Vũ Dạ Kỳ Đàm

Quyển 2 - Chương 12

Nhĩ Nhã

05/08/2016

Tiếng sói tru liên tiếp vang lên, giữa thanh âm chấn động, có thể nghe ra hưng phấn của bầy sói.

Lam Minh khẽ cười, Lang Vương này quả nhiên trẻ hơn rất nhiều so với trong suy nghĩ của hắn.

Miêu Tiêu Bắc bị tiếng sói tru làm cho đầu hắn có hơi nhức, khẽ nhíu mày lại.

Lam Minh nhìn thấy, bước tới gần hắn, vươn tay khoác vai Miêu Tiêu Bắc, tay kia giúp hắn đè huyệt Thái Dương.

Miêu Tiêu Bắc có hơi không thích ứng được với hành vi thân mật quá độ này của Lam Minh, nhưng không thể phủ nhận, Lam Minh đã giúp hắn bớt đau đầu hơn rất nhiều.

Chợt nghe Lam Minh ngẩng đầu nói với Lang Vương, “Im lặng chút đi.”

Lang Vương chậm rãi xoay đầu lại, tiếng sói tru cũng im bặt. Hắn nhảy xuống lan can, thu lại đôi mắt màu đỏ, biến trở lại đôi mắt xanh vốn có, ánh đèn trong phòng làm cho khuôn mặt hắn sáng lên.

Lang Vương thoạt nhìn tương đối trẻ, cảm giác chỉ mới hai mươi tuổi, diện mạo đường hoàng, đặc biệt là chiếc mũi cao và cằm nhọn, một sự kết hợp hơi kì lạ. Nếu chú ý phần cằm, người ta sẽ cảm thấy đây là một thanh niên ưu tú. Nhưng nếu tập trung vào đôi mắt, người ta sẽ lại cảm thấy đây là một người trưởng thành có chút hung hãn, tóm lại… toàn thân hắn toát ra một loại cảm giác rất vi diệu, nhưng không thể phủ nhận, người này vô cùng tuấn mỹ. Tướng mạo của ma và thần liên hệ trực tiếp tới cấp bậc của bọn họ, càng mạnh thì sẽ càng đẹp, cũng giống như Lam Minh vậy.

Lang Vương đứng nhìn Lam Minh và Miêu Tiêu Bắc một lúc lâu, rất lễ phép đặt tay lên ngực, nhẹ nhàng cúi đầu, động tác tuy không tao nhã bằng Lam Minh nhưng lại mang theo vẻ tự nhiên và chút tùy tính, “Tôi vô cùng cảm tạ ơn cứu mạng của hai người… Để trả ơn, tôi có thể giúp hai người làm một việc.”

Lam Minh nhún vai, “Bảo thần dân của cậu trả cho Long Tước với giá gấp đôi, thế nào?”

Miêu Tiêu Bắc nhìn hắn, Lam Minh giơ tay ra, “Chơi không?”

“Lang tộc không có nhiều tiền.” Lang Vương cười cười, “Phỏng chừng bọn họ cũng đã đồng ý với cái giá của các anh, nhưng nhiều nhất chỉ có thể xuất ra một phần mười… Người sói không giống huyết tộc thường xuyên tính kế, nhưng tôi có thể đi cướp đoạt bên huyết tộc, hai người muốn bao nhiêu?”

Lam Minh nhướn mày, “Muốn quỵt nợ?”

Lang Vương cũng không cãi lại, chỉ đổi đề tài, “Tôi đã từng nghe nói… lang tộc thường cảm thấy tự hào vì có thể làm bạn với anh. Thân là thần ma, lại làm một công việc mà thần ma không thể dễ dàng khoan dung… Có điều anh dường như còn mạnh hơn cả trong truyền thuyết.”

Lam Minh cười cười, tựa như không còn ấn tượng khắc sâu với những chuyện xưa cũ.

“Tôi có thể giúp hai người làm vài chuyện.” Lang Vương nhếch môi cười, “Tôi thật sự làm được.”

“A… Thật khoa trương.” Bạch Lâu đứng trước cửa, bĩu môi. Hắn ghét chó, bởi vậy hắn cũng ghét luôn họ hàng của chó — Sói.

