Chương 1477: Tách ra.
Tàm Kiếm Lý Ngưu
15/07/2015
Cho dù thực lực của Lâm Minh có mạnh mẽ, cũng không ai thấy mừng, nhất là Độc Vũ yêu vương thì càng them phẫn nộ.
- Quay về thì chết nhanh hơn? Sao ngươi có thể nói lung tung thế chứ? Nếu không phải vì ngươi, sao ta phải đi vào địa phương quái quỷ này, nếu như ngươi muốn chịu chết thì tự mình ở lại, chúng ta quay về.
Độc Vũ yêu vương tức giận nói, hắn không thể nào nhịn được Lâm Minh nữa. Những kẻ khác cũng cảm thấy bất mãn với lời nói của Lâm Minh, bởi thực lực hắn mạnh đúng là không sai, nhưng hắn tuyệt đối không thể hiểu được Táng Thần Lĩnh, sao có thể so được với bọn hắn chứ, đương nhiên không có kinh nghiệm thì làm sao bằng được Chu bàn tử, những lời này của hắn thực là không có chút căn cứ nào hết.
Long Vân trầm ngâm một chốc rồi lên tiếng;
- Lâm huynh nói là chúng ta quay về sẽ chết nhanh hơn, đó là do đâu chứ?
Lâm Minh trả lời:
- Ở lối vào, sẽ có kẻ chặn chúng ta lại, thậmc chí có thể là Giới Vương cường giả nữa.
- Hả?
Những lời Lâm Minh vừa nói thực sự khiến cho mọi người cảm thấy rùng mình không thôi. Bởi Chu bàn tử từng nói qua, cửa vào nội lĩnh cũng chỉ có một, nói các khác, bọn hắn chỉ có thể đi qua một lối mà ra, nếu có người muốn mai phục thì quá ư là đơn giản rồi.
- Làm sao có chuyện Giới Vương cường giả đuổi giết chúng ta chứ, ngươi nghĩ nhiều rồi!
Đám võ giả có rất nhiều người không tin được bởi bọn hắn căn bản không đáng để Giới Vương đuổi giết.
Mà Long Vân đột nhiên nhớ tới cài gì, quay về phía Chu bàn tử nói.
- Chu chân nhân, lúc trước ngươi có nói qua có người nguyền rủa chúng ta mới khiến cho lực trường của ngươi bị phá hủy?
Chu bàn tử gật đầu:
- Loại thủ pháp này hẳn là do huynh đệ Tri Chu gây ra, bên trong Táng Thần Lĩnh cũng chỉ có bọn hấn am hiểu nhất nguyền rủa.
- Bọn hắn vì sao lại phải làm thế? Phải chăng có cừu oán với ngươi? Hay chỉ là vì giết người cướp của? Chúng ta đến giờ còn chưa tìm được nơi chon giâu Táng Thần Thạch mà.
- Không có thù!
Chu bàn tử lắc đầu.
- Chúng ta bình thường nước sông không phạm nước giếng!
- Vậy thì thật là kỳ quái a…
Long Vân cảm thấy không thể hiểu nổi.
- Có lẽ bọn hắn chỉ là do người khác thuê tới mà thôi.
Đúng lúc này Lâm Minh lên tiếng.
- Người khác thuê sao?
Long Nha giật mình, nhìn Lâm Minh.
- Dường như ngươi biết khá nhiều nội tình bên trong nhỉ…
Cẩn thận nghĩ lại thì Lâm Minh tựa như không có chút ngoài ý muốn nào với việc bị ám sát này, mà bọn hắn mới nói tới việc đi về thì hắn đã đưa ra kết luận ngay. Kẻ trở về phải chết, mà còn biết được cả thực lực kẻ đuổi giết, nếu như thế thì một câu có Giới Vương cường giả chặn giết kia cũng không phải là phỏng đoán, mà là sự thật rồi!
Nói như vậy thì tính huống vô cùng không xong rồi!
- Ngươi chẳng lẽ biết được kẻ nào đuổi giết chúng ta?
Long Vân tư duy nhanh lẹ, chỉ hỏi một câu mà gần như sắp chạm tới sự thực.
Tất cả mọi người đều nhìn Lâm Minh, chờ đợi một câu trả lời từ hắn.
Lâm Minh hơi trầm mặc, ngừng lại một chút rồi nói:
- Nếu như không có gì ngoài ý muốn thì bọn họ hẳn là tới vì ta.
- Cái gì?
Nghe những gì Lâm Minh vừa nói thì Long Vân, Chu bàn tử còn giữ được bình tĩnh, còn những người khác thì triệt để phát cuồng. Nhất là Độc Vũ yêu vương, phẫn nộ tới cực điểm luôn.
Hắn đột nhiên bước lên một bước, đưa tay bắt lấy cổ áo của Lâm Minh:
- Hóa ra là ngươi hại chúng ta bị tới nông nỗi này, con mẹ nó ngươi đừng có để cái đám đó dọa chúng ta! Ta có thù oán gì với ngươi mà ngươi lại hại ta như vậy!
Độc Vũ yêu vương tâm tình kích động, tựa như chỉ muốn đọng thủ, nhưng lúc này hắn lại cảm nhận được một cỗ sát ý mãnh liệt từ trên người Lâm Minh truyền lại.
Sát cơ đáng sợ, tập trung lên người hắn khiến cho hắn cảm giác tựa như chui vào trong hầm băng vậy, tựa như chỉ một khắc sau hắn sẽ phải chết.
Độc Vũ yêu vương cảm giác như bản thân đang bị một con rắn độc nhìn chằm chằm vào, sắc mặt hắn khẽ đổi, chỉ hung dữ nhìn Lâm Minh rồi liếm liếm môi:
- Không bằng chúng ta cùng rat ay chế ngự hắn, sau đó đem tới cho cừu nhân của hắn, như vậy thì chúng ta sẽ được bình an vô sự!
Độc Vũ yêu vương nói ra những lời này thì cảm nhận ngay được một sự khoái ý khi trả thù, bởi Lâm Minh lúc này không nghi ngờ gì nữa sẽ trở thành cái bia ngắm của mọi người.
Hắn cảm thấy Lâm Minh rất ngu, bởi chuyện này nếu hắn không nói ra thì cũng không ai biết được, thế như hắn lại cứ không muốn để cho người khác bị liên lụy cùng mình,
- Nếu như các ngươi muốn như thế thì cũng ta cũng phụng bồi.
Thanh âm lạnh lùng của Lâm Minh vang lên, ánh mắt nhìn Độc Vũ yêu vương càng them nồng đậm sát cơ.
- Tỉnh táo chút đi!
Chu bàn tử lên tiếng, bởi đám võ giả lúc này rất ít người có thể tỉnh táo được, bởi theo như những gì Chu bàn tử mới nói thì bọn họ cho dù có trở về thì cũng phải chết đi một số người.
- Lúc này rồi thì bình tĩnh thế nào được, chúng ta đây là đang bị Giới Vương truy giết!
Giới Vương cho dù ở nơi nào trên thế giới này thì cũng không phải là rau cải trắng, có thể uy phong một phương.
- Chúng ta chỉ cần không xuất hiện cùng với hắn một chỗ là được, chúng ta đi một mình thì hẳn sẽ không bị công kích.
Có võ giả khác đề nghị.
- Nói không sai, chúng ta cũng không so việc hắn mang tai họa tới là hết lòng rồi, nếu mang theo hắn nữa thì chúng ta sớm muộn cũng phải chôn cùng thôi.
Mọi người rất nhanh liền có chung một quan điểm, nghe đám người này nói thì vẻ tươi cười trên mặt Độc Vũ yêu vương càng them nồng đậm, rốt cuộc cũng đã có cơ hội đưa Lâm Minh vào chỗ chết rồi.
Độc Vũ yêu vương cảm thấy nguy cơ tứ phía như này nếu như không có người dẫn đường chỉ lối, đây tuyệt đối là thập tử vô sinh, cho dù với thực lực cường đại như Lâm Minh thì cũng không ngoại lệ, chưa cần cường giả Giới Vương tới thì hắn cũng có thể ngã xuống.
Hắn đã sớm hận Lâm Minh, cho nên hiện giờ có cơ hội báo thù thì cảm thấy trong lòng thoải mái không thôi, để có cơ hội nỳ hắn thậm chí còn mong khi Lâm Minh bị cừu nhân đuổi giết thì bọn họ có bị liên lụy cũng đáng.
- Lâm huynh, ngươi dường như…
Long Vân nhìn về phía Lâm Minh.
- Chuyện này rõ ràng người có thể giấu đi mà, sao phải nói ra?
Lâm Minh đưa mắt nhìn Long Vân hỏi:
- Ta sao phải dấu chứ?
Long Vân ngẩn ngơ, cũng không biết nói gì/
- Tiểu tử này thực đúng là không biết sống chết, lại còn hại chúng ta ra nông nỗi này rồi còn lời lẽ khí khái quá!
Có người bất mãn nói, Lâm Minh chỉ cười lạnh, bởi ở Tu La đường, thực lực mạnh yếu mới là đạo lý, đừng nói là bị liên lụy, cho dù bị giết thì cũng phải chịu.
Mạnh được yếu thua, đây là pháp tắc cơ bản nhất, nếu như bây giờ người đang nói chuyện ngươi bị cường giả đuổi giêt,s cho dù đoạt đi toàn bộ đồ của hắn thì hắn cũng không dám nói nhảm gì hết, chỉ có cúi đầu xin tha thứ mà thôi.
Mà giờ chỉ là một tên đồng đội thì hắn không e ngại gì mà thóa mạ ngay.
- Cái này… Ngươi thây rồi đấy, ta cũng chỉ có thể nói xin lỗi mà thôi.
Chu bàn tử phẩy phẩy tay, ý tứ của hắn Lâm Minh cũng hiểu, hắn cũng tuân theo cách nhìn của đại đa số mọi người, bọn họ xác thực sẽ bị đuổi giết, Chu bàn tử cũng không cho rằng bản thân có thê thoát khỏi cường giả Giới Vương và huỳnh đệ Tri Chu truy đuổi mà còn sống được.
- Thật có lỗi,
Long Vân cũng đành lên tiếng, Long Nguyệt tựa như có chút không đành lòng, nhưng cũng chỉ có thể im lặng, bởi vứt bỏ đồng bạn cũng không phải là cách làm quang minh gì cho cam
Mà đúng lúc này, Tiểu Ma Tiên đột nhiên đi tới bên người Lâm Minh, vỗ nhẹ lên vai hắn một cái:
- Ha ha, ta nói nhân duyên của ngươi cực kém, giờ lại không có một ai chịu đi theo ngươi. Nếu không bản cô nương từ bi một chút thu lưu ngươi nhé?
Tiểu Ma Tiên nói ra những lời này thực làm cho người khác giật mình, không ngờ nàng ta lại nghĩa khí như vậy, Độc Vũ yêu vương đột nhiên nhảy ra kêu:
- Sư muội, ngươi nói hưu nói vượn gì thế? Ngươi muốn đi theo hắn? Hắn đã coi là người chết rồi, đi theo hắn thì chỉ có con đường chết mà thôi.
Độc Vũ yêu vương tức gần chết, hắn nói xong liền muốn lao tới nắm tay nàng thì bị nàng né qua một bên:
- Ta không hiểu sao ngươi vẫn còn cái tính dong dài thích lải nhải như vậy nhỉ, ngươi còn muốn quản ta hay sao?
- Sư muội, ngươi bị khống chế tâm trí hay sao? Ngươi phải hiểu rõ một điểm, đó là đi theo hắn hẳn là phải chết không ngờ đó!
Độc Vũ yêu vương muốn điên lên rồi, thật vất vả mới vứt đi cái tên Lâm Minh, thấy cừu nhân sắp chết, hắn cảm thấy cao hứng không thôi, tưởng tượng bản thân chỉ cần bình an ra ngoài, chung sống bên Tiểu Ma Tiên, từ hoạn nạn sinh ra tình cảm, cuối cùng có thể song túc song phi, nhưng giờ nàng ta lại muốn đi tìm chết với Lâm Minh!
Lâm Minh nao nao, nhìn Tiểu Ma Tiên hỏi:
- Ngươi tại sao lại muốn đi theo ta?
Tiểu Ma Tiên hẳn sẽ không biết bản thân có một quả ngọc giản khắc đường đi của Táng Thần Lĩnh này, dưới tình này, nàng mà từ bỏ đội ngũ đi thoe mình thì nào có khác gì là tự đi tìm cái chết, không thì cũng là cửu tử nhất sinh!
Tiểu Ma Tiên cười nhẹ:
- Ta là người không bao giờ muốn vứt bỏ đồng bạn huống chi ta còn nợ ngươi mấy cái mạng đó.
Lúc với vào nơi này thì Lâm Minh có cứu Tiểu Ma TIên, phần nhân tình này thì cho dù thế nào nàng cũng sẽ không vứt bỏ hắn, làm ra cái loại chuyện vong ân phụ nghĩa.
- Đi theo ta. Ngươi không sợ chết?
Lâm Minh nhìn Tiểu Ma Tiên mà khóe miệng nở nụ cười.
Hắn không thể không thừa nhận, lúc sinh tử thời điểm lại có người nguyện ý đi theo mình, thực sự khiến cho hắn cảm động vô cùng.
- Ha ha, bản cô nương sẽ chế sao? Nói đùa hả! Bản cô nương tương lai còn phải thành Chân Thần, sao có thể ngã xuống ở một cái nơi bé nhỏ như này?
Tiểu Ma Tiên tùy tiện nói ra, Lâm Minh nghe thì không thấy có điều gì lạ, nhưng những người khác, kể cả Chu bàn tử hay huynh muội Long Tộc thì thiếu chút nữa chết nghẹn.
Thành Chân Thần?
Rất nhiều kẻ có mục tiêu thành Thiên Tôn làm bọn họ thấy hoang đường rồi, bây giờ nghe tới cái câu thành tựu Chân Thần thì đúng là khó tưởng.
Tiểu cô nương này điên rồi a…
Đây là ý niêm đầu tiên trong đầu mọi nguoi, nhưng nghĩ tới việc nàng ta có thể dùng u linh thân pháp để đi qua cửa nội lĩnh thì bon hắn không thể nói gì nữa rồi. Nếu như mọi thứ của nàng đều mạnh như thân pháp thì có lẽ nàng ta khả năng đã thành tựu Chân Thần rôi!
Đây quả thực là một tuyệt thế thiên tài không thể lý giải!
- Sư muội!
Độc Vũ yêu vương cũng không thể nào hình dung ra được sự phiền muộn của bản than lúc này, bởi hắn hiểu, một khi Tiểu Ma Tiên làm ra quyết định gì thì cũng không ai sửa được, cho dù là Ma Thủy Thiên Tôn cũng không ngoại lệ. Mà hắn ở trong lòng nàng thì một tí ti cũng không có, cho nên muốn thay đổi quyết định của Tiểu Ma Tiên thì đúng là nằm mơ nói mộng mà.
- Đừng nói lời thừa, ta thấy hẳn là ngươi cũng không có ý muốn đi cùng, cho nên tạm biệt, hy vọng sau này khi ta ra ngoài được thì sẽ thấy ngươi còn sống.
Tiểu Ma TIên cười khanh khách, sau đó nàng tựa như không muốn đi vùng đất hoang vu cửu tử nhất sinh kia mà chỉ muốn rong chơi ở nơi này mà thôi
Độc Vũ yêu vương nắm chặt nắm đấm, móng tay đâm sâu vào trong thịt, bởi hắn không có khả năng đi theo Tiểu Ma TIên, hắn tuy có nghĩ tới nàng, thế nhưng khi nghĩ tiếp tới việc bản thân chết một cách không minh bạch thì, đối với hắn tính mệnh mới là thứ trân quý nhất, vượt qua tất thảy những thứ khác.
Đội ngũ cuối cùng xác định xong, Lâm Minh với Tiểu Ma Tiên đi cùng nhau, còn những người khác cùng một đội.
Mà đúng lúc này thì ở trên thảo nguyên mà mọi người đang đứng bỗng nổi lên một trận gió thơm, cánh hoa xinh đẹp tùy ý bay múa, tựa như tiên cảnh, thực khiến cho người khác thích ý, chỉ là cảm nhận được cỗ gió xuân này thì, Chu bàn tử đột nhiên tái mặt kêu lên.
- Hỏng rồi... hỏng rồi!
- Quay về thì chết nhanh hơn? Sao ngươi có thể nói lung tung thế chứ? Nếu không phải vì ngươi, sao ta phải đi vào địa phương quái quỷ này, nếu như ngươi muốn chịu chết thì tự mình ở lại, chúng ta quay về.
Độc Vũ yêu vương tức giận nói, hắn không thể nào nhịn được Lâm Minh nữa. Những kẻ khác cũng cảm thấy bất mãn với lời nói của Lâm Minh, bởi thực lực hắn mạnh đúng là không sai, nhưng hắn tuyệt đối không thể hiểu được Táng Thần Lĩnh, sao có thể so được với bọn hắn chứ, đương nhiên không có kinh nghiệm thì làm sao bằng được Chu bàn tử, những lời này của hắn thực là không có chút căn cứ nào hết.
Long Vân trầm ngâm một chốc rồi lên tiếng;
- Lâm huynh nói là chúng ta quay về sẽ chết nhanh hơn, đó là do đâu chứ?
Lâm Minh trả lời:
- Ở lối vào, sẽ có kẻ chặn chúng ta lại, thậmc chí có thể là Giới Vương cường giả nữa.
- Hả?
Những lời Lâm Minh vừa nói thực sự khiến cho mọi người cảm thấy rùng mình không thôi. Bởi Chu bàn tử từng nói qua, cửa vào nội lĩnh cũng chỉ có một, nói các khác, bọn hắn chỉ có thể đi qua một lối mà ra, nếu có người muốn mai phục thì quá ư là đơn giản rồi.
- Làm sao có chuyện Giới Vương cường giả đuổi giết chúng ta chứ, ngươi nghĩ nhiều rồi!
Đám võ giả có rất nhiều người không tin được bởi bọn hắn căn bản không đáng để Giới Vương đuổi giết.
Mà Long Vân đột nhiên nhớ tới cài gì, quay về phía Chu bàn tử nói.
- Chu chân nhân, lúc trước ngươi có nói qua có người nguyền rủa chúng ta mới khiến cho lực trường của ngươi bị phá hủy?
Chu bàn tử gật đầu:
- Loại thủ pháp này hẳn là do huynh đệ Tri Chu gây ra, bên trong Táng Thần Lĩnh cũng chỉ có bọn hấn am hiểu nhất nguyền rủa.
- Bọn hắn vì sao lại phải làm thế? Phải chăng có cừu oán với ngươi? Hay chỉ là vì giết người cướp của? Chúng ta đến giờ còn chưa tìm được nơi chon giâu Táng Thần Thạch mà.
- Không có thù!
Chu bàn tử lắc đầu.
- Chúng ta bình thường nước sông không phạm nước giếng!
- Vậy thì thật là kỳ quái a…
Long Vân cảm thấy không thể hiểu nổi.
- Có lẽ bọn hắn chỉ là do người khác thuê tới mà thôi.
Đúng lúc này Lâm Minh lên tiếng.
- Người khác thuê sao?
Long Nha giật mình, nhìn Lâm Minh.
- Dường như ngươi biết khá nhiều nội tình bên trong nhỉ…
Cẩn thận nghĩ lại thì Lâm Minh tựa như không có chút ngoài ý muốn nào với việc bị ám sát này, mà bọn hắn mới nói tới việc đi về thì hắn đã đưa ra kết luận ngay. Kẻ trở về phải chết, mà còn biết được cả thực lực kẻ đuổi giết, nếu như thế thì một câu có Giới Vương cường giả chặn giết kia cũng không phải là phỏng đoán, mà là sự thật rồi!
Nói như vậy thì tính huống vô cùng không xong rồi!
- Ngươi chẳng lẽ biết được kẻ nào đuổi giết chúng ta?
Long Vân tư duy nhanh lẹ, chỉ hỏi một câu mà gần như sắp chạm tới sự thực.
Tất cả mọi người đều nhìn Lâm Minh, chờ đợi một câu trả lời từ hắn.
Lâm Minh hơi trầm mặc, ngừng lại một chút rồi nói:
- Nếu như không có gì ngoài ý muốn thì bọn họ hẳn là tới vì ta.
- Cái gì?
Nghe những gì Lâm Minh vừa nói thì Long Vân, Chu bàn tử còn giữ được bình tĩnh, còn những người khác thì triệt để phát cuồng. Nhất là Độc Vũ yêu vương, phẫn nộ tới cực điểm luôn.
Hắn đột nhiên bước lên một bước, đưa tay bắt lấy cổ áo của Lâm Minh:
- Hóa ra là ngươi hại chúng ta bị tới nông nỗi này, con mẹ nó ngươi đừng có để cái đám đó dọa chúng ta! Ta có thù oán gì với ngươi mà ngươi lại hại ta như vậy!
Độc Vũ yêu vương tâm tình kích động, tựa như chỉ muốn đọng thủ, nhưng lúc này hắn lại cảm nhận được một cỗ sát ý mãnh liệt từ trên người Lâm Minh truyền lại.
Sát cơ đáng sợ, tập trung lên người hắn khiến cho hắn cảm giác tựa như chui vào trong hầm băng vậy, tựa như chỉ một khắc sau hắn sẽ phải chết.
Độc Vũ yêu vương cảm giác như bản thân đang bị một con rắn độc nhìn chằm chằm vào, sắc mặt hắn khẽ đổi, chỉ hung dữ nhìn Lâm Minh rồi liếm liếm môi:
- Không bằng chúng ta cùng rat ay chế ngự hắn, sau đó đem tới cho cừu nhân của hắn, như vậy thì chúng ta sẽ được bình an vô sự!
Độc Vũ yêu vương nói ra những lời này thì cảm nhận ngay được một sự khoái ý khi trả thù, bởi Lâm Minh lúc này không nghi ngờ gì nữa sẽ trở thành cái bia ngắm của mọi người.
Hắn cảm thấy Lâm Minh rất ngu, bởi chuyện này nếu hắn không nói ra thì cũng không ai biết được, thế như hắn lại cứ không muốn để cho người khác bị liên lụy cùng mình,
- Nếu như các ngươi muốn như thế thì cũng ta cũng phụng bồi.
Thanh âm lạnh lùng của Lâm Minh vang lên, ánh mắt nhìn Độc Vũ yêu vương càng them nồng đậm sát cơ.
- Tỉnh táo chút đi!
Chu bàn tử lên tiếng, bởi đám võ giả lúc này rất ít người có thể tỉnh táo được, bởi theo như những gì Chu bàn tử mới nói thì bọn họ cho dù có trở về thì cũng phải chết đi một số người.
- Lúc này rồi thì bình tĩnh thế nào được, chúng ta đây là đang bị Giới Vương truy giết!
Giới Vương cho dù ở nơi nào trên thế giới này thì cũng không phải là rau cải trắng, có thể uy phong một phương.
- Chúng ta chỉ cần không xuất hiện cùng với hắn một chỗ là được, chúng ta đi một mình thì hẳn sẽ không bị công kích.
Có võ giả khác đề nghị.
- Nói không sai, chúng ta cũng không so việc hắn mang tai họa tới là hết lòng rồi, nếu mang theo hắn nữa thì chúng ta sớm muộn cũng phải chôn cùng thôi.
Mọi người rất nhanh liền có chung một quan điểm, nghe đám người này nói thì vẻ tươi cười trên mặt Độc Vũ yêu vương càng them nồng đậm, rốt cuộc cũng đã có cơ hội đưa Lâm Minh vào chỗ chết rồi.
Độc Vũ yêu vương cảm thấy nguy cơ tứ phía như này nếu như không có người dẫn đường chỉ lối, đây tuyệt đối là thập tử vô sinh, cho dù với thực lực cường đại như Lâm Minh thì cũng không ngoại lệ, chưa cần cường giả Giới Vương tới thì hắn cũng có thể ngã xuống.
Hắn đã sớm hận Lâm Minh, cho nên hiện giờ có cơ hội báo thù thì cảm thấy trong lòng thoải mái không thôi, để có cơ hội nỳ hắn thậm chí còn mong khi Lâm Minh bị cừu nhân đuổi giết thì bọn họ có bị liên lụy cũng đáng.
- Lâm huynh, ngươi dường như…
Long Vân nhìn về phía Lâm Minh.
- Chuyện này rõ ràng người có thể giấu đi mà, sao phải nói ra?
Lâm Minh đưa mắt nhìn Long Vân hỏi:
- Ta sao phải dấu chứ?
Long Vân ngẩn ngơ, cũng không biết nói gì/
- Tiểu tử này thực đúng là không biết sống chết, lại còn hại chúng ta ra nông nỗi này rồi còn lời lẽ khí khái quá!
Có người bất mãn nói, Lâm Minh chỉ cười lạnh, bởi ở Tu La đường, thực lực mạnh yếu mới là đạo lý, đừng nói là bị liên lụy, cho dù bị giết thì cũng phải chịu.
Mạnh được yếu thua, đây là pháp tắc cơ bản nhất, nếu như bây giờ người đang nói chuyện ngươi bị cường giả đuổi giêt,s cho dù đoạt đi toàn bộ đồ của hắn thì hắn cũng không dám nói nhảm gì hết, chỉ có cúi đầu xin tha thứ mà thôi.
Mà giờ chỉ là một tên đồng đội thì hắn không e ngại gì mà thóa mạ ngay.
- Cái này… Ngươi thây rồi đấy, ta cũng chỉ có thể nói xin lỗi mà thôi.
Chu bàn tử phẩy phẩy tay, ý tứ của hắn Lâm Minh cũng hiểu, hắn cũng tuân theo cách nhìn của đại đa số mọi người, bọn họ xác thực sẽ bị đuổi giết, Chu bàn tử cũng không cho rằng bản thân có thê thoát khỏi cường giả Giới Vương và huỳnh đệ Tri Chu truy đuổi mà còn sống được.
- Thật có lỗi,
Long Vân cũng đành lên tiếng, Long Nguyệt tựa như có chút không đành lòng, nhưng cũng chỉ có thể im lặng, bởi vứt bỏ đồng bạn cũng không phải là cách làm quang minh gì cho cam
Mà đúng lúc này, Tiểu Ma Tiên đột nhiên đi tới bên người Lâm Minh, vỗ nhẹ lên vai hắn một cái:
- Ha ha, ta nói nhân duyên của ngươi cực kém, giờ lại không có một ai chịu đi theo ngươi. Nếu không bản cô nương từ bi một chút thu lưu ngươi nhé?
Tiểu Ma Tiên nói ra những lời này thực làm cho người khác giật mình, không ngờ nàng ta lại nghĩa khí như vậy, Độc Vũ yêu vương đột nhiên nhảy ra kêu:
- Sư muội, ngươi nói hưu nói vượn gì thế? Ngươi muốn đi theo hắn? Hắn đã coi là người chết rồi, đi theo hắn thì chỉ có con đường chết mà thôi.
Độc Vũ yêu vương tức gần chết, hắn nói xong liền muốn lao tới nắm tay nàng thì bị nàng né qua một bên:
- Ta không hiểu sao ngươi vẫn còn cái tính dong dài thích lải nhải như vậy nhỉ, ngươi còn muốn quản ta hay sao?
- Sư muội, ngươi bị khống chế tâm trí hay sao? Ngươi phải hiểu rõ một điểm, đó là đi theo hắn hẳn là phải chết không ngờ đó!
Độc Vũ yêu vương muốn điên lên rồi, thật vất vả mới vứt đi cái tên Lâm Minh, thấy cừu nhân sắp chết, hắn cảm thấy cao hứng không thôi, tưởng tượng bản thân chỉ cần bình an ra ngoài, chung sống bên Tiểu Ma Tiên, từ hoạn nạn sinh ra tình cảm, cuối cùng có thể song túc song phi, nhưng giờ nàng ta lại muốn đi tìm chết với Lâm Minh!
Lâm Minh nao nao, nhìn Tiểu Ma Tiên hỏi:
- Ngươi tại sao lại muốn đi theo ta?
Tiểu Ma Tiên hẳn sẽ không biết bản thân có một quả ngọc giản khắc đường đi của Táng Thần Lĩnh này, dưới tình này, nàng mà từ bỏ đội ngũ đi thoe mình thì nào có khác gì là tự đi tìm cái chết, không thì cũng là cửu tử nhất sinh!
Tiểu Ma Tiên cười nhẹ:
- Ta là người không bao giờ muốn vứt bỏ đồng bạn huống chi ta còn nợ ngươi mấy cái mạng đó.
Lúc với vào nơi này thì Lâm Minh có cứu Tiểu Ma TIên, phần nhân tình này thì cho dù thế nào nàng cũng sẽ không vứt bỏ hắn, làm ra cái loại chuyện vong ân phụ nghĩa.
- Đi theo ta. Ngươi không sợ chết?
Lâm Minh nhìn Tiểu Ma Tiên mà khóe miệng nở nụ cười.
Hắn không thể không thừa nhận, lúc sinh tử thời điểm lại có người nguyện ý đi theo mình, thực sự khiến cho hắn cảm động vô cùng.
- Ha ha, bản cô nương sẽ chế sao? Nói đùa hả! Bản cô nương tương lai còn phải thành Chân Thần, sao có thể ngã xuống ở một cái nơi bé nhỏ như này?
Tiểu Ma Tiên tùy tiện nói ra, Lâm Minh nghe thì không thấy có điều gì lạ, nhưng những người khác, kể cả Chu bàn tử hay huynh muội Long Tộc thì thiếu chút nữa chết nghẹn.
Thành Chân Thần?
Rất nhiều kẻ có mục tiêu thành Thiên Tôn làm bọn họ thấy hoang đường rồi, bây giờ nghe tới cái câu thành tựu Chân Thần thì đúng là khó tưởng.
Tiểu cô nương này điên rồi a…
Đây là ý niêm đầu tiên trong đầu mọi nguoi, nhưng nghĩ tới việc nàng ta có thể dùng u linh thân pháp để đi qua cửa nội lĩnh thì bon hắn không thể nói gì nữa rồi. Nếu như mọi thứ của nàng đều mạnh như thân pháp thì có lẽ nàng ta khả năng đã thành tựu Chân Thần rôi!
Đây quả thực là một tuyệt thế thiên tài không thể lý giải!
- Sư muội!
Độc Vũ yêu vương cũng không thể nào hình dung ra được sự phiền muộn của bản than lúc này, bởi hắn hiểu, một khi Tiểu Ma Tiên làm ra quyết định gì thì cũng không ai sửa được, cho dù là Ma Thủy Thiên Tôn cũng không ngoại lệ. Mà hắn ở trong lòng nàng thì một tí ti cũng không có, cho nên muốn thay đổi quyết định của Tiểu Ma Tiên thì đúng là nằm mơ nói mộng mà.
- Đừng nói lời thừa, ta thấy hẳn là ngươi cũng không có ý muốn đi cùng, cho nên tạm biệt, hy vọng sau này khi ta ra ngoài được thì sẽ thấy ngươi còn sống.
Tiểu Ma TIên cười khanh khách, sau đó nàng tựa như không muốn đi vùng đất hoang vu cửu tử nhất sinh kia mà chỉ muốn rong chơi ở nơi này mà thôi
Độc Vũ yêu vương nắm chặt nắm đấm, móng tay đâm sâu vào trong thịt, bởi hắn không có khả năng đi theo Tiểu Ma TIên, hắn tuy có nghĩ tới nàng, thế nhưng khi nghĩ tiếp tới việc bản thân chết một cách không minh bạch thì, đối với hắn tính mệnh mới là thứ trân quý nhất, vượt qua tất thảy những thứ khác.
Đội ngũ cuối cùng xác định xong, Lâm Minh với Tiểu Ma Tiên đi cùng nhau, còn những người khác cùng một đội.
Mà đúng lúc này thì ở trên thảo nguyên mà mọi người đang đứng bỗng nổi lên một trận gió thơm, cánh hoa xinh đẹp tùy ý bay múa, tựa như tiên cảnh, thực khiến cho người khác thích ý, chỉ là cảm nhận được cỗ gió xuân này thì, Chu bàn tử đột nhiên tái mặt kêu lên.
- Hỏng rồi... hỏng rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.