Chương 227: thực lực Lăng Sâm cường đại
Tàm Kiếm Lý Ngưu
03/07/2017
Lương Long không ngậm được miệng lại, hạt thông cũng không rơi xuống, nhớ tới vừa rồi chính mình ngôn luận một phen, hắn chỉ cảm thấy trên mặt phát sốt, còn nói hắn cũng muốn lên sân khấu thử xem bản sự Lâm Minh, hiện tại nhìn lại, chỉ sợ lên sân khấu kết cục cũng gần như Giang Bân đi, Lương Long quả thật mạnh hơn Giang Bân, nhưng không hơn bao nhiêu.
Đây đúng thật là võ giả Luyện Cốt đỉnh phong sao? Ít nhất có thực lực võ giả Ngưng Mạch trung kỳ đi.
Lương Long nuốt một ngụm nước miếng, không kìm nổi nhìn thoáng qua Chu Ngọc bên cạnh, đã thấy Chu Ngọc mặt trầm như nước, ánh mắt âm trầm, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Cầm Tử Nha ở trên chủ tọa khẽ gật đầu, trên mặt không che giấu được tươi cười, lần này Lâm Minh ra ngoài lịch lãm, thực lực đề cao quá lớn, nếu là hai tháng trước, thời điểm Lâm Minh chỉ có Dịch Cân kỳ, cũng không phải là đối thủ của Giang Bân.
- Hắc hắc, tiểu tử này nói không chừng có còn con bài chưa lật, thật sự chờ mong.
Tôn Hữu Đạo ở một bên vuốt râu, trên mặt cũng tràn đầy tươi cười, đến tuổi cùng tu vi như hắn, chính mình vô vọng đột phá, như vậy có thể mang ra học sinh xuất sắc, chính là vui mừng lớn nhất của Tôn Hữu Đạo.
- Lâm Minh thắng!
Trưởng lão trọng tài trận đấu cũng sửng sốt một hồi lâu, mới tuyên bố kết quả trận đấu, là trưởng lão nội phủ Thất Huyền võ phủ, hắn biết rõ ràng thực lực Giang Bân, tuy rằng tu vi là Luyện Cốt đỉnh phong, nhưng hắn hoàn toàn có thể giao thủ cùng võ giả Ngưng Mạch kỳ yếu nhất mà không xuống hạ phong.
Hiện tại lại bị Lâm Minh một chiêu đánh bại, chẳng phải ý nghĩa Lâm Minh ít nhất có thể miểu sát võ giả Ngưng Mạch kỳ yếu nhất? Luyện Cốt đỉnh phong miểu sát Ngưng Mạch kỳ, đây là khái niệm gì?
Vậy chờ hắn đến Ngưng Mạch kỳ, có phải có thể miểu sát chính mình hay không?
Nhìn Lâm Minh thật sâu một cái, trọng tài tuyên bố:
- Trận thứ hai, Lăng Sâm chiến Triệu Kế Phong!
Trận đấu trận thứ hai sắp bắt đầu, Giang Bân đã bị vào tổ bại, tuy nhiên xem tình huống của hắn, vào tổ bại cũng không tốt. Hắn không có khả năng tiến vào tiếp.
- Ngươi nên lên sân khấu!
Thác Khổ thở dài một hơi, vỗ vỗ bả vai Lăng Sâm:
- Xem ra lần tổng tông hội võ này ta không hy vọng đi, ta khẳng định không đánh lại ngươi, hiện tại nhìn Lâm Minh, ta còn theo không kịp, ai, ta tốt nghiệp xong chuẩn bị tòng quân.
Tuy rằng Thác Khổ lắc đầu thở dài, nhưng trên mặt còn tươi cười, cũng không phải đặc biệt chán nản. Kỳ thật từ lúc Lâm Minh trở về, thời điểm Thác Khổ biết tu vi Lâm Minh đạt tới Luyện Cốt đỉnh phong, hắn dự cảm chính mình sẽ không là đối thủ Lâm Minh, chỉ là không nghĩ tới chênh lệch lớn như vậy.
- Ân, ta tốt nghiệp xong cũng sẽ tòng quân, nơi đó thích hợp với ta.
Lăng Sâm yên lặng rút ra trọng kiếm, hắn không có Tu Di giới, trọng kiếm luôn luôn đeo ở trên lưng. Hắn dùng phương thức này không ngừng tôi luyện độ phù hợp chính mình với kiếm, cuối cùng đạt tới cảnh giới nhân kiếm hợp nhất.
- Lão Lăng, đối phó Lâm Minh chỉ có thể nhìn ngươi, ta cảm thấy ngươi còn có thể đánh.
Thác Khổ nhìn Lâm Minh một cái, nói với Lăng Sâm.
Lăng Sâm trầm mặc không nói, nếu vừa rồi là thực lực Lâm Minh chân chính. Hắn quả thật có thể đánh một phen, thậm chí có thể thắng lợi, nhưng đây là thực lực Lâm Minh chân chính sao?
Chỉ sợ hắn còn có rất nhiều con bài chưa lật không sử dụng không muốn người khác biết.
Sâu không lường được!
Đây là cảm giác lúc này Lăng Sâm trong lòng đối với Lâm Minh.
Lăng Sâm lên sân khấu xong. Lập tức hấp dẫn tất cả người xem ở đây chú ý, đây chính là đại sư huynh Thiên Chi phủ Thất Huyền võ phủ, mấy năm qua, hắn ổn định ngồi ở vị trí này, bất kể Trương Quan Ngọc hay là Thác Khổ. Đều xa xa không phải đối thủ của hắn, nhưng Lăng Sâm đến tột cùng mạnh bao nhiêu. Mọi người không rõ ràng lắm, chỉ là nghe đồn hắn với thực lực Dịch Cân đỉnh phong thắng được võ giả Ngưng Mạch kỳ yếu nhất.
Hiện tại Lăng Sâm đột phá Luyện Cốt kỳ, thực lực sẽ đạt tới độ cao nào?
Trong lòng mọi người đều tràn ngập chờ mong, bao gồm Lâm Minh cũng đặc biệt chú ý, tuy rằng tu vi Lăng Sâm tiến triển chậm, nhưng một bước một cái dấu chân, tích súc rất lớn.
Tu La võ ý của Lăng Sâm đối với tu luyện không có cống hiến gì, Nhưng ở phương diện rèn luyện sức chiến đấu của võ giả, lại có thể phát huy hiệu quả đến mức tận cùng.
Điểm này Không Linh võ ý tuyệt đối không kịp.
- Lăng Sâm.
Ở trên Diễn Võ trường, Lăng Sâm yên lặng nhìn đối thủ, báo ra tên chính mình, trong thanh âm mang theo một cỗ sát khí lạnh như băng.
- Gia tộc họ Triệu, Triệu Kế Phong!
Thanh âm Triệu Kế Phong tự giới thiệu có chút nhỏ, sau khi đồng bạn bị đánh bay, Triệu Kế Phong cũng mất đi tự tin, chống lại Lăng Sâm hắn hoàn toàn không nắm chắc.
- Con bà nó, Lâm Minh kia chính là biến thái, ta khẳng định không phải đối thủ của hắn, trận này đối chiến Lăng Sâm ta không thể thua nữa, nếu bị thua thì coi như hết.
Triệu Kế Phong lẩm bẩm trong lòng, đao trong tay cầm thật chặt vài phần.
Tuy rằng hắn không trông cậy vào lấy được thành tích ở trong hội võ tổng tông, nhưng Chu gia Chu Ngọc cùng Lương gia Lương Long đều tham gia hội võ, hắn bị thua, đó chính là sỉ nhục của gia tộc, về sau hắn ở gia tộc sẽ không ngẩng đầu lên.
Nghĩ đến đây, Triệu Kế Phong cắn răng một cái, liều mạng!
Trọng tài đi lên đài, lớn tiếng tuyên bố:
- Quy tắc ta sẽ không lập lại, hiện tại bắt đầu trận đấu!
Vừa dứt lời, Triệu Kế Phong lao ra một bước, Hậu Bối đao trong tay lóe ra ra hào quang tối đen như mực, thân đao kéo dài một lần, đạo hào quang này lại bị kéo dài tới mười mấy trượng, ánh đao hình cung, từ xa nhìn lại, dường như một ánh trăng thật lớn màu đen đột nhiên buông xuống nhân gian.
- Lạc Nguyệt Trảm!
Triệu Kế Phong quát lên một tiếng lớn, hai tay nắm chặt Hậu Bối đao, nhắm ngay Lăng Sâm hung hăng chém xuống! Một đao này che khuất ánh mặt trời, dường như màn đêm hạ xuống!
Ánh mắt Lăng Sâm ngưng lại, trọng kiếm trong tay chém ra, hắn huy kiếm rất chậm, mắt thấy căn bản không đuổi kịp Lạc Nguyệt Trảm của Triệu Kế Phong, nhưng ngay tại trong nháy mắt đao kiếm tương giao, một màn khiến người ta khó hiểu đã xảy ra.
Thân thể Triệu Kế Phong đột nhiên dừng một chút, mà kiếm Lăng Sâm lại huy đến trước mắt Triệu Kế Phong.
“Coong!”.
Thanh âm vô cùng giòn tan vang lên, bán nguyệt trảm của Triệu Kế Phong dường như một khối thủy tinh bị đánh vỡ, vô số mảnh vỡ màu đen bay ra!
Thân thể Triệu Kế Phong chấn động, như bao tải ngã xuống từ giữa không trung, ngã thật mạnh trên mặt đất, hắn không bị kiếm khí Lăng Sâm chém trúng, cũng không chịu vết thương gì trên da thịt, càng không thấy hộc máu, nhưng ngã trên mặt đất lại không thể đứng dậy.
Lăng Sâm thu trọng kiếm trở về trên lưng, xoay người bước đi, cũng thèm liếc mắt Triệu Kế Phong một cái.
Người xem toàn trường đều có chút trợn tròn mắt, kiếm quang Lăng Sâm rõ ràng không dừng ở trên thân Triệu Kế Phong, như thế nào lại đánh ngã hắn xuống đất không dậy nổi?
Lương Long, Chu Ngọc lại bất động, Lâm Minh khẽ nhíu mày, linh hồn lực hắn cường đại, độ cảm giác mẫn tuệ sâu sắc hơn xa thường nhân, vừa rồi hắn cảm giác được, Lăng Sâm dường như thả ra sát khí hóa thực chất đột nhập vào trong cơ thể Triệu Kế Phong, đánh hắn thành nội thương!
- Trận thứ hai, Lăng Sâm thắng!
Trọng tài dùng cảm giác tra xét một chút tình huống của Triệu Kế Phong, cũng không lo ngại, sau đó tìm vài người đỡ Triệu Kế Phong xuống phía dưới.
Theo trọng tài tuyên bố, toàn trường ồ lên, thắng lợi này? Một chiêu thu phục, binh cũng chưa đụng tới Triệu Kế Phong, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nghe người xem chung quanh hưng phấn nghị luận, Lương Long cùng Chu Ngọc mặt mũi đều có chút không nhịn được. Hiện tại ngược lại may mắn không vài người nhận thức bọn họ, tự nhiên cũng không biết thân phận đệ tử hạch tâm của gia tộc tu võ, nếu không thật sự phải tìm lỗ đất nứt chui vào.
Liên tiếp hai trận, hai con cháu tứ đại gia tộc toàn bộ bị đào thải, lại còn bị bại ở ngay chiêu đầu!
Lâm Minh lợi hại cũng thôi, Lăng Sâm như thế nào cũng biến thái như vậy!? Thực lực hai người Lương Long cùng Chu Ngọc chưa chắc mạnh hơn so với Triệu Kế Phong cùng Giang Bân, nhưng bất kể Lâm Minh hay là Lăng Sâm, đều có thể thu phục bọn họ trong nháy mắt.
“Lăng Sâm này đúng là cho ta một cái kinh hỉ”.
Cầm Tử Nha nhìn bóng dáng Lăng Sâm, âm thầm kinh hãi, hắn vốn nghĩ Lăng Sâm sẽ không là đối thủ Lâm Minh, nhưng hiện tại xem ra, hai người có thể chiến một trận!
“Hẳn là Sát lục khí! Lăng Sâm vô tình không muốn, trong lòng chỉ có giết chóc, đây là tâm ma của võ đạo chi tâm, nhưng là vũ khí tốt nhất, sát khí ngưng hóa thành thực chất, thế cho nên có thể trực tiếp công kích, lúc trước sở dĩ hành động Triệu Kế Phong dừng một chút, chính là bị sát khí Lăng Sâm bắt buộc, thực lực phát huy không đủ.
Tôn Hữu Đạo sống hơn một trăm tuổi, tuy rằng thực lực bản thân không tính đỉnh cao, nhưng kinh nghiệm thập phần phong phú, liếc mắt một cái liền nhìn ra phương pháp Lăng Sâm công kích.
Cầm Tử Nha nói:
- Không chỉ như thế, Lăng Sâm ngưng tụ sát khí ở bốn phía, hình thành một loại lĩnh vực sát khí thủ hộ cùng loại, nếu thực lực không đủ, ngay cả sát khí thủ hộ đềucông phá được! Có thể tự nghĩ ra loại chiêu thức này, ngộ tính Lăng Sâm rất cao! Trách không được thực lực hắn tăng trưởng nhanh như vậy! Vài năm không có chú ý Lăng Sâm, không nghĩ tới, thực lực của hắn đã trưởng thành đến loại tình trạng nảy!
- Hắc hắc, cái này có thể thấy được, vốn tưởng rằng Lâm Minh chiến Lăng Sâm chính là chiến đấu nghiêng về một bên, xem ra hiện giờ khó nói, ngươi nói bọn họ ai có thể thắng?
Cầm Tử Nha lắc đầu:
- Không biết, vừa rồi chiến một trận, Lăng Sâm cùng Lâm Minh cũng chưa đem hết toàn lực, phải xem ai che giấu thực lực nhiều hơn, con bài ai chưa lật lợi hại hơn, lần này đi tổng tông, ta chuẩn bị đặc biệt hướng tổng tông xin để Lăng Sâm trở thành đệ tử hạch tâm, ai, đáng tiếc Lăng Sâm, cái gì cũng tốt, chỉ là thiên phú tu võ bình thường, tu vi tiến triển quá chậm...
Hiện giờ Lăng Sâm đã hai mươi mốt tuổi, vẻn vẹn chỉ là Luyện Cốt kỳ, đến Ngưng Mạch kỳ ít nhất phải hai mươi tư, hai mươi lăm, Hậu Thiên sẽ hơn ba mươi tuổi, đợi Hậu Thiên đỉnh phong chỉ sợ phải bốn mươi, năm mươi tuổi, lúc này mới tấn công Tiên Thiên đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất.
Theo một trận chiến của Lăng Sâm chấm dứt, trận đấu dự tuyển tiến vào đợt thứ hai.
Lâm Minh sắp va chạm với Lăng Sâm, Thác Khổ, người xem toàn trường nhớ tới tính thắng lợi áp đảo vừa rồi của Lăng Sâm, đều bị kích động vô cùng.
Thiên Vận quốc thêm một tuyệt đỉnh cao thủ, hơn nữa để cho người khác kích động chính là, kế tiếp sẽ là Lăng Sâm quyết đấu cùng Lâm Minh!
Đây là một trận long tranh hổ đấu! Ngẫm lại khiến cho người ta nhiệt huyết sôi trào!
Mặc dù hai tướng quân ở đây cũng kích động, đến vị trí như bọn họ đã trải qua vô số chém giết sinh tử, đã rất ít có chuyện gì có thể dẫn tới bọn họ kích động.
Mà giờ khắc này, bọn họ lại tìm được tình cảm mãnh liệt lúc trước còn trẻ mới có. Hai thiên tài đỉnh cấp va chạm, đến tột cùng ai thắng ai thua?
Trấn quốc nguyên soái Tần Tiêu cũng càng xem Lâm Minh càng thích thú, nếu không phải lúc trước cháu gái đã nói qua, ở trước Tiên Thiên, quyết không lo lắng chuyện kết hôn, hắn đều muốn có thể chiêu Lâm Minh vào làm tôn nữ tế hay không.
Đây đúng thật là võ giả Luyện Cốt đỉnh phong sao? Ít nhất có thực lực võ giả Ngưng Mạch trung kỳ đi.
Lương Long nuốt một ngụm nước miếng, không kìm nổi nhìn thoáng qua Chu Ngọc bên cạnh, đã thấy Chu Ngọc mặt trầm như nước, ánh mắt âm trầm, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Cầm Tử Nha ở trên chủ tọa khẽ gật đầu, trên mặt không che giấu được tươi cười, lần này Lâm Minh ra ngoài lịch lãm, thực lực đề cao quá lớn, nếu là hai tháng trước, thời điểm Lâm Minh chỉ có Dịch Cân kỳ, cũng không phải là đối thủ của Giang Bân.
- Hắc hắc, tiểu tử này nói không chừng có còn con bài chưa lật, thật sự chờ mong.
Tôn Hữu Đạo ở một bên vuốt râu, trên mặt cũng tràn đầy tươi cười, đến tuổi cùng tu vi như hắn, chính mình vô vọng đột phá, như vậy có thể mang ra học sinh xuất sắc, chính là vui mừng lớn nhất của Tôn Hữu Đạo.
- Lâm Minh thắng!
Trưởng lão trọng tài trận đấu cũng sửng sốt một hồi lâu, mới tuyên bố kết quả trận đấu, là trưởng lão nội phủ Thất Huyền võ phủ, hắn biết rõ ràng thực lực Giang Bân, tuy rằng tu vi là Luyện Cốt đỉnh phong, nhưng hắn hoàn toàn có thể giao thủ cùng võ giả Ngưng Mạch kỳ yếu nhất mà không xuống hạ phong.
Hiện tại lại bị Lâm Minh một chiêu đánh bại, chẳng phải ý nghĩa Lâm Minh ít nhất có thể miểu sát võ giả Ngưng Mạch kỳ yếu nhất? Luyện Cốt đỉnh phong miểu sát Ngưng Mạch kỳ, đây là khái niệm gì?
Vậy chờ hắn đến Ngưng Mạch kỳ, có phải có thể miểu sát chính mình hay không?
Nhìn Lâm Minh thật sâu một cái, trọng tài tuyên bố:
- Trận thứ hai, Lăng Sâm chiến Triệu Kế Phong!
Trận đấu trận thứ hai sắp bắt đầu, Giang Bân đã bị vào tổ bại, tuy nhiên xem tình huống của hắn, vào tổ bại cũng không tốt. Hắn không có khả năng tiến vào tiếp.
- Ngươi nên lên sân khấu!
Thác Khổ thở dài một hơi, vỗ vỗ bả vai Lăng Sâm:
- Xem ra lần tổng tông hội võ này ta không hy vọng đi, ta khẳng định không đánh lại ngươi, hiện tại nhìn Lâm Minh, ta còn theo không kịp, ai, ta tốt nghiệp xong chuẩn bị tòng quân.
Tuy rằng Thác Khổ lắc đầu thở dài, nhưng trên mặt còn tươi cười, cũng không phải đặc biệt chán nản. Kỳ thật từ lúc Lâm Minh trở về, thời điểm Thác Khổ biết tu vi Lâm Minh đạt tới Luyện Cốt đỉnh phong, hắn dự cảm chính mình sẽ không là đối thủ Lâm Minh, chỉ là không nghĩ tới chênh lệch lớn như vậy.
- Ân, ta tốt nghiệp xong cũng sẽ tòng quân, nơi đó thích hợp với ta.
Lăng Sâm yên lặng rút ra trọng kiếm, hắn không có Tu Di giới, trọng kiếm luôn luôn đeo ở trên lưng. Hắn dùng phương thức này không ngừng tôi luyện độ phù hợp chính mình với kiếm, cuối cùng đạt tới cảnh giới nhân kiếm hợp nhất.
- Lão Lăng, đối phó Lâm Minh chỉ có thể nhìn ngươi, ta cảm thấy ngươi còn có thể đánh.
Thác Khổ nhìn Lâm Minh một cái, nói với Lăng Sâm.
Lăng Sâm trầm mặc không nói, nếu vừa rồi là thực lực Lâm Minh chân chính. Hắn quả thật có thể đánh một phen, thậm chí có thể thắng lợi, nhưng đây là thực lực Lâm Minh chân chính sao?
Chỉ sợ hắn còn có rất nhiều con bài chưa lật không sử dụng không muốn người khác biết.
Sâu không lường được!
Đây là cảm giác lúc này Lăng Sâm trong lòng đối với Lâm Minh.
Lăng Sâm lên sân khấu xong. Lập tức hấp dẫn tất cả người xem ở đây chú ý, đây chính là đại sư huynh Thiên Chi phủ Thất Huyền võ phủ, mấy năm qua, hắn ổn định ngồi ở vị trí này, bất kể Trương Quan Ngọc hay là Thác Khổ. Đều xa xa không phải đối thủ của hắn, nhưng Lăng Sâm đến tột cùng mạnh bao nhiêu. Mọi người không rõ ràng lắm, chỉ là nghe đồn hắn với thực lực Dịch Cân đỉnh phong thắng được võ giả Ngưng Mạch kỳ yếu nhất.
Hiện tại Lăng Sâm đột phá Luyện Cốt kỳ, thực lực sẽ đạt tới độ cao nào?
Trong lòng mọi người đều tràn ngập chờ mong, bao gồm Lâm Minh cũng đặc biệt chú ý, tuy rằng tu vi Lăng Sâm tiến triển chậm, nhưng một bước một cái dấu chân, tích súc rất lớn.
Tu La võ ý của Lăng Sâm đối với tu luyện không có cống hiến gì, Nhưng ở phương diện rèn luyện sức chiến đấu của võ giả, lại có thể phát huy hiệu quả đến mức tận cùng.
Điểm này Không Linh võ ý tuyệt đối không kịp.
- Lăng Sâm.
Ở trên Diễn Võ trường, Lăng Sâm yên lặng nhìn đối thủ, báo ra tên chính mình, trong thanh âm mang theo một cỗ sát khí lạnh như băng.
- Gia tộc họ Triệu, Triệu Kế Phong!
Thanh âm Triệu Kế Phong tự giới thiệu có chút nhỏ, sau khi đồng bạn bị đánh bay, Triệu Kế Phong cũng mất đi tự tin, chống lại Lăng Sâm hắn hoàn toàn không nắm chắc.
- Con bà nó, Lâm Minh kia chính là biến thái, ta khẳng định không phải đối thủ của hắn, trận này đối chiến Lăng Sâm ta không thể thua nữa, nếu bị thua thì coi như hết.
Triệu Kế Phong lẩm bẩm trong lòng, đao trong tay cầm thật chặt vài phần.
Tuy rằng hắn không trông cậy vào lấy được thành tích ở trong hội võ tổng tông, nhưng Chu gia Chu Ngọc cùng Lương gia Lương Long đều tham gia hội võ, hắn bị thua, đó chính là sỉ nhục của gia tộc, về sau hắn ở gia tộc sẽ không ngẩng đầu lên.
Nghĩ đến đây, Triệu Kế Phong cắn răng một cái, liều mạng!
Trọng tài đi lên đài, lớn tiếng tuyên bố:
- Quy tắc ta sẽ không lập lại, hiện tại bắt đầu trận đấu!
Vừa dứt lời, Triệu Kế Phong lao ra một bước, Hậu Bối đao trong tay lóe ra ra hào quang tối đen như mực, thân đao kéo dài một lần, đạo hào quang này lại bị kéo dài tới mười mấy trượng, ánh đao hình cung, từ xa nhìn lại, dường như một ánh trăng thật lớn màu đen đột nhiên buông xuống nhân gian.
- Lạc Nguyệt Trảm!
Triệu Kế Phong quát lên một tiếng lớn, hai tay nắm chặt Hậu Bối đao, nhắm ngay Lăng Sâm hung hăng chém xuống! Một đao này che khuất ánh mặt trời, dường như màn đêm hạ xuống!
Ánh mắt Lăng Sâm ngưng lại, trọng kiếm trong tay chém ra, hắn huy kiếm rất chậm, mắt thấy căn bản không đuổi kịp Lạc Nguyệt Trảm của Triệu Kế Phong, nhưng ngay tại trong nháy mắt đao kiếm tương giao, một màn khiến người ta khó hiểu đã xảy ra.
Thân thể Triệu Kế Phong đột nhiên dừng một chút, mà kiếm Lăng Sâm lại huy đến trước mắt Triệu Kế Phong.
“Coong!”.
Thanh âm vô cùng giòn tan vang lên, bán nguyệt trảm của Triệu Kế Phong dường như một khối thủy tinh bị đánh vỡ, vô số mảnh vỡ màu đen bay ra!
Thân thể Triệu Kế Phong chấn động, như bao tải ngã xuống từ giữa không trung, ngã thật mạnh trên mặt đất, hắn không bị kiếm khí Lăng Sâm chém trúng, cũng không chịu vết thương gì trên da thịt, càng không thấy hộc máu, nhưng ngã trên mặt đất lại không thể đứng dậy.
Lăng Sâm thu trọng kiếm trở về trên lưng, xoay người bước đi, cũng thèm liếc mắt Triệu Kế Phong một cái.
Người xem toàn trường đều có chút trợn tròn mắt, kiếm quang Lăng Sâm rõ ràng không dừng ở trên thân Triệu Kế Phong, như thế nào lại đánh ngã hắn xuống đất không dậy nổi?
Lương Long, Chu Ngọc lại bất động, Lâm Minh khẽ nhíu mày, linh hồn lực hắn cường đại, độ cảm giác mẫn tuệ sâu sắc hơn xa thường nhân, vừa rồi hắn cảm giác được, Lăng Sâm dường như thả ra sát khí hóa thực chất đột nhập vào trong cơ thể Triệu Kế Phong, đánh hắn thành nội thương!
- Trận thứ hai, Lăng Sâm thắng!
Trọng tài dùng cảm giác tra xét một chút tình huống của Triệu Kế Phong, cũng không lo ngại, sau đó tìm vài người đỡ Triệu Kế Phong xuống phía dưới.
Theo trọng tài tuyên bố, toàn trường ồ lên, thắng lợi này? Một chiêu thu phục, binh cũng chưa đụng tới Triệu Kế Phong, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nghe người xem chung quanh hưng phấn nghị luận, Lương Long cùng Chu Ngọc mặt mũi đều có chút không nhịn được. Hiện tại ngược lại may mắn không vài người nhận thức bọn họ, tự nhiên cũng không biết thân phận đệ tử hạch tâm của gia tộc tu võ, nếu không thật sự phải tìm lỗ đất nứt chui vào.
Liên tiếp hai trận, hai con cháu tứ đại gia tộc toàn bộ bị đào thải, lại còn bị bại ở ngay chiêu đầu!
Lâm Minh lợi hại cũng thôi, Lăng Sâm như thế nào cũng biến thái như vậy!? Thực lực hai người Lương Long cùng Chu Ngọc chưa chắc mạnh hơn so với Triệu Kế Phong cùng Giang Bân, nhưng bất kể Lâm Minh hay là Lăng Sâm, đều có thể thu phục bọn họ trong nháy mắt.
“Lăng Sâm này đúng là cho ta một cái kinh hỉ”.
Cầm Tử Nha nhìn bóng dáng Lăng Sâm, âm thầm kinh hãi, hắn vốn nghĩ Lăng Sâm sẽ không là đối thủ Lâm Minh, nhưng hiện tại xem ra, hai người có thể chiến một trận!
“Hẳn là Sát lục khí! Lăng Sâm vô tình không muốn, trong lòng chỉ có giết chóc, đây là tâm ma của võ đạo chi tâm, nhưng là vũ khí tốt nhất, sát khí ngưng hóa thành thực chất, thế cho nên có thể trực tiếp công kích, lúc trước sở dĩ hành động Triệu Kế Phong dừng một chút, chính là bị sát khí Lăng Sâm bắt buộc, thực lực phát huy không đủ.
Tôn Hữu Đạo sống hơn một trăm tuổi, tuy rằng thực lực bản thân không tính đỉnh cao, nhưng kinh nghiệm thập phần phong phú, liếc mắt một cái liền nhìn ra phương pháp Lăng Sâm công kích.
Cầm Tử Nha nói:
- Không chỉ như thế, Lăng Sâm ngưng tụ sát khí ở bốn phía, hình thành một loại lĩnh vực sát khí thủ hộ cùng loại, nếu thực lực không đủ, ngay cả sát khí thủ hộ đềucông phá được! Có thể tự nghĩ ra loại chiêu thức này, ngộ tính Lăng Sâm rất cao! Trách không được thực lực hắn tăng trưởng nhanh như vậy! Vài năm không có chú ý Lăng Sâm, không nghĩ tới, thực lực của hắn đã trưởng thành đến loại tình trạng nảy!
- Hắc hắc, cái này có thể thấy được, vốn tưởng rằng Lâm Minh chiến Lăng Sâm chính là chiến đấu nghiêng về một bên, xem ra hiện giờ khó nói, ngươi nói bọn họ ai có thể thắng?
Cầm Tử Nha lắc đầu:
- Không biết, vừa rồi chiến một trận, Lăng Sâm cùng Lâm Minh cũng chưa đem hết toàn lực, phải xem ai che giấu thực lực nhiều hơn, con bài ai chưa lật lợi hại hơn, lần này đi tổng tông, ta chuẩn bị đặc biệt hướng tổng tông xin để Lăng Sâm trở thành đệ tử hạch tâm, ai, đáng tiếc Lăng Sâm, cái gì cũng tốt, chỉ là thiên phú tu võ bình thường, tu vi tiến triển quá chậm...
Hiện giờ Lăng Sâm đã hai mươi mốt tuổi, vẻn vẹn chỉ là Luyện Cốt kỳ, đến Ngưng Mạch kỳ ít nhất phải hai mươi tư, hai mươi lăm, Hậu Thiên sẽ hơn ba mươi tuổi, đợi Hậu Thiên đỉnh phong chỉ sợ phải bốn mươi, năm mươi tuổi, lúc này mới tấn công Tiên Thiên đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất.
Theo một trận chiến của Lăng Sâm chấm dứt, trận đấu dự tuyển tiến vào đợt thứ hai.
Lâm Minh sắp va chạm với Lăng Sâm, Thác Khổ, người xem toàn trường nhớ tới tính thắng lợi áp đảo vừa rồi của Lăng Sâm, đều bị kích động vô cùng.
Thiên Vận quốc thêm một tuyệt đỉnh cao thủ, hơn nữa để cho người khác kích động chính là, kế tiếp sẽ là Lăng Sâm quyết đấu cùng Lâm Minh!
Đây là một trận long tranh hổ đấu! Ngẫm lại khiến cho người ta nhiệt huyết sôi trào!
Mặc dù hai tướng quân ở đây cũng kích động, đến vị trí như bọn họ đã trải qua vô số chém giết sinh tử, đã rất ít có chuyện gì có thể dẫn tới bọn họ kích động.
Mà giờ khắc này, bọn họ lại tìm được tình cảm mãnh liệt lúc trước còn trẻ mới có. Hai thiên tài đỉnh cấp va chạm, đến tột cùng ai thắng ai thua?
Trấn quốc nguyên soái Tần Tiêu cũng càng xem Lâm Minh càng thích thú, nếu không phải lúc trước cháu gái đã nói qua, ở trước Tiên Thiên, quyết không lo lắng chuyện kết hôn, hắn đều muốn có thể chiêu Lâm Minh vào làm tôn nữ tế hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.