Chương 109: Võ ý tái hiện
Tàm Kiếm Lý Ngưu
27/06/2017
Đương nhiên sướng. Gia tộc bị Chu gia đè nặng, thế hệ trẻ tuổi bị Chu Viêm đè nặng, hiện tại Lâm Minh hung hăng ra một hơi, hơn nữa mũi thương chỉ thẳng Chu Viêm, muốn đẩy ngã ngọn núi lớn một mực đè thế hệ trẻ Lâm gia, có thể không sướng sao?
Vì thế, vào lúc ban đêm, lại là mười hai tấm Truyền Âm phù liên hoàn truyền âm đem tin tức truyền về phân bộ Lâm gia ở Thiên Vận thành, gia chủ Lâm gia đưa ra chỉ thị là:
- Không tiếc mọi giá duy trì Lâm Minh, cần phải vì Lâm Minh sáng tạo điều kiện tốt nhất, một tháng sau chiến thắng Chu Viêm.
Cho nên hôm nay, bởi vì chỉ thị của gia chủ, phân bộ Lâm gia cho Lâm Vũ mang đến tài nguyên duy trì Lâm Minh.
- Đây là...
Lâm Minh nhìn một bình sứ nhỏ và một hộp ngọc nhỏ trong tay Lâm Vũ.
- Mười hai tấm Truyền Âm phù khẩn cấp của gia chủ, nói phân bộ gia tộc đưa cho ngươi, kêu ngươi tu luyện thật tốt, một tháng sau tranh thủ thắng Chu Viêm.
Lâm Minh mở bình sứ và hộp ngọc ra nhìn, trong bình sứ là mười viên đan dược, màu sắc tinh nhuận, mùi thơm thoang thoảng, vừa nhìn là biết chính là thuốc tốt thượng đẳng.
- Tụ Nguyên đan cao cấp?
Chủ dược của Tụ Nguyên đan bình thường là Tụ Nguyên quả trăm năm, giá trị của nó không kém Huyết Linh Chi trăm năm.
Mà chủ dược của Tụ Nguyên đan cao cấp thì là Tụ Nguyên quả ba trăm năm tuổi, giá trị cao hơn Tụ Nguyên đan bình thường sáu bảy lần, hơn nữa còn không dễ mua được!
Tụ Nguyên đan không thể trực tiếp gia tăng thực lực của võ giả, chỉ là có thể xúc tiến võ giả ngưng tụ chân nguyên, đề cao tốc độ tu luyện của võ giả. Loại đan dược loại này tuy rằng gia tăng thực lực thong thả, nhưng lại không có tác dụng phụ, có thể tùy tiện ăn.
Cho nên trong các loại đan dược võ giả dùng, lượng tiêu hao Tụ Nguyên đan là lớn nhất. Lâm gia đưa ra một bình Tụ Nguyên đan cao cấp này, giá trị gần hai vạn lượng vàng.
Gia tộc lần này thật là hạ vốn gốc.
Lâm Minh nhìn thoáng qua Lâm Vũ, lại đón lấy hộp ngọc kia. Sau khi mở ra, bên trong bày chỉnh tề hai tầng tảng đá lóng lánh như băng, Chân Nguyên thạch!
Lâm Minh đảo mắt liền biết, hộp Chân Nguyên thạch này nhiều đến ba mươi viên.
Ba mươi viên Chân Nguyên thạch cũng không phải là một con số nhỏ! Hơn nữa nhìn số Chân Nguyên thạch này sáng bóng trong suốt, dường như còn tinh thuần hơn một chút so với Thất Huyền võ phủ phát ra.
Nhóm Chân Nguyên thạch này đồng dạng giá trị không rẻ!
Nhìn thấy bình Tụ Nguyên đan và hộp Chân Nguyên thạch này, Lâm Minh trong lòng hiểu được. Nếu mình thu phần lễ này liền tương đương ngầm thừa nhận nguyện ý trở thành dòng chính của Lâm gia.
Lâm Vũ nhận thấy được biến hóa thần sắc của Lâm Minh, mơ hồ đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, hơi ngượng ngùng nói:
- Tộc đệ, ta biết dệt hoa trên gấm tự nhiên không sánh bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Trước đây khi tộc đệ ngươi sa sút, gia tộc ngay cả cái bóng đều không thấy, hiện tại tộc đệ thành “rồng trong loài người”, gia tộc vừa tặng thuốc lại vừa tặng Chân Nguyên thạch, quả thật không vẻ vang gì. Tuy nhiên đây cũng là chuyện không làm sao được, gia tộc tàicó hạn... Mà đệ tử Lâm gia quá nhiều. Nếu mỗi một thế hệ đều chia đều gia sản, Lâm gia đã sớm không tồn tại.
Lâm Minh đương nhiên hiểu được lời Lâm Vũ nói. Bà cố của Lâm Minh là phu nhân phòng ba của tộc trưởng hai đời trước của Lâm gia, tầng quan hệ này truyền đến thế hệ Lâm Minh thật sự có chút xa xôi. Con cháu gia tộc lớn thường thường là một chồng nhiều vợ, sinh sôi nảy nở, con cháu đời sau tăng trưởng nhiều biết bao, mà tài sản phải tập trung lại, mới có thể cam đoan gia tộc truyền thừa không đứt.
Gia tộc đem một ít sản nghiệp giao cho con cháu chi thứ quản lý, khiến cho những tộc nhân này có thể lãnh một phần lương, loại cách làm này đã xem như ân huệ đối với đệ tử chi thứ rồi. Trên thực tế, phần thù lao này đã rất nhiều, nếu không phải Lâm Minh tập võ, sinh hoạt của nhà bọn họ cũng sẽ giàu có sung túc.
Đối với bản gia của Lâm gia, Lâm Minh thoáng có một chút cảm tạ như vậy, lại cũng không có lòng trung thành gì. Nhưng là Lâm Minh lại biết, cha mẹ quan niệm truyền thống nghiêm trọng, bọn họ nhớ mãi không quên chính là có một ngày có thể trở về bản gia. Ở trong mắt cha mẹ, nhận tổ quy tông mới là chính thống.
Bởi vì chính mình, địa vị của cha mẹ trong gia tộc sẽ nước lên thì thuyền lên, thậm chí đạt được sự tôn trọng và lễ kính của gia chủ!
Điều này đối với cha mẹ mà nói là một phần vinh quang, mà phần vinh quang này bởi vì mình mà mang đến, lại càng là cha mẹ hy vọng. Làm cha mẹ ai không hy vọng con cái mình có thể có thành tựu, áo gấm về quê? Hơn nữa Lâm Minh hiện tại có vòng sáng thiên tài trăm năm khó gặp của Thất Huyền võ phủ, đủ để làm rạng rỡ tổ tông, phúc cho con cháu.
Nghĩ vậy, Lâm Minh thu nhận đan dược và Chân Nguyên thạch, nói với Lâm Vũ:
- Thay ta cảm ơn gia chủ.
- Tộc đệ nói quá lời rồi. Là Lâm gia phải cảm tạ tộc đệ, vì chúng ta nở mày nở mặt.
Nhìn thấy Lâm Minh nhận lấy những thứ này, Lâm Vũ thở ra một hơi nhẹ nhõm, hắn thật đúng là sợ Lâm Minh canh cánh trong lòng đối với sự lãnh đạm của Lâm gia lúc trước.
Lại qua mấy tháng chính là cuối năm, Lâm Minh trong lòng tính toán. Cuối năm Thất Huyền võ phủ sẽ cho nghỉ, đệ tử của võ phủ đều phải về nhà mừng năm mới. Mình cũng phải nhân cơ hội này về xem cha mẹ. Hai người làm lụng vất vả cả đời, hẳn là có một tuổi già an nhàn.
Từ biệt Lâm Vũ, Lâm Minh cất đan dược và Chân Nguyên thạch, cõng Quán Hồng thương lại đi tới đại trận Thác Nước Hàn Đàm.
- Lâm sư đệ.
Chấp sự sư huynh phụ trách Thác Nước Hàn Đàm kia vừa nhìn thấy Lâm Minh liền tươi cười đầy mặt đón tiếp:
- Lâm sư đệ lần này thật là nổi tiếng rồi nhé, xếp hạng sáu mươi hai, khó lường, khó lường! Xưa nay chưa từng có!
Lâm Minh cười cười, không nói gì. Hai ngày này, hắn nghe thấy lời khen tặng tương tự quá nhiều.
- Lần này Lâm sư đệ muốn độ khó gì?
- Cấp chín!
Thác Nước Hàn Đàm độ khó cao nhất là cấp mười hai, càng đến cấp cao, cứ tăng lên một cấp biên độ khó tăng lên cũng càng lớn. Độ khó cấp mười hai cũng chỉ có Lăng Sâm miễn cưỡng kiên trì thời gian một nén nhang, rồi sau đó nhất định phải lên đả tọa điều tức một phen. Cho nên Lăng Sâm cũng chỉ có thể tu luyện ở độ khó cấp mười một trở xuống.
Lâm Minh trong thời gian một tháng vượt liền hai cấp, từ cấp bảy tăng lên thẳng cấp chín, đây là chuyện khó tin. Nhưng mà xếp hạng của Lâm Minh nói rõ hết thảy.
- Tốt.
Chấp sự sư huynh kia không nói hai lời, lập tức mở độ khó cấp chín.
Nuốt một viên Tụ Nguyên đan cao cấp gia tăng tốc độ tu luyện, Lâm Minh cõng Quán Hồng thương nhảy vào hàn đầm.
Vừa vào hàn đầm, Lâm Minh lại cảm giác được rét lạnh như kim đâm, độ khó lại tăng lên một cấp bậc.
Trong tài nguyên của Thất Huyền võ phủ, Tụ Nguyên đan thậm chí Chân Nguyên thạch đều không phải quá quý trọng, chỉ có bảy đại sát trận này một phút một giây đều quý báu vô cùng, không thể lãng phí một chút xíu!
Chỉ có hai canh giờ, Lâm Minh đứng trên tảng đá lớn dưới thác nước, cầm ngang Quán Hồng thương. Thác nước độ khó cấp chín, lực xối vào lại đề cao một khoảng lớn. Lâm Minh sau khi cầm Quán Hồng thương dài tám xích tám tấc, lập tức cảm giác được lực đánh vào khổng lồ của thác nước, xối cánh tay hắn dường như muốn chặt đứt.
Dưới loại thác được trải qua trận pháp gia trì này, đứng vững đều không dễ dàng, hơn nữa thác nước cực kỳ rét lạnh, không ngừng cắn nuốt hơi nóng trong cơ thể người tu luyện. Cộng thêm một cây Quán Hồng thương tám trăm hai mươi cân để ngang trong thác, không có chân nguyên dày đặc và lực lượng thân thể siêu mạnh, thời gian một chớp mắt đều chống đỡ không được!
Dù là Lâm Minh cũng phải dựa vào hấp thu chân nguyên trong Chân Nguyên thạch để chống đỡ.
- Ồ? Tốc độ hấp thu chân nguyên rõ ràng tăng nhanh hơn năm mươi phần trăm!
Lâm Minh thoáng giật mình, lập tức hiểu được, đây là công hiệu của Tụ Nguyên đan cao cấp kia.
Tụ Nguyên đan cao cấp một ngàn bảy trăm, một ngàn tám trăm lượng vàng một viên, ăn một viên chính là hơn nửa món bảo khí, loại đan dược xa xỉ này quả nhiên hiệu quả đặc biệt tốt!
Lâm Minh bằng vào Tụ Nguyên đan cao cấp này cùng sử dụng Chân Nguyên thạch như không cần tiền, rồi lại có thể kiên trì được dưới loại tình huống cực đoan này.
Vốn Lâm Minh cho rằng, mình một hơi có thể kiên trì được ba mươi giây chính là cực hạn, nhưng hiện tại chân nguyên nhìn như khô kiệt lại luôn có thể dựa vào Tụ Nguyên đan cao cấp và Chân Nguyên thạch bổ sung đúng lúc, miễn cưỡng chống đỡ.
Lâm Minh tuy thống khổ khó nhịn lại như trước sừng sững không ngã.
Bảo trì ở loại trạng thái này, đối với Lâm Minh chỗ tốt rất lớn. Chẳng những thương pháp nhanh chóng đề cao, ngay cả chân nguyên luyện thể đều đang đồng bộ tiến hành.
Mỗi một phần cơ bắp nội tạng của hắn đều đang tự chủ hấp thu chân nguyên, chống đỡ giá lạnh. Võ giả tầm thường có luyện võ thế nào cũng luôn có một chút góc góc cạnh cạnh thân thể là luyện không được, mà khi mỗi một tấc cơ bắp thân thể tự chủ hấp thu chân nguyên, vậy không tồn tại loại tình huống này.
Lâm Minh một hơi liền kiên trì một nửa canh giờ!
Bởi vì lạnh băng thấu xương, nhiệt độ cơ thể Lâm Minh đã hạ đến mức độ cực thấp, lúc này Lâm Minh nếu thở ra một hơi đều có thể đông thành một tầng sương trắng.
Loại nhiệt độ cơ thể cực thấp này nếu là người thường đã sớm chết, mà võ giả dựa vào chân nguyên thủ hộ lại vẫn bảo trì sinh mệnh lực.
Bởi vì trạng thái cực hạn lâu dài, ý thức của Lâm Minh bắt đầu rời cơ thể. Dần dần, tiếng nước như sấm của thác nước biến mất, Lâm Minh dường như tiến vào một không gian khác chiều hoàn toàn yên lặng. Ở đó, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được mỗi một lần dòng nước xối vào, có thể he thấy tiếng tim đập chậm rãi dường như bị đóng băng của mình, tim đập mỗi một tiếng đều như nhịp trống có quy luật.
Khoảnh khắc đó, Lâm Minh lại cảm nhận được cái loại trạng thái không linh linh hồn rời cơ thể, trong thân thể không còn một tia ý niệm. Bởi vì không có sự dẫn dắt của ý niệm trong đầu, chân nguyên toàn thân dựa theo quán tính bản năng vận chuyển. Loại lộ tuyến vận chuyển này hoàn mỹ hơn nhiều so với ý thức Lâm Minh khống chế.
Lâm Minh cũng không rõ ràng, loại trạng thái này chính là hình thức ban đầu của “võ ý”.
Lâm Minh cũng không rõ ràng, loại trạng thái này chính là hình thức ban đầu của “võ ý”.
Lần trước Lâm Minh tiến vào loại trạng thái này, đạt tới Hỗn Độn Chân Nguyên quyết tầng một viên mãn, sau đó Lâm Minh cũng không thể tiến vào loại trạng thái này nữa. Mà lần này, dựa vào Tụ Nguyên đan cao cấp, chân nguyên phối hợp Thác Nước Hàn Đàm độ khó cấp chín, dưới tình huống thân thể cực hạn, ý thức mơ hồ trong thời gian dài, Lâm Minh lại lần nữa tiến vào loại trạng thái võ ý hình thức ban đầu này.
Tuy rằng võ ý của Lâm Minh còn không hoàn thiện, càng không có “ngộ đạo” khoa trương như trong sách miêu tả, nhưng lại vẫn như trước có thể mang đến chỗ tốt rất lớn cho hắn. Dưới loại võ ý này, tu vi cảnh giới của hắn đều đang đề cao như bay.
Võ ý bản thân không thể nắm bắt, không quan hệ với tư chất, chỉ có liên quan với ý chí bản tâm.
Mà Lâm Minh vừa khéo có được võ đạo chi tâm siêu phàm. Dựa vào cái này, hắn dường như chậm rãi mò đến phương pháp nhập môn của võ ý.
Cứ như vậy qua hai canh giờ, thời gian Lâm Minh hẹn trước đã đến!
Tạ Đông thấy Lâm Minh đến thời gian vẫn chưa ra liền tiến vào trong trận pháp, chuẩn bị nhắc nhở Lâm Minh. Nhưng vào trong trận pháp nhìn, lại phát hiện Lâm Minh hai mắt nhắm nghiền đứng dưới thác nước, hô hấp ngân ngã dường như đình trệ, giống như chết đứng không nhúc nhích.
Nhìn thấy một màn này, Tạ Đông mí mắt nháy nháy. Hắn dù sao ở trong Thất Huyền võ phủ nhiều năm, đọc nhiều điển tịch, kiến thức rộng rãi. Hắn biết, Lâm Minh này hẳn là luyện công luyện đến cực hạn mới có thể như thế, luyện công dưới loại tình huống này tiến cảnh cực nhanh...
- Không đúng, dù là luyện công luyện có tập trung đến mấy cũng không đến mức hô hấp gần như đình trệ, đây tuyệt đối không phải trạng thái bình thường. Loại tình huống này của Lâm sư đệ chẳng lẽ là...
Tròng mắt Tạ Đông đảo nhanh, nếu không phải hắn có thể cảm giác được chân nguyên dao động nồng đậm dày đặc trong thân thể Lâm Minh, hắn gần như đều đã cho là Lâm Minh bị đông chết.
- Chẳng lẽ là... Võ ý?
Tạ Đông đột nhiên nhớ tới ghi chép có liên quan võ ý trong sách. Trong truyền thuyết một số võ giả có thể tiến vào võ ý thuộc về chính mình, tu luyện dưới loại trạng thái này một ngày ngàn dặm!
Lăng Sâm chính có được võ ý, loại người này bình thường có được võ đạo chi tâm vượt qua người thường.
Nghĩ đến đây, Tạ Đông bừng tỉnh đại ngộ. Đúng rồi! Khó trách những ngày nay thực lực Lâm Minh tiến triển bay vụt, hóa ra Lâm Minh có võ ý của mình. Điều này thật khó lường! Nên biết, bình thường người có võ ý có được võ đạo chi tâm vượt qua người thường, nhưng người có được võ đạo chi tâm cường đại lại không nhất định có thể có võ ý!
Lĩnh ngộ võ ý cần cơ duyên lớn lao, chỉ có duyên gặp mà không thể cầu!
Lúc này, một đệ tử đi tới ngoài trận Thác Nước Hàn Đàm:
- Tạ sư huynh, trận pháp trống rồi chứ, làm phiền giúp ta mở độ khó cấp bảy. Hắc hắc, ta cảm thấy mấy ngày nay trạng thái không tồi, tiến bộ không ít, hôm nay ta muốn khiêu chiến độ khó cao hơn một chút.
- À... Ừ...
Tạ Đông phụ trách Thác Nước Hàn Đàm vẻ khó xử:
- Tôn sư đệ, trận pháp này còn chưa trống đây...
- Hả?
Tôn Hưng khẽ nhíu mày. Thời gian tu luyện bảy đại sát trận này rất quý giá, thời gian hẹn trước là bao nhiêu chính là bấy nhiêu, một phút một giây không thể kém, nếu không sẽ có người chịu thiệt. Mà công tác chủ yếu của Tạ Đông chính là nhắc nhở đệ tử sắp quá thời gian một chút, cho bọn họ sớm ra ngoài.
- Tạ sư huynh, cái này hơi quá đáng rồi hả, thời gian tổn thất của ta làm sao bây giờ? Ai đang ở bên trong?
Tôn Hưng có chút bất mãn. Tạ Đông này rõ ràng thiên vị đối phương, nhưng là hắn cũng không tiện phát tác. Tạ Đông phụ trách Thác Nước Hàn Đàm, đắc tội Tạ Đông ngày sau cũng không dễ chịu.
- Cái này... Trong đó là Lâm Minh Lâm sư đệ.
Tạ Đông buông hai tay.
- Lâm... Lâm Minh?
Tôn Hưng lập tức mở to mắt, hầu kết hơi hơi nhích động một hồi. Mấy ngày nay, đại danh của Lâm Minh truyền khắp Thiên Vận thành, ở Thất Huyền võ phủ lại càng như sấm bên tai. So với đám người Lăng Sâm, Thác Khổ đều không kém bao nhiêu! Nếu là một tháng sau hắn có thể đánh bại Chu Viêm, như vậy hắn chính là yêu nghiệt biến thái nhất Thất Huyền võ phủ mấy trăm năm nay, loại người này ai dám trêu chọc?
Tôn Hưng vội vã thu hồi vẻ bất mãn trên mặt:
- Thì ra là Lâm sư đệ, ha ha... Tạ sư huynh, hắn khi nào có thể đi ra.
Tuy rằng không nổi giận nữa nhưng đau lòng là không thể tránh khỏi.
Tạ Đông nói:
- Điều này ta cũng không rõ. Lâm sư đệ dường như tiến vào loại trạng thái kỳ dị nào đó. Như vậy đi, hôm nay xin lỗi Tôn sư đệ, chờ Lâm sư đệ đi ra, ta bảo hắn đem thời gian bù cho ngươi, thế nào?
Tạ Đông cũng không nhắc tới chuyện võ ý, dù sao hắn cũng không quá khẳng định.
Tôn Hưng gật đầu đồng ý, thời gian vốn hẹn trước lại đột nhiên bị thay đổi, người bình thường đều sẽ không nguyện ý. Nhưng là người cướp thời gian này là Lâm Minh thì là một cách nói khác. Tôn Hưng nghĩ nghĩ, nói:
- Nếu Lâm sư đệ luyện công quá mức tập trung, ta đem thời gian nhường ra cũng là nên làm. Cái kìa... Khụ khụ... Tạ sư huynh nhớ rõ đến lúc đó nhắc đến tên ta một chút là được.
Tôn Hưng này nói như thế, tự nhiên là ôm tâm tư lấy lòng Lâm Minh, đem thời gian nhường cho Lâm Minh tu luyện có thể xem như một ân tình nho nhỏ.
- Ha ha, tự nhiên.
Tạ Đông đương nhiên hiểu được cách nghĩ của Tôn Hưng.
Cứ như vậy, Lâm Minh một đường tu luyện, rồi lại một hơi tu luyện bốn canh giờ!
Từ trong loại trạng thái không linh này đột nhiên tỉnh lại, Lâm Minh trong lòng cả kinh. Mình tu luyện đã bao lâu rồi?
Đi ra Thác Nước Hàn Đàm, mặt trời đã ngả về tây, buổi chiều rồi sao? Ít nhất ba, bốn canh giờ!
- Lâm sư đệ, ngươi xem như đi ra rồi.
Tạ Đông vội lên đón:
- Ta vừa rồi thấy Lâm sư đệ luyện công quá tập trung, cũng không gọi ngươi, không nghĩ tới ngươi một hơi đứng ba canh giờ rưỡi!
- Ba canh giờ rưỡi? Vậy thời gian hẹn trước của ta sớm đến rồi.
- Đúng vậy, người khác đều bị ta chặn trở về rồi, tuy nhiên thời gian này Lâm sư đệ vẫn là phải trả lại.
- Như vậy? Vậy thật sự rất cảm ơn Tạ sư huynh.
Lâm Minh không nghĩ tới mình có một ngày lại nhận được ưu đãi như vậy, không khỏi cảm khái. Ở Thất Huyền võ phủ này, thực lực chính là hết thảy. Có thực lực thì có đặc quyền, không thực lực ai cũng có thể giẫm ngươi một cước.
- Một chút việc nhỏ, không đáng nhắc đến. Ngược lại là sư đệ ngươi, vừa rồi dường như là... Tiến vào loại trạng thái kỳ dị nào đó. Ta phát hiện hô hấp của sư đệ gần như đình trệ.
- Hả? Vậy sao? Ta cũng không có quá nhiều cảm giác.
Lâm Minh đối với trạng thái không linh cũng không có một khái niệm đầy đủ, chỉ biết là loại trạng thái này đối với tu luyện của mình có lợi rất lớn.
Tạ Đông do dự một chút nói:
- Lâm sư đệ, nếu sư huynh không đoán sai, loại trạng thái vừa rồi của ngươi khả năng là một loại võ ý.
- Võ ý?
Lâm Minh thoáng sửng sốt, lần đầu tiên hắn nghe nói khái niệm này.
- Ừ, võ ý thứ này nói không rõ, võ giả có được võ ý quá ít, lĩnh ngộ nó đều xem kỳ ngộ. Cường giả võ đạo chi tâm mạnh, xác suất lĩnh ngộ lớn hơn một chút, võ đạo chi tâm của sư đệ, không người có thể so sánh, ngay cả Lăng sư đệ đều có điểm không bằng. Ngươi đại khái còn không biết, Lăng sư đệ cũng có một loại võ ý thuộc về chính mình, cho nên mới lợi hại như vậy!
- Ồ? Lăng Sâm cũng có thể tiến vào một loại trạng thái tu luyện kỳ dị?
Lâm Minh trong lòng cả kinh, lập tức giật mình hiểu ra. Không trách! Lăng Sâm này tuy rằng thiên phú chỉ có tứ phẩm hạ đẳng, nhưng là lại có thể trường kỳ ở vị trí thứ nhất Bài Danh thạch Thất Huyền võ phủ, ngay cả Trương Quan Ngọc thiên phú ngũ phẩm đều bị hắn áp chế vững vàng!
Vẫn đều nói võ đạo chi tâm có ích cho tu luyện, nhưng là Lâm Minh lại không biết võ đạo chi tâm trừ có thể khiến người càng thêm chăm chỉ còn có chỗ tốt gì khác mang tính thực chất. Nếu là chỉ cần chăm chỉ, thật sự khiến người cảm thấy có chút vô dụng. Thời gian một ngày là có hạn, ngươi dù ăn uống đều đang tu luyện, lại có thể nhiều hơn người khác bao nhiêu thời gian?
Hiện tại hắn xem như biết một chút. Võ giả võ đạo chi tâm mạnh, nếu là lĩnh ngộ võ ý, thiên phú này có thể đề cao rất lớn!
- Sư huynh có biết võ ý của Lăng sư huynh là gì không?
Hiện tại Lâm Minh về loại trạng thái tu luyện kỳ dị này hoàn toàn không biết gì cả, muốn hỏi một chút để hiểu biết.
- Cái này ta cũng không biết, ta chỉ biết là, võ ý Lăng sư đệ tên là Tu La, ta nghĩ có liên quan đến giết chóc đi, dường như hắn có thể tiến vào loại trạng thái này tu luyện, cho nên thực lực tăng trưởng cực nhanh! Hắn so với Thác Khổ sư đệ xếp hạng thứ hai mạnh hơn rất nhiều! Nhưng mà tu vi hắn cũng không như Thác Khổ sư đệ, Thác Khổ sư đệ đã tiến vào cảnh giới Luyện Cốt, mà Lăng Sâm sư đệ vẫn như trước là Dịch Cân đỉnh phong.
Thì ra là thế... Xem ra võ ý có rất nhiều loại, mỗi người một khác, không biết loại Không Linh võ ý của chính mình với Tu La võ ý của Lăng Sâm thì rốt cuộc là ưu hay là kém?
Trở lại chỗ ở, Lâm Minh cảm giác thân nhẹ như yến, liên tục tiến hành ba cái nửa canh giờ tu luyện cường độ cao lại không có bất kỳ cảm giác mỏi mệt, sau lưng lưng đeo Quán Hồng thương dường như thanh gỗ nhẹ nhàng, tuyệt không trở ngại Lâm Minh hành động.
- Vừa rồi tu luyện ba cái nửa canh giờ, tuy rằng không thể đột phá tầng thứ hai Hỗn Độn Chân Nguyên quyết, nhưng dường như đã đụng đến cánh cửa, nếu có thể tiến vào Không Linh võ ý một vài lần nữa, hẳn có thể hoàn toàn đột phá! Đến lúc đó, lực lượng của ta lại tăng lên một mảng lớn, nói không chừng so với Lăng Sâm cũng sẽ không kém bao nhiêu!
- Bởi vì tu luyện Hỗn Độn Cương Đấu kinh, lực lượng luôn luôn là thế mạnh của ta, nhưng lực lượng cũng không có nghĩa là toàn bộ sức chiến đấu, không biết thế mạnh của Lăng Sâm này ở chỗ nào?
- Lăng Sâm có thể tiến vào Tu La võ ý bất cứ lúc nào, khi nào thì ta cũng có thể bất cứ lúc nào tùy ý tiến vào Không Linh võ ý đây?
Ở thời điểm Lâm Minh tu luyện tăng tiến vùn vụt, Chu Viêm đồng dạng đang tiến hành tu luyện địa ngục của chính mình, nói không khoa trương chút nào, một trận chiến này một tháng sau, có thể là một trận chiến trọng yếu nhất của cả hai!
Hắn tuyệt đối không thể thua!
Chu Viêm cầm trường kiếm trong tay, kiếm quang như mạng nhện dày đặc, ở trước mặt hắn, Kim Giáp binh hình thành từ năng lượng mở tung ra từng cái, đây là Kim chi trận trong bảy đại sát trận Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Phong Lôi, Kim Giáp binh!
Ở trong Vạn Sát trận cùng Lung Linh tháp, thử luyện giả giết chết địch nhân đều là ảo giác, bản thân thử luyện giả cũng không có bất kỳ vận động cùng di chuyển, mà bảy đại sát trận lại bất đồng, đây chính là sát trận thật, bất kỳ một cái Kim Giáp binh đều là hình thái năng lượng chân thật!
Ở trong này, không cẩn thận một chút sẽ bị thương!
Tuy rằng bản thân trận pháp có được năng lực phán đoán nhất định, nhưng ở thời điểm thử luyện giả không duy trì được sẽ tự động đình chỉ công kích, nhưng trên lịch sử vẫn là xuất hiện qua thử luyện giả trọng thương, thậm chí sự cố tử vong!
Đương nhiên, dù sao tử vong cũng là số ít, cho nên Kim Giáp binh trận cũng không có hiệu quả tốt như Lăng Sâm tu luyện Tu La.
- Chu sư huynh quá lợi hại! Độ khó cấp mười, còn có thể kiên trì lâu như vậy! Ân, đã ba khắc, trận pháp còn không có dấu hiệu yếu đi, điều này chứng minh Chu sư huynh đến hiện tại vẫn không bị thương, cũng không có hiện tượng chân nguyên không đủ!
- Lâm Minh nếu muốn thắng Chu sư huynh ở một tháng sau, ta xem rất khó!
- Ân, tuy rằng Lâm Minh là yêu nghiệt, nhưng Chu sư huynh cũng không phải ngồi không, ta cũng cảm thấy Chu sư huynh có thể thắng, đây chính là độ khó cấp mười a! Ta vừa lên đi đã sắp bị miểu sát!
Thời gian trôi qua từng ngày, đệ tử Thất Huyền võ phủ chú ý đối với trận chiến của Lâm Minh cùng Chu Viêm một tháng sau chẳng những không hạ nhiệt, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.
Trong lúc này đã xảy ra một ít hiện tượng thú vị, ở Tàng Thư các Thất Huyền võ phủ, mấy bộ công pháp cơ sở Lâm Minh tuyển lại lập tức thành công pháp đứng đầu, một bộ Thương quyết cơ sở, phía dưới viết ước chừng bốn tên, phía dưới Bộ pháp cơ sở cũng có ba cái tên, bởi vì Lâm Minh xuất hiện, Thất Huyền võ phủ lại xuất hiện bốn đệ tử mới Nhân Chi đường tuyển định vũ khí lựa chọn là thương thành vũ khí chính mình.
Tuy nhiên, Phấn Thân Toái Cốt quyền mà Lâm Minh tuyển vẫn không người nào hỏi thăm.
Bởi vì trong suy nghĩ của đám tân sinh, dường như bản thân Lâm Minh cũng không luyện thành Phấn Thân Toái Cốt quyền.
Bản thân Phấn Thân Toái Cốt quyền là công pháp cao cấp địa giai trở lên, cho dù đầy đủ cũng rất khó luyện thành, hơn nữa không trọn vẹn lại cao tới bảy thành, nếu Lâm Minh luyện thành, vậy hai chữ yêu nghiệt đều không đủ để hình dung hắn.
Đối với hiện tượng đệ tử cấp thấp tuyển công pháp cơ sở này, trưởng lão Tàng Thư các cũng chỉ cười khổ, rất nhiều hạ cấp đệ tử sùng bái đối với Lâm Minh, kết quả yêu ai yêu cả đường đi, theo đuổi công pháp tu luyện cùng vũ khí của Lâm Minh, nhưng mà Lâm Minh cường đại cũng không phải bởi vì mấy thứ này, những đệ tử mới tuyển thương, có năng lực phát huy uy lực của thương được mấy phần?
Sáng sớm, thiên địa khí nồng đậm, Lâm Minh một tay cầm lấy Quán Hồng thương, cánh vươn sang một bên, hắn nhắm lại hai mắt, tâm thần hoàn toàn dung hợp với ngọn núi, cây cỏ, bình tĩnh mà lại trống không.
Hắn ở thể tự minh ngộ ra Không Linh võ ý, khi nào thì có thể không dựa vào Tụ Nguyên đan cao cấp, không dựa vào Chân Nguyên thạch, bất cứ lúc nào tùy chỗ tiến vào Không Linh võ ý, như vậy võ ý của Lâm Minh mới xem như tiểu thành.
Trong trạng thái yên lặng, Lâm Minh đột nhiên mở hai mắt, ở khoảnh khắc vừa rồi, dường như hắn cảm giác được có người đến gần, tuy rằng đang ở Thất Huyền võ phủ an toàn, nhưng Lâm Minh vẫn tràn ngập cảnh giác, dù sao hắn gây thù hằn không ít.
- Ân, tính cảnh giác không tồi.
Một thanh âm hùng hậu vang lên bên tai Lâm Minh, một nam nhân mặc chiến giáp màu đỏ, lưng đeo trường thương, xuất hiện như quỷ mị, hai chân hạ xuống mũi thương Lâm Minh.
Thế rơi xuống như vậy làm Quán Hồng thương cong lên một độ cong rất nhỏ, nhưng mà Lâm Minh vẫn như cũ giữ thương vững vàng.
- Lực cánh tay rất tốt!
Người kia tán thưởng nói.
- Hồng giáo quan?
Lâm Minh hơi hơi ngạc nhiên, người đứng trên mũi thương chính là giáo quan Hồng Hi của hắn.
- Lần này Vạn Sát trận ngươi cho ta mặt mũi, xếp hạng sáu mươi hai, khiêu chiến Chu Viêm! Ngươi thật quyết đoán a!
Lâm Minh nói:
- Cảm ơn Hồng giáo quan khen, tuy nhiên ta cũng không có nắm chắc thắng Chu Viêm.
- Ân, Chu Viêm này cũng không phải nhân vật đơn giản, thời điểm hắn vừa mới tiến vào Thất Huyền võ phủ, biểu hiện gần như với Vương Nghiễn Phong, tuy rằng xa không bằng yêu nghiệt như ngươi, nhưng dù sao hắn nhập học sớm hơn ngươi hai năm rưỡi, hai năm rưỡi này, để hắn từ một người thực lực như Vương Nghiễn Phong thăng đến xếp hạng hiện tại, tiếp qua một hai năm, chờ đám người Lăng Sâm tốt nghiệp, Chu Viêm sẽ tiến vào mười hạng đầu Thất Huyền võ phủ, thậm chí có thể đi vào trước năm, nói cách khác, đối thủ lần này của ngươi chính là kẻ cạnh tranh năm hạng đầu tương lai của Thất Huyền võ phủ! Ngươi tuyển cho chính mình một cái cường địch a!
Lâm Minh tự nhiên rõ ràng những lời của Hồng Hi, hắn nói:
- Hồng giáo quan, ta hiểu được thực lực Chu Viêm, ta cũng biết, ta muốn vượt qua hắn ở một tháng sau độ khó rất lớn, chỉ là tại thời điểm chấp sự sư huynh hỏi ta muốn khiêu chiến ai, trong lòng ta đã có một loại ý niệm khiêu chiến Chu Viêm mãnh liệt trong đầu, ta muốn đè ép ý niệm này trong đầu, cho nên sẽ đi thẳng một đường mà tuyên chiến với Chu Viêm.
- Ha ha, tốt! Hay cho đi thẳng một đường! Người tập võ, tùy tính tùy tâm! Chỉ có ý niệm trong đầu được thỏa mãn, mới có thể hiểu rõ kinh mạch trong cơ thể, chân nguyên mới có thể lưu động không bị ngăn trở! Lựa chọn của ngươi không tồi, có quyết đoán! Từ hôm nay trở đi, ta dạy cho ngươi thương pháp! Ta nói như thế nào cũng là giáo quan của ngươi, tự nhiên không muốn nhìn thấy đệ tử dưới tay chính mình thua người khác!
Lâm Minh nghe Hồng Hi nói như vậy, trong lòng mừng rỡ, hiện tại hắn chỉ dựa vào một quyển Thương quyết cơ sở, có thể học chỉ là cơ sở, nếu có người chỉ điểm, tự nhiên sẽ tiến bộ nhanh hơn.
Hồng Hi nói:
- Ta từng nhập ngũ mười năm, trong kiếp sống quân lữ mười năm, ta mới học thương, lúc trước là dùng kiếm, thương là vua trăm binh! Ta cũng không học được đại thành, chỉ có thể đem lĩnh ngộ thương thuật mấy năm nay dạy cho ngươi. Tuy nhiên trước khi bắt đầu, ta hỏi ngươi một vấn đề, có phải ngươi lĩnh ngộ được một loại trạng thái tu luyện đặc thù hay không?
Lâm Minh hơi hơi ngẩn ngơ, hắn không nghĩ tới Hồng Hi cũng biết, hắn gật đầu nói:
- Đúng vậy.
- Quả nhiên, ngộ tính của ngươi không tồi, loại trạng thái tu luyện này đại khái xem như một loại đỉnh cấp, nếu không với thiên phú của ngươi, không có khả năng trong thời gian ngắn như vậy có thành tích như thế! Chuyện này rất tốt trên con đường võ đạo của ngươi, tuy nhiên cho dù con đường võ đạo cường hãn nhưng cũng có rất nhiều người không có cơ duyên lĩnh ngộ được trạng thái tu luyện đặc thù này, loại trạng thái này được xưng là võ ý!
- Người có được võ ý, đã ít lại càng ít, mặc dù là địa phương tập hợp thiên tài như Thất Huyền võ phủ, mấy chục năm qua cũng chỉ có một mình Lăng Sâm! Không nghĩ tới, hiện tại lại có ngươi!
- Nga? Ít như vậy?
Lâm Minh giật mình trong lòng, không trách được trước kia chính mình chưa từng nghe nói đến thứ này.
- Đúng vậy, cho nên võ ý tồn tại luôn luôn rất thần bí, bởi vì người lĩnh ngộ nó quá ít, điển tịch lưu lại miêu tả của nó cũng không nhiều, hơn nữa võ ý của mỗi một võ giả không giống nhau, hiệu quả cũng khác.
Lâm Minh nói:
- Giáo quan, ta không rõ, nếu Lăng Sâm sư huynh lĩnh ngộ võ ý rất thưa thớt như vậy, thực lực lại được xưng vô địch ở cùng giai Thiên Vận quốc, vì sao còn không thể tuyển nhập đệ tử hạch tâm? Vi cái đệ tử hạch tâm Thất Huyền võ phủ rốt cuộc là yêu nghiệt thế nào?
Hồng Hi nói:
- Lúc trước người Thất Huyền cốc quả thật chú ý tới Lăng Sâm, gần như muốn chọn hắn làm đệ tử hạch tâm, nhưng mà cuối cùng Lăng Sâm lại không thể thông qua khảo hạch trở thành đệ tử hạch tâm, cho nên bị phủ quyết, chỉ kém một bước.
- Ân? Khảo hạch?
Trong lòng Lâm Minh vừa động.
- Đúng vậy, một ít võ giả không phù hợp tiêu chuẩn cứng nhắc của Thất Huyền võ phủ, muốn trở thành đệ tử hạch tâm sẽ phải thông qua khảo hạch, lúc trước khảo hạch mà Lăng Sâm đối mặt là đánh bại một người cùng tuổi với Lăng Sâm, hoặc là đệ tử hạch tâm lớn tuổi hơn Lăng Sâm, hoặc ở mười bảy tuổi đạt tới Luyện Thể tầng bốn đỉnh phong.
- Lăng Sâm đánh bại một đệ tử hạch tâm lớn tuổi hơn với hắn, nhưng mà đáng tiếc, lại không có thể ở thời điểm mười bảy tuổi đẩy tu vi tới Luyện Thể tầng bốn đỉnh phong, cho nên...
- Là bởi vì thiên phú tu luyện của Lăng Sâm sư huynh không được sao?
- Đúng vậy, ta vừa nói qua, võ ý có rất nhiều loại, võ ý Lăng Sâm là Tu La, ở chiến trường trải qua vô tận chém giết, loại võ ý này, công dụng chủ yếu là dùng đề cao bản năng võ giả chiến đấu, sức bật, bản lĩnh giết người. Nhưng mà đối với tu vi võ giả lại hiệu quả không lớn, chỉ có một chút ưu đãi đối với đột phá bình cảnh.
Hồng Hi nói tới phương diện này lộ một tia tiếc hận, sức chiến đấu của võ giả cùng tu vi là hai việc khác nhau, sức chiến đấu chính là thực lực, mà tu vi lại là cảnh giới, tỷ như Luyện Thể tầng một, Luyện Thể tầng hai, Ngưng Mạch kỳ, Hậu Thiên kỳ.
Tu vi ảnh hưởng tới sức chiến đấu võ giả, nhưng cũng không phải nhân tố duy nhất, võ kỹ, bản năng chiến đấu, kỹ xảo chiến đấu, kinh nghiệm chiến đấu, trình độ chân nguyên dày đặc, đều ảnh hưởng đến sức chiến đấu, cho nên còn có vượt cấp chiến đấu.
Nhưng đối với võ giả mà nói, tu vi mới là căn bản, nếu tu vi không thể đi lên, mặc cho sức chiến đấu ngươi dù có mạnh mấy đi nữa cũng không làm nên chuyện gì, võ giả Luyện Thể tầng một bất kể như thế nào cũng không thể hơn võ giả Ngưng Mạch kỳ, đây là chênh lệch tuyệt đối do tu vi mang đến!
Hơn nữa võ giả thọ mệnh cũng cùng một nhịp thở với tu vi, nếu Lăng Sâm chỉ sức chiến đấu cường, tu vi cũng không cao, đối với đại tông môn mà nói, cũng không có giá trị bồi dưỡng.
Cho nên Lăng Sâm bị đào thải!
Hồng Hi thở dài:
- Thiên phú Lăng Sâm nếu cao thêm nửa bước, tỷ như tứ phẩm trung đẳng, đều có khả năng được Thất Huyền cốc lựa chọn, Tu La võ ý của hắn có thể khiến người trường kỳ bị vây trong sinh tử, lợi cho đột phá bình cảnh, đây là điều Thất Huyền cốc coi trọng, đáng tiếc Tu La võ ý đối với tích lũy chân nguyên không có nhiều ưu đãi.
Lâm Minh hỏi:
- Hồng giáo quan, vậy Lăng Sâm sư huynh không thể được Thất Huyền cốc lựa chọn sao?
- Cũng có, tuy nhiên quá khó khăn, một loại khả năng là hắn có thể ở trước hai mươi hai tuổi đột phá cảnh giới Ngưng Mạch, đây là tiêu chuẩn cứng nhắc của Thất Huyền cốc, chỉ cần trước hai mươi hai tuổi đột phá Ngưng Mạch kỳ, là được tiến vào Thất Huyền cốc. Tuy nhiên với tiến độ tu luyện của Lăng Sâm hiện tại, không có thể. Loại thứ hai là, Lăng Sâm lại lĩnh ngộ một loại võ ý, tốt nhất là võ ý có lợi đề cao tu vi, nói như vậy, chỉ sợ toàn bộ Thất Huyền cốc đều phải coi trọng Lăng Sâm, người lĩnh ngộ hai loại võ ý, thế gian ít có.
- Hai loại võ ý? Võ ý còn có thể có hai loại?
Lâm Minh cũng kinh ngạc.
- Ân, tuy nhiên vô cùng khó, khó đến độ khiến người tuyệt vọng. Loại tình huống này đừng nói Thiên Vận quốc, cho dù là phạm vi mười vạn dặm của Thất Huyền võ phủ quản hạt cũng hoàn toàn tuyệt tích, ta cũng chỉ thấy qua ở trong điển tịch, tỷ như truyền thuyết về ngộ đạo, vị đại năng kia tên là Đế Thích Già, có được bảy thứ võ ý! Ba ngàn năm trước, hắn ở dưới cây bồ đề tĩnh tọa bảy ngày bảy đêm, bảy thứ võ ý này lại dung hợp thành một thể, Đế Thích Già bởi vậy mà đại triệt, phá vỡ gông cùm xiềng xiếc mấy võ đạo, cuối cùng tu thành kim thân bất diệt, võ phá hư không!
Hồng Hi nói chuyện, Lâm Minh nghe được rung động trong lòng!
Bảy thứ võ ý!
Đây là cái khái niệm gì? Lại còn dung hợp bảy thứ võ ý này làm một! Người như thế, thật sự là thần ma!
Trước kia khi Lâm Minh nghe về truyền thuyết cây bồ đề ngộ đạo, trong lòng không quá tin tưởng, tĩnh tọa bảy ngày bảy đêm liền đại triệt, ngay cả phá vỡ gông cùm xiềng xiếc mấy võ đạo, võ phá hư không, quá khoa trương.
Nên biết rằng, một đường võ đạo, càng lên cao lại càng khó! Có vài người đột phá một cái bình cảnh phải hao phí trên trăm năm! Mà Đế Thích Già này, lại có thể phá bình cảnh võ đạo, tu vi lập tức thăng lên vài cấp, đây không phải nói hươu nói vượn sao?
Hiện tại, nghe Hồng Hi miêu tả như vậy, Lâm Minh lại bắt đầu tin, võ ý bảy thứ kết hợp một thể, ngẫm lại liền cảm thấy khủng bố.
Hồng Hi nói:
- Lâm Minh, hiện tại ngươi miêu tả võ ý của ngươi một chút, ta phán đoán xem rốt cuộc là loại nào, điều này đối với ngươi ngày sau phát triển vô cùng trọng yếu!
Lâm Minh gật đầu, miêu tả võ ý chính mình một lần.
Hồng Hi suy nghĩ một chút, nói:
- Ngươi nói loại Không Linh võ ý này, hẳn thuộc loại đề cao tu vi, ý thức ly thể, chân nguyên dựa theo bản năng tự phát vận chuyển, cho nên lộ tuyến vận hành có thể đạt tới hoàn mỹ, võ ý có nhiều loại, mỗi người mỗi khác, nhưng ghi lại cũng rất ít, loại võ ý này của ngươi, trước đây ta hoàn toàn không nghe nói qua, hiệu quả cụ thể ta đoán không ra, nhưng nhìn tu vi ngươi hiện tại tăng tiến vùn vụt, hiệu quả hẳn là rất tốt, võ ý của ngươi so với Lăng Sâm còn mạnh hơn, thậm chí rất có thể Thất Huyền cốc sẽ tuyển ngươi làm đệ tử hạch tâm! Đương nhiên, ngươi giống với Lăng Sâm, cũng phải thông qua khảo hạch mới được, khảo hạch này, thông qua rất khó, phải xem võ ý của ngươi có nghịch thiên không.
Đệ tử hạch tâm sao... Lâm Minh hơi hơi trầm mặc.
Đệ tử hạch tâm sao... Lâm Minh hơi hơi trầm mặc.
Hắn cảm thấy Thất Huyền cốc giống như là một con quỷ hút máu thật lớn, phạm vi áp bức mười mấy vạn dặm tài nguyên tu luyện, khiến võ giả tiểu quốc, tài nguyên tu luyện thiếu thốn, võ đạo tu đến cảnh giới Hậu Thiên sau sẽ khó tiến nửa bước.
Rồi sau đó Thất Huyền cốc này lại mở Thất Huyền võ phủ ở các quốc gia, với một loại tư thái kẻ bề trên, bố thí tài nguyên, bố thí công pháp, chọn lựa nhân tài ưu tú nhất.
Mà hoàng thất tiểu quốc biết rõ như thế, lại bởi vì sợ hãi Thất Huyền cốc, đồng thời lại hy vọng nhận được Thất Huyền cốc duy trì cùng bảo hộ, cho nên cam nguyện hai tay dâng tài nguyên quốc gia, khiến tài nguyên trong quốc gia đã không nhiều lắm mà giá cả lại cao dọa người, võ giả gia cảnh như Lâm Minh, mặc dù có thiên phú, cũng không có tiền tập võ!
Thất Huyền cốc cùng hoàng thất Thiên Vận quốc hình thành loại quan hệ ích lợi trắng trợn này, khiến Lâm Minh có loại cảm giác vô cùng không thoải mái.
- Nếu không phải Thất Huyền cốc, trước kia ta tu luyện võ đạo, cũng sẽ không là gánh nặng lớn như vậy của gia đình ta, Thất Huyền cốc này, thật sự đáng giận...
Lâm Minh thầm nghĩ trong lòng.
- Tuy nhiên nếu ta muốn lấy được cảnh giới võ đạo cao, lại nên trở thành đệ tử hạch tâm! Nếu không ta không có tài nguyên, hết thảy chờ ta có đủ thực lực rồi nói sau.
- Tốt lắm Lâm Minh, mấy thứ ta hỏi ngươi đều xong rồi, ưu thế của ngươi ở chỗ võ đạo chi tâm, nhưng luận kỹ xảo chiến đấu ngươi không bằng Chu Viêm, hơn nữa, trọng yếu nhất, ngươi không có võ kỹ, ngươi đánh bại Trương Thương chỉ dùng Giao Long Xuất Hải cơ sở nhất, lúc trước ngươi tuyển Phấn Thân Toái Cốt quyền, ngươi phải kiên trì, hiện tại học võ kỹ đã không còn kịp rồi.
- Tuy nhiên tuyển cũng đã tuyển rồi, võ đạo tùy tâm tùy tính, không có gì phải hối hận, cho dù lúc trước mạnh mẽ sửa lại chú ý cho ngươi, ý niệm trong đầu ngươi không được thỏa mãn, trong lòng cũng sẽ không rộng rãi, hiện tại ta muốn tôi luyện cơ sở thương pháp của ngươi, để ngươi dựa vào thương pháp cơ sở, chiến thắng Chu Viêm! Tuy nhiên trước đó ta nói cho ngươi, Chu Viêm này lại có ba loại võ kỹ! Ngươi phải chuẩn bị tâm lý.
Lâm Minh nói:
- Ta hiểu được, Hồng giáo quan.
- Hiện tại, ngươi tiến công với ta, ta muốn nhìn thương pháp của ngươi!
- Vậy ta không khách khí.
Lâm Minh run tay lên, Quán Hồng thương đã tới tay hắn, lực run lên làm mũi thương chấn động ong ong, Tử Ô Đạn Thiết ẩn chứa sức lực kinh người, cho dù chỉ là một chút chấn động, đều có thể khiến người đứt gân gãy xương!
- Có thể tiện tay làm rung Tử Ô Đạn Thiết, khí lực không tồi!
Hồng Hi cười ha ha, cũng rút trường thương trên lưng ra!
- Giao Long Xuất Hải!
Lâm Minh hét lớn một tiếng, hai tay cầm thương, đột nhiên vọt tới trước, một thương đâm thẳng!
Theo một thương này đâm ra, khí thế Lâm Minh tăng vọt, không khí chung quanh đều thay đổi, ở trong tay Lâm Minh dường như xuất hiện một cái lốc xoáy nhìn không thấy, khí thế gió nổi mây phun hội tụ, xuyên vào trong trường thương Lâm Minh.
Hồng Hi mắt lộ ra vẻ tán thưởng, hắn đi từng bước, ép cán thương xuống, mũi thương nhắm ngay đầu thương Lâm Minh, mạnh mẽ hất lên!
Nhưng cú đâm này lại không đẩy ra được thương của Lâm Minh, thương kia giống như kim thiết, phương hướng không thay đổi, vẫn như trước đâm tới Hồng Hi!
Đây là vô số lần Lâm Minh luyện thương ở dưới Thác Nước Hàn Đàm mới đạt tới cảnh giới thương vững như núi!
Tinh quang trong mắt Hồng Hi nhoáng lên một cái chợt lóe sáng:
- Thương tốt!
- Lên!
Hồng Hi đột nhiên phát lực, chân nguyên lan khắp trường thương, ngạnh sinh đẩy Lâm Minh thương ra, rồi sau đó hắn cầm trường thương trong tay, đột nhiên tiến lên trước một bước, mũi thương như con rắn độc đâm về phía yết hầu Lâm Minh!
Hồng Hi thương nhanh hơn gấp đôi Lâm Minh! Lâm Minh đâm ra một thương, hắn lại xuất hai thương liên tục!
Hồng Hi vốn tưởng rằng, một chiêu này là xong, hắn có tu vi Luyện Thể tầng sáu Ngưng Mạch đỉnh phong, nửa chân bước vào cảnh giới Hậu Thiên, đối phó Lâm Minh Luyện Thể tầng ba, mặc dù chỉ dùng ba thành thực lực cũng dễ như trở bàn tay, nhưng không nghĩ tới hắn sai lầm.
Mắt thấy một thương này đâm tới, trường thương Lâm Minh căn bản không kịp về đỡ, tay phải hắn xoay sang, nhắm ngay đầu thương Hồng Hi! Trong nháy mắt, tần suất hô hấp toàn thân Lâm Minh hoàn toàn chấn động, chân nguyên cấp tốc chấn động dồn hết vào tay phải!
Hồng Hi mắt thấy Lâm Minh tay không đánh về phía mũi thương của mình, trong lòng đột nhiên ngẩn ra, Lâm Minh này...
- Ân?
Ở trong nháy mắt bàn tay Lâm Minh chạm đến mũi thương, Hồng Hi chỉ cảm thấy một cỗ lực chấn động mãnh liệt truyền đến từ trên thân thương, khiến hắn gần như rơi thương ra, này... Đây là chuyện gì xảy ra?
Hồng Hi tự nhiên nghe nói qua, lúc trước khi Lâm Minh đối chiến Trương Thương, lấy tay đẩy ra hiệp đao của Trương Thương, lúc ấy Hồng Hi chỉ nghĩ Lâm Minh nhìn thấu quỹ tích công kích của Trương Thương, tránh được lưỡi dao, cho nên mới một kích đắc thủ, nhưng hiện tại xem ra chỉ sợ không đơn giản như vậy!
- Lên!
Hồng Hi rốt cuộc là cao thủ Ngưng Mạch kỳ, hai tay đột nhiên dùng sức, lập tức triệt tiêu lực làm rơi cán thương, mà lúc này, Lâm Minh lại đánh tới lần thứ hai!
- Hoành Tảo Thiên Quân!
Lúc này Hồng Hi đã không đón đỡ kịp, thân mình nhảy lên né tránh một kích này, nhưng tuy là như thế, một thương này của Lâm Minh, lại bị cương gió bám vào mạnh mẽ, mà cương gió lại mang theo một cỗ lực chấn động kỳ dị, Hồng Hi bị cương gió quét đến cũng cảm thấy tim đập, khí huyết đều nhận được ảnh hưởng rất nhỏ, khiến ngực hắn khó chịu!
Điều này làm cho Hồng Hi hoảng hốt trong lòng, hắn là võ giả Luyện Thể tầng sáu Ngưng Mạch Kỳ đại thành, kinh mạch trong cơ thể hắn sớm đã đả thông toàn bộ, chân nguyên rèn luyện toàn thân, dưới tình huống như vậy, hắn bị thương gió của Lâm Minh quét trúng lại có cảm giác không khỏe rất nhỏ, tuy rằng không có thương tổn gì, nhưng nếu thay thành một võ giả Luyện Tạng kỳ, nói không chừng lập tức sẽ hộc máu!
- Tiểu tử này, học công pháp gì vậy? Vốn tưởng rằng một chiêu bắt giữ hắn, hiện tại lại tới tận ba hiệp, nếu còn không làm gì được hắn, mặt mũi lão sư ta còn để vào đâu!
Hồng Hi lại tăng lên hai thành thực lực, ở không trung đánh một đòn hồi mã thương, trường thương lao vút xuống như cơn mưa rào!
Keng!
Lâm Minh giơ thương đón đánh, nhưng lần này, hắn lại cảm giác Hồng Hi thương dường như ẩn chứa lực lượng vô tận, thương của hắn căn bản không thể chống lại, trực tiếp bị đẩy ra!
Xịch!
Mũi thương như quỷ mị hiện ra, hàn quang lăng liệt khiến lông tơ Lâm Minh dựng thẳng lên, chiến đấu đã xong.
Hồng Hi thu thương:
- Hảo tiểu tử, ngươi giấu thật là sâu, trách không được Trương Thương bị ngươi một chưởng một quyền một thương liền xử lý, nếu tu vi ta không hơn xa ngươi, hôm nay cũng sẽ bại trận.
Hồng Hi nhìn Lâm Minh từ trên xuống dưới, hồi tưởng chấn động kỳ dị vừa rồi, Lâm Minh học được từ đâu?
Loại chiêu thức lợi hại này, Lâm Minh không có khả năng vô sự tự thông, nhất định là học từ ngọc giản, nhớ tới đến ngọc giản Lâm Minh trúng tuyển ở Tàng Thư các: Thương quyết cơ sở, Bộ pháp cơ sở, Phấn Thân Toái Cốt quyền...
Thương quyết cơ sở Hồng Hi đương nhiên xem qua, trên thực tế, người nhập ngũ ở quân đội đều phải xem Thương quyết cơ sở, tuy nhiên Thương quyết cơ sở trong Thất Huyền võ phủ Tàng Thư các lại có một ít công pháp cô đọng chân nguyên, thương chiêu loại chấn động này cũng không phải Thương quyết cơ sở, càng không là Bộ pháp cơ sở, như vậy chẳng lẽ là...
Phấn Thân Toái Cốt quyền!?
Vì thế, vào lúc ban đêm, lại là mười hai tấm Truyền Âm phù liên hoàn truyền âm đem tin tức truyền về phân bộ Lâm gia ở Thiên Vận thành, gia chủ Lâm gia đưa ra chỉ thị là:
- Không tiếc mọi giá duy trì Lâm Minh, cần phải vì Lâm Minh sáng tạo điều kiện tốt nhất, một tháng sau chiến thắng Chu Viêm.
Cho nên hôm nay, bởi vì chỉ thị của gia chủ, phân bộ Lâm gia cho Lâm Vũ mang đến tài nguyên duy trì Lâm Minh.
- Đây là...
Lâm Minh nhìn một bình sứ nhỏ và một hộp ngọc nhỏ trong tay Lâm Vũ.
- Mười hai tấm Truyền Âm phù khẩn cấp của gia chủ, nói phân bộ gia tộc đưa cho ngươi, kêu ngươi tu luyện thật tốt, một tháng sau tranh thủ thắng Chu Viêm.
Lâm Minh mở bình sứ và hộp ngọc ra nhìn, trong bình sứ là mười viên đan dược, màu sắc tinh nhuận, mùi thơm thoang thoảng, vừa nhìn là biết chính là thuốc tốt thượng đẳng.
- Tụ Nguyên đan cao cấp?
Chủ dược của Tụ Nguyên đan bình thường là Tụ Nguyên quả trăm năm, giá trị của nó không kém Huyết Linh Chi trăm năm.
Mà chủ dược của Tụ Nguyên đan cao cấp thì là Tụ Nguyên quả ba trăm năm tuổi, giá trị cao hơn Tụ Nguyên đan bình thường sáu bảy lần, hơn nữa còn không dễ mua được!
Tụ Nguyên đan không thể trực tiếp gia tăng thực lực của võ giả, chỉ là có thể xúc tiến võ giả ngưng tụ chân nguyên, đề cao tốc độ tu luyện của võ giả. Loại đan dược loại này tuy rằng gia tăng thực lực thong thả, nhưng lại không có tác dụng phụ, có thể tùy tiện ăn.
Cho nên trong các loại đan dược võ giả dùng, lượng tiêu hao Tụ Nguyên đan là lớn nhất. Lâm gia đưa ra một bình Tụ Nguyên đan cao cấp này, giá trị gần hai vạn lượng vàng.
Gia tộc lần này thật là hạ vốn gốc.
Lâm Minh nhìn thoáng qua Lâm Vũ, lại đón lấy hộp ngọc kia. Sau khi mở ra, bên trong bày chỉnh tề hai tầng tảng đá lóng lánh như băng, Chân Nguyên thạch!
Lâm Minh đảo mắt liền biết, hộp Chân Nguyên thạch này nhiều đến ba mươi viên.
Ba mươi viên Chân Nguyên thạch cũng không phải là một con số nhỏ! Hơn nữa nhìn số Chân Nguyên thạch này sáng bóng trong suốt, dường như còn tinh thuần hơn một chút so với Thất Huyền võ phủ phát ra.
Nhóm Chân Nguyên thạch này đồng dạng giá trị không rẻ!
Nhìn thấy bình Tụ Nguyên đan và hộp Chân Nguyên thạch này, Lâm Minh trong lòng hiểu được. Nếu mình thu phần lễ này liền tương đương ngầm thừa nhận nguyện ý trở thành dòng chính của Lâm gia.
Lâm Vũ nhận thấy được biến hóa thần sắc của Lâm Minh, mơ hồ đoán được suy nghĩ trong lòng hắn, hơi ngượng ngùng nói:
- Tộc đệ, ta biết dệt hoa trên gấm tự nhiên không sánh bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Trước đây khi tộc đệ ngươi sa sút, gia tộc ngay cả cái bóng đều không thấy, hiện tại tộc đệ thành “rồng trong loài người”, gia tộc vừa tặng thuốc lại vừa tặng Chân Nguyên thạch, quả thật không vẻ vang gì. Tuy nhiên đây cũng là chuyện không làm sao được, gia tộc tàicó hạn... Mà đệ tử Lâm gia quá nhiều. Nếu mỗi một thế hệ đều chia đều gia sản, Lâm gia đã sớm không tồn tại.
Lâm Minh đương nhiên hiểu được lời Lâm Vũ nói. Bà cố của Lâm Minh là phu nhân phòng ba của tộc trưởng hai đời trước của Lâm gia, tầng quan hệ này truyền đến thế hệ Lâm Minh thật sự có chút xa xôi. Con cháu gia tộc lớn thường thường là một chồng nhiều vợ, sinh sôi nảy nở, con cháu đời sau tăng trưởng nhiều biết bao, mà tài sản phải tập trung lại, mới có thể cam đoan gia tộc truyền thừa không đứt.
Gia tộc đem một ít sản nghiệp giao cho con cháu chi thứ quản lý, khiến cho những tộc nhân này có thể lãnh một phần lương, loại cách làm này đã xem như ân huệ đối với đệ tử chi thứ rồi. Trên thực tế, phần thù lao này đã rất nhiều, nếu không phải Lâm Minh tập võ, sinh hoạt của nhà bọn họ cũng sẽ giàu có sung túc.
Đối với bản gia của Lâm gia, Lâm Minh thoáng có một chút cảm tạ như vậy, lại cũng không có lòng trung thành gì. Nhưng là Lâm Minh lại biết, cha mẹ quan niệm truyền thống nghiêm trọng, bọn họ nhớ mãi không quên chính là có một ngày có thể trở về bản gia. Ở trong mắt cha mẹ, nhận tổ quy tông mới là chính thống.
Bởi vì chính mình, địa vị của cha mẹ trong gia tộc sẽ nước lên thì thuyền lên, thậm chí đạt được sự tôn trọng và lễ kính của gia chủ!
Điều này đối với cha mẹ mà nói là một phần vinh quang, mà phần vinh quang này bởi vì mình mà mang đến, lại càng là cha mẹ hy vọng. Làm cha mẹ ai không hy vọng con cái mình có thể có thành tựu, áo gấm về quê? Hơn nữa Lâm Minh hiện tại có vòng sáng thiên tài trăm năm khó gặp của Thất Huyền võ phủ, đủ để làm rạng rỡ tổ tông, phúc cho con cháu.
Nghĩ vậy, Lâm Minh thu nhận đan dược và Chân Nguyên thạch, nói với Lâm Vũ:
- Thay ta cảm ơn gia chủ.
- Tộc đệ nói quá lời rồi. Là Lâm gia phải cảm tạ tộc đệ, vì chúng ta nở mày nở mặt.
Nhìn thấy Lâm Minh nhận lấy những thứ này, Lâm Vũ thở ra một hơi nhẹ nhõm, hắn thật đúng là sợ Lâm Minh canh cánh trong lòng đối với sự lãnh đạm của Lâm gia lúc trước.
Lại qua mấy tháng chính là cuối năm, Lâm Minh trong lòng tính toán. Cuối năm Thất Huyền võ phủ sẽ cho nghỉ, đệ tử của võ phủ đều phải về nhà mừng năm mới. Mình cũng phải nhân cơ hội này về xem cha mẹ. Hai người làm lụng vất vả cả đời, hẳn là có một tuổi già an nhàn.
Từ biệt Lâm Vũ, Lâm Minh cất đan dược và Chân Nguyên thạch, cõng Quán Hồng thương lại đi tới đại trận Thác Nước Hàn Đàm.
- Lâm sư đệ.
Chấp sự sư huynh phụ trách Thác Nước Hàn Đàm kia vừa nhìn thấy Lâm Minh liền tươi cười đầy mặt đón tiếp:
- Lâm sư đệ lần này thật là nổi tiếng rồi nhé, xếp hạng sáu mươi hai, khó lường, khó lường! Xưa nay chưa từng có!
Lâm Minh cười cười, không nói gì. Hai ngày này, hắn nghe thấy lời khen tặng tương tự quá nhiều.
- Lần này Lâm sư đệ muốn độ khó gì?
- Cấp chín!
Thác Nước Hàn Đàm độ khó cao nhất là cấp mười hai, càng đến cấp cao, cứ tăng lên một cấp biên độ khó tăng lên cũng càng lớn. Độ khó cấp mười hai cũng chỉ có Lăng Sâm miễn cưỡng kiên trì thời gian một nén nhang, rồi sau đó nhất định phải lên đả tọa điều tức một phen. Cho nên Lăng Sâm cũng chỉ có thể tu luyện ở độ khó cấp mười một trở xuống.
Lâm Minh trong thời gian một tháng vượt liền hai cấp, từ cấp bảy tăng lên thẳng cấp chín, đây là chuyện khó tin. Nhưng mà xếp hạng của Lâm Minh nói rõ hết thảy.
- Tốt.
Chấp sự sư huynh kia không nói hai lời, lập tức mở độ khó cấp chín.
Nuốt một viên Tụ Nguyên đan cao cấp gia tăng tốc độ tu luyện, Lâm Minh cõng Quán Hồng thương nhảy vào hàn đầm.
Vừa vào hàn đầm, Lâm Minh lại cảm giác được rét lạnh như kim đâm, độ khó lại tăng lên một cấp bậc.
Trong tài nguyên của Thất Huyền võ phủ, Tụ Nguyên đan thậm chí Chân Nguyên thạch đều không phải quá quý trọng, chỉ có bảy đại sát trận này một phút một giây đều quý báu vô cùng, không thể lãng phí một chút xíu!
Chỉ có hai canh giờ, Lâm Minh đứng trên tảng đá lớn dưới thác nước, cầm ngang Quán Hồng thương. Thác nước độ khó cấp chín, lực xối vào lại đề cao một khoảng lớn. Lâm Minh sau khi cầm Quán Hồng thương dài tám xích tám tấc, lập tức cảm giác được lực đánh vào khổng lồ của thác nước, xối cánh tay hắn dường như muốn chặt đứt.
Dưới loại thác được trải qua trận pháp gia trì này, đứng vững đều không dễ dàng, hơn nữa thác nước cực kỳ rét lạnh, không ngừng cắn nuốt hơi nóng trong cơ thể người tu luyện. Cộng thêm một cây Quán Hồng thương tám trăm hai mươi cân để ngang trong thác, không có chân nguyên dày đặc và lực lượng thân thể siêu mạnh, thời gian một chớp mắt đều chống đỡ không được!
Dù là Lâm Minh cũng phải dựa vào hấp thu chân nguyên trong Chân Nguyên thạch để chống đỡ.
- Ồ? Tốc độ hấp thu chân nguyên rõ ràng tăng nhanh hơn năm mươi phần trăm!
Lâm Minh thoáng giật mình, lập tức hiểu được, đây là công hiệu của Tụ Nguyên đan cao cấp kia.
Tụ Nguyên đan cao cấp một ngàn bảy trăm, một ngàn tám trăm lượng vàng một viên, ăn một viên chính là hơn nửa món bảo khí, loại đan dược xa xỉ này quả nhiên hiệu quả đặc biệt tốt!
Lâm Minh bằng vào Tụ Nguyên đan cao cấp này cùng sử dụng Chân Nguyên thạch như không cần tiền, rồi lại có thể kiên trì được dưới loại tình huống cực đoan này.
Vốn Lâm Minh cho rằng, mình một hơi có thể kiên trì được ba mươi giây chính là cực hạn, nhưng hiện tại chân nguyên nhìn như khô kiệt lại luôn có thể dựa vào Tụ Nguyên đan cao cấp và Chân Nguyên thạch bổ sung đúng lúc, miễn cưỡng chống đỡ.
Lâm Minh tuy thống khổ khó nhịn lại như trước sừng sững không ngã.
Bảo trì ở loại trạng thái này, đối với Lâm Minh chỗ tốt rất lớn. Chẳng những thương pháp nhanh chóng đề cao, ngay cả chân nguyên luyện thể đều đang đồng bộ tiến hành.
Mỗi một phần cơ bắp nội tạng của hắn đều đang tự chủ hấp thu chân nguyên, chống đỡ giá lạnh. Võ giả tầm thường có luyện võ thế nào cũng luôn có một chút góc góc cạnh cạnh thân thể là luyện không được, mà khi mỗi một tấc cơ bắp thân thể tự chủ hấp thu chân nguyên, vậy không tồn tại loại tình huống này.
Lâm Minh một hơi liền kiên trì một nửa canh giờ!
Bởi vì lạnh băng thấu xương, nhiệt độ cơ thể Lâm Minh đã hạ đến mức độ cực thấp, lúc này Lâm Minh nếu thở ra một hơi đều có thể đông thành một tầng sương trắng.
Loại nhiệt độ cơ thể cực thấp này nếu là người thường đã sớm chết, mà võ giả dựa vào chân nguyên thủ hộ lại vẫn bảo trì sinh mệnh lực.
Bởi vì trạng thái cực hạn lâu dài, ý thức của Lâm Minh bắt đầu rời cơ thể. Dần dần, tiếng nước như sấm của thác nước biến mất, Lâm Minh dường như tiến vào một không gian khác chiều hoàn toàn yên lặng. Ở đó, hắn có thể rõ ràng cảm nhận được mỗi một lần dòng nước xối vào, có thể he thấy tiếng tim đập chậm rãi dường như bị đóng băng của mình, tim đập mỗi một tiếng đều như nhịp trống có quy luật.
Khoảnh khắc đó, Lâm Minh lại cảm nhận được cái loại trạng thái không linh linh hồn rời cơ thể, trong thân thể không còn một tia ý niệm. Bởi vì không có sự dẫn dắt của ý niệm trong đầu, chân nguyên toàn thân dựa theo quán tính bản năng vận chuyển. Loại lộ tuyến vận chuyển này hoàn mỹ hơn nhiều so với ý thức Lâm Minh khống chế.
Lâm Minh cũng không rõ ràng, loại trạng thái này chính là hình thức ban đầu của “võ ý”.
Lâm Minh cũng không rõ ràng, loại trạng thái này chính là hình thức ban đầu của “võ ý”.
Lần trước Lâm Minh tiến vào loại trạng thái này, đạt tới Hỗn Độn Chân Nguyên quyết tầng một viên mãn, sau đó Lâm Minh cũng không thể tiến vào loại trạng thái này nữa. Mà lần này, dựa vào Tụ Nguyên đan cao cấp, chân nguyên phối hợp Thác Nước Hàn Đàm độ khó cấp chín, dưới tình huống thân thể cực hạn, ý thức mơ hồ trong thời gian dài, Lâm Minh lại lần nữa tiến vào loại trạng thái võ ý hình thức ban đầu này.
Tuy rằng võ ý của Lâm Minh còn không hoàn thiện, càng không có “ngộ đạo” khoa trương như trong sách miêu tả, nhưng lại vẫn như trước có thể mang đến chỗ tốt rất lớn cho hắn. Dưới loại võ ý này, tu vi cảnh giới của hắn đều đang đề cao như bay.
Võ ý bản thân không thể nắm bắt, không quan hệ với tư chất, chỉ có liên quan với ý chí bản tâm.
Mà Lâm Minh vừa khéo có được võ đạo chi tâm siêu phàm. Dựa vào cái này, hắn dường như chậm rãi mò đến phương pháp nhập môn của võ ý.
Cứ như vậy qua hai canh giờ, thời gian Lâm Minh hẹn trước đã đến!
Tạ Đông thấy Lâm Minh đến thời gian vẫn chưa ra liền tiến vào trong trận pháp, chuẩn bị nhắc nhở Lâm Minh. Nhưng vào trong trận pháp nhìn, lại phát hiện Lâm Minh hai mắt nhắm nghiền đứng dưới thác nước, hô hấp ngân ngã dường như đình trệ, giống như chết đứng không nhúc nhích.
Nhìn thấy một màn này, Tạ Đông mí mắt nháy nháy. Hắn dù sao ở trong Thất Huyền võ phủ nhiều năm, đọc nhiều điển tịch, kiến thức rộng rãi. Hắn biết, Lâm Minh này hẳn là luyện công luyện đến cực hạn mới có thể như thế, luyện công dưới loại tình huống này tiến cảnh cực nhanh...
- Không đúng, dù là luyện công luyện có tập trung đến mấy cũng không đến mức hô hấp gần như đình trệ, đây tuyệt đối không phải trạng thái bình thường. Loại tình huống này của Lâm sư đệ chẳng lẽ là...
Tròng mắt Tạ Đông đảo nhanh, nếu không phải hắn có thể cảm giác được chân nguyên dao động nồng đậm dày đặc trong thân thể Lâm Minh, hắn gần như đều đã cho là Lâm Minh bị đông chết.
- Chẳng lẽ là... Võ ý?
Tạ Đông đột nhiên nhớ tới ghi chép có liên quan võ ý trong sách. Trong truyền thuyết một số võ giả có thể tiến vào võ ý thuộc về chính mình, tu luyện dưới loại trạng thái này một ngày ngàn dặm!
Lăng Sâm chính có được võ ý, loại người này bình thường có được võ đạo chi tâm vượt qua người thường.
Nghĩ đến đây, Tạ Đông bừng tỉnh đại ngộ. Đúng rồi! Khó trách những ngày nay thực lực Lâm Minh tiến triển bay vụt, hóa ra Lâm Minh có võ ý của mình. Điều này thật khó lường! Nên biết, bình thường người có võ ý có được võ đạo chi tâm vượt qua người thường, nhưng người có được võ đạo chi tâm cường đại lại không nhất định có thể có võ ý!
Lĩnh ngộ võ ý cần cơ duyên lớn lao, chỉ có duyên gặp mà không thể cầu!
Lúc này, một đệ tử đi tới ngoài trận Thác Nước Hàn Đàm:
- Tạ sư huynh, trận pháp trống rồi chứ, làm phiền giúp ta mở độ khó cấp bảy. Hắc hắc, ta cảm thấy mấy ngày nay trạng thái không tồi, tiến bộ không ít, hôm nay ta muốn khiêu chiến độ khó cao hơn một chút.
- À... Ừ...
Tạ Đông phụ trách Thác Nước Hàn Đàm vẻ khó xử:
- Tôn sư đệ, trận pháp này còn chưa trống đây...
- Hả?
Tôn Hưng khẽ nhíu mày. Thời gian tu luyện bảy đại sát trận này rất quý giá, thời gian hẹn trước là bao nhiêu chính là bấy nhiêu, một phút một giây không thể kém, nếu không sẽ có người chịu thiệt. Mà công tác chủ yếu của Tạ Đông chính là nhắc nhở đệ tử sắp quá thời gian một chút, cho bọn họ sớm ra ngoài.
- Tạ sư huynh, cái này hơi quá đáng rồi hả, thời gian tổn thất của ta làm sao bây giờ? Ai đang ở bên trong?
Tôn Hưng có chút bất mãn. Tạ Đông này rõ ràng thiên vị đối phương, nhưng là hắn cũng không tiện phát tác. Tạ Đông phụ trách Thác Nước Hàn Đàm, đắc tội Tạ Đông ngày sau cũng không dễ chịu.
- Cái này... Trong đó là Lâm Minh Lâm sư đệ.
Tạ Đông buông hai tay.
- Lâm... Lâm Minh?
Tôn Hưng lập tức mở to mắt, hầu kết hơi hơi nhích động một hồi. Mấy ngày nay, đại danh của Lâm Minh truyền khắp Thiên Vận thành, ở Thất Huyền võ phủ lại càng như sấm bên tai. So với đám người Lăng Sâm, Thác Khổ đều không kém bao nhiêu! Nếu là một tháng sau hắn có thể đánh bại Chu Viêm, như vậy hắn chính là yêu nghiệt biến thái nhất Thất Huyền võ phủ mấy trăm năm nay, loại người này ai dám trêu chọc?
Tôn Hưng vội vã thu hồi vẻ bất mãn trên mặt:
- Thì ra là Lâm sư đệ, ha ha... Tạ sư huynh, hắn khi nào có thể đi ra.
Tuy rằng không nổi giận nữa nhưng đau lòng là không thể tránh khỏi.
Tạ Đông nói:
- Điều này ta cũng không rõ. Lâm sư đệ dường như tiến vào loại trạng thái kỳ dị nào đó. Như vậy đi, hôm nay xin lỗi Tôn sư đệ, chờ Lâm sư đệ đi ra, ta bảo hắn đem thời gian bù cho ngươi, thế nào?
Tạ Đông cũng không nhắc tới chuyện võ ý, dù sao hắn cũng không quá khẳng định.
Tôn Hưng gật đầu đồng ý, thời gian vốn hẹn trước lại đột nhiên bị thay đổi, người bình thường đều sẽ không nguyện ý. Nhưng là người cướp thời gian này là Lâm Minh thì là một cách nói khác. Tôn Hưng nghĩ nghĩ, nói:
- Nếu Lâm sư đệ luyện công quá mức tập trung, ta đem thời gian nhường ra cũng là nên làm. Cái kìa... Khụ khụ... Tạ sư huynh nhớ rõ đến lúc đó nhắc đến tên ta một chút là được.
Tôn Hưng này nói như thế, tự nhiên là ôm tâm tư lấy lòng Lâm Minh, đem thời gian nhường cho Lâm Minh tu luyện có thể xem như một ân tình nho nhỏ.
- Ha ha, tự nhiên.
Tạ Đông đương nhiên hiểu được cách nghĩ của Tôn Hưng.
Cứ như vậy, Lâm Minh một đường tu luyện, rồi lại một hơi tu luyện bốn canh giờ!
Từ trong loại trạng thái không linh này đột nhiên tỉnh lại, Lâm Minh trong lòng cả kinh. Mình tu luyện đã bao lâu rồi?
Đi ra Thác Nước Hàn Đàm, mặt trời đã ngả về tây, buổi chiều rồi sao? Ít nhất ba, bốn canh giờ!
- Lâm sư đệ, ngươi xem như đi ra rồi.
Tạ Đông vội lên đón:
- Ta vừa rồi thấy Lâm sư đệ luyện công quá tập trung, cũng không gọi ngươi, không nghĩ tới ngươi một hơi đứng ba canh giờ rưỡi!
- Ba canh giờ rưỡi? Vậy thời gian hẹn trước của ta sớm đến rồi.
- Đúng vậy, người khác đều bị ta chặn trở về rồi, tuy nhiên thời gian này Lâm sư đệ vẫn là phải trả lại.
- Như vậy? Vậy thật sự rất cảm ơn Tạ sư huynh.
Lâm Minh không nghĩ tới mình có một ngày lại nhận được ưu đãi như vậy, không khỏi cảm khái. Ở Thất Huyền võ phủ này, thực lực chính là hết thảy. Có thực lực thì có đặc quyền, không thực lực ai cũng có thể giẫm ngươi một cước.
- Một chút việc nhỏ, không đáng nhắc đến. Ngược lại là sư đệ ngươi, vừa rồi dường như là... Tiến vào loại trạng thái kỳ dị nào đó. Ta phát hiện hô hấp của sư đệ gần như đình trệ.
- Hả? Vậy sao? Ta cũng không có quá nhiều cảm giác.
Lâm Minh đối với trạng thái không linh cũng không có một khái niệm đầy đủ, chỉ biết là loại trạng thái này đối với tu luyện của mình có lợi rất lớn.
Tạ Đông do dự một chút nói:
- Lâm sư đệ, nếu sư huynh không đoán sai, loại trạng thái vừa rồi của ngươi khả năng là một loại võ ý.
- Võ ý?
Lâm Minh thoáng sửng sốt, lần đầu tiên hắn nghe nói khái niệm này.
- Ừ, võ ý thứ này nói không rõ, võ giả có được võ ý quá ít, lĩnh ngộ nó đều xem kỳ ngộ. Cường giả võ đạo chi tâm mạnh, xác suất lĩnh ngộ lớn hơn một chút, võ đạo chi tâm của sư đệ, không người có thể so sánh, ngay cả Lăng sư đệ đều có điểm không bằng. Ngươi đại khái còn không biết, Lăng sư đệ cũng có một loại võ ý thuộc về chính mình, cho nên mới lợi hại như vậy!
- Ồ? Lăng Sâm cũng có thể tiến vào một loại trạng thái tu luyện kỳ dị?
Lâm Minh trong lòng cả kinh, lập tức giật mình hiểu ra. Không trách! Lăng Sâm này tuy rằng thiên phú chỉ có tứ phẩm hạ đẳng, nhưng là lại có thể trường kỳ ở vị trí thứ nhất Bài Danh thạch Thất Huyền võ phủ, ngay cả Trương Quan Ngọc thiên phú ngũ phẩm đều bị hắn áp chế vững vàng!
Vẫn đều nói võ đạo chi tâm có ích cho tu luyện, nhưng là Lâm Minh lại không biết võ đạo chi tâm trừ có thể khiến người càng thêm chăm chỉ còn có chỗ tốt gì khác mang tính thực chất. Nếu là chỉ cần chăm chỉ, thật sự khiến người cảm thấy có chút vô dụng. Thời gian một ngày là có hạn, ngươi dù ăn uống đều đang tu luyện, lại có thể nhiều hơn người khác bao nhiêu thời gian?
Hiện tại hắn xem như biết một chút. Võ giả võ đạo chi tâm mạnh, nếu là lĩnh ngộ võ ý, thiên phú này có thể đề cao rất lớn!
- Sư huynh có biết võ ý của Lăng sư huynh là gì không?
Hiện tại Lâm Minh về loại trạng thái tu luyện kỳ dị này hoàn toàn không biết gì cả, muốn hỏi một chút để hiểu biết.
- Cái này ta cũng không biết, ta chỉ biết là, võ ý Lăng sư đệ tên là Tu La, ta nghĩ có liên quan đến giết chóc đi, dường như hắn có thể tiến vào loại trạng thái này tu luyện, cho nên thực lực tăng trưởng cực nhanh! Hắn so với Thác Khổ sư đệ xếp hạng thứ hai mạnh hơn rất nhiều! Nhưng mà tu vi hắn cũng không như Thác Khổ sư đệ, Thác Khổ sư đệ đã tiến vào cảnh giới Luyện Cốt, mà Lăng Sâm sư đệ vẫn như trước là Dịch Cân đỉnh phong.
Thì ra là thế... Xem ra võ ý có rất nhiều loại, mỗi người một khác, không biết loại Không Linh võ ý của chính mình với Tu La võ ý của Lăng Sâm thì rốt cuộc là ưu hay là kém?
Trở lại chỗ ở, Lâm Minh cảm giác thân nhẹ như yến, liên tục tiến hành ba cái nửa canh giờ tu luyện cường độ cao lại không có bất kỳ cảm giác mỏi mệt, sau lưng lưng đeo Quán Hồng thương dường như thanh gỗ nhẹ nhàng, tuyệt không trở ngại Lâm Minh hành động.
- Vừa rồi tu luyện ba cái nửa canh giờ, tuy rằng không thể đột phá tầng thứ hai Hỗn Độn Chân Nguyên quyết, nhưng dường như đã đụng đến cánh cửa, nếu có thể tiến vào Không Linh võ ý một vài lần nữa, hẳn có thể hoàn toàn đột phá! Đến lúc đó, lực lượng của ta lại tăng lên một mảng lớn, nói không chừng so với Lăng Sâm cũng sẽ không kém bao nhiêu!
- Bởi vì tu luyện Hỗn Độn Cương Đấu kinh, lực lượng luôn luôn là thế mạnh của ta, nhưng lực lượng cũng không có nghĩa là toàn bộ sức chiến đấu, không biết thế mạnh của Lăng Sâm này ở chỗ nào?
- Lăng Sâm có thể tiến vào Tu La võ ý bất cứ lúc nào, khi nào thì ta cũng có thể bất cứ lúc nào tùy ý tiến vào Không Linh võ ý đây?
Ở thời điểm Lâm Minh tu luyện tăng tiến vùn vụt, Chu Viêm đồng dạng đang tiến hành tu luyện địa ngục của chính mình, nói không khoa trương chút nào, một trận chiến này một tháng sau, có thể là một trận chiến trọng yếu nhất của cả hai!
Hắn tuyệt đối không thể thua!
Chu Viêm cầm trường kiếm trong tay, kiếm quang như mạng nhện dày đặc, ở trước mặt hắn, Kim Giáp binh hình thành từ năng lượng mở tung ra từng cái, đây là Kim chi trận trong bảy đại sát trận Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Phong Lôi, Kim Giáp binh!
Ở trong Vạn Sát trận cùng Lung Linh tháp, thử luyện giả giết chết địch nhân đều là ảo giác, bản thân thử luyện giả cũng không có bất kỳ vận động cùng di chuyển, mà bảy đại sát trận lại bất đồng, đây chính là sát trận thật, bất kỳ một cái Kim Giáp binh đều là hình thái năng lượng chân thật!
Ở trong này, không cẩn thận một chút sẽ bị thương!
Tuy rằng bản thân trận pháp có được năng lực phán đoán nhất định, nhưng ở thời điểm thử luyện giả không duy trì được sẽ tự động đình chỉ công kích, nhưng trên lịch sử vẫn là xuất hiện qua thử luyện giả trọng thương, thậm chí sự cố tử vong!
Đương nhiên, dù sao tử vong cũng là số ít, cho nên Kim Giáp binh trận cũng không có hiệu quả tốt như Lăng Sâm tu luyện Tu La.
- Chu sư huynh quá lợi hại! Độ khó cấp mười, còn có thể kiên trì lâu như vậy! Ân, đã ba khắc, trận pháp còn không có dấu hiệu yếu đi, điều này chứng minh Chu sư huynh đến hiện tại vẫn không bị thương, cũng không có hiện tượng chân nguyên không đủ!
- Lâm Minh nếu muốn thắng Chu sư huynh ở một tháng sau, ta xem rất khó!
- Ân, tuy rằng Lâm Minh là yêu nghiệt, nhưng Chu sư huynh cũng không phải ngồi không, ta cũng cảm thấy Chu sư huynh có thể thắng, đây chính là độ khó cấp mười a! Ta vừa lên đi đã sắp bị miểu sát!
Thời gian trôi qua từng ngày, đệ tử Thất Huyền võ phủ chú ý đối với trận chiến của Lâm Minh cùng Chu Viêm một tháng sau chẳng những không hạ nhiệt, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.
Trong lúc này đã xảy ra một ít hiện tượng thú vị, ở Tàng Thư các Thất Huyền võ phủ, mấy bộ công pháp cơ sở Lâm Minh tuyển lại lập tức thành công pháp đứng đầu, một bộ Thương quyết cơ sở, phía dưới viết ước chừng bốn tên, phía dưới Bộ pháp cơ sở cũng có ba cái tên, bởi vì Lâm Minh xuất hiện, Thất Huyền võ phủ lại xuất hiện bốn đệ tử mới Nhân Chi đường tuyển định vũ khí lựa chọn là thương thành vũ khí chính mình.
Tuy nhiên, Phấn Thân Toái Cốt quyền mà Lâm Minh tuyển vẫn không người nào hỏi thăm.
Bởi vì trong suy nghĩ của đám tân sinh, dường như bản thân Lâm Minh cũng không luyện thành Phấn Thân Toái Cốt quyền.
Bản thân Phấn Thân Toái Cốt quyền là công pháp cao cấp địa giai trở lên, cho dù đầy đủ cũng rất khó luyện thành, hơn nữa không trọn vẹn lại cao tới bảy thành, nếu Lâm Minh luyện thành, vậy hai chữ yêu nghiệt đều không đủ để hình dung hắn.
Đối với hiện tượng đệ tử cấp thấp tuyển công pháp cơ sở này, trưởng lão Tàng Thư các cũng chỉ cười khổ, rất nhiều hạ cấp đệ tử sùng bái đối với Lâm Minh, kết quả yêu ai yêu cả đường đi, theo đuổi công pháp tu luyện cùng vũ khí của Lâm Minh, nhưng mà Lâm Minh cường đại cũng không phải bởi vì mấy thứ này, những đệ tử mới tuyển thương, có năng lực phát huy uy lực của thương được mấy phần?
Sáng sớm, thiên địa khí nồng đậm, Lâm Minh một tay cầm lấy Quán Hồng thương, cánh vươn sang một bên, hắn nhắm lại hai mắt, tâm thần hoàn toàn dung hợp với ngọn núi, cây cỏ, bình tĩnh mà lại trống không.
Hắn ở thể tự minh ngộ ra Không Linh võ ý, khi nào thì có thể không dựa vào Tụ Nguyên đan cao cấp, không dựa vào Chân Nguyên thạch, bất cứ lúc nào tùy chỗ tiến vào Không Linh võ ý, như vậy võ ý của Lâm Minh mới xem như tiểu thành.
Trong trạng thái yên lặng, Lâm Minh đột nhiên mở hai mắt, ở khoảnh khắc vừa rồi, dường như hắn cảm giác được có người đến gần, tuy rằng đang ở Thất Huyền võ phủ an toàn, nhưng Lâm Minh vẫn tràn ngập cảnh giác, dù sao hắn gây thù hằn không ít.
- Ân, tính cảnh giác không tồi.
Một thanh âm hùng hậu vang lên bên tai Lâm Minh, một nam nhân mặc chiến giáp màu đỏ, lưng đeo trường thương, xuất hiện như quỷ mị, hai chân hạ xuống mũi thương Lâm Minh.
Thế rơi xuống như vậy làm Quán Hồng thương cong lên một độ cong rất nhỏ, nhưng mà Lâm Minh vẫn như cũ giữ thương vững vàng.
- Lực cánh tay rất tốt!
Người kia tán thưởng nói.
- Hồng giáo quan?
Lâm Minh hơi hơi ngạc nhiên, người đứng trên mũi thương chính là giáo quan Hồng Hi của hắn.
- Lần này Vạn Sát trận ngươi cho ta mặt mũi, xếp hạng sáu mươi hai, khiêu chiến Chu Viêm! Ngươi thật quyết đoán a!
Lâm Minh nói:
- Cảm ơn Hồng giáo quan khen, tuy nhiên ta cũng không có nắm chắc thắng Chu Viêm.
- Ân, Chu Viêm này cũng không phải nhân vật đơn giản, thời điểm hắn vừa mới tiến vào Thất Huyền võ phủ, biểu hiện gần như với Vương Nghiễn Phong, tuy rằng xa không bằng yêu nghiệt như ngươi, nhưng dù sao hắn nhập học sớm hơn ngươi hai năm rưỡi, hai năm rưỡi này, để hắn từ một người thực lực như Vương Nghiễn Phong thăng đến xếp hạng hiện tại, tiếp qua một hai năm, chờ đám người Lăng Sâm tốt nghiệp, Chu Viêm sẽ tiến vào mười hạng đầu Thất Huyền võ phủ, thậm chí có thể đi vào trước năm, nói cách khác, đối thủ lần này của ngươi chính là kẻ cạnh tranh năm hạng đầu tương lai của Thất Huyền võ phủ! Ngươi tuyển cho chính mình một cái cường địch a!
Lâm Minh tự nhiên rõ ràng những lời của Hồng Hi, hắn nói:
- Hồng giáo quan, ta hiểu được thực lực Chu Viêm, ta cũng biết, ta muốn vượt qua hắn ở một tháng sau độ khó rất lớn, chỉ là tại thời điểm chấp sự sư huynh hỏi ta muốn khiêu chiến ai, trong lòng ta đã có một loại ý niệm khiêu chiến Chu Viêm mãnh liệt trong đầu, ta muốn đè ép ý niệm này trong đầu, cho nên sẽ đi thẳng một đường mà tuyên chiến với Chu Viêm.
- Ha ha, tốt! Hay cho đi thẳng một đường! Người tập võ, tùy tính tùy tâm! Chỉ có ý niệm trong đầu được thỏa mãn, mới có thể hiểu rõ kinh mạch trong cơ thể, chân nguyên mới có thể lưu động không bị ngăn trở! Lựa chọn của ngươi không tồi, có quyết đoán! Từ hôm nay trở đi, ta dạy cho ngươi thương pháp! Ta nói như thế nào cũng là giáo quan của ngươi, tự nhiên không muốn nhìn thấy đệ tử dưới tay chính mình thua người khác!
Lâm Minh nghe Hồng Hi nói như vậy, trong lòng mừng rỡ, hiện tại hắn chỉ dựa vào một quyển Thương quyết cơ sở, có thể học chỉ là cơ sở, nếu có người chỉ điểm, tự nhiên sẽ tiến bộ nhanh hơn.
Hồng Hi nói:
- Ta từng nhập ngũ mười năm, trong kiếp sống quân lữ mười năm, ta mới học thương, lúc trước là dùng kiếm, thương là vua trăm binh! Ta cũng không học được đại thành, chỉ có thể đem lĩnh ngộ thương thuật mấy năm nay dạy cho ngươi. Tuy nhiên trước khi bắt đầu, ta hỏi ngươi một vấn đề, có phải ngươi lĩnh ngộ được một loại trạng thái tu luyện đặc thù hay không?
Lâm Minh hơi hơi ngẩn ngơ, hắn không nghĩ tới Hồng Hi cũng biết, hắn gật đầu nói:
- Đúng vậy.
- Quả nhiên, ngộ tính của ngươi không tồi, loại trạng thái tu luyện này đại khái xem như một loại đỉnh cấp, nếu không với thiên phú của ngươi, không có khả năng trong thời gian ngắn như vậy có thành tích như thế! Chuyện này rất tốt trên con đường võ đạo của ngươi, tuy nhiên cho dù con đường võ đạo cường hãn nhưng cũng có rất nhiều người không có cơ duyên lĩnh ngộ được trạng thái tu luyện đặc thù này, loại trạng thái này được xưng là võ ý!
- Người có được võ ý, đã ít lại càng ít, mặc dù là địa phương tập hợp thiên tài như Thất Huyền võ phủ, mấy chục năm qua cũng chỉ có một mình Lăng Sâm! Không nghĩ tới, hiện tại lại có ngươi!
- Nga? Ít như vậy?
Lâm Minh giật mình trong lòng, không trách được trước kia chính mình chưa từng nghe nói đến thứ này.
- Đúng vậy, cho nên võ ý tồn tại luôn luôn rất thần bí, bởi vì người lĩnh ngộ nó quá ít, điển tịch lưu lại miêu tả của nó cũng không nhiều, hơn nữa võ ý của mỗi một võ giả không giống nhau, hiệu quả cũng khác.
Lâm Minh nói:
- Giáo quan, ta không rõ, nếu Lăng Sâm sư huynh lĩnh ngộ võ ý rất thưa thớt như vậy, thực lực lại được xưng vô địch ở cùng giai Thiên Vận quốc, vì sao còn không thể tuyển nhập đệ tử hạch tâm? Vi cái đệ tử hạch tâm Thất Huyền võ phủ rốt cuộc là yêu nghiệt thế nào?
Hồng Hi nói:
- Lúc trước người Thất Huyền cốc quả thật chú ý tới Lăng Sâm, gần như muốn chọn hắn làm đệ tử hạch tâm, nhưng mà cuối cùng Lăng Sâm lại không thể thông qua khảo hạch trở thành đệ tử hạch tâm, cho nên bị phủ quyết, chỉ kém một bước.
- Ân? Khảo hạch?
Trong lòng Lâm Minh vừa động.
- Đúng vậy, một ít võ giả không phù hợp tiêu chuẩn cứng nhắc của Thất Huyền võ phủ, muốn trở thành đệ tử hạch tâm sẽ phải thông qua khảo hạch, lúc trước khảo hạch mà Lăng Sâm đối mặt là đánh bại một người cùng tuổi với Lăng Sâm, hoặc là đệ tử hạch tâm lớn tuổi hơn Lăng Sâm, hoặc ở mười bảy tuổi đạt tới Luyện Thể tầng bốn đỉnh phong.
- Lăng Sâm đánh bại một đệ tử hạch tâm lớn tuổi hơn với hắn, nhưng mà đáng tiếc, lại không có thể ở thời điểm mười bảy tuổi đẩy tu vi tới Luyện Thể tầng bốn đỉnh phong, cho nên...
- Là bởi vì thiên phú tu luyện của Lăng Sâm sư huynh không được sao?
- Đúng vậy, ta vừa nói qua, võ ý có rất nhiều loại, võ ý Lăng Sâm là Tu La, ở chiến trường trải qua vô tận chém giết, loại võ ý này, công dụng chủ yếu là dùng đề cao bản năng võ giả chiến đấu, sức bật, bản lĩnh giết người. Nhưng mà đối với tu vi võ giả lại hiệu quả không lớn, chỉ có một chút ưu đãi đối với đột phá bình cảnh.
Hồng Hi nói tới phương diện này lộ một tia tiếc hận, sức chiến đấu của võ giả cùng tu vi là hai việc khác nhau, sức chiến đấu chính là thực lực, mà tu vi lại là cảnh giới, tỷ như Luyện Thể tầng một, Luyện Thể tầng hai, Ngưng Mạch kỳ, Hậu Thiên kỳ.
Tu vi ảnh hưởng tới sức chiến đấu võ giả, nhưng cũng không phải nhân tố duy nhất, võ kỹ, bản năng chiến đấu, kỹ xảo chiến đấu, kinh nghiệm chiến đấu, trình độ chân nguyên dày đặc, đều ảnh hưởng đến sức chiến đấu, cho nên còn có vượt cấp chiến đấu.
Nhưng đối với võ giả mà nói, tu vi mới là căn bản, nếu tu vi không thể đi lên, mặc cho sức chiến đấu ngươi dù có mạnh mấy đi nữa cũng không làm nên chuyện gì, võ giả Luyện Thể tầng một bất kể như thế nào cũng không thể hơn võ giả Ngưng Mạch kỳ, đây là chênh lệch tuyệt đối do tu vi mang đến!
Hơn nữa võ giả thọ mệnh cũng cùng một nhịp thở với tu vi, nếu Lăng Sâm chỉ sức chiến đấu cường, tu vi cũng không cao, đối với đại tông môn mà nói, cũng không có giá trị bồi dưỡng.
Cho nên Lăng Sâm bị đào thải!
Hồng Hi thở dài:
- Thiên phú Lăng Sâm nếu cao thêm nửa bước, tỷ như tứ phẩm trung đẳng, đều có khả năng được Thất Huyền cốc lựa chọn, Tu La võ ý của hắn có thể khiến người trường kỳ bị vây trong sinh tử, lợi cho đột phá bình cảnh, đây là điều Thất Huyền cốc coi trọng, đáng tiếc Tu La võ ý đối với tích lũy chân nguyên không có nhiều ưu đãi.
Lâm Minh hỏi:
- Hồng giáo quan, vậy Lăng Sâm sư huynh không thể được Thất Huyền cốc lựa chọn sao?
- Cũng có, tuy nhiên quá khó khăn, một loại khả năng là hắn có thể ở trước hai mươi hai tuổi đột phá cảnh giới Ngưng Mạch, đây là tiêu chuẩn cứng nhắc của Thất Huyền cốc, chỉ cần trước hai mươi hai tuổi đột phá Ngưng Mạch kỳ, là được tiến vào Thất Huyền cốc. Tuy nhiên với tiến độ tu luyện của Lăng Sâm hiện tại, không có thể. Loại thứ hai là, Lăng Sâm lại lĩnh ngộ một loại võ ý, tốt nhất là võ ý có lợi đề cao tu vi, nói như vậy, chỉ sợ toàn bộ Thất Huyền cốc đều phải coi trọng Lăng Sâm, người lĩnh ngộ hai loại võ ý, thế gian ít có.
- Hai loại võ ý? Võ ý còn có thể có hai loại?
Lâm Minh cũng kinh ngạc.
- Ân, tuy nhiên vô cùng khó, khó đến độ khiến người tuyệt vọng. Loại tình huống này đừng nói Thiên Vận quốc, cho dù là phạm vi mười vạn dặm của Thất Huyền võ phủ quản hạt cũng hoàn toàn tuyệt tích, ta cũng chỉ thấy qua ở trong điển tịch, tỷ như truyền thuyết về ngộ đạo, vị đại năng kia tên là Đế Thích Già, có được bảy thứ võ ý! Ba ngàn năm trước, hắn ở dưới cây bồ đề tĩnh tọa bảy ngày bảy đêm, bảy thứ võ ý này lại dung hợp thành một thể, Đế Thích Già bởi vậy mà đại triệt, phá vỡ gông cùm xiềng xiếc mấy võ đạo, cuối cùng tu thành kim thân bất diệt, võ phá hư không!
Hồng Hi nói chuyện, Lâm Minh nghe được rung động trong lòng!
Bảy thứ võ ý!
Đây là cái khái niệm gì? Lại còn dung hợp bảy thứ võ ý này làm một! Người như thế, thật sự là thần ma!
Trước kia khi Lâm Minh nghe về truyền thuyết cây bồ đề ngộ đạo, trong lòng không quá tin tưởng, tĩnh tọa bảy ngày bảy đêm liền đại triệt, ngay cả phá vỡ gông cùm xiềng xiếc mấy võ đạo, võ phá hư không, quá khoa trương.
Nên biết rằng, một đường võ đạo, càng lên cao lại càng khó! Có vài người đột phá một cái bình cảnh phải hao phí trên trăm năm! Mà Đế Thích Già này, lại có thể phá bình cảnh võ đạo, tu vi lập tức thăng lên vài cấp, đây không phải nói hươu nói vượn sao?
Hiện tại, nghe Hồng Hi miêu tả như vậy, Lâm Minh lại bắt đầu tin, võ ý bảy thứ kết hợp một thể, ngẫm lại liền cảm thấy khủng bố.
Hồng Hi nói:
- Lâm Minh, hiện tại ngươi miêu tả võ ý của ngươi một chút, ta phán đoán xem rốt cuộc là loại nào, điều này đối với ngươi ngày sau phát triển vô cùng trọng yếu!
Lâm Minh gật đầu, miêu tả võ ý chính mình một lần.
Hồng Hi suy nghĩ một chút, nói:
- Ngươi nói loại Không Linh võ ý này, hẳn thuộc loại đề cao tu vi, ý thức ly thể, chân nguyên dựa theo bản năng tự phát vận chuyển, cho nên lộ tuyến vận hành có thể đạt tới hoàn mỹ, võ ý có nhiều loại, mỗi người mỗi khác, nhưng ghi lại cũng rất ít, loại võ ý này của ngươi, trước đây ta hoàn toàn không nghe nói qua, hiệu quả cụ thể ta đoán không ra, nhưng nhìn tu vi ngươi hiện tại tăng tiến vùn vụt, hiệu quả hẳn là rất tốt, võ ý của ngươi so với Lăng Sâm còn mạnh hơn, thậm chí rất có thể Thất Huyền cốc sẽ tuyển ngươi làm đệ tử hạch tâm! Đương nhiên, ngươi giống với Lăng Sâm, cũng phải thông qua khảo hạch mới được, khảo hạch này, thông qua rất khó, phải xem võ ý của ngươi có nghịch thiên không.
Đệ tử hạch tâm sao... Lâm Minh hơi hơi trầm mặc.
Đệ tử hạch tâm sao... Lâm Minh hơi hơi trầm mặc.
Hắn cảm thấy Thất Huyền cốc giống như là một con quỷ hút máu thật lớn, phạm vi áp bức mười mấy vạn dặm tài nguyên tu luyện, khiến võ giả tiểu quốc, tài nguyên tu luyện thiếu thốn, võ đạo tu đến cảnh giới Hậu Thiên sau sẽ khó tiến nửa bước.
Rồi sau đó Thất Huyền cốc này lại mở Thất Huyền võ phủ ở các quốc gia, với một loại tư thái kẻ bề trên, bố thí tài nguyên, bố thí công pháp, chọn lựa nhân tài ưu tú nhất.
Mà hoàng thất tiểu quốc biết rõ như thế, lại bởi vì sợ hãi Thất Huyền cốc, đồng thời lại hy vọng nhận được Thất Huyền cốc duy trì cùng bảo hộ, cho nên cam nguyện hai tay dâng tài nguyên quốc gia, khiến tài nguyên trong quốc gia đã không nhiều lắm mà giá cả lại cao dọa người, võ giả gia cảnh như Lâm Minh, mặc dù có thiên phú, cũng không có tiền tập võ!
Thất Huyền cốc cùng hoàng thất Thiên Vận quốc hình thành loại quan hệ ích lợi trắng trợn này, khiến Lâm Minh có loại cảm giác vô cùng không thoải mái.
- Nếu không phải Thất Huyền cốc, trước kia ta tu luyện võ đạo, cũng sẽ không là gánh nặng lớn như vậy của gia đình ta, Thất Huyền cốc này, thật sự đáng giận...
Lâm Minh thầm nghĩ trong lòng.
- Tuy nhiên nếu ta muốn lấy được cảnh giới võ đạo cao, lại nên trở thành đệ tử hạch tâm! Nếu không ta không có tài nguyên, hết thảy chờ ta có đủ thực lực rồi nói sau.
- Tốt lắm Lâm Minh, mấy thứ ta hỏi ngươi đều xong rồi, ưu thế của ngươi ở chỗ võ đạo chi tâm, nhưng luận kỹ xảo chiến đấu ngươi không bằng Chu Viêm, hơn nữa, trọng yếu nhất, ngươi không có võ kỹ, ngươi đánh bại Trương Thương chỉ dùng Giao Long Xuất Hải cơ sở nhất, lúc trước ngươi tuyển Phấn Thân Toái Cốt quyền, ngươi phải kiên trì, hiện tại học võ kỹ đã không còn kịp rồi.
- Tuy nhiên tuyển cũng đã tuyển rồi, võ đạo tùy tâm tùy tính, không có gì phải hối hận, cho dù lúc trước mạnh mẽ sửa lại chú ý cho ngươi, ý niệm trong đầu ngươi không được thỏa mãn, trong lòng cũng sẽ không rộng rãi, hiện tại ta muốn tôi luyện cơ sở thương pháp của ngươi, để ngươi dựa vào thương pháp cơ sở, chiến thắng Chu Viêm! Tuy nhiên trước đó ta nói cho ngươi, Chu Viêm này lại có ba loại võ kỹ! Ngươi phải chuẩn bị tâm lý.
Lâm Minh nói:
- Ta hiểu được, Hồng giáo quan.
- Hiện tại, ngươi tiến công với ta, ta muốn nhìn thương pháp của ngươi!
- Vậy ta không khách khí.
Lâm Minh run tay lên, Quán Hồng thương đã tới tay hắn, lực run lên làm mũi thương chấn động ong ong, Tử Ô Đạn Thiết ẩn chứa sức lực kinh người, cho dù chỉ là một chút chấn động, đều có thể khiến người đứt gân gãy xương!
- Có thể tiện tay làm rung Tử Ô Đạn Thiết, khí lực không tồi!
Hồng Hi cười ha ha, cũng rút trường thương trên lưng ra!
- Giao Long Xuất Hải!
Lâm Minh hét lớn một tiếng, hai tay cầm thương, đột nhiên vọt tới trước, một thương đâm thẳng!
Theo một thương này đâm ra, khí thế Lâm Minh tăng vọt, không khí chung quanh đều thay đổi, ở trong tay Lâm Minh dường như xuất hiện một cái lốc xoáy nhìn không thấy, khí thế gió nổi mây phun hội tụ, xuyên vào trong trường thương Lâm Minh.
Hồng Hi mắt lộ ra vẻ tán thưởng, hắn đi từng bước, ép cán thương xuống, mũi thương nhắm ngay đầu thương Lâm Minh, mạnh mẽ hất lên!
Nhưng cú đâm này lại không đẩy ra được thương của Lâm Minh, thương kia giống như kim thiết, phương hướng không thay đổi, vẫn như trước đâm tới Hồng Hi!
Đây là vô số lần Lâm Minh luyện thương ở dưới Thác Nước Hàn Đàm mới đạt tới cảnh giới thương vững như núi!
Tinh quang trong mắt Hồng Hi nhoáng lên một cái chợt lóe sáng:
- Thương tốt!
- Lên!
Hồng Hi đột nhiên phát lực, chân nguyên lan khắp trường thương, ngạnh sinh đẩy Lâm Minh thương ra, rồi sau đó hắn cầm trường thương trong tay, đột nhiên tiến lên trước một bước, mũi thương như con rắn độc đâm về phía yết hầu Lâm Minh!
Hồng Hi thương nhanh hơn gấp đôi Lâm Minh! Lâm Minh đâm ra một thương, hắn lại xuất hai thương liên tục!
Hồng Hi vốn tưởng rằng, một chiêu này là xong, hắn có tu vi Luyện Thể tầng sáu Ngưng Mạch đỉnh phong, nửa chân bước vào cảnh giới Hậu Thiên, đối phó Lâm Minh Luyện Thể tầng ba, mặc dù chỉ dùng ba thành thực lực cũng dễ như trở bàn tay, nhưng không nghĩ tới hắn sai lầm.
Mắt thấy một thương này đâm tới, trường thương Lâm Minh căn bản không kịp về đỡ, tay phải hắn xoay sang, nhắm ngay đầu thương Hồng Hi! Trong nháy mắt, tần suất hô hấp toàn thân Lâm Minh hoàn toàn chấn động, chân nguyên cấp tốc chấn động dồn hết vào tay phải!
Hồng Hi mắt thấy Lâm Minh tay không đánh về phía mũi thương của mình, trong lòng đột nhiên ngẩn ra, Lâm Minh này...
- Ân?
Ở trong nháy mắt bàn tay Lâm Minh chạm đến mũi thương, Hồng Hi chỉ cảm thấy một cỗ lực chấn động mãnh liệt truyền đến từ trên thân thương, khiến hắn gần như rơi thương ra, này... Đây là chuyện gì xảy ra?
Hồng Hi tự nhiên nghe nói qua, lúc trước khi Lâm Minh đối chiến Trương Thương, lấy tay đẩy ra hiệp đao của Trương Thương, lúc ấy Hồng Hi chỉ nghĩ Lâm Minh nhìn thấu quỹ tích công kích của Trương Thương, tránh được lưỡi dao, cho nên mới một kích đắc thủ, nhưng hiện tại xem ra chỉ sợ không đơn giản như vậy!
- Lên!
Hồng Hi rốt cuộc là cao thủ Ngưng Mạch kỳ, hai tay đột nhiên dùng sức, lập tức triệt tiêu lực làm rơi cán thương, mà lúc này, Lâm Minh lại đánh tới lần thứ hai!
- Hoành Tảo Thiên Quân!
Lúc này Hồng Hi đã không đón đỡ kịp, thân mình nhảy lên né tránh một kích này, nhưng tuy là như thế, một thương này của Lâm Minh, lại bị cương gió bám vào mạnh mẽ, mà cương gió lại mang theo một cỗ lực chấn động kỳ dị, Hồng Hi bị cương gió quét đến cũng cảm thấy tim đập, khí huyết đều nhận được ảnh hưởng rất nhỏ, khiến ngực hắn khó chịu!
Điều này làm cho Hồng Hi hoảng hốt trong lòng, hắn là võ giả Luyện Thể tầng sáu Ngưng Mạch Kỳ đại thành, kinh mạch trong cơ thể hắn sớm đã đả thông toàn bộ, chân nguyên rèn luyện toàn thân, dưới tình huống như vậy, hắn bị thương gió của Lâm Minh quét trúng lại có cảm giác không khỏe rất nhỏ, tuy rằng không có thương tổn gì, nhưng nếu thay thành một võ giả Luyện Tạng kỳ, nói không chừng lập tức sẽ hộc máu!
- Tiểu tử này, học công pháp gì vậy? Vốn tưởng rằng một chiêu bắt giữ hắn, hiện tại lại tới tận ba hiệp, nếu còn không làm gì được hắn, mặt mũi lão sư ta còn để vào đâu!
Hồng Hi lại tăng lên hai thành thực lực, ở không trung đánh một đòn hồi mã thương, trường thương lao vút xuống như cơn mưa rào!
Keng!
Lâm Minh giơ thương đón đánh, nhưng lần này, hắn lại cảm giác Hồng Hi thương dường như ẩn chứa lực lượng vô tận, thương của hắn căn bản không thể chống lại, trực tiếp bị đẩy ra!
Xịch!
Mũi thương như quỷ mị hiện ra, hàn quang lăng liệt khiến lông tơ Lâm Minh dựng thẳng lên, chiến đấu đã xong.
Hồng Hi thu thương:
- Hảo tiểu tử, ngươi giấu thật là sâu, trách không được Trương Thương bị ngươi một chưởng một quyền một thương liền xử lý, nếu tu vi ta không hơn xa ngươi, hôm nay cũng sẽ bại trận.
Hồng Hi nhìn Lâm Minh từ trên xuống dưới, hồi tưởng chấn động kỳ dị vừa rồi, Lâm Minh học được từ đâu?
Loại chiêu thức lợi hại này, Lâm Minh không có khả năng vô sự tự thông, nhất định là học từ ngọc giản, nhớ tới đến ngọc giản Lâm Minh trúng tuyển ở Tàng Thư các: Thương quyết cơ sở, Bộ pháp cơ sở, Phấn Thân Toái Cốt quyền...
Thương quyết cơ sở Hồng Hi đương nhiên xem qua, trên thực tế, người nhập ngũ ở quân đội đều phải xem Thương quyết cơ sở, tuy nhiên Thương quyết cơ sở trong Thất Huyền võ phủ Tàng Thư các lại có một ít công pháp cô đọng chân nguyên, thương chiêu loại chấn động này cũng không phải Thương quyết cơ sở, càng không là Bộ pháp cơ sở, như vậy chẳng lẽ là...
Phấn Thân Toái Cốt quyền!?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.