Chương 1943: Vượt qua.
Tàm Kiếm Lý Ngưu
18/07/2015
Bọn họ cảm giác Lâm Minh là người thiếu đạo đứt, đáng bị thiên lôi đánh chết, mỗi lần có bộ dáng dầu cạn đèn tắt này, sau đó lúc sắp không được lại bộc phát, trước tiên đánh giết đám người nhảy ra đánh lén.
Nhưng mà có người không nói gì, cũng có người chưa từ bỏ ý định, bọn hắn nhỏ giọng nói ra:
- Lần này hắn cũng nên không được rồi.
Võ giả chung quanh Ham Thai xúm lại quá nhiều, cũng có người không tin tà.
Còn có người nhìn về phía Thánh Mỹ, cảm giác tình huống của Thánh Mỹ cũng không được khá lắm, dù sao trong tử chi ý cảnh, hồn lực không chiếm được bổ sung rất tốt, dù là Thánh Mỹ ngộ đạo cũng gặp phải thống khổ trùng điệp.
Thánh Mỹ ngộ đạo khác rất lớn với Lâm Minh, nhưng mà nàng cũng đối mặt với tử khí vô cùng, mặc dù Thánh Mỹ lý giải linh hồn tới mức thường nhân khó sánh bằng, nàng cũng khó có thể trong thời gian ngắn tìm đường ra trong tử khí quấn quanh.
Trong hoàn cảnh hữu tử vô sinh này, hồn lực của Thánh Mỹ từ từ tiêu hao.
Thời gian, ngày từng ngày trôi qua.
Lâm Minh nội tình sâu dày hơn, căn cơ lại vững chắc, lực lượng của hắn không phải vô cùng vô tận, không có khả năng vô hạn bị bóng đen kia chém giết.
Hắn sẽ không ngồi chờ chết, nhũng khổ sở của liêm đao kia không có uổng phí, khi Lâm Minh lần lượt tử vong, hắn có lý giải khắc sâu về tử chi ý cảnh, chậm rãi Lâm Minh thu lấy tử khí ở nơi này, chậm rãi hấp thu hồn lực bổ sung cho bản thân.
Tuy tốc độ bổ sung không bằng tốc độ tiêu hao, nhưng mà tình huống đã tốt hơn nhiều.
Thời gian lại trôi qua một tháng, ngày hôm nay sách đen mang theo hắc quang tiến vào trong huyết nhục của Lâm Minh, trang sách màu vàng trong người Lâm Minh bị năng lực hắc quang này dẫn dắt, không ngừng rung động kêu ong ong.
Trong tích tắc này Lâm Minh thấy hoa mắt, hắn nhìn thấy bóng đen mông lung!
Trong nháy mắt hô hấp của Lâm Minh dồn dập, trái tim của hắn bị hắc quang trói buộc, trái tim vẫn ương ngạnh nhảy lên.
Hắn nhìn thấy!
Rốt cuộc nhìn thấy bóng đen đại diện tử chi ý cảnh kia!
Mặc dù chỉ là thoáng qua, nhưng lại lưu lạc ấn khắc sâu trong lòng Lâm Minh.
Người nọ quả nhiên là người sáng tác Thánh Điển mà Lâm Minh nhìn thấy trong di tích chiến trường thái cổ.
Mà sát khí của người này bao phủ lấy Lâm Minh, hoàn toàn là hai thái cực so với nữ tử thần bí mà Lâm Minh nhìn thấy!
Nữ tử thần bí kia giống như vạn vật chi mẫu, trong cơ thể ẩn chứa sinh khí vô cùng bàng bạc, mà bóng đen trước mắt này chẳng khác gì huyết trì địa ngục.
Một sinh một tử, hoàn toàn là hai thái cực của sinh mạnh.
Mà vừa rồi trang sách màu vàng trong người Lâm Minh sinh ra rung động lắc lư, hoàn toàn hô ứng với hắc sách, cũng có tử chi ý cảnh ẩn chứa bên trong.
