta không thích quanh co lòng vòng, ta khuyên điện hạ một câu, Lan Vân Nguyệt rất trọng yếu cho Âu Dương đại nhân tu luyện. Âu Dương đại nhân đã nói rõ cho tại hạ, đại nhân một lòng một dạ trên tu luyện, không có ý định tham dự vào tranh giành ngôi vị. Chỉ cần thái tử điện hạ giao ra Lan Vân Nguyệt, như vậy Âu Dương đại nhân sẽ bảo trì trung lập trong tranh giành ngôi vị giữa thái tử điện hạ và Vân thân vương, không biết ý của thái tử thế nào?
Trương Quan Ngọc nói tới đây, sắc mặt Lâm Minh trầm xuống, hắn cũng không khỏi khen ngợi một chiêu ác độc âm hiểm của Trương Quan Ngọc.
Hắn đang muốn ly gián quan hệ giữa mình và thái tử.
Mà kế ly gian này, lựa chọn thời cơ hết sức xảo diệu!
Tình huống hiện tại, thái tử phải đối mặt với kẻ địch Âu Dương Địch Hoa, chuyện này là vì Lâm Minh mà dựng lên. Nếu không phải Lâm Minh là địch với Trương Quan Ngọc, như vậy sẽ không xuất hiện Âu Dương Địch Hoa, làm thập hoàng tử được Thất Huyền sứ tương lai ủng hộ, điều này đả kích quá lớn với thế lực của thái tử!
Nói cách khác, thái tử tìm Lâm Minh giúp đỡ, chẳng những không có lợi, ngược lại còn xui xẻo té nhào.
Nếu gặp người khác, lúc này đã sớm vội vã đá văng Lâm Minh.
Ở thời điểm này, Trương Quan Ngọc tung ra mồi dụ Âu Dương Địch Hoa bảo trì trung lập, lại làm thái tử biết rõ đây là kế ly gián, nhưng không cách nào từ chối. Bởi vì Âu Dương Địch Hoa uy hiếp thật quá lớn! Thái tử không dám làm trái hắn!
Chiêu này của Trương Quan Ngọc đúng là ác độc, hắn đang cô lập Lâm Minh từng chút từng chút.
Chu Viêm hiện giờ chính là ví dụ tốt nhất, sở dĩ Chu Viêm thảm như hiện giờ, chính là vì Lâm Minh mạnh mẽ, khiến thập hoàng tử cùng Chu gia không dám làm trái, cho nên Chu Viêm trực tiếp bị trục xuất khỏi gia tộc!
Hiện giờ, Trương Quan Ngọc dùng cùng phương pháp đối phó Lâm Minh, dọn ra Âu Dương Địch Hoa. Hắn muốn làm Lâm Minh chẳng những không thể thông qua khảo hạch Thất Huyền võ phủ, lại còn mất đi thái tử che chở, cuối cùng rơi vào kết cục giống như Chu Viêm!
Trương Quan Ngọc nói ra lời này, Dương Lâm cũng không thể bảo trì bình thản được nữa, Lâm Minh nghĩ tới, đương nhiên hắn cũng hiểu được.
“Trương Quan Ngọc! Đồ tiểu nhân âm hiểm!”.
Trong lòng Dương Lâm tức giận mắng, hắn không khỏi liếc sang Lâm Minh.
Lâm Minh thản nhiên nói:
- Lan Vân Nguyệt vốn là do thái tử điện hạ cứu ra, về tình về lý, ta đều không có quyền can thiệp quyết định của điện hạ, mời điện hạ cứ tự quyết định.
Dương Lâm hít sâu một hơi, hắn xưa nay vẫn luôn bình tĩnh, lúc này lòng bàn tay lại toát mồ hôi. Hắn mơ hồ có dự cảm, đây là quyết định trọng yếu nhất trong cuộc đời của hắn, rốt cuộc là lựa chọn tiếp tục đứng về phía Lâm Minh, hay là lựa chọn khuất phục đương kim Thất Huyền sứ Thiên Vận quốc, Âu Dương Địch Hoa!
Im lặng chừng mười hơi thở, Dương Lâm nói:
- Ở thời điểm thế lực của ta không bằng thập đệ, võ lực không bằng thập đệ, kinh tế không bằng thập đệ, lực ảnh hưởng cũng không bằng thập đệ, Lâm huynh lựa chọn đứng ở bên cạnh ta, ủng hộ ta đang trong cảnh khốn khó, ơn đưa than trong tuyết, Dương Lâm ta khắc khi trong tim, xưa nay đế vương kiêu hùng, có lẽ ta không thích hợp làm đế vương. Nhưng nếu thật có một ngày ta có thể lên ngai vàng, ta chắc chắn sẽ là quân chủ nhân từ xem thần tử như tay chân, xem dân chúng là cha mẹ.
Những lời Dương Lâm nói thật là không thích hợp với tràng diện này, nhưng hắn vẫn nói ra. Trong lòng Lâm Minh khẽ động, hắn cũng không ngờ tới Dương Lâm lại bỗng nói ra những lời này.
Dưới tình huống như vậy, Dương Lâm còn có thể tiếp tục đứng về phía hắn, chống cự lại Âu Dương Địch Hoa đã trở thành Thất Huyền sứ. Dựa vào điểm này, người như Dương Lâm đáng để kết giao.
Vua coi thần như tay chân, thần coi vua như tâm phúc. Quân coi thần là cỏ rác, thần coi quân là kẻ thù.
Lâm Minh hạ quyết tâm giúp Dương Lâm đi lên đế vị, Thiên Vận quốc là quê nhà của Lâm Minh, gia tộc của hắn đều ở trong này, hắn tự nhiên hy vọng quốc gia có một vị quân vương tốt.
- À? Nói vậy điện hạ không định giao ra Lan Vân Nguyệt?
Trương Quan Ngọc vẫn mỉm cười hỏi.
Lúc này, đằng sau Trương Quan Ngọc, Âu Dương Địch Hoa cũng nhìn tới, vẻ mặt mỉm cười, chỉ là tươi cười của hắn có vài phần âm lãnh.
- Bản vương đã nói, Lan tiểu thư không có ở quý phủ!
- Ha ha! Thái tử điện hạ nói như vậy, có dám để người vào tra xét thử?
- Làm càn!
- Hắc hắc, đương nhiên là ta không dám xét, nhưng nếu như Âu Dương đại nhân ra lệnh thì sao?
Trương Quan Ngọc nói tới đây, thái tử biến sắc, Âu Dương Địch Hoa muốn xét, hắn quả thật không có cách nào!
Lúc này, mùi thuốc súng trong không khí đã dày đặc, toàn bộ yến hội cũng chú ý tới.
Ngay lúc này, Lâm Minh đột nhiên mở miệng:
- Trương công tử, đột nhiên ta nhớ tới, giữa chúng ta còn có một trận quyết đấu đó.
Ý của Lâm Minh rất đơn giản, nếu Trương Quan Ngọc lập bang kết phái tìm người đối phó mình, như vậy hắn liền ra tay chiếm trước, ngay tối nay liền quyết đấu, trước tiên phế đi Trương Quan Ngọc, vậy hắn có quỷ kế gì cũng không chơi nổi nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.