Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 112: Hợp Hoan phân tông

Tàm Kiếm Lý Ngưu

27/06/2017

- Ha hả, dĩ nhiên không phải nói bọn họ, người ta nói là...

Bạch Tĩnh Vân đang nói đến đó, ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm của người điều khiển chương trình:

- Thất Huyền võ phủ, Lâm Minh Lâm đại nhân đến!

Một tiếng thông truyền này, cơ hồ tất cả mọi người trong đại điện đều nhìn về cửa, không ít người đã bắt đầu dời đi về hướng cửa.

Dưới sự hướng dẫn của hai thị nữ dung mạo diễm lệ, Lâm Minh chậm rãi tiêu sái vào đại sảnh, mặc dù hôm nay hắn đã đổi một thân y phục coi như mỹ lệ, nhưng là so với quần áo và trang sức quý tộc rườm rà hoa lệ của quý tộc trong sân vẫn là rất bình thường quá mức, tuy nhiên bởi vì Lâm Minh mấy ngày nay tu luyện tích lũy khí thế sắc bén, mặc dù mặc nhiều hạn chế, trong đám người cũng lộ ra vẻ chói mắt phá lệ.

Lúc này, Lâm Minh đang suy nghĩ lời mà người điều khiển chương trình thông truyền, trong lòng có chút cảm giác cổ quái.

Lâm đại nhân? Nghe thật sự là không có quen.

Lâm Minh không có chức quan, cũng không có tước vị, chính là một bình dân, thân phận duy nhất có thể nói ra ngoài chính là đệ tử của Thất Huyền võ phủ. Nhưng là người điều khiển chương trình không dám gọi thẳng tên họ Lâm Minh, liền tăng thêm một tiếng đại nhân.

- Hắn chính là Lâm Minh, quả nhiên một nhân tài mẫu mực.

- Chỉ có mười lăm tuổi, chậc chậc, chẳng trách, khó lường a.

Lâm Minh không nghi ngờ chút nào chính là nhân vật chính của yến hội lần này, cũng là đối tượng mọi người bọn họ muốn chú ý.

- Lâm huynh đệ, ngươi rốt cuộc cũng đã đến rồi.

Thái tử điện hạ Dương Lâm tiến lên một bước, trước khi Lâm Minh hành lễ đã đỡ Lâm Minh lên.

- Lâm huynh đệ không cần đa lễ, tới đây, ta giới thiệu cho ngươi một chút.

Dương Lâm rõ ràng, yến hội lần này vô cùng có nhiều người cũng chứa tâm tư làm quen Lâm Minh, hắn tự nhiên phải giới thiệu từng người, người đầu tiên phải giới thiệu, tự nhiên là Nam Võ hầu.

- Lâm huynh đệ, vị này là một trong mười đại tướng quân của Thiên Vận quốc, Võ tướng quân Nam Võ hầu, trấn thủ Nam Cương của Thiên Vận quốc, võ giả Ngưng Mạch kỳ, chiến công hiển hách.

Nam Võ hầu tên là Võ Nguyên Huân, bởi vì nhiều lần lập chiến công ở Nam Cương, cho nên tứ phong Nam Võ hầu.

- Lâm Minh ra mắt Võ tướng quân.

Tương đối với Lâm Minh mà nói, vị đại tướng cực nhân thần ở biên cương này cũng chính là nhân vật cao cao tại thượng, hắn thấy dù sao vẫn phải giữ vững lễ nghi.

- Ha ha, Lâm tiểu huynh đệ quá khách khí, thái tử điện hạ cũng không nhận lễ của ngươi, ta làm sao nhận được, lại nói tiếp ta cùng Lâm tiểu huynh đệ còn là sư huynh đệ, ta tốt nghiệp Thất Huyền võ phủ đã hơn bốn mươi năm, thời gian thật đúng là...

Thanh âm nói chuyện của Nam Võ hầu vang dội như chuông, người tại chỗ cũng nghe được rõ ràng.

- Lâm tiểu huynh đệ tuổi trẻ có tài, thanh danh truyền khắp Thiên Vận quốc, ta đã sớm muốn làm quen, hôm nay vừa thấy, thật là “rồng trong loài người”, mười lăm tuổi đã có tu vi như vậy, tiền đồ bất khả hạn lượng.

- Võ tướng quân quá khen, đường Lâm Minh phải đi còn rất dài a.

Lâm Minh không có thói quen được tán dương quá như vậy, khách khí nói mấy câu.

- Ha ha, Lâm tiểu huynh đệ thật đúng là khiêm nhường, lại nói tiếp, Lâm tiểu huynh đệ đã tiến vào Thiên Chi phủ, sau khi tiến vào Thiên Chi phủ, có thể nhận được một chút nhiệm vụ quân đội, nếu là Lâm tiểu huynh đệ có ý định, có thể tới quân Nam Cương của ta, lấy thực lực của Lâm tiểu huynh đệ, tất nhiên sẽ có thể tạo dựng sự nghiệp!

Nghe lời nói này của Nam Võ hầu, trong lòng Lâm Minh vừa động, quả thật, đệ tử Thất Huyền võ phủ sau khi tiến vào Thiên Chi phủ, là có thể nhận nhiệm vụ quân đội, sau khi hoàn thành nhiệm vụ có phần thưởng, phần thưởng này không đơn thuần đến từ Thất Huyền võ phủ, cũng tới từ triều đình, tất cả nhiệm vụ cũng sẽ dựa theo công trận để phong thưởng, cho nên có chút đệ tử võ phủ còn không có tốt nghiệp, cũng đã được phong tước.

Tước vỬ hoàng kim hay gì đó, Lâm Minh cũng là không có hứng thú, nhưng là phần thưởng của Thất Huyền võ phủ, lại tương đối phong phú, tỷ như Chân Nguyên thạch, bảo khí cao cấp, đan dược cực phẩm, cùng với thời gian tu luyện ở bảy đại sát trận.

Chân Nguyên thạch cùng thời gian tu luyện ở bảy đại sát trận không cần phải nói, đó là thứ cần dùng để tu luyện, bảo khí cao cấp, nếu là có bảo khí thương cực phẩm, Lâm Minh cũng rất động tâm.

Về phần đan dược cực phẩm, đó là quý giá, Lâm Minh muốn nhanh chóng tăng thực lực lên, nhất định phải có đan dược cực phẩm, mà loại đan dược này, ở Thiên Vận quốc có tiền mà không mua được, Lâm Minh cho dù bây giờ có thể nhận được không ít lễ vật của đại nhân vật, nhưng cũng không thể nào có được loại đan dược này.

- Nguyên lai Nam Võ hầu tới gặp ta là vì mượn hơi ta để hoàn thành nhiệm vụ trong quân, đây thật sự là không tồi, trước kia ta chiến đấu cũng chỉ là tỷ võ, lại thiếu thực chiến sinh tử chân chính, nhân vật hoàn thành trong quân có thể rèn luyện thực lực, hơn nữa lại có phần thưởng có thể cầm, sao lại không làm chứ?

Nghĩ tới đây, Lâm Minh nói:

- Đa tạ Võ tướng quân để mắt tới Lâm Minh, nếu là có nhiệm vụ thích hợp, Lâm Minh nhất định đi tới Nam Cương.

- Ha ha, vậy thì tốt quá, ta cùng với Lâm tiểu huynh đệ gặp lần đầu đã quen thân, tới, chúng ta cạn một chén.

Lúc Lâm Minh cùng Nam Võ hầu nói chuyện với nhau, Bạch Tĩnh Vân cùng Mộ Dung Tử vẫn còn tiếp tục đề tài tương thân lúc nãy.

- Này, ta nói đối tượng tương thân chính là hắn.

Bạch Tĩnh Vân nháy mắt ra hiệu cho Mộ Dung Tử, người nàng nói lúc trước chính là Lâm Minh.

- Hắn? Tĩnh Vân tỷ tỷ ngươi nói lung tung gì vậy?

Mộ Dung Tử mặt hơi đỏ lên:

- Hắn so với ta còn nhỏ hơn, làm sao có thể?

Mộ Dung Tử mười bảy tuổi, Lâm Minh cũng chỉ có mười lăm tuổi.

Bạch Tĩnh Vân bật cười:

- Nghe ý tứ của muội muội, nếu không phải hắn nhỏ hơn ngươi hai tuổi, ngươi cũng đồng ý?

Mộ Dung Tử nghiêng đầu, miệng nói:

- Ta nào có nói như vậy, tỷ tỷ giễu cợt ta, còn như vậy, ta có thể sinh khí.

- Ha hả, muội muội, ngươi nếu không phải như Tần Hạnh Hiên Tần tiểu thư, thề đuổi theo Tiên Thiên hư vô mờ mịt kia, thậm chí cảnh giới cao hơn, vậy thì ngày sau luôn là phải lập gia đình, tuổi trẻ của võ giả chúng ta dài, đừng nói kém mấy tuổi, chính là kém mười mấy tuổi, hai mươi mấy tuổi cũng không có gì.

- Đuổi theo Tiên Thiên cảnh giới?

Mộ Dung Tử hơi ngẩn ra, đối với phàm nhân Thiên Vận quốc mà nói, Tiên Thiên cảnh giới quả thật có chút xa xôi, nàng mặc dù ở Thiên Vận thành là thiên chi kiêu nữ, nhưng nếu nói đuổi theo Tiên Thiên cảnh giới, nàng cũng đã tự biết rõ, chính mình căn bản không có hy vọng, thậm chí mấy đệ tử trọng yếu của Thất Huyền võ phủ đều chưa hẳn có hy vọng.

Tuy nhiên Tần Hạnh Hiên bất đồng, thiên phú lục phẩm, thật sự kinh thế hãi tục.

- Lâm Minh kia nói không chừng cũng sẽ đuổi theo Tiên Thiên cảnh giới a.

Mộ Dung Tử nói.

- Có thể, Lâm Minh cùng Tần Hạnh Hiên là hai thiên tài không giống với chúng ta, Tần Hạnh Hiên là thiên tư tu luyện quá yêu nghiệt, mà Lâm Minh cũng là ngoại trừ thiên tư tu luyện, tất cả những thứ khác cũng yêu nghiệt, hai người nói không ra người nào thiên tài hơn, nếu là bàn về lực chiến đấu cùng giai, tự nhiên là Lâm Minh mạnh, nhưng nếu là bàn về thành tựu tu vi ngày sau, chỉ sợ sẽ là Tần Hạnh Hiên có hy vọng đến Tiên Thiên cảnh giới, dù sao Lâm Minh chỉ có thiên phú tu luyện tam phẩm, thiên phú này chỗ thiếu hụt là không bù đắp được. Ta cảm thấy được Lâm Minh có thể là ở lại Thiên Vận quốc sẽ chiếm phần lớn, kiến công lập nghiệp, nói không chừng hắn sẽ trở thành trấn quốc nguyên soái tiếp theo.

- Trấn quốc nguyên soái tiếp theo sao?

Mộ Dung Tử nhất thời có chút thất thần, đây chính là tồn tại có uy vọng thắng được hoàng đế, rất nhiều dân chúng của Thiên Vận quốc không biết hoàng đế tên họ là cái gì, nhưng lại không ai không biết đại danh của trấn quốc nguyên soái Tần Tiêu.

Mặc dù lấy thân phận địa vị của Mộ Dung Tử, nàng đối với Tần Tiêu vị lãnh tụ Thiên Vận quốc vẫn ôm lấy lòng sùng kính.

Đang lúc Mộ Dung Tử thất thần, Bạch Tĩnh Vân đột nhiên cười:

- Muội muội, theo ngươi thì sao, Lâm Minh đã bị rất nhiều cô bé vây lấy, ngươi không đi, nhưng là không có cơ hội nha.

Mộ Dung Tử theo tiếng vừa nhìn, quả nhiên, không ít tỷ muội tiểu quý tộc đã hữu ý vô ý nhích tới gần Lâm Minh, đang nói chuyện vui mừng.

- Lâm Minh đại nhân, ta nghe nói ngươi dùng thương có hơn tám trăm cân a, có phải thật vậy hay không?

Một thiếu nữ nháy mắt lay động ánh mắt trong veo như nước, có chút lo sợ nhìn Lâm Minh.

Những cô bé này chủ động đến gần Lâm Minh cũng không khẳng định chính là có lòng ham danh lợi, dù sao các nàng tuổi còn nhỏ, chỉ có mười lăm mười sáu tuổi, tâm tư lại đơn thuần, các nàng có khi là theo ám hiệu của cha mẹ mà tới đây, mà còn lại là thuần túy từ lòng sùng bái đối với Lâm Minh, dù sao Thiên Vận quốc là một quốc gia thượng võ, danh hiệu thiên tài trăm năm của Thất Huyền võ phủ, cũng không thể trách được, đó là thần tượng đại chúng.

- Đúng vậy a, là tám trăm hai mươi cân.

Lâm Minh cười trả lời.

- Oa, thật không dậy nổi, ngươi là làm sao nâng được nó lên a? Ta có thể xem tay của ngươi một chút không?

Ách... Được.

Lâm Minh đưa tay ra có chút bất đắc dĩ.

Lúc này, một cô bé tuổi còn trẻ đi tới, nói:

- Lâm Minh đại nhân, tay của ngươi thật tốt.

- Ừm?

- Ta sẽ xem tướng.

Cô bé kia vừa nói vừa nháy ánh mắt xinh đẹp một cái.

- Ta nhìn tướng tay cho ngươi được không?

Lâm Minh còn chưa nghĩ ra cự tuyệt như thế nào, cô bé kia lại nhẹ nhàng nắm lấy đầu tay Lâm Minh, cẩn thận quan sát, tay cô bé kia lành lạnh, mang theo sự mềm mại đặc biệt của nữ tử.

- Không ngờ trực tiếp động thủ.

Bạch Tĩnh Vân cười như không cười nói.

- Hừ...

Mộ Dung Tử khinh thường bĩu môi, tự mình uống rượu trái cây trong chén thủy tinh, như Khổng Tước cao quý mèo khen mèo dài đuôi.

Trong lòng Bạch Tĩnh Vân cười thầm, nàng rõ ràng, lấy cao ngạo của Mộ Dung Tử, không thể nào để xuống rụt rè để lao vào như những nữ sinh kia, vậy là quá thấp kém.

- Muội muội, loại nam hài này, nếu là ngươi không chủ động thì sẽ không có nửa điểm cơ hội...

- Vậy ngươi sao lại không đi?

Mộ Dung Tử vểnh miệng lên nói.

- Ta?

Bạch Tĩnh Vân nghe được Mộ Dung Tử hỏi thăm, nụ cười cũng là dần dần thu liễm, nàng trầm mặc một hồi, khẽ thở dài một cái nói:

- Hôn nhân của ta, chính mình không làm chủ được.

- Ừm? Tại sao?

Mộ Dung Tử không thể lý giải, mặc dù ở Thiên Vận quốc, hôn nhân đại sự của nữ tử phải theo mệnh lệnh của cha mẹ, song nàng cùng Bạch Tĩnh Vân thân phận không giống bình thường, thực lực cùng thiên phú của các nàng quyết định quyền nói chuyện của các nàng, có thể làm chủ hôn nhân của mình.

- Tỷ tỷ, ngươi cũng quá nhẫn nhục chịu đựng, ngươi nếu nói là không lấy chồng, bọn họ làm sao quản ngươi.

Bạch Tĩnh Vân khổ sở cười nói:

- Không phải là đơn giản như ngươi nghĩ a.

Bảy tổ sư khai phái Thất Huyền cốc để lại bảy thứ truyền thừa, cũng chính là bảy phân tông, tỷ như Kiếm tông, Cầm tông, Trận tông vân vân, Hợp Hoan tông này cũng là một loại trong bảy thứ truyền thừa, Hợp Hoan tông nghiên cứu đạo âm dương thái bổ, tất cả công pháp, căn bản cũng có liên quan cùng chuyện nam nữ, gả cho đệ tử Hợp Hoan tông, rất có thể chính là nhảy vào hố lửa.

Mộ Dung Tử cảm giác Bạch Tĩnh Vân cũng không muốn nói, cũng không biết nên hỏi như thế nào, đúng lúc này, người điều khiển chương trình lần nữa thông truyền:

- Thái phó của thái tử, Mộc Dịch đại nhân cùng Tần tiểu thư của phủ nguyên soái đến!

Mộc Dịch cùng Tần Hạnh Hiên?

Lâm Minh hơi ngẩn ra, hắn cũng là thật lâu chưa từng thấy Tần Hạnh Hiên, nhớ tới đủ loại huyễn tượng nhìn qua một chút về Tần Hạnh Hiên phía trên Bích Ngọc đài, mặt Lâm Minh lộ ra vẻ mặt cổ quái.