“Ai nhốt cậu vào trong bóng tối?” Lam Minh hỏi.

“Hử?” Lang Vương nghe xong, dường như cũng không rõ, “Tôi phát hiện ra một người kì lạ muốn tập kích tộc loài của tôi, cho nên mới đi theo hắn… Sau khi bị rơi vào bẫy thì không tài nào thoát được. Cái thứ dạ yêu đó đúng là đáng ghét, xung quanh đen như mực làm cho tôi không thể phân biệt rõ phương hướng, hơn nữa bốn phía lại trơn trượt, cho nên tôi không thể thoát ra.”

“Cậu đuổi theo một thần chết bị giáng chức?” Lam Minh hỏi.

Lang Vương khẽ nhíu mày, lắc đầu, “Có thể là quái vật, cho dù là thần bị giáng chức thì tôi vẫn có thể phân biệt được.” Nói xong, hắn nhìn Miêu Tiêu Bắc, ngồi xổm trên lan can, cười nói, “Pháp sư, anh rất giỏi.”

Miêu Tiêu Bắc cũng không thấy bản thân hắn có bao nhiêu tài giỏi, chỉ cảm thấy những chuyện vừa phát sinh đều không thể dùng khoa học để giải thích.

“Nếu cậu không thoát được, lang tộc của cậu sẽ đi tới diệt vong.” Bạch Lâu tựa vào cửa, “Đúng là một vị vua vô dụng.”

“Hả?” Lang Vương khó hiểu, nhìn nhìn mọi người, “Cái gì?”

“Có một thần chết bị giáng chức đang đuổi giết tộc loài của cậu, hơn nữa gần đây còn hại chết rất nhiều người sói.” Lam Minh vừa dứt lời liền thấy sắc mặt Lang Vương thay đổi, hắn đứng lên, nói với Miêu Tiêu Bắc, “Nếu muốn tôi giúp gì thì cứ gọi tôi tới… Bây giờ, tôi phải quay về xem đồng loại của mình.” Nói xong liền phóng người vút đi, lóe một cái liền biến mất.

“Không tồi.” Lam Minh cười cười gật đầu, “Đền bù vô ích, vất vả lắm mới cứu được người, giờ thì người chạy, tiền thì không thấy, lang tộc quả nhiên chiếm đa số là lưu manh.”

Miêu Tiêu Bắc nhìn hắn, “Anh quan tâm nhiều như thế làm gì?”

Lam Minh mỉm cười, đưa mặt lại gần, nói, “Tôi chỉ muốn mau chóng có thể tự kiếm tiền, tránh để người ta gièm pha là ăn bám, thần ma cũng có lòng tự trọng nha.”

Miêu Tiêu Bắc cũng không muốn so đo với hắn, hắn hơi mệt cũng có chút choáng váng, không biết tại sao mấy ngày nay không hôm nào được ngủ ngon, hắn lên tiếng, “Tôi vào trong ngủ một lát.” Nói xong liền xoay người vào nhà.

Miêu Tiêu Bắc nằm xuống sô pha, một lát sau liền chìm vào giấc ngủ.

Lam Minh vươn tay vuốt cằm, tựa như đang tự hỏi điều gì đó.

“Năng lực của hắn có vẻ đã suy giảm rất nhiều.” Bạch Lâu nói, “Năng lực của đại pháp sư hẳn là không phải chỉ có nhiêu đây.”

“Chẳng phải đã nói hắn chỉ là hậu duệ thôi à.” Lam Minh cười cười, “Lại nói, hắn xem ra còn dễ thương hơn cả tổ tiên của hắn nữa.” Nói xong, hắn cũng vào nhà, đóng cửa lại, liếc nhìn Bạch Lâu, “Cậu có thể bay về rồi.”

“Tôi muốn đi theo mọi người tìm thiên thư.” Bạch Lâu nhỏ giọng nói thầm.

Lam Minh khó hiểu nhìn hắn, “Tại sao?”

“Tôi muốn tìm một người.” Bạch Lâu nói, “Nếu đại pháp sư có năng lực tìm lại vũ dạ thiên thư, nói không chừng hắn cũng có thể giúp tôi tìm một người.”

“Hỉ?” Lam Minh cười cười, “Tôi nghe nói oán linh là vì oán giận mà tồn tại, hồn phách của cậu mạnh như vậy, chắc là chết oan rồi, còn là một oán hận rất lớn?”

Bạch Lâu liếc hắn, “Anh cũng biết rộng quá rồi.”

“Trẻ vậy mà chết? Ai hại chết cậu?” Lam Minh vô cùng hứng thú, “Cậu muốn tìm ai? Vợ hay là kẻ thù?”

Bạch Lâu trầm mặc một hồi, xoay đầu nhìn hắn, cười lạnh lùng, “Một linh hồn tồn tại lâu như vậy, oán giận cũng không có giá trị tới mức đó đâu.”

“Nói như vậy là vì tình yêu?” Lam Minh cười, “Cái này thì có vẻ lãng mạn nha.”

“Anh sẽ không khờ dại đến mức cho rằng, thứ tình yêu chó má đó có thể tồn tại lâu hơn cả oán giận?” Bạch Lâu khinh thường mỉm cười.

“Ô? Vậy là cái gì?” Lam Minh khó hiểu.



Bạch Lâu thu lại nụ cười, mở miệng nói, “Thù hận!”



Sáng sớm hôm sau.

Miêu Tiêu Bắc cảm giác bản thân như bị hôn mê, hắn nghe thấy tiếng chim hót ở ngoài cửa sổ, còn có tiếng chén đũa chạm nhau, hắn biết mọi người đã thức, nhưng hắn vẫn không muốn dậy. Hắn xoay người, cảm thấy rất thoải mái.

Ngay lúc hắn đang chìm đắm trong hạnh phúc được ngủ, bên sườn mặt đột nhiên chạm vào một thứ gì đó rất mềm còn rất ấm.

Sau đó hắn liền cảm thấy có con gì đó cọ cọ, còn phát ra tiếng kêu rất dễ thương, “Cục cục!”

Tiếng kêu này rất quen tai, Miêu Tiêu Bắc không cam lòng mở mắt, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy một đôi mắt to tròn, lông mi thật dài đang nhìn mình chằm chằm.

Miêu Tiêu Bắc hơi sửng sốt, chỉ thấy con vật kia lại gần, hôn lên mũi hắn, sau đó lại cọ cọ, miệng lầm bầm, “Chíp chíp, cục cục…”

“Ách…” Miêu Tiêu Bắc tỉnh lại, hắn nhận ra, đây là con tiểu bạch long tối qua mà Long Tước mang tới, tên là Cổ Lỗ Y.

Cổ Lỗ Y nhìn thấy Miêu Tiêu Bắc đã tỉnh lại, liền mở to mắt nhìn hắn, cái đuôi ra sức vẫy, thoạt nhìn tương đối cao hứng.

Miêu Tiêu Bắc thấy nó mặc một bộ quần áo giống như quần yếm của con nít, trước bụng có chiếc túi giống Doraemon, cái mông tròn tròn, cái đuôi vểnh lên, bên hông là là vảy hình thoi màu bạc, tay chân rất nhỏ.

“Cổ Lỗ Y?” Miêu Tiêu Bắc kêu nó một tiếng, vươn tay sờ đầu nó.

“Cục cục…” Tiểu Cổ Lỗ Y càng ra sức cọ, cái đuôi vẫy vẫy làm mông cũng uốn éo.

“Cảnh tượng như vầy đúng là rất đẹp.” Một giọng nói ôn hòa mang theo ý cười vang lên.

Miêu Tiêu Bắc giương mắt, chỉ thấy ở đằng sau sô pha, Long Tước đang chống tay lên thành.

Miêu Tiêu Bắc ngồi dậy, nhìn thấy mọi người đều đã thức. Mẹ của Phong Tiểu Vũ đang bận rộn trong bếp, Lam Minh và một thanh niên trẻ tuổi đang ngồi ăn sáng, hai người ăn liên tục không ngừng nghỉ, Phong Tiểu Vũ cầm bánh bao ngáp lên ngáp xuống, Đa Mị cũng đang ăn sáng, Bạch Lâu không ăn gì, chỉ ngồi đọc báo.

“Tiêu Bắc, tỉnh rồi?” Mẹ Phong Tiểu Vũ đưa mặt ra hỏi, “Muốn ăn cái gì? Bánh rán của dì hay bánh bao dì mua?”

“Bánh rán!” Miêu Tiêu Bắc lập tức nói, tay nghề của mẹ Phong Tiểu Vũ là số một!

Lam Minh xoay đầu giơ ngón cái với hắn, ý nói — Đúng là số một!

Người ngồi đối diện Lam Minh cũng gật đầu, Miêu Tiêu Bắc giờ mới để ý, người kia chính là Lang Vương.

“Hắn sao lại…” Miêu Tiêu Bắc có chút không rõ.

“Haha.” Long Tước cười bất đắc dĩ, “Tôi gặp người không tốt, bị lang tộc lừa, ai mà ngờ lang tộc lại là một tổ chức có sổ ngân hàng chỉ với ba con số… Cho nên Lang Vương kí hợp đồng bán thân cho tôi, làm công không một năm để trả nợ, có điều nhìn lượng cơm mà hắn ăn, tôi thấy tôi còn bị lỗ vốn.”

Miêu Tiêu Bắc cười cười, “Đừng sợ, Lam Minh ăn không cần trả tiền.”

“Á? Thiệt hả?” Lang Vương kinh hỉ ngẩng đầu, nói với Lam Minh, “Lát nữa được ăn ngon ư?”

Lam Minh vui vẻ gật đầu, có người ăn cơm với hắn, hắn luôn cảm thấy rất vui, mỗi lần đi ăn với bọn Miêu Tiêu Bắc, bọn họ ăn cứ như mèo rỉa, làm cho hắn giống như một thùng cơm.

“Anh vốn là thùng cơm!” Miêu Tiêu Bắc nhìn thấu suy nghĩ của Lam Minh, trách móc một câu.

Lam Minh cũng không phản bác, bây giờ hắn đang trong tình trạng ăn bám, hơn nữa đối phương còn là đối tượng được định hôn ước, lại cực kì dễ thương, tất nhiên có thể nhịn rồi.

Lang Vương gật đầu, “Tôi cực kì tán thưởng phản ứng của anh.”

Lam Minh cầm ly sữa đậu nành lên, tao nhã cụng ly với Lang Vương.

“Chẳng phải anh nói để nó ở nhà sao?” Miêu Tiêu Bắc nâng Tiểu Cổ Lỗ Y lên, nhẹ nhàng vuốt ve, nhịn không được vươn tay chọt chọt cái mông mập mạp của nó.

Tiểu Cổ Lỗ Y lập tức vươn tay che, có chút ngượng ngùng nhìn Miêu Tiêu Bắc, dễ thương quá trời quá đất, Miêu Tiêu Bắc đột nhiên muốn học ngữ khí của Phong Tiểu Vũ — Manh muốn chết!

“Nó có vẻ rất thích cậu, tối hôm qua về nhà cứ kêu miết không chịu ngủ.” Long Tước bất đắc dĩ, “Hơn nữa nó là rồng con không được nuôi dưỡng tốt, lại là bạch long trân quý nhất, đi theo cậu nó sẽ chóng lớn lại khỏe mạnh.”

Miêu Tiêu Bắc giật mình nhìn Long Tước.

“Nếu không ngại, cậu có thể giúp tôi giữ nó bên cạnh một thời gian không?” Long Tước nói, “Nó cũng xài được lắm.”

“Xài được?” Miêu Tiêu Bắc nhìn Cổ Lỗ Y cười, vươn tay xoa xoa cằm nó, “Bé có lợi gì hả?”

Cổ Lỗ Y ngồi xuống, hai tay bé nhỏ ra sức quơ quơ, muốn bắt lấy quai hàm…

Miêu Tiêu Bắc đang khó hiểu không biết nó muốn làm gì, đột nhiên nhìn thấy Cổ Lỗ Y há miệng hướng về phía trước…

“Bùm” một tiếng, một ngọn lửa lớn thổi ra.

Miêu Tiêu Bắc cả kinh há to miệng.

“A!” Một lát sau, Phong Tiểu Vũ là người phản ứng đầu tiên, “Màn cháy rồi kìa!”

Miêu Tiêu Bắc nhìn thấy bức màn trước mặt đang bốc cháy, hắn lập tức nói, “Được rồi được rồi, mau dừng lại!”

Cổ Lỗ Y lập tức ngậm miệng lại, sau đó… hắt xì một cái, mũi thổi ra một ngọn lửa nhỏ, ngẩng mặt lên nhìn Miêu Tiêu Bắc cười, “Cục cục?”



Miêu Tiêu Bắc vươn tay sờ sờ lỗ tai be bé của nó, “Ừ, xài cũng được đó, cơ mà giảm lửa lại, dùng làm bật lửa cũng được.”

“Cục cục…” Cổ Lỗ Y nghe ra Miêu Tiêu Bắc đang khen mình, nó hạnh phúc cọ cọ.

“Vậy cậu có đồng ý mang nó theo bên mình không?” Long Tước hỏi.

“Được, không sao hết.” Miêu Tiêu Bắc cười cười, xoa xoa Cổ Lỗ Y, “Nó dễ thương như vậy, ai cũng sẽ đồng ý mang theo, có đúng không Cổ Lỗ Y?”

“Cục!” Cổ Lỗ Y gật đầu.

“Nghĩa là chuyện ăn uống của nó cậu cũng lo luôn ha?” Biểu tình của Long Tước như nhẹ nhàng thở ra, “Trên đời này quả là có nhiều người tốt.”

Miêu Tiêu Bắc sửng sốt một lúc, hỏi, “Nó… nó ăn nhiều lắm ư?”

Phong Tiểu Vũ đưa một cái bánh bao cho Cổ Lỗ Y, Cổ Lỗ Y cầm lấy, há to mồm nhét hết cái bánh vào miệng, nuốt một cái ực, vươn tay xoa bụng.

Miêu Tiêu Bắc đột nhiên có cảm giác muốn ngất.

Phong Tiểu Vũ nhẹ nhàng vỗ hắn, “Bắc ca… Nó cũng không ăn nhiều lắm, chỉ so với người bình thường nhiều hơn gấp mười lần thôi, còn kém xa Lam ca.”

“Mười…” Miêu Tiêu Bắc mở to mắt.

Long Tước nhắc nhở, “Có điều rồng càng lớn, sức ăn càng giảm, nhưng hình thể sẽ càng ngày càng to, bạch long sau khi trưởng thành, nó sẽ là chiến sĩ mạnh nhất mọi thời đại.”

Miêu Tiêu Bắc giật mình, Long Tước vươn tay nhẹ nhàng xoa cằm Cổ Lỗ Y, “Uy lực của bạch long khi trưởng thành… nó có thể thiêu trụi cả một ngọn núi.”

Miêu Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, xoay mặt nhìn Long Tước.

“Nga, có điều cậu cứ yên tâm, bạch long là loài động vật thiện lương, rồng thật ra cũng không tà ác, những con tà ác chính là ma long, là giống hoàn toàn khác, ma long là thú cưng của ma quỷ.” Long Tước lập tức giải thích.

“Vậy còn anh?” Miêu Tiêu Bắc đột nhiên hỏi, “Vảy trên người anh hình như là màu xanh?”

“Ừm… tôi chỉ là một con thanh long cực khổ nhất mà thôi.” Long Tước mang vẻ mặt đau buồn nói, “Đồ ăn là cây cỏ, hoa chính là tiền.”

“Nó biết phun lửa, còn anh biết cái gì?” Miêu Tiêu Bắc tò mò hỏi.

“Ha hả.” Long Tước cười cười, cũng không trả lời, cơ mà nụ cười kia Miêu Tiêu Bắc có thể nhìn ra, bên trong mang theo thâm ý.

“Tiêu Bắc, tới ăn sáng đi.” Mẹ Phong Tiểu Vũ đặt dĩa bánh rán xuống bàn.

Miêu Tiêu Bắc đứng dậy, Cổ Lỗ Y đập cánh bay lên, ngồi trên vai Miêu Tiêu Bắc. Hắn cảm thấy có thú đậu trên vai cũng không có trở ngại gì, vẫn có thể nuôi được. Khi ra ngoài chỉ cần đem theo túi, giấu nó bên trong, cũng không có phiền phức gì.

Bước tới bên bàn ăn, Miêu Tiêu Bắc nhìn Lang Vương, Lang Vương đã ăn no, vô cùng thỏa mãn hỏi Lam Minh, “Mọi người muốn tới núi Lạc Cán?”

“Ừ.” Lam Minh gật đầu, “Ăn xong đi liền.”

“Lang Vương…” Miêu Tiêu Bắc nhìn hắn hỏi, “Nghe nói có một bản vũ dạ ở chỗ anh?”

“Đó chẳng qua chỉ là tin vịt thôi.” Lang Vương nhún vai, “Chẳng biết tại sao lại có tin đồn này, nó đã gây ra không ít phiền phức cho tôi… Đúng rồi, gọi tôi là Khiết Liêu đi, cũng có thể gọi tôi là Nha.”

“Vũ dạ tập không ở chỗ cậu?” Lam Minh hỏi, “Vậy cậu cũng muốn tìm nó?”

“Đương nhiên, tôi cần vũ dạ tập và một pháp sư cực mạnh.” Khiết Liêu liếc nhìn Miêu Tiêu Bắc, cười nói, “Giúp tôi xóa phong ấn của huyết tộc trên người tôi.”

Miêu Tiêu Bắc bây giờ mới để ý, trên cổ của Khiết Liêu có một bùa chú màu đỏ kì lạ.

“Ồ… năng lực của huyết tộc bị phong ấn?” Lam Minh cười, “Nếu giải phong, hẳn là sẽ càng mạnh hơn nhỉ.”

“Cái tên quỷ vương huyết tộc chết tiệt kia luôn phòng bị một tên siêu hỗn huyết như tôi.” Khiết Liêu nói, “Cho nên trước khi chết đã chơi trò phong ấn này lên người tôi… Có vẻ là sợ tôi sẽ diệt sạch toàn bộ huyết tộc.”

Miêu Tiêu Bắc ăn bánh rán, thấy Cổ Lỗ Y mở to mắt nhìn, hắn liền bẻ nửa cái ra đưa cho nó, “Ăn từ từ thôi, ăn nhanh quá không tốt cho sức khỏe.”

Cổ Lỗ Y ngồi trên vai Miêu Tiêu Bắc, cầm nửa cái bánh rán, chậm rãi gặm.

“Ha…” Long Tước ghen tị nói, “Tôi dạy nó ăn từ từ không biết bao nhiêu lâu mà nó chả khi nào chịu nghe, quả nhiên lời nói của người đẹp liền có sức ảnh hưởng lớn?”

Lam Minh nhìn nhìn hắn, “Tôi cảm thấy nó không muốn sống chung với vú em siêu cấp như cậu thì có.”

Vẻ mặt Long Tước đau buồn, “Cho nên mới nói… tôi là một tên làm không công không được báo đáp.”

“Anh biết đường không?” Khiết Liêu hỏi Long Tước, “Núi Lạc Cán có rất nhiều ma tộc, phải cận thận.”

“Đại khái đi.” Long Tước gật đầu.

“Hả?”

Lúc này chợt nghe Bạch Lâu lên tiếng hỏi Miêu Tiêu Bắc, “Nhà hát này có phải là nơi cậu biểu diễn không? Có poster in hình cậu nè.”

Miêu Tiêu Bắc tới chỗ Bạch Lâu xem tờ báo, phát hiện chính là nhà hát đó, liền gật đầu, ngước mặt lên ngó thử tiêu đề — Nhà hát bị thu mua.

“Bị ai thu mua?” Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, lão Dương rất vất vả đàm phán với nhà hát cho thêm suất diễn, một khi nhà hát đổi chủ, chẳng biết có ảnh hưởng gì tới buổi diễn hay không.

“Vệ Minh Á?” Lam Minh xem tin tức, cười nói, “Chính là cái tên da rất đẹp, đuổi theo cậu tới nhỏ dãi đó đó.”

Miêu Tiêu Bắc cũng nhíu mày, thì ra là hắn!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Dạ Kỳ Đàm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook