Vũ Dạ Kỳ Đàm

Quyển 3 - Chương 21

Nhĩ Nhã

09/08/2016

Sau khi EX được thành lập, tuy rằng mỗi ngày đều rất náo nhiệt hơn nữa còn có thể kéo việc buôn bán ở những cửa hàng xung quanh, làm cho thành viên của EX vô cùng được hoan nghênh, nhưng EX lại chẳng có một người khách nào.

Nghĩ lại cũng phải, đang yên đang lành ai lại tới cung cấp việc làm cho một đám trừ quỷ chứ?

Đương nhiên nhàn rỗi cũng chỉ có Lam Minh và Khiết Liêu thôi.

Miêu Tiêu Bắc và Phong Tiểu Vũ đều phải đi tập múa, đôi khi tối còn có suất diễn, vô cùng bận rộn.

Bạch Lâu đem nhà sách của mình tới đây, ngày ngày chạy đi kiếm sách, tìm tư liệu về vũ dạ tập cho Miêu Tiêu Bắc.

Mà bận nhất thật ra chính là Long Tước.

Xin được tường thuật lại cuộc sống của Long Tước như sau:

Sáng sớm thức dậy, nấu đồ ăn sáng cho một đám người, quỷ, sói các loại, lâu lâu Miêu Tiêu Bắc và Tiêu Hoa sẽ vào phụ hắn, Phong Tiểu Vũ cũng có thể cắt thịt, những người còn lại cơ bản đều bị hắn đuổi ra khỏi nhà bếp, đặc biệt là Sishir.

Trải qua một thời gian ngắn sống chung, mọi người phát hiện ra Sishir là một thiếu niên quật cường, có một chút tự thu mình lại và cực kì phản nghịch, tuy rằng diện mạo mang nét quý tộc ung dung đẹp đẽ nhưng hành vi thì…

Ví dụ như sáng sớm đều cần tới Long Tước gọi dậy, cả quần áo còn không biết mặc, bây giờ mọi người đã hiểu tại sao lúc trước hắn thường xuyên mặc áo choáng, bởi vì không cần cài nút.

Long Tước sau đó lại tìm một con quạ đen chuyển lời ‘vàng ngọc’ về cho thần bóng đêm, không nghĩ tới quạ đen lại mang tới một tin nhắn chấn động trong đêm, “Nó biết mặc áo choàng rồi? Cục cưng biết mặc áo choàng rồi? Đúng là thông minh mà!”



Tất cả mọi người đều câm nín không thể nói được gì.

Chức vụ của Long Tước vốn là một siêu cấp vú em, bây giờ đã trở thành siêu cấp quản gia, cả ngày phải lo chăm sóc cho Sishir chạy tới chạy lui, vậy mà hắn còn muốn dạy cho một thần chết không biết cái gì nhưng lại có năng lực cực mạnh cách phân biệt yêu ma quỷ quái.

Trải qua nửa ngày dạy dỗ, Long Tước là người có tính tình nhẫn nại nhất cũng phải lật bàn, thằng nhóc này được người lớn nuôi dạy qua một ngàn năm, trong một ngàn năm đó bọn họ chỉ biết cưng chiều hắn, ngoài ra chẳng dạy cái gì cả, khó trách ngay cả vòng tử thần còn bị trộm mất! Làm ba mẹ cái kiểu gì không biết! Hại hắn bây giờ phải đi giáo dục những chuyện đơn giản nhất, thằng nhóc này còn không bằng Cổ Lỗ Y!

Ngày nào Long Tước cũng cáu kỉnh, chỉ có khi đêm xuống, lúc ngồi nấu cháo với xấp nhỏ, mọi người mới có thể nhìn thấy nụ cười hạnh phúc trên gương mặt hắn.

Miêu Tiêu Bắc rất hiếu kỳ, hắn đã nói rất nhiều lần với Long Tước là muốn tới nhà của hắn xem bọn nhỏ, nhưng long Tước đều cười, nói thẳng với Miêu Tiêu Bắc là không được, bởi vì nhà của bọn nhỏ là nơi bí ẩn và an toàn nhất thế giới.

Hôm nay, Miêu Tiêu Bắc và Phong Tiểu Vũ rốt cuộc cũng diễn xong buổi cuối, hai người được một tuần lễ nghỉ ngơi, trong khoảng thời gian này lão Dương sẽ nghiên cứu về tiết mục tiếp theo, sau đó dự thảo và chuẩn bị, vũ đoàn của bọn họ càng ngày càng nổi tiếng, phải chuẩn bị nhiều tiết mục một chút, như vậy tới sang năm, bọn họ có khi còn có thể đi tour toàn quốc.

“Bắc Bắc, nếu chúng ta có thể đi tour thế giới có phải rất tốt không?” Phong Tiểu Vũ cầm ly kem ăn, hỏi Miêu Tiêu Bắc.

“Cái này rất khó.” Miêu Tiêu Bắc lơ đãng đáp, cúi đầu dùng khăn giấy lau miệng cho Cổ Lỗ Y đang cầm ly kem ăn vô cùng hạnh phúc.

Nhưng mà trên đường trở về nhà, Cổ Lỗ Y đột nhiên giật giật mũi, há to mồm cho hết ly kem vào mồm, sau đó cầm khăn giấy trong tay Miêu Tiêu Bắc lau miệng, rồi lại trèo ra ngoài túi nhìn, liếc mắt liền thấy tiệm bán bánh ngọt.

Miêu Tiêu Bắc lập tức đè nó xuống, “Ngoan, đừng trèo ra ngoài.”

“Cục cục.” Cổ Lỗ Y chỉa vào bụng mình, ý bảo — Muốn ăn.

Miêu Tiêu Bắc nghĩ nghĩ, bước tới trước tiệm bánh ngọt, đưa tay che Cổ Lỗ Y, hỏi nó, “Muốn ăn cái nào?”

Cổ Lỗ Y nhìn chằm chằm cái bánh dâu sau đó lại nhìn cái bánh chocolate, rồi ngửa mặt nhìn Miêu Tiêu Bắc.

Miêu Tiêu Bắc mỉm cười, nháy mắt gật đầu với nó, Cổ Lỗ Y vui vẻ ngồi lại vào túi.

Miêu Tiêu Bắc bước vào trong, mua hai cái bánh ngọt, thanh toán xong liền cầm hai cái bánh bỏ vào túi, Cổ Lỗ Y hạnh phúc ngồi ăn.

Phong Tiểu Vũ nhìn chằm chằm tủ bánh, “Tất cả đều mới làm hôm nay?”

“Đúng vậy, đều là mới làm.” Nữ bán hàng đang phân biệt xem ai đẹp hơn, Miêu Tiêu Bắc rất đẹp, Phong Tiểu Vũ thì đáng yêu, nữ vương và tiểu chính thái, manh muốn chết!

“Bắc Bắc, em muốn ăn bánh trà.” Phong Tiểu Vũ nhìn Miêu Tiêu Bắc, “Chúng ta mua mấy cái về cho mọi người ăn đi.”

Miêu Tiêu Bắc gật đầu, sau khi chuyển về sống ở nhà Phong Danh Vũ, Phong Tiểu Vũ có rất nhiều tiền sinh hoạt, đương nhiên, hắn không có chút khái niệm gì về tiền. Suy xét về sức ăn của Lam Minh và Khiết Liêu, phải chuẩn bị cho bọn họ cái lớn lớn mới được.

Phong Tiểu Vũ mua ba cái, sau đó lại bị cái bánh phô mai hấp dẫn, lên tiếng, “Cái này nữa.”

“A, cái này có người đặt rồi.” Nữ bán hàng nói.

“A… Vậy không có sao?” Phong Tiểu Vũ nói, “Muốn… ăn bánh phô mai.”

“Vậy tôi chia một nửa cho cậu.”

Phong Tiểu Vũ vừa dứt lời, phía sau liền truyền tới một giọng nói quen thuộc.

Miêu Tiêu Bắc ngẩng đầu nhìn, phía sau là Bạch Lâu.

“Bạch Lâu?” Phong Tiểu Vũ giật mình, “Anh đặt bánh?”

“Ừ.” Bạch Lâu gật đầu.

Nữ bán hàng gói bánh lại, đưa cho Bạch Lâu.

“Chẳng phải anh không ăn ư…” Phong Tiểu Vũ hạ giọng hỏi.

Bạch Lâu nhìn nhìn hắn, “Hôm nay có chút đặc biệt, chỉ muốn ăn bánh ngọt chúc mừng.”

“Hả?” Phong Tiểu Vũ giật mình.

Miêu Tiêu Bắc đi theo Bạch Lâu ra ngoài, hỏi, “Đừng nói là… sinh nhật của anh nha? Sao không nói sớm để mọi người cùng chúc mừng.”

“Đúng vậy.” Phong Tiểu Vũ cầm túi bánh ngọt chạy ra, “Vừa lúc mua nhiều bánh ngọt, về nhà chúc mừng sinh nhật đi, Bạch Lâu, sinh nhật anh muốn ước điều gì?”

Bạch Lâu nhìn hai người, cười nói, “Ai nói hôm nay là sinh nhật tôi?”

Miêu Tiêu Bắc và Phong Tiểu Vũ liếc mắt nhìn nhau, có chút khó hiểu, “Vậy hôm nay là ngày gì?”

Bạch Lâu cười ảm đạm, “Ngày giỗ của tôi.” Nói xong cầm bánh ngọt hát một khúc dân gian, bước đi.

Miêu Tiêu Bắc và Phong Tiểu Vũ sững sờ tại chỗ, liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy xấu hổ lại có chút âm u, chính lúc này.

“Khạc.” Cổ Lỗ Y kêu lên một tiếng, Miêu Tiêu Bắc mới tỉnh lại, cúi đầu nhìn, thấy Cổ Lỗ Y đang dùng tay đập đập ngực, tựa như bị mắc nghẹn.

Miêu Tiêu Bắc cả kinh, lập tức chạy đi mua trà sữa đưa cho nó.

Cổ Lỗ Y cầm ly trà sữa uống một ngụm, lúc này mới “Hô…” một tiếng thở ra, thoải mái xoa xoa bụng.

Miêu Tiêu Bắc vươn tay sờ nó, Cổ Lỗ Y ôm ngón tay Miêu Tiêu Bắc cọ cọ, miệng nói, “Bắc Bắc… yêu anh.”

“Ý, lại học được thêm hai từ nữa rồi kìa.” Phong Tiểu Vũ đưa mặt lại nhìn, “Nuôi Cổ Lỗ Y lâu như vậy rồi vẫn không thấy lớn thêm chút nào.”



“Chắc là rất rất chậm đi.” Miêu Tiêu Bắc cười cười, “Nhìn Sishir kìa, hơn ngàn năm rồi mà có lớn nổi đâu.”

“Sẽ không.” Phong Tiểu Vũ kiên quyết lắc đầu, “Lúc Cổ Lỗ Y một ngàn tuổi, em chắc chắn nó sẽ chín chắn hơn hắn rất nhiều, Hi Hi (*) thật sự là một bi kịch.”

(*) Tên Hán Việt của Sishir Hi Tắc Nhĩ.

Miêu Tiêu Bắc bật cười, Phong Tiểu Vũ nhìn về phía trước, Bạch Lâu đã sớm đi mất.

“Bắc Bắc.” Phong Tiểu Vũ hỏi Miêu Tiêu Bắc, “Bạch Lâu hình như không vui.”

“Vui nổi sao?” Miêu Tiêu Bắc thở dài, “Hôm nay là ngày hắn chết, chắc chắn có rất nhiều chuyện đau lòng.”

“Ảnh có nói qua ảnh chết như thế nào chưa?” Phong Tiểu Vũ hỏi, “Lam ca có biết không?”

Miêu Tiêu Bắc lắc đầu, “Lam Minh hắn…”

“Tôi làm sao?”

Miêu Tiêu Bắc chưa nói xong đã nghe bên cạnh vang lên một giọng nói, hai người xoay mặt nhìn, Lam Minh hiện ra ngay bên cạnh.

“Á…” Miêu Tiêu Bắc và Phong Tiểu Vũ đều hết hồn giật bắn người.

“Mấy anh bước đi sao chẳng nghe tiếng động gì hết vậy?” Miêu Tiêu Bắc trừng hắn.

Lam Minh nhún vai, khoác tay lên vai Miêu Tiêu Bắc, “Em yêu, cuối cùng em cũng được nghỉ rồi, anh nhớ em muốn chết ~”

Miêu Tiêu Bắc lập tức nghe thấy tiếng hít mạnh cùng với tiếng thở hưng phấn của đám nữ sinh, có chút vô lực nhìn Lam Minh, từ sau khi người này tìm hiểu về hủ, hắn vẫn luôn hưng trí bừng bừng đi thực tiễn.

“Lam ca, anh có biết tại sao Bạch Lâu lại chết không?” Phong Tiểu Vũ hỏi.

Lam Minh hơi nhíu mày, lắc đầu, “Tôi không biết rõ nhưng có người khác biết.”

“Ai?” Miêu Tiêu Bắc và Phong Tiểu Vũ nhìn hắn.

Lam Minh cười, nắm cằm Miêu Tiêu Bắc, “Sao lại ngốc vậy a! Muốn biết họ chết thế nào thì tới hỏi thần chết kìa!”

Miêu Tiêu Bắc sửng sốt, Phong Tiểu Vũ mở to mắt, “Sishir? Bạch Lâu chết lâu lắm rồi, lúc đó hắn cai sữa chưa?”

Lam Minh bật cười, “Ai chết đều được ghi chép lại, Sishir có cách tra ra, nhưng thời gian cách quá xa, chỉ có thể tra ra đại khái thôi.”

“Đi hỏi thử có được không?” Miêu Tiêu Bắc có chút do dự, “Thỏa mãn lòng hiếu kỳ của chúng ta nhưng Bạch Lâu nếu không muốn nói, vậy thì có nghĩa không muốn chúng ta biết.”

“Đúng á.” Phong Tiểu Vũ gật đầu.

“Cái chết của Bạch Lâu cũng không chắc là rất thảm.” Lam Minh mở miệng, “Quỷ cơ bản đều giữ hình dạng khi chết của mình, bởi vậy lúc hắn chết hẳn là sẽ không chịu nhiều ngoại thương nghiêm trọng, có điều hắn có thể sống cho tới bây giờ còn trở thành quỷ sư, nhất định phải đáp ứng hai điều kiện.”

“Là gì?” Miêu Tiêu Bắc cầm ly trà sữa mà Cổ Lỗ Y đã uống xong ném vào thùng rác.

“Oán khí trước khi chết phải rất nặng và rất đau lòng, sau khi chết vẫn phải mang hận thù… Mặt khác, thân phận của Bạch Lâu trước khi chết chắc hẳn là rất tôn quý.” Lam Minh nói, “Có điều tôi khuyên hai người đừng đi hỏi Sishir.”

“Ừm.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu.

Mọi người cùng nhau về nhà, Miêu Tiêu Bắc đưa tay vào trong túi chơi với Cổ Lỗ Y, miệng hỏi Lam Minh, “EX vẫn không có mối làm ăn nào?”

Lam Minh có chút bất đắc dĩ, vừa định bảo không có thì chợt nghe có người kêu to, “Lam Minh!”

Mọi người xoay mặt nhìn, liền thấy Khiết Liêu nhào tới, “Thằng cha này, tự nhiên chạy đi đâu mất tiêu!”

“Khiết Liêu, anh đang làm gì vậy?” Phong Tiểu Vũ nhìn một xấp tờ rơi trong tay Khiết Liêu, Khiết Liêu tức giận nói, “Còn chẳng tại tên đầu gỗ kia báo thù riêng sao!”

“Đầu gỗ?” Phong Tiêu Vũ cau mũi, “Tiêu ca?”

“Hắn không đầu gỗ thì ai mới đầu gỗ?” Khiết Liêu lộ ra răng nanh, bất mãn nói, “Nói cái gì mà rảnh quá không có gì làm, ra ngoài phát tờ rơi đi.”

Miêu Tiêu Bắc tò mò cầm tờ rơi lên xem, trên tờ rơi có viết — Bạn gặp ma? Nhìn thấy quỷ? Gặp được những thứ không bình thường? Nhưng không biết giải quyết thế nào? EX có thể giúp bạn giải quyết vấn đề khó khăn này.

“Oa…” Phong Tiểu Vũ nhíu mày, “Ai thiết kế vậy? Trông chẳng khác gì poster phim kinh dị.”

“Đầu gỗ kia.” Khiết Liêu lật ra mặt sau, “Có vẻ là do chị của cậu làm.”

Phong Tiểu Vũ và Miêu Tiêu Bắc lật ra mặt sau, trên đó được in tấm hình bọn họ chụp chung, bên cạnh còn có vài dòng quảng cáo — Muốn bắt quỷ thì tới nói chuyện với nhóm mỹ nam này, mau lên, có gặp ma chưa?

Miêu Tiêu Bắc giật giật khóe miệng, theo bản năng nhìn Phong Tiểu Vũ, “Danh Vũ thật đúng là…”

“Càng ngày càng muốn đánh đúng không?” Phong Tiểu Vũ lắc đầu, trả tờ rơi lại cho Khiết Liêu, hỏi, “Anh phát bao lâu rồi?”

“Từ nãy giờ luôn đó, mà toàn đòi chụp hình chung với kí tên không hà, chả phát được gì hết.” Khiết Liêu bất mãn hừ hừ, “Con người chẳng dễ thương gì hết.”

Mọi người trở về, cách EX không đến một con phố, mọi người nhìn thấy Bạch Lâu đang đứng trước một trung tâm thương mại, ngẩng đầu xem TV đang phát tin tức.

“Sáng nay, trên đường lên núi ở phố Hâm Thủy khu Hoàng Hậu, cảnh sát phát hiện một chiếc xe màu đen. Trong xe có một nam một nữ, đều đã chết, thi thể đã chuyển xanh, theo pháp y, máu trong cơ thể người chết đều đã bị rút ra, ở động mạnh chủ trên cổ còn có bốn lỗ máu, trông như quỷ hút máu gây án. Đây là vụ án tương tự thứ ba xảy ra trong tháng này, cảnh sát đã chuyển vụ này thành án giết người liên hoàn.”

Nữ MC nói xong, màn hình liền chiếu cảnh ở hiện trường, cảnh sát đã kéo hoàng tuyến bao lại, có nhân viên pháp chứng đang làm việc, xung quanh có rất nhiều phóng viên.

“Có ý kiến gì không?” Lam Minh hỏi Khiết Liêu.

“Tôi ghét nhất là mấy chuyện liên quan tới hấp huyết tộc.” Khiết Liêu bĩu môi.

“Vậy có phải không?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.

“Sẽ không.” Khiết Liêu lắc đầu, “Quỷ hút máu đã lâu lắm rồi không tập kích con người, nói bọn họ đi tập kích con người chi bằng nói bọn họ đi tập kích trạm máu thì còn thực tế hơn, hơn nữa không nhất thiết máu của người sống sẽ ngon.”

“A…” Phong Tiểu Vũ theo bản năng rụt cổ lại, “Vậy sao?”

“Hấp huyết tộc không có khả năng làm chuyện trắng trợn như vậy.” Lam Minh nói, “Quỷ hút máu đã gần như bị chính bọn họ diệt sạch, làm sao có thể công khai chính mình?”

“Vậy là người bắt chước theo quỷ hút máu để gây án?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.

“Nhưng mà phải theo bốn lỗ trên cổ, rút máu ra trong thời gian nhanh nhất, vẫn có chút khó khăn.” Khiết Liêu nói, “Hẳn không phải do người làm.”

“Ngoại trừ quỷ hút máu, còn sinh vật nào cũng hút máu không?” Phong Tiểu Vũ tò mò hỏi.

“Con người là thức ăn của ác ma, máu là đồ uống ngon lành nhất của ma giới.” Lam Minh cười xấu xa, “Cũng giống như mọi người thích cola vậy.”

“Không phải chứ?” Phong Tiểu Vũ lui ra trốn sau lưng Miêu Tiêu Bắc.



“Đây chỉ là do con người giả thần giả quỷ! Tất cả truyền thông đều đi về đi!” Trong màn hình đột nhiên xuất hiện một nam tử, phóng viên đây vây lấy hắn.

Người nọ thoạt nhìn chừng ba mươi tuổi, bộ dáng anh tuấn còn rất có mị lực, thanh âm trầm thấp, thoạt nhìn có vẻ giỏi giang. Hắn đang cau mày nói với truyền thông, “Người phụ trách mảng truyền thông phải nhắc nhở mọi người chú ý an toàn, nhưng không được mù quáng tin vào những thứ không có thật.”

“Người kia là ai?” Khiết Liêu hỏi, “Trông có vẻ ngạo mạn.”

“Nga… Hắn là Cảnh Diệu Phong, là cục trưởng cảnh sát mới vừa được điều tới.” Phong Tiểu Vũ nói.

“Trẻ vậy sao?” Miêu Tiêu Bắc giật mình.

“Đúng vậy.” Phong Tiểu Vũ gật đầu, “Hôm trước chị em mua tạp chí, trong đó có bài giới thiệu về hắn, mới nhậm chức, chỉ vừa ba mươi tuổi, người ta là thần thám thủ đoạn độc ác đó nha, nhưng nghe nói bối cảnh rất tốt, dùng lời của chị em thì hắn là một cực phẩm.”

“Ra là vậy.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Đầu năm nay, không có bối cảnh thì sao có thể ngồi ở vị trí cao…”

Nói còn chưa xong chợt nghe “Bịch” một tiếng.

Mọi người xoay mặt nhìn, cái bánh phô mai Bạch Lâu đang cầm rơi xuống đất.

“Á, tiếc quá.” Phong Tiểu Vũ vừa định chạy lại lụm lên, nhưng lại bị Miêu Tiêu Bắc kéo lại, bảo hắn nhìn Bạch Lâu.

Phong Tiểu Vũ ngẩng đầu nhìn, Bạch Lâu ngơ ngác nhìn chằm chằm Cảnh Diệu Phong đang không kiên nhẫn trong màn hình.

Mọi người nhìn nhau, vẻ mặt của Bạch Lâu đã nói lên tất cả, hắn biết Cảnh Diệu Phong, hơn nữa… quan hệ giữa hai người có vẻ không đơn giản.

Tin tức đã hết từ lâu nhưng Bạch Lâu vẫn còn ngơ ngác như thế.

Mọi người không dám tới gần quấy rầy, sau một lúc chợt nghe Bạch Lâu cười nhẹ, cúi đầu nhìn cái bánh dưới đất, sau đó xoay người đi.

Tất cả mọi người nhíu mày.

“Cầm giùm.”Phong Tiểu Vũ nhét bịch bánh ngọt vào tay Khiết Liêu, xoay người chạy đi.

“Đi đâu á?” Khiêt Liêu khó hiểu.

“Có lẽ định đi mua một cái bánh phô mai khác.” Miêu Tiêu Bắc hít một hơi, thu dọn cái bánh nát, ném vào thùng rác, mọi người cùng về nhà.

Màn đêm buông xuống, Bạch Lâu một mình ngồi trong phòng uống rượu, uống rất nhiều, Phong Tiểu Vũ chạy tới đưa bánh cho hắn, Bạch Lâu liền nằm xuống khóc.

Phong Tiểu Vũ cả kinh chạy ra, mọi người cũng không biết làm sao, Phong Danh Vũ không chịu được, “Xảy ra chuyện gì? Thằng khốn nạn nào tra công nào ăn hiếp Bạch Lâu? Nói cho bà nghe, bà đây bảo người đi thiến hắn!”

Miêu Tiêu Bắc nghĩ nghĩ, đột nhiên nhớ tới những lời Bạch Lâu nói, lên tiếng, “Về phòng ngủ đi, đừng đứng đây, để hắn yên tĩnh một lát.”

Mọi người bất đắc dĩ, đều quay về phòng mình.

Nửa đêm, Miêu Tiêu Bắc lo lắng, lại đứng lên qua phòng Bạch Lâu.

Bạch Lâu vẫn còn ngơ ngác ôm gối ngồi trên giường, Miêu Tiêu Bắc bước vào, vỗ vỗ bả vai hắn, “Anh sao rồi?”

Bạch Lâu chậm rãi ngẩng đầu nhìn Miêu Tiêu Bắc.

Miêu Tiêu Bắc thấy hắn khóc tới sưng mắt, tựa như rất buồn, hắn ngồi xuống bên cạnh, “Người kia… chính là người anh muốn tìm?”

Thật lâu sau Bạch Lâu mới gật đầu, “Cả tên hắn cũng không thay đổi.”

“Nhưng mà đã chuyển kiếp đầu thai rồi đi?” Miêu Tiêu Bắc nói, “Cho nên… người anh hận đã chết, người đó chỉ giống giống thôi.”

“Ừ.” Bạch Lâu gật đầu.

“Vậy anh đừng buồn nữa.” Miêu Tiêu Bắc vỗ vai hắn.

“Tôi không vì chuyện này mà buồn.” Bạch Lâu lại lắc đầu.

“Vậy thì tại sao?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.

“Tôi quên rồi.” Bạch Lâu ngẩng đầu nhìn Miêu Tiêu Bắc, “Tôi quên hết rồi, cái gì cũng không nhớ rõ!”

Miêu Tiêu Bắc mờ mịt nhìn Bạch Lâu, nhìn thấy vẻ mặt hắn cũng mờ mịt, “Lúc nhìn thấy hắn, cảm giác gì cũng không còn, yêu không có mà hận cũng không, có phải tôi đã sống lâu lắm rồi không.”

“Đó là chuyện tốt mà.” Miêu Tiêu Bắc nói.

“Tôi sống lâu như vậy là vì cái gì? Lần lượt đều không đi đầu thai, bây giờ đã không còn cơ hội chỉ có thể trở thảnh quỷ mãi mãi, vì cái gì chứ?!” Bạch Lâu thoạt nhìn rất đau lòng nhưng lại có vẻ không cam tâm.

Miêu Tiêu Bắc thở dài, cũng không biết nên nói gì để an ủi, đành phải vỗ vỗ bả vai hắn.

Cổ Lỗ Y cũng đi theo, nó đang ngồi trên vai Miêu Tiêu Bắc, vẻ mặt ảm đạm nhìn Bạch Lâu, tựa như cũng buồn thay hắn.

Ngoài cửa, mọi người đều không ngủ được rốt cuộc cũng hiểu rõ tình trạng của Bạch Lâu.

Thần kinh của Khiết Liêu có hơi thô, hỏi, “Rốt cuộc là tại sao lại buồn?”

Phong Danh Vũ vừa lau nước mắt vừa đạp đuổi hắn đi, “Đừng phá không khí!”

“Khóc hết đêm nay chắc cũng không sao nữa đâu.” Long Tước sờ cằm.

“Có cần đi giết tên kia không?” Sishir hỏi Long Tước.

“Này, cho dù cậu là thần chết cũng không được làm bậy!” Long Tước túm Sishir về phòng ngủ, để chắc ăn còn tịch thu luôn lưỡi liềm.

Tối hôm đó, Miêu Tiêu Bắc không ngủ, ở lại phòng Bạch Lâu an ủi hắn, Bạch Lâu khóc tới rạng sáng hôm sau, Miêu Tiêu Bắc cũng thiếp đi.

Chờ hắn tỉnh lại, hắn đã nằm trong phòng mình, bên cạnh là Cổ Lỗ Y đang ngủ.

Miêu Tiêu Bắc xuống giường, kéo màn ra, nắng chói chang làm hắn hơi nheo mắt lại. Hắn bước ra lan can nhìn xuống vườn, trong vườn đang có vài người. Bạch Lâu cũng ở đó, mọi người đang phơi nắng cùng ăn bánh ngọt hôm qua mua.

Miêu Tiêu Bắc chống cằm, Bạch Lâu có vẻ đã khôi phục lại bình thường, vừa ăn vừa trò chuyện cười đùa.

“Cục cục?” Cổ Lỗ Y tỉnh giấc, bay lên đầu vai Miêu Tiêu Bắc, hôn một cái lên quai hàm hắn, “Bắc Bắc.”

Miêu Tiêu Bắc nhìn nó, cười nói, “Chào buổi sáng, Cổ Lỗ Y.”

Cổ Lỗ Y ôm hắn cọ cọ.

Miêu Tiêu Bắc cầm nó xuống, đặt trong lòng bàn tay vuốt ve, nhìn chằm chằm Bạch Lâu dưới lầu — Vì một mối hận mà sống một ngàn năm, vất vả lắm mới tìm được người đó, phát hiện ra bản thân đã không còn hận, đúng là một chuyện khiến cho người ta đau lòng.

“Cổ Lỗ Y.” Miêu Tiêu Bắc nhéo mông Cổ Lỗ Y, cười nói, “Sau này Bạch Lâu sẽ tìm được một lý do rất tốt để sống tiếp, đúng không?”

“Cục cục ~” Cổ Lỗ Y kêu lên, ôm Miêu Tiêu Bắc cọ cọ, miệng nói, “Yêu anh ~ yêu anh ~”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Dạ Kỳ Đàm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook