Chương 1141: Lấy trứng chọi đá
Tàm Kiếm Lý Ngưu
09/07/2015
Sự tình lâm vào cục diện bế tắc, Nhạc Thiết Nham không hạ được đài, mùi hỏa dược bắt đầu nổi lên. Chỉ cần người mắt không mù đều có thể nhìn ra được, Nhạc Thiết Nham đã rúm. Luận tài lực, hắn bị Lâm Minh hoàn toàn bỏ xa!
- Tiểu tử này, chẳng lẽ có kỳ ngộ gì, nhặt được bảo tàng lớn gì?
Nhạc Thiết Nham tâm niệm xoay chuyển nhanh chóng. Mà chính vào lúc này bên tai hắn vang lên một tiếng chân nguyên truyền âm, chính là đến từ nam nhân họ Lạc.
- Nhạc thiếu, xem ra chúng ta gặp được kẻ coi tiền như rác rồi. Tiểu tử này hiển nhiên tình thế bắt buộc đối với cô bé kia. Bất kể hắn là người ngu lòng đồng tình tràn ra cũng tốt, hay là thật sự tình thế bắt buộc đối với Tử Dương thạch thai cái gì cũng được. Cơ hội khó được như vậy, gặp được một thằng ngơ vừa ngốc lại có tiền, sao chúng ta không gõ một khoản chứ? Ngươi thấy sao?
- Hả?
Nhạc Thiết Nham hơi ngây ra, lập tức hiểu được. Nam nhân họ Lạc là muốn hắn hát bài tung hứng, ra giá giả.
Ra giá giả còn không dễ dàng, hơn nữa đây còn là chuyện cho mình nở mặt. Đến lúc đó nếu Lâm Minh thật sự đưa ra một cái giá không thể tưởng nổi, như vậy hắn liền có thể thoải mái rời khỏi, sau đó nói móc trào phúng Lâm Minh vài câu, cho hắn ta biết mình chỉ là đùa giỡn ta. Nếu là như vậy, chẳng những lấy lại mặt mũi hơn nữa còn hung hăng bẫy Lâm Minh, chuyện tốt cầu còn không được.
- Tốt! Tuy nhiên tiền dư ra, ta muốn ba phần.
- Cái này... Được!
Nam nhân họ Lạc thoáng do dự một chút liền đáp ứng.
- Nhạc thiếu. Ta đoán giá giới hạn trong lòng tiểu tử ngốc kia có thể đến 7, 8 trăm triệu. Nhạc thiếu tới đó dừng tay là được rồi. Cơ hội ngàn năm một thuở này, không gõ hắn một khoản thật có lỗi với hắn.
Tốc độ chân nguyên truyền âm của nam nhân họ Lạc và Nhạc Thiết Nham cực nhanh, Mộ Thiên Tuyết ở trong Ma Phương nhìn hết thảy ở trong mắt. Nàng tuy rằng không có khả năng nghe được chân nguyên truyền âm, nhưng sau khi biến thành thể linh hồn, cảm giác của linh hồn nhạy bén dị thường. Một chút dao động chân nguyên nhỏ bé hầu như không thể tra ra của chân nguyên truyền âm, nàng lại mơ hồ có chút phát hiện, chỉ là không thể khẳng định.
Đúng lúc này, Nhạc Thiết Nham nói:
- Lâm Minh, nếu ngươi đã muốn đọ với ta. Tốt, hôm nay ta liền cho ngươi biết tài lực của Nhạc gia ta rốt cuộc hùng hậu cỡ nào!
- 350 triệu!
Giá cả kêu đến đây đã là thái quá, số tiền này tuyệt đối không phải một đệ tử hậu bối có thể có được. Huống chi chỉ là lấy ra để mua một cô bé tác dụng còn chưa xác định.
Ánh mắt Lâm Minh phát lạnh, giọng lạnh lùng nói:
- 400 triệu!
Nhạc Thiết Nham dường như lưỡng lựmột chút, tiếp theo cười lạnh một tiếng:
- Thật có gan, ta xem ngươi có thể theo ta tới lúc nào. 500 triệu!
Lâm Minh nhướng đuôi lông mày. Vốn tính toán kêu giá 600 triệu, lại vẫn không nói ra miệng. Thái độ biến hóa trước sau của Nhạc Thiết Nham hắn tự nhiên nhìn vào trong mắt, nghĩ một cái liền cảm giác được vấn đề trong đó.
- Lâm Minh, bọn họ hẳn là hợp lại để bẫy ngươi.
Mộ Thiên Tuyết nói bên tai Lâm Minh.
- Ta cảm giác ra được.
Nắm tay Lâm Minh chậm rãi nắm chặt, dù sao nơi này là viễn cổ đế đô xa lạ, hắn đã nhiều lần nhường nhịn, giá cả 300 triệu đều đã đưa ra nhưng đối phương lại dường như bởi vậy mà cho rằng hắn là kẻ coi tiền như rác, dễ ăn hiếp, muốn hung hăng thịt một bữa. Nhịn nữa thật sự thành cháu trai!
- Sao rồi? Như vậy liền không được rồi? Quá yếu hả, ha ha ha! Vừa rồi ngươi không phải rất kiêu ngạo, liên tục hai lần tăng gấp đôi, lần này sao ngươi không dám tăng nữa? Ngươi dám tăng lên gấp đôi, ta lập tức đem nàng tặng cho ngươi, nhưng... Ngươi có phách lực này sao? Hắc hắc, nếu là người nghèo thì đừng ở trước mặt đại gia giả hào phóng. Hiện tại ngươi nhận thua cũng được, cụp đuôi, từ chỗ này cút ra ngoài!
Nhạc Thiết Nham nhìn Lâm Minh ra giá do dự liền dùng phép khích tướng kích thích Lâm Minh, khiến đối phương lại ra giá một lần. Hắn đã quyết định, bất kể Lâm Minh ra giá bao nhiêu, từ đây rút khỏi cạnh tranh, bẫy Lâm Minh này một khoản.
Nghe xong lời của Nhạc Thiết Nham, Lâm Minh cười lạnh một tiếng, ánh mắt toát ra vẻ trào phúng:
- Thật sự là ra mắt vô sỉ, chưa từng thấy vô sỉ như vậy! 500 triệu? Ngươi lấy ra được sao? Các ngươi hùa nhau để bẫy ta, là coi người khác là thằng ngốc rồi!
Lâm Minh trực tiếp vạch trần sự việc, một tay sờ vào Tu Di Giới.
Nhạc Thiết Nham biến sắc, muốn phát hỏa, nhưng mà lại bị nam nhân họ Lạc cản lại. Hắn dùng chân nguyên truyền âm nói:
- Nhạc thiếu, đừng giận. Hòa khí phát tài mà!
Nam nhân họ Lạc nói xong, quay sang Lâm Minh nói:
- Lâm Minh, cơm có thể ăn bậy, lời không thể nói bậy. Bang hội chúng ta từ trước đến giờ làm ăn chú trọng danh dự! Ngươi phỉ báng chúng ta như thế, là có rắp tâm gì?
Nói tớiđây, hắn liếc liếc tay phải đặt trên Tu Di Giới của Lâm Minh, cười lạnh một tiếng nói:
- Làm sao, chẳng lẽ ngươi còn muốn động thủ? Ngươi có thể động thủ thử xem! Ta cam đoan ngươi không đi ra khỏi cửa này! Đến chỗ này thì phải tuân quy củ nơi này. Hội giao dịch nơi này, người ra giá cao được! Muốn mua đồ vật thì kêu giá. Nhạc thiếu đã ra giá 500 triệu, ngươi có tiền, lại thêm 100 triệu, có lẽ người chính là của ngươi.
Nam nhân họ Lạc là nhìn chuẩn Tử Dương thạch thai cực kỳ trọng yếu đối với Lâm Minh, nắm được nhược điểm của Lâm Minh, hắn không tin Lâm Minh có thể thế nào. Dù sao nơi này là địa bàn của hắn, mà Lâm Minh chỉ là tu vi Cửu Vẫn. Cho dù là xuất thân tạm được, nhưng cường long không ép địa đầu xà. Lâm Minh lại có thể thế nào? Bất kể người nơi đâu đều là như thế, sẽ chèn ép người từ ngoài đến. Huống chi chuyện này còn liên lụy đến Nhạc Thiết Nham, có Nhạc gia chống lưng, nam nhân họ Lạc lại càng không sợ Lâm Minh.
Đúng vào lúc này, Lâm Minh đột nhiên lộ ra một tia ý cười lạnh băng, trong lời nói ẩn chứa một tia sát khí:
- Nếu đã như vậy, ta liền như ngươi mong muốn!
Một câu nói xong, tay phải Lâm Minh trên Tu Di Giới sờ một cái, Phượng Huyết Thương ra khỏi vỏ!
Ầm ầm!
Chỉ nghe một tiếng nổ lớn, ghế dựa phía sau Lâm Minh bị dòng khí chân nguyên nổ tan tành!
Vút!
Lâm Minh một thương đâm tới, đâm thẳng mi tâm nam nhân họ Lạc!
- Tiểu tử không biết sống chết! Muốn chết!
Nam nhân họ Lạc nguyên bản cố kỵ chỉ là sau lưng Lâm Minh khả năng tồn tại thế lực cấp Thánh địa, không nghĩ tới Lâm Minh lại dám trực tiếp động thủ công kích ở trong này, công kích một võ giả Thần Biến sơ kỳ như hắn. Như vậy thật sự là ai đều không cứu được! Bởi vì một khi Lâm Minh động thủ, bọn họ liền chiếm đủ đạo lý, phía sau Lâm Minh cho dù có thế lực cấp Thánh địa chống lưng cũng không có khả năng bất chấp đạo lý truy tra việc này.
- Ha ha! Ngươi tự tìm đường chết, không ai cứu được ngươi!
Nhạc Thiết Nham cười ha hả, chân phải đột nhiên bước ra, đạp nổ mặt đất, rồi lại giành trước nam nhân họ Lạc một bước, một quyền nện hướng Lâm Minh!
Vừa rồi bị Lâm Minh dùng tài lực nghiền ép, trong lòng hắn sớm đã nghẹn một cơn tức. Tuy rằng sau lại ra giá vãn hồi một chút thể diện, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được đây là hắn cùng nam nhân họ Lạc tung hứng. Chân chính so gia tài, hắn kém xa Lâm Minh. Nhạc Thiết Nham cao ngạo bậc nào, bị một người từ ngoài đến đè nặng như vậy, hắn sao có thể thư thái, đang hy vọng có cơ hội lấy lại thể diện. Hiện tại Lâm Minh rút ra Phượng Huyết Thương, hắn cầu còn không được.
Nhạc Thiết Nham ngay cả vũ khí đề không dùng, chỉ dựa vào thân thể công kích. Cùng lúc một quyền này nện ra, hắn đồng thời mở ra bốn môn trước của Bát Môn Độn Giáp, lực lượng thân thể tăng vọt, đồng thời phối hợp chân nguyên trong cơ thể hắn. Giống như một con mãnh hổ xuống núi, sát khí cuộn trào!
Chỉ nghe tiếng nổ rầm rầm, tất cả bàn ghế trong đại sảnh đều bị quyền phong một quyền này của Nhạc Thiết Nham ghiền nát!
Trong quá trình Lâm Minh đâm hướng nam nhân họ Lạc lại bị Nhạc Thiết Nham từ bên phải một quyền đánh úp lại, ánh mắt hắn phát lạnh, chẳng những không đình chỉ công kích của Phượng Huyết Thương, ngược lại đột nhiên rút ra một tay, một quyền đập hướng Nhạc Thiết Nham!
Hắn lại cùng lúc công kích nam nhân họ Lạc, rút bớt một tay ra công kích Nhạc Thiết Nham!
Một màn này khiến võ giả toàn trường đều sợ ngây người. Lâm Minh chỉ có tu vi Mệnh Vẫn tầng chín, mà Nhạc Thiết Nham là thiên tài đỉnh cấp Thần Hải sơ kỳ. Nam nhân họ Lạc tuy rằng không phải thiên tài nhưng là võ giả Thần Biến sơ kỳ, vượt qua tròn một cảnh giới lớn có dư!
Lâm Minh liền ở dưới tình huống như vậy đồng thời công kích hai người. Đây là cuồng vọng bậc nào!
Hơn nữa phương thức hắn công kích Nhạc Thiết Nham rõ ràng là quyền đối quyền!
Không dùng vũ khí chỉ bằng vào thân thể cứng đối cứng với Nhạc Thiết Nham. Mà ở trong cảm nhận của mọi người, Nhạc Thiết Nham nhưng là cao thủ pháp thể song tu, thân thể vô cùng cứng rắn!
Một màn này khiến Nhạc Thiết Nham khóe miệng nổi lên một tia cười dữ tợn:
- Ánh sáng của đom đóm cũng dám tranh sáng với mặt trăng. Ta đập ngươi thành thịt nát! Quyền bá thiên hạ!
Nhạc Thiết Nham dùng ra võ kỹ pháp thể hợp nhất, nắm tay hắn giống như một vầng mặt trời rực lửa, ánh vàng vạn trượng!
Chính tại giờ khắc này, Lâm Minh rống lớn một tiếng, toàn thân sáu môn đồng loạt mở ra, Tà Thần lực bùng nổ, máu Cổ Phượng cũng hoàn toàn thiêu đốt!
Thương Khung Bá Điển - Bách Trọng Lãng!
Rắc rắc1
Nắm tay của Lâm Minh, khớp xương kêu vang. Xương cốt của hắn nhưng là dung hợp 72 viên long cốt xá lợi, còn cứng rắn hơn cả thép thần!
Va chạm quyền đối quyền, Lâm Minh cứ như vậy một quyền nện lên nắm tay của Nhạc Thiết Nham!
Chỉ nghe một tiếng “rắc” nổ lớn, một màn khiến người không dự liệu đến đã xảy ra. Nắm tay, xương ngón tay, xương cổ tay của Nhạc Thiết Nham lại trực tiếp bị một quyền của Lâm Minh đập nát!
Xương người bình thường và xương của Lâm Minh hấp thu long cốt xá lợi va chạm, kết quả có thể nghĩ mà biết! Huống chi luyện thể thuật của hai người còn chênh nhau hai môn: Khai Môn và Cảnh Môn!
Thế cho nên, nắm tay của Lâm Minh nện lên nắm tay của Nhạc Thiết Nham giống như dùng chùy sắt đập một quả cà chua!
Nửa đoạn xương vụn máu đầm đìa từ da thị cổ tay Nhạc Thiết Nham lòi ra, nắm tay hắn gần như thành một đống thịt nát, nhìn mà ghê người. Mà nắm tay của Lâm Minh, sau khi đập nát nắm tay của Nhạc Thiết Nham, quyền phong đánh mạnh lên ngực Nhạc Thiết Nham. Gần 20 triệu cân bùng nổ khoảng cách gần thông qua Bách Trọng Lãng tăng phúc, lại càng tăng gấp mấy lần!
Trong nháy mắt đó, Nhạc Thiết Nham chỉ cảm thấy ngực mình dường như bị một ngọn núi lớn đánh trúng. Hắn kêu thảm một tiếng, thân thể bay ngược ra ngoài, nện mạnh lên vách tường, trực tiếp đánh sụp nhà đá đã trải qua trận pháp thêm vào này!
Mà cùng lúc đó, công kích của Lâm Minh còn không xong, Phượng Huyết Thương của hắn vẫn đâm hướng nam nhân họ Lạc như trước!
Một màn bất thình lình hoàn toàn vượt qua đoán trước của mọi người, tuấn kiệt trẻ tuổi toàn trường đều choáng váng!
Nhạc Thiết Nham tinh luyện luyện thể thuật, một thân bắp thịt sắt thép rồi lại bị một quyền cứng đối cứng của Lâm Minh đập thành ra kết cục như thế. Dường như ở trước mặt Lâm Minh, luyện thể thuật của Nhạc Thiết Nham căn bản như trò đùa, quả thật giống như trứng gà chọi tảng đá!
- Đây... Đây là chuyện gì xảy ra? Lâm Minh hắn cũng là pháp thể song tu? Hắn cho dù là pháp thể song tu cũng không có khả năng mạnh như vậy chứ!
Phần đông tuấn kiệt trẻ tuổi căn bản là không kịp nghĩ kỹ, bởi vì thời điểm này Phượng Huyết Thương của Lâm Minh đã đâm đến trước mắt nam nhân họ Lạc!
- Tiểu tử này, chẳng lẽ có kỳ ngộ gì, nhặt được bảo tàng lớn gì?
Nhạc Thiết Nham tâm niệm xoay chuyển nhanh chóng. Mà chính vào lúc này bên tai hắn vang lên một tiếng chân nguyên truyền âm, chính là đến từ nam nhân họ Lạc.
- Nhạc thiếu, xem ra chúng ta gặp được kẻ coi tiền như rác rồi. Tiểu tử này hiển nhiên tình thế bắt buộc đối với cô bé kia. Bất kể hắn là người ngu lòng đồng tình tràn ra cũng tốt, hay là thật sự tình thế bắt buộc đối với Tử Dương thạch thai cái gì cũng được. Cơ hội khó được như vậy, gặp được một thằng ngơ vừa ngốc lại có tiền, sao chúng ta không gõ một khoản chứ? Ngươi thấy sao?
- Hả?
Nhạc Thiết Nham hơi ngây ra, lập tức hiểu được. Nam nhân họ Lạc là muốn hắn hát bài tung hứng, ra giá giả.
Ra giá giả còn không dễ dàng, hơn nữa đây còn là chuyện cho mình nở mặt. Đến lúc đó nếu Lâm Minh thật sự đưa ra một cái giá không thể tưởng nổi, như vậy hắn liền có thể thoải mái rời khỏi, sau đó nói móc trào phúng Lâm Minh vài câu, cho hắn ta biết mình chỉ là đùa giỡn ta. Nếu là như vậy, chẳng những lấy lại mặt mũi hơn nữa còn hung hăng bẫy Lâm Minh, chuyện tốt cầu còn không được.
- Tốt! Tuy nhiên tiền dư ra, ta muốn ba phần.
- Cái này... Được!
Nam nhân họ Lạc thoáng do dự một chút liền đáp ứng.
- Nhạc thiếu. Ta đoán giá giới hạn trong lòng tiểu tử ngốc kia có thể đến 7, 8 trăm triệu. Nhạc thiếu tới đó dừng tay là được rồi. Cơ hội ngàn năm một thuở này, không gõ hắn một khoản thật có lỗi với hắn.
Tốc độ chân nguyên truyền âm của nam nhân họ Lạc và Nhạc Thiết Nham cực nhanh, Mộ Thiên Tuyết ở trong Ma Phương nhìn hết thảy ở trong mắt. Nàng tuy rằng không có khả năng nghe được chân nguyên truyền âm, nhưng sau khi biến thành thể linh hồn, cảm giác của linh hồn nhạy bén dị thường. Một chút dao động chân nguyên nhỏ bé hầu như không thể tra ra của chân nguyên truyền âm, nàng lại mơ hồ có chút phát hiện, chỉ là không thể khẳng định.
Đúng lúc này, Nhạc Thiết Nham nói:
- Lâm Minh, nếu ngươi đã muốn đọ với ta. Tốt, hôm nay ta liền cho ngươi biết tài lực của Nhạc gia ta rốt cuộc hùng hậu cỡ nào!
- 350 triệu!
Giá cả kêu đến đây đã là thái quá, số tiền này tuyệt đối không phải một đệ tử hậu bối có thể có được. Huống chi chỉ là lấy ra để mua một cô bé tác dụng còn chưa xác định.
Ánh mắt Lâm Minh phát lạnh, giọng lạnh lùng nói:
- 400 triệu!
Nhạc Thiết Nham dường như lưỡng lựmột chút, tiếp theo cười lạnh một tiếng:
- Thật có gan, ta xem ngươi có thể theo ta tới lúc nào. 500 triệu!
Lâm Minh nhướng đuôi lông mày. Vốn tính toán kêu giá 600 triệu, lại vẫn không nói ra miệng. Thái độ biến hóa trước sau của Nhạc Thiết Nham hắn tự nhiên nhìn vào trong mắt, nghĩ một cái liền cảm giác được vấn đề trong đó.
- Lâm Minh, bọn họ hẳn là hợp lại để bẫy ngươi.
Mộ Thiên Tuyết nói bên tai Lâm Minh.
- Ta cảm giác ra được.
Nắm tay Lâm Minh chậm rãi nắm chặt, dù sao nơi này là viễn cổ đế đô xa lạ, hắn đã nhiều lần nhường nhịn, giá cả 300 triệu đều đã đưa ra nhưng đối phương lại dường như bởi vậy mà cho rằng hắn là kẻ coi tiền như rác, dễ ăn hiếp, muốn hung hăng thịt một bữa. Nhịn nữa thật sự thành cháu trai!
- Sao rồi? Như vậy liền không được rồi? Quá yếu hả, ha ha ha! Vừa rồi ngươi không phải rất kiêu ngạo, liên tục hai lần tăng gấp đôi, lần này sao ngươi không dám tăng nữa? Ngươi dám tăng lên gấp đôi, ta lập tức đem nàng tặng cho ngươi, nhưng... Ngươi có phách lực này sao? Hắc hắc, nếu là người nghèo thì đừng ở trước mặt đại gia giả hào phóng. Hiện tại ngươi nhận thua cũng được, cụp đuôi, từ chỗ này cút ra ngoài!
Nhạc Thiết Nham nhìn Lâm Minh ra giá do dự liền dùng phép khích tướng kích thích Lâm Minh, khiến đối phương lại ra giá một lần. Hắn đã quyết định, bất kể Lâm Minh ra giá bao nhiêu, từ đây rút khỏi cạnh tranh, bẫy Lâm Minh này một khoản.
Nghe xong lời của Nhạc Thiết Nham, Lâm Minh cười lạnh một tiếng, ánh mắt toát ra vẻ trào phúng:
- Thật sự là ra mắt vô sỉ, chưa từng thấy vô sỉ như vậy! 500 triệu? Ngươi lấy ra được sao? Các ngươi hùa nhau để bẫy ta, là coi người khác là thằng ngốc rồi!
Lâm Minh trực tiếp vạch trần sự việc, một tay sờ vào Tu Di Giới.
Nhạc Thiết Nham biến sắc, muốn phát hỏa, nhưng mà lại bị nam nhân họ Lạc cản lại. Hắn dùng chân nguyên truyền âm nói:
- Nhạc thiếu, đừng giận. Hòa khí phát tài mà!
Nam nhân họ Lạc nói xong, quay sang Lâm Minh nói:
- Lâm Minh, cơm có thể ăn bậy, lời không thể nói bậy. Bang hội chúng ta từ trước đến giờ làm ăn chú trọng danh dự! Ngươi phỉ báng chúng ta như thế, là có rắp tâm gì?
Nói tớiđây, hắn liếc liếc tay phải đặt trên Tu Di Giới của Lâm Minh, cười lạnh một tiếng nói:
- Làm sao, chẳng lẽ ngươi còn muốn động thủ? Ngươi có thể động thủ thử xem! Ta cam đoan ngươi không đi ra khỏi cửa này! Đến chỗ này thì phải tuân quy củ nơi này. Hội giao dịch nơi này, người ra giá cao được! Muốn mua đồ vật thì kêu giá. Nhạc thiếu đã ra giá 500 triệu, ngươi có tiền, lại thêm 100 triệu, có lẽ người chính là của ngươi.
Nam nhân họ Lạc là nhìn chuẩn Tử Dương thạch thai cực kỳ trọng yếu đối với Lâm Minh, nắm được nhược điểm của Lâm Minh, hắn không tin Lâm Minh có thể thế nào. Dù sao nơi này là địa bàn của hắn, mà Lâm Minh chỉ là tu vi Cửu Vẫn. Cho dù là xuất thân tạm được, nhưng cường long không ép địa đầu xà. Lâm Minh lại có thể thế nào? Bất kể người nơi đâu đều là như thế, sẽ chèn ép người từ ngoài đến. Huống chi chuyện này còn liên lụy đến Nhạc Thiết Nham, có Nhạc gia chống lưng, nam nhân họ Lạc lại càng không sợ Lâm Minh.
Đúng vào lúc này, Lâm Minh đột nhiên lộ ra một tia ý cười lạnh băng, trong lời nói ẩn chứa một tia sát khí:
- Nếu đã như vậy, ta liền như ngươi mong muốn!
Một câu nói xong, tay phải Lâm Minh trên Tu Di Giới sờ một cái, Phượng Huyết Thương ra khỏi vỏ!
Ầm ầm!
Chỉ nghe một tiếng nổ lớn, ghế dựa phía sau Lâm Minh bị dòng khí chân nguyên nổ tan tành!
Vút!
Lâm Minh một thương đâm tới, đâm thẳng mi tâm nam nhân họ Lạc!
- Tiểu tử không biết sống chết! Muốn chết!
Nam nhân họ Lạc nguyên bản cố kỵ chỉ là sau lưng Lâm Minh khả năng tồn tại thế lực cấp Thánh địa, không nghĩ tới Lâm Minh lại dám trực tiếp động thủ công kích ở trong này, công kích một võ giả Thần Biến sơ kỳ như hắn. Như vậy thật sự là ai đều không cứu được! Bởi vì một khi Lâm Minh động thủ, bọn họ liền chiếm đủ đạo lý, phía sau Lâm Minh cho dù có thế lực cấp Thánh địa chống lưng cũng không có khả năng bất chấp đạo lý truy tra việc này.
- Ha ha! Ngươi tự tìm đường chết, không ai cứu được ngươi!
Nhạc Thiết Nham cười ha hả, chân phải đột nhiên bước ra, đạp nổ mặt đất, rồi lại giành trước nam nhân họ Lạc một bước, một quyền nện hướng Lâm Minh!
Vừa rồi bị Lâm Minh dùng tài lực nghiền ép, trong lòng hắn sớm đã nghẹn một cơn tức. Tuy rằng sau lại ra giá vãn hồi một chút thể diện, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra được đây là hắn cùng nam nhân họ Lạc tung hứng. Chân chính so gia tài, hắn kém xa Lâm Minh. Nhạc Thiết Nham cao ngạo bậc nào, bị một người từ ngoài đến đè nặng như vậy, hắn sao có thể thư thái, đang hy vọng có cơ hội lấy lại thể diện. Hiện tại Lâm Minh rút ra Phượng Huyết Thương, hắn cầu còn không được.
Nhạc Thiết Nham ngay cả vũ khí đề không dùng, chỉ dựa vào thân thể công kích. Cùng lúc một quyền này nện ra, hắn đồng thời mở ra bốn môn trước của Bát Môn Độn Giáp, lực lượng thân thể tăng vọt, đồng thời phối hợp chân nguyên trong cơ thể hắn. Giống như một con mãnh hổ xuống núi, sát khí cuộn trào!
Chỉ nghe tiếng nổ rầm rầm, tất cả bàn ghế trong đại sảnh đều bị quyền phong một quyền này của Nhạc Thiết Nham ghiền nát!
Trong quá trình Lâm Minh đâm hướng nam nhân họ Lạc lại bị Nhạc Thiết Nham từ bên phải một quyền đánh úp lại, ánh mắt hắn phát lạnh, chẳng những không đình chỉ công kích của Phượng Huyết Thương, ngược lại đột nhiên rút ra một tay, một quyền đập hướng Nhạc Thiết Nham!
Hắn lại cùng lúc công kích nam nhân họ Lạc, rút bớt một tay ra công kích Nhạc Thiết Nham!
Một màn này khiến võ giả toàn trường đều sợ ngây người. Lâm Minh chỉ có tu vi Mệnh Vẫn tầng chín, mà Nhạc Thiết Nham là thiên tài đỉnh cấp Thần Hải sơ kỳ. Nam nhân họ Lạc tuy rằng không phải thiên tài nhưng là võ giả Thần Biến sơ kỳ, vượt qua tròn một cảnh giới lớn có dư!
Lâm Minh liền ở dưới tình huống như vậy đồng thời công kích hai người. Đây là cuồng vọng bậc nào!
Hơn nữa phương thức hắn công kích Nhạc Thiết Nham rõ ràng là quyền đối quyền!
Không dùng vũ khí chỉ bằng vào thân thể cứng đối cứng với Nhạc Thiết Nham. Mà ở trong cảm nhận của mọi người, Nhạc Thiết Nham nhưng là cao thủ pháp thể song tu, thân thể vô cùng cứng rắn!
Một màn này khiến Nhạc Thiết Nham khóe miệng nổi lên một tia cười dữ tợn:
- Ánh sáng của đom đóm cũng dám tranh sáng với mặt trăng. Ta đập ngươi thành thịt nát! Quyền bá thiên hạ!
Nhạc Thiết Nham dùng ra võ kỹ pháp thể hợp nhất, nắm tay hắn giống như một vầng mặt trời rực lửa, ánh vàng vạn trượng!
Chính tại giờ khắc này, Lâm Minh rống lớn một tiếng, toàn thân sáu môn đồng loạt mở ra, Tà Thần lực bùng nổ, máu Cổ Phượng cũng hoàn toàn thiêu đốt!
Thương Khung Bá Điển - Bách Trọng Lãng!
Rắc rắc1
Nắm tay của Lâm Minh, khớp xương kêu vang. Xương cốt của hắn nhưng là dung hợp 72 viên long cốt xá lợi, còn cứng rắn hơn cả thép thần!
Va chạm quyền đối quyền, Lâm Minh cứ như vậy một quyền nện lên nắm tay của Nhạc Thiết Nham!
Chỉ nghe một tiếng “rắc” nổ lớn, một màn khiến người không dự liệu đến đã xảy ra. Nắm tay, xương ngón tay, xương cổ tay của Nhạc Thiết Nham lại trực tiếp bị một quyền của Lâm Minh đập nát!
Xương người bình thường và xương của Lâm Minh hấp thu long cốt xá lợi va chạm, kết quả có thể nghĩ mà biết! Huống chi luyện thể thuật của hai người còn chênh nhau hai môn: Khai Môn và Cảnh Môn!
Thế cho nên, nắm tay của Lâm Minh nện lên nắm tay của Nhạc Thiết Nham giống như dùng chùy sắt đập một quả cà chua!
Nửa đoạn xương vụn máu đầm đìa từ da thị cổ tay Nhạc Thiết Nham lòi ra, nắm tay hắn gần như thành một đống thịt nát, nhìn mà ghê người. Mà nắm tay của Lâm Minh, sau khi đập nát nắm tay của Nhạc Thiết Nham, quyền phong đánh mạnh lên ngực Nhạc Thiết Nham. Gần 20 triệu cân bùng nổ khoảng cách gần thông qua Bách Trọng Lãng tăng phúc, lại càng tăng gấp mấy lần!
Trong nháy mắt đó, Nhạc Thiết Nham chỉ cảm thấy ngực mình dường như bị một ngọn núi lớn đánh trúng. Hắn kêu thảm một tiếng, thân thể bay ngược ra ngoài, nện mạnh lên vách tường, trực tiếp đánh sụp nhà đá đã trải qua trận pháp thêm vào này!
Mà cùng lúc đó, công kích của Lâm Minh còn không xong, Phượng Huyết Thương của hắn vẫn đâm hướng nam nhân họ Lạc như trước!
Một màn bất thình lình hoàn toàn vượt qua đoán trước của mọi người, tuấn kiệt trẻ tuổi toàn trường đều choáng váng!
Nhạc Thiết Nham tinh luyện luyện thể thuật, một thân bắp thịt sắt thép rồi lại bị một quyền cứng đối cứng của Lâm Minh đập thành ra kết cục như thế. Dường như ở trước mặt Lâm Minh, luyện thể thuật của Nhạc Thiết Nham căn bản như trò đùa, quả thật giống như trứng gà chọi tảng đá!
- Đây... Đây là chuyện gì xảy ra? Lâm Minh hắn cũng là pháp thể song tu? Hắn cho dù là pháp thể song tu cũng không có khả năng mạnh như vậy chứ!
Phần đông tuấn kiệt trẻ tuổi căn bản là không kịp nghĩ kỹ, bởi vì thời điểm này Phượng Huyết Thương của Lâm Minh đã đâm đến trước mắt nam nhân họ Lạc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.