Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1929: Dị biến. (2)

Tàm Kiếm Lý Ngưu

18/07/2015

- Thật đáng sợ!

Mọi người càng đánh càng kinh ngạc, bọn họ cũng đều biết, Lâm Minh kiên trì không bao lâu, nhưng cho dù hắn nỏ mạnh hết đà cũng có thể không ngừng thu hoạch tính mạng.

- Quái vật!

Truyền nhân Hỗn Độn Thiên Cung đã hoảng sợ, mà về phần Hoàng Tuyền Cung càng thảm hơn, người bọn họ mang tới chỉ còn rải rác vài người.

Chuyện này khiến sắc mặt bọn họ vốn tái nhợt, hiện tại càng không có một tia huyết sắc nào cả, phương thức chiến đấu của bọn họ là phóng xuất quỷ vật, nhưng mà những quỷ vật này bị Vạn Ma Sinh Tử Luân khắc chế, thậm chí có thể bị Vạn Ma Sinh Tử Luân bổ sung năng lượng, cho nên bọn họ càng là trọng điểm chém giết của Lâm Minh.

- Người này rốt cuộc có lai lịch gì? Hồn giới chưa từng có tuấn kiệt Nhân tộc như vậy a?

- Người này phải nhanh chóng chém giết, nếu không ngày sau hắn trưởng thành thì chính là họa lớn của chúng ta.

Rất nhiều thế lực đều hao tổn rất lớn, nhưng bọn họ ỷ vào nhiều người, không muốn bỏ ra xa, dù sao Đọa Thần sơn mạch vốn có quá nhiều thiên tài, Lâm Minh hiện tại giết chết chỉ là một góc của băng sơn mà thôi.

Hắn không có khả năng giết nhiều người như vậy.

Mà chỉ cần hắn lộ ra trạng thái thất bại, hắn sẽ bị mọi người nuốt chủng!

Hiện tại chung quanh Lâm Minh đều là võ giả Hồn tộc, bọn họ giống như đàn sói lớn, đàn sói vây công con mồi cũng không phải là cùng tiến lên, mà là không ngừng tiêu hao thể lực của con mồi, đợi đến lúc con mồi không chống đỡ nổi thì chúng sẽ lao tới cắn xé con mồi.

Bồng!

Lại là một võ giả Thánh Chủ tới từ Đại Phạm Thần Sơn bị Lâm Minh đâm thủng đầu lâu, trường thương từ mi tâm đâm xuyên qua ót, chém giết tại chỗ.

Mũi thương thay đổi đánh nổ đầu của tên này.

Nhưng mà trên ngực của Lâm Minh hiện tại cũng xuất hiện vết thương, Tu La lân giáp bị xé rách hoàn toàn, tác dụng bảo vệ đã cực kỳ có hạn, thậm chí hộ thể chân nguyên của hắn cũng yếu ớt không chịu nổi.

Nhưng mà trong tích tắc này mọi thứ dừng lại, thời gian như đứng yên.

Từng đợt hào quang chiếu xuống, chiếu rọi Đọa Thần sơn mạch.

Mọi người kinh hãi, phát sinh cái gì?

Bọn họ ngẩng đầu nhìn lên và thấy bên ngoài cửu thiên, khoảng cách Đọa Thần sơn mạch không biết bao xa, phải nói là bóng dáng lam sắc này vẫn còn ở trong tinh không, nhưng bởi vì nó quá mức to lớn nên mọi người lại thấy nó rất gần.



Nó giống như một ngôi sao khổng lồ.

Thân ảnh này tới rất nhanh, nó nhanh chóng lao xuống, là một con phượng hoàng màu lam.

Hiển nhiên đây là thần thú phượng hoàng!

- Hạo lam băng phượng!

Có người kinh hô, đây là phượng hoàng vương tộc trong truyền thuyết, so với phượng hoàng bình thường còn mạnh hơn quá nhiều.

Mọi người nhìn thấy lam sắc phượng hoàng gáy dài, mở hai cánh ra bao phủ phạm vi mấy ngàn dặm, che đậy phiến thiên địa này, bốn quanh người lam sắc phượng hoàng có hỏa diễm màu lam bao phủ, ngọn lửa này vô cùng lạnh giá, mang theo pháp tắc đóng băng thuần túy nhất, đông cứng từng đám không gian chung quanh.

Đối lập với hàn khí này, lĩnh vực đóng băng của Hàn Lộ lúc trước chẳng khác gì dân chơi gặp thứ thiệt.

Thoáng chốc một đạo thân ảnh màu lam đứng trên lưng phượng hoàng đi ra, nó đứng đó chẳng khác gì thần linh tỏa ra hào quang vạn chúng chú mục.

Nàng cứ đứng đó như cửu thiên tiên nữ hàng lâm nhân gian, siêu phàm thoát tục, không gì sánh kịp.

Nàng bay tới đây, vượt qua núi sông, hào quang tường hòa mà thánh khiết bắn ra chung quanh.

Nhưng mà hào quang này lại ẩn chứa khí thế vô cùng, làm cho lòng người rung động nhân tâm.

- Hồn... Hồn Hậu Thánh Mỹ!

- Là Hồn Hậu nương nương!

Có người kinh hô, trong lúc nhất thời, trong hư không có thiên kiêu vây công Lâm Minh nhìn qua, bọn họ khiếp sợ không hiểu.

Tuy bộ dáng người nọ mông lung không nhìn rõ, nhưng mà lam sắc phượng hoàng này và khí tức thâm bất khả trắc kia, hai thứ này hiển lộ thân phận của Hồn Hậu Thánh Mỹ.

Một ít thiên kiêu thần sắc kích động, Hồn Hậu Thánh Mỹ là truyền thuyết của giới trẻ Hồn giới, là tuyệt sắc thiên hạ, dũng mãnh vô địch.

Nàng rất sớm đã tấn thăng đến Thiên Tôn, tu vị vượt xa cùng thế hệ.

Rất nhiều người xem nàng là mục tiêu cả đời, khổ tu tiến lên. Thậm chí nếu có thể gặp mặt của nàng chính là chuyện kích động nhất.

- Nàng chính là Hồn Hậu Thánh Mỹ? Nàng tới nơi này, là ngộ đạo? Hay là chém giết Lâm Mục?



Có thiên tài tự nói ra, âm thanh vô cùng kích động.

- Cho dù là ngộ đạo hay tới vì Lâm Minh, Lâm Mục đều hẳn phải chết.

- Đúng vậy, Hồn Hậu nương nương cho dù đến đây ngộ đạo, cũng có thể thuận tay chém giết Lâm Minh, nương nương là vô địch trong cùng thế hệ. Nhưng mà nhân loại ti tiện này có thể chết trong tay Thánh Mỹ nương nương, cũng quá may mắn rồi.

Thánh Mỹ xuất hiện làm cho rất nhiều thiên kiêu bất ngờ, nhưng mà hết sức kích động.

Thực tế dùng Ngọc Thạch Sinh của Hồn Thiên Thánh Địa là kích động nhất.

Hồn Thiên Thánh Địa quá lớn, Ngọc Thạch Sinh chỉ là một tên đệ tử không có ý nghĩa, trước kia hắn may mắn nhìn thấy Thánh Mỹ, cũng chỉ là trên đại điển, đứng cách xa mấy trăm dặm nhìn qua mà thôi.

Hiện tại mắt thấy Thánh Mỹ hàng lâm, hơn nữa còn gần mình trong gang tấc, đôi má Ngọc Thạch Sinh đỏ bừng, không ngừng phất tay.

- Hồn Hậu nương nương!

Có Hồn Hậu Thánh Mỹ ra tay, như vậy chẳng những Lâm Mục hẳn phải chết, trang sách màu vàng cũng rơi vào trong tay của Thánh Mỹ.

Ý thức được điểm này, người của Đại Phạm Thần Sơn sắc mặt khó coi, bọn họ không cho rằng đối thủ có thể đánh lại Thánh Mỹ. Nhưng mà cứ như vậy buông tha cho trang sách màu vàng, bọn họ đương nhiên không cam lòng.

Hàn Lộ bố trí kết giới đóng băng đối với Thánh Mỹ mà nói là thùng rỗng kêu to, nàng vừa mới từ tinh không xa xôi, sau một khắc nàng đi từng bước một, thân ảnh đã xuất hiện trước mặt mọi người, bỏ qua kết giới đóng băng xuất hiện trước mặt Lâm Minh.

Nàng mặc quần áo màu xanh da trời, toàn thân bao phủ trong hào quan màu lam, thần bí mà thánh khiết.

Bởi vì thân thể nàng có sương mù che chắn, cho nên người chung quanh không ai nhìn thấy dung mạo của nàng, chỉ có thể cảm nhận được khí tức cường đại mà thần thánh, làm cho người ta không nhịn được sinh ra tâm tình quỳ bái.

Mọi người đều cho rằng, Lâm Minh sau một khắc sẽ bị Thánh Mỹ giết chết. Dù sao trước mặt Thánh Mỹ, Lâm Minh chỉ là một hài đồng, chết là cái chắc.

- Tiểu tử này thật sự là vận khí tốt, lại chết trong tay Hồn Hậu nương nương.

- Hồn Hậu nương nương nhân vật bậc nào. Nàng tới đây vì trang sách màu vàng mà thôi, chúng ta không cần nương nương ra tay, chúng ta cũng có thể đánh chết Lâm Minh rồi.

Tại Hồn Thiên Thánh Địa. Ngọc Thạch Sinh nói thế được nhiều người tán thành, đánh chết Lâm Minh là gia hỏa xuất thân Nhân tộc, đây chẳng phải làm bẩn tay nương nương sao?

Tuy bọn họ đánh chết Lâm Minh cần trả cái giá lớn, nhưng mà bọn họ nguyện ý cống hiến sức lực.

Trong lúc nhất thời tại Đọa Thần sơn mạch, càng ngày càng nhiều võ giả kích động muốn đánh chết Lâm Minh, thậm chí còn hữu hiệu hơn treo thưởng của thanh niên lúc trước của Đại Phạm Thần Sơn nhiều lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Cực Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook