Chương 1859: Tranh chấp. (2)
Tàm Kiếm Lý Ngưu
18/07/2015
- Ngươi... Ngươi đánh ta...
Đại nha hoàn miệng đầy máu, hàm răng vỡ nát, ánh mắt không dám tin.
Nha hoàn khác hoảng sợ, không nghĩ tới Lâm Minh hung hăng càn quấy như vậy, dám ở trên linh hạm ra tay với các nàng.
- Còn ngươi nữa!
Lâm Minh hai tay quét qua, tiểu nha hoàn này làm gì có sức phản kháng, không ngừng kêu thảm, miệng phun máu tươi.
Đây là do Lâm Minh đã khống chế lực đao, nhưng mà hắn lại đánh không chút nương tay. Tuy không có lấy mạng đối phương, hắn đánh đối phương kinh mạch đứt từng khúc, dùng năng lực của võ giả cấp thấp, không có một tháng tu dưỡng thì đừng nghĩ tốt lên
Ba!
Ngón tay Lâm Minh điểm một cái, giới chỉ của đại nha hoàn tan nát, Lâm Minh lại thu bình đan dược lại.
Những đan dược này với hắn mà nói không có giá trị gì, nhưng cho dù cho chó ăn, hắn cũng không cho mấy nha hoàn này ăn.
- Làm càn! Ngươi thật lớn mật!
Thời điểm này có tiếng nam tử quát lạnh truyền tới, Lâm Minh nhướng mày, hắn biết rõ đã có người vẫn đang giám thị mình, hiện tại hắn động thủ đả thương người, người của Tiểu Cực Cung tự nhiên lập tức đã biết rõ.
Hắn bất động thanh sắc cởi bỏ áo choáng lên người tiểu nữ hài Nhân tộc.
Tiểu nữ hài cầm lấy tay Lâm Minh, rất kinh hoảng.
Một câu "Làm càn ", trong nội tâm của nàng rất rõ ràng, có cao tầng Hồn Tộc đến, Lâm Minh có thể vì nàng mà bị cuốn vào phiền toái.
- Công tử...
Trong mắt Tiểu nữ hài tràn đầy áy náy, trong hoàn cảnh này, Lâm Minh nhất định sẽ có hại chịu thiệt.
- Mặc quần áo trước đi.
Lâm Minh bình tĩnh nói xong, chậm rãi xoay người lại, sau lưng hắn có thanh niên lông màu đỏ đi vào, thanh niên này dáng người gầy gò, ánh mắt lạnh lẽo, khí chất như hàn đao, tu vị là Hồn Quân cảnh hậu kỳ.
Vừa nhìn thấy thanh niên lông mày đỏ xuất hiện, nha hoàn hồn tộc như gặp cứu tinh, khóc lóc lao qua.
- Dật đại nhân, làm chủ cho chúng ta ah!
Mấy nha hoàn mắt như thu thủy, lã chã muốn khóc.
Tên Dật sư huynh này kiểm tra thương thế của nha hoàn, ánh mắt phát lạnh, quát:
- Ngồi trên thuyền của chúng ta, còn đánh người của ta, ngươi đúng là không biết đủ!
- Muốn chiến sao?
Giọng của Lâm Minh lạnh như băng, không chút dây dưa dài dòng, hắn hiện tại bị thương là không giả, nhưng mà lạc đà chết gầy còn lớn hơn ngựa, đối phó tiểu nhân vật như vậy không đáng kể chút nào.
Nhưng mà đánh với tên Dật sư huynh này, Tiểu Cực Cung sẽ không thể ở lại, Lâm Minh bây giờ còn chưa địch lại cao thủ đứng đầu của Tiểu Cực Cung, thương thế của hắn không cách nào thuyên chuyển năng lượng. - Ha ha ha! Ta không nghe lầm chứ!
Tên Dật sư huynh khoa trương cười to, nói:
- Ngươi hỏi ta muốn chiến hay không sao? Ngươi cũng xứng! Ngươi ngay cả cảnh giới của ta còn không nhìn ra, ta chỉ cần một ngón tay là nghiền chết ngươi.
Dật sư huynh cười lạnh, đang định động thủ, mà thời điểm này cách hắn không xa có lão giả đi tới, nói nhỏ bên tai tên Dật sư huynh này.
Hai mắt Dật sư huynh nhíu lại, nói:
- Cái gì? Nhân tộc này chính là Ngọc Lạc sư tỷ khâm điểm?
- Đúng, tiểu thư cảm thấy thiên phú của hắn còn dùng được, muốn mượn hắn hoàn thiện đan điền giả thuyết, cho nên Dật Phàm ngươi không nên ra tay tổn thương hắn thì hơn, nếu không lão hủ không thể bàn giao với tiểu thư.
Lão giả nói như vậy, Dật Phàm lạnh lùng nhìn Lâm Minh.
- Xem như số ngươi gặp may! Nhưng mà tiếp theo ta sẽ đánh ngươi răng rơi đầy đất.
Tên thanh niên lông mày đỏ tên là Dật Phàm rời đi, đám nha hoàn Hồn tộc vội vàng đứng lên chạy đi, chịu đựng bị Lâm Minh đánh nát kinh mạch theo sau tên Dật Phàm.
Lâm Minh không có ngăn cảm đám người này, hắn vốn nghĩ tới, tình huống Nhân tộc tại Hồn giới sẽ không quá tốt, trước đó nữ tử che mặt nói còn khách khí, đó xem như là nàng có việc cầu mình, thứ hai là tu dưỡng bản thân của nàng, nàng sống ở địa vị cao, trong nội tâm tự nhiên hình thành khí độ thượng vị giả, nàng không cần dùng lời lẽ biểu lộ địa vị cao thượng của mình làm gì.
Nhưng mà những người có địa vị hơi thấp thì khác, bình thường thì khúm núm trước mặt chủ tử đến nơi khác thì bọn họ lại giễu võ giương oai.
- Đứng lên đi...
Lâm Minh vươn tay kéo tiểu nha hoàn lên.
- Thực xin lỗi...
Tiểu nha hoàn cắn chặt bờ môi, nhỏ giọng nói ra, nàng cảm giác là mình liên lụy Lâm Minh.
- Không có gì... Ngươi tên là?
- Ta gọi là Uyển Nguyệt.
Tiểu nha hoàn nhỏ giọng nói ra.
- Ân.
Lâm Minh gật gật đầu, mang đan dược trả lại cho nàng, nghĩ lại Lâm Minh lại tăng thêm một lọ, sau đó không quan tâm tiểu nha hoàn giữ lại, quay người rời đi.
Hắn phải nhanh chóng khôi phục thực lực mới được.
Thương thế của hắn cần vài ngày mới khỏi hẳn, không thể bảo trì trạng thái đỉnh phong, trong lòng Lâm Minh vẫn khó bình an.
Cứ như vậy Lâm Minh đi theo linh hạm vào Tiểu Cực Cung.
Tiểu Cực Cung nằm trên đại tuyết sơn cao mười vạn trượng.
Mà trên đại tuyết sơn này đã có trận pháp tạo thành không gian độc lập. Trong không gian này linh tuyền róc rách, cỏ thơm um tùm. Các loại thiên địa kỳ trân tranh nhau đưa nở, nghiễm nhiên trở thành tiên cảnh nhân gian.
Loại tình cảnh này Lâm Minh thấy nhưng không thể trách, địa phương đẹp hơn cả ngàn lần Lâm Minh cũng thấy qua.
- Đây là nơi ngươi ở lại.
Có người nói với Lâm Minh.
Lâm Minh nhìn qua nơi ở lại của Nhân tộc trong Tiểu Cực Cung, tại đây cũng không có bố trí trận pháp, kiến trúc bao phủ trong băng thiên tuyết địa. Dĩ nhiên đối với võ giả mà nói những rét lạnh không coi vào đâu.
Linh khí nồng đậm chỉ bằng một phần mười ngọn núi chính.
Loại tình huống này Lâm Minh không có cảm thấy bất ngờ chút nào, tại đây là nơi lạnh giá, muốn thiết trí một Tụ Linh Trận vận hành quanh năm. Tiêu hao không coi là nhỏ.
Trên nơi này cũng có không ít võ giả Nhân tộc, bọn họ đều là võ giả ở gần Tiểu Cực Cung tuyển ra, bình thường bọn họ tu luyện ở đây, ngẫu nhiên biến thành nơi cao tầng Tiểu Cực Cung trên ngọn núi chính quan sát.
Ở nơi này, những chỗ tốt nhất đã bị người ta chiếm.
Lâm Minh tùy ý chọn một nơi ở, đây là một phủ đệ, quy mô ngược lại hùng vĩ. Bên trong bố trí thô sơ, hơn nữa linh khí cằn cỗi.
Lâm Minh cũng không thèm để ý, vừa vào trong phủ hắn đã bắt đầu ngồi xuống điều tức.
Mà tiểu nha hoàn Uyển Nguyệt tự như cũng ở lại nơi ở Nhân tộc trong Tiểu Cực Cung này, nàng tự nguyện ở lại trong phủ của Lâm Minh, phục thị Lâm Minh.
Thời gian trôi qua trong bình thản.
Trong nơi ở của Nhân tộc này, bình thường có rất ít người đến, lộ ra lãnh lãnh thanh thanh.
Lâm Minh mừng rỡ như thế, trong mấy ngày này thương thế nhanh chóng khôi phục.
Cùng lúc đó hắn đã nghiên cứu truyền thừa mà Lôi Phạt Thiên Tôn lưu lại.
Hiện tại Lâm Minh có không ít công pháp đỉnh cấp, Lôi Phạt Thiên Tôn truyền thừa chỉ là thượng đẳng vô thượng thần võ, phẩm cấp không cao.
Nhưng mấu chốt nó thích hợp với Lâm Minh, hơn nữa lại có trí nhớ sẵn có của Lôi Phạt Thiên Tôn ủng hộ, cho nên gọc cũng không tốn sức, Lôi Phạt Thiên Tôn truyền thừa, đối với Lâm Minh tìm hiểu lôi đình pháp tắc, sử dụng lôi đình chi lực có tác dụng dẫn dắt không nhỏ.
Thời điểm này, đột nhiên Lâm Minh mở hai mắt ra, hắn nhíu mày.
Ngay lúc vừa rồi, Lâm Minh tản mát cảm giác ra, bắt được một cảnh khiến nội tâm của hắn không thoải mái.
Do dự một chút, Lâm Minh đứng lên đi ra ngoài cửa.
Cảm giác giám thị vẫn theo đuôi Lâm Minh...
- Giao ra đây, nếu không ngươi sẽ đẹp mắt!"
Một giọng nói lạnh như băng vang lên, trong lời nói mang theo ý cay nghiệt.
Trong phòng nha hoàn, hai thiếu nữ tay chống éo đang vây quanh một tiểu nữ tử mười lăm mười sáu tuổi.
Gương mặt nhỏ nhắn của nữ tử này hơi trắng, nàng nắm chặt tay nhỏ, vô ý thức che ở trước ngực, biểu hiện ra sợ hãi bất lực trong lòng của mình.
- Ngươi là tiểu tiện nhân, ta đánh chết ngươi, nhanh giao ra đây, chúng ta vừa mới tiến vào phòng đã nhìn thấy ngươi thu hồi chai thuốc, cũng nghe thấy mùi thuốc, đừng mong phủ nhận!
Hai thiếu nữ này là nha hoàn Hồn Tộc, các nàng đang đòi hỏi tiểu nữ hài Nhân tộc, chính là bình đan dược mà Lâm Minh đưa cho tiểu nữ hài này.
Đối với Lâm Minh mà nói đây là đan dược không có tác dụng gì, nhưng mà đối với mấy nha hoàn đang kẹt ở Hậu Tiên, không tiến vào Tiên Thiên mà nói, đây chính là linh dược khó gặp.
Lúc trước mấy nha hoàn này vào trong phòng Lâm Minh, chỉ nghe được mùi thuốc đã có thể phân biệt rõ những đan dược này trân quý, đây tuyệt đối là linh dược duyễn khí bồi nguyên, cho dù là Nhân tộc, hay là đối với Hồn Tộc đều có chỗ tốt.
Cho nên bọn họ sinh ra lòng cướp đoạt, trước đó ở trước mặt Lâm Minh các nàng không có lộ ra, dù sao Lâm Minh tuy xuất thân chủng tộc hèn kém, nhưng nhìn qua chỉ sợ là võ giả ngoài Mệnh Vẫn Kỳ, các nàng không phải đối thủ, nhưng mà hiện tại đan đã rơi vào trong tay tiểu nữ hài, vậy không cần khách khí.
Đừng nhìn các nàng bình thường khúm núm trước người khác, nhưng trước mặt nha hoàn Nhân tộc thì rất hung ác, nha hoàn Nhân còn phải giặt quần áo cho các nàng, bị các nàng phân công.
- Nhanh lên! Loại đan dược này không phải Nhân tộc các ngươi xứng dùng.
Trong mấy nha hoàn này cũng có một đại đầu lĩnh, ả nắm cổ áo tiểu nữ hài. Bàn tay tất vào mặt "Ba ba ba", uy hiếp mười phần.
- Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt đúng không? Xem chúng ta xé nát mặt của ngươi ra.
Đại nha hoàn này nắm lấy gò má phấn điêu ngọc trạch của tiểu nữ hài chậm rãi vặn vẹo, trên mặt mang theo nụ cười khoái ý, mà mặt của tiểu nữ hài bị vặn đỏ lên.
Trong mắt tiểu nữ hài đầy nước mắt, nàng cố gắng mở to hai mắt không cho nước mắt lưu lại. Nàng cầm chặt tay nhỏ, cắn răng nói:
- Đây là thứ công tử cho ta, không phải cho các ngươi.
- Ha ha! Ta thấy tên Nhân loại kia vừa ý tiểu tiện nhân ngươi rồi, muốn lấy ngươi làm thiếp đúng không? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Cũng không lấy nước tiểu soi mặt của mình, một nha hoàn Nhân tộc xuât thân hèn kém, chết cũng không ai chú ý tới. Có chết cũng ném ra ngoài cho chó ăn! Đừng nói là ngươi, cho dù là ‘ công tử ’ trong miệng của ngươi cũng suýt bị đóng thành băng, tính toán là cái rắm gì! Hắn trong chúng ta đúng là cao thủ, nhưng mà trong Tiểu Cực Cung còn có trưởng lão, hộ pháp, đệ tử hạch tâm, trước mặt bọn họ hắn còn không bằng con chó.
Nha hoàn kia nói xong liền đẩy nữ hài tử.
Tiểu nữ hài một đứng không vững gã vào góc tường, đầu đâm vào mặt tường phát ra tiếng "Đông" trầm đục.
Nàng không có kinh nghiệm luyện thể lục trọng mà là trực tiếp tụ nguyên, cái va chạm này làm hai mắt hoa lên. Trời đất quay cuồng, nhưng mà nàng vẫn cắn răng nắm chặt tay nhỏ, quyết không buông tay.
Ở đây Hồn tộc có địa vị thống trị, Nhân tộc bị kỳ thị nghiền ép, tiểu nữ hài này rất rõ, thực lực là tất cả.
Nàng sẽ bị người ta tùy ý thịt cá, cũng là do thực lực thấp kém.
Mà nàng là tiểu nữ hài Nhân tộc. Bị người ta giết chết, thái bổ cũng là chuyện bình thường.
Mà bây giờ nàng vất vả đạt được cơ hội, đạt được công tử kia ban thưởng linh dược, khiến cho nàng nhìn thấy hy vọng đột phá, cứ như vậy buông tha thì nàng không cam tâm!
Đây có khả năng là cơ hội duy nhất giúp nàng đứng lên, đứng thẳng làm người.
- A! Vẫn xương cứng, ta động thủ đoạt cũng được, nhưng mà cướp xong thì kết cục của ngươi càng thê thảm.
Nha hoàn đầu lĩnh cười nói.
Mà thời điểm này nha hoàn bên cạnh nói:
- Trong giới chỉ đúng không!
Nha hoàn kia nói xong, lập tức đoạt giới chỉ trong tay của tiểu nữ hài, đầy là giới chỉ phẩm chất kém nhất, bên trong có một đống quần áo nữ nhân rơi ra, còn có một ít vũ khí phẩm chất bình thường, dược thảo.
Đây là đồ của tiểu nữ hài.
Đại nha hoàn một cước dẫm nát đám dược thảo thấp kém, cười lạnh nói:
- Là do con ả này che dấu, đan dược tốt nhu thế, ả ta không có thời gian luyện hóa, cũng không có khả năng một hơi ăn hết, xé nát quần áo ả ra, ả trần truồng thì từ từ mà tìm.
- Tốt!
Nha hoàn kia nói ra, lập tức lao tới xé nát quần áo của nữ hài tử, "Xoẹt xẹt" vang lên, lục lọi yếm đào của nàng. - Ah!
Tiểu nữ hài hét lên, mà hai nha càng xé càng hưng phấn.
- Tìm được! Ha ha a!
Một nữ hài cầm chai thuốc ra, mở ra thì có mấy viên đan dược như đậu nành lăn ra.
- Đan tốt! Là Bích Linh Đan hay sao? Nhìn không ra thân gia của tên Nhân tộc chết cứng kia không tệ lắm!
Mấy nha hoàn cười, sau đó nhìn qua tiểu nữ hài.
- Thu thập nàng, xé sạch quần áo sau đó treo lên!
Đại nha hoàn nói ra, thơi điểm này nàng đột nhiên cảm thấy lạnh cả người, trong nội tâm đột nhiên cả kinh, vội vàng nhảy về phía trước sau đó quay người lại.
- Ai?
Mấy nha hoàn cảnh giác, các nàng phát hiện một nam tử đang đứng sau lưng mình, sắc mặt âm trầm, mắt hàm sát cơ.
- Là ngươi!
Các nàng nhận ra Lâm Minh. Nhưng cũng không phải rất sợ hãi, các nàng cho rằng Lâm Minh không dám làm gì các nàng.
- Công tử!
Một khắc này tiểu nữ hài ở trong góc tường nhìn thấy Lâm Minh, các khổ sở, ủy khuất xông lên đầu, những nước mắt chất chứa chảy ra, lúc này như hạt châu không ngừng rơi xuống.
Đan dược bị đoạt, quần áo bị xé, trong lòng tràn ngập khuất nhục.
- Không có việc gì...
Lâm Minh mở miệng nói, trong lòng của hắn không biết có cảm giác gì, tiểu nữ hài Nhân tộc này hắn không có quen biết gì, thậm chí hắn còn không biết tên của nàng, nhưng mà giờ phút này hắn lại tức giận vì tao ngộ của nàng.
Cũng bởi vì là Nhân tộc, hắn từ trên người cô bé nhìn thấy tương lai của Thần Vực. Đây là bi ai của chủng tộc sau khi rơi vào tay giặc.
- Ngươi tới cứu tiểu tiện nhân này? Không nghĩ tới, ngươi lại có hứng thú với mặt hàng này, đi, xem mặt mũi của ngươi chúng ta sẽ không làm khó nàng.
Đại nha hoàn nói như vậy, thu đan dược lại.
Các nàng căn bản không sợ Lâm Minh uy hiếp, Lâm Minh cho dù thực lực mạnh cũng chỉ là Nhân tộc, tại linh hạm của Hồn Tộc, hắn dám làm gì các nàng?
- Muốn chết!
Lâm Minh nói ra hai chữ này, hắn tiến lên một bước, đánh ra một quyền, đánh mặt mặt đại nha hoàn!
Bồng!
Một tiếng trầm đục, nha hoàn kia hét lên một tiếng, thân thể bay ra ngoài, trùng trùng điệp điệp đụng vào tường, phun máu tươi.
Đại nha hoàn miệng đầy máu, hàm răng vỡ nát, ánh mắt không dám tin.
Nha hoàn khác hoảng sợ, không nghĩ tới Lâm Minh hung hăng càn quấy như vậy, dám ở trên linh hạm ra tay với các nàng.
- Còn ngươi nữa!
Lâm Minh hai tay quét qua, tiểu nha hoàn này làm gì có sức phản kháng, không ngừng kêu thảm, miệng phun máu tươi.
Đây là do Lâm Minh đã khống chế lực đao, nhưng mà hắn lại đánh không chút nương tay. Tuy không có lấy mạng đối phương, hắn đánh đối phương kinh mạch đứt từng khúc, dùng năng lực của võ giả cấp thấp, không có một tháng tu dưỡng thì đừng nghĩ tốt lên
Ba!
Ngón tay Lâm Minh điểm một cái, giới chỉ của đại nha hoàn tan nát, Lâm Minh lại thu bình đan dược lại.
Những đan dược này với hắn mà nói không có giá trị gì, nhưng cho dù cho chó ăn, hắn cũng không cho mấy nha hoàn này ăn.
- Làm càn! Ngươi thật lớn mật!
Thời điểm này có tiếng nam tử quát lạnh truyền tới, Lâm Minh nhướng mày, hắn biết rõ đã có người vẫn đang giám thị mình, hiện tại hắn động thủ đả thương người, người của Tiểu Cực Cung tự nhiên lập tức đã biết rõ.
Hắn bất động thanh sắc cởi bỏ áo choáng lên người tiểu nữ hài Nhân tộc.
Tiểu nữ hài cầm lấy tay Lâm Minh, rất kinh hoảng.
Một câu "Làm càn ", trong nội tâm của nàng rất rõ ràng, có cao tầng Hồn Tộc đến, Lâm Minh có thể vì nàng mà bị cuốn vào phiền toái.
- Công tử...
Trong mắt Tiểu nữ hài tràn đầy áy náy, trong hoàn cảnh này, Lâm Minh nhất định sẽ có hại chịu thiệt.
- Mặc quần áo trước đi.
Lâm Minh bình tĩnh nói xong, chậm rãi xoay người lại, sau lưng hắn có thanh niên lông màu đỏ đi vào, thanh niên này dáng người gầy gò, ánh mắt lạnh lẽo, khí chất như hàn đao, tu vị là Hồn Quân cảnh hậu kỳ.
Vừa nhìn thấy thanh niên lông mày đỏ xuất hiện, nha hoàn hồn tộc như gặp cứu tinh, khóc lóc lao qua.
- Dật đại nhân, làm chủ cho chúng ta ah!
Mấy nha hoàn mắt như thu thủy, lã chã muốn khóc.
Tên Dật sư huynh này kiểm tra thương thế của nha hoàn, ánh mắt phát lạnh, quát:
- Ngồi trên thuyền của chúng ta, còn đánh người của ta, ngươi đúng là không biết đủ!
- Muốn chiến sao?
Giọng của Lâm Minh lạnh như băng, không chút dây dưa dài dòng, hắn hiện tại bị thương là không giả, nhưng mà lạc đà chết gầy còn lớn hơn ngựa, đối phó tiểu nhân vật như vậy không đáng kể chút nào.
Nhưng mà đánh với tên Dật sư huynh này, Tiểu Cực Cung sẽ không thể ở lại, Lâm Minh bây giờ còn chưa địch lại cao thủ đứng đầu của Tiểu Cực Cung, thương thế của hắn không cách nào thuyên chuyển năng lượng. - Ha ha ha! Ta không nghe lầm chứ!
Tên Dật sư huynh khoa trương cười to, nói:
- Ngươi hỏi ta muốn chiến hay không sao? Ngươi cũng xứng! Ngươi ngay cả cảnh giới của ta còn không nhìn ra, ta chỉ cần một ngón tay là nghiền chết ngươi.
Dật sư huynh cười lạnh, đang định động thủ, mà thời điểm này cách hắn không xa có lão giả đi tới, nói nhỏ bên tai tên Dật sư huynh này.
Hai mắt Dật sư huynh nhíu lại, nói:
- Cái gì? Nhân tộc này chính là Ngọc Lạc sư tỷ khâm điểm?
- Đúng, tiểu thư cảm thấy thiên phú của hắn còn dùng được, muốn mượn hắn hoàn thiện đan điền giả thuyết, cho nên Dật Phàm ngươi không nên ra tay tổn thương hắn thì hơn, nếu không lão hủ không thể bàn giao với tiểu thư.
Lão giả nói như vậy, Dật Phàm lạnh lùng nhìn Lâm Minh.
- Xem như số ngươi gặp may! Nhưng mà tiếp theo ta sẽ đánh ngươi răng rơi đầy đất.
Tên thanh niên lông mày đỏ tên là Dật Phàm rời đi, đám nha hoàn Hồn tộc vội vàng đứng lên chạy đi, chịu đựng bị Lâm Minh đánh nát kinh mạch theo sau tên Dật Phàm.
Lâm Minh không có ngăn cảm đám người này, hắn vốn nghĩ tới, tình huống Nhân tộc tại Hồn giới sẽ không quá tốt, trước đó nữ tử che mặt nói còn khách khí, đó xem như là nàng có việc cầu mình, thứ hai là tu dưỡng bản thân của nàng, nàng sống ở địa vị cao, trong nội tâm tự nhiên hình thành khí độ thượng vị giả, nàng không cần dùng lời lẽ biểu lộ địa vị cao thượng của mình làm gì.
Nhưng mà những người có địa vị hơi thấp thì khác, bình thường thì khúm núm trước mặt chủ tử đến nơi khác thì bọn họ lại giễu võ giương oai.
- Đứng lên đi...
Lâm Minh vươn tay kéo tiểu nha hoàn lên.
- Thực xin lỗi...
Tiểu nha hoàn cắn chặt bờ môi, nhỏ giọng nói ra, nàng cảm giác là mình liên lụy Lâm Minh.
- Không có gì... Ngươi tên là?
- Ta gọi là Uyển Nguyệt.
Tiểu nha hoàn nhỏ giọng nói ra.
- Ân.
Lâm Minh gật gật đầu, mang đan dược trả lại cho nàng, nghĩ lại Lâm Minh lại tăng thêm một lọ, sau đó không quan tâm tiểu nha hoàn giữ lại, quay người rời đi.
Hắn phải nhanh chóng khôi phục thực lực mới được.
Thương thế của hắn cần vài ngày mới khỏi hẳn, không thể bảo trì trạng thái đỉnh phong, trong lòng Lâm Minh vẫn khó bình an.
Cứ như vậy Lâm Minh đi theo linh hạm vào Tiểu Cực Cung.
Tiểu Cực Cung nằm trên đại tuyết sơn cao mười vạn trượng.
Mà trên đại tuyết sơn này đã có trận pháp tạo thành không gian độc lập. Trong không gian này linh tuyền róc rách, cỏ thơm um tùm. Các loại thiên địa kỳ trân tranh nhau đưa nở, nghiễm nhiên trở thành tiên cảnh nhân gian.
Loại tình cảnh này Lâm Minh thấy nhưng không thể trách, địa phương đẹp hơn cả ngàn lần Lâm Minh cũng thấy qua.
- Đây là nơi ngươi ở lại.
Có người nói với Lâm Minh.
Lâm Minh nhìn qua nơi ở lại của Nhân tộc trong Tiểu Cực Cung, tại đây cũng không có bố trí trận pháp, kiến trúc bao phủ trong băng thiên tuyết địa. Dĩ nhiên đối với võ giả mà nói những rét lạnh không coi vào đâu.
Linh khí nồng đậm chỉ bằng một phần mười ngọn núi chính.
Loại tình huống này Lâm Minh không có cảm thấy bất ngờ chút nào, tại đây là nơi lạnh giá, muốn thiết trí một Tụ Linh Trận vận hành quanh năm. Tiêu hao không coi là nhỏ.
Trên nơi này cũng có không ít võ giả Nhân tộc, bọn họ đều là võ giả ở gần Tiểu Cực Cung tuyển ra, bình thường bọn họ tu luyện ở đây, ngẫu nhiên biến thành nơi cao tầng Tiểu Cực Cung trên ngọn núi chính quan sát.
Ở nơi này, những chỗ tốt nhất đã bị người ta chiếm.
Lâm Minh tùy ý chọn một nơi ở, đây là một phủ đệ, quy mô ngược lại hùng vĩ. Bên trong bố trí thô sơ, hơn nữa linh khí cằn cỗi.
Lâm Minh cũng không thèm để ý, vừa vào trong phủ hắn đã bắt đầu ngồi xuống điều tức.
Mà tiểu nha hoàn Uyển Nguyệt tự như cũng ở lại nơi ở Nhân tộc trong Tiểu Cực Cung này, nàng tự nguyện ở lại trong phủ của Lâm Minh, phục thị Lâm Minh.
Thời gian trôi qua trong bình thản.
Trong nơi ở của Nhân tộc này, bình thường có rất ít người đến, lộ ra lãnh lãnh thanh thanh.
Lâm Minh mừng rỡ như thế, trong mấy ngày này thương thế nhanh chóng khôi phục.
Cùng lúc đó hắn đã nghiên cứu truyền thừa mà Lôi Phạt Thiên Tôn lưu lại.
Hiện tại Lâm Minh có không ít công pháp đỉnh cấp, Lôi Phạt Thiên Tôn truyền thừa chỉ là thượng đẳng vô thượng thần võ, phẩm cấp không cao.
Nhưng mấu chốt nó thích hợp với Lâm Minh, hơn nữa lại có trí nhớ sẵn có của Lôi Phạt Thiên Tôn ủng hộ, cho nên gọc cũng không tốn sức, Lôi Phạt Thiên Tôn truyền thừa, đối với Lâm Minh tìm hiểu lôi đình pháp tắc, sử dụng lôi đình chi lực có tác dụng dẫn dắt không nhỏ.
Thời điểm này, đột nhiên Lâm Minh mở hai mắt ra, hắn nhíu mày.
Ngay lúc vừa rồi, Lâm Minh tản mát cảm giác ra, bắt được một cảnh khiến nội tâm của hắn không thoải mái.
Do dự một chút, Lâm Minh đứng lên đi ra ngoài cửa.
Cảm giác giám thị vẫn theo đuôi Lâm Minh...
- Giao ra đây, nếu không ngươi sẽ đẹp mắt!"
Một giọng nói lạnh như băng vang lên, trong lời nói mang theo ý cay nghiệt.
Trong phòng nha hoàn, hai thiếu nữ tay chống éo đang vây quanh một tiểu nữ tử mười lăm mười sáu tuổi.
Gương mặt nhỏ nhắn của nữ tử này hơi trắng, nàng nắm chặt tay nhỏ, vô ý thức che ở trước ngực, biểu hiện ra sợ hãi bất lực trong lòng của mình.
- Ngươi là tiểu tiện nhân, ta đánh chết ngươi, nhanh giao ra đây, chúng ta vừa mới tiến vào phòng đã nhìn thấy ngươi thu hồi chai thuốc, cũng nghe thấy mùi thuốc, đừng mong phủ nhận!
Hai thiếu nữ này là nha hoàn Hồn Tộc, các nàng đang đòi hỏi tiểu nữ hài Nhân tộc, chính là bình đan dược mà Lâm Minh đưa cho tiểu nữ hài này.
Đối với Lâm Minh mà nói đây là đan dược không có tác dụng gì, nhưng mà đối với mấy nha hoàn đang kẹt ở Hậu Tiên, không tiến vào Tiên Thiên mà nói, đây chính là linh dược khó gặp.
Lúc trước mấy nha hoàn này vào trong phòng Lâm Minh, chỉ nghe được mùi thuốc đã có thể phân biệt rõ những đan dược này trân quý, đây tuyệt đối là linh dược duyễn khí bồi nguyên, cho dù là Nhân tộc, hay là đối với Hồn Tộc đều có chỗ tốt.
Cho nên bọn họ sinh ra lòng cướp đoạt, trước đó ở trước mặt Lâm Minh các nàng không có lộ ra, dù sao Lâm Minh tuy xuất thân chủng tộc hèn kém, nhưng nhìn qua chỉ sợ là võ giả ngoài Mệnh Vẫn Kỳ, các nàng không phải đối thủ, nhưng mà hiện tại đan đã rơi vào trong tay tiểu nữ hài, vậy không cần khách khí.
Đừng nhìn các nàng bình thường khúm núm trước người khác, nhưng trước mặt nha hoàn Nhân tộc thì rất hung ác, nha hoàn Nhân còn phải giặt quần áo cho các nàng, bị các nàng phân công.
- Nhanh lên! Loại đan dược này không phải Nhân tộc các ngươi xứng dùng.
Trong mấy nha hoàn này cũng có một đại đầu lĩnh, ả nắm cổ áo tiểu nữ hài. Bàn tay tất vào mặt "Ba ba ba", uy hiếp mười phần.
- Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt đúng không? Xem chúng ta xé nát mặt của ngươi ra.
Đại nha hoàn này nắm lấy gò má phấn điêu ngọc trạch của tiểu nữ hài chậm rãi vặn vẹo, trên mặt mang theo nụ cười khoái ý, mà mặt của tiểu nữ hài bị vặn đỏ lên.
Trong mắt tiểu nữ hài đầy nước mắt, nàng cố gắng mở to hai mắt không cho nước mắt lưu lại. Nàng cầm chặt tay nhỏ, cắn răng nói:
- Đây là thứ công tử cho ta, không phải cho các ngươi.
- Ha ha! Ta thấy tên Nhân loại kia vừa ý tiểu tiện nhân ngươi rồi, muốn lấy ngươi làm thiếp đúng không? Ngươi cho rằng ngươi là ai? Cũng không lấy nước tiểu soi mặt của mình, một nha hoàn Nhân tộc xuât thân hèn kém, chết cũng không ai chú ý tới. Có chết cũng ném ra ngoài cho chó ăn! Đừng nói là ngươi, cho dù là ‘ công tử ’ trong miệng của ngươi cũng suýt bị đóng thành băng, tính toán là cái rắm gì! Hắn trong chúng ta đúng là cao thủ, nhưng mà trong Tiểu Cực Cung còn có trưởng lão, hộ pháp, đệ tử hạch tâm, trước mặt bọn họ hắn còn không bằng con chó.
Nha hoàn kia nói xong liền đẩy nữ hài tử.
Tiểu nữ hài một đứng không vững gã vào góc tường, đầu đâm vào mặt tường phát ra tiếng "Đông" trầm đục.
Nàng không có kinh nghiệm luyện thể lục trọng mà là trực tiếp tụ nguyên, cái va chạm này làm hai mắt hoa lên. Trời đất quay cuồng, nhưng mà nàng vẫn cắn răng nắm chặt tay nhỏ, quyết không buông tay.
Ở đây Hồn tộc có địa vị thống trị, Nhân tộc bị kỳ thị nghiền ép, tiểu nữ hài này rất rõ, thực lực là tất cả.
Nàng sẽ bị người ta tùy ý thịt cá, cũng là do thực lực thấp kém.
Mà nàng là tiểu nữ hài Nhân tộc. Bị người ta giết chết, thái bổ cũng là chuyện bình thường.
Mà bây giờ nàng vất vả đạt được cơ hội, đạt được công tử kia ban thưởng linh dược, khiến cho nàng nhìn thấy hy vọng đột phá, cứ như vậy buông tha thì nàng không cam tâm!
Đây có khả năng là cơ hội duy nhất giúp nàng đứng lên, đứng thẳng làm người.
- A! Vẫn xương cứng, ta động thủ đoạt cũng được, nhưng mà cướp xong thì kết cục của ngươi càng thê thảm.
Nha hoàn đầu lĩnh cười nói.
Mà thời điểm này nha hoàn bên cạnh nói:
- Trong giới chỉ đúng không!
Nha hoàn kia nói xong, lập tức đoạt giới chỉ trong tay của tiểu nữ hài, đầy là giới chỉ phẩm chất kém nhất, bên trong có một đống quần áo nữ nhân rơi ra, còn có một ít vũ khí phẩm chất bình thường, dược thảo.
Đây là đồ của tiểu nữ hài.
Đại nha hoàn một cước dẫm nát đám dược thảo thấp kém, cười lạnh nói:
- Là do con ả này che dấu, đan dược tốt nhu thế, ả ta không có thời gian luyện hóa, cũng không có khả năng một hơi ăn hết, xé nát quần áo ả ra, ả trần truồng thì từ từ mà tìm.
- Tốt!
Nha hoàn kia nói ra, lập tức lao tới xé nát quần áo của nữ hài tử, "Xoẹt xẹt" vang lên, lục lọi yếm đào của nàng. - Ah!
Tiểu nữ hài hét lên, mà hai nha càng xé càng hưng phấn.
- Tìm được! Ha ha a!
Một nữ hài cầm chai thuốc ra, mở ra thì có mấy viên đan dược như đậu nành lăn ra.
- Đan tốt! Là Bích Linh Đan hay sao? Nhìn không ra thân gia của tên Nhân tộc chết cứng kia không tệ lắm!
Mấy nha hoàn cười, sau đó nhìn qua tiểu nữ hài.
- Thu thập nàng, xé sạch quần áo sau đó treo lên!
Đại nha hoàn nói ra, thơi điểm này nàng đột nhiên cảm thấy lạnh cả người, trong nội tâm đột nhiên cả kinh, vội vàng nhảy về phía trước sau đó quay người lại.
- Ai?
Mấy nha hoàn cảnh giác, các nàng phát hiện một nam tử đang đứng sau lưng mình, sắc mặt âm trầm, mắt hàm sát cơ.
- Là ngươi!
Các nàng nhận ra Lâm Minh. Nhưng cũng không phải rất sợ hãi, các nàng cho rằng Lâm Minh không dám làm gì các nàng.
- Công tử!
Một khắc này tiểu nữ hài ở trong góc tường nhìn thấy Lâm Minh, các khổ sở, ủy khuất xông lên đầu, những nước mắt chất chứa chảy ra, lúc này như hạt châu không ngừng rơi xuống.
Đan dược bị đoạt, quần áo bị xé, trong lòng tràn ngập khuất nhục.
- Không có việc gì...
Lâm Minh mở miệng nói, trong lòng của hắn không biết có cảm giác gì, tiểu nữ hài Nhân tộc này hắn không có quen biết gì, thậm chí hắn còn không biết tên của nàng, nhưng mà giờ phút này hắn lại tức giận vì tao ngộ của nàng.
Cũng bởi vì là Nhân tộc, hắn từ trên người cô bé nhìn thấy tương lai của Thần Vực. Đây là bi ai của chủng tộc sau khi rơi vào tay giặc.
- Ngươi tới cứu tiểu tiện nhân này? Không nghĩ tới, ngươi lại có hứng thú với mặt hàng này, đi, xem mặt mũi của ngươi chúng ta sẽ không làm khó nàng.
Đại nha hoàn nói như vậy, thu đan dược lại.
Các nàng căn bản không sợ Lâm Minh uy hiếp, Lâm Minh cho dù thực lực mạnh cũng chỉ là Nhân tộc, tại linh hạm của Hồn Tộc, hắn dám làm gì các nàng?
- Muốn chết!
Lâm Minh nói ra hai chữ này, hắn tiến lên một bước, đánh ra một quyền, đánh mặt mặt đại nha hoàn!
Bồng!
Một tiếng trầm đục, nha hoàn kia hét lên một tiếng, thân thể bay ra ngoài, trùng trùng điệp điệp đụng vào tường, phun máu tươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.