Bích Ngọc đài này chẳng qua là làm cho một chút dục vọng ngầm chứa trong lòng lớn hơn vô hạn, cũng không phải Lâm Minh thật sự ôm lòng đối với Tần Hạnh Hiên.

Hôm nay Tần Hạnh Hiên mặc một thân lễ phục dạ hội trắng noãn lịch sự tao nhã, lễ phục đêm nay đối với đa số lễ phục dạ hội trong sân mà nói, giản lược hơn rất nhiều, ngực cùng lưng cũng không có mở ra quá thấp, chẳng qua là lộ ra vai mảnh nõn nà của Tần Hạnh Hiên, còn có chút ít vóc người ngây ngô mặc dù cũng không đầy đặn, nhưng là có thể buộc vòng quanh đường cong động lòng người, vạt áo lễ phục dạ hội của nàng rất dài, giống như một dòng thanh tuyền, tùy ý chảy xuôi trên mặt đất.

Đây là lần đầu tiên Lâm Minh thấy Tần Hạnh Hiên mặc trang phục lộng lẫy, trong lòng hắn khe khẽ kinh ngạc, cô bé này, tựa hồ luôn luôn có thể phẩm ra mùi vị bất đồng, ở phòng học khóa công khai gặp phải nàng, nàng mang theo một cỗ khí tức thanh thuần ngây ngô của nữ học sinh, mà hôm nay ở trên yến hội lại gặp nàng, nàng lại toát ra cao quý cùng ưu nhã một cách tự nhiên, không biết tương lai thấy nàng một thân quân trang ở trong quân đội sẽ có tư vị như thế nào?

Tần Hạnh Hiên xuất hiện, lập tức hấp dẫn ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người ở đây, cho dù là Lâm Minh mới vừa tạo thành oanh động, cũng hoàn toàn không sánh bằng.

Song, mặc dù ở dưới ánh mắt của các thế gia công tử ở đây lúc nào cũng không rời Tần Hạnh Hiên, nhưng không ai không biết tự lượng sức mình mà dựa đi tới, Tần Hạnh Hiên đối với bọn họ mà nói thật sự có chút xa xôi, đánh chủ ý với nàng, còn không bằng đi đánh chủ ý với công chúa.

- Lão sư.

Dương Lâm lập tức nghênh đón.

- Ha ha, ta tới chậm.

Mộc Dịch khẽ mỉm cười, ánh mắt đảo qua ở trong đám người.

- Ha hả, Lâm tiểu huynh đệ, chúng ta lại gặp mặt.

- Mộc Dịch tiên sinh.

Lâm Minh buông lỏng một hơi, đi tới chỗ Mộc Dịch, kể từ đó, các tiểu thư quý tộc kia tự nhiên sẽ không tiến lên nữa.

Mộc Dịch nhìn các tiểu thư quý tộc kia một cái, cười một cách thích thú tràn đầy ý vị thâm sâu, nói:

- Không có quấy rầy ngươi chứ?



Lâm Minh bất đắc dĩ nói:

- Mộc Dịch tiên sinh, ngươi cũng đừng trêu ghẹo ta.

- Ha ha, mặc dù truyền thống của Thiên Vận quốc là mười tám tuổi đón dâu, nhưng là nam tử mười sáu tuổi đã làm phụ thân cũng có khối người, ngươi qua mấy tháng nữa, cũng đầy mười sáu tuổi, nên suy nghĩ một chút.

- Ách, ta không có tính toán kết hôn sớm như vậy.

Kể từ sau khi chia tay cùng Lan Vân Nguyệt, hắn chấp nhất vào đuổi theo cực hạn của võ đạo, không tính sớm kết hôn.

Ai ngờ lúc này Tần Hạnh Hiên giảo hoạt cười nói:

- Lâm Minh, ngươi nhưng là nghĩ một đằng nói một nẻo a, ta nhớ được ban đầu lúc qua Ảo Cảnh quan, ngươi đã dừng lại thật lâu, không biết là mơ tới cô nương nào a?

Tần Hạnh Hiên hữu ý vô ý nhắc tới chuyện này, nàng cho rằng, Lâm Minh nếu là có thích nữ hài, chỉ cần nói ra, sợ rằng cho dù là công chúa cũng sẽ hớn hở đáp ứng.

Tần Hạnh Hiên vừa hỏi lời này lại làm cho sắc mặt Lâm Minh trở nên hồng hiếm thấy.

Mơ tới cô nương nào?

Cái này... Thật không nên nói ra a...

- Tốt lắm, Hạnh Hiên, đừng trêu ghẹo Lâm tiểu huynh đệ, ừm, như vậy, một lát sau khi yến hội kết thúc, thái tử muốn gặp ngươi một chút.

- Nga, được.

Lâm Minh không có từ chối, đây là chuyện tình trong dự liệu, nếu hắn tới dự tiệc, tựu cho thấy không có tính toán cự tuyệt lời mời của thái tử.

Lâm Minh cùng hai người vừa nói trong chốc lát, bởi vì Tần Hạnh Hiên tồn tại, cho nên không có cô bé nào tiến về phía Lâm Minh, đừng nói là thiếu nữ quý tộc bình thường, chính là Mộ Dung Tử ở trước mặt Tần Hạnh Hiên cũng không có tự tin gì.

Đúng lúc này, người điều khiển chương trình đột nhiên thông báo một tiếng:

- Tổng quản đại nhân Vương công công đến!

- Vương công công?

Thái tử hơi ngẩn ra, Vương công công vì sao phải tới? Bình thường, Vương công công tương đối ít xuất cung, vừa ra cung căn bản chỉ là nhắn nhủ thánh chỉ.

Chẳng lẽ phụ hoàng muốn truyền chỉ sắc phong Lâm Minh?

Thái tử còn đang nghi hoặc, Vương công công đã đi vào đại sảnh, hắn thân mặc cẩm bào màu vàng, tay trái nâng phất trần, tay phải khe khẽ giơ tay lên cầm lấy một cái lệnh bài ánh vàng rực rỡ, phía trên dùng chữ thể triện viết ba chữ: Thất Huyền lệnh.

Thất Huyền lệnh? Dụ lệnh đến từ Thất Huyền cốc?

Trong lòng thái tử cả kinh, đây cũng là dụ lệnh so sánh với thánh chỉ còn cao hơn một tầng.

Vương công công này mặc dù là tổng quản trong cung nhưng là chịu trách nhiệm một ít chuyện của Thất Huyền võ phủ, Vương công công sáu tuổi vào cung, bởi vì thiên phú võ học xuất chúng, sau lại bị đưa vào Thất Huyền võ phủ, bản thân hắn là hoạn quan, thanh tâm quả dục, cho nên võ đạo tiến cảnh không tệ, hôm nay đã là Ngưng Mạch đỉnh phong, là tổng quản thái giám đồng thời lại là đại nội cao thủ thủ hộ hoàng cung.

Bình thường, Thất Huyền lệnh mà Thất Huyền cốc cho hoàng thất, cũng là do Vương công công thông truyền.

Vương công công cười híp mắt nhìn Lâm Minh liếc mắt một cái, nói:

- Lâm tiểu huynh đệ thật có phúc, hôm qua phủ chủ đã xin thân phận đệ tử hạch tâm cho Lâm tiểu huynh đệ, tổng tông nơi đó hôm nay vừa truyền ra Thất Huyền lệnh, quy định nội dung khảo hạch, phủ chủ không có ở võ phủ, nên bảo chúng ta tới truyền lệnh, mới biết được Lâm tiểu huynh đệ dự tiệc ở phủ thái tử, chúng ta tựu chạy tới, không biết Lâm tiểu huynh đệ có ý định trở thành đệ tử hạch tâm của Thất Huyền võ phủ hay không?

Lời nói này của Vương công công vừa nói ra, tất cả mọi người ngồi đây đều phải sợ hãi, đệ tử hạch tâm?

Mặc dù đã dự đoán được Lâm Minh có khả năng trở thành đệ tử hạch tâm, nhưng là ai cũng không nghĩ tới nhanh như vậy!

Một đệ tử hạch tâm sinh trưởng ở Thiên Vận quốc, có ý nghĩa trọng đại! Một khi tương lai hắn yêu cầu được phái trở lại đảm nhiệm phủ chủ hoặc là Thất Huyền sứ của Thất Huyền võ phủ, như vậy hắn chẳng khác nào thái thượng hoàng của Thiên Vận quốc!

Tuy nhiên, khảo hạch đệ tử hạch tâm này cũng không phải là dễ dàng trôi qua như vậy, ban đầu, ngay cả Lăng Sâm cũng không qua!

Lâm Minh này, thiên tư so sánh với Lăng Sâm còn kém một đoạn, có thể qua sao? Trong lòng mọi người cũng không chắc chắn, Lâm Minh ngoại trừ thiên tư, mọi thứ có thể nói là yêu nghiệt, mà hết lần này tới lần khác Thất Huyền cốc coi trọng nhất đúng là thiên tư.

Lâm Minh không có quá nhiều do dự, liền trả lời:

- Ta nguyện ý trở thành đệ tử hạch tâm.

Hắn muốn theo đuổi võ đạo đỉnh phong, con đường tông môn này phải đi, nếu không hắn căn bản không chuẩn bị đủ tài nguyên, đừng bảo là bảy đại sát trận, Chân Nguyên thạch, đan dược cực phẩm những thứ này, chỉ là từ Hậu Thiên tiến vào Tiên Thiên, nhất định phải có Nhập Thiên đan tới để thanh trừ trọc khí Hậu Thiên trong cơ thể, mà loại vật này, chỉ có đại tông môn mới có, ở thế tục, giá trị của nó căn bản không cách nào dùng hoàng kim để so sánh.

- Rất tốt.

Vương công công cười cười, dùng thanh âm lanh lảnh trầm bổng du dương nói:

- Như vậy ta tuyên bố nội dung Thất Huyền lệnh, Lâm Minh nghe lệnh, từ ngày hôm nay, chính thức tiến vào khảo hạch đệ tử hạch tâm của võ phủ, Lâm tiên sinh nếu có thể ở mười sáu tuổi đạt tới cảnh giới Dịch Cân đỉnh phong của Luyện Thể tầng bốn, thì thông qua khảo hạch đệ tử hạch tâm, hoặc là, nếu có thể ở mười tám tuổi đạt tới cảnh giới Luyện Cốt sơ kỳ của Luyện Thể tầng năm, cũng có thể thông qua khảo hạch đệ tử hạch tâm. Nếu không, khảo hạch thất bại!

- Ngoại trừ nội dung khảo hạch tổng tông phái xuống, phủ chủ đáp ứng Lâm tiên sinh một chút phần thưởng, từ ngày hôm nay, Lâm tiên sinh nếu là có thể trong vòng ba tháng tiến vào một trong mười người Vạn Sát trận, sẽ có một cây bảo khí nhân giai trung phẩm trường thương dùng Trọng Huyền Nhuyễn Ngân chế tạo.

- Nếu là có thể ở trong vòng bốn tháng đánh bại Trương Quan Ngọc, có thể nhận được một gốc cây Huyết Linh Chi năm trăm năm.

- Nếu là trong vòng năm tháng đánh bại Thác Khổ, có một quả Bích Linh đan.

- Nếu là trong vòng sáu tháng đánh bại Lăng Sâm, có một lọ Tịnh Thể Linh Dịch.

- Phần thở trên toàn bộ có thể chồng lên, Lâm Minh, ngươi có thể hiểu được chứ?

Vương công công thu Thất Huyền lệnh lại, cười híp mắt hỏi Lâm Minh.

- Bảo khí nhân giai trung phẩm trường thương Trọng Huyền Nhuyễn Ngân, Huyết Linh Chi năm trăm năm, Bích Linh đan, Tịnh Thể Linh Dịch.

May là người tại chỗ cũng biết nội tình thâm hậu của Thất Huyền lâu phủ, sau khi nghe đến mấy cái phần thưởng này, vẫn là nhè nhẹ hít một hơi khí lạnh.

Mượn bảo khí nhân giai trung phẩm trường thương mà nói, nó hiển nhiên không coi là đứng đầu trong những phần thưởng này, nhưng là dù vậy, nó đặt ở Thiên Vận quốc nhưng cũng là giá trị liên thành!

Bảo khí nhân giai trung phẩm bình thường, tỷ như đao kiếm, một cái đều phải tốn một hai vạn lượng vàng, mà bảo khí nhân giai trung phẩm trường thương, giá trị lại càng tăng lên mấy lần, hơn nữa còn là có tiền mà không mua được!

Thương, cung, côn những thứ vũ khí này vừa cần độ cứng vừa cần co dãn, chế tạo khó khăn nhất, muốn làm ra bảo khí lại càng khó càng thêm khó, ngay cả bộ phận tướng quân, cũng không có bảo khí trường thương, mà giống như Lâm Minh, sử dụng Tử Ô Đạn Thiết làm thương, có một chút tướng quân mặc dù dùng là bảo khí thương, nhưng là cán thương không có co dãn, uy lực sử dụng đã giảm đi mấy phần.

Trọng Huyền Nhuyễn Ngân này mặc dù đại đa số người chưa từng nghe qua, nhưng là chỉ một chữ Nhuyễn cũng đủ thấy độ mềm của nó, vậy nó cũng không phải là ngạnh thương, mà là đạn thương.

Bảo khí đạn thương nhân giai trung phẩm, khó có thể tưởng tượng giá trị của nó!

Rồi hãy nói Huyết Linh Chi năm trăm năm kia, đại đa số Huyết Linh Chi lúc ba trăm năm nếu không phải bị ngắt thì sẽ chết, Huyết Linh Chi bốn trăm năm đã là vô cùng trân quý, Huyết Linh Chi năm trăm năm ở phàm trần cơ hồ tìm không được, chỉ có đại tông môn mới có bí pháp đào tạo, loại Huyết Linh Chi này có thể bổ sung khí huyết trong cơ thể, để cho võ giả tràn đầy khí huyết, thậm chí khí lực cũng sẽ tăng trưởng đi theo.

Là thánh dược mà võ giả theo đuổi lực lượng tha thiết ước mơ.

Về phần Bích Linh đan kia, người ở chỗ này đa số cũng không rõ ràng là cái gì, tuy nhiên có thể xếp hạng cùng Huyết Linh Chi và bảo khí trung phẩm trường thương, khẳng định cũng là bảo bối giá trị liên thành.

Nhưng là bảo bối mặc dù mê người, nhưng là người ở đây không có ghen tị với Lâm Minh, bởi vì nhận được nó khó khăn lớn vượt quá tưởng tượng.

Trong vòng ba tháng tiến vào một trong mười người Vạn Sát trận.

Trong vòng bốn tháng đánh bại Trương Quan Ngọc!

Trong vòng năm tháng đánh bại Thác Khổ!

Trong vòng sáu tháng đánh bại Lăng Sâm!

Những nhiệm vụ này khó như lên trời, hơn nữa còn là một cái so sánh với một cái khó khăn hơn.

Thứ nhất tương đối mà nói là đơn giản nhất, nhưng là, mọi người cũng đều cho rằng đó là thần thoại, Lâm Minh hiện giờ cũng chỉ là tiến vào Thất Huyền võ phủ hai tháng mà thôi, hơn nữa ba tháng cũng chỉ là thời gian năm tháng, năm tháng trực tiếp đả bại mười người có Bài Danh thạch đầu tiên, nếu là trước đó có người nói ra như vậy, như vậy mọi người nhất định sẽ cho là người này điên rồi.

Phải biết rằng, hạng càng đi trước, cạnh tranh càng kịch liệt, mỗi khi đi tới một bước cũng là càng khó, mười người đầu tiên cùng ba mươi người đầu tiên hoàn toàn là hai khái niệm.

Lâm Minh thật có thể làm được sao?

Nếu nói là trong vòng ba tháng tiến vào mười tên trước Vạn Sát trận, một chút người nhận định tương lai Lâm Minh tất thành châu báu cũng là cảm thấy có một chút hy vọng như vậy.

Nhưng là trong vòng bốn tháng đánh bại Trương Quan Ngọc, trong vòng năm tháng đánh bại Thác Khổ, trong vòng sáu tháng đánh bại Lăng Sâm.

Chuyện như vậy, quá vô căn cứ.

Phải biết rằng, ba người này cùng đệ tử Thiên Chi phủ khác là hoàn toàn không phải là nhân vật cùng giai tầng, Trương Quan Ngọc cùng Thác Khổ cũng là cường giả cảnh giới Luyện Cốt, mà người xếp hạng thứ tư kia chẳng qua là Dịch Cân đỉnh phong mà thôi, thực lực kém quá nhiều!

Trương Quan Ngọc được xưng là tốc độ đệ nhất Thất Huyền võ phủ, Thác Khổ được xưng đệ nhất lực lượng của Thất Huyền võ phủ.

Mà Lăng Sâm thì kinh khủng nhất, hắn là loại hình toàn năng, trong vòng nửa năm đánh bại Lăng Sâm, này căn bản không thể nào!

Người ở đây không phải người bình thường, bọn họ biết được rất nhiều tình báo, đối với tình huống của Lăng Sâm rất rõ.

Lâm Minh có võ ý không sai, nhưng là Lăng Sâm cũng có võ ý!

Lâm Minh có võ ý là đúng, nhưng Lăng Sâm cũng có võ ý!

Dưới tình huống cùng có võ ý, thiên phú của Lâm Minh chỉ là tam phẩm trung đẳng, mà Lăng Sâm có thiên phú là tứ phẩm hạ đẳng, hơn nữa Lăng Sâm còn lớn hơn Lâm Minh năm tuổi, tu luyện nhiều năm trong Thất Huyền võ phủ, chênh lệch cỡ này, nếu bị Lâm Minh dùng nửa năm đuổi theo, Lăng Sâm có thực lực gần bằng võ giả Ngưng Mạch kỳ, nếu Lâm Minh đánh bại hắn, thì cũng có nghĩa là trong vòng nửa năm phải có thực lực đến gần Ngưng Mạch kỳ! Đây vẫn còn phải dưới điều kiện Lăng Sâm không tiến bộ, nhưng Lăng Sâm là thiên tài cỡ đó, làm sao trong nửa năm không tiến thêm một bước nào được?

Có một số người thậm chí còn biết tình huống cụ thể mà năm đó Lăng Sâm tham gia khảo hạch đệ tử hạch tâm của Thất Huyền cốc, Thất Huyền cốc yêu cầu Lăng Sâm vào mười bảy tuổi đạt tới Luyện Thể tầng bốn đỉnh phong, mà Lâm Minh cần mười sáu tuổi đạt tới Luyện Thể tầng bốn đỉnh phong, hoặc trước mười tám tuổi tiến vào cảnh giới Luyện Cốt, hiển nhiên độ khó khảo hạch của Lâm Minh còn cao hơn cả của Lăng Sâm!

Đây đại khái là do tư chất của Lâm Minh không bằng Lăng Sâm, cho nên Thất Huyền cốc mới đưa ra tiêu chuẩn cao hơn...

Người khác nghĩ tới điều đó, tất nhiên Lâm Minh cũng nghĩ tới.

Một loạt khảo hạch liên hoàn này, chỉ có cái đầu tiên là khảo hạch dành cho đệ tử hạch tâm của Thất Huyền cốc, cũng chính là trước mười sáu tuổi đạt tới Luyện Thể tầng bốn đỉnh phong, mục tiêu này đối với mình thì cũng không phải là khó.

Thứ chân chính khó khăn chính là bốn vòng khác, cũng chính là giải thưởng mà phủ chủ của Thất Huyền võ phủ đáp ứng thưởng cho mình, bốn vòng này chỉ là thưởng thêm, có nắm được hay không thì còn phải trông vào bản sự của mình, cũng không ảnh hưởng tới việc mình trở thành đệ tử hạch tâm.

Đương nhiên, nếu có những phần thưởng này, thì Lâm Minh sẽ sớm hoàn thành mục tiêu đầu tiên hơn.

Trong bốn phần thưởng này, khó nhất chính là trong vòng sáu tháng đánh bại Lăng Sâm, làm được vòng này, các vòng khác chắc sẽ sớm lấy được.

- Trong vòng sáu tháng đánh bại Lăng Sâm, phủ chủ của Thất Huyền võ phủ e rằng cũng không cho rằng ta có thể hoàn thành được đâu!

Lâm Minh biết rất rõ ràng, chỉ dựa vào Không Linh võ ý, Luyện Lực Như Tơ cùng những cơ sở thương pháp kia, nếu muốn trong vòng nửa năm đuổi theo Lăng Sâm thì không có bất kỳ khả năng nào, trừ phi lại được ăn đan dược cực phẩm, nhưng hiện tại hắn đã liên tục ăn hai viên đan dược cực phẩm rồi, còn cần một thời gian để củng cố và luyện hóa, nếu không sẽ làm cho chân nguyên trong cơ thể trở nên không tinh khiết.

- Tân sinh tiến vào Thiên Chi phủ, cũng sẽ được phát một viên đan dược, tuy nhiên đan dược này còn kém hơn Kim Xà Xích Đảm Hoàn rất nhiều, không có hiệu quả gì cả...

Khi Lâm Minh đang suy nghĩ, Vương công công cười nói:

- Từ mai, mỗi tháng Lâm tiểu huynh đệ có thể sử dụng bảy đại sát trận của Thất Huyền võ phủ trong vòng mười ngày, mỗi tháng được nhận hai mươi khối Chân Nguyên thạch, đây là phủ chủ đã đáp ứng, phủ chủ rất coi trọng ngươi a, Lâm tiểu huynh đệ, nếu ngươi không có ý kiến gì nữa, thì nhận lấy đi!

Có thể sử dụng bảy đại sát trận mười ngày mỗi tháng ư?

Lâm Minh âm thầm vui vẻ, đây chính là đãi ngộ mà chỉ ba hạng đầu Thất Huyền võ phủ mới có, mười ngày, cũng chính là một trăm hai mươi canh giờ, gần như có thể tùy ý tu luyện.

- Vương công công, ta không có ý kiến gì.

- Ân, vậy thì tốt, chúng ta đi trước đây, các vị đại nhân, mời tiếp tục ăn uống.

Vương công công nói xong, vẩy cây phất trần, thu lấy Thất Huyền lệnh sau đó rời khỏi đại sảnh, mọi người còn lại thì đều đang bàn luận chuyện khảo hạch vừa rồi.

Đệ tử hạch tâm của Thất Huyền võ phủ cũng không dễ đạt được a!

- Tĩnh Vân tỷ tỷ, có cảm thấy lần khảo hạch này có phải là quá hà khắc hay không? Không ngờ lại bắt Lâm Minh giao thủ với Lăng Sâm, đúng là làm khó dễ mà, Lâm Minh tuổi còn nhỏ như vậy, còn Lăng Sâm, Thác Khổ, Trương Quan Ngọc đều đã hai mươi tuổi rồi, làm sao mà đánh thắng được đây.

Mộ Dung Tử có chút bất bình nói, theo nàng thấy, Lâm Minh thiên phú đã nghịch thiên rồi, người như vậy mà Thất Huyền cốc còn không thu, vậy thì bọn họ muốn thu người nào đây?

Bạch Tĩnh Vân nói:

- Ai nói là cố ý làm khó dễ người khác? Khảo hạch cũng không muốn Lâm Minh phải đánh bại Lăng Sâm, chỉ cần tu vi đạt đến Dịch Cân đỉnh phong trước mười sáu tuổi thì có thể trở thành đệ tử hạch tâm, hiện tại Lâm Minh mới mười lăm tuổi, còn hơn một năm nữa cơ mà, nếu võ ý của hắn mà tốt, trong vòng một năm đề cao một cảnh giới cũng rất có khả năng, sao ngươi phải sốt ruột thay hắn vậy?

Mộ Dung Tử bĩu môi nói:

- Ta thì gấp gáp gì chứ, nếu hắn trở thành đệ tử hạch tâm, cùng Tần Hạnh Hiên mới thành một đôi!

Mộ Dung Tử vừa nói vậy, Bạch Tĩnh Vân lại ngẩn người ra, quả thật, Lâm Minh dường như cùng Tần Hạnh Hiên đúng là một đôi kim đồng ngọc nữ, hơn nữa tuổi cũng thích hợp, tuy rằng gia thế của Lâm Minh bình thường, nhưng nếu mình có đủ thực lực, gia thế cũng không cần phải nhắc tới.

Lúc này, thái tử cười ha hả, nói:

- Đã sớm biết rằng Lâm huynh kiểu gì cũng sẽ trở thành đệ tử hạch tâm, không nghĩ tới Thất Huyền lệnh lại tới đây nhanh như vậy, bản vương đề nghị, mọi người cùng uống một ly, chúc mừng Lâm huynh lại sáng tạo thêm kỳ tích!

Nói xong, thái tử nâng chén rượu lên, uống cạn một hơi, các khách mời cũng đều nâng chén, bởi vì Vương công công đến đây, khiến cho không khí yến hội lại thêm tươi mới hơi.

Thân phận của Lâm Minh đã là chạm tay có thể bỏng rồi!

Nếu không thể trở thành đệ tử hạch tâm, Lâm Minh cũng được phong công phong tước, nhiều nhất là trở thành như nhân vật như Tần Tiêu, nhưng sau khi trở thành đệ tử hạch tâm, Lâm Minh rất có thể sẽ trở thành Thất Huyền sứ hoặc phủ chủ của Thất Huyền võ phủ đời tiếp theo, đây chính kẻ là có thể so với thái thượng hoàng a! Có thể hô mưa gọi gió tại Thiên Vận quốc, không gì là không làm được!

Các khách mời tại đây càng nhiệt tình với Lâm Minh hơn, vương công quý tộc đều muốn xưng huynh gọi đệ cùng Lâm Minh, mà các tiểu thư quý tộc thì chờ đợi lọt vào mắt xanh của Lâm Minh.

Đối với chuyện này, Lâm Minh có chút không ứng đối được.

Lúc này, một nam nhân trung niên mặc áo dài, đầu đội mũ dạ đi tới cạnh Lâm Minh, cung kính nói:

- Lâm đại nhân!



- Ân? Ngươi là?

- Lâm đại nhân, tại hạ là quân chủ Vương Kiền của Hộ Vệ quân Thiên Vận thành.

Vương Kiền nói xong, khom người thi lễ, tuy rằng địa vị của Lâm Minh là rất cao, nhưng dù sao thân phận vẫn chỉ là bình dân, hơn nữa còn là tiểu bối, mà Vương Kiền tốt xấu gì cũng là quân chủ, lại đã mấy chục tuổi rồi, với thân phận của hắn, kiểu gì cũng không phải thi lễ với Lâm Minh, hắn làm như vậy, chỉ là muốn ra sức thể hiện khiêm tốn mà thôi.

- Quân chủ Vương Kiền của Hộ Vệ quân Thiên Vận thành ư?

Lâm Minh hơi ngạc nhiên, lập tức nhớ tới Vương Nghĩa Cao, đối với tên hoàn khố đệ tử vài lần tranh chấp với mình này, Lâm Minh tất nhiên là sẽ không quên, nhưng lúc trước tuy rằng Vương Nghĩa Cao thực lực nhỏ yếu, nhưng lại có thế lực quân chủ, khiến cho Lâm Minh bị áp chế, nếu không phải hắn quen biết Mộc Dịch từ trước, thì e rằng ngay cả cửa của Thất Huyền võ phủ hắn cũng đều không vào được.

Không nghĩ tới người này lại là phụ thân của Vương Nghĩa Cao, Lâm Minh không có chút hảo cảm nào với tên Vương Kiền này cả, nếu tên này là một phụ thân tốt, thì làm sao lại dạy dỗ ra một đứa con như vậy được, Lâm Minh cũng không tin Vương Kiền không biết hành động của Vương Nghĩa Cao, nếu mình chỉ là một kẻ bần dân, mặc dù bị Vương Nghĩa Cao giết chết trong ngục, thì tên Vương Kiền này e rằng cũng sẽ coi như không phát hiện mà thôi.

Nghĩ vậy, sắc mặt Lâm Minh hơi trầm xuống, nói:

- Ta biết ngươi, mấy ngày trước đã lĩnh giáo thủ đoạn của đứa con ngươi rồi, hôm nay ngươi đến đây, là về chuyện của con ngươi phải không? Có câu cửa miệng rằng, con mất dạy, lỗi của cha, ta nghĩ Vương đại nhân bình thường không có khả năng không biết tới đủ loại hành vi tác oai tác quái của con ngươi chứ?

Giọng điệu của Lâm Minh rất hùng hổ, mang theo vẻ răn dạy, mặc dù hôm nay Vương Kiền đã chuẩn bị tinh thần bất cứ giá nào rồi, nhưng bị Lâm Minh răn dạy như vậy, vẫn cảm thấy khuôn mặt già của mình không nhịn được đỏ lên, dù sao mình đã mấy chục tuổi rồi, còn Lâm Minh thì vẫn chỉ là một đứa nhóc mà thôi.

Nhưng mà hắn vẫn chỉ đành chấp nhận, nói:

- Đại nhân nói rất đúng, khi trước ta cũng đã phạt tên nghiệt tử kia nửa năm rồi, hơn nữa cũng đã xử trí bằng gia pháp, hiện giờ nghiệt tử đã...

- Được rồi, không cần nói nữa.

Lâm Minh đại khái có thể đoán được Vương Kiền muốn nói cái gì rồi, hắn nói tiếp:

- Hôm nay ngươi đến đây, chính là muốn ta bỏ qua chuyện này, phải không?

Thanh âm nói chuyện giữa Lâm Minh và Vương Kiền cũng không lớn, nhưng người ở đây đều là cao thủ, vẫn có một vài người nghe được, hôm nay Vương Kiền cực kỳ buồn bực, lần này mặt mũi của hắn coi như mất hết rồi.

Vương Kiền thấp giọng nói:

- Lâm đại nhân, tên nghiệt tử kia lúc trước dám làm gì đối với Lâm đại nhân, ta đều đã biết rồi, lần võ phủ khảo hạch kia, hoàn toàn là do Chu Viêm xui khiến, tên nghiệt tử kia của ta có khả năng tới đâu thì ta là người biết rõ ràng nhất, về phần hai chuyện lần trước, ta đã đánh cho tên nghiệt tử kia mấy tháng không xuống giường được rồi. Lâm đại nhân là rồng trong loài người, mà tên nghiệt tử kia của ta là đồ rác rưởi, rồng không sống cùng rắn, hổ không đánh với chó, mong Lâm đại nhân đừng so đo với tên hoàn khố ngu ngốc kia nữa, nếu Lâm đại nhân vẫn còn tức giận, ta sẽ giao tên nghiệt tử kia cho Lâm đại nhân xử trí, đánh chết hay đánh tàn phế thì tùy vào ý của Lâm đại nhân, mặt khác, ta đã chuẩn bị sáu mươi viên Chân Nguyên thạch, chỉ là chút lễ mọn, hy vọng Lâm đại nhân có thể nhận lấy.

Vương Kiền nói một tràng như vậy, Lâm Minh có không thừa nhận cũng không được, tên cáo già lọc lõi chốn quan trường này cũng có vài phần thủ đoạn, tâng bốc mình trước, sau đó là nhượng bộ, đồng thời lại đưa ra sáu mươi viên Chân Nguyên thạch, hơn nữa Lâm Minh tin chắc rằng, nếu mình thật sự không buông tha, thì tên Vương Kiền này tuyệt đối sẽ giao nhi tử cho mình, mặc cho mình xử trí.

Đối với người như vậy, bức hắn đến đường cùng thì cũng chỉ mang đến cho mình một địch nhân, chứ không có chút chỗ tốt nào, vốn hắn cũng không định giết chết Vương Nghĩa Cao, có sáu mươi viên Chân Nguyên thạch thì Lâm Minh không ngại bỏ qua cho hắn.

- Tốt, ta cũng không phải là không nói lý, số Chân Nguyên thạch này thì ta thu, chuyện này bỏ qua.

Lâm Minh dứt khoát, khiến cho Vương Kiền có chút ngoài ý muốn, hắn đương nhiên biết g của sáu mươi viên Chân Nguyên thạch đối với võ giả, gom đủ một số lượng Chân Nguyên thạch như vậy, hắn cũng mất kha khá tiền, tuy nhiên các võ giả, nhất là thiên tài như Lâm Minh, bọn họ thường tự cho mình là thanh cao, rõ ràng là muốn thu Chân Nguyên thạch nhưng lại còn phải giả vờ từ chối một phen, cuối cùng mới “không tình” mà nhận lấy, nhưng Lâm Minh thì lại rất dứt khoát.

Tuy rằng đây chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng cũng khiến cho Vương Kiền có nhận thức mới về Lâm Minh:

“Mọi người đều nói rằng võ đạo chi tâm của Lâm Minh cao hơn người khác một bậc, hôm nay vừa thấy, Lâm Minh này có tính cách rất sảng khoái, không giả vờ, không chịu nhục, không có ngạo khí, nhưng lại có ngạo tâm, ý niệm trong đầu rất thông suốt, bản tâm vững chắc, cực kỳ thích hợp cho việc tu võ”.

Vương Kiền cảm ơn, nhìn Lâm Minh một cái thật sâu, sau đó cáo từ rời đi, hắn đi lên một chiếc xe ngựa bình thường, lặng lẽ chạy tới phủ Vân thân vương, hắn biết rõ, danh sách yến hội hôm nay chỉ chốc lát sẽ tới tay Vân thân vương, Vương Kiền là phái người lập, hôm nay hắn tới tham gia yến hội thì cũng phải tới giải thích rõ cho Vân thân vương, nếu không sau này rất có thể bị Vân thân vương coi là khác phe, sẽ cực kỳ không ổn.

Cùng lúc với giải thích nguyên nhân, Vương Kiền cũng muốn rũ bỏ quan hệ của nhi tử mình, chỉ rõ ra ngày hôm đó là do Chu Viêm làm chủ, đứa con không nên thân của hắn chỉ là bị lợi dụng mà thôi.

Tránh khỏi tầm mắt thái tử, Vương Kiền đi bảy tám vòng, đi tới phủ Vân thân vương, hôm nay hắn khoác một chiếc áo choàng, đi vào cửa sau phủ Vân thân vương, với thân phận như hắn, chuyên môn tới giải thích với Vân thân vương về việc dự yến hội của thái tử, đồng thời cáo trạng Chu Viêm, kỳ thật cũng không làm cho thập hoàng tử vui chút nào, tuy nhiên Vương Kiền vẫn có một lý do để thoái thác.

Hắn không tự mình giải thích vì sao đi phủ thái tử để dự tiệc, mà dựa vào thân phận trong quân của thập hoàng tử, trước tiên báo cáo thập hoàng tử một vài chuyện liên quan tới quân vụ, tiến cử với thập hoàng tử hai cha con liên tục lập chiến công trong quân, sau đó mới lái từ chuyện cha con cùng ra trận kia để ca thán mình gia môn bất hạnh, sinh ra một đứa con không nên thân, bất đắc dĩ nhắc tới việc mấy tháng trước, đứa con không nên thân của mình chọc giận Lâm Minh, rồi sau giả vờ như vô tình đề cập tới Chu Viêm một chút...

Vân thân vương làm sao mà không nghe ra ý của Vương Kiền, nghe Vương Kiền nhắc tới Chu Viêm, sắc mặt thập hoàng tử hơi trầm xuống, hắn cũng không rõ ràng lắm Lâm Minh và con của Vương Kin xung đột trong ngày khảo hạch, càng không biết chuyện này là do Chu Viêm xui khiến.

- Vương quân chủ vất vả rồi, đi về sớm đi nghỉ ngơi đi.

Vân thân vương không chút đổi sắc, nói.

- Vâng, mạt tướng cáo lui.

Mục đích của Vương Kiền đã đạt tới, giữ chức quan không lớn không nhỏ tại Thiên Vận thành, vị trí còn mẫn cảm cực kỳ, nên Vương Kiền vẫn luôn rất cẩn thận giữ cái mũ trên đầu mình, hơn nữa hắn vẫn luôn làm rất tốt.

Thiên Vận thành, phân bộ của gia tộc họ Chu...

Chu Viêm mặc một bộ y phục màu trắng, tóc tai bù xù, tựa vào góc giường, thất thần nhìn về phía cửa sổ, ánh mắt hắn dường như xuyên qua từng dãy nhà, thấy phủ thái tử đang đèn đuốc sáng trưng, hắn biết rõ hôm nay thái tử phủ đang tổ chức yến hội, mà diễn viên chính của yến hội này chính là Lâm Minh.

Nhớ tới Lâm Minh, nắm tay Chu Viêm bóp chặt thành giường, cái chăn chất lượng cao đã bị Chu Viêm bóp nát một góc.

Trong trận chiến vài ngày trước, hắn bị trọng thương! Hồng Liên Luyện Ngục vốn chính là võ kỹ cần tổn thương thân thể, tổn thương kinh mạch, cộng thêm tu vi của Chu Viêm còn không đủ cao, miễn cưỡng thi triển ra, khiến cho thân thể bị tác dụng phụ cực lớn, sau đó còn bị Lâm Minh dùng một thương súc thế đã lâu đánh ngược trở về, kết quả là làm cho thân thể Chu Viêm càng bị thương nặng hơn.

Thân thể bị thương thì chỉ cần dùng linh đan diệu dược sẽ rất dễ dàng chữa khỏi, nhưng kinh mạch tổn thương thì lại rất khó chữa tốt, loại thương thế này sẽ trở thành trở ngại cho hắn đột phá Ngưng Mạch kỳ!

- Đáng chết...

Ầm...

Cái gối dưới chân Chu Viêm đột nhiên vỡ tan ra, vô số sợi bông trắng như tuyết tung bay khắp căn phòng.

- A!

Lan Vân Nguyệt hoảng sợ, che miệng lui sang một bên, Chu Viêm hỉ nộ thất thường, làm cho nàng không có chút cảm giác an toàn nào, ngay khi nãy hắn còn im lặng, nhưng lập tức đã biến thành một con dã thú nổi giận.

Tiếng kêu sợ hãi của Lan Vân Nguyệt làm cho Chu Viêm nhìn về phía nàng.

Chạm phải ánh mắt Chu Viêm, Lan Vân Nguyệt như ngừng thở, ánh mắt kia làm cho nàng cảm thấy toàn thân lạnh như băng, nàng cảm thấy hiện tại Chu Viêm dường như muốn giết chết mình.

- Hối hận ư?

Chu Viêm thình lình hỏi một câu.

- Hối... Hối hận cái gì?

Lan Vân Nguyệt có chút hoảng hốt, nàng hít sâu một hơi, ra sức làm cho thanh âm của mình có vẻ bình tĩnh.

- Ngươi có biết ta đang nói tới cái gì!

Hiện giờ Lâm Minh thăng quan tiến chức như diều gặp gió, đã nổi tiếng hơn Chu Viêm vô số lần, thành tựu địa vị tương lai của hắn chắc chắn cũng sẽ vượt xa Chu Viêm, Chu Viêm cho rằng, với tâm tính hám lợi của Lan Vân Nguyệt, tất nhiên nàng đang cực kỳ hối hận.

- Thái tử phủ đang tổ chức yến hội, hắn cũng đang ở trong đó, nếu hối hận thì ngươi có thể đi tìm hắn, loại yến hội này, đủ loại nhân vật thượng lưu hội tụ, các quý tộc tiểu thư trong đó đều ăn mặc đẹp đẽ, lễ nghi thanh lịch, đó chẳng phải là điều mà ngươi muốn hay sao? Hiện tại ngươi có thể đi tới đó.

Thanh âm của Chu Viêm vừa bình tĩnh, vừa lạnh như băng, Lan Vân Nguyệt nghe mà hết hồn, nàng biết, hôm nay Chu Viêm đang sắp phát điên, nếu nàng dám nói một câu “hối hận”, trong lúc hắn giận dữ, không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Lúc này Lan Vân Nguyệt như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, nàng cắn răng, nói:

- Ta đã không có tư cách để hối hận nữa.

Chu Viêm khẽ cười, lộ ra hàm răng lạnh lẽo:

- Ngươi rất trung thực, ít nhất thì ngươi cũng không giả vờ nói rằng mình không hối hận, tốt lắm, ngươi quả thật không có tư cách để hối hận, một khi đã như vậy, ngươi cởi quần áo ra đi!

- Cái gì?

Lan Vân Nguyệt cả kinh, theo bản năng nắm lấy áo mình, nói:

- Chu Viêm, chúng ta còn chưa kết hôn.

- Kết hôn ư? Lan Vân Nguyệt, dường như ngươi còn chưa rõ địa vị và thân phận của mình thì phải, ngươi cho rằng mình là công chúa hay sao? Ta không động tới ngươi, là bởi vì ta tôn trọng ngươi, mà ngươi, ít nhất cũng phải có tư cách đáng giá cho ta tôn trọng! Lòng dạ của ngươi có bao giờ nằm ở chỗ ta đâu? Hiện tại, ngươi chứng minh cho ta đi, cởi quần áo ra!

- Chu Viêm, ngươi...

Lan Vân Nguyệt sợ hãi, nàng theo bản năng tới gần cửa, trước đó, tuy rằng Chu Viêm âm trầm, tràn ngập vẻ nguy hiểm, nhưng kỳ thật Chu Viêm chưa từng động tay động chân gì với Lan Vân Nguyệt cả, trên thực tế, đại đa số thời gian, hắn đều mang hình tượng một người quân tử.

Nhưng hôm nay, Lan Vân Nguyệt không chút nghi ngờ nào, Chu Viêm sẽ cường bạo mình, bởi vì thất bại trên chiến trường và tiền đồ bị vỡ nát, hắn đã giống như một con dã thú trong cơn tức giận.

Chu Viêm nhìn thấy động tác này của Lan Vân Nguyệt, trầm giọng nói:

- Tuy rằng ta bị thương, nhưng đối phó với ngươi cũng đủ rồi, ta khuyên ngươi không nên bước về phía cửa nữa, nếu ngươi còn bước một bước, thì ta sẽ không ngại tự mình động thủ đâu.

- Chu... Chu Viêm...

Lan Vân Nguyệt cắn răng, nước mắt sắp chảy ra, nàng nắm chặt áo mình, ngón tay trắng bệch ra.

Nàng run run nói:

- Trên chiến trường, ngươi bại bởi Lâm Minh, ngươi cho rằng lăng nhục cường bạo nữ nhân mà Lâm Minh từng thích thì sẽ có thể trả thù Lâm Minh ư! Đây là võ đạo chi tâm của ngươi hay sao? Chu Viêm, ngươi muốn dùng loại phương pháp này để làm cho tâm lý thoải mái, xả nỗi tức giận ư!

- Ngươi nói cái gì?

Sắc mặt Chu Viêm hoàn toàn trầm xuống, lời này của Lan Vân Nguyệt từng chữ chém trúng chỗ đau của hắn, hôm nay hắn muốn động thủ với Lan Vân Nguyệt, chính vì do áp lực đã đến mức cực hạn, không thể không phát tiết ra để trả thù.

Hắn hận, hận mọi thứ của Lâm Minh, hắn rất cần một thứ chứng minh mình thắng được Lâm Minh, ví dụ như hoàn toàn chiếm lấy nữ nhân mà Lâm Minh từng thích, dùng nó để xả mối hận trong lòng.

Nhưng tâm tư của hắn lại bị Lan Vân Nguyệt nói toạc ra, tìm cảm giác chiến thắng trên người nữ nhân làm cho Chu Viêm cảm giác mình cực kỳ thấp hèn.

Bởi vậy, hắn thẹn quá thành giận!

Hắn vận chuyển chân nguyên, đang muốn vồ tới, đúng lúc này, cánh cửa vang lên tiếng gõ, sau đó tiếng của lão bộc vang lên:

- Thiếu gia, thập hoàng tử đến đây.

- Ân?

Chu Viêm nhướng mày, chân nguyên đã được vận chuyển cũng dần yên tĩnh lại.

Lan Vân Nguyệt đang cực kỳ khẩn trương, nghe vậy liền thở phào một cái, thân thể nàng ngồi xuống cạnh vách tường, sau lưng chảy ra mồ hôi lạnh, một tháng trước, cái tên thập hoàng tử này giống như bóng đè trong lòng này, lúc đó một câu của hắn thiếu chút nữa đã làm cho Chu Viêm giải trừ hôn ước với mình, nhưng hiện tại, nghe thấy thập hoàng tử đang đến, lại làm cho nàng như trút được gánh nặng.

Chu Viêm im lặng đứng dậy, mặc y phục vào, muốn gặp thập hoàng tử thì tất nhiên phải tới đại sảnh, trừ khi bị thương quá nặng hoặc là bệnh nặng, thì mới có thể gặp trong phòng ngủ được.

Nhưng Chu Viêm vừa mới mặc quần áo xong, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân.

Cửa bị đẩy ra, thập hoàng tử đứng trước cửa, vài tên tùy tùng đi theo, bản thân hắn cũng rất bình tĩnh, không nhìn ra vui buồn gì.

- Tham kiến điện hạ.

Chu Viêm khom mình thi lễ, Lan Vân Nguyệt cũng đứng lên, thi lễ xong, lui vào góc căn phòng.

Theo đạo lý, thần tử thi lễ với thân vương, thì thân vương phải nói một câu miễn lễ, nhưng thập hoàng tử lại không nói gì, mà Chu Viêm thì vẫn cúi người như trước.

- Ngươi biết Vương Nghĩa Cao chứ?

Thập hoàng tử đột nhiên hỏi câu này, làm cho Lan Vân Nguyệt không hiểu gì.

Chu Viêm lập tức hiểu ra, thập hoàng tử đang nói tới chuyện ngày lập thu đó, nếu không thì thập hoàng tử sẽ không đột nhiên nhắc tới tiểu nhân vật Vương Nghĩa Cao này, hiển nhiên, bởi vì Lâm Minh đã nổi tiếng, Vương Nghĩa Cao bị phụ thân trách hỏi, khai ra mình, sau đó mới truyền tới tai của thập hoàng tử.

- Đúng vậy.

Chu Viêm thừa nhận. Trong lòng hắn biết rất rõ ràng, Lâm Minh có khuynh hướng ngả về thái tử, e rằng cũng là do sự kiện kia, lúc trước hắn không chủ động nói ra, nhưng hiện tại, vẫn bị thập hoàng tử biết tới.

- Tốt lắm, ta vẫn thấy khó hiểu vì sao Lâm Minh lại dễ dàng bị tam ca lôi kéo như vậy, ngươi cũng biết, lúc trước người cứu Lâm Minh từ tay Vương Nghĩa Cao chính là tam ca của ta! Dệt hoa trên gấm, làm sao so được với đưa than trong ngày tuyết được? Ngươi đầu nhập dưới trướng của ta được hai năm rồi, không có nửa phần công lao nào, nhưng lại dâng cho tam ca của ta một phần đại lễ a! Ngươi cũng biết, đêm nay Thất Huyền cốc đã bắt đầu tiến hành khảo hạch đệ tử hạch tâm đối với Lâm Minh rồi!

- Chỉ cần vượt qua, hắn chính là đệ tử hạch tâm!

Trong lòng Chu Viêm co giật một cái, đệ tử hạch tâm a!

Đây là điều mà hắn chưa từng dám mơ ước tới, toàn bộ Thiên Vận quốc cũng chỉ có Tần Hạnh Hiên là đệ tử hạch tâm!

Về phần những người khác thì đều là người của các gia tộc võ đạo thần bí.

- Chu Viêm, ngươi có biết một đệ tử hạch tâm của võ phủ có giá trị như thế nào với ta và tam ca hay không?

Sắc mặt thập hoàng tử có chút dữ tợn, võ phủ đệ tử hạch tâm, tương lai sẽ tiến vào Thất Huyền cốc, hoặc là sẽ ở lại Thất Huyền cốc, hoặc là bị phái về, bổ nhiệm phủ chủ của Thất Huyền võ phủ hoặc là Thất Huyền sứ.

Nếu Lâm Minh ở lại Thất Huyền cốc thì còn may, nhưng nếu hắn được phái trở về, trở thành phủ chủ của Thất Huyền võ phủ hoặc là Thất Huyền sứ, vậy thì sẽ rất khó khăn!

Thiên Vận quốc là phụ thuộc vào Thất Huyền cốc, địa vị của phủ chủ Thất Huyền võ phủ và Thất Huyền sứ còn cao hơn cả hoàng đế!

Nếu Lâm Minh được bổ nhiệm Thất Huyền sứ hoặc phủ chủ, công khai ủng hộ thái tử, vậy thì mình căn bản không có chút hy vọng nào nữa!

Mà thất bại trong việc đoạt vương vị này có thể sẽ phải trả giá bằng tính mạng.

Chu Viêm ra sức nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào trong lòng bàn tay, đệ tử hạch tâm a! Làm sao có thể được! Nếu có một ngày Lâm Minh trở thành Thất Huyền võ phủ phủ chủ hoặc Thất Huyền sứ, như vậy thì hắn bóp chết mình cũng giống như đè chết một con kiến, nghĩ tới đây, hắn càng cảm thấy tuyệt vọng hơn.

Mối hận này, còn có thể báo được nữa hay sao?

Lan Vân Nguyệt thì ngơ ngác dựa vào góc tường, vẻ mặt mờ mịt, đệ tử hạch tâm ư, Lâm Minh sắp trở thành đệ tử hạch tâm ư?

Tương lai hắn sẽ trở thành Thất Huyền võ phủ phủ chủ tại Thiên Vận quốc, hoặc là Thất Huyền sứ đối với nàng mà nói, người như vậy căn bản là truyền thuyết hư vô mờ mịt, cách nàng rất xa.

Lúc này thập hoàng tử cũng chú ý tới Lan Vân Nguyệt, hắn vốn tưởng rằng Lan Vân Nguyệt là một thị nữ, nhưng sau khi chú ý tới bộ y phục tinh xảo của Lan Vân Nguyệt, hiển nhiên là mình đã đoán sai rồi!

- Ngươi là Lan Vân Nguyệt ư!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
tuyết ưng lĩnh chủ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Cực Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook