Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 1980: Thỉnh cầu của Lâm Minh .

Tàm Kiếm Lý Ngưu

18/07/2015

Có duyên phận như vậy, Lâm Minh có thể ở Tu La cấm địa có một phen tạo hóa khác!

Nhưng hiện tại Thiên tộc thâm tàng bất lộ, lại còn tồn tại nữ tử hiếm thấy như Vô Yên.

Niên kỷ của Vô Yên hiển nhiên hết sức trẻ tuổi, thậm chí so sánh với thanh niên trẻ tuổi Mạc Lăng của Thái cổ Thần tộc còn nhỏ tuổi hơn, nhưng mà thành tựu lại trên xa hắn, tiềm lực vô cùng.

- Hạo kiếp đã tới, thanh niên tiềm lực vô cùng như vậy vì sao không có xuất hiện ở Thái cổ Thần tộc ta... Có lẽ khí số của Thần tộc thật đến cuối rồi...

Trong lòng lão Thần Hoàng âm thầm thở dài một tiếng.

- Thần Hoàng bệ hạ đã quyết định xong chưa? Có thể đáp ứng yêu cầu của tộc ta hay không?

Thác Bạt Khuê hùng hổ, nếu như lão Thần Hoàng không đáp ứng, ngay cả cấm địa cũng không có biện pháp mở ra.

Theo như lời Thiên tộc cũng không phải là đe dọa, bởi vì Thần minh pháp chỉ quá trọng yếu.

Trong lúc nhất thời ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên người lão Thần Hoàng.

Đối mặt với áp lực mà Thiên tộc tạo ra, đối mặt với tiềm lực của Vô Yên, ở tình cảnh nguy hiểm Thánh tộc xâm lấn, nếu quả thật tiếp tục để cho Lâm Minh đạt được danh ngạch tiến vào Tu La cấm địa mà nói, lão Thần Hoàng không thể nghi ngờ là sẽ gánh chịu áp lực cực lớn, thậm chí đối với uy tín của lão sẽ tạo thành đả kích trọng đại.

Thấy lão Thần Hoàng nhăn mày, đã lâu không nói, Lâm Minh khẽ trầm ngâm, đứng dậy.

- Thần Hoàng bệ hạ, Hạo Kiếp chi liên chưa chữa trị liền thảo luận danh ngạch đi vào Tu La cấm địa, không khỏi cũng quá sớm đi. Không bằng chúng ta bây giờ nhìn xem chữa trị Hạo Kiếp chi liên này như thế nào rồi sau đó lại nói đến những chuyện khác, như thế nào?

Thanh âm của Lâm Minh trầm thấp, ngôn từ khẩn thiết.

Trong lúc nhất thời mọi người trong đại điện nhất tề nhìn về phía Lâm Minh.

- Trước chữa trị Hạo Kiếp chi liên, sau đó lại bàn về danh ngạch? Hắc, ngươi là hoài nghi Thiên tộc ta vận dụng Thần minh pháp chỉ cũng không có năng lực chữa trị Hạo Kiếp chi liên sao?

Thác Bạt Khuê cười lạnh:



- Nếu như Thiên tộc ta chữa trị được Hạo Kiếp chi liên, danh ngạch kia lại tính như thế nào?

- Chiến Hoàng bệ hạ hiểu lầm, Lâm mỗ không hoài nghi năng lực chữa trị Hạo Kiếp chi liên của chư vị Thiên tộc, chỉ là cảm thấy có khả năng phương pháp chữa trị của các ngươi chưa chắc là tối ưu...

Cái gì?

Lâm Minh nói như thế, võ giả Thiên tộc đều là vừa sợ lại vừa giận nhìn chằm chằm vào hắn, võ giả Thần tộc cũng đều không biết nói cái gì rồi.

Lâm Minh này chẳng lẽ choáng váng rồi, hắn là một cái Thánh Chủ thế nhưng hoài nghi năng lực chữa trị Chân Thần linh bảo của rất nhiều Thiên Tôn Thiên tộc.

Có thể xuất thủ chữa trị Chân Thần linh bảo đều là thượng vị Thiên Tôn, Thiên Tôn đỉnh phong, hơn nữa vận dụng chính là thần minh pháp chỉ mà thượng vị Chân Thần lưu lại, há lại để cho một tiểu bối như hắn có tư cách bình luận!

- Người nào cho ngươi dũng khí lại dám chất vấn chúng ta, thật là buồn cười!

Thanh âm của Thác Bạt Khuê lạnh lại, vốn là bởi vì hân thưởng của lão Thần Hoàng đối với Lâm Minh, hắn còn kính Lâm Minh mấy phần, cảm giác trên người hậu bối này hẳn là có chỗ nào đó cao minh, nếu không lại làm sao có thể được lão Thần Hoàng tôn sùng như thế.

Nhưng mà hiện tại nghe được lời nói của Lâm Minh, Thác Bạt Khuê lại là liên tục cười lạnh.

Tên tiểu bối này cuồng ngạo đến trình độ ngu xuẩn!

Ở một phương Thần tộc, lão Thần Hoàng khẽ nhíu mày, lão không biết Lâm Minh đang suy nghĩ cái gì, bất quá lão không cho là Lâm Minh sẽ làm một ít chuyện không liên quan.

- Mặc dù lời của ngươi đã ngu xuẩn đến trình độ mà ta cũng lười nói lại, nhưng nếu như ngươi đã nói như vậy ta liền cho ngươi biết một chút về năng lực của Thiên tộc chúng ta, nếu như tộc ta thuận lợi chữa trị Hạo Kiếp chi liên này, danh ngạch của ngươi liền nhường lại đi!

Lúc Thác Bạt Khuê nói chuyện đã đem ba tấm thần minh pháp chỉ đặt ở trên mặt bàn Hắc Diệu thạch.

Lâm Minh đã sớm nhìn thấy những thần minh pháp chỉ của Thiên tộc này rồi, ba tấm pháp chỉ này đúng là người nổi bật trong Chân Thần lưu lại!

Chân Thần, hôm nay ở tam thập tam thiên cũng chỉ có chủng tộc đỉnh phong mới có, hơn nữa còn là có thể đếm được trên đầu ngón tay. Mặc dù thời đại thượng cổ trăm tỷ năm trước cũng là tồn tại lông phượng sừng lân.

Người nổi bật trong Chân Thần, đó lại càng là ít hơn rồi!



Hơn nữa chỉ có nhất mạch của Tu La Lộ chủ nhân mới có thể lưu lại Thần minh pháp chỉ, hơn nữa năm tháng trôi qua đã lâu, đến hiện tại Thần minh pháp chỉ ở trong tay Thiên tộc cùng Thần tộc cũng cực kỳ có hạn.

Ba tấm thần minh pháp chỉ của Thác Bạt Khuê ở trước mắt đã được cẩn thận bảo tồn trăm tỷ năm rồi.

Lực trường có cường đại đi nữa, pháp tắc có cường đại đi nữa, trải qua thời gian lâu như vậy cũng không thể không suy yếu.

Trăm tỷ năm, những thần minh pháp chỉ này đã rơi xuống cấp bậc rồi.

Thần minh pháp chỉ do thượng vị Chân Thần luyện chế sợ là cũng sẽ bằng với hạ vị Chân Thần bình thường làm ra.

Vốn là chữa trị Hạo Kiếp chi liên kỳ thật chỉ cần dùng thần minh pháp chỉ của Chân Thần bình thường luyện chế ra đã không sai biệt lắm rồi, nhưng mà chính là bởi vì lực lượng pháp tắc của thần minh pháp chỉ trôi qua mới không thể không dùng tới thần minh pháp chỉ do thượng vị Chân Thần lưu lại.

Cẩn thận quan sát ba tấm thần minh pháp chỉ, Lâm Minh vốn là đứng yên ở phía sau lão Thần Hoàng đột nhiên bước ra, nói:

- Thần minh pháp chỉ này có thể cho ta nhìn một chút không?

- Càn rỡ!

Trưởng lão của Thiên tộc cũng nổi giận:

- Tiểu tử nhân loại không nên được voi đòi tiên, thần minh pháp chỉ là trăm tỷ năm trước chí tôn của tộc ta truyền xuống, thần thánh vô cùng, hơn nữa mỗi một tấm đều có ảnh hưởng khó lường đối với Thái cổ vũ trị ta, há lại để cho ngươi nói nhìn là có thể nhìn, hư hao một tấm, ngươi chết muôn lần cũng không thể chuộc tội!

- Chỉ là lấy cảm giác dò xét mà thôi, ta lại không đụng vào, thần minh pháp chỉ nếu yếu ớt đến nỗi ta lấy cảm giác dò xét đều phải phá toái, đó còn dùng để ngăn địch như thế nào? Sợ là thời điểm đối mặt với Thánh tộc, vừa mới lấy ra đã bị nhóm Thiên Tôn, Chân Thần của Thánh tộc dùng cảm giác oanh thành bụi bay rồi.

Trong lời nói của Lâm Minh mang theo ý trào phúng nhàn nhạt, chúng võ giả của Thiên tộc trợn mắt nhìn Lâm Minh, bọn họ có rất nhiều Thiên Tôn ở chỗ này, một tiểu tử Thánh Chủ kỳ ở trước mặt bọn họ nhiều lần xuất khẩu cuồng ngôn, đây còn là thể thống gì?

Mà lúc này Thác Bạt Khuê lại khoát tay chặn lại, ngăn lại cường giả Thiên tộc ở tại chỗ phát tác, hắn đầu tiên là nhìn lão Thần Hoàng một cái, chỉ thấy đối phương thế nhưng không có ý tứ quát Lâm Minh dừng lại, mặc kệ ném mất thể diện ở chỗ này.

Như thế hắn cũng không có ý định cho lão Thần Hoàng mặt mũi, hắn cười lạnh liên tục nói:

- Thú vị, nếu như không phải là ngươi chiếm được một cái danh ngạch tiến vào cấm địa, ta căn bản không để ý đến ngươi, ngươi đã muốn xem thì ta cho ngươi xem, bản thân ta muốn xme ngươi có thể làm ra chuyện gì, lát nữa thu tràng như thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Cực Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook