Chương 245: Nháy mắt đánh bại Vương Võ
Tàm Kiếm Lý Ngưu
03/07/2017
Công kích linh hồn lực ở dưới tình huống đối phương không biết sẽ có kỳ hiệu, ở dưới tình huống tu vi thực lực giữa hai người chênh lệch không lớn, có thể miểu sát, nhưng nếu người bị nhằm vào công kích linh hồn sớm có chuẩn bị, thì không đến mức như thế.
Tuy nhiên bình thường võ giả sẽ không chuyên tu luyện võ kỹ phương diện này, bởi vì công kích linh hồn lực quá ít gặp, võ giả ở Tiên Thiên về sau mới có thể bắt đầu luyện linh hồn, trước khi Tiên Thiên, chỉ tu chân nguyên và thân thể.
- Hừ! Cái này có hứng thú đây! Không ngờ Vương Vũ lại có võ kỹ chuyên nhằm vào công kích linh hồn, để xem Lâm Minh làm sao bây giờ?
- Phỏng chừng Lâm Minh cũng không có nhiều thủ đoạn công kích khác! Hắn cũng chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi, công kích linh hồn lực khó mà học tinh thông, chỉ riêng một hạng mục này đã học đủ mệt rồi, sao hắn còn có tinh lực học chiêu thức khác!
- Nghe nói Lâm Minh có thể khống chế một ít lôi đình, cũng không biết độ phù hợp Lôi hệ của hắn thế nào, nếu cao một chút còn có chút tác dụng!
Mọi người nhao nhao bàn luận, hai người Lâm Minh cùng Vương Vũ đều đã bộc lộ tài năng, trận chiến này hấp dẫn không ít người xem, trong đó bao gồm không ít võ giả các khu thi đấu khác. Hiện tại gần như đã xác định Lâm Minh cùng Vương Vũ đều đã vào vòng đấu sau, tương lai nói không chừng sẽ gặp họ, trước thời hạn hiểu biết một chút thực lực của đối thủ cũng rất tất yếu.
Trên lôi đài, trận đấu đã bắt đầu, nhưng Vương Vũ không có động thủ, ngược lại tăng thêm vỏ cứng con rùa phòng ngự của hắn.
- Công kích linh hồn không có hiệu quả, để ta xem ngươi còn làm thế nào đấu với ta!
Vương Vũ tàn nhẫn nói.
- Xem ra phòng ngự linh hồn lực của ngươi là đợi nước tới trôn mới nhảy, vậy mà cũng rất tự tin nha!
Lâm Minh vẫn như cũ không có xuất ra cây thương. Nếu mọi người đều nghĩ rằng hắn là thiên tài công kích linh hồn, hắn liền thuận theo thời thế, cũng hạ quyết tâm trước khi gặp cao thủ linh hồn lực không đối phó được, chỉ dùng Luân Hồi võ ý làm thủ đoạn công kích. Điều này không đơn giản là để che giấu thực lực, mà còn là vì thông qua không ngừng sử dụng, để hiểu biết sâu sắc với Luân Hồi võ ý của mình.
Theo Lâm Minh càng ngày càng gần với khoảng cách Hậu Thiên, Tiên Thiên, sớm hay muộn cũng phải tu linh hồn, nếu đến lúc đó mới tìm hiểu Luân Hồi võ ý có liên quan với linh hồn thì đã có phần hơi muộn. Có cơ hội sử dụng rèn luyện Luân Hồi võ ý thế này, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua.
Vương Vũ mặt đỏ bừng lên, lạnh lùng nói:
- Cho dù không cần phòng ngự linh hồn, bằng vào tu vi của ta, ta cũng không sợ ngươi!
Vừa dứt lời, Vương Vũ rút ra từ trong Tu Di giới hai thanh kiếm một dài một ngắn, tay phải nắm trường kiếm, tay trái cầm lấy đoản kiếm.
- Song kiếm lưu?
Người xem dưới đài đều cảm thấy trước mắt sáng ngời. Không nghĩ tới trong các trận chiến trước Vương Vũ còn để lại chiêu thức ấy. Song kiếm lưu càng khó luyện hơn đơn kiếm, một khi luyện thành tự nhiên uy lực không thể xem thường.
- Song kiếm hợp bích!
Vương Vũ cấp tốc vận chuyển chân nguyên toàn thân, hai thanh kiếm một dài một ngắn đều bùng phát ra ánh sáng màu tím sậm, kiếm quang tỏa ra bốn phía.
Vương Vũ tiến lên trước một bước, tay phải đâm ra trường kiếm tay trái khoát đoản kiếm lên trên mũi trường kiếm, một khí tức sắc bén xé gió bay tới.
Mắt thấy song kiếm của Vương Vũ đâm tới, Lâm Minh vẫn không nhúc nhích, trong mắt hắc mang chợt lóe sáng, phát động Luân Hồi võ ý.
“Ầm!”.
Thân mình Vương Vũ như trúng phải đòn nghiêm trọng, kiếm khí hắn rót vào trên thân kiếm, bởi vì mất đi linh hồn lực chống đỡ liền tiêu tan hết sạch.
Vương Vũ mặt tái nhợt bật lui ra ngoài, trong lòng vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ. Linh hồn lực của đối phương quả thực giống như cái dùi đục, tuy rằng sau khi xuyên qua phòng ngự linh hồn lực của hắn đã suy yếu nhiều, nhưng vẫn như trước làm cho tinh thần chi hải của hắn chấn động mạnh. Ngay khoảnh khắc vừa rồi, hắn nhìn thấy vô số ảo giác, thiếu chút nữa bị lạc mình ở trong lốc xoáy ảo giác.
Điểm không xong nhất chính là, tinh thần chi hải bị một đòn nghiêm trọng, hắn liền không khống chế được chân nguyên, võ kỹ hoa lệ gì đều uổng công.
“Phải tăng cường phòng ngự linh hồn lực, nhưng chân nguyên của ta có hạn, tăng cường phòng ngự linh hồn lực, đương nhiên lực công kích phải yếu đi, chân nguyên không đủ sao có thể thi triển một chiêu kia? Chuyện đã vậy rồi, cũng quản không được nhiều như vậy!”. Vương Vũ nghĩ đến đây liền cắn chặt răng, vận dụng chân nguyên toàn thân đến mức tận cùng, hai thanh kiếm một dài một ngắn ở trong tay hắn cấp tốc xoay tròn.
Dòng khí chân nguyên ngưng tụ quay về xoáy lên, một cái lốc xoáy màu đen từ trong song kiếm thoát thai ra, xoay tròn ra bốn phía, càng lúc càng lớn, từ trung tâm cơn xoáy không ngừng phát ra một khí tức âm hàn tà ác.
Nhưng mà khi Vương Vũ định chém ra lốc xoáy song kiếm này, hắn lại hoàn toàn hoảng sợ đến ngây người, toàn bộ người xem ở chung quanh hắn biến mất, hắn một thân một mình đứng trong một không gian khôn cùng trống trải, ở trong bầu trời treo hai quầng lốc xoáy màu đen thật lớn, xuyên qua lốc xoáy, dường như hắn nhìn thấy hư không tối đen và vũ trụ vô tận.
So sánh với hai quầng lốc xoáy này, lốc xoáy song kiếm của hắn quả thực không đáng nhắc tới.
Trong khoảnh khắc đó, tâm thần Vương Vũ xuất hiện một tia sợ hãi và hoảng hốt.
Quyết đấu linh hồn lực, ngay lập tức trí mạng, một khi tâm linh xuất hiện sơ hở sẽ bị thua trong nháy mắt.
“Bùng!”.
Màng phòng ngự linh hồn lực bên ngoài thân Vương Vũ vỡ nát mở ra, vô số ảo giác lung tung ào ào chui vào đầu óc Vương Vũ, tràn ngập tinh thần hải của hắn, liên hệ giữa hắn và ngoại giới đã hoàn toàn bị cắt đứt.
“Coong! Coong!”.
Theo hai tiếng vang va chạm giòn tan giữa kim loại và nham thạch, hai kiếm trên tay Vương Vũ rơi trên mặt đất, hai mắt hắn dại ra, sắc mặt tái nhợt, miệng sùi bọt mép, chỉ chốc lát liền mềm nhũn ngã xuống.
Một trận chiến này, hắn bị bại hoàn toàn triệt để.
Theo Vương Vũ bị thua, sắc mặt người trung niên họ La trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi, Cầm Tử Nha ở xa xa vừa chắp tay, cười yếu ớt dùng chân nguyên truyền âm nói:
- Cảm ơn La phủ chủ khảng khái đưa tặng Thiên trì, đa tạ!
Nghe ra lời nói lễ phép ở thời điểm này lại tràn ngập ý trào phúng, rơi vào trong tai người trung niên họ La, hắn chỉ cảm thấy cực kỳ chói tai. Không ngờ Vương Vũ lại chỉ thi triển một nửa chiêu liền bị thua! Mà Lâm Minh lại cũng chưa hề nhích động, chỉ là hai mắt nhìn vào Vương Vũ.
Như thế nào có thể? Luyện Cốt đỉnh phong đánh bại Ngưng Mạch trung kỳ, mà lại không phải là Ngưng Mạch trung kỳ bình thường, đặt hắn tới Thất Huyền cốc cũng không chắc có mấy người có thể làm được... Tên kêu là Lâm Minh này rốt cuộc là thiên phú linh hồn mấy phẩm chứ?
Lục phẩm trung đẳng? Hoặc là lục phẩm thượng đẳng chỉ tồn tại ở trong điển tịch?
Thiên phú linh hồn lục phẩm so với thiên phú tập võ lục phẩm càng hiếm thấy, đạt tới lục phẩm thượng đẳng quả thực không thể tưởng tượng!
- Lâm Minh thắng!
Trọng tài tuyên bố đúng lúc. Sau khi đánh bại Vương Vũ, Lâm Minh đã trổ hết tài năng ở tổ thứ sáu, gần với Khương Lan Kiếm và Bích Đình Hoa, vào vòng đấu sau đã là chuyện ván đã đóng thuyền.
- Lâm Minh này thật đáng sợ! Ngay cả Ngưng Mạch trung kỳ đều bị hắn dùng linh hồn lực đánh bại, vậy Ngưng Mạch hậu kỳ thì sao?
- Ngưng Mạch hậu kỳ... Quyết không có khả năng đâu... Nếu hắn còn vượt cấp như vậy không phải thiên tài của Thất Huyền cốc đều không bằng hắn? Cho dù những đệ tử thân truyền kia ở thời điểm Luyện Cốt đỉnh phong cũng không dám nói có thể đánh bại cao thủ Ngưng Mạch hậu kỳ!
- Điều đó thì khác! Hắn là công kích linh hồn lực, quỹ đạo đi cũng không phải là đường chính! Tuy rằng hiện tại có hiệu quả thần kỳ, nhưng về sau sẽ gặp phải bình cảnh rất lớn, đặc biệt khi đến Tiên Thiên, mọi người đều bắt đầu tu linh hồn, cường độ linh hồn ai cũng không yếu, khi đó công kích linh hồn của hắn cũng vô dụng!
- Vậy cũng phải trước đạt tới Tiên Thiên mới được! Hơn hai trăm thiên tài ở đây có bao nhiêu người có thể đạt tới Tiên Thiên? Một phần hai mươi? Hay một phần ba mươi? Dù sao ta là không có ý định đánh nhau với tên biến thái này, gặp hắn ta liền bỏ quyền thi đấu! Ta mới chỉ là Ngưng Mạch sơ kỳ, phỏng chừng cũng là kết quả bị miểu sát, ta còn phải giữ khí lực để đối phó với người khác nữa chứ!
Ý tưởng của người đệ tử Thất Huyền cốc này đã nói ra đại biểu cho tâm tư của không ít võ giả. Dù sao tiểu tổ có danh ngạch mười vòng đấu sau, rất nhiều võ giả không có nắm chắc chiến thắng Lâm Minh, đều chuẩn bị khi gặp Lâm Minh liền bỏ quyền thi đấu.
Mục Thanh Hồng ở trên chủ điện Thiên Huyền sơn xa xa, tự nhiên dồn toàn bộ lực chú ý vào trận chiến này.
Hiện tại nàng đã cơ bản xác định, cái tên thiếu niên tinh thô công kích linh hồn kia chính là Lâm Minh theo như lời của Thiên Vũ, trừ phi Lâm Minh không tới tham gia hội võ tổng tông của Thất Huyền cốc.
“Lâm Minh này, đến bây giờ còn không có xuất ra vũ khí, cũng không dùng tới chân nguyên Lôi hệ, xem ra hắn là chuẩn bị tấn công hạng thứ nhất rồi đây!”.
Một đường quan sát này, có mấy người đệ tử Thất Huyền cốc ở trong mắt Mục Thanh Hồng vẫn là rất không tệ, Lâm Minh muốn với mười sáu tuổi chiến thắng bọn họ cũng không dễ dàng.
“Tuổi còn nhỏ, mà lại làm cho người ta có một loại cảm giác cao thâm khó lường, ngay cả từng nghe qua Thiên Vũ miêu tả ta cũng không biết hắn có bao nhiêu con bài chưa lật...”.
...
Lúc này, ở Thất Huyền võ phủ Thiên Vận quốc... Khảo hạch võ phủ nửa năm một lần vừa mới chấm dứt, một đám người may mắn tiến vào Thất Huyền võ phủ. Bọn họ đều là thiên chi kiêu tử, có thể nói là đường làm quan rộng mở, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi họ tốt nghiệp đều sẽ có một nơi tốt để đi. Nếu nguyện ý nhập ngũ, về sau ít nhất là một thiên phu trưởng, không muốn nhập ngũ, ở lại gia tộc cũng có thể trở thành một khách khanh.
Bất kể là loại nà cũng là chuyện tốt làm vẻ vang trong nhà, hơn nữa thu nhập cũng cao thái quá. Nhà người thường vất vả làm thủ công một năm cũng chỉ kiếm được mấy lượng vàng, mà bọn họ một năm lại có thể dễ dàng kiếm cả trăm lượng vàng.
Nghĩ đến cuộc sống hạnh phúc ngày sau, những đệ tử trẻ tuổi lớn lên dưới vầng hào quang thiên tài này, không kìm được thỏa thuê mãn nguyện.
Dựa theo lệ thường, đệ tử võ phủ mới nhập học cần theo giáo quan dẫn dắt đi thăm Vạn Sát trận và Bài Danh thạch. Điều này cũng để cho bọn họ nhìn thấy bảng xếp hạng dựa vào thiên tài, khích lệ những đệ tử này tu luyện cho tốt hơn.
Còn chưa đi đến Bài Danh thạch, bọn họ nhìn thấy có không ít người đang vội vã tụ tập trong một chỗ kiến trúc giống như thần miếu. Ở bên cạnh kiến trúc này còn có một người trẻ tuổi mặc quần áo quý giá đẹp đẽ ngồi ở đó, dường như đang chờ đợi gì đó.
- Cái kia là gì?
Một nữ sinh chừng mười sáu tuổi chỉ vào một cái tế đàn cổ quái ở giữa thần miếu. Ở chung quanh tế đàn khảm một vòng bảo thạch thủy tinh sáng bóng.
- Thủy tinh thật xinh đẹp!
Tiểu nữ sinh ánh mắt tỏa sáng.
- Cái gì thủy tinh, đó là Chân Nguyên thạch! Chân Nguyên thạch tinh thuần giá trị cả một ngàn lượng vàng một viên!
Không ít đệ tử võ phủ xuất thân từ đại gia tộc, tự nhiên kiến thức hơn người.
- Một ngàn lượng vàng một viên, nhiều viên như vậy, chẳng phải là mấy vạn lượng vàng!
Tiểu nữ sinh ôm cái miệng nhỏ nhắn kêu lên. Dưới tình huống dân chúng hàng năm thu nhập thường thường không tới mười lượng vàng, mấy vạn lượng vàng thật sự là một con số trên trới không thể lý giải.
- Hả... Không biết là pháp trận gì mà dùng nhiều Chân Nguyên thạch như vậy, thật quá xa xỉ mà...
Thiếu niên nói chuyện mân mê khóe miệng. Tuy rằng hắn xuất thân từ đại gia tộc, nhưng nhìn thấy một pháp trận dùng nhiều Chân Nguyên thạch như vậy cũng cảm thấy đau lòng.
- Là pháp trận truyền âm!
Đúng lúc này, giáo quan trung niên dẫn đường lên tiếng:
- Pháp trận truyền âm từ tổng tông Thất Huyền cốc nối tiếp tới nơi này chúng ta, truyền về tin tức khoảng cách xa mấy chục vạn dặm, một lần truyền tin sẽ tiêu hao hết ba mươi sáu viên Chân Nguyên thạch!
- Cái gì? Truyền lại một tin tức hao tốn nhiều Chân Nguyên thạch như vậy?
Mặc dù là những đệ tử xuất thân từ đại gia tộc cũng đều sợ hãi đến ngây người, truyền về một tin tức mất mấy vạn lượng vàng, nói đùa hay sao!
Đây là tin tức gì vậy? Nghe xong có thể làm hoàng đế hay sao?
Tuy nhiên bình thường võ giả sẽ không chuyên tu luyện võ kỹ phương diện này, bởi vì công kích linh hồn lực quá ít gặp, võ giả ở Tiên Thiên về sau mới có thể bắt đầu luyện linh hồn, trước khi Tiên Thiên, chỉ tu chân nguyên và thân thể.
- Hừ! Cái này có hứng thú đây! Không ngờ Vương Vũ lại có võ kỹ chuyên nhằm vào công kích linh hồn, để xem Lâm Minh làm sao bây giờ?
- Phỏng chừng Lâm Minh cũng không có nhiều thủ đoạn công kích khác! Hắn cũng chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi, công kích linh hồn lực khó mà học tinh thông, chỉ riêng một hạng mục này đã học đủ mệt rồi, sao hắn còn có tinh lực học chiêu thức khác!
- Nghe nói Lâm Minh có thể khống chế một ít lôi đình, cũng không biết độ phù hợp Lôi hệ của hắn thế nào, nếu cao một chút còn có chút tác dụng!
Mọi người nhao nhao bàn luận, hai người Lâm Minh cùng Vương Vũ đều đã bộc lộ tài năng, trận chiến này hấp dẫn không ít người xem, trong đó bao gồm không ít võ giả các khu thi đấu khác. Hiện tại gần như đã xác định Lâm Minh cùng Vương Vũ đều đã vào vòng đấu sau, tương lai nói không chừng sẽ gặp họ, trước thời hạn hiểu biết một chút thực lực của đối thủ cũng rất tất yếu.
Trên lôi đài, trận đấu đã bắt đầu, nhưng Vương Vũ không có động thủ, ngược lại tăng thêm vỏ cứng con rùa phòng ngự của hắn.
- Công kích linh hồn không có hiệu quả, để ta xem ngươi còn làm thế nào đấu với ta!
Vương Vũ tàn nhẫn nói.
- Xem ra phòng ngự linh hồn lực của ngươi là đợi nước tới trôn mới nhảy, vậy mà cũng rất tự tin nha!
Lâm Minh vẫn như cũ không có xuất ra cây thương. Nếu mọi người đều nghĩ rằng hắn là thiên tài công kích linh hồn, hắn liền thuận theo thời thế, cũng hạ quyết tâm trước khi gặp cao thủ linh hồn lực không đối phó được, chỉ dùng Luân Hồi võ ý làm thủ đoạn công kích. Điều này không đơn giản là để che giấu thực lực, mà còn là vì thông qua không ngừng sử dụng, để hiểu biết sâu sắc với Luân Hồi võ ý của mình.
Theo Lâm Minh càng ngày càng gần với khoảng cách Hậu Thiên, Tiên Thiên, sớm hay muộn cũng phải tu linh hồn, nếu đến lúc đó mới tìm hiểu Luân Hồi võ ý có liên quan với linh hồn thì đã có phần hơi muộn. Có cơ hội sử dụng rèn luyện Luân Hồi võ ý thế này, đương nhiên hắn sẽ không bỏ qua.
Vương Vũ mặt đỏ bừng lên, lạnh lùng nói:
- Cho dù không cần phòng ngự linh hồn, bằng vào tu vi của ta, ta cũng không sợ ngươi!
Vừa dứt lời, Vương Vũ rút ra từ trong Tu Di giới hai thanh kiếm một dài một ngắn, tay phải nắm trường kiếm, tay trái cầm lấy đoản kiếm.
- Song kiếm lưu?
Người xem dưới đài đều cảm thấy trước mắt sáng ngời. Không nghĩ tới trong các trận chiến trước Vương Vũ còn để lại chiêu thức ấy. Song kiếm lưu càng khó luyện hơn đơn kiếm, một khi luyện thành tự nhiên uy lực không thể xem thường.
- Song kiếm hợp bích!
Vương Vũ cấp tốc vận chuyển chân nguyên toàn thân, hai thanh kiếm một dài một ngắn đều bùng phát ra ánh sáng màu tím sậm, kiếm quang tỏa ra bốn phía.
Vương Vũ tiến lên trước một bước, tay phải đâm ra trường kiếm tay trái khoát đoản kiếm lên trên mũi trường kiếm, một khí tức sắc bén xé gió bay tới.
Mắt thấy song kiếm của Vương Vũ đâm tới, Lâm Minh vẫn không nhúc nhích, trong mắt hắc mang chợt lóe sáng, phát động Luân Hồi võ ý.
“Ầm!”.
Thân mình Vương Vũ như trúng phải đòn nghiêm trọng, kiếm khí hắn rót vào trên thân kiếm, bởi vì mất đi linh hồn lực chống đỡ liền tiêu tan hết sạch.
Vương Vũ mặt tái nhợt bật lui ra ngoài, trong lòng vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ. Linh hồn lực của đối phương quả thực giống như cái dùi đục, tuy rằng sau khi xuyên qua phòng ngự linh hồn lực của hắn đã suy yếu nhiều, nhưng vẫn như trước làm cho tinh thần chi hải của hắn chấn động mạnh. Ngay khoảnh khắc vừa rồi, hắn nhìn thấy vô số ảo giác, thiếu chút nữa bị lạc mình ở trong lốc xoáy ảo giác.
Điểm không xong nhất chính là, tinh thần chi hải bị một đòn nghiêm trọng, hắn liền không khống chế được chân nguyên, võ kỹ hoa lệ gì đều uổng công.
“Phải tăng cường phòng ngự linh hồn lực, nhưng chân nguyên của ta có hạn, tăng cường phòng ngự linh hồn lực, đương nhiên lực công kích phải yếu đi, chân nguyên không đủ sao có thể thi triển một chiêu kia? Chuyện đã vậy rồi, cũng quản không được nhiều như vậy!”. Vương Vũ nghĩ đến đây liền cắn chặt răng, vận dụng chân nguyên toàn thân đến mức tận cùng, hai thanh kiếm một dài một ngắn ở trong tay hắn cấp tốc xoay tròn.
Dòng khí chân nguyên ngưng tụ quay về xoáy lên, một cái lốc xoáy màu đen từ trong song kiếm thoát thai ra, xoay tròn ra bốn phía, càng lúc càng lớn, từ trung tâm cơn xoáy không ngừng phát ra một khí tức âm hàn tà ác.
Nhưng mà khi Vương Vũ định chém ra lốc xoáy song kiếm này, hắn lại hoàn toàn hoảng sợ đến ngây người, toàn bộ người xem ở chung quanh hắn biến mất, hắn một thân một mình đứng trong một không gian khôn cùng trống trải, ở trong bầu trời treo hai quầng lốc xoáy màu đen thật lớn, xuyên qua lốc xoáy, dường như hắn nhìn thấy hư không tối đen và vũ trụ vô tận.
So sánh với hai quầng lốc xoáy này, lốc xoáy song kiếm của hắn quả thực không đáng nhắc tới.
Trong khoảnh khắc đó, tâm thần Vương Vũ xuất hiện một tia sợ hãi và hoảng hốt.
Quyết đấu linh hồn lực, ngay lập tức trí mạng, một khi tâm linh xuất hiện sơ hở sẽ bị thua trong nháy mắt.
“Bùng!”.
Màng phòng ngự linh hồn lực bên ngoài thân Vương Vũ vỡ nát mở ra, vô số ảo giác lung tung ào ào chui vào đầu óc Vương Vũ, tràn ngập tinh thần hải của hắn, liên hệ giữa hắn và ngoại giới đã hoàn toàn bị cắt đứt.
“Coong! Coong!”.
Theo hai tiếng vang va chạm giòn tan giữa kim loại và nham thạch, hai kiếm trên tay Vương Vũ rơi trên mặt đất, hai mắt hắn dại ra, sắc mặt tái nhợt, miệng sùi bọt mép, chỉ chốc lát liền mềm nhũn ngã xuống.
Một trận chiến này, hắn bị bại hoàn toàn triệt để.
Theo Vương Vũ bị thua, sắc mặt người trung niên họ La trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi, Cầm Tử Nha ở xa xa vừa chắp tay, cười yếu ớt dùng chân nguyên truyền âm nói:
- Cảm ơn La phủ chủ khảng khái đưa tặng Thiên trì, đa tạ!
Nghe ra lời nói lễ phép ở thời điểm này lại tràn ngập ý trào phúng, rơi vào trong tai người trung niên họ La, hắn chỉ cảm thấy cực kỳ chói tai. Không ngờ Vương Vũ lại chỉ thi triển một nửa chiêu liền bị thua! Mà Lâm Minh lại cũng chưa hề nhích động, chỉ là hai mắt nhìn vào Vương Vũ.
Như thế nào có thể? Luyện Cốt đỉnh phong đánh bại Ngưng Mạch trung kỳ, mà lại không phải là Ngưng Mạch trung kỳ bình thường, đặt hắn tới Thất Huyền cốc cũng không chắc có mấy người có thể làm được... Tên kêu là Lâm Minh này rốt cuộc là thiên phú linh hồn mấy phẩm chứ?
Lục phẩm trung đẳng? Hoặc là lục phẩm thượng đẳng chỉ tồn tại ở trong điển tịch?
Thiên phú linh hồn lục phẩm so với thiên phú tập võ lục phẩm càng hiếm thấy, đạt tới lục phẩm thượng đẳng quả thực không thể tưởng tượng!
- Lâm Minh thắng!
Trọng tài tuyên bố đúng lúc. Sau khi đánh bại Vương Vũ, Lâm Minh đã trổ hết tài năng ở tổ thứ sáu, gần với Khương Lan Kiếm và Bích Đình Hoa, vào vòng đấu sau đã là chuyện ván đã đóng thuyền.
- Lâm Minh này thật đáng sợ! Ngay cả Ngưng Mạch trung kỳ đều bị hắn dùng linh hồn lực đánh bại, vậy Ngưng Mạch hậu kỳ thì sao?
- Ngưng Mạch hậu kỳ... Quyết không có khả năng đâu... Nếu hắn còn vượt cấp như vậy không phải thiên tài của Thất Huyền cốc đều không bằng hắn? Cho dù những đệ tử thân truyền kia ở thời điểm Luyện Cốt đỉnh phong cũng không dám nói có thể đánh bại cao thủ Ngưng Mạch hậu kỳ!
- Điều đó thì khác! Hắn là công kích linh hồn lực, quỹ đạo đi cũng không phải là đường chính! Tuy rằng hiện tại có hiệu quả thần kỳ, nhưng về sau sẽ gặp phải bình cảnh rất lớn, đặc biệt khi đến Tiên Thiên, mọi người đều bắt đầu tu linh hồn, cường độ linh hồn ai cũng không yếu, khi đó công kích linh hồn của hắn cũng vô dụng!
- Vậy cũng phải trước đạt tới Tiên Thiên mới được! Hơn hai trăm thiên tài ở đây có bao nhiêu người có thể đạt tới Tiên Thiên? Một phần hai mươi? Hay một phần ba mươi? Dù sao ta là không có ý định đánh nhau với tên biến thái này, gặp hắn ta liền bỏ quyền thi đấu! Ta mới chỉ là Ngưng Mạch sơ kỳ, phỏng chừng cũng là kết quả bị miểu sát, ta còn phải giữ khí lực để đối phó với người khác nữa chứ!
Ý tưởng của người đệ tử Thất Huyền cốc này đã nói ra đại biểu cho tâm tư của không ít võ giả. Dù sao tiểu tổ có danh ngạch mười vòng đấu sau, rất nhiều võ giả không có nắm chắc chiến thắng Lâm Minh, đều chuẩn bị khi gặp Lâm Minh liền bỏ quyền thi đấu.
Mục Thanh Hồng ở trên chủ điện Thiên Huyền sơn xa xa, tự nhiên dồn toàn bộ lực chú ý vào trận chiến này.
Hiện tại nàng đã cơ bản xác định, cái tên thiếu niên tinh thô công kích linh hồn kia chính là Lâm Minh theo như lời của Thiên Vũ, trừ phi Lâm Minh không tới tham gia hội võ tổng tông của Thất Huyền cốc.
“Lâm Minh này, đến bây giờ còn không có xuất ra vũ khí, cũng không dùng tới chân nguyên Lôi hệ, xem ra hắn là chuẩn bị tấn công hạng thứ nhất rồi đây!”.
Một đường quan sát này, có mấy người đệ tử Thất Huyền cốc ở trong mắt Mục Thanh Hồng vẫn là rất không tệ, Lâm Minh muốn với mười sáu tuổi chiến thắng bọn họ cũng không dễ dàng.
“Tuổi còn nhỏ, mà lại làm cho người ta có một loại cảm giác cao thâm khó lường, ngay cả từng nghe qua Thiên Vũ miêu tả ta cũng không biết hắn có bao nhiêu con bài chưa lật...”.
...
Lúc này, ở Thất Huyền võ phủ Thiên Vận quốc... Khảo hạch võ phủ nửa năm một lần vừa mới chấm dứt, một đám người may mắn tiến vào Thất Huyền võ phủ. Bọn họ đều là thiên chi kiêu tử, có thể nói là đường làm quan rộng mở, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi họ tốt nghiệp đều sẽ có một nơi tốt để đi. Nếu nguyện ý nhập ngũ, về sau ít nhất là một thiên phu trưởng, không muốn nhập ngũ, ở lại gia tộc cũng có thể trở thành một khách khanh.
Bất kể là loại nà cũng là chuyện tốt làm vẻ vang trong nhà, hơn nữa thu nhập cũng cao thái quá. Nhà người thường vất vả làm thủ công một năm cũng chỉ kiếm được mấy lượng vàng, mà bọn họ một năm lại có thể dễ dàng kiếm cả trăm lượng vàng.
Nghĩ đến cuộc sống hạnh phúc ngày sau, những đệ tử trẻ tuổi lớn lên dưới vầng hào quang thiên tài này, không kìm được thỏa thuê mãn nguyện.
Dựa theo lệ thường, đệ tử võ phủ mới nhập học cần theo giáo quan dẫn dắt đi thăm Vạn Sát trận và Bài Danh thạch. Điều này cũng để cho bọn họ nhìn thấy bảng xếp hạng dựa vào thiên tài, khích lệ những đệ tử này tu luyện cho tốt hơn.
Còn chưa đi đến Bài Danh thạch, bọn họ nhìn thấy có không ít người đang vội vã tụ tập trong một chỗ kiến trúc giống như thần miếu. Ở bên cạnh kiến trúc này còn có một người trẻ tuổi mặc quần áo quý giá đẹp đẽ ngồi ở đó, dường như đang chờ đợi gì đó.
- Cái kia là gì?
Một nữ sinh chừng mười sáu tuổi chỉ vào một cái tế đàn cổ quái ở giữa thần miếu. Ở chung quanh tế đàn khảm một vòng bảo thạch thủy tinh sáng bóng.
- Thủy tinh thật xinh đẹp!
Tiểu nữ sinh ánh mắt tỏa sáng.
- Cái gì thủy tinh, đó là Chân Nguyên thạch! Chân Nguyên thạch tinh thuần giá trị cả một ngàn lượng vàng một viên!
Không ít đệ tử võ phủ xuất thân từ đại gia tộc, tự nhiên kiến thức hơn người.
- Một ngàn lượng vàng một viên, nhiều viên như vậy, chẳng phải là mấy vạn lượng vàng!
Tiểu nữ sinh ôm cái miệng nhỏ nhắn kêu lên. Dưới tình huống dân chúng hàng năm thu nhập thường thường không tới mười lượng vàng, mấy vạn lượng vàng thật sự là một con số trên trới không thể lý giải.
- Hả... Không biết là pháp trận gì mà dùng nhiều Chân Nguyên thạch như vậy, thật quá xa xỉ mà...
Thiếu niên nói chuyện mân mê khóe miệng. Tuy rằng hắn xuất thân từ đại gia tộc, nhưng nhìn thấy một pháp trận dùng nhiều Chân Nguyên thạch như vậy cũng cảm thấy đau lòng.
- Là pháp trận truyền âm!
Đúng lúc này, giáo quan trung niên dẫn đường lên tiếng:
- Pháp trận truyền âm từ tổng tông Thất Huyền cốc nối tiếp tới nơi này chúng ta, truyền về tin tức khoảng cách xa mấy chục vạn dặm, một lần truyền tin sẽ tiêu hao hết ba mươi sáu viên Chân Nguyên thạch!
- Cái gì? Truyền lại một tin tức hao tốn nhiều Chân Nguyên thạch như vậy?
Mặc dù là những đệ tử xuất thân từ đại gia tộc cũng đều sợ hãi đến ngây người, truyền về một tin tức mất mấy vạn lượng vàng, nói đùa hay sao!
Đây là tin tức gì vậy? Nghe xong có thể làm hoàng đế hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.