Vũ Dạ Kỳ Đàm

Quyển 17 - Chương 151

Nhĩ Nhã

03/12/2016

Miêu Tiêu Bắc bọn họ ăn cơm ở một quán nhỏ, đột nhiên bị một đám binh sĩ bao vây.

Mắt thấy sẽ không tránh khỏi một trận đánh nhau, bất ngờ có một người xông vào hóa giải nỗi nguy.

Người đi vào không nhìn rõ gương mặt cũng chẳng đoán ra tuổi, chỉ nghe thấy giọng nói rất uy nghiêm, bởi vì hắn mặc y phục màu đen, khuôn mặt tức thì bì mạn che mất.

Trong đầu Miêu Tiêu Bắc xuất hiện hình ảnh vũ nương Ba Tư, cảm thấy rất thú vị.

Người nọ nhìn thấy mọi người, vẻ mặt chẳng mấy thân thiện, “Công tước Carson có lệnh, tất cả phù thủy trong thành Tác Á đều phải đến tòa thành tập hợp, dám làm trái lời sẽ bị trừng phạt rất nặng.” om

“Tôi đã nói rồi, tôi không phải phù thủy.” Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, đám người này sao không nói đạo lý gì hết.

“Mang la bàn còn cầm quyền trượng, trang phục của ngươi cũng là phù thủy.” Người nọ nhíu mày, “Đừng cố tình gây sự! Nếu không sẽ trục xuất bạn bè của ngươi, sau đó tống ngươi vào ngục.”

Miêu Tiêu Bắc bội phục, trong lòng nghĩ là ai cố tình gây sự?

Người đàn ông áo đen không có ý thiện, khiến Lam Minh không hài lòng, lãnh đạm nói, “Đừng quấy rầy đại nhân ăn cơm.”

Đối phương hiển nhiên cũng có tuổi, thấy Lam Minh trẻ tuổi còn ngạo mạn, lập tức phẫn nộ vô cùng.

“Công tước Carson muốn gọi nhiều phù thủy đến như thế làm gì?” Sphinx không hiểu hỏi.

Người nọ nhìn chằm chằm Sphinx một hồi, có vẻ có chút nghi hoặc, nhưng vẫn lắc đầu nói, “Chuyện này các ngươi không có quyền hỏi tới, chỉ cần làm theo là được rồi.”

Miêu Tiêu Bắc nhìn Lam Minh cau mũi như là nói — Một đám người không nói đạo lý!

“Chờ chúng tôi cơm nước xong rồi nói đi.” Telagura thấy mọi người giương cung bạt kiếm, cố gắng cứu vãn, “Ta và công tước Carson cũng có chút giao tình, buổi tối có thể đến tòa thành qua đêm.” Nói xong, nó hướng về phía chủ tiệm và phục vụ đang rất thận trọng chỉ chỉ cái bàn, “Mau bưng cơm nước lên, sắp chết đói rồi.”

Miêu Tiêu Bắc nhìn một con cừu ra lệnh, cố sức lắc đầu để đuổi hình ảnh hớn hở ra ngoài.

Cổ Lỗ Y cũng không quan tâm người khác, bay ra khỏi balo của Miêu Tiêu Bắc, ngồi bên bàn ăn.

Trong nháy mắt thấy Cổ Lỗ Y, người áo đen kinh hãi, “Bạch long?!”

Miêu Tiêu Bắc thấy hai mắt hắn sáng lên, vội vàng ngồi vào bàn, lấy tư thế phòng bị bảo vệ Cổ Lỗ Y, xoay đầu nhìn người áo đen kia — Ai cũng đừng hòng cướp Cổ Lỗ Y của hắn!

“Sao ngươi lại có bạch long? Ma trượng long cốt… Ngươi là đại vu sư?”

Miêu Tiêu Bắc không biết hắn nói cái gì, chỉ lo đút Cổ Lỗ Y ăn no, tiếp tục bảo vệ.

