Quyển 16 - Chương 140
Nhĩ Nhã
19/10/2016
Cảnh Diệu Phong rút hết nước thì tìm được cái gì? Là một quan tài, nói chính xác là một phần mộ.
Đó là một phần mộ thường gặp, phía trước là bia mộ, phía sau là một ụ đất. Có thể là vì nhiều năm ở dưới nước, đất bị nước làm tản ra, quan tài lộ ra bên ngoài.
Dưới đáy nước có rong rêu dày đặc, nhưng lại không có rác. Quan tài trông vẫn còn mới, sao lại xuất hiện ở đây, thật sự không ai biết.
Cảnh Diệu Phong để Lam Minh và Miêu Tiêu Bắc xuống xem.
Hai người đổi sang đôi dép cao su đi xuống đáy hồ, Miêu Tiêu Bắc vươn tay chạm vào nắp quan tài, ngón tay mới chạm vào…
“Haha.” jongwookislove.wordpress.com
Miêu Tiêu Bắc chỉ thấy có cái gì mềm mại ấm áp chạm vào tay mình, sau đó bên tai vang lên tiếng cười dễ thương. Miêu Tiêu Bắc chớp mắt mấy cái, thử cảm nhận lại — Chỉ thấy một đứa bé trai xinh đẹp, ngồi trên nắp quan tài. Đứa bé chỉ khoảng sáu bảy tuổi, gương mặt tinh xảo dễ nhìn, mặc áo lông màu trắng, quần jean và một đôi giày chơi bóng màu xanh nhạt, đang ngồi trên nắp quan tài đung đưa chân, cầm tay Miêu Tiêu Bắc cười với hắn.
“A!” Miêu Tiêu Bắc sau khi hiểu ra, hắn ngẩng đầu.
Đôi dép trơn trợt cho nên ngã người ra sau… Chợt nghe tiểu quỷ kia nói, “Cẩn thận đó.”
Cũng may Lam Minh nhanh tay, đỡ lấy hắn, “Bắc Bắc, chỉ là một con quỷ nhỏ, cậu sợ cái gì?”
“Anh cũng nhìn thấy?” Miêu Tiêu Bắc phục hồi tinh thần, xoay đầu nhìn Lam Minh.
Lam Minh nhún vai, Miêu Tiêu Bắc nhìn chằm chằm về phía quan tài, bé trai dễ thương kia không thấy đâu nữa, xảy ra chuyện gì vậy? Miêu Tiêu Bắc chỉ cảm thấy cái quan tài này không có khí âm trầm quỷ dị, ngược lại còn có vẻ ấm áp cộng thêm tươi mát đánh thẳng vào lòng người, còn có chút đau lòng nhàn nhạt.
Miêu Tiêu Bắc sửng sốt hồi lâu, hỏi Lam Minh, “Trên đời này có hồn ma tốt không? Cái loại đặc biệt dễ thương đó.”
Sau khi nói xong, chợt nghe có một tiếng cười khẽ.
Cổ Lỗ Y cũng nghe thấy, ở trong túi lấm lét nhìn trái nhìn phải.
Cảnh Diệu Phong và Lam Minh tất nhiên cũng nghe được, mọi người nhìn sang cảnh viên xung quanh, hình như không có ai nghe thấy.
“A… Hồn phách có linh lực!” Bạch Lâu tự nhủ, “Hồn phách tinh lọc ở chỗ này!”
Cảnh Diệu Phong nhíu mày, kêu người gọi hiệu trưởng đến đây.
Lúc này đã sơ tán toàn bộ sinh viên, xung quanh kéo hoàng tuyến. Hiệu trưởng lau mồ hôi, lúc nhìn thấy quan tài, ông đổ mồ hôi đầy người, lắc đầu liên tục, nói không biết xảy ra chuyện gì.
Cảnh Diệu Phong thấy không hỏi được gì, để ông quay lại trường học.
Miêu Tiêu Bắc vẫn nhìn nắp quan tài đờ ra.
Cảnh Diệu Phong chụp ảnh bia mộ, lại không thấy chữ.
“Thật kì lạ.” Lam Minh suy nghĩ, vươn tay gõ lên nắp quan tài, “Tiểu quỷ.”
Mốt lát sau bên cạnh có tiếng trả lời, “Dạ chú.”
Miêu Tiêu Bắc mở to mắt hỏi cảnh viên bên cạnh, “Có nghe thấy không? Nó gọi chú kìa!”
Cảnh viên đều dựng tóc gáy, bảo Miêu Tiêu Bắc đừng có dọa người, vội vã chạy qua một bên.
Miêu Tiêu Bắc nhìn Cổ Lỗ Y trong túi, chỉ thấy Cổ Lỗ Y cũng gật đầu… Điều này biểu thị, chỉ có người có linh lực cao, hoặc thần ma mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của hồn ma.
“Hay là mang về?” Lam Minh hỏi Cảnh Diệu Phong, lại nghe thấy trong quan tài truyền ra giọng của tiểu quỷ, “Không được, con không thể rời khỏi đây.”
Miêu Tiêu Bắc không rõ, “Tại sao?”
“Rời khỏi nơi này sẽ chết đó.”
“Đúng vậy.” Bạch Lâu gật đầu, “Theo lý mà nói nó sẽ bị hồn phi phách tán mới đúng, nhưng có người đưa một phần linh hồn của nó đến đây tinh lọc, đồng thời triệu hồi nửa linh hồn kia của nó, kết hợp với linh khí của nơi này, sau khi tinh lọc sẽ trở thành thần ma!”
Miêu Tiêu Bắc lấy làm thần kỳ, hắn đã gặp rất nhiều yêu ma quỷ quái, hầu hết đều là hung thần ác sát, không nghĩ tới lại có một tiểu quỷ dễ thương như thế, không biết có thể giúp nó rời khỏi cái hồ này không.
“Nơi này đúng là một chỗ tinh lọc rất tốt.” Lam Minh nói, chỉ xung quanh, “Nước, cây, ánh sáng, linh khí, mộ!” Nói xong, liếc nhìn Cảnh Diệu Phong, vươn tay nhấc quan tài lên.
Quả nhiên, bên dưới quan tài có một tảng đá màu trắng kết hợp với phù chú, đây là chú tụ linh, để hồn ma hấp thu linh khí hóa thành thần ma.
“Cấp bậc rất cao!” Lam Minh hỏi Bạch Lâu, “Thần ma cấp bậc thông thường có thông qua cách này không?”
“Ừm…” Bạch Lâu nâng cằm, “Hồn phách này vốn thuần khiết, trước khi chết nhất định là một đứa trẻ tâm địa hiền lành, dễ thương, hơn nữa có thể là do bệnh mà chết. Với lại người nhà rất yêu thương nó, cho nên không hề oán hận.”
“Dạ!” jongwookislove.wordpress.com
Lúc này, tiểu quỷ lên tiếng thừa nhận.
“Ai đem con đến chỗ này?” Miêu Tiêu Bắc vịn tay vào nắp quan tài, rất nhanh lại thấy tiểu quỷ xuất hiện.
“Mẹ.”
“Mẹ?” Mọi người đều nghi hoặc, lúc này, bên ngoài có tiếng cãi vả, hình như do nghe Cảnh Diệu Phong nói phong tỏa hiện trường nên không cho ai vào, giọng nói có chút quen tai.
“Chẳng lẽ…” Miêu Tiêu Bắc xoay đầu lại nhìn, quả nhiên chỉ thấy chủ nhiệm Trần hùng hổ muốn vào, bị cảnh viên cản lại.
Cảnh Diệu Phong để hai cảnh viên lui ra, ý bảo không sao.
Chủ nhiệm Trần chạy tới bên quan tài nói mọi người không được mở ra, tâm trạng kích động.
Tiểu quỷ chạy tới ôm tay bà kêu “Mẹ, mẹ”, chỉ tiếc bà không nghe thấy.
Mọi người hiểu… Đứa trẻ này là con của chủ nhiệm Trần, đưa nó đến đây nhất định là bà, cho nên bà mới phản đối mọi người rút nước trong hồ.
Miêu Tiêu Bắc đột nhiên có suy nghĩ đột phá, nhẹ nhàng đặt tay lên vai chủ nhiệm Trần.
Trong nháy mắt, chủ nhiệm Trần bình tĩnh lại, vẻ mặt giật mình nhìn chằm chằm vào bản thể của tiểu quỷ, “Dương Dương!”
Tiểu Dương Dương thấy mẹ rốt cuộc cũng nhìn thấy mình, nhào tới ôm.
Mọi người ngoại trừ Miêu Tiêu Bắc ra đều bước qua một bên, để hai mẹ con ôm nhau khóc.
Qua một lúc, hai người rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.
Chủ nhiệm Trần ôm Dương Dương ngẩng đầu nhìn Miêu Tiêu Bắc, “Sao cậu làm được? Các cậu không phải tới đây bắt quỷ sao? Không được bắt nó, người không phải do nó hại chết mà!”
Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Tôi biết.”
Bây giờ chủ nhiệm Trần mới thuật lại cho mọi người nghe xảy ra chuyện gì.
Trước đây bà cũng không nghiêm túc như vậy, tuy rằng đã góa chồng từ lúc trẻ, nhưng có được Dương Dương vô cùng dễ thương. Mãi cho đến khi nó mắc bệnh nan y qua đời, chủ nhiệm Trần mới biến thành một người hung ác lại vô cùng cố chấp.
Bà không bỏ được đứa con, vì thế tìm tới người bạn biết vu thuật. Người bạn đó từng đến trường của bà, nói với bà vị trí của cái hồ này là tuyệt nhất! Dùng phù chú tụ linh rồi đem thi thể của Dương Dương đưa xuống đáy hồ.
Chủ nhiệm Trần tuy cũng không hiểu lắm nhưng người bạn đó nói với bà, làm cách này có thể mang Dương Dương trở về.
Sau đó, chủ nhiệm Trần cũng không biết tại sao lại có nhiều người tự tử trong cái hồ này. Có người nói là chuyện ma, bà không tin Dương Dương hiền lành lại đi hại người, cho nên vẫn luôn đề xướng trường học giấu chuyện này đi, đừng để lộ ra.
“Còn Vương Nhược Dao?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Tại sao cô đối xử hung hăng với con bé vậy?”
Chủ nhiệm Trần ngẩn người, hình như suy nghĩ một lúc mới hiểu ý của Miêu Tiêu Bắc, có chút bất đắc dĩ mỉm cười, “Miêu tiên sinh cũng là diễn viên múa, chắc cũng biết số cân nặng yêu cầu với diễn viên nữ là bao nhiêu đi?”
Miêu Tiêu Bắc suy nghĩ, đúng vậy, là một diễn viên chuyên nghiệp thì không được mập, trừ khi có đòi hỏi đặc biệt.
“Nữ sinh viên đều ở thời kỳ trưởng thành, nội tiết vốn cũng không mấy phối hợp, dễ hấp thu, ăn chút xíu thôi cũng mập.” Chủ nhiệm Trần bất đăc dĩ, “Tôi cũng từng như thế, lúc đó khuyên tụi nhỏ đừng ăn mấy chất béo, nhỏ nhẹ dịu dàng nhưng chẳng có tác dụng, rất dễ chiều hư tụi nhỏ thành công chúa. Ngược lại dùng chiêu khích tướng thì lại có tác dụng! Đâm chọt tụi nhỏ một chút, mỗi lần tụi nhỏ ăn sẽ nghĩ tới lời của bà già chết tiệt này, tất nhiên sẽ không cho bản thân mình mập, đây cũng là tốt cho bọn họ, mỗi ngày ăn ít lại so với nhịn đói khỏe hơn nhiều.” jongwookislove.wordpress.com
Mọi người nhìn nhau, trong nháy mắt suy nghĩ về chủ nhiệm hung dữ này thay đổi rất nhiều, dụng tâm thật khổ sở!
Chủ nhiệm Trần vuốt tay con trai vất vả lắm mới được gặp, hai người ngồi trò chuyện, trên mặt mang nụ cười.
Miêu Tiêu Bắc hỏi Bạch Lâu, “Bạn của chủ nhiệm Trần có vấn đề gì không?”
“Không.” Bạch Lâu lắc đầu, “Bạn của bà ấy là một cao thủ có tri thức!”
“Ừ… Một câu chuyện cảm động, dù sao nhóc con cũng không sao, hung thủ kia rốt cuộc là người thế nào?” Lam Minh khoanh tay, ngồi chồm hồm nhìn Dương Dương, “Tiểu quỷ, con có nhìn thấy gì không?”
Tiểu quỷ trầm mặc một hồi, gật đầu, “Con có thấy, mấy chị bị người ta đẩy xuống.”
“Hả?” Miêu Tiêu Bắc thấy có manh mối, cao hứng, “Vậy tại sao thi thể lại gầy như vậy?”
“Mấy chị hôn môi!” Tiểu quỷ trông có vẻ có chút tiếc nuối.
“Hôn môi với ai?”
“Chị chết rồi với một anh gì á, trông kì lắm!” Dương Dương cố gắng nhớ lại, “Chú kia nhìn còn trẻ, con chưa từng gặp bao giờ.”
Cảnh Diệu Phong hỏi Bạch Lâu, “Tiểu Lâu, chúng ta có thể mau chóng thần ma hóa tiểu quỷ này không?”
Bạch Lâu định theo bản năng há miệng trả lời, nhưng giương mắt thấy Cảnh Diệu Phong liền ngậm miệng, xoay đầu nói với Miêu Tiêu Bắc, “Bắc Bắc, bảo Sishir xuống địa ngục mang nửa linh hồn của nó trở về, sau đó cậu dùng thuật tụ hồn trong vũ dạ tập xác nhập hồn phách của nó, hoàn thành hấp thụ linh lực sẽ chuyển hóa.”
“Nó đã có linh lực nhất định, hơn nữa hồn phách cũng rất thuần khiết, chắc là có thể biến thành tiểu tinh linh đi?” Lam Minh sờ cằm, “Sẽ rất thú vị.”
“Tiểu tinh linh?” Miêu Tiêu Bắc hình dung trong đầu, hưng phấn hỏi, “Giống như Tinkerbell ở bên cạnh Peter Pan?”
Cổ Lỗ Y lập tức lên tinh thần, nó cũng thích Tinkerbell!
Lam Minh giật giật khóe miệng, “Ờ… Chắc giống Peter Pan hơn đi.”
“Vậy không phải đau lòng lắm sao?” Miêu Tiêu Bắc chau mày, Cổ Lỗ Y cũng tỏ ra bất mãn, mấy hôm trước nó mới xem phim Peter Pan, một đứa trẻ mãi mãi không trưởng thành có bao nhiêu đau lòng chứ?!
Lam Minh đỡ trán, ngồi chồm hổm tiếp tục nghe tiểu quỷ kể chi tiết về hung thủ kia càng nghe càng thấy giống một người.
Chỉ lát sau Sishir đã tới, hắn xuống địa ngục tìm được nửa hồn phách của Dương Dương.
Nghi thức rất nhanh bắt đầu, Cảnh Diệu Phong phái người phong tỏa bốn phía.
Sishir thành công triệu hoán nửa linh hồn của Dương Dương, Miêu Tiêu Bắc dựa theo phù chú trong vũ dạ tập, tụ hội linh khí, rất nhanh… Ở trước mặt mọi người, hai hồn phách xác nhập, trong nháy mắt hiện quả cầu sáng màu vàng, bên trong có một đứa bé.
Dần dần, trên quả cầu mọc ra đôi cánh màu vàng.
“A.” Lam Minh nhịn không được tán thán, “Lần đầu tiên được xem cách hình thành tinh linh nha, quả nhiên rất đẹp.”
“Có điều rất khó có được.” Bạch Lâu nhỏ giọng nói, “Hồn phách của tiểu tinh linh phải tràn đầy tình yêu đồng thời chưa từng bị nhiễm một chút oán hận… Đứa trẻ này rất hiểu chuyện, đại khái vì mẹ nó rất yêu thương nó.”
Mọi người đều nhìn chủ nhiệm Trần mang ánh mắt mong đợi, đúng là không thể phán xét bất kì ai chỉ dựa vào vẻ bề ngoài.
Ánh sáng màu vàng rất nhanh tụ lại, một đứa trẻ bảy tuổi xuất hiện trước mặt mọi người, Dương Dương bắt đầu thực thể hóa.
Sau cùng ánh sáng biến mất, Dương Dương thu lại đôi cánh, dần dần biến thành hình người, là một con người bằng xương bằng thịt.
Chờ chủ nhiệm Trần chạm được làn da ấm áp và mái tóc mềm mại của Dương Dương, bà mừng tới phát khóc, bà trăm triệu lần cũng không ngờ con mình có thể sống lại.
Miêu Tiêu Bắc tuy rằng mừng cho bọn họ, nhưng vẫn còn có điều không rõ, tiến tới hỏi Lam Minh, “Tại sao Dương Dương khôi phục hình người vậy? Không phải tiểu tinh linh sao? Con người sống lại hình như không hợp với quy luật tự nhiên đó.”
Lam Minh cười lắc đầu, “Tinh linh có ma lực, đôi cánh màu vàng cậu nhìn thấy khi nãy là bản thể của nó. Nhưng ma lực của nó là khiến nó muốn biến thành cái gì thì sẽ biến thành cái đó, vì vậy nó trở về hình dạng lúc trước.”
“Không tệ!” Miêu Tiêu Bắc gật đầu.
“Sau này, nó có thể không ngừng thay đổi vóc dáng của mình, giống như con người lớn lên vậy. Nhưng mà không thể thay đổi bản thể… Hơn nữa cũng giống chúng ta, sẽ không chết.”
Miêu Tiêu Bắc nghe xong nhíu mày, vui sướng trong lòng dần tan đi, không biết kết quả này là tốt hay xấu. Hắn nghĩ tới, khi chủ nhiệm Trần chết đi, Dương Dương chỉ còn một mình. Nếu chủ nhiệm Trần mất đi Dương Dương, thì chỉ cô đơn vài chục năm thôi, còn nếu Dương Dương mất đi chủ nhiệm Trần, sự cô đơn đó là mãi mãi.
“Yên tâm đi.” Lam Minh thấp giọng nói với Miêu Tiêu Bắc, “Tiểu quỷ có thể làm bạn với mẹ một đoạn đường, thuận tiện học tập lớn lên, đợi đến khi mẹ qua đời, nó sẽ không cô đơn, có thể tìm được những người bạn khác, trên đời này ngoại trừ người, còn rất nhiều thần ma tồn tại.”
Khóe miệng của Miêu Tiêu Bắc nhếch lên, đưa tay sờ Cổ Lỗ Y trong túi, “Đúng ha, Cổ Lỗ Y, sau này hai đứa lớn lên có thể làm bạn!”
Cổ Lỗ Y khoanh tay không mấy tình nguyện, tại sao đứa nhóc đó thoáng cái đã lớn, còn mình thì mãi là trẻ con chứ?
“Bên đây đoàn viên hạnh phúc…” Cảnh Diệu Phong hỏi mọi người, “Hung thủ giết người rốt cuộc là ai?” jongwookislove.wordpress.com
“Ờ…” Lam Minh định lên tiếng, chợt nghe bên kia vang lên giọng nói, “Này!”
Mọi người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Sphinx trốn trong góc với Khiết Liêu ngồi trên cành cây.
Khiết Liêu chỉ tòa nhà phía sau, “Tôi vốn đi theo chân của chủ nhiệm, nhưng tôi lại phát hiện manh mối mới!”
Mọi người lập tức hỏi, “Manh mối gì?”
“Thú vị lắm!” Khiết Liêu mỉm cười, “Trong trường này, có hai kẻ ăn thịt người.”
Đó là một phần mộ thường gặp, phía trước là bia mộ, phía sau là một ụ đất. Có thể là vì nhiều năm ở dưới nước, đất bị nước làm tản ra, quan tài lộ ra bên ngoài.
Dưới đáy nước có rong rêu dày đặc, nhưng lại không có rác. Quan tài trông vẫn còn mới, sao lại xuất hiện ở đây, thật sự không ai biết.
Cảnh Diệu Phong để Lam Minh và Miêu Tiêu Bắc xuống xem.
Hai người đổi sang đôi dép cao su đi xuống đáy hồ, Miêu Tiêu Bắc vươn tay chạm vào nắp quan tài, ngón tay mới chạm vào…
“Haha.” jongwookislove.wordpress.com
Miêu Tiêu Bắc chỉ thấy có cái gì mềm mại ấm áp chạm vào tay mình, sau đó bên tai vang lên tiếng cười dễ thương. Miêu Tiêu Bắc chớp mắt mấy cái, thử cảm nhận lại — Chỉ thấy một đứa bé trai xinh đẹp, ngồi trên nắp quan tài. Đứa bé chỉ khoảng sáu bảy tuổi, gương mặt tinh xảo dễ nhìn, mặc áo lông màu trắng, quần jean và một đôi giày chơi bóng màu xanh nhạt, đang ngồi trên nắp quan tài đung đưa chân, cầm tay Miêu Tiêu Bắc cười với hắn.
“A!” Miêu Tiêu Bắc sau khi hiểu ra, hắn ngẩng đầu.
Đôi dép trơn trợt cho nên ngã người ra sau… Chợt nghe tiểu quỷ kia nói, “Cẩn thận đó.”
Cũng may Lam Minh nhanh tay, đỡ lấy hắn, “Bắc Bắc, chỉ là một con quỷ nhỏ, cậu sợ cái gì?”
“Anh cũng nhìn thấy?” Miêu Tiêu Bắc phục hồi tinh thần, xoay đầu nhìn Lam Minh.
Lam Minh nhún vai, Miêu Tiêu Bắc nhìn chằm chằm về phía quan tài, bé trai dễ thương kia không thấy đâu nữa, xảy ra chuyện gì vậy? Miêu Tiêu Bắc chỉ cảm thấy cái quan tài này không có khí âm trầm quỷ dị, ngược lại còn có vẻ ấm áp cộng thêm tươi mát đánh thẳng vào lòng người, còn có chút đau lòng nhàn nhạt.
Miêu Tiêu Bắc sửng sốt hồi lâu, hỏi Lam Minh, “Trên đời này có hồn ma tốt không? Cái loại đặc biệt dễ thương đó.”
Sau khi nói xong, chợt nghe có một tiếng cười khẽ.
Cổ Lỗ Y cũng nghe thấy, ở trong túi lấm lét nhìn trái nhìn phải.
Cảnh Diệu Phong và Lam Minh tất nhiên cũng nghe được, mọi người nhìn sang cảnh viên xung quanh, hình như không có ai nghe thấy.
“A… Hồn phách có linh lực!” Bạch Lâu tự nhủ, “Hồn phách tinh lọc ở chỗ này!”
Cảnh Diệu Phong nhíu mày, kêu người gọi hiệu trưởng đến đây.
Lúc này đã sơ tán toàn bộ sinh viên, xung quanh kéo hoàng tuyến. Hiệu trưởng lau mồ hôi, lúc nhìn thấy quan tài, ông đổ mồ hôi đầy người, lắc đầu liên tục, nói không biết xảy ra chuyện gì.
Cảnh Diệu Phong thấy không hỏi được gì, để ông quay lại trường học.
Miêu Tiêu Bắc vẫn nhìn nắp quan tài đờ ra.
Cảnh Diệu Phong chụp ảnh bia mộ, lại không thấy chữ.
“Thật kì lạ.” Lam Minh suy nghĩ, vươn tay gõ lên nắp quan tài, “Tiểu quỷ.”
Mốt lát sau bên cạnh có tiếng trả lời, “Dạ chú.”
Miêu Tiêu Bắc mở to mắt hỏi cảnh viên bên cạnh, “Có nghe thấy không? Nó gọi chú kìa!”
Cảnh viên đều dựng tóc gáy, bảo Miêu Tiêu Bắc đừng có dọa người, vội vã chạy qua một bên.
Miêu Tiêu Bắc nhìn Cổ Lỗ Y trong túi, chỉ thấy Cổ Lỗ Y cũng gật đầu… Điều này biểu thị, chỉ có người có linh lực cao, hoặc thần ma mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của hồn ma.
“Hay là mang về?” Lam Minh hỏi Cảnh Diệu Phong, lại nghe thấy trong quan tài truyền ra giọng của tiểu quỷ, “Không được, con không thể rời khỏi đây.”
Miêu Tiêu Bắc không rõ, “Tại sao?”
“Rời khỏi nơi này sẽ chết đó.”
“Đúng vậy.” Bạch Lâu gật đầu, “Theo lý mà nói nó sẽ bị hồn phi phách tán mới đúng, nhưng có người đưa một phần linh hồn của nó đến đây tinh lọc, đồng thời triệu hồi nửa linh hồn kia của nó, kết hợp với linh khí của nơi này, sau khi tinh lọc sẽ trở thành thần ma!”
Miêu Tiêu Bắc lấy làm thần kỳ, hắn đã gặp rất nhiều yêu ma quỷ quái, hầu hết đều là hung thần ác sát, không nghĩ tới lại có một tiểu quỷ dễ thương như thế, không biết có thể giúp nó rời khỏi cái hồ này không.
“Nơi này đúng là một chỗ tinh lọc rất tốt.” Lam Minh nói, chỉ xung quanh, “Nước, cây, ánh sáng, linh khí, mộ!” Nói xong, liếc nhìn Cảnh Diệu Phong, vươn tay nhấc quan tài lên.
Quả nhiên, bên dưới quan tài có một tảng đá màu trắng kết hợp với phù chú, đây là chú tụ linh, để hồn ma hấp thu linh khí hóa thành thần ma.
“Cấp bậc rất cao!” Lam Minh hỏi Bạch Lâu, “Thần ma cấp bậc thông thường có thông qua cách này không?”
“Ừm…” Bạch Lâu nâng cằm, “Hồn phách này vốn thuần khiết, trước khi chết nhất định là một đứa trẻ tâm địa hiền lành, dễ thương, hơn nữa có thể là do bệnh mà chết. Với lại người nhà rất yêu thương nó, cho nên không hề oán hận.”
“Dạ!” jongwookislove.wordpress.com
Lúc này, tiểu quỷ lên tiếng thừa nhận.
“Ai đem con đến chỗ này?” Miêu Tiêu Bắc vịn tay vào nắp quan tài, rất nhanh lại thấy tiểu quỷ xuất hiện.
“Mẹ.”
“Mẹ?” Mọi người đều nghi hoặc, lúc này, bên ngoài có tiếng cãi vả, hình như do nghe Cảnh Diệu Phong nói phong tỏa hiện trường nên không cho ai vào, giọng nói có chút quen tai.
“Chẳng lẽ…” Miêu Tiêu Bắc xoay đầu lại nhìn, quả nhiên chỉ thấy chủ nhiệm Trần hùng hổ muốn vào, bị cảnh viên cản lại.
Cảnh Diệu Phong để hai cảnh viên lui ra, ý bảo không sao.
Chủ nhiệm Trần chạy tới bên quan tài nói mọi người không được mở ra, tâm trạng kích động.
Tiểu quỷ chạy tới ôm tay bà kêu “Mẹ, mẹ”, chỉ tiếc bà không nghe thấy.
Mọi người hiểu… Đứa trẻ này là con của chủ nhiệm Trần, đưa nó đến đây nhất định là bà, cho nên bà mới phản đối mọi người rút nước trong hồ.
Miêu Tiêu Bắc đột nhiên có suy nghĩ đột phá, nhẹ nhàng đặt tay lên vai chủ nhiệm Trần.
Trong nháy mắt, chủ nhiệm Trần bình tĩnh lại, vẻ mặt giật mình nhìn chằm chằm vào bản thể của tiểu quỷ, “Dương Dương!”
Tiểu Dương Dương thấy mẹ rốt cuộc cũng nhìn thấy mình, nhào tới ôm.
Mọi người ngoại trừ Miêu Tiêu Bắc ra đều bước qua một bên, để hai mẹ con ôm nhau khóc.
Qua một lúc, hai người rốt cuộc cũng bình tĩnh lại.
Chủ nhiệm Trần ôm Dương Dương ngẩng đầu nhìn Miêu Tiêu Bắc, “Sao cậu làm được? Các cậu không phải tới đây bắt quỷ sao? Không được bắt nó, người không phải do nó hại chết mà!”
Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Tôi biết.”
Bây giờ chủ nhiệm Trần mới thuật lại cho mọi người nghe xảy ra chuyện gì.
Trước đây bà cũng không nghiêm túc như vậy, tuy rằng đã góa chồng từ lúc trẻ, nhưng có được Dương Dương vô cùng dễ thương. Mãi cho đến khi nó mắc bệnh nan y qua đời, chủ nhiệm Trần mới biến thành một người hung ác lại vô cùng cố chấp.
Bà không bỏ được đứa con, vì thế tìm tới người bạn biết vu thuật. Người bạn đó từng đến trường của bà, nói với bà vị trí của cái hồ này là tuyệt nhất! Dùng phù chú tụ linh rồi đem thi thể của Dương Dương đưa xuống đáy hồ.
Chủ nhiệm Trần tuy cũng không hiểu lắm nhưng người bạn đó nói với bà, làm cách này có thể mang Dương Dương trở về.
Sau đó, chủ nhiệm Trần cũng không biết tại sao lại có nhiều người tự tử trong cái hồ này. Có người nói là chuyện ma, bà không tin Dương Dương hiền lành lại đi hại người, cho nên vẫn luôn đề xướng trường học giấu chuyện này đi, đừng để lộ ra.
“Còn Vương Nhược Dao?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Tại sao cô đối xử hung hăng với con bé vậy?”
Chủ nhiệm Trần ngẩn người, hình như suy nghĩ một lúc mới hiểu ý của Miêu Tiêu Bắc, có chút bất đắc dĩ mỉm cười, “Miêu tiên sinh cũng là diễn viên múa, chắc cũng biết số cân nặng yêu cầu với diễn viên nữ là bao nhiêu đi?”
Miêu Tiêu Bắc suy nghĩ, đúng vậy, là một diễn viên chuyên nghiệp thì không được mập, trừ khi có đòi hỏi đặc biệt.
“Nữ sinh viên đều ở thời kỳ trưởng thành, nội tiết vốn cũng không mấy phối hợp, dễ hấp thu, ăn chút xíu thôi cũng mập.” Chủ nhiệm Trần bất đăc dĩ, “Tôi cũng từng như thế, lúc đó khuyên tụi nhỏ đừng ăn mấy chất béo, nhỏ nhẹ dịu dàng nhưng chẳng có tác dụng, rất dễ chiều hư tụi nhỏ thành công chúa. Ngược lại dùng chiêu khích tướng thì lại có tác dụng! Đâm chọt tụi nhỏ một chút, mỗi lần tụi nhỏ ăn sẽ nghĩ tới lời của bà già chết tiệt này, tất nhiên sẽ không cho bản thân mình mập, đây cũng là tốt cho bọn họ, mỗi ngày ăn ít lại so với nhịn đói khỏe hơn nhiều.” jongwookislove.wordpress.com
Mọi người nhìn nhau, trong nháy mắt suy nghĩ về chủ nhiệm hung dữ này thay đổi rất nhiều, dụng tâm thật khổ sở!
Chủ nhiệm Trần vuốt tay con trai vất vả lắm mới được gặp, hai người ngồi trò chuyện, trên mặt mang nụ cười.
Miêu Tiêu Bắc hỏi Bạch Lâu, “Bạn của chủ nhiệm Trần có vấn đề gì không?”
“Không.” Bạch Lâu lắc đầu, “Bạn của bà ấy là một cao thủ có tri thức!”
“Ừ… Một câu chuyện cảm động, dù sao nhóc con cũng không sao, hung thủ kia rốt cuộc là người thế nào?” Lam Minh khoanh tay, ngồi chồm hồm nhìn Dương Dương, “Tiểu quỷ, con có nhìn thấy gì không?”
Tiểu quỷ trầm mặc một hồi, gật đầu, “Con có thấy, mấy chị bị người ta đẩy xuống.”
“Hả?” Miêu Tiêu Bắc thấy có manh mối, cao hứng, “Vậy tại sao thi thể lại gầy như vậy?”
“Mấy chị hôn môi!” Tiểu quỷ trông có vẻ có chút tiếc nuối.
“Hôn môi với ai?”
“Chị chết rồi với một anh gì á, trông kì lắm!” Dương Dương cố gắng nhớ lại, “Chú kia nhìn còn trẻ, con chưa từng gặp bao giờ.”
Cảnh Diệu Phong hỏi Bạch Lâu, “Tiểu Lâu, chúng ta có thể mau chóng thần ma hóa tiểu quỷ này không?”
Bạch Lâu định theo bản năng há miệng trả lời, nhưng giương mắt thấy Cảnh Diệu Phong liền ngậm miệng, xoay đầu nói với Miêu Tiêu Bắc, “Bắc Bắc, bảo Sishir xuống địa ngục mang nửa linh hồn của nó trở về, sau đó cậu dùng thuật tụ hồn trong vũ dạ tập xác nhập hồn phách của nó, hoàn thành hấp thụ linh lực sẽ chuyển hóa.”
“Nó đã có linh lực nhất định, hơn nữa hồn phách cũng rất thuần khiết, chắc là có thể biến thành tiểu tinh linh đi?” Lam Minh sờ cằm, “Sẽ rất thú vị.”
“Tiểu tinh linh?” Miêu Tiêu Bắc hình dung trong đầu, hưng phấn hỏi, “Giống như Tinkerbell ở bên cạnh Peter Pan?”
Cổ Lỗ Y lập tức lên tinh thần, nó cũng thích Tinkerbell!
Lam Minh giật giật khóe miệng, “Ờ… Chắc giống Peter Pan hơn đi.”
“Vậy không phải đau lòng lắm sao?” Miêu Tiêu Bắc chau mày, Cổ Lỗ Y cũng tỏ ra bất mãn, mấy hôm trước nó mới xem phim Peter Pan, một đứa trẻ mãi mãi không trưởng thành có bao nhiêu đau lòng chứ?!
Lam Minh đỡ trán, ngồi chồm hổm tiếp tục nghe tiểu quỷ kể chi tiết về hung thủ kia càng nghe càng thấy giống một người.
Chỉ lát sau Sishir đã tới, hắn xuống địa ngục tìm được nửa hồn phách của Dương Dương.
Nghi thức rất nhanh bắt đầu, Cảnh Diệu Phong phái người phong tỏa bốn phía.
Sishir thành công triệu hoán nửa linh hồn của Dương Dương, Miêu Tiêu Bắc dựa theo phù chú trong vũ dạ tập, tụ hội linh khí, rất nhanh… Ở trước mặt mọi người, hai hồn phách xác nhập, trong nháy mắt hiện quả cầu sáng màu vàng, bên trong có một đứa bé.
Dần dần, trên quả cầu mọc ra đôi cánh màu vàng.
“A.” Lam Minh nhịn không được tán thán, “Lần đầu tiên được xem cách hình thành tinh linh nha, quả nhiên rất đẹp.”
“Có điều rất khó có được.” Bạch Lâu nhỏ giọng nói, “Hồn phách của tiểu tinh linh phải tràn đầy tình yêu đồng thời chưa từng bị nhiễm một chút oán hận… Đứa trẻ này rất hiểu chuyện, đại khái vì mẹ nó rất yêu thương nó.”
Mọi người đều nhìn chủ nhiệm Trần mang ánh mắt mong đợi, đúng là không thể phán xét bất kì ai chỉ dựa vào vẻ bề ngoài.
Ánh sáng màu vàng rất nhanh tụ lại, một đứa trẻ bảy tuổi xuất hiện trước mặt mọi người, Dương Dương bắt đầu thực thể hóa.
Sau cùng ánh sáng biến mất, Dương Dương thu lại đôi cánh, dần dần biến thành hình người, là một con người bằng xương bằng thịt.
Chờ chủ nhiệm Trần chạm được làn da ấm áp và mái tóc mềm mại của Dương Dương, bà mừng tới phát khóc, bà trăm triệu lần cũng không ngờ con mình có thể sống lại.
Miêu Tiêu Bắc tuy rằng mừng cho bọn họ, nhưng vẫn còn có điều không rõ, tiến tới hỏi Lam Minh, “Tại sao Dương Dương khôi phục hình người vậy? Không phải tiểu tinh linh sao? Con người sống lại hình như không hợp với quy luật tự nhiên đó.”
Lam Minh cười lắc đầu, “Tinh linh có ma lực, đôi cánh màu vàng cậu nhìn thấy khi nãy là bản thể của nó. Nhưng ma lực của nó là khiến nó muốn biến thành cái gì thì sẽ biến thành cái đó, vì vậy nó trở về hình dạng lúc trước.”
“Không tệ!” Miêu Tiêu Bắc gật đầu.
“Sau này, nó có thể không ngừng thay đổi vóc dáng của mình, giống như con người lớn lên vậy. Nhưng mà không thể thay đổi bản thể… Hơn nữa cũng giống chúng ta, sẽ không chết.”
Miêu Tiêu Bắc nghe xong nhíu mày, vui sướng trong lòng dần tan đi, không biết kết quả này là tốt hay xấu. Hắn nghĩ tới, khi chủ nhiệm Trần chết đi, Dương Dương chỉ còn một mình. Nếu chủ nhiệm Trần mất đi Dương Dương, thì chỉ cô đơn vài chục năm thôi, còn nếu Dương Dương mất đi chủ nhiệm Trần, sự cô đơn đó là mãi mãi.
“Yên tâm đi.” Lam Minh thấp giọng nói với Miêu Tiêu Bắc, “Tiểu quỷ có thể làm bạn với mẹ một đoạn đường, thuận tiện học tập lớn lên, đợi đến khi mẹ qua đời, nó sẽ không cô đơn, có thể tìm được những người bạn khác, trên đời này ngoại trừ người, còn rất nhiều thần ma tồn tại.”
Khóe miệng của Miêu Tiêu Bắc nhếch lên, đưa tay sờ Cổ Lỗ Y trong túi, “Đúng ha, Cổ Lỗ Y, sau này hai đứa lớn lên có thể làm bạn!”
Cổ Lỗ Y khoanh tay không mấy tình nguyện, tại sao đứa nhóc đó thoáng cái đã lớn, còn mình thì mãi là trẻ con chứ?
“Bên đây đoàn viên hạnh phúc…” Cảnh Diệu Phong hỏi mọi người, “Hung thủ giết người rốt cuộc là ai?” jongwookislove.wordpress.com
“Ờ…” Lam Minh định lên tiếng, chợt nghe bên kia vang lên giọng nói, “Này!”
Mọi người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Sphinx trốn trong góc với Khiết Liêu ngồi trên cành cây.
Khiết Liêu chỉ tòa nhà phía sau, “Tôi vốn đi theo chân của chủ nhiệm, nhưng tôi lại phát hiện manh mối mới!”
Mọi người lập tức hỏi, “Manh mối gì?”
“Thú vị lắm!” Khiết Liêu mỉm cười, “Trong trường này, có hai kẻ ăn thịt người.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.