Lâm Minh dường như đã hiểu. Kỳ thật Hồn Tộc Thánh Điển trong truyền thuyết chính là hắc sách này.
Trong đầu của hắn hồi tưởng lại nội dung trong trang sách màu vàng, ẩn ẩn cảm thấy có lẽ trang sách màu vàng và hắc sách đều là Thánh Điển chân chính, nhưng mà trang sách màu vàng chính là sinh chi thư, mà hắc sách chính là tử chi thư.
Hiện tại trong tay Hồn Đế khống chế hẳn là hoàn toàn bản tử chi thư.
Mà sinh chi thư. Hồn Đế cũng có phỏng chế bản.
Trừ chuyện đó ra, trong tay của hắn có vài trang sách màu vàng.
Nói cho đúng hơn. Hồn Đế cơ hồ có toàn bộ Thánh Điển!
Nghĩ tới đây, Lâm Minh cũng ý thức được Hồn Đế đáng sợ, có đôi khi một loại tộc có thể không được xưng là chủng tộc mạnh nhất. Một tông môn không được liệt vào đệ nhất tông môn, thường thường không phải xem những chủng tộc, tông môn kia có bao nhiêu cao thủ, mà là xem người mạnh nhất của chúng!
Người mạnh nhất, thường thường quyết định độ cao của một thế lực.
Hồn Tộc dám xưng là chủng tộc đỉnh phong của vũ trụ, chỉ sợ cũng bởi vì Hồn Đế cùng Thánh Điển chèo chống.
Đương nhiên, Thánh tộc Tạo Hóa Thánh Hoàng cũng tuyệt đối không kém, bởi vì Tạo Hóa Thánh Hoàng có được Hồng Mông linh châu.
Thánh Điển vốn đối lập với Hồng Mông linh châu. Lâm Minh rất khó phân ra hai kiện thần vật này cao hay thấp, bởi vì chúng đều ảnh hưởng lớn tới tu vị của người sử dụng chúng.
Nhưng mà hiện tại không phải lúc nghĩ chuyện này.
Lâm Minh thừa dịp mình lĩnh ngộ tử chi ý cảnh đột nhiên tăng mạnh, hắn bắt đầu hấp thu hồn lực trong tử vong chi địa này, cùng lúc đó Lâm Minh không ngừng tìm kiếm hư ảnh người sáng tác Thánh Điển, đi thừa nhận công kích của hắn, sau đó tìm kiếm huyền bí trong tử chi ý cảnh.
Một lần lại một lần, Lâm Minh trải qua tử vong liên tục.
Chậm rãi tio hồn lực của hắn được tiếp tế, tốc độ tiêu hao ngang với tốc độ bổ sung.
Lại qua mấy tháng, tốc độ tiêu hao không bằng tốc độ bổ sung, thể lực, sinh khí, năng lượng của Lâm Minh khôi phục nhanh chóng.
Sắc mặt của hắn không còn biến thành màu đen, khí huyết cũng tràn đầy.
Mà thời điểm này Lâm Minh đã có thể hoàn toàn bắt được động tác của bóng đen, thời điểm hắn công kích hắn, Lâm Minh cũng có thể bắt được nhất cử nhất động của hắn, mỗi động tác của hắn đều ẩn chứa thiên địa pháp tắc, mang theo lực lượng tử vong.
Đây chính là ngôn xuất pháp tùy, thân động pháp động!
Trong mi tâm của Lâm Minh, Thiên Mục sáng lên quan sát mỗi động tác của bóng đen, tốc độ thả chậm vô hạn, làm cho Lâm Minh có thể lĩnh ngộ rất tốt.
Hắn từ khi mới bắt đầu đã bị bóng đen công kích, càng về sau, hắn bắt đầu bắt chước bóng đen, bắt chước mỗi động tác, mỗi khí tức của hắn. Càng bắt chước, Lâm Minh càng cảm giác cảnh giới của đối phương khủng bố, nhìn qua động tác thường thường không có gì lạ, lại ẩn chứa cảnh giới vô cùng huyền diệu.
Một tháng lại một tháng, Lâm Minh như si mê trong đó.
Ở bên ngoài, võ giả chung quanh Ham Thai nhìn qua rất bất đắc dĩ, quả nhiên Lâm Minh chính là tiểu cường (con gián) đánh không chết mà, bây giờ đã khôi phục lại.
Nếu như ai bởi vì dấu hiệu Lâm Minh dần dần chống đỡ không nổi mà cho rằng hắn dễ khi dễ, vậy kẻ đó tuyệt đối thê thảm.
Bên phía Thánh Mỹ cũng khôi phục lại.
Thiên phú của nàng kinh người, nàng cũng không có thiếu nữ áo đỏ bên người chỉ điểm, nàng hoàn toàn dựa vào cảm giác của mình lục lọi ý cảnh trong sương mù màu đen, quá trình ngộ đạo còn gian nan hơn Lâm Minh.
Đến tận đây, Lâm Minh cùng Thánh Mỹ đã ngồi trên Ham Thai hai năm.
Thánh Mỹ cùng Lâm Minh so đấu với nhau, hơn nữa nhao nhao mở ra hồn hải thứ năm, đang trùng kích hồn hải thứ sáu đã sớm truyền ra khắp nguyên mộng vũ trụ.
Cho nên trong hai năm qua, võ giả chạy tới Đọa Thần sơn mạch càng ngày càng nhiều, trong số bọn họ không thiếu nhân kiệt thế lực lớn.
Nhưng mà bọn họ chỉ đứng xa xa mà nhìn, chung quanh Ham Thai của Thánh Mỹ cùng Lâm Minh đang ngồi không có ai tới gần.
Một đạo lĩnh vực hồn lực vô hình bao phủ hai người, khiến người khác khó có thể tới gần.
Thời gian lẳng lặng trôi qua.
Lại qua một năm, đến bây giờ đã ba năm!
Võ giả tiến vào Thánh Chủ kỳ thì tốc độ tu luyện càng ngày càng chậm, ba năm so với tính mạng dài dằng dặc của võ giả chỉ là một chút thời gian mà thôi.
Còn đối với Lâm Minh mà nói, hắn rất ít trải qua thời gian tu hành lâu như vậy.
Nhưng mà có người không nói gì, cũng có người chưa từ bỏ ý định, bọn hắn nhỏ giọng nói ra:
- Lần này hắn cũng nên không được rồi.
Võ giả chung quanh Ham Thai xúm lại quá nhiều, cũng có người không tin tà.
Còn có người nhìn về phía Thánh Mỹ, cảm giác tình huống của Thánh Mỹ cũng không được khá lắm, dù sao trong tử chi ý cảnh, hồn lực không chiếm được bổ sung rất tốt, dù là Thánh Mỹ ngộ đạo cũng gặp phải thống khổ trùng điệp.
Thánh Mỹ ngộ đạo khác rất lớn với Lâm Minh, nhưng mà nàng cũng đối mặt với tử khí vô cùng, mặc dù Thánh Mỹ lý giải linh hồn tới mức thường nhân khó sánh bằng, nàng cũng khó có thể trong thời gian ngắn tìm đường ra trong tử khí quấn quanh.
Trong hoàn cảnh hữu tử vô sinh này, hồn lực của Thánh Mỹ từ từ tiêu hao.
Thời gian, ngày từng ngày trôi qua.
Lâm Minh nội tình sâu dày hơn, căn cơ lại vững chắc, lực lượng của hắn không phải vô cùng vô tận, không có khả năng vô hạn bị bóng đen kia chém giết.
Hắn sẽ không ngồi chờ chết, nhũng khổ sở của liêm đao kia không có uổng phí, khi Lâm Minh lần lượt tử vong, hắn có lý giải khắc sâu về tử chi ý cảnh, chậm rãi Lâm Minh thu lấy tử khí ở nơi này, chậm rãi hấp thu hồn lực bổ sung cho bản thân.
Tuy tốc độ bổ sung không bằng tốc độ tiêu hao, nhưng mà tình huống đã tốt hơn nhiều.
Thời gian lại trôi qua một tháng, ngày hôm nay sách đen mang theo hắc quang tiến vào trong huyết nhục của Lâm Minh, trang sách màu vàng trong người Lâm Minh bị năng lực hắc quang này dẫn dắt, không ngừng rung động kêu ong ong.
Trong tích tắc này Lâm Minh thấy hoa mắt, hắn nhìn thấy bóng đen mông lung!
Trong nháy mắt hô hấp của Lâm Minh dồn dập, trái tim của hắn bị hắc quang trói buộc, trái tim vẫn ương ngạnh nhảy lên.
Hắn nhìn thấy!
Rốt cuộc nhìn thấy bóng đen đại diện tử chi ý cảnh kia!
Mặc dù chỉ là thoáng qua, nhưng lại lưu lạc ấn khắc sâu trong lòng Lâm Minh.
Người nọ quả nhiên là người sáng tác Thánh Điển mà Lâm Minh nhìn thấy trong di tích chiến trường thái cổ.
Mà sát khí của người này bao phủ lấy Lâm Minh, hoàn toàn là hai thái cực so với nữ tử thần bí mà Lâm Minh nhìn thấy!
Nữ tử thần bí kia giống như vạn vật chi mẫu, trong cơ thể ẩn chứa sinh khí vô cùng bàng bạc, mà bóng đen trước mắt này chẳng khác gì huyết trì địa ngục.
Một sinh một tử, hoàn toàn là hai thái cực của sinh mạnh.
Mà vừa rồi trang sách màu vàng trong người Lâm Minh sinh ra rung động lắc lư, hoàn toàn hô ứng với hắc sách, cũng có tử chi ý cảnh ẩn chứa bên trong.
Lâm Minh dường như đã hiểu. Kỳ thật Hồn Tộc Thánh Điển trong truyền thuyết chính là hắc sách này.
Trong đầu của hắn hồi tưởng lại nội dung trong trang sách màu vàng, ẩn ẩn cảm thấy có lẽ trang sách màu vàng và hắc sách đều là Thánh Điển chân chính, nhưng mà trang sách màu vàng chính là sinh chi thư, mà hắc sách chính là tử chi thư.
Hiện tại trong tay Hồn Đế khống chế hẳn là hoàn toàn bản tử chi thư.
Mà sinh chi thư. Hồn Đế cũng có phỏng chế bản.
Trừ chuyện đó ra, trong tay của hắn có vài trang sách màu vàng.
Nói cho đúng hơn. Hồn Đế cơ hồ có toàn bộ Thánh Điển!
Nghĩ tới đây, Lâm Minh cũng ý thức được Hồn Đế đáng sợ, có đôi khi một loại tộc có thể không được xưng là chủng tộc mạnh nhất. Một tông môn không được liệt vào đệ nhất tông môn, thường thường không phải xem những chủng tộc, tông môn kia có bao nhiêu cao thủ, mà là xem người mạnh nhất của chúng!
Người mạnh nhất, thường thường quyết định độ cao của một thế lực.
Hồn Tộc dám xưng là chủng tộc đỉnh phong của vũ trụ, chỉ sợ cũng bởi vì Hồn Đế cùng Thánh Điển chèo chống.
Đương nhiên, Thánh tộc Tạo Hóa Thánh Hoàng cũng tuyệt đối không kém, bởi vì Tạo Hóa Thánh Hoàng có được Hồng Mông linh châu.
Thánh Điển vốn đối lập với Hồng Mông linh châu. Lâm Minh rất khó phân ra hai kiện thần vật này cao hay thấp, bởi vì chúng đều ảnh hưởng lớn tới tu vị của người sử dụng chúng.
Nhưng mà hiện tại không phải lúc nghĩ chuyện này.
Lâm Minh thừa dịp mình lĩnh ngộ tử chi ý cảnh đột nhiên tăng mạnh, hắn bắt đầu hấp thu hồn lực trong tử vong chi địa này, cùng lúc đó Lâm Minh không ngừng tìm kiếm hư ảnh người sáng tác Thánh Điển, đi thừa nhận công kích của hắn, sau đó tìm kiếm huyền bí trong tử chi ý cảnh.
Một lần lại một lần, Lâm Minh trải qua tử vong liên tục.
Chậm rãi tio hồn lực của hắn được tiếp tế, tốc độ tiêu hao ngang với tốc độ bổ sung.
Lại qua mấy tháng, tốc độ tiêu hao không bằng tốc độ bổ sung, thể lực, sinh khí, năng lượng của Lâm Minh khôi phục nhanh chóng.
Sắc mặt của hắn không còn biến thành màu đen, khí huyết cũng tràn đầy.
Mà thời điểm này Lâm Minh đã có thể hoàn toàn bắt được động tác của bóng đen, thời điểm hắn công kích hắn, Lâm Minh cũng có thể bắt được nhất cử nhất động của hắn, mỗi động tác của hắn đều ẩn chứa thiên địa pháp tắc, mang theo lực lượng tử vong.
Đây chính là ngôn xuất pháp tùy, thân động pháp động!
Trong mi tâm của Lâm Minh, Thiên Mục sáng lên quan sát mỗi động tác của bóng đen, tốc độ thả chậm vô hạn, làm cho Lâm Minh có thể lĩnh ngộ rất tốt.
Hắn từ khi mới bắt đầu đã bị bóng đen công kích, càng về sau, hắn bắt đầu bắt chước bóng đen, bắt chước mỗi động tác, mỗi khí tức của hắn. Càng bắt chước, Lâm Minh càng cảm giác cảnh giới của đối phương khủng bố, nhìn qua động tác thường thường không có gì lạ, lại ẩn chứa cảnh giới vô cùng huyền diệu.
Một tháng lại một tháng, Lâm Minh như si mê trong đó.
Ở bên ngoài, võ giả chung quanh Ham Thai nhìn qua rất bất đắc dĩ, quả nhiên Lâm Minh chính là tiểu cường (con gián) đánh không chết mà, bây giờ đã khôi phục lại.
Nếu như ai bởi vì dấu hiệu Lâm Minh dần dần chống đỡ không nổi mà cho rằng hắn dễ khi dễ, vậy kẻ đó tuyệt đối thê thảm.
Bên phía Thánh Mỹ cũng khôi phục lại.
Thiên phú của nàng kinh người, nàng cũng không có thiếu nữ áo đỏ bên người chỉ điểm, nàng hoàn toàn dựa vào cảm giác của mình lục lọi ý cảnh trong sương mù màu đen, quá trình ngộ đạo còn gian nan hơn Lâm Minh.
Đến tận đây, Lâm Minh cùng Thánh Mỹ đã ngồi trên Ham Thai hai năm.
Thánh Mỹ cùng Lâm Minh so đấu với nhau, hơn nữa nhao nhao mở ra hồn hải thứ năm, đang trùng kích hồn hải thứ sáu đã sớm truyền ra khắp nguyên mộng vũ trụ.
Cho nên trong hai năm qua, võ giả chạy tới Đọa Thần sơn mạch càng ngày càng nhiều, trong số bọn họ không thiếu nhân kiệt thế lực lớn.
Nhưng mà bọn họ chỉ đứng xa xa mà nhìn, chung quanh Ham Thai của Thánh Mỹ cùng Lâm Minh đang ngồi không có ai tới gần.
Một đạo lĩnh vực hồn lực vô hình bao phủ hai người, khiến người khác khó có thể tới gần.
Thời gian lẳng lặng trôi qua.
Lại qua một năm, đến bây giờ đã ba năm!
Võ giả tiến vào Thánh Chủ kỳ thì tốc độ tu luyện càng ngày càng chậm, ba năm so với tính mạng dài dằng dặc của võ giả chỉ là một chút thời gian mà thôi.
Còn đối với Lâm Minh mà nói, hắn rất ít trải qua thời gian tu hành lâu như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.