Quyển 17 - Chương 166
Nhĩ Nhã
06/01/2017
Tiêu Bắc biến mất! Thân thể còn ở đây, nhưng là linh hồn trong thân thể lại là Đại Tế Ti, thay đổi này làm cho Lam Minh trong nhất thời khó có thể tiếp nhận.
“Bắc Bắc!” Cổ Lỗ Y lại càng không thể tiếp nhận, túm áo Đại Tế Ti lay lay, muốn kéo Tiêu Bắc đang trốn ra. Lay mấy cái, thấy không hiệu quả, Cổ Lỗ Y tức giận kéo tóc Đại Tế Ti: “Trả Bắc Bắc lại cho ta!”
Đại Tế Ti xoay mặt liếc Cổ Lỗ Y, Cổ Lỗ Y cả kinh nấp sau lưng Lam Minh, mếu máo kéo Lam Minh: “Hắn thật đáng sợ, ngươi mau cướp Bắc Bắc về đi!”
Lam Minh đành phải khuyên nó bình tĩnh một chút chớ vội, hắn ngăn Đại Tế Ti đang muốn tới Kính Hồ: “Ngươi muốn thế nào?”
“Tiêu Bắc không thuộc về thế giới này.” Đại Tế Ti liếc Lam Minh: “Ngươi lại không thuộc về thế giới kia, các ngươi muốn cùng một chỗ, vô luận là ở đó hay ở đây, thì vẫn có một người phải trả một cái giá lớn!”
“Giá lớn gì?” Lam Minh nhíu mày: “Ta tới, ngươi đừng thương tổn Bắc Bắc!”
“Ta sao có thể thương tổn hắn?” Đại Tế Ti bất mãn nhìn Lam Minh: “Ta chỉ là tạm thời bảo vệ hắn trước, kế tiếp con phải xem biểu hiện của Lam Minh ngươi. Nhớ kỹ câu nói kia của ta, nếu như không thể thành công, như vậy các ngươi sẽ phải vĩnh biệt.” Nói xong, tiếp tục đi về phía trước.
Lam Minh đành phải nhíu mày đuổi theo.
Hi Tắc Nhĩ thấp giọng hỏi Sphinx: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Sphinx cũng không quá rõ ràng tình huống hiện tại, mà Cổ Lỗ Y đã bay lên lưng Đặc Lạp Cổ Lạp, túm lấy sừng nó hung hăng vặn, làm nó nó đau đến phải xin tha.
“Là Bắc Bắc hướng chủ nhân cầu cứu, chủ nhân mới xuất hiện bảo vệ con mình!” Đặc Lạp Cổ Lạp nói: “Bắc Bắc đích thật là hậu nhân của Đại Tế Ti, đương nhiên, linh hồn không cần sinh dục, chỉ là một loại truyền thừa mà thôi. Chủ nhân đem lực lượng cho Bắc Bắc, hơn nữa vẫn luôn bảo vệ cậu ta. Các ngươi cũng thấy tình huống hiện tại rồi đấy, nếu không có chủ nhân hỗ trợ, các ngươi xác định có thể hoàn thành nhiệm vụ không?”
Cổ Lỗ Y bay trở về vai Lam Minh, bĩu môi hờn dỗi. Hai người liếc nhau một cái, hiếm khi đạt thành nhận thức chung _ nhất định phải cướp Bắc Bắc về!
Rất nhanh, mọi người xuyên qua Hắc Ám Sâm Lâm, đi tới phụ cận Kính Hồ.
Kính Hồ thật sự là một mặt gương đen, trong gương cái gì cũng không có. Một con chim bay qua cũng không có ảnh phản chiếu, thực vật xung quanh toàn bộ đều chết héo, không chút sinh khí.
“Vũ Dạ tập ở bên trong.” Đại Tế Ti đứng cạnh hồ, vừa vặn ngoài rìa, nước không thể soi đến.
“Mang lên kiểu nào?” Lam Minh đi tới.
Lúc này, nước trong Kính hồ dao động. Chẳng mấy chốc, một người trồi lên _ đúng là gã đeo mặt nạ bám vào Rafah.
Lúc này bộ dáng Rafah cực kỳ thê thảm, xem ra đã sắp bị chiếm sạch. Mặt nạ ký sinh thể như tấm lưới, bao lấy hắn, hướng bọn Lam Minh hắc hắc cười quái dị.
“Vũ Dạ tập dưới đáy Kính Hồ.” Gã đeo mặt nạ cười đến âm hiểm, mời Lam Minh: “Lam Minh, tới cầm đi chứ? Lấy Vũ Dạ tập là các ngươi có thể trở lại thế giới thật rồi!”
Lam Minh nhíu mày, Đại Tế Ti thấp giọng nói: “Kính Hồ muốn sao chép hoàn toàn phải mất năm phút, nói cách khác, sau khi ngươi xuống nước, trong vòng năm phút phải mang Vũ Dạ tập lên.”
“Năm phút?” Lam Minh gật đầu: “Đủ rồi.”
“Tuy nhiên cơ thể ngươi vẫn sẽ bị bản sao hấp thu. Nói cách khác, ngươi lên càng trễ, thì sức mạnh càng yếu! Minh bạch chưa?”
Lam Minh trơn mắt: “Ngươi tính chừng nào mới thả Bắc Bắc ra?”
“Chờ ngươi lấy được Vũ Dạ tập, ta sẽ nhanh chóng mở cửa thế giới khác. Đến lúc đó, các ngươi có thể qua cửa trở về, giai đoạn này, không quá mười phút!” Đại Tế Ti lúc nói chuyện mặt không biểu tình. Cổ Lỗ Y cảm thấy hắn lạnh quá a, một chút cũng không giống Bắc Bắc luôn quan tâm đến mọi người.
“Ý của ngươi là trong mười phút ta phải đánh bại tên quái vật kia, nếu không sẽ phải chia lìa?” Lam Minh hỏi lại.
“Đúng vậy! Mười phút, cửa chính thế giới khác và thế giới thật sẽ vĩnh viễn đóng lại. Nếu ngươi thắng, ngươi có thể cùng bọn Tiêu Bắc trở về. Nếu ngươi thua, ngươi cũng có thể chạy, nhưng từ nay về sau thế giới khác sẽ chịu sự khống chế của tên quái vật bản sao của ngươi, biến thành hắc ám thực sự. Đương nhiên, ngươi cũng có thể không thoát được… Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi một điều, cửa thế giới khác một khi đóng lại thì vô pháp mở ra!”
Lam Minh nhíu mày: “Cái này xem như ngươi đang muốn chia rẽ ta và Bắc Bắc? !”
“Lam Minh!”
Đại Tế Ti vừa định nói chuyện, lại cảm giác trong cơ thể có một giọng nói khác.
Đại Tế Ti khẽ nhíu mày, Tiêu Bắc có thể phá phong ấn, đành phải trấn an: “Đừng làm rộn!”
“Ta còn một nghi vấn.” Lam Minh vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu Đại Tế Ti, nhưng thật ra là đang an ủi Tiêu Bắc đang nôn nóng bên trong: “Vì sao năng lực của Bắc Bắc mạnh hơn ngươi?”
“Đại khái là do di truyền từ tổ tiên, sức mạnh của thiên nhân truyền lại bằng cách di truyền, Bắc Bắc là người cuối cùng, đương nhiên sẽ được kế thừa rất nhiều.” Đại Tế Ti vừa nói, vừa chậm rãi nhắm mắt lại, nói chuyện với Tiêu Bắc không nghe lời trong cơ thể.
“Thả tôi ra! Tại sao anh lại bắt Lam Minh chiến đấu một mình vậy chứ?” Tiêu Bắc rất bất mãn, nhưng cậu lại không biết nên đoạt lại thân thể mình như thế nào.
“Cậu chưa thể ra, cửa thế giới khác một khi mở ra sẽ có vô số hắc ám không ngừng tràn vào thế giới thật, sau khi trở về cậu còn phải dùng năng lực đặc biệt của mình thanh trừ những vật chất hắc ám đó!”
“Vậy cũng phải cùng Lam Minh cùng nhau trở về!” Tiêu Bắc cảm giác mình đang ở một nơi hư vô mờ mịt, bị vậy trụ, không thể dùng lực.
“Đừng lo lắng Bắc Bắc.” Giọng nói của Lam Minh truyền tới: “Mười lăm phút là đủ rồi! Đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau trở về “
Tiêu Bắc khẩn trương: “Lam Minh, anh phải cẩn thận đó, nhất định phải cùng nhau trở về!”
Lam Minh cong khóe miệng, cười cười, trong lòng tự nhủ _ đương nhiên phải cùng nhau trở về!
“Nhưng nếu như cửa thế giới khác mở ra ở đây, bọn Khế Liêu phải làm sao?” Hi Tắc Nhĩ đột nhiên nhớ ra, hỏi Đại Tế Ti.
“Phàm là thứ không thuộc về thế giới khác đều sẽ bị đưa đến trước cửa!” Đại Tế Ti nói xong, quay đầu nhìn Lam Minh: “Ngay lúc này!”
Lam Minh xoay người, không chút do dự đi vào Kính Hồ.
“Lam Minh!” Bắc Bắc giữa một mảnh hư ảo hỏi Lam Minh: “Không phải anh nói còn có chuyện muốn nói sao?”
Trong tích tắc khi Lam Minh tiến vào hồ nước nghe thấy, cười khổ một tiếng, trong lòng yên lặng nói _ sau mười lăm phút, nếu có thể gặp lại nhất định sẽ nói cho cậu biết, còn nếu không, bỏ đi!
Tiêu Bắc trong hư vô có cảm giác sợ hãi và bất an trước nay chưa từng có. Cậu sợ khi tỉnh lại sẽ giống như cảnh trong mơ, trở lại đêm trước khi gặp gỡ ở thư viện, rất tịch mịch.
Cổ Lỗ Y ngồi trên vai Hi Tắc Nhĩ nhìn gã mặt nạ cười đến quỷ dị vô cùng chướng mắt trong hồ nước. Lam Minh càng tiến sâu vào hồ, nụ cười của hắn cũng càng lúc càng lớn, hơn nữa cũng định chui xuống hồ.
“Hắn nhất định muốn kéo dài thời gian Lam Minh tìm Vũ Dạ tập!” Hi Tắc Nhĩ lo lắng nhưng lại không có cách gì.
“Không thể để cho hắn xuống hồ!” Sphinx nói một câu, đột nhiên thấy Cổ Lỗ Y phun ra một ngụm lửa.
Gã mặt nạ hoàn toàn không có phòng bị. Bởi vì Kính Hồ có thể phản xạ ‘mặt khác’ của tất cả mọi người, vô luận là ai tới gần mặt hồ cũng chỉ là tự tạo ra một cường địch cho mình mà thôi, nhưng lửa của Cổ Lỗ Y thì lại khác.
Thứ tương sinh tương khắc với lửa vốn là nước, mà Kính hồ khắp nơi đều là nước, bởi vậy, lửa của Cổ Lỗ Y phun ra lan khắp mặt hồ, hồ nước vẫn phẳng lặng như trước, nhưng gã mặt nạ không đề phòng, lập tức cảm thấy lưng nóng rát.
“A!” Hắn hét lên một tiếng, sau lưng bị phỏng, nổi lên vô số bọng nước.
Ngọn lửa đặc biệt của Long Tộc không thể dùng nước để dập, ngọn lửa hung hãn nhanh chóng lan khắp toàn thân Rafah, đốt trụi một mảng lưới trắng của gã mặt nạ cháy đen thui, gã mặt nạ la hét giãy dụa không ngừng.
“Làm tốt lắm!” Đại Tế Ti cũng bị công kích ngoài dự liệu của Cổ Lỗ Y làm cho kinh ngạc. Đây là cách tốt nhất để kéo dài thời gian của gã mặt nạ, cũng tạo cho Lam Minh không ít thời gian!
“Lam Minh, nhanh lên!” Hi Tắc Nhĩ đứng trên bờ tính thời gian, đã sắp hết một phút, lại một phút, cái mặt nạ kia sẽ có phân nửa lực lượng hắc ám của Lam Minh.
Mà lúc này Lam Minh đang ở dưới đáy Kính Hồ hắc ám.
Vũ Dạ tập ở đâu? Lam Minh quan sát khắp nơi lại chỉ thấy một màu đen thăm thẳm, dùng sức nhìn cũng chỉ có thể nhìn thấy những cái bóng mờ ảo chồng chéo, đều là bóng của mình!
“Vũ Dạ tập ở đâu chứ?” Lam Minh có chút bực bội, hắn cũng biết thời gian trôi qua rất nhanh, còn kéo dài, một khi cái mặt nạ có được hơn phân nửa sức mạnh của mình thì muốn ngăn hắn sẽ rất khó!
Đang lúc Lam Minh có chút sốt ruột không biết nên làm thế nào cho phải, chợt nhớ tới Bắc Bắc. Vũ Dạ tập là của Đại Tế Ti, nói cách khác, có quan hệ với Tiêu Bắc, nhất định sẽ dính khí tức của Tiêu Bắc. Không có gì làm Lam Minh quen thuộc hơn khí tức Tiêu Bắc… Bình tĩnh lại, Lam Minh nhanh chóng tìm được phương hướng, bước nhanh tới .
Dưới đáy nước, Lam Minh nhìn thấy rất nhiều ảo ảnh, có vẻ thuộc về linh hồn người khác. Hắn còn thấy bản thể của Meire Will… Nguyên lai sau khi bị bản sao đánh bại, linh hồn gốc biến thành ảo ảnh, bám víu lấy nơi này.
Rất nhanh, Lam Minh cảm giác được Vũ Dạ tập rất rõ ràng. Quả nhiên trong bóng tối phía trước, xuất hiện một tia sáng.
Hắn nhanh chóng đi qua, trong ánh sáng có một quyển Vũ Dạ tập.
Lam Minh vươn tay cầm lấy Vũ Dạ tập, đồng thời, cảm giác cổ tay bị vật gì đó cuốn lấy. Ngẩng đầu, là một bán thành phẩm của chính mình…Nhìn thấy chính mình như vậy, cảm giác rất khủng bố.
Lam Minh kia tựa như trong suốt, một nửa đã hình thành, một nửa còn đang hoàn thiện, mà trên người hắn trải rộng vô số vết bỏng xấu xí.
Lam Minh nhìn thoáng qua cũng có chút ngán ngẩm. Hắn giãy tay, rút Minh ra một đao chém nát ảo ảnh, thả người nhảy lên mặt nước.
Trên mặt nước, cái mặt nạ bị bỏng nhưng hình dạng rõ ràng đã có chút biến đổi, hiện lên dáng vẻ của Lam Minh, chướng mắt nói không nên lời.
Mà Lam Minh lúc này đã bay lên mặt hồ, hắn không thể dừng lại quá lâu, bởi vì chỉ cần còn trên mặt nước, quá trình sao chép vẫn tiếp tục.
Nhanh chóng rời khỏi mặt nước nhảy lên bờ, mặt nước có vô số điểm lấm tấm hắc ám vây lấy tàn ảnh, mặt nạ bắt đầu biến hóa. Hắn chậm rãi vặn vẹo biến hình, cuối cùng dần biến thành hình người đứng lên, có thể thấy được bóng dáng lờ mờ của Lam Minh.
“Oa, giống thiệt đó!” Hi Tắc Nhĩ cũng phải cảm khái năng lực của cái Kính Hồ này đúng là kinh người, bất quá… trên người Lam Minh bị bỏng rất nặng.
Mọi người nhìn Cổ Lỗ Y _ tiểu tử làm rất tốt, vậy dễ phân biệt hơn!
“Vũ Dạ tập!” Đại Tế Ti đưa tay, Lam Minh liền giao Vũ Dạ tập cho hắn.
Đại Tế Ti mang Đặc Lạp Cổ Lạp đến một bên, mở Vũ Dạ tập ra, triệu hồi cửa chính đang bị tạm phong ấn. Vũ Dạ tập và Vũ Dạ tập ở thế giới thật sinh ra cộng hưởng, trước mặt mọi người xuất hiện một cánh cửa thật lớn, đồng thời, bọn Khế Liêu đã hiện ra trước cửa.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Khế Liêu còn chưa minh bạch, Đại Tế Ti đã xua tay đuổi tất cả mọi người qua cửa, vừa gọi Lam Minh: “Nhanh lên!”
Lam Minh đang đứng bên bờ sông, lúc này, trên mặt nước đã xuất hiện một ‘Lam Minh’ đầy đủ. Ngoại trừ vết bỏng trên người, còn đâu cơ hồ giống hệt, chỉ là biểu lộ hung ác hơn, không chút tình cảm, đây là biểu lộ của Thần Ma.
“Ha ha…” Gương mặt của mặt nạ và mặt Lam Minh cũng hoà vào nhau, cả quá trình vô cùng ghê tởm.
Hắn hé miệng, phả ra khói trắng: “Vậy là đủ rồi! Đã đầy đủ!”
Lam Minh cười lạnh một tiếng: “Thực mẹ nó khó nhìn mà!”
Mặt nạ nhếch môi: “Thế giới này không cần hai Lam Minh!” Nói, hắn vút một tiếng phóng tới Lam Minh, từ sau lưng rút ra một thanh đao màu đen, thập phần giống Minh, nhưng Minh là màu bạc!
“Lam Minh!” Sphinx muốn hỗ trợ nhưng Lam Minh và tên đồ giả đứng bên bờ hồ đánh đến khó phân, hoàn toàn không có chỗ cho nó nhảy vào.
Hi Tắc Nhĩ cũng muốn đi, nhưng bọn họ đứng cách Kính Hồ quá gần, vạn nhất nó bị chiếu vào thì càng nguy hiểm.
“Hắn không phải vẫn chưa hoàn thiện sao? Vì sao sức mạnh lại không thua gì Lam Minh?” Hi Tắc Nhĩ nhịn không được hỏi Đại Tế Ti.
Lúc này Đại Tế Ti đứng ở cửa, nhìn vô số đốm đen theo cửa chạy ra ngoài, như một quả bong bóng bị chọc thủng nháy mắt biến mất vào thế giới thật, chân mày cau lại: “Tên bản sao kia quả thực không có sức mạnh bằng Lam Minh, nhưng phải biết tà ác vô tình mới phù hợp với năng lực và thể chất của Ma tộc. Tính cách Lam Minh không hoàn toàn ma tính, làm phong ấn một phần năng lực, hai người bọn họ bây giờ là sức mạnh ngang nhau!”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Hi Tắc Nhĩ sốt ruột, thấy Cổ Lỗ Y muốn phun lửa thì vội vàng ngăn lại: “Coi chứng đốt trúng Lam Minh!”
Thoại âm vang vọng, tựu thấy Lam Minh và kẻ giả mạo dùng chiêu thức giống nhau cùng chém một đao, hai bên đều bị thương. Bất đồng chính là, máu trên cổ tay Lam Minh là màu đỏ, mà máu tên giả mạo lại là màu đen.
Máu chảy xuống đất, nhanh chóng bị mặt đất hấp thu, Lam Minh giả đột nhiên há to miệng, hưng phấn cười to.
“Nguy rồi!” Đại Tế Ti chợt nhận ra mặt đất quanh bờ sông cũng có thành phần của Kính hồ, máu Lam Minh sẽ thúc đẩy quá trình sao chép.
“Dẫn bọn họ đi trước!” Lam Minh cũng biết tình hình không ổn, ép gã giả mạo đi xa hơn, bảo đảm bọn Bắc Bắc có thể nhanh chóng qua cửa, tránh bị nhốt ở nơi này.
Đặc Lạp Cổ Lạp cũng nhận ra tình huống không ổn, vội đẩy Đại Tế Ti: “Chủ nhân, mau đi trước!”
Nhưng Đại Tế Ti lại đứng im không động, không phải hắn không muốn động mà là không thể nhấc chân lên. Lúc này, Tiêu Bắc trong cơ thể đã hoàn toàn không nghe lời hắn nữa, hơn nữa còn bắt đầu đuổi hắn đi, muốn quay về cơ thể của mình.
“Đừng làm rộn, cậu biết mình đang làm cái gì không!” Đại Tế Ti đành phải khuyên bảo Tiêu Bắc.
“Để tôi ra, tôi muốn mang Lam Minh cùng nhau trở về!” Tiêu Bắc nói, cảm giác tay bắt được vật gì đó, lập tức như bắt được cọng rơm cứu mạng, dùng sức kéo…
Hư ảo trước mắt tan thành mây khói, Tiêu Bắc cảm giác được tay chân của mình, đã trở lại rồi!
Cảm giác được hai chân chạm đất, Tiêu Bắc đã túm lấy Cổ Lỗ Y đang hưng phấn bổ nhào tới chào hỏi, dùng cái đuôi tam giác sắc nhọn của nó, trên cổ tay mình rạch một đường.
Cổ Lỗ Y cả kinh, trong lòng tự hỏi _ Bắc Bắc muốn làm gì?
Tiêu Bắc nhỏ máu xuống bùn đất ẩm ướt cạnh bờ sông, vừa hướng Lam Minh giả nói: “Cho ngươi hấp thụ!”
Máu Tiêu Bắc có công năng thanh tẩy cực mạnh, Lam Minh lập tức cảm giác Lam Minh giả không ổn, sức mạnh của hắn đang biến mất.
Máu Tiêu Bắc chảy càng ngày càng nhiều thấm vào mặt đất bị nước sông Kính Hồ hấp thu, mặt nước cũng bắt đầu xảy ra biến hóa. Màu đen dần dần biến mất, hồ nước bắt đầu khôi phục trong suốt.
“Bắc Bắc đang thanh tẩy Kính Hồ!” Sphinx cũng nhịn không được hô to _ thật sự có thể làm được sao? Nhưng Kính Hồ lớn như vậy Tiêu Bắc phải dùng bao nhiêu máu mới đủ!
Lam Minh phát hiện tên giả mạo đang giao chiến với mình có vẻ khó thở, ôm ngực, liều mạng muốn trở lại thuỷ vực màu đen.
“Nguyên lai ngươi sợ cái này, hảo hảo rửa cho ta!” Lam Minh bắt lấy cổ hắn, dìm xuống mảnh thuỷ vực trong suốt đã được Tiêu Bắc tinh lọc.
Mặt nước bắt đầu sôi sục, ảo ảnh từ trong nước thoát ra. Đó đều là những linh hồn thật bị Kính Hồ cắn nuốt trở về cơ thể của mình, mà hắc ám cũng từng chút tiêu tán.
“Cửa sắp đóng rồi!”
Sphinx thấy thời gian đã không còn nhiều, vội vàng hô một tiếng, gọi mọi người về.
Tiêu Bắc siết tay cầm máu, đầu có chút choáng, là do mất quá nhiều máu sao? Phản ứng cũng bắt đầu có chút trì độn.
“Cô!” Cổ Lỗ Y cầm cổ áo cậu kéo về hướng cửa, nhưng Tiêu Bắc lại thấy Lam Minh vẫn đè chặt gã mặt nạ còn chưa hoàn toàn biến mất.
“Lam Minh!” Tiêu Bắc Đại hét lên, Lam Minh ngẩng đầu nhìn cậu.
“Trở về Lam Minh!” Tiêu Bắc gọi: “Chúng ta cùng trở về!”
Lam Minh vứt cái mặt nạ xuống nước, chạy về phía Tiêu Bắc.
Một khắc này, ánh sáng chói loá. Tiêu Bắc trong nháy mắt mất đi thị giác, bốn phía đều là một màu trắng muốt, Tiêu Bắc hoảng hốt quơ tay, cảm giác bắt tay của ai đó, cảm giác quen thuộc _ là Lam Minh! Liền siết chặt lấy, rồi bị một lực hút cực mạnh cuốn đi.
Ánh sáng dần trở nên xa xôi, màu trắng cũng không chói mắt như vậy nữa mà biến thành mây mù tản ra, toàn cảnh thế giới khác hiện lên trước mắt. Hắc ám rút đi từng mảng lớn, đồng cỏ phì nhiêu xinh đẹp và tòa thành trắng như tuyết hiện lên dưới ánh mặt trời, thật như một câu chuyện cổ tích. Theo một tốc độ cực nhanh, mọi thứ trở nên càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng xa xôi.
Tiêu Bắc nhìn xuống, chợt phát hiện trong tay mình là Cổ Lỗ Y, không phải Lam Minh!
Tiêu Bắc cả kinh, sợ hãi nhìn xung quanh: “Lam Minh đâu?”
“Ở đây nè!” Lam Minh cười trả lời làm lo lắng đã dâng tới cổ của Tiêu Bắc quay ngược về.
Tiêu Bắc ngẩng đầu, nguyên lai Lam Minh đang ôm mình, ở phía trên còn có đám Khế Liêu, Sphinx. Tất cả đều đang bay qua thông đạo vừa dài vừa buồn chán trở lại thế giới quen thuộc.
“Bim bim” tiếng còi xe cùng những toà nhà chọc trời cuối cùng cũng lần lượt hiện ở trước mắt mọi người. Những toà nhà cao tầng quen thuộc và dòng người náo nhiệt của thế giới thật.
Tiêu Bắc vui vẻ, chợt nghe Lam Minh thấp giọng nói vào tai mình: “Chúng ta đã trở lại!”
Tiêu Bắc nhìn hắn, một lúc lâu sau mới nhận ra tình hình, gật đầu: “Ừh!”
“Mười lăm phút rồi.” Lam Minh đột nhiên nói.
Tiêu Bắc kinh ngạc mở to mắt, Lam Minh đem câu nói muốn nói kia ghé vào tai cậu, chậm rãi, nhưng rõ ràng, nói ra từng chữ.
Mặt Tiêu Bắc nháy mắt biến thành máy hơi nước, đỏ mặt ôm Cổ Lỗ Y, cùng Lam Minh trở về thế giới thật rồi, hoặc là nói… cậu đã thành công đem Lam Minh, hoàn hảo không mất chút gì, trở về rồi!
“Bắc Bắc!” Cổ Lỗ Y lại càng không thể tiếp nhận, túm áo Đại Tế Ti lay lay, muốn kéo Tiêu Bắc đang trốn ra. Lay mấy cái, thấy không hiệu quả, Cổ Lỗ Y tức giận kéo tóc Đại Tế Ti: “Trả Bắc Bắc lại cho ta!”
Đại Tế Ti xoay mặt liếc Cổ Lỗ Y, Cổ Lỗ Y cả kinh nấp sau lưng Lam Minh, mếu máo kéo Lam Minh: “Hắn thật đáng sợ, ngươi mau cướp Bắc Bắc về đi!”
Lam Minh đành phải khuyên nó bình tĩnh một chút chớ vội, hắn ngăn Đại Tế Ti đang muốn tới Kính Hồ: “Ngươi muốn thế nào?”
“Tiêu Bắc không thuộc về thế giới này.” Đại Tế Ti liếc Lam Minh: “Ngươi lại không thuộc về thế giới kia, các ngươi muốn cùng một chỗ, vô luận là ở đó hay ở đây, thì vẫn có một người phải trả một cái giá lớn!”
“Giá lớn gì?” Lam Minh nhíu mày: “Ta tới, ngươi đừng thương tổn Bắc Bắc!”
“Ta sao có thể thương tổn hắn?” Đại Tế Ti bất mãn nhìn Lam Minh: “Ta chỉ là tạm thời bảo vệ hắn trước, kế tiếp con phải xem biểu hiện của Lam Minh ngươi. Nhớ kỹ câu nói kia của ta, nếu như không thể thành công, như vậy các ngươi sẽ phải vĩnh biệt.” Nói xong, tiếp tục đi về phía trước.
Lam Minh đành phải nhíu mày đuổi theo.
Hi Tắc Nhĩ thấp giọng hỏi Sphinx: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Sphinx cũng không quá rõ ràng tình huống hiện tại, mà Cổ Lỗ Y đã bay lên lưng Đặc Lạp Cổ Lạp, túm lấy sừng nó hung hăng vặn, làm nó nó đau đến phải xin tha.
“Là Bắc Bắc hướng chủ nhân cầu cứu, chủ nhân mới xuất hiện bảo vệ con mình!” Đặc Lạp Cổ Lạp nói: “Bắc Bắc đích thật là hậu nhân của Đại Tế Ti, đương nhiên, linh hồn không cần sinh dục, chỉ là một loại truyền thừa mà thôi. Chủ nhân đem lực lượng cho Bắc Bắc, hơn nữa vẫn luôn bảo vệ cậu ta. Các ngươi cũng thấy tình huống hiện tại rồi đấy, nếu không có chủ nhân hỗ trợ, các ngươi xác định có thể hoàn thành nhiệm vụ không?”
Cổ Lỗ Y bay trở về vai Lam Minh, bĩu môi hờn dỗi. Hai người liếc nhau một cái, hiếm khi đạt thành nhận thức chung _ nhất định phải cướp Bắc Bắc về!
Rất nhanh, mọi người xuyên qua Hắc Ám Sâm Lâm, đi tới phụ cận Kính Hồ.
Kính Hồ thật sự là một mặt gương đen, trong gương cái gì cũng không có. Một con chim bay qua cũng không có ảnh phản chiếu, thực vật xung quanh toàn bộ đều chết héo, không chút sinh khí.
“Vũ Dạ tập ở bên trong.” Đại Tế Ti đứng cạnh hồ, vừa vặn ngoài rìa, nước không thể soi đến.
“Mang lên kiểu nào?” Lam Minh đi tới.
Lúc này, nước trong Kính hồ dao động. Chẳng mấy chốc, một người trồi lên _ đúng là gã đeo mặt nạ bám vào Rafah.
Lúc này bộ dáng Rafah cực kỳ thê thảm, xem ra đã sắp bị chiếm sạch. Mặt nạ ký sinh thể như tấm lưới, bao lấy hắn, hướng bọn Lam Minh hắc hắc cười quái dị.
“Vũ Dạ tập dưới đáy Kính Hồ.” Gã đeo mặt nạ cười đến âm hiểm, mời Lam Minh: “Lam Minh, tới cầm đi chứ? Lấy Vũ Dạ tập là các ngươi có thể trở lại thế giới thật rồi!”
Lam Minh nhíu mày, Đại Tế Ti thấp giọng nói: “Kính Hồ muốn sao chép hoàn toàn phải mất năm phút, nói cách khác, sau khi ngươi xuống nước, trong vòng năm phút phải mang Vũ Dạ tập lên.”
“Năm phút?” Lam Minh gật đầu: “Đủ rồi.”
“Tuy nhiên cơ thể ngươi vẫn sẽ bị bản sao hấp thu. Nói cách khác, ngươi lên càng trễ, thì sức mạnh càng yếu! Minh bạch chưa?”
Lam Minh trơn mắt: “Ngươi tính chừng nào mới thả Bắc Bắc ra?”
“Chờ ngươi lấy được Vũ Dạ tập, ta sẽ nhanh chóng mở cửa thế giới khác. Đến lúc đó, các ngươi có thể qua cửa trở về, giai đoạn này, không quá mười phút!” Đại Tế Ti lúc nói chuyện mặt không biểu tình. Cổ Lỗ Y cảm thấy hắn lạnh quá a, một chút cũng không giống Bắc Bắc luôn quan tâm đến mọi người.
“Ý của ngươi là trong mười phút ta phải đánh bại tên quái vật kia, nếu không sẽ phải chia lìa?” Lam Minh hỏi lại.
“Đúng vậy! Mười phút, cửa chính thế giới khác và thế giới thật sẽ vĩnh viễn đóng lại. Nếu ngươi thắng, ngươi có thể cùng bọn Tiêu Bắc trở về. Nếu ngươi thua, ngươi cũng có thể chạy, nhưng từ nay về sau thế giới khác sẽ chịu sự khống chế của tên quái vật bản sao của ngươi, biến thành hắc ám thực sự. Đương nhiên, ngươi cũng có thể không thoát được… Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi một điều, cửa thế giới khác một khi đóng lại thì vô pháp mở ra!”
Lam Minh nhíu mày: “Cái này xem như ngươi đang muốn chia rẽ ta và Bắc Bắc? !”
“Lam Minh!”
Đại Tế Ti vừa định nói chuyện, lại cảm giác trong cơ thể có một giọng nói khác.
Đại Tế Ti khẽ nhíu mày, Tiêu Bắc có thể phá phong ấn, đành phải trấn an: “Đừng làm rộn!”
“Ta còn một nghi vấn.” Lam Minh vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu Đại Tế Ti, nhưng thật ra là đang an ủi Tiêu Bắc đang nôn nóng bên trong: “Vì sao năng lực của Bắc Bắc mạnh hơn ngươi?”
“Đại khái là do di truyền từ tổ tiên, sức mạnh của thiên nhân truyền lại bằng cách di truyền, Bắc Bắc là người cuối cùng, đương nhiên sẽ được kế thừa rất nhiều.” Đại Tế Ti vừa nói, vừa chậm rãi nhắm mắt lại, nói chuyện với Tiêu Bắc không nghe lời trong cơ thể.
“Thả tôi ra! Tại sao anh lại bắt Lam Minh chiến đấu một mình vậy chứ?” Tiêu Bắc rất bất mãn, nhưng cậu lại không biết nên đoạt lại thân thể mình như thế nào.
“Cậu chưa thể ra, cửa thế giới khác một khi mở ra sẽ có vô số hắc ám không ngừng tràn vào thế giới thật, sau khi trở về cậu còn phải dùng năng lực đặc biệt của mình thanh trừ những vật chất hắc ám đó!”
“Vậy cũng phải cùng Lam Minh cùng nhau trở về!” Tiêu Bắc cảm giác mình đang ở một nơi hư vô mờ mịt, bị vậy trụ, không thể dùng lực.
“Đừng lo lắng Bắc Bắc.” Giọng nói của Lam Minh truyền tới: “Mười lăm phút là đủ rồi! Đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau trở về “
Tiêu Bắc khẩn trương: “Lam Minh, anh phải cẩn thận đó, nhất định phải cùng nhau trở về!”
Lam Minh cong khóe miệng, cười cười, trong lòng tự nhủ _ đương nhiên phải cùng nhau trở về!
“Nhưng nếu như cửa thế giới khác mở ra ở đây, bọn Khế Liêu phải làm sao?” Hi Tắc Nhĩ đột nhiên nhớ ra, hỏi Đại Tế Ti.
“Phàm là thứ không thuộc về thế giới khác đều sẽ bị đưa đến trước cửa!” Đại Tế Ti nói xong, quay đầu nhìn Lam Minh: “Ngay lúc này!”
Lam Minh xoay người, không chút do dự đi vào Kính Hồ.
“Lam Minh!” Bắc Bắc giữa một mảnh hư ảo hỏi Lam Minh: “Không phải anh nói còn có chuyện muốn nói sao?”
Trong tích tắc khi Lam Minh tiến vào hồ nước nghe thấy, cười khổ một tiếng, trong lòng yên lặng nói _ sau mười lăm phút, nếu có thể gặp lại nhất định sẽ nói cho cậu biết, còn nếu không, bỏ đi!
Tiêu Bắc trong hư vô có cảm giác sợ hãi và bất an trước nay chưa từng có. Cậu sợ khi tỉnh lại sẽ giống như cảnh trong mơ, trở lại đêm trước khi gặp gỡ ở thư viện, rất tịch mịch.
Cổ Lỗ Y ngồi trên vai Hi Tắc Nhĩ nhìn gã mặt nạ cười đến quỷ dị vô cùng chướng mắt trong hồ nước. Lam Minh càng tiến sâu vào hồ, nụ cười của hắn cũng càng lúc càng lớn, hơn nữa cũng định chui xuống hồ.
“Hắn nhất định muốn kéo dài thời gian Lam Minh tìm Vũ Dạ tập!” Hi Tắc Nhĩ lo lắng nhưng lại không có cách gì.
“Không thể để cho hắn xuống hồ!” Sphinx nói một câu, đột nhiên thấy Cổ Lỗ Y phun ra một ngụm lửa.
Gã mặt nạ hoàn toàn không có phòng bị. Bởi vì Kính Hồ có thể phản xạ ‘mặt khác’ của tất cả mọi người, vô luận là ai tới gần mặt hồ cũng chỉ là tự tạo ra một cường địch cho mình mà thôi, nhưng lửa của Cổ Lỗ Y thì lại khác.
Thứ tương sinh tương khắc với lửa vốn là nước, mà Kính hồ khắp nơi đều là nước, bởi vậy, lửa của Cổ Lỗ Y phun ra lan khắp mặt hồ, hồ nước vẫn phẳng lặng như trước, nhưng gã mặt nạ không đề phòng, lập tức cảm thấy lưng nóng rát.
“A!” Hắn hét lên một tiếng, sau lưng bị phỏng, nổi lên vô số bọng nước.
Ngọn lửa đặc biệt của Long Tộc không thể dùng nước để dập, ngọn lửa hung hãn nhanh chóng lan khắp toàn thân Rafah, đốt trụi một mảng lưới trắng của gã mặt nạ cháy đen thui, gã mặt nạ la hét giãy dụa không ngừng.
“Làm tốt lắm!” Đại Tế Ti cũng bị công kích ngoài dự liệu của Cổ Lỗ Y làm cho kinh ngạc. Đây là cách tốt nhất để kéo dài thời gian của gã mặt nạ, cũng tạo cho Lam Minh không ít thời gian!
“Lam Minh, nhanh lên!” Hi Tắc Nhĩ đứng trên bờ tính thời gian, đã sắp hết một phút, lại một phút, cái mặt nạ kia sẽ có phân nửa lực lượng hắc ám của Lam Minh.
Mà lúc này Lam Minh đang ở dưới đáy Kính Hồ hắc ám.
Vũ Dạ tập ở đâu? Lam Minh quan sát khắp nơi lại chỉ thấy một màu đen thăm thẳm, dùng sức nhìn cũng chỉ có thể nhìn thấy những cái bóng mờ ảo chồng chéo, đều là bóng của mình!
“Vũ Dạ tập ở đâu chứ?” Lam Minh có chút bực bội, hắn cũng biết thời gian trôi qua rất nhanh, còn kéo dài, một khi cái mặt nạ có được hơn phân nửa sức mạnh của mình thì muốn ngăn hắn sẽ rất khó!
Đang lúc Lam Minh có chút sốt ruột không biết nên làm thế nào cho phải, chợt nhớ tới Bắc Bắc. Vũ Dạ tập là của Đại Tế Ti, nói cách khác, có quan hệ với Tiêu Bắc, nhất định sẽ dính khí tức của Tiêu Bắc. Không có gì làm Lam Minh quen thuộc hơn khí tức Tiêu Bắc… Bình tĩnh lại, Lam Minh nhanh chóng tìm được phương hướng, bước nhanh tới .
Dưới đáy nước, Lam Minh nhìn thấy rất nhiều ảo ảnh, có vẻ thuộc về linh hồn người khác. Hắn còn thấy bản thể của Meire Will… Nguyên lai sau khi bị bản sao đánh bại, linh hồn gốc biến thành ảo ảnh, bám víu lấy nơi này.
Rất nhanh, Lam Minh cảm giác được Vũ Dạ tập rất rõ ràng. Quả nhiên trong bóng tối phía trước, xuất hiện một tia sáng.
Hắn nhanh chóng đi qua, trong ánh sáng có một quyển Vũ Dạ tập.
Lam Minh vươn tay cầm lấy Vũ Dạ tập, đồng thời, cảm giác cổ tay bị vật gì đó cuốn lấy. Ngẩng đầu, là một bán thành phẩm của chính mình…Nhìn thấy chính mình như vậy, cảm giác rất khủng bố.
Lam Minh kia tựa như trong suốt, một nửa đã hình thành, một nửa còn đang hoàn thiện, mà trên người hắn trải rộng vô số vết bỏng xấu xí.
Lam Minh nhìn thoáng qua cũng có chút ngán ngẩm. Hắn giãy tay, rút Minh ra một đao chém nát ảo ảnh, thả người nhảy lên mặt nước.
Trên mặt nước, cái mặt nạ bị bỏng nhưng hình dạng rõ ràng đã có chút biến đổi, hiện lên dáng vẻ của Lam Minh, chướng mắt nói không nên lời.
Mà Lam Minh lúc này đã bay lên mặt hồ, hắn không thể dừng lại quá lâu, bởi vì chỉ cần còn trên mặt nước, quá trình sao chép vẫn tiếp tục.
Nhanh chóng rời khỏi mặt nước nhảy lên bờ, mặt nước có vô số điểm lấm tấm hắc ám vây lấy tàn ảnh, mặt nạ bắt đầu biến hóa. Hắn chậm rãi vặn vẹo biến hình, cuối cùng dần biến thành hình người đứng lên, có thể thấy được bóng dáng lờ mờ của Lam Minh.
“Oa, giống thiệt đó!” Hi Tắc Nhĩ cũng phải cảm khái năng lực của cái Kính Hồ này đúng là kinh người, bất quá… trên người Lam Minh bị bỏng rất nặng.
Mọi người nhìn Cổ Lỗ Y _ tiểu tử làm rất tốt, vậy dễ phân biệt hơn!
“Vũ Dạ tập!” Đại Tế Ti đưa tay, Lam Minh liền giao Vũ Dạ tập cho hắn.
Đại Tế Ti mang Đặc Lạp Cổ Lạp đến một bên, mở Vũ Dạ tập ra, triệu hồi cửa chính đang bị tạm phong ấn. Vũ Dạ tập và Vũ Dạ tập ở thế giới thật sinh ra cộng hưởng, trước mặt mọi người xuất hiện một cánh cửa thật lớn, đồng thời, bọn Khế Liêu đã hiện ra trước cửa.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Khế Liêu còn chưa minh bạch, Đại Tế Ti đã xua tay đuổi tất cả mọi người qua cửa, vừa gọi Lam Minh: “Nhanh lên!”
Lam Minh đang đứng bên bờ sông, lúc này, trên mặt nước đã xuất hiện một ‘Lam Minh’ đầy đủ. Ngoại trừ vết bỏng trên người, còn đâu cơ hồ giống hệt, chỉ là biểu lộ hung ác hơn, không chút tình cảm, đây là biểu lộ của Thần Ma.
“Ha ha…” Gương mặt của mặt nạ và mặt Lam Minh cũng hoà vào nhau, cả quá trình vô cùng ghê tởm.
Hắn hé miệng, phả ra khói trắng: “Vậy là đủ rồi! Đã đầy đủ!”
Lam Minh cười lạnh một tiếng: “Thực mẹ nó khó nhìn mà!”
Mặt nạ nhếch môi: “Thế giới này không cần hai Lam Minh!” Nói, hắn vút một tiếng phóng tới Lam Minh, từ sau lưng rút ra một thanh đao màu đen, thập phần giống Minh, nhưng Minh là màu bạc!
“Lam Minh!” Sphinx muốn hỗ trợ nhưng Lam Minh và tên đồ giả đứng bên bờ hồ đánh đến khó phân, hoàn toàn không có chỗ cho nó nhảy vào.
Hi Tắc Nhĩ cũng muốn đi, nhưng bọn họ đứng cách Kính Hồ quá gần, vạn nhất nó bị chiếu vào thì càng nguy hiểm.
“Hắn không phải vẫn chưa hoàn thiện sao? Vì sao sức mạnh lại không thua gì Lam Minh?” Hi Tắc Nhĩ nhịn không được hỏi Đại Tế Ti.
Lúc này Đại Tế Ti đứng ở cửa, nhìn vô số đốm đen theo cửa chạy ra ngoài, như một quả bong bóng bị chọc thủng nháy mắt biến mất vào thế giới thật, chân mày cau lại: “Tên bản sao kia quả thực không có sức mạnh bằng Lam Minh, nhưng phải biết tà ác vô tình mới phù hợp với năng lực và thể chất của Ma tộc. Tính cách Lam Minh không hoàn toàn ma tính, làm phong ấn một phần năng lực, hai người bọn họ bây giờ là sức mạnh ngang nhau!”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Hi Tắc Nhĩ sốt ruột, thấy Cổ Lỗ Y muốn phun lửa thì vội vàng ngăn lại: “Coi chứng đốt trúng Lam Minh!”
Thoại âm vang vọng, tựu thấy Lam Minh và kẻ giả mạo dùng chiêu thức giống nhau cùng chém một đao, hai bên đều bị thương. Bất đồng chính là, máu trên cổ tay Lam Minh là màu đỏ, mà máu tên giả mạo lại là màu đen.
Máu chảy xuống đất, nhanh chóng bị mặt đất hấp thu, Lam Minh giả đột nhiên há to miệng, hưng phấn cười to.
“Nguy rồi!” Đại Tế Ti chợt nhận ra mặt đất quanh bờ sông cũng có thành phần của Kính hồ, máu Lam Minh sẽ thúc đẩy quá trình sao chép.
“Dẫn bọn họ đi trước!” Lam Minh cũng biết tình hình không ổn, ép gã giả mạo đi xa hơn, bảo đảm bọn Bắc Bắc có thể nhanh chóng qua cửa, tránh bị nhốt ở nơi này.
Đặc Lạp Cổ Lạp cũng nhận ra tình huống không ổn, vội đẩy Đại Tế Ti: “Chủ nhân, mau đi trước!”
Nhưng Đại Tế Ti lại đứng im không động, không phải hắn không muốn động mà là không thể nhấc chân lên. Lúc này, Tiêu Bắc trong cơ thể đã hoàn toàn không nghe lời hắn nữa, hơn nữa còn bắt đầu đuổi hắn đi, muốn quay về cơ thể của mình.
“Đừng làm rộn, cậu biết mình đang làm cái gì không!” Đại Tế Ti đành phải khuyên bảo Tiêu Bắc.
“Để tôi ra, tôi muốn mang Lam Minh cùng nhau trở về!” Tiêu Bắc nói, cảm giác tay bắt được vật gì đó, lập tức như bắt được cọng rơm cứu mạng, dùng sức kéo…
Hư ảo trước mắt tan thành mây khói, Tiêu Bắc cảm giác được tay chân của mình, đã trở lại rồi!
Cảm giác được hai chân chạm đất, Tiêu Bắc đã túm lấy Cổ Lỗ Y đang hưng phấn bổ nhào tới chào hỏi, dùng cái đuôi tam giác sắc nhọn của nó, trên cổ tay mình rạch một đường.
Cổ Lỗ Y cả kinh, trong lòng tự hỏi _ Bắc Bắc muốn làm gì?
Tiêu Bắc nhỏ máu xuống bùn đất ẩm ướt cạnh bờ sông, vừa hướng Lam Minh giả nói: “Cho ngươi hấp thụ!”
Máu Tiêu Bắc có công năng thanh tẩy cực mạnh, Lam Minh lập tức cảm giác Lam Minh giả không ổn, sức mạnh của hắn đang biến mất.
Máu Tiêu Bắc chảy càng ngày càng nhiều thấm vào mặt đất bị nước sông Kính Hồ hấp thu, mặt nước cũng bắt đầu xảy ra biến hóa. Màu đen dần dần biến mất, hồ nước bắt đầu khôi phục trong suốt.
“Bắc Bắc đang thanh tẩy Kính Hồ!” Sphinx cũng nhịn không được hô to _ thật sự có thể làm được sao? Nhưng Kính Hồ lớn như vậy Tiêu Bắc phải dùng bao nhiêu máu mới đủ!
Lam Minh phát hiện tên giả mạo đang giao chiến với mình có vẻ khó thở, ôm ngực, liều mạng muốn trở lại thuỷ vực màu đen.
“Nguyên lai ngươi sợ cái này, hảo hảo rửa cho ta!” Lam Minh bắt lấy cổ hắn, dìm xuống mảnh thuỷ vực trong suốt đã được Tiêu Bắc tinh lọc.
Mặt nước bắt đầu sôi sục, ảo ảnh từ trong nước thoát ra. Đó đều là những linh hồn thật bị Kính Hồ cắn nuốt trở về cơ thể của mình, mà hắc ám cũng từng chút tiêu tán.
“Cửa sắp đóng rồi!”
Sphinx thấy thời gian đã không còn nhiều, vội vàng hô một tiếng, gọi mọi người về.
Tiêu Bắc siết tay cầm máu, đầu có chút choáng, là do mất quá nhiều máu sao? Phản ứng cũng bắt đầu có chút trì độn.
“Cô!” Cổ Lỗ Y cầm cổ áo cậu kéo về hướng cửa, nhưng Tiêu Bắc lại thấy Lam Minh vẫn đè chặt gã mặt nạ còn chưa hoàn toàn biến mất.
“Lam Minh!” Tiêu Bắc Đại hét lên, Lam Minh ngẩng đầu nhìn cậu.
“Trở về Lam Minh!” Tiêu Bắc gọi: “Chúng ta cùng trở về!”
Lam Minh vứt cái mặt nạ xuống nước, chạy về phía Tiêu Bắc.
Một khắc này, ánh sáng chói loá. Tiêu Bắc trong nháy mắt mất đi thị giác, bốn phía đều là một màu trắng muốt, Tiêu Bắc hoảng hốt quơ tay, cảm giác bắt tay của ai đó, cảm giác quen thuộc _ là Lam Minh! Liền siết chặt lấy, rồi bị một lực hút cực mạnh cuốn đi.
Ánh sáng dần trở nên xa xôi, màu trắng cũng không chói mắt như vậy nữa mà biến thành mây mù tản ra, toàn cảnh thế giới khác hiện lên trước mắt. Hắc ám rút đi từng mảng lớn, đồng cỏ phì nhiêu xinh đẹp và tòa thành trắng như tuyết hiện lên dưới ánh mặt trời, thật như một câu chuyện cổ tích. Theo một tốc độ cực nhanh, mọi thứ trở nên càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng xa xôi.
Tiêu Bắc nhìn xuống, chợt phát hiện trong tay mình là Cổ Lỗ Y, không phải Lam Minh!
Tiêu Bắc cả kinh, sợ hãi nhìn xung quanh: “Lam Minh đâu?”
“Ở đây nè!” Lam Minh cười trả lời làm lo lắng đã dâng tới cổ của Tiêu Bắc quay ngược về.
Tiêu Bắc ngẩng đầu, nguyên lai Lam Minh đang ôm mình, ở phía trên còn có đám Khế Liêu, Sphinx. Tất cả đều đang bay qua thông đạo vừa dài vừa buồn chán trở lại thế giới quen thuộc.
“Bim bim” tiếng còi xe cùng những toà nhà chọc trời cuối cùng cũng lần lượt hiện ở trước mắt mọi người. Những toà nhà cao tầng quen thuộc và dòng người náo nhiệt của thế giới thật.
Tiêu Bắc vui vẻ, chợt nghe Lam Minh thấp giọng nói vào tai mình: “Chúng ta đã trở lại!”
Tiêu Bắc nhìn hắn, một lúc lâu sau mới nhận ra tình hình, gật đầu: “Ừh!”
“Mười lăm phút rồi.” Lam Minh đột nhiên nói.
Tiêu Bắc kinh ngạc mở to mắt, Lam Minh đem câu nói muốn nói kia ghé vào tai cậu, chậm rãi, nhưng rõ ràng, nói ra từng chữ.
Mặt Tiêu Bắc nháy mắt biến thành máy hơi nước, đỏ mặt ôm Cổ Lỗ Y, cùng Lam Minh trở về thế giới thật rồi, hoặc là nói… cậu đã thành công đem Lam Minh, hoàn hảo không mất chút gì, trở về rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.