Quyển 15 - Chương 137
Nhĩ Nhã
07/10/2016
Mellink đột nhiên đoạt đầu của Steya, hành động này khiến mọi người không tài nào hiểu được.
Tâm trạng của Lam Minh tệ tới cực điểm, ở trước mặt Tiêu Bắc mất hết cả mặt, bản thân mình cũng thế, bao nhiêu lần đều thua thiệt, có phải cần được dạy dỗ không?
Mọi người nhìn ra tâm trạng của Lam Minh không ổn, nhưng mà không tiện an ủi, đúng là rất ảo não. jongwookislove.wordpress.com
“Hay là… chúng ta về đi?” Bạch Lâu đề nghị.
Không có cách nào khác, chỉ đành vậy thôi.
Trở về, Miêu Tiêu Bắc thấy Lam Minh rầu rĩ không vui, chạy tới vài bước, thấp giọng nói, “Lúc đó tôi không nên cản anh thì được rồi.”
“Đứa ngốc.” Lam Minh thấy Miêu Tiêu Bắc cũng không vui thì càng khó chịu, “Là Mellink đê tiện vô sỉ.”
“Nếu anh nói bọn họ là đê tiện vô sỉ, thì cũng đừng tức giận vì họ.” Miêu Tiêu Bắc khuyên hắn, “Có đói không, đi ăn gì nha?”
Lam Minh khẽ gật đầu, biết Miêu Tiêu Bắc đang an ủi mình, tâm trạng có hơi tốt lên một chút.
“Nhưng mà…” Sishir đến gần, “Chúng ta làm sao cho Trần Vĩ một đáp án đây?”
“Đúng vậy.” Miêu Tiêu Bắc cũng lên tiếng, “Nếu lời Mellink nói không phải thật, vậy đêm đó ai là hung thủ thật sự?”
“Nhưng lúc nãy đúng là nhìn thấy virus!” Sishir hơi nhíu mày, “Cũng không thể nói cho Trần Vĩ biết, hắn bị Dương Lệ Lệ biến thành quỷ hút máu, vì đạo hạnh chưa cao nên trúng chiêu, sau đó nổi điên giết chết cô ta. Dương Lệ Lệ vì yêu hắn, cho nên tình nguyện hy sinh không oán hận?”
Mọi người nhìn trời, chuyện này không nói được, vụ án càng không ăn nói được, nói ra… quá tàn nhẫn.
Chưa giải quyết được, đi tới đường đi, Cổ Lỗ Y ngồi trên vai Miêu Tiêu Bắc đột nhiên đứng lên, đồng thời vội vàng kêu mấy tiếng.
Khiết Liêu cau mày, “Không ổn!”
“Sao vậy?” Miêu Tiêu Bắc không rõ.
“Mùi máu!”
Lam Minh bọn họ giờ cũng nhận ra, mọi người lập tức chạy về, cả cảnh tượng hiện ra trước mặt có thể nói vừa nhìn liền giật mình.
Chỉ thấy cái thôn trở nên vô cùng hỗn độn, may là du khách tới đã trốn đi hết, nhưng mấy người già trong thôn bị thương rất nặng, té xuống đất không đứng dậy được, còn có súc vật đều bị cắn chết… Bị cắt đầu lấy đi, cái chết giống y hệt Dương Lệ Lệ.
Mọi người nhìn nhau.
“Sao có thể như vậy?!” Miêu Tiêu Bắc kinh ngạc.
Lam Minh bọn họ tức tốc chạy đi tìm hung thủ.
Miêu Tiêu Bắc đi tới chỗ con ngựa chết, ngồi xổm xuống, chạm tay lên cơ thể nó… Đồng thời, trước mặt xuất hiện gương mặt dữ tợn.
“Là người đó!” Miêu Tiêu Bắc ngẩng mặt nhìn Lam Minh, “Chính là cương thi giết chết Dương Lệ Lệ.” jongwookislove.wordpress.com
Mọi người bỗng nhiên lấy lại tinh thần, đều đi tìm tung tích của Trần Vĩ.
Nhưng mà xe của Trần Vĩ vẫn còn ở đây, người thì không thấy đâu.
“Bên này!” Lúc này, Khiết Liêu ngửi thấy mùi của Trần Vĩ, bắt đầu truy tìm. Mọi người chạy theo phía sau, Miêu Tiêu Bắc và Cổ Lỗ Y nhìn nhau — Mũi của loài chó thật tốt!
Nhưng đuổi theo rất xa vẫn không thấy bóng dáng của hắn đâu, Cổ Lỗ Y ghé vào tai Miêu Tiêu Bắc nói thầm — Sói hình như không bằng chó.
Liền rước lấy ánh nhìn xỉa xói của Khiết Liêu.
“Chờ chút!” Lúc này, Bạch Lâu giơ tay ngăn mọi người lại.
Khiết Liêu cũng dừng chân, thấp giọng nói, “Mùi của Trần Vĩ thay đổi!”
“Thay đổi?” Miêu Tiêu Bắc không hiểu.
“Không biết xảy ra chuyện gì.” Khiết Liêu thở dài, “Mùi của con người xen lẫn mùi hôi thối tanh tưởi.”
“Biến thân các loại?” Miêu Tiêu Bắc cũng ý thức nếu Trần Vĩ nói dối, rất có thể là cùng một phe với Mellink… Mà mục đích chủ yếu lần này của bọn họ là tìm Steya, sau đó mượn cơ hội cướp đầu của hắn.
Từ lúc EX thành lập tới nay, Miêu Tiêu Bắc luôn cảm thấy dù làm việc lấy tiền, nhưng là giúp người hiền giải trừ những quấy nhiễu từ thế giới phi tự nhiên. Nhưng chuyện này đến bây giờ mới phát hiện, thì ra nếu nhận ủy thác không thận trọng, có thể hại chết người khác, mấy người già ngã bên ngoài là minh chứng xác thực. Nếu như tất cả đều có liên quan đến huyết tộc, Miêu Tiêu Bắc cảm thấy mình cũng sẽ ghét cái quần thể này giống như Lam Minh vậy.
Miêu Tiêu Bắc càng nghĩ càng rơi vào mơ hồ, tâm trạng cũng bắt đầu tệ đi.
Cổ Lỗ Y cúi đầu nhìn hắn, vươn tay vỗ lên lưng hắn hai cái, tỏ vẻ an ủi.
Lam Minh nói với mọi người, “Về đi.”
Mọi người gật đầu, đều có chút mất hứng xoay người lại… Nhưng đồng thời lúc đó, Lam Minh vụt một cái xông vào rừng, lúc quay lại, hắn lôi một người ra, ném thẳng xuống đất.
Người nọ muốn đứng lên, nhưng Sishir đã cầm lưỡi liềm cắm bên tai hắn, chỉ cần hắn động một cái, hậu quả thế nào hắn biết rõ.
Mà nhìn lại người này, mọi người đều nhíu mày. Quần áo trên người hắn rách rưới, gương mặt trắng bệch, Miêu Tiêu Bắc từng nhìn thấy, chính là kẻ giết Dương Lệ Lệ, cùng với những người trong thôn.
“Quần áo trên người hắn…”
Lam Minh bỗng nhiên nhắc nhở, Miêu Tiêu Bắc nhìn kỹ, không phải quần áo của Trần Vĩ.
Đang nghi ngờ, chỉ thấy Bạch Lâu giương mắt nhìn vào rừng, hỏi, “Ê, không sao chứ?”
Không lâu sau… Một người chui ra từ bụi rậm, trên người bị thương, tay còn cầm một con dao.
“Không sao!” Người nọ nhìn thấy mọi người đều ở đây, ném con dao đi, đặt mông xuống đất thở hổn hển, “Má ơi làm tôi sợ muốn chết!”
Người bò ra chính là Trần Vĩ.
Miêu Tiêu Bắc kinh ngạc nhìn hắn, lại nhìn cái người cao to kì lạ dưới đất, cương thi mặt trắng bệch… Cũng không như Mellink nói, hắn và Trần Vĩ không phải một người! Huyết tộc là bọn lừa đảo!
“Sao cậu lại thành ra thế này?” Khiết Liêu đưa khăn giấy cho Trần Vĩ lau máu.
“Vừa rồi tôi đến cửa thôn, chợt nghe có tiếng người cầu cứu, mới phát hiện có quái vật tập kích người. Tôi cầm dao, dùng gạch ném vào hắn, dẫn hắn vào rừng. Đây là cánh rừng tôi chơi từ nhỏ đến lớn, biết chỗ nào có thể trốn, muốn hắn tốn thời gian tìm kiếm, để hắn không chạy vào thôn hại người, chờ các anh trở về là được.” Trần Vĩ vừa nói vừa chỉ vào con quái vật hỏi, “Có phải là hắn không? Có phải là hắn giết Lệ Lệ không?”
Mọi người nhìn nhau, Lam Minh gật đầu,”Không sai.”
Trên mặt Trần Vĩ lập tức xuất hiện nét giận dữ, xông lên đạp chân quái vật. Nhưng mà thân thể người nọ rất cứng, làm Trần Vĩ đau đến nhảy dựng.
Miêu Tiêu Bắc lúc này cũng không biết mình mang tâm trạng gì, nói chung rất kì lạ.
Cổ Lỗ Y vỗ lưng hắn, tỏ vẻ an ủi.
“Ngươi là ai?” Lam Minh ngồi xổm xuống nhìn quái vật, nhưng mà hắn chỉ lao lực thở hổn hển, há miệng không biết nói gì.
“Lam Minh.” jongwookislove.wordpress.com
Chính lúc này, Miêu Tiêu Bắc phát hiện hình xăm khả nghi, chỉ vào chỗ da bị hở do áo rách, “Anh xem, có hình xăm!”
Lam Minh chau mày, kéo cổ áo hắn ra.
Da trước ngược tuy rằng rách nát, thế nhưng hình xăm vẫn còn nhìn thấy rõ, giống như trên quan tài của Steya, huy chương của gia tộc mẹ hắn.
Lam Minh có vẻ kinh ngạc quan sát quái vật, một lúc lâu mới mỉm cười, “Thì ra là ngươi…”
“Anh biết?” Mọi người trăm miệng một lời.
Lam Minh khẽ gật đầu, “Hắn là quản gia trước đây của Steya, như hình với bóng.”
“Steya chết rồi mà? Đầu cũng bị chặt…” Sishir hỏi, “Cho nên hắn đi tìm?”
“Ngao!” Người nọ không biết có phải nghe hiểu được câu “Steya đã chết” hay không, đột nhiên điên cuồng kêu gào, liều mạng giãy dụa.
Sishir bảo hắn đừng nhúc nhích, nếu đụng vào lưỡi liềm thì coi như xong. Đối với ma vật mà nói, lưỡi liềm của tử thần không phải món đồ chơi.
Nhưng mà trời gần tối, quái vật gần như không thể khống chế tư duy, điên cuồng giãy dụa, cổ đụng vào lưỡi liềm.
Lưỡi liềm to lớn cướp đi linh lực còn sót lại trong cơ thể xấu xí… Chỉ thấy hắn há miệng, chảy ra máu đen, về chầu ông bà.
Lam Minh nhíu mày, một lúc sau nói với Cổ Lỗ Y, “Đốt đi.”
Cổ Lỗ Y phồng má, Miêu Tiêu Bắc ngăn cản, “Khoan đã!”
Cổ Lỗ Y lập tức bịt miệng, không hiểu nhìn Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc bước tới hai bước, ngồi xổm xuống bên thi thể, vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào thi thể của hắn, cảm thụ suy nghĩ cuối cùng trước khi chết.
Sau khi nghe Sishir nói Steya bị chặt đầu, hắn vô cùng kích động, có lẽ, trong đó có thể tìm ra chút tư duy, do đó phán đoán tại sao Mellink lại làm vậy.
Mà trong nháy mắt Miêu Tiêu Bắc chạm vào thi thể, hắn nhìn thấy một bàn tế, trên đó đặt chiếc đầu của Steya, phía sau là một tòa thành rách nát, còn có một cây đại thụ suy tàn.
Tất cả giống như rất quen thuộc, Miêu Tiêu Bắc nhớ đến, tòa thành này đã từng rất xinh đẹp, cây đại thụ cũng đã từng rất xanh tươi, cành lá um tùm, cũng là nơi Lam Minh luôn giữ sâu trong tâm trí.
Mà đồng thời, trong đầu Miêu Tiêu Bắc lóe lên hai cụm từ — Sống lại và ngày diệt vong.
Giật mình, Miêu Tiêu Bắc giờ mới hiểu ra, mở to mắt nhìn về phía trước, thoáng cái, hắn hình như nhìn thấy Mellink mang theo một nhóm người, trở về dáng vẻ đế vương, những người giống như đã từng quen biết quỳ xuống hành lễ… Đây là thế nào?
Lam Minh nhìn thấy cảnh đó, vươn tay kéo Miêu Tiêu Bắc lên.
Miêu Tiêu Bắc xoay đầu nhìn, cùng lúc đó, Cổ Lỗ Y phun lửa đốt thi thể.
Thi thể mục nát rất nhanh hóa thành tro tàn.
Trần Vĩ đứng bên cạnh thở dài, vươn tay tháo dây chuyền của Dương Lệ Lệ đeo trên cổ xuống, nhìn.
Mọi người giờ mới lấy lại tinh thần nhìn hắn, không hiểu sao mới thấy Trần Vĩ là người đáng thương nhất. Nếu như Mellink nói thật, vậy trái lại ổn rồi, chứng minh Dương Lệ Lệ thật lòng yêu Trần Vĩ, nhưng giờ xem ra… Dương Lệ Lệ đúng là chỉ lợi dụng hắn, nhưng hắn thì cuồng dại mà tin.
Miêu Tiêu Bắc lắc đầu, đột nhiên cảm thấy vụ án này mình bỏ vào quá nhiều tình cảm… Cũng không, nói chính xác là trong khoảng thời gian này, EX càng ngày càng cho nhiều tình cảm vào vụ án. Hắn bỗng nhiên nhớ tới một cuốn tiểu thuyết trinh thám, có một thám tử từng nói, làm trinh thám phải có hai nguyên tắc, một là có nhiều sự thông cảm, hai là bản thân phải là người vô tình. Có tâm thông cảm sẽ theo phe chính nghĩa, mà bản thân vô tình sẽ không đưa ra phán đoán sai lầm. Miêu Tiêu Bắc là một vũ giả, hắn lúc nào cũng có cảm tính, bây giờ mới nhận ra… Có lẽ bản thân không hợp làm công việc của EX.
“Đi thôi.” Khiết Liêu nhìn mọi người, hắn thật ra rất muốn về, ở đây quá chán, về nhà còn có Tiêu Hoa và đám sói con.
Bạch Lâu cũng vỗ vỗ Trần Vĩ, “Trở về tôi băng bó cho cậu.”
Trần Vĩ ngồi dưới đất chưa tỉnh lại, hắn nhìn sợi dây trong tay, hỏi Miêu Tiêu Bắc, “Kết quả… Lệ Lệ có phải là người không?”
Miêu Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, giờ trả lời làm sao mới tốt?
“Không phải.” Lam Minh đáp, giọng điệu bình thản.
“Cô ấy… tiếp cận tôi là để lợi dụng đến đây, tìm thứ muốn tìm sao?”
“Đúng vậy.” jongwookislove.wordpress.com
Lam Minh trả lời khiến tim Miêu Tiêu Bắc đập mạnh, Cổ Lỗ Y lần nữa vỗ lưng hắn, trong nháy mắt Miêu Tiêu Bắc có cảm giác dở khóc dở cười.
Trần Vĩ trầm mặc một lúc, thở dài, ném sợi dây vào đống lửa.
Nhưng sợi dây lại bị Lam Minh chụp lấy giữa không trung.
Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, Trần Vĩ cũng không hiểu.
Lúc này… những người khác đều đã đi xa.
Lam Minh chậm rãi ngồi xuống, nhìn Trần Vĩ, thấp giọng nói, “Ban đầu, cô ta đúng là lợi dụng cậu.” Nói xong, hắn đột nhiên cầm tay Trần Vĩ lật lên, để hắn nhìn vết thương trên tay mình.
Miêu Tiêu Bắc chạy tới xem, cũng sửng sốt… Chỉ thấy vết thương trong lòng bàn tay hắn dần khép lại, tốc độ rất nhanh.
“A…” Trần Vĩ cũng bị chính mình làm hoảng sợ, “Sao có thể như vậy?”
“Từ lúc bắt đầu tôi cũng thấy lạ.” Lam Minh thấp giọng nói, “Vì sao cậu bị tai nạn nhưng không bị thương? Cậu có từng sờ đầu của mình chưa?”
Trần Vĩ ngẩn người, nơm nớp lo sợ vươn tay sờ, mới phát hiện, trên đầu dù không có vết thương, nhưng hộp sọ giống như bị san bằng.
“A…”
Trong nháy mắt hắn sợ tới mặt mày xanh mét.
“Sao có thể như vậy?” Trần Vĩ quá sợ hãi.
“Ký ức của cậu đã bị thay thế một phần.” Lam Minh thấp giọng nói, “Lúc Dương Lệ Lệ lợi dụng cậu, lại thật sự nảy sinh tình cảm. Sau khi biến cậu thành quỷ hút máu thì hối hận, muốn giải trừ lời nguyền, ngoại trừ một cách kia, còn một cách khác!”
Miêu Tiêu Bắc ý thức được, một cách kia chính là cách Mellink nói để người bị hút máu cam tâm tình nguyện tha thứ… Nhưng Dương Lệ Lệ không phải do Trần Vĩ giết chết, cách khác là cách gì?
“Chú ngữ trước khi chết của quỷ hút máu!” Lam Minh nói, “Dương Lệ Lệ đem câu chú ngữ cuối cùng cho cậu, để cậu quên đi những ký ức không vui, xóa đi thân phận quỷ hút máu, bảo lưu năng lực tự chữa cho mình để cậu bình an. Phong ấn sau cùng của cô ta là phong tồn động thi, bởi vì điều này, nhiều năm sau Mellink mới có thể tìm được đến đây, cũng không tìm được cậu, mãi cho đến khi chúng tôi vô tình rối loạn cành cây… Một câu ‘ở chỗ này’ của cô ta là nói với cậu, đại khái trước khi chết cô ta rất nhớ cậu.”
Lam Minh trả sợi dây chuyền lại cho Trần Vĩ đang há hốc, cười cười, “Tất cả những gì huyết tộc nói, đều là lời nói dối.”
Nói xong, để lại Trần Vĩ hốc mắt đỏ bừng, Lam Minh kéo Miêu Tiêu Bắc về nhà.
Miêu Tiêu Bắc cảm giác hôm nay lòng mình giống như chơi roller coaster, lúc thì lên, lúc thì xuống, đang ở trên cao đột nhiên kéo xuống đất.
Cẩn thận nghĩ lại, hắn ý thức được — Nếu nói tâm trạng không yên vì cho tình cảm quá nhiều vào vụ án, thật ra là vì Lam Minh cũng cho quá nhiều tình cảm vào đi? Vậy là mình có tình cảm với Lam Minh sao?
“Bắc Bắc…” Lam Minh vốn định hỏi tối nay đi đâu ăn, hắn bị Mellink chọc tức điên, muốn được ăn đầy đủ, đột nhiên thấy Miêu Tiêu Bắc căng thẳng lắc đầu, “Tôi mới không có!”
“Hả?” Lam Minh chẳng hiểu gì, mờ mịt nhìn Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc há miệng, Cổ Lỗ Y ngồi trên vai vỗ lưng hắn, giống như an ủi.
Trên đường về, Miêu Tiêu Bắc ngồi phía sau, chơi với Cổ Lỗ Y, lên mạng tìm nhà hàng ngon, khóe miệng mang theo nụ cười.
Lam Minh tiến tới, “Bắc Bắc, tôi buồn như vậy sao cậu vui thế?”
Miêu Tiêu Bắc nhìn Lam Minh, cười thoải mái, “Ừm… những gì viết trong tiểu thuyết trinh thám, đều là thật!” jongwookislove.wordpress.com
Lam Minh chớp mắt, nhìn Cổ Lỗ Y, nó nghiêng đầu, biểu thị cũng không hiểu.
Mà Miêu Tiêu Bắc lại cười híp mắt bổ sung, “Được rồi, từ giờ trở đi, tôi cũng ghét huyết tộc! Lần sau mà gặp nhất định phải giáo huấn một trận!”
Lam Minh cười lắc đầu, Cổ Lỗ Y nắm tay lại — Phải giáo huấn!
Bạch Lâu ngồi phía trước, nhìn hai người giao lưu qua kính chiếu hậu, mỉm cười.
Cảnh Diệu Phong cũng cười, thấp giọng hỏi, “Tình hình không tệ nhỉ?”
“Ừ.” Bạch Lâu theo bản năng gật đầu, sau đó mới phát hiện mình cười với Cảnh Diệu Phong, Cảnh Diệu Phong cũng ngẩn ra, nhìn chằm chằm Bạch Lâu… Chợt nghe Lam Minh với Miêu Tiêu Bắc la lên, “Nhìn đường giùm cái đi!”
Tâm trạng của Lam Minh tệ tới cực điểm, ở trước mặt Tiêu Bắc mất hết cả mặt, bản thân mình cũng thế, bao nhiêu lần đều thua thiệt, có phải cần được dạy dỗ không?
Mọi người nhìn ra tâm trạng của Lam Minh không ổn, nhưng mà không tiện an ủi, đúng là rất ảo não. jongwookislove.wordpress.com
“Hay là… chúng ta về đi?” Bạch Lâu đề nghị.
Không có cách nào khác, chỉ đành vậy thôi.
Trở về, Miêu Tiêu Bắc thấy Lam Minh rầu rĩ không vui, chạy tới vài bước, thấp giọng nói, “Lúc đó tôi không nên cản anh thì được rồi.”
“Đứa ngốc.” Lam Minh thấy Miêu Tiêu Bắc cũng không vui thì càng khó chịu, “Là Mellink đê tiện vô sỉ.”
“Nếu anh nói bọn họ là đê tiện vô sỉ, thì cũng đừng tức giận vì họ.” Miêu Tiêu Bắc khuyên hắn, “Có đói không, đi ăn gì nha?”
Lam Minh khẽ gật đầu, biết Miêu Tiêu Bắc đang an ủi mình, tâm trạng có hơi tốt lên một chút.
“Nhưng mà…” Sishir đến gần, “Chúng ta làm sao cho Trần Vĩ một đáp án đây?”
“Đúng vậy.” Miêu Tiêu Bắc cũng lên tiếng, “Nếu lời Mellink nói không phải thật, vậy đêm đó ai là hung thủ thật sự?”
“Nhưng lúc nãy đúng là nhìn thấy virus!” Sishir hơi nhíu mày, “Cũng không thể nói cho Trần Vĩ biết, hắn bị Dương Lệ Lệ biến thành quỷ hút máu, vì đạo hạnh chưa cao nên trúng chiêu, sau đó nổi điên giết chết cô ta. Dương Lệ Lệ vì yêu hắn, cho nên tình nguyện hy sinh không oán hận?”
Mọi người nhìn trời, chuyện này không nói được, vụ án càng không ăn nói được, nói ra… quá tàn nhẫn.
Chưa giải quyết được, đi tới đường đi, Cổ Lỗ Y ngồi trên vai Miêu Tiêu Bắc đột nhiên đứng lên, đồng thời vội vàng kêu mấy tiếng.
Khiết Liêu cau mày, “Không ổn!”
“Sao vậy?” Miêu Tiêu Bắc không rõ.
“Mùi máu!”
Lam Minh bọn họ giờ cũng nhận ra, mọi người lập tức chạy về, cả cảnh tượng hiện ra trước mặt có thể nói vừa nhìn liền giật mình.
Chỉ thấy cái thôn trở nên vô cùng hỗn độn, may là du khách tới đã trốn đi hết, nhưng mấy người già trong thôn bị thương rất nặng, té xuống đất không đứng dậy được, còn có súc vật đều bị cắn chết… Bị cắt đầu lấy đi, cái chết giống y hệt Dương Lệ Lệ.
Mọi người nhìn nhau.
“Sao có thể như vậy?!” Miêu Tiêu Bắc kinh ngạc.
Lam Minh bọn họ tức tốc chạy đi tìm hung thủ.
Miêu Tiêu Bắc đi tới chỗ con ngựa chết, ngồi xổm xuống, chạm tay lên cơ thể nó… Đồng thời, trước mặt xuất hiện gương mặt dữ tợn.
“Là người đó!” Miêu Tiêu Bắc ngẩng mặt nhìn Lam Minh, “Chính là cương thi giết chết Dương Lệ Lệ.” jongwookislove.wordpress.com
Mọi người bỗng nhiên lấy lại tinh thần, đều đi tìm tung tích của Trần Vĩ.
Nhưng mà xe của Trần Vĩ vẫn còn ở đây, người thì không thấy đâu.
“Bên này!” Lúc này, Khiết Liêu ngửi thấy mùi của Trần Vĩ, bắt đầu truy tìm. Mọi người chạy theo phía sau, Miêu Tiêu Bắc và Cổ Lỗ Y nhìn nhau — Mũi của loài chó thật tốt!
Nhưng đuổi theo rất xa vẫn không thấy bóng dáng của hắn đâu, Cổ Lỗ Y ghé vào tai Miêu Tiêu Bắc nói thầm — Sói hình như không bằng chó.
Liền rước lấy ánh nhìn xỉa xói của Khiết Liêu.
“Chờ chút!” Lúc này, Bạch Lâu giơ tay ngăn mọi người lại.
Khiết Liêu cũng dừng chân, thấp giọng nói, “Mùi của Trần Vĩ thay đổi!”
“Thay đổi?” Miêu Tiêu Bắc không hiểu.
“Không biết xảy ra chuyện gì.” Khiết Liêu thở dài, “Mùi của con người xen lẫn mùi hôi thối tanh tưởi.”
“Biến thân các loại?” Miêu Tiêu Bắc cũng ý thức nếu Trần Vĩ nói dối, rất có thể là cùng một phe với Mellink… Mà mục đích chủ yếu lần này của bọn họ là tìm Steya, sau đó mượn cơ hội cướp đầu của hắn.
Từ lúc EX thành lập tới nay, Miêu Tiêu Bắc luôn cảm thấy dù làm việc lấy tiền, nhưng là giúp người hiền giải trừ những quấy nhiễu từ thế giới phi tự nhiên. Nhưng chuyện này đến bây giờ mới phát hiện, thì ra nếu nhận ủy thác không thận trọng, có thể hại chết người khác, mấy người già ngã bên ngoài là minh chứng xác thực. Nếu như tất cả đều có liên quan đến huyết tộc, Miêu Tiêu Bắc cảm thấy mình cũng sẽ ghét cái quần thể này giống như Lam Minh vậy.
Miêu Tiêu Bắc càng nghĩ càng rơi vào mơ hồ, tâm trạng cũng bắt đầu tệ đi.
Cổ Lỗ Y cúi đầu nhìn hắn, vươn tay vỗ lên lưng hắn hai cái, tỏ vẻ an ủi.
Lam Minh nói với mọi người, “Về đi.”
Mọi người gật đầu, đều có chút mất hứng xoay người lại… Nhưng đồng thời lúc đó, Lam Minh vụt một cái xông vào rừng, lúc quay lại, hắn lôi một người ra, ném thẳng xuống đất.
Người nọ muốn đứng lên, nhưng Sishir đã cầm lưỡi liềm cắm bên tai hắn, chỉ cần hắn động một cái, hậu quả thế nào hắn biết rõ.
Mà nhìn lại người này, mọi người đều nhíu mày. Quần áo trên người hắn rách rưới, gương mặt trắng bệch, Miêu Tiêu Bắc từng nhìn thấy, chính là kẻ giết Dương Lệ Lệ, cùng với những người trong thôn.
“Quần áo trên người hắn…”
Lam Minh bỗng nhiên nhắc nhở, Miêu Tiêu Bắc nhìn kỹ, không phải quần áo của Trần Vĩ.
Đang nghi ngờ, chỉ thấy Bạch Lâu giương mắt nhìn vào rừng, hỏi, “Ê, không sao chứ?”
Không lâu sau… Một người chui ra từ bụi rậm, trên người bị thương, tay còn cầm một con dao.
“Không sao!” Người nọ nhìn thấy mọi người đều ở đây, ném con dao đi, đặt mông xuống đất thở hổn hển, “Má ơi làm tôi sợ muốn chết!”
Người bò ra chính là Trần Vĩ.
Miêu Tiêu Bắc kinh ngạc nhìn hắn, lại nhìn cái người cao to kì lạ dưới đất, cương thi mặt trắng bệch… Cũng không như Mellink nói, hắn và Trần Vĩ không phải một người! Huyết tộc là bọn lừa đảo!
“Sao cậu lại thành ra thế này?” Khiết Liêu đưa khăn giấy cho Trần Vĩ lau máu.
“Vừa rồi tôi đến cửa thôn, chợt nghe có tiếng người cầu cứu, mới phát hiện có quái vật tập kích người. Tôi cầm dao, dùng gạch ném vào hắn, dẫn hắn vào rừng. Đây là cánh rừng tôi chơi từ nhỏ đến lớn, biết chỗ nào có thể trốn, muốn hắn tốn thời gian tìm kiếm, để hắn không chạy vào thôn hại người, chờ các anh trở về là được.” Trần Vĩ vừa nói vừa chỉ vào con quái vật hỏi, “Có phải là hắn không? Có phải là hắn giết Lệ Lệ không?”
Mọi người nhìn nhau, Lam Minh gật đầu,”Không sai.”
Trên mặt Trần Vĩ lập tức xuất hiện nét giận dữ, xông lên đạp chân quái vật. Nhưng mà thân thể người nọ rất cứng, làm Trần Vĩ đau đến nhảy dựng.
Miêu Tiêu Bắc lúc này cũng không biết mình mang tâm trạng gì, nói chung rất kì lạ.
Cổ Lỗ Y vỗ lưng hắn, tỏ vẻ an ủi.
“Ngươi là ai?” Lam Minh ngồi xổm xuống nhìn quái vật, nhưng mà hắn chỉ lao lực thở hổn hển, há miệng không biết nói gì.
“Lam Minh.” jongwookislove.wordpress.com
Chính lúc này, Miêu Tiêu Bắc phát hiện hình xăm khả nghi, chỉ vào chỗ da bị hở do áo rách, “Anh xem, có hình xăm!”
Lam Minh chau mày, kéo cổ áo hắn ra.
Da trước ngược tuy rằng rách nát, thế nhưng hình xăm vẫn còn nhìn thấy rõ, giống như trên quan tài của Steya, huy chương của gia tộc mẹ hắn.
Lam Minh có vẻ kinh ngạc quan sát quái vật, một lúc lâu mới mỉm cười, “Thì ra là ngươi…”
“Anh biết?” Mọi người trăm miệng một lời.
Lam Minh khẽ gật đầu, “Hắn là quản gia trước đây của Steya, như hình với bóng.”
“Steya chết rồi mà? Đầu cũng bị chặt…” Sishir hỏi, “Cho nên hắn đi tìm?”
“Ngao!” Người nọ không biết có phải nghe hiểu được câu “Steya đã chết” hay không, đột nhiên điên cuồng kêu gào, liều mạng giãy dụa.
Sishir bảo hắn đừng nhúc nhích, nếu đụng vào lưỡi liềm thì coi như xong. Đối với ma vật mà nói, lưỡi liềm của tử thần không phải món đồ chơi.
Nhưng mà trời gần tối, quái vật gần như không thể khống chế tư duy, điên cuồng giãy dụa, cổ đụng vào lưỡi liềm.
Lưỡi liềm to lớn cướp đi linh lực còn sót lại trong cơ thể xấu xí… Chỉ thấy hắn há miệng, chảy ra máu đen, về chầu ông bà.
Lam Minh nhíu mày, một lúc sau nói với Cổ Lỗ Y, “Đốt đi.”
Cổ Lỗ Y phồng má, Miêu Tiêu Bắc ngăn cản, “Khoan đã!”
Cổ Lỗ Y lập tức bịt miệng, không hiểu nhìn Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc bước tới hai bước, ngồi xổm xuống bên thi thể, vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào thi thể của hắn, cảm thụ suy nghĩ cuối cùng trước khi chết.
Sau khi nghe Sishir nói Steya bị chặt đầu, hắn vô cùng kích động, có lẽ, trong đó có thể tìm ra chút tư duy, do đó phán đoán tại sao Mellink lại làm vậy.
Mà trong nháy mắt Miêu Tiêu Bắc chạm vào thi thể, hắn nhìn thấy một bàn tế, trên đó đặt chiếc đầu của Steya, phía sau là một tòa thành rách nát, còn có một cây đại thụ suy tàn.
Tất cả giống như rất quen thuộc, Miêu Tiêu Bắc nhớ đến, tòa thành này đã từng rất xinh đẹp, cây đại thụ cũng đã từng rất xanh tươi, cành lá um tùm, cũng là nơi Lam Minh luôn giữ sâu trong tâm trí.
Mà đồng thời, trong đầu Miêu Tiêu Bắc lóe lên hai cụm từ — Sống lại và ngày diệt vong.
Giật mình, Miêu Tiêu Bắc giờ mới hiểu ra, mở to mắt nhìn về phía trước, thoáng cái, hắn hình như nhìn thấy Mellink mang theo một nhóm người, trở về dáng vẻ đế vương, những người giống như đã từng quen biết quỳ xuống hành lễ… Đây là thế nào?
Lam Minh nhìn thấy cảnh đó, vươn tay kéo Miêu Tiêu Bắc lên.
Miêu Tiêu Bắc xoay đầu nhìn, cùng lúc đó, Cổ Lỗ Y phun lửa đốt thi thể.
Thi thể mục nát rất nhanh hóa thành tro tàn.
Trần Vĩ đứng bên cạnh thở dài, vươn tay tháo dây chuyền của Dương Lệ Lệ đeo trên cổ xuống, nhìn.
Mọi người giờ mới lấy lại tinh thần nhìn hắn, không hiểu sao mới thấy Trần Vĩ là người đáng thương nhất. Nếu như Mellink nói thật, vậy trái lại ổn rồi, chứng minh Dương Lệ Lệ thật lòng yêu Trần Vĩ, nhưng giờ xem ra… Dương Lệ Lệ đúng là chỉ lợi dụng hắn, nhưng hắn thì cuồng dại mà tin.
Miêu Tiêu Bắc lắc đầu, đột nhiên cảm thấy vụ án này mình bỏ vào quá nhiều tình cảm… Cũng không, nói chính xác là trong khoảng thời gian này, EX càng ngày càng cho nhiều tình cảm vào vụ án. Hắn bỗng nhiên nhớ tới một cuốn tiểu thuyết trinh thám, có một thám tử từng nói, làm trinh thám phải có hai nguyên tắc, một là có nhiều sự thông cảm, hai là bản thân phải là người vô tình. Có tâm thông cảm sẽ theo phe chính nghĩa, mà bản thân vô tình sẽ không đưa ra phán đoán sai lầm. Miêu Tiêu Bắc là một vũ giả, hắn lúc nào cũng có cảm tính, bây giờ mới nhận ra… Có lẽ bản thân không hợp làm công việc của EX.
“Đi thôi.” Khiết Liêu nhìn mọi người, hắn thật ra rất muốn về, ở đây quá chán, về nhà còn có Tiêu Hoa và đám sói con.
Bạch Lâu cũng vỗ vỗ Trần Vĩ, “Trở về tôi băng bó cho cậu.”
Trần Vĩ ngồi dưới đất chưa tỉnh lại, hắn nhìn sợi dây trong tay, hỏi Miêu Tiêu Bắc, “Kết quả… Lệ Lệ có phải là người không?”
Miêu Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, giờ trả lời làm sao mới tốt?
“Không phải.” Lam Minh đáp, giọng điệu bình thản.
“Cô ấy… tiếp cận tôi là để lợi dụng đến đây, tìm thứ muốn tìm sao?”
“Đúng vậy.” jongwookislove.wordpress.com
Lam Minh trả lời khiến tim Miêu Tiêu Bắc đập mạnh, Cổ Lỗ Y lần nữa vỗ lưng hắn, trong nháy mắt Miêu Tiêu Bắc có cảm giác dở khóc dở cười.
Trần Vĩ trầm mặc một lúc, thở dài, ném sợi dây vào đống lửa.
Nhưng sợi dây lại bị Lam Minh chụp lấy giữa không trung.
Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, Trần Vĩ cũng không hiểu.
Lúc này… những người khác đều đã đi xa.
Lam Minh chậm rãi ngồi xuống, nhìn Trần Vĩ, thấp giọng nói, “Ban đầu, cô ta đúng là lợi dụng cậu.” Nói xong, hắn đột nhiên cầm tay Trần Vĩ lật lên, để hắn nhìn vết thương trên tay mình.
Miêu Tiêu Bắc chạy tới xem, cũng sửng sốt… Chỉ thấy vết thương trong lòng bàn tay hắn dần khép lại, tốc độ rất nhanh.
“A…” Trần Vĩ cũng bị chính mình làm hoảng sợ, “Sao có thể như vậy?”
“Từ lúc bắt đầu tôi cũng thấy lạ.” Lam Minh thấp giọng nói, “Vì sao cậu bị tai nạn nhưng không bị thương? Cậu có từng sờ đầu của mình chưa?”
Trần Vĩ ngẩn người, nơm nớp lo sợ vươn tay sờ, mới phát hiện, trên đầu dù không có vết thương, nhưng hộp sọ giống như bị san bằng.
“A…”
Trong nháy mắt hắn sợ tới mặt mày xanh mét.
“Sao có thể như vậy?” Trần Vĩ quá sợ hãi.
“Ký ức của cậu đã bị thay thế một phần.” Lam Minh thấp giọng nói, “Lúc Dương Lệ Lệ lợi dụng cậu, lại thật sự nảy sinh tình cảm. Sau khi biến cậu thành quỷ hút máu thì hối hận, muốn giải trừ lời nguyền, ngoại trừ một cách kia, còn một cách khác!”
Miêu Tiêu Bắc ý thức được, một cách kia chính là cách Mellink nói để người bị hút máu cam tâm tình nguyện tha thứ… Nhưng Dương Lệ Lệ không phải do Trần Vĩ giết chết, cách khác là cách gì?
“Chú ngữ trước khi chết của quỷ hút máu!” Lam Minh nói, “Dương Lệ Lệ đem câu chú ngữ cuối cùng cho cậu, để cậu quên đi những ký ức không vui, xóa đi thân phận quỷ hút máu, bảo lưu năng lực tự chữa cho mình để cậu bình an. Phong ấn sau cùng của cô ta là phong tồn động thi, bởi vì điều này, nhiều năm sau Mellink mới có thể tìm được đến đây, cũng không tìm được cậu, mãi cho đến khi chúng tôi vô tình rối loạn cành cây… Một câu ‘ở chỗ này’ của cô ta là nói với cậu, đại khái trước khi chết cô ta rất nhớ cậu.”
Lam Minh trả sợi dây chuyền lại cho Trần Vĩ đang há hốc, cười cười, “Tất cả những gì huyết tộc nói, đều là lời nói dối.”
Nói xong, để lại Trần Vĩ hốc mắt đỏ bừng, Lam Minh kéo Miêu Tiêu Bắc về nhà.
Miêu Tiêu Bắc cảm giác hôm nay lòng mình giống như chơi roller coaster, lúc thì lên, lúc thì xuống, đang ở trên cao đột nhiên kéo xuống đất.
Cẩn thận nghĩ lại, hắn ý thức được — Nếu nói tâm trạng không yên vì cho tình cảm quá nhiều vào vụ án, thật ra là vì Lam Minh cũng cho quá nhiều tình cảm vào đi? Vậy là mình có tình cảm với Lam Minh sao?
“Bắc Bắc…” Lam Minh vốn định hỏi tối nay đi đâu ăn, hắn bị Mellink chọc tức điên, muốn được ăn đầy đủ, đột nhiên thấy Miêu Tiêu Bắc căng thẳng lắc đầu, “Tôi mới không có!”
“Hả?” Lam Minh chẳng hiểu gì, mờ mịt nhìn Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc há miệng, Cổ Lỗ Y ngồi trên vai vỗ lưng hắn, giống như an ủi.
Trên đường về, Miêu Tiêu Bắc ngồi phía sau, chơi với Cổ Lỗ Y, lên mạng tìm nhà hàng ngon, khóe miệng mang theo nụ cười.
Lam Minh tiến tới, “Bắc Bắc, tôi buồn như vậy sao cậu vui thế?”
Miêu Tiêu Bắc nhìn Lam Minh, cười thoải mái, “Ừm… những gì viết trong tiểu thuyết trinh thám, đều là thật!” jongwookislove.wordpress.com
Lam Minh chớp mắt, nhìn Cổ Lỗ Y, nó nghiêng đầu, biểu thị cũng không hiểu.
Mà Miêu Tiêu Bắc lại cười híp mắt bổ sung, “Được rồi, từ giờ trở đi, tôi cũng ghét huyết tộc! Lần sau mà gặp nhất định phải giáo huấn một trận!”
Lam Minh cười lắc đầu, Cổ Lỗ Y nắm tay lại — Phải giáo huấn!
Bạch Lâu ngồi phía trước, nhìn hai người giao lưu qua kính chiếu hậu, mỉm cười.
Cảnh Diệu Phong cũng cười, thấp giọng hỏi, “Tình hình không tệ nhỉ?”
“Ừ.” Bạch Lâu theo bản năng gật đầu, sau đó mới phát hiện mình cười với Cảnh Diệu Phong, Cảnh Diệu Phong cũng ngẩn ra, nhìn chằm chằm Bạch Lâu… Chợt nghe Lam Minh với Miêu Tiêu Bắc la lên, “Nhìn đường giùm cái đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.