Chương 1455: Nhược điểm.
Tàm Kiếm Lý Ngưu
15/07/2015
Con ác thú?
Lâm Minh nghe tên này thì giật mình, con ác thú trong truyền thuyết có năng lực thôn phệ còn hơn cả Kim Sí Đại Bằng, luận năng lực chiến đấu kém hơn tứ thần thú một chút, nhưng dù sao cũng là thần thú hàng thật giá thật, có huyết mạch vương tộc, được xưng có thể nuốt một đại thế giới, loại sinh vật này trong cơ thể tự thành càn khôn, thực lực không thể phỏng đoán.
- Tiểu Ma Tiên quả nhiên là thiên chi kiêu nữ được hai thế lực xem trọng, thậm chí có thần thú làm khế ước thú, đa số Thiên tôn còn không có cơ hội này.
Trong ấn tượng của Lâm Minh thì có Ma Thủy Thiên tôn là Thiên tôn đỉnh phong mới có thể có được thần thú làm khế ước thú, dù sao thần thú quá mức cao ngạo, vốn không muốn khuất phục chủng tộc khác, muốn thần thú đi theo trước tiên phải được nó tán thành đã.
Nhìn thấy Lâm Minh hiển nhiên biết rõ thần thú là cái gì, Độc Vũ Yêu Vương mỉm cười, hắn nói tới đây cũng là vì nhìn Lâm Minh chấn động, làm cho hắn hiểu được Tiểu Ma Tiên.
Tiểu Ma Tiên yêu thương thu hồi túi đại linh thú, hiển nhiên đối với Đại Hoàng phi thường ưa thích.
- Ha ha, Tiểu sư muội, thực lực ngươi càng ngày càng mạnh, đối phó hung thú thái cổ thì cử trọng nhược khinh, còn có tiểu gia hỏa cũng càng ngày càng tham ăn, con ác thú thần thú này ăn càng nhiều thì càng lớn nhanh, nó đi theo sư muội thì ngày sau tất nhiên có thể thôn phệ càng nhiều hung thú, một khi nó lớn lên sẽ là trợ thủ đắc lực của sư muội!
Độc Vũ Yêu Vương cũng phi thường hâm mộ, Tiểu Ma Tiên có khế ước thú thì cũng không có đãi ngộ như vậy. Nhưng mà nghĩ tới Tiểu Ma Tiên ngày sau liền là của mình thì hắn thoải mái.
Đối với Độc Vũ Yêu Vương tâng bốc, Tiểu Ma Tiên hiển nhiên cực kỳ hưởng thụ, nàng cười hì hì vui vẻ.
Tiểu Ma Tiên khác với Băng Mộng, Băng Mộng là cự người ngoài ngàn dặm, thực tế khác phái thì nàng rất ít tiếp xúc, kể cả đối với Lâm Minh cũng thế.
Mà Tiểu Ma Tiên thì không phản cảm với khác phái, nàng giống như trẻ con vậy. Đối với chuyện nam nữ căn bản không có khái niệm gì, đối với nàng thấy nhiều người theo đuổi, nàng cũng không cảm thấy phiền chán, ngược lại cảm thấy thú vị.
Thậm chí nàng còn làm ra đủ loại trì đùa dai, Độc Vũ Yêu Vương có khi cũng bị trúng chiêu, cho nên hắn thường thường càng yêu thương không ít.
Mấy người tiếp tục đi tới và mười dặm lại gặp hung thú.
Lần này xuất hiện là một con thằn lằn một sừng, khí tức cũng cường đại hơn.
Tiểu Ma Tiên muốn ra tay nhưng mà bị Độc Vũ Yêu Vương cản lại.
- Tiểu sư muội, chúng ta bây giờ cách Tuyệt Bích Nhai mấy trăm dặm, lịch lãm rèn luyện là chuyện của mọi người, mỗi người đều có phần. Nếu mỗi lần đều là ngươi ra tay, chúng ta cũng không có cơ hội, không bằng chúng ta thay nhau ra tay nhé?
Tiểu Ma Tiên kinh ngạc nhìn qua Độc Vũ Yêu Vương, ra tay thế nào thì nàng không có ý kiến, mà Lâm Minh khẽ động. Hắn biết rõ Độc Vũ Yêu Vương làm như vậy hoặc là thăm dò chính mình, hoặc là mình làm cho hắn khó chịu, hoặc là cả hai đều có.
Đối với tâm tư của Độc Vũ Yêu Vương thì Lâm Minh cũng mặc kệ.
Một trận chiến này thằn lằn một sừng do Độc Vũ Yêu Vương một người đối phó, Độc Vũ Yêu Vương xác thực rát được. Thực lực của hắn tuy không bằng Tiểu Ma Tiên, nhưng mà có thể khinh thường võ giả cùng giai, một chiêu yêu huyết sôi trào đánh con thằn lằn lật bụng trên đất, rồi sau đó liên tục ra tay phá vỡ lân giáp phòng ngự của nó. Đánh nó thổ huyết mà chết.
Cả quá trình chiến đấu chỉ diễn ra trong năm hô hấp, Độc Vũ Yêu Vương ra tay ba chiêu và thằn lằn một sừng công kích một lần, oanh nát một tòa núi nhỏ, quét ngã mấy chục cây đại thụ che trời. Tràng diện chiến đấu rất đồ sộ.
- Ha ha thằn lằn thực lực cũng không tệ lắm, một trận chiến này đánh thật thống khoái.
Độc Vũ Yêu Vương vỗ vỗ tay, thập phần tùy ý nói ra, ngữ khí nhẹ nhõm.
Hắn vung tay lên, dùng tu di giới thu hồi thi thể thằn lằn một sừng, nói muốn lưu làm bữa tối cho Đại Hoàng.
Nhưng mà trong tu di giới Hồn Bạch nhìn thấy Độc Vũ Yêu Vương đường hoàng như thế, lại kinh thường nói ra:
- Đúng là loại ngu xuẩn, chiến một con thằn lằn một sừng mà phí sức như vậy.
- Ah?
Trong nội tâm Lâm Minh khẽ động, truyền âm cho Hồn Bạch:
- Nói như thế nào?
Hồn Bạch vẫn chưa trả lời, Độc Vũ Yêu Vương nhìn qua Lâm Minh, khóe miệng nhuếch lên.
- Lâm huynh, tiếp theo tới ngươi.
Trong nội tâm Lâm Minh cười cười, Độc Vũ Yêu Vương quả nhiên là muốn thử dò xét hắn, đối với thăm dò này hắn không sao cả.
Ba người tiếp tục đi về phía trước, nhưng mà làm cho Độc Vũ Yêu Vương khó chịu là Lâm Minh gặp được chỉ là hai ba con mèo nhỏ, căn bản không nhìn ra có gì khó giải quyết.
- Đây không tính là gì.
- Chúng cũng quá yếu, hung thú đại hoang này không cường đại sao?
Trong lòng Độc Vũ Yêu Vương mắng to, đến chỗ Lâm Minh thì một yếu hơn một.
Nhưng mà cuối cùng tới phiên Lâm Minh thì gặp được một đại gia hỏa.
Nó cũng là con rắn mối khổng lồ, nhưng mà không phải một sừng, mà là sừng tam giác, hình thể còn lớn hơn con thằn lằn một sừng mà Độc Vũ Yêu Vương tiêu diệt, toàn thân đen kịt, trên đầu che kín đốm đỏ, trong miệng phun khói.
Cảm thụ được khí tức khổng lồ của con thằn lằn, không cần hoài nghi cũng biết nó mạnh hơn con lúc trước.
- Ha ha, thằn lằn này không tệ, Lâm huynh, ngươi nên ra tay đối phó nó, có lẽ không khó a?
Độc Vũ Yêu Vương chế nhạo nhìn qua Lâm Minh, khóe miệng cười nghiền ngẫm, chờ xem Lâm Minh kinh ngạc.
Lâm Minh nhẹ nhàng cười cười, đi ra phía trước.
- Lâm Lan Kiếm! Ngươi trong ba hô hấp không đánh chết nó thì quá tốn sức đấy.
Tiểu Ma Tiên ở phía sau ồn ào, nàng thập phần rõ ràng thực lực của Lâm Minh.
Nhưng mà nàng ồn ào làm cho Độc Vũ Yêu Vương nhướng mày, hắn lúc ấy đối phó con thằn lằn một sừng chỉ dùng năm hô hấp, mà con thằn lằn trước mặt còn mạnh hơn nữa, nói Lâm Lan Kiếm có thể giải quyết trong ba hô hấp thì hắn không tin.
Lâm Minh nhìn Tiểu Ma Tiên cười cười, đi qua con rắn mối, hắn chân nguyên truyền âm nói:
- Hồn Bạch, trước kia ngươi nói đối phó con thằn lằn này không tốn sức?
- Đương nhiên, con thằn lằn phần bụng có một nhược điểm, bình thường nó nằm sấp bất động che dấu nhược điểm, mà công kích con mồi thì nhược điểm sẽ lộ ra.
- Hiểu.
Lâm Minh căn bản không cần Hồn Bạch vạch nhược điểm ở nơi nào, cảm giác quét qua, lập tức cảm thấy phần bụng của nó có một điểm không bình thường, chính là chỗ đó.
Rống!
Con thằn lằn khổng lồ gào thét một tiếng, nhào qua phía Lâm Minh, Lâm Minh không cầm Phượng Huyết Thương ra, thân ảnh lóe lên, vận chuyển không gian pháp tắc đánh vào phần bụng của con rắn mối, thò tay nhấn một cái, chỉ nghe tiếng vang răng rắc nhỏ vang lên, con thằn lằn này giống như bị sét đánh, thân thể bay thẳng lên, đụng nát một đống cự thạch, thân thể cực lớn nhào xuống đất.
Tứ chi của nó không ngừng co rút, chỉ chốc lát sau sinh cơ không còn.
- Cái ... Cái gì!
Độc Vũ Yêu Vương tròng mắt như rớt ra ngoài, Tiểu Ma Tiên cũng trợn to đôi mắt to tron nháy mấy cái, dường như không thể tin.
Nàng trước kia nói giải quyết trong ba hô hấp là từ nhận thức thực lực của Lâm Minh, Lâm Minh thực sự trong ba hô hấp giải quyết chiến đấu thì nàng cũng sẽ không giật mình, nhưng mà vừa rồi không biết Lâm Minh dùng chiêu gì, chỉ là một lần thuấn di tiện tay nhấn một cái là giải quyết chiến đấu, thần lằn khổng lồ lại chết đi.
Đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi, Tiểu Ma Tiên tự tin có thể nhẹ nhõm đánh chết con thằn lằn khổng lồ này, nhưng tuyệt đối không có bản lĩnh một chưởng đánh chết nó, đối với con quái vật khổng lồ này, cánh tay nhân loại chẳng khác gì con muỗi.
- Ngươi làm sao được?
Độc Vũ Yêu Vương nuốt nước miếng một cái, nhịn không được hỏi.
Lâm Minh hời hợt nói ra:
- Con thằn này này có nhược điểm, bụng của nó nối thẳng tới yêu hạch, chỉ cần ấn vào và dùng chân nguyên rót vào trong đó, trực tiếp phá nội hạch là giết nó ngay.
- Cái này...
Độc Vũ Yêu Vương há hốc mồm, im lặng, hắn đại chiến lúc trước thật vất vả mới giết chết một con thằn lằn, hiện tại thì biết rõ có nhược điểm đụng một cái sẽ chết, chuyện này làm cho hắn có cảm giác bị đùa nghịch.
Hắn hổn hển nói ra:
- Ngươi sớm đã biết rõ vì cái gì không nói sớm?
Lâm Minh nhún nhún vai nói:
- Ngươi không nói sớm chính mình không biết, ta làm sao mà biết được, ngươi cũng không có hỏi ta.
Một câu làm Độc Vũ Yêu Vương câm miệng.
Tiểu tử này! Độc Vũ Yêu Vương muốn nhìn thực lực của Lâm Minh, không nghĩ tới Lâm Minh mưu lợi nhẹ nhõm đánh chết con thằn lằn, căn bản không thể thấy gì cả.
- Ngươi là võ giả bản thổ của Tu La Lộ a!
Độc Vũ Yêu Vương xem Lâm Minh trở thành võ giả sinh trưởng trong Tu La Lộ, kể từ đó Lâm Minh hiểu nhược điểm của thằn lằn cũng không kỳ quái.
Lâm Minh từ chối cho ý kiến, đã có ý định giấu diếm thân phận, tùy tiện hắn nói là được.
- Tiểu tử này, không nghĩ tới còn chiêu này, có thể mưu lợi vượt qua.
Độc Vũ Yêu Vương thầm suy nghĩ, mà nói này đã tới Tuyệt Bích Nhai.
Lâm Minh nghe tên này thì giật mình, con ác thú trong truyền thuyết có năng lực thôn phệ còn hơn cả Kim Sí Đại Bằng, luận năng lực chiến đấu kém hơn tứ thần thú một chút, nhưng dù sao cũng là thần thú hàng thật giá thật, có huyết mạch vương tộc, được xưng có thể nuốt một đại thế giới, loại sinh vật này trong cơ thể tự thành càn khôn, thực lực không thể phỏng đoán.
- Tiểu Ma Tiên quả nhiên là thiên chi kiêu nữ được hai thế lực xem trọng, thậm chí có thần thú làm khế ước thú, đa số Thiên tôn còn không có cơ hội này.
Trong ấn tượng của Lâm Minh thì có Ma Thủy Thiên tôn là Thiên tôn đỉnh phong mới có thể có được thần thú làm khế ước thú, dù sao thần thú quá mức cao ngạo, vốn không muốn khuất phục chủng tộc khác, muốn thần thú đi theo trước tiên phải được nó tán thành đã.
Nhìn thấy Lâm Minh hiển nhiên biết rõ thần thú là cái gì, Độc Vũ Yêu Vương mỉm cười, hắn nói tới đây cũng là vì nhìn Lâm Minh chấn động, làm cho hắn hiểu được Tiểu Ma Tiên.
Tiểu Ma Tiên yêu thương thu hồi túi đại linh thú, hiển nhiên đối với Đại Hoàng phi thường ưa thích.
- Ha ha, Tiểu sư muội, thực lực ngươi càng ngày càng mạnh, đối phó hung thú thái cổ thì cử trọng nhược khinh, còn có tiểu gia hỏa cũng càng ngày càng tham ăn, con ác thú thần thú này ăn càng nhiều thì càng lớn nhanh, nó đi theo sư muội thì ngày sau tất nhiên có thể thôn phệ càng nhiều hung thú, một khi nó lớn lên sẽ là trợ thủ đắc lực của sư muội!
Độc Vũ Yêu Vương cũng phi thường hâm mộ, Tiểu Ma Tiên có khế ước thú thì cũng không có đãi ngộ như vậy. Nhưng mà nghĩ tới Tiểu Ma Tiên ngày sau liền là của mình thì hắn thoải mái.
Đối với Độc Vũ Yêu Vương tâng bốc, Tiểu Ma Tiên hiển nhiên cực kỳ hưởng thụ, nàng cười hì hì vui vẻ.
Tiểu Ma Tiên khác với Băng Mộng, Băng Mộng là cự người ngoài ngàn dặm, thực tế khác phái thì nàng rất ít tiếp xúc, kể cả đối với Lâm Minh cũng thế.
Mà Tiểu Ma Tiên thì không phản cảm với khác phái, nàng giống như trẻ con vậy. Đối với chuyện nam nữ căn bản không có khái niệm gì, đối với nàng thấy nhiều người theo đuổi, nàng cũng không cảm thấy phiền chán, ngược lại cảm thấy thú vị.
Thậm chí nàng còn làm ra đủ loại trì đùa dai, Độc Vũ Yêu Vương có khi cũng bị trúng chiêu, cho nên hắn thường thường càng yêu thương không ít.
Mấy người tiếp tục đi tới và mười dặm lại gặp hung thú.
Lần này xuất hiện là một con thằn lằn một sừng, khí tức cũng cường đại hơn.
Tiểu Ma Tiên muốn ra tay nhưng mà bị Độc Vũ Yêu Vương cản lại.
- Tiểu sư muội, chúng ta bây giờ cách Tuyệt Bích Nhai mấy trăm dặm, lịch lãm rèn luyện là chuyện của mọi người, mỗi người đều có phần. Nếu mỗi lần đều là ngươi ra tay, chúng ta cũng không có cơ hội, không bằng chúng ta thay nhau ra tay nhé?
Tiểu Ma Tiên kinh ngạc nhìn qua Độc Vũ Yêu Vương, ra tay thế nào thì nàng không có ý kiến, mà Lâm Minh khẽ động. Hắn biết rõ Độc Vũ Yêu Vương làm như vậy hoặc là thăm dò chính mình, hoặc là mình làm cho hắn khó chịu, hoặc là cả hai đều có.
Đối với tâm tư của Độc Vũ Yêu Vương thì Lâm Minh cũng mặc kệ.
Một trận chiến này thằn lằn một sừng do Độc Vũ Yêu Vương một người đối phó, Độc Vũ Yêu Vương xác thực rát được. Thực lực của hắn tuy không bằng Tiểu Ma Tiên, nhưng mà có thể khinh thường võ giả cùng giai, một chiêu yêu huyết sôi trào đánh con thằn lằn lật bụng trên đất, rồi sau đó liên tục ra tay phá vỡ lân giáp phòng ngự của nó. Đánh nó thổ huyết mà chết.
Cả quá trình chiến đấu chỉ diễn ra trong năm hô hấp, Độc Vũ Yêu Vương ra tay ba chiêu và thằn lằn một sừng công kích một lần, oanh nát một tòa núi nhỏ, quét ngã mấy chục cây đại thụ che trời. Tràng diện chiến đấu rất đồ sộ.
- Ha ha thằn lằn thực lực cũng không tệ lắm, một trận chiến này đánh thật thống khoái.
Độc Vũ Yêu Vương vỗ vỗ tay, thập phần tùy ý nói ra, ngữ khí nhẹ nhõm.
Hắn vung tay lên, dùng tu di giới thu hồi thi thể thằn lằn một sừng, nói muốn lưu làm bữa tối cho Đại Hoàng.
Nhưng mà trong tu di giới Hồn Bạch nhìn thấy Độc Vũ Yêu Vương đường hoàng như thế, lại kinh thường nói ra:
- Đúng là loại ngu xuẩn, chiến một con thằn lằn một sừng mà phí sức như vậy.
- Ah?
Trong nội tâm Lâm Minh khẽ động, truyền âm cho Hồn Bạch:
- Nói như thế nào?
Hồn Bạch vẫn chưa trả lời, Độc Vũ Yêu Vương nhìn qua Lâm Minh, khóe miệng nhuếch lên.
- Lâm huynh, tiếp theo tới ngươi.
Trong nội tâm Lâm Minh cười cười, Độc Vũ Yêu Vương quả nhiên là muốn thử dò xét hắn, đối với thăm dò này hắn không sao cả.
Ba người tiếp tục đi về phía trước, nhưng mà làm cho Độc Vũ Yêu Vương khó chịu là Lâm Minh gặp được chỉ là hai ba con mèo nhỏ, căn bản không nhìn ra có gì khó giải quyết.
- Đây không tính là gì.
- Chúng cũng quá yếu, hung thú đại hoang này không cường đại sao?
Trong lòng Độc Vũ Yêu Vương mắng to, đến chỗ Lâm Minh thì một yếu hơn một.
Nhưng mà cuối cùng tới phiên Lâm Minh thì gặp được một đại gia hỏa.
Nó cũng là con rắn mối khổng lồ, nhưng mà không phải một sừng, mà là sừng tam giác, hình thể còn lớn hơn con thằn lằn một sừng mà Độc Vũ Yêu Vương tiêu diệt, toàn thân đen kịt, trên đầu che kín đốm đỏ, trong miệng phun khói.
Cảm thụ được khí tức khổng lồ của con thằn lằn, không cần hoài nghi cũng biết nó mạnh hơn con lúc trước.
- Ha ha, thằn lằn này không tệ, Lâm huynh, ngươi nên ra tay đối phó nó, có lẽ không khó a?
Độc Vũ Yêu Vương chế nhạo nhìn qua Lâm Minh, khóe miệng cười nghiền ngẫm, chờ xem Lâm Minh kinh ngạc.
Lâm Minh nhẹ nhàng cười cười, đi ra phía trước.
- Lâm Lan Kiếm! Ngươi trong ba hô hấp không đánh chết nó thì quá tốn sức đấy.
Tiểu Ma Tiên ở phía sau ồn ào, nàng thập phần rõ ràng thực lực của Lâm Minh.
Nhưng mà nàng ồn ào làm cho Độc Vũ Yêu Vương nhướng mày, hắn lúc ấy đối phó con thằn lằn một sừng chỉ dùng năm hô hấp, mà con thằn lằn trước mặt còn mạnh hơn nữa, nói Lâm Lan Kiếm có thể giải quyết trong ba hô hấp thì hắn không tin.
Lâm Minh nhìn Tiểu Ma Tiên cười cười, đi qua con rắn mối, hắn chân nguyên truyền âm nói:
- Hồn Bạch, trước kia ngươi nói đối phó con thằn lằn này không tốn sức?
- Đương nhiên, con thằn lằn phần bụng có một nhược điểm, bình thường nó nằm sấp bất động che dấu nhược điểm, mà công kích con mồi thì nhược điểm sẽ lộ ra.
- Hiểu.
Lâm Minh căn bản không cần Hồn Bạch vạch nhược điểm ở nơi nào, cảm giác quét qua, lập tức cảm thấy phần bụng của nó có một điểm không bình thường, chính là chỗ đó.
Rống!
Con thằn lằn khổng lồ gào thét một tiếng, nhào qua phía Lâm Minh, Lâm Minh không cầm Phượng Huyết Thương ra, thân ảnh lóe lên, vận chuyển không gian pháp tắc đánh vào phần bụng của con rắn mối, thò tay nhấn một cái, chỉ nghe tiếng vang răng rắc nhỏ vang lên, con thằn lằn này giống như bị sét đánh, thân thể bay thẳng lên, đụng nát một đống cự thạch, thân thể cực lớn nhào xuống đất.
Tứ chi của nó không ngừng co rút, chỉ chốc lát sau sinh cơ không còn.
- Cái ... Cái gì!
Độc Vũ Yêu Vương tròng mắt như rớt ra ngoài, Tiểu Ma Tiên cũng trợn to đôi mắt to tron nháy mấy cái, dường như không thể tin.
Nàng trước kia nói giải quyết trong ba hô hấp là từ nhận thức thực lực của Lâm Minh, Lâm Minh thực sự trong ba hô hấp giải quyết chiến đấu thì nàng cũng sẽ không giật mình, nhưng mà vừa rồi không biết Lâm Minh dùng chiêu gì, chỉ là một lần thuấn di tiện tay nhấn một cái là giải quyết chiến đấu, thần lằn khổng lồ lại chết đi.
Đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi, Tiểu Ma Tiên tự tin có thể nhẹ nhõm đánh chết con thằn lằn khổng lồ này, nhưng tuyệt đối không có bản lĩnh một chưởng đánh chết nó, đối với con quái vật khổng lồ này, cánh tay nhân loại chẳng khác gì con muỗi.
- Ngươi làm sao được?
Độc Vũ Yêu Vương nuốt nước miếng một cái, nhịn không được hỏi.
Lâm Minh hời hợt nói ra:
- Con thằn này này có nhược điểm, bụng của nó nối thẳng tới yêu hạch, chỉ cần ấn vào và dùng chân nguyên rót vào trong đó, trực tiếp phá nội hạch là giết nó ngay.
- Cái này...
Độc Vũ Yêu Vương há hốc mồm, im lặng, hắn đại chiến lúc trước thật vất vả mới giết chết một con thằn lằn, hiện tại thì biết rõ có nhược điểm đụng một cái sẽ chết, chuyện này làm cho hắn có cảm giác bị đùa nghịch.
Hắn hổn hển nói ra:
- Ngươi sớm đã biết rõ vì cái gì không nói sớm?
Lâm Minh nhún nhún vai nói:
- Ngươi không nói sớm chính mình không biết, ta làm sao mà biết được, ngươi cũng không có hỏi ta.
Một câu làm Độc Vũ Yêu Vương câm miệng.
Tiểu tử này! Độc Vũ Yêu Vương muốn nhìn thực lực của Lâm Minh, không nghĩ tới Lâm Minh mưu lợi nhẹ nhõm đánh chết con thằn lằn, căn bản không thể thấy gì cả.
- Ngươi là võ giả bản thổ của Tu La Lộ a!
Độc Vũ Yêu Vương xem Lâm Minh trở thành võ giả sinh trưởng trong Tu La Lộ, kể từ đó Lâm Minh hiểu nhược điểm của thằn lằn cũng không kỳ quái.
Lâm Minh từ chối cho ý kiến, đã có ý định giấu diếm thân phận, tùy tiện hắn nói là được.
- Tiểu tử này, không nghĩ tới còn chiêu này, có thể mưu lợi vượt qua.
Độc Vũ Yêu Vương thầm suy nghĩ, mà nói này đã tới Tuyệt Bích Nhai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.