“Các ngươi là ai? Đến từ đâu?” Người mặc áo đen nhẹ nhàng phất tay, ý bảo binh lính ra ngoài.

Lúc nói chuyện, hắn bước nhanh đến chỗ Lam Minh bọn họ, “Mau báo danh tính của các ngươi, thành Tác Á nghiêm tra tất cả nhân vật khả nghi.”

“Trước khi hỏi danh tính người khác, hẳn phải báo danh tính của mình trước!” Khiết Liêu mỉm cười, lộ ra hàm răng nanh.

Người nọ sửng sốt, lui ra sau, “Ngươi là… lang tộc?”

Hắn vừa nói ra hai từ lang tộc, đại đa số mọi người trong quán đều ném tiền cơm, bỏ chạy trối chết. Có vài kẻ còn sợ tới thét lên, nhìn Khiết Liêu như nhìn thấy quỷ.

Miêu Tiêu Bắc không hiểu, sao nghe thấy lang tộc lại sợ đến vậy chứ?

Tiêu Hoa cũng giật mình, làm gì mà sợ thằng nhóc Khiết Liêu này dữ vậy?

Bạch Lâu thấp giọng nói với hai người, “Lang tộc và huyết tộc là hai tộc có năng lực cực mạnh trong ma tộc, quy mô lớn nhất chính là khát máu, ma tộc thấy bọn họ đều nhượng bộ lui binh, ngay cả thần tộc còn phải sợ lang tộc ba phần. Người sói ở dị thế giới cũng không có danh tiếng tốt đẹp, bọn họ thô lỗ còn tham lam, bình thường hay tập kích thôn trang và người thường.”

Miêu Tiêu Bắc và Tiêu Hoa nghe xong, đều trợn mắt há mồm nhìn Khiết Liêu, rất khó hình dung hắn liên hệ với hai từ khát máu, nhưng mà cũng từng thấy Khiết Liêu xách theo túi máu rồi, uống giống như uống sữa, rất nho nhã thanh tịnh, chẳng hề giống ma vật thô bạo khát máu chút nào.

Người áo đen ưỡn ngực, cao ngạo tự giới thiệu, “Ta là tế tự của thành Tác Á. Đại vu sư Lemieux.”

Miêu Tiêu Bắc chưa từng nghe đến tên này, Telagura đứng bên cạnh cũng nhíu mày, “À… Lemieux, ta từng nghe thấy tên này, nhưng mà chắc là thuộc kiểu một loại quản lý hắc phù thủy đi?”m

Sắc mặt của Lemieux khẽ biến, “Sau khi Đại Tế Ti chết, tất ca vu tộc trở nên hỗn loạn, đã không còn phân biệt bạch phù thủy và hắc phù thủy nữa!”



Miêu Tiêu Bắc nhíu mày — Sau khi Đại Tế Ti chết…

“Các ngươi thì sao? Có bạch long thuần chủng nhỏ như thế, còn có sư tử bay, chỉ có thân phận hoàng tộc tôn quý mới có, quyền trượng long cốt là di vật của Đại Tế Ti… Các ngươi rốt cuộc là ai?” Lemieux nhìn chằm chằm Lam Minh và Miêu Tiêu Bắc, thấy hắn có chút quen mắt, còn có sư tử bay. Kỵ sĩ cưỡi sư tử trong truyền thuyết, săn giết ma tộc, không biết có liên quan gì không? Nhưng năm đó Lam Minh bị phong ấn, cũng giống Đại Tế Ti, đã biến mất một ngàn năm.

Lam Minh tất nhiên cũng không muốn gây sự, bọn họ chỉ đến tìm vũ dạ tập, tìm được sẽ trở về ngay, cũng không muốn ở lại đây lâu. Thấy đối phương hỏi, liền qua loa trả lời, “Chỉ là hiệp khách qua đường thôi, cũng không ở lại đây lâu, không trở ngại ngươi, chúng ta chỉ muốn ăn cơm.”

Mới nói tới đây, chợt nghe bên ngoài có tiếng “ong ong”, tựa như là tiếng kèn lệnh rất trầm.

“Xuất hiện rồi!” Đồng thời bên ngoài là tiếng người la hét ầm ĩ, “Tộc cánh xuất hiện rồi!”

Lemieux nhíu mày chạy ra xem.

Miêu Tiêu Bắc hỏi Bạch Lâu, “Tộc cánh là ai?”

“Giặc cướp trên không.” Bạch Lâu trả lời, “Là yêu tộc có đôi cánh dài, cả ngày bay trên trời để cướp đồ, thích nhất là bắt cóc con nít.”

“Bắt cóc để làm gì?” Miêu Tiêu Bắc theo bản năng ôm chầm Cổ Lỗ Y.

“Đem về cho con ăn.” Bạch Lâu nói xong, thấy sắc mặt Miêu Tiêu Bắc khẩn trương.

“A!”

Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng thét chói tai của cư dân, còn có tiếng gió thổi vù vù, cùng với tiếng khóc của bọn trẻ.

Lam Minh bọn họ đứng lên, chạy ra cửa nhìn, chỉ thấy từ xa có hơn mười con thuộc tộc cánh đang bay thấp xuống.

Miêu Tiêu Bắc vốn cho là tộc cánh cũng to cỡ diều hâu thôi, nhưng vừa ra cửa nhìn, đúng lúc một con bay ngang qua đỉnh đầu hắn, Lam Minh kéo hắn thấp xuống, tránh khỏi.

Miêu Tiêu Bắc ngẩng mặt lên, đôi cánh của tộc cánh dài cỡ ba thước, trông giống như cánh dơi, thân thể là hình người, chỉ là tứ chi không đối xứng lắm. Hai tay héo rút, rất nhỏ rất ngắn, chân sau dài, tạo hình có chút giống khủng long, trên người hình như có lông dài.

Miêu Tiêu Bắc đang nhìn, chợt nghe từ xa có người gọi hắn, giọng nói rất quen thuộc, “Bắc Bắc!”

Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, đảo mắt… Cổ Lỗ Y không còn ngồi trên vai nữa.

“Ở bên kia!” Bạch Lâu chỉ tay, Cổ Lỗ Y bị một con bắt được, gắp dưới chân bay lên trời.

“A!” Miêu Tiêu Bắc kinh hãi, đuổi theo hét, “Cổ Lỗ Y!”

Lam Minh chạy nhanh ra ngoài, Sphinx nhào về phía trước, cắn một con đang nhắm về phía Miêu Tiêu Bắc.

“Bắc Bắc!” Cổ Lỗ Y bị gắp dưới chân tộc cánh. Móng vuốt của tộc cánh quá lớn, giống như lồng sắt nhỏ, Cổ Lỗ Y vùng vẫy nhưng không thoát được. Sau cùng nó có chút bực mình, há mồm phun lửa về phía cặp móng.

“Đừng đi, xuống đây! Trả Cổ Lỗ Y lại cho ta!” Miêu Tiêu Bắc đuổi theo tộc cánh càng ngày bay càng cao, lớn tiếng kêu.

Lam Minh và Sphinx vừa định đuổi theo… Đột nhiên, một con không biết bị cái gì, từ trên không trung nghiêng người, té từ trên cao xuống.

“Rầm” một tiếng, đầu của nó đâm xuống đất, hai chân giơ lên trời, như là cầm Cổ Lỗ Y trả lại cho Miêu Tiêu Bắc.om

Cổ Lỗ Y cũng có chút lờ mờ, nó chớp mắt mấy cái, vươn tay đẩy…

Móng vuốt buông lỏng, thả nó ra.

“Cổ Lỗ Y!” Miêu Tiêu Bắc chạy về phía nó, Cổ Lỗ Y vỗ cánh bay về phía hắn, hai bên còn chưa chạm vào nhau lại có một con khác gắp Cổ Lỗ Y đi.

Cổ Lỗ Y “Phù~” một tiếng, lại bị mang lên không trung, nó khoanh tay tức giận, khi dễ nó là con nít phải không?!

Miêu Tiêu Bắc tức giận, “Xuống đây!”

Kì lạ là, Miêu Tiêu Bắc vừa nói xong, con kia giống như con khi nãy, giống như nghe được mệnh lệnh, cũng nghiêng đầu xuống, rơi thất điên bát đảo.

Binh sĩ và những cư dân bị tộc cánh cướp vật đi, giơ cung giơ nỏ bắn, đều bị cảnh tượng trước mặt làm hoảng sợ.

Miêu Tiêu Bắc chạy hai ba bước tới, ôm Cổ Lỗ Y vào lòng, xem coi nó có bị thương không.

Lam Minh và Sphinx nhìn nhau — Năng lực của Tiêu Bắc…



“Bắc Bắc!” Sishir đuổi theo, kéo Miêu Tiêu Bắc lại, trốn vào dưới mái hiên, phòng ngừa tộc cánh đánh lén.

Khiết Liêu ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy tộc cánh vây thành vòng tròn, nhìn bọn họ chằm chằm, tựa như đang suy nghĩ Miêu Tiêu Bắc, sao lại có năng lực này.

Miêu Tiêu Bắc ôm Cổ Lỗ Y, sợ tới mất nửa cái mạng, vội vã kiểm tra xem nó có bị thương không. Cổ Lỗ Y bị túm bay một vòng, lúc nãy ăn hơi no, có thể là bị hớp trúng gió, bây giờ ắt xì liên tục… Toàn ra lửa.

Miêu Tiêu Bắc không thể làm gì khác hơn là nhẹ nhàng vỗ cho nó.

Lúc này, chợt nghe bên cạnh có người khóc, thì ra là một vị phu nhân bị bắt cóc mất con, bà đau đớn nhìn theo đứa con bị tộc cánh gắp bay lên trời.

Đứa trẻ cũng khóc lớn, sau khi bị tộc cánh bắt, giống như bị giam trong lồng sắt. Trong số bọn nhỏ có con người cũng có đời sau của dị tộc. Con nít mà, cho dù là chủng tộc gì, đều rất đáng yêu và yếu ớt.

Khiết Liêu bĩu môi, giơ móng, “Quả nhiên là cho dù ở đâu trên dị thế giới, qua bao nhiêu năm, đám tạp chủng này vẫn khiến người ta chán ghét như thế.”

“Đúng vậy, rất quá đáng!” Tiêu Hoa cũng gật đầu, xém nữa là làm mất Cổ Lỗ Y rồi.

Miêu Tiêu Bắc nhìn về phía tộc cánh nói, “Trả con lại cho bọn họ!”

Lời vừa ra khỏi miệng, đám tộc cánh như trúng tà, đều rơi xuống ngã trên mặt đất. Đám con nít không hề bị thương, rơi xuống trước mặt người nhà của mình.

Vừa nhìn thấy đứa con của mình, cha mẹ của chúng vội vàng chạy đến, mừng chảy nước mắt.

Đám người xung quanh trầm mặc một lúc, sau đó bùng nổ tiếng hoan hô, rất nhiều ngưởi ở đây đều hỏi, Miêu Tiêu Bắc là ai? Tại sao có pháp lực mạnh như đại vu sư?!

Lemieux nguyên bản cầm quyền trượng muốn giúp đuổi tộc cánh, nhưng trăm triệu lần cũng không ngờ Miêu Tiêu Bắc có thể dùng âm thanh để khống chế ma vật, kinh ngạc vô cùng.

Miêu Tiêu Bắc cũng thấy khó hiểu, đám tộc cánh này sao thành thật thế? Kêu chúng nó xuống thì chúng nó xuống, thật dễ nói chuyện.

Lam Minh nghi ngờ nhìn Miêu Tiêu Bắc, mơ hồ nghĩ, Miêu Tiêu Bắc có gì không đúng… Sức mạnh của hắn, hình như đã khôi phục.

Miêu Tiêu Bắc cũng mặc kệ, hắn chỉ lo kiểm tra Cổ Lỗ Y, không biết nó có bị thương không.

Cổ Lỗ Y thì xoa đuôi rồi xoa ba cái sừng, cục cục kêu đau, làm nũng với Miêu Tiêu Bắc.

Sishir ngồi xổm xuống, hỏi Telagura, “Chuyện này là sao?”

Telagura thờ ơ trả lời, “Nơi này là dị thế giới, chủ nhân khôi phục năng lực là bình thường! Ngài ấy vốn thuộc về nơi này, linh hồn của chủ nhân có năng lực vĩnh viễn, về tới dị thế giới, tất nhiên sẽ thức tỉnh!”

“Thức tỉnh?” Lam Minh khẽ nhíu mày, nhìn Sphinx, không giải thích được — Linh hồn không thể sống lại sao? Tại sao về tới dị thế giới năng lực lại khôi phục, thức tỉnh rồi có khi nào cũng khôi phục trí nhớ không?

“Haha.” om

Thấy vẻ mặt lo lắng của Lam Minh, Telagura cười quái dị một tiếng.

Lam Minh lạnh lùng nhìn hắn, “Ngươi cười cái gì?”

“Không có gì.” Telagura thờ ơ trả lời, “Ngươi đắc ý không được bao lâu nữa đâu, ác ma, chờ chủ nhân tỉnh lại, ngươi sẽ bị phong ấn lần nữa!”

Nói xong, Telagura lôi Lemieux đang há hốc tới hỏi, “Tộc cánh chỉ dám cướp bóc thôn trang, chưa từng thấy dám đi tập kích thành phố, rốt cuộc chuyện này là sao?”

Lemieux hồi phục tinh thần, đoán thân phận của Miêu Tiêu Bắc bọn họ là không phải bình thường, liền thành thật khai báo.

Dạo gần đây năng lượng ở dị thế giới xảy ra chút dị biến. Ma tộc, đặc biệt là những tộc hắc ám, phạm vị hoạt động khuếch trương, bởi vậy thành Tác Á được xem là nơi hòa bình liên tiếp bị tộc cánh công kích. Mặt khác, công tước Carson thương con mình, Andrew bị bệnh lạ, chữa thế nào cũng không hết, cho nên công tước Carson mới quyết định tập trung tất cả phù thủy lại để chữa bệnh cho Andrew. Có người nói, đại đa số phù thủy đều chẩn đoán Andrew không phải bị bệnh là mà bị tà ma chiếm thân. Chỉ là sức mạnh tà ma này rất mạnh, phép thuật của phù thủy không có tác dụng. Bây giờ muốn cứu Andrew chỉ có hai cách.

Thứ nhất, tìm một người giống như Đại Tế Ti, năng lực của bản thân cực mạnh và có khả năng biết trước tương lai, tới xua đuổi được tà ma.

Cách thứ hai, tập hợp tất cả phù thủy lại thi triển ma pháp, dùng sức lực của tất cả phù thủy, xua đuổi ma quỷ đang phá hoại thân thể của Andrew.

“Năng lượng mất cân bằng…” Miêu Tiêu Bắc lẩm bẩm, tựa như ở thế giới hiện thực, cũng là vì nguyên nhân mà Telagura nói mà tạo thành sao?

“Là cái gì làm cho năng lượng mất cân bằng?” Lam Minh hỏi, “Ngươi có biết nguyên nhân không?”com

Lemieux có chút do dự, sau cùng nhẹ nhàng gật đầu, “Biết! Nhưng mà phải theo ta về diện kiến công tước Carson, chữa bệnh cho Andrew. Chỉ có như vậy, ta mới cho các ngươi biết nguyên nhân khiến năng lượng mất cân bằng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Dạ Kỳ Đàm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook