Vũ Dạ Kỳ Đàm

Quyển 3 - Chương 27

Nhĩ Nhã

09/08/2016

Tối hôm đó, Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh đi mua KFC, ngồi trên sân thượng của tòa nhà cao nhất thành phố S, vừa ăn hamburger vừa ngắm cảnh thành phố.

“Bắc Bắc, có thấy chiếc xe kia không?” Lam Minh đột nhiên vươn tay chỉ một chiếc xe đậu bên cạnh bồn hoa, hỏi Miêu Tiêu Bắc.

“Ừ.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, uống một ngụm cola, “Bọn họ theo dõi chúng ta.”

Lam Minh hơi sửng sốt, dựa vào lưới sắt, vẻ mặt tán thưởng nhìn Miêu Tiêu Bắc, “Không tệ, cậu đã phát hiện từ khi nào?”

Miêu Tiêu Bắc lắc đầu, “Không biết, chỉ cảm giác vậy thôi.”

“Rất tốt!” Lam Minh vỗ vỗ bả vai Miêu Tiêu Bắc, “Cậu phải tin vào cảm giác của mình, Bắc Bắc.”

“Tin vào cảm giác?” Miêu Tiêu Bắc hơi xuất thần.

“Cảm giác của cậu là thứ chính xác nhất thế gian.” Lam Minh gác cằm lên vai Miêu Tiêu Bắc, nghiêm túc nói, “Chỉ cần cậu thấy đúng thì cứ làm theo cảm giác của mình, khi cảm thấy bất an, thì phải càng cẩn thận, khi cảm thấy người nào đó nguy hiểm, thì phải cách xa hắn ra một chút.”

“Ừ.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Tôi cảm thấy anh cũng rất nguy hiểm.”

Lam Minh mỉm cười, “Tôi không phải là nguy hiểm, mà là mị lực.”

Miêu Tiêu Bắc giương mắt, vẻ mặt như là nghi ngờ.

“Có muốn thử năng lực của cậu không?” Lam Minh đột nhiên hỏi.

Miêu Tiêu Bắc nhìn hắn, “Làm sao để thử?”

“Cậu có thể suy nghĩ xem trong xe là ai.” Lam Minh uống một hớp cola, “Trong xe chắc hẳn có hai người, trong đó có một người bình thường không có gì lạ, người còn lại thì không bình thường, xung quanh hắn có một tầng sương bao phủ, tôi không có cách nhìn rõ bộ dáng của hắn trông ra sao.”

Miêu Tiêu Bắc hơi sửng sốt, “Anh cũng không nhìn thấy?”

“Ma vật muốn chiến thắng một thứ mạnh hơn họ rất khó, nhưng muốn che giấu thân phận của mình thì lại rất dễ.” Lam Minh sờ mũi, “Có điều chưa hẳn sẽ thoát được ánh mắt của cậu, thế thì sao không ngại thử một lần, nhìn xem hắn rốt cuộc trông ra sao.”

Miêu Tiêu Bắc nhíu mày gật đầu, “Tôi sẽ cố gắng thử xem, chỉ cần muốn là có thể, người kia không phải người ư?”

“Tôi cũng không xác định được, không nhất định là ác ma, cũng có thể là các chủng tộc khác, hoặc một con người đặc biệt nào đó.” Lam Minh đột nhiên cười cười.

“Con người?” Trong mắt Miêu Tiêu Bắc hiện lên một tia sáng, “Giống như tôi?”

Lam Minh mỉm cười, vươn tay sờ vẫn giao nhau giữa cổ và cằm, “Yên tâm đi, Bắc Bắc, trên thế giới này, cậu là độc nhất vô nhị.”

Miêu Tiêu Bắc nghe xong, trong lòng chẳng có cảm xúc gì, cúi đầu đặt ly cola xuống đất.

Lam Minh bật cười, “Giận hả?”

Miêu Tiêu Bắc xoay mặt trừng mắt nhìn hắn, không nói gì thêm, tay vịn lưới sắt, nhìn chằm chằm chiếc xe màu đen, trong đầu nghĩ… Trong xe có hai người, một yếu một mạnh, kẻ mạnh đó rốt cuộc là ai…

Cứ nghĩ như thế, Miêu Tiêu Bắc nghe giọng Lam Minh vang lên, “Nhắm mắt lại.”

Miêu Tiêu Bắc chậm rãi nhắm mắt lại.

“Từ trong bóng đêm, gắng tìm lấy người nọ, xem khuôn mặt của hắn.” Lam Minh nói, “Phải xem được gương mặt thật của hắn!”



Miêu Tiêu Bắc nhắm mắt lại, làm theo lời Lam Minh…

Cảnh tượng trước mặt hắn dần dần trở nên rõ ràng, trong bóng đêm xuất hiện một hình người, Miêu Tiêu Bắc phát hiện quần áo người này rất lạ, giống như đồ cổ trang.

Miêu Tiêu Bắc thoáng khó hiểu, chẳng lẽ là người cổ đại? Hắn muốn thấy diện mạo của người nọ, liền tập trung tinh thần.

Hình ảnh của người nọ dần rõ ràng hơn, Miêu Tiêu Bắc thấy trong tay người nọ cầm một thanh kiếm… Thanh kiếm rất ngầu, khác hẳn thanh đao của Lam Minh, đó là một thanh kiếm dài, giống loại kiếm khách thường sử dụng ở thời cổ đại.

Ngay lúc Miêu Tiêu Bắc muốn xem mấy chữ khắc trên thanh kiếm, người nọ đột nhiên xoay đầu.

Trong nháy mắt Miêu Tiêu Bắc cùng bắt gặp ánh mắt người nọ, liền sửng sốt… Ánh mắt của người nọ rất lợi hại, mang theo vài nét kinh ngạc, hắn cũng thấy mình ư?!

Cả kinh, Miêu Tiêu Bắc giật mình, cảnh tượng trước mắt liền trở nên mơ hồ, khuôn mặt người nọ cũng dần biến mất trong bóng tối.

Mà khiến cho Miêu Tiêu Bắc bất ngờ chính là… hình như hắn biết người này, đã gặp ở đâu nhỉ? Lúc nãy chỉ mới nhìn thoáng qua, hắn chỉ thấy đôi mắt của người nọ, khuôn mặt thì chỉ thấy đại khái, nhưng lại có cảm giác rất quen mắt cơ mà không thể nhớ đã gặp ở đâu.

Lam Minh thấy Miêu Tiêu Bắc đột nhiên mở mắt ra, lập tức đỡ lấy thân thể hắn, “Nhìn thấy không?”

“Ách…” Miêu Tiêu Bắc định lên tiếng, nhưng lại thấy chiếc xe bên dưới đột nhiên lái đi.



“Hắn phát hiện ra cậu?” Lam Minh giật mình hỏi.

“Ừ.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Tôi không chắc lắm nhưng tôi nghĩ hắn nhìn thấy tôi!”

“Ể?” Lam Minh tán thưởng gật đầu, “Còn mạnh hơn tôi nghĩ, có thể phát hiện loại nhìn lén bằng suy nghĩ, cậu thấy cái gì rồi?”

“Một người trông như kiếm khách.” Miêu Tiêu Bắc nói, “Có điều… trông rất quen, nhưng không nhớ ra đã gặp ở đâu.”

“Kiếm khách?” Lam Minh khẽ nhíu mày, “Một kiếm khách sống hơn ngàn năm?”

“Tôi cũng thấy kì lạ.” Miêu Tiêu Bắc khó hiểu nói, “Có điều hắn rất đẹp trai.”

“A…” Lam Minh bật cười, lúc này từ xa có một con quạ đen bay tới, đập cánh đậu trên lan can.

Miêu Tiêu Bắc nhìn kỹ, là một con quạ làm bằng giấy.

“Đây là cái gì?” Miêu Tiêu Bắc cầm lấy, còn chưa hiểu gì thì đã nghe con quạ cất giọng nói, một âm thanh rất quen thuộc, “Sao còn chưa về? Hai người muốn qua đêm ở ngoài thật sao! Bắc Bắc, cẩn thận đó!”

Miêu Tiêu Bắc cả kinh giật bắn ra sau, Lam Minh vươn tay đỡ lấy, thuận tiện cầm con quạ giấy, hai người đều nghe ra, đây là giọng của Bạch Lâu.

Lam Minh sờ sờ, con quạ lập tức hóa thành tro bụi.

Miêu Tiêu Bắc nhìn chằm chằm tro bụi bay theo gió một lúc lâu, đột nhiên “A!” một tiếng.

“Sao vậy?” Lam Minh bị hắn dọa, khó hiểu nhìn Miêu Tiêu Bắc.

“Tôi nhớ ra gặp người kia ở đâu rồi!” Miêu Tiêu đứng lên, “Có còn nhớ lần chúng ta đứng trước TV lớn, nhìn thấy cục trưởng của cục cảnh sát vừa mới nhậm chức không?”

Lam Minh khẽ nhíu mày, “Là cái tên kia của Bạch Lâu…”

“Đúng vậy!” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Tên là gì nhỉ… Tôi nhớ có một chữ Cảnh.”

“Tên là Phong…” Lam Minh nói xong, hai người cùng đồng thanh, “Cảnh Diệu Phong!”

“Chính là hắn!” Miêu Tiêu chắc chắn nói, sau đó lại có chút nghi hoặc, “Không phải người sao, cục trưởng cục cảnh sát không phải con người! Vậy hắn là gì? Không phải là ác ma nhỉ.”

Lam Minh cúi đầu nhíu mày suy nghĩ, thật lâu sau lại mỉm cười.

“Cười cái gì vậy?” Miêu Tiêu Bắc tò mò.

“Haha, có lẽ sẽ xảy ra một chuyện rất thú vị.” Lam Minh nói, “Cái tên Cảnh Diệu Phong đó… nói không chừng vẫn còn nhớ rõ Bạch Lâu.”

Miêu Tiêu Bắc mở to hai mắt, “Thật không? Hắn không phải kẻ thù của Bạch Lâu chứ? Vậy hắn có tạo ra sự uy hiếp nào với Bạch Lâu không?”

“Ừm…” Lam Minh nghĩ nghĩ, “Cậu có thể cảm nhận được tâm trạng của hắn.”

Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Làm thế nào?”

Lam Minh nói, “Bây giờ cậu đã biết hắn là ai, đúng không?”

“Đúng.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu.

“Vậy thì cậu hãy tưởng tượng mình là hắn rồi nghĩ về Bạch Lâu.” Lam Minh nói, “Tự mình cảm nhận xem đó là cảm giác gì.”

“Cái này hơi khó.” Miêu Tiêu Bắc suy nghĩ, liếc mắt nhìn Lam Minh, “Thật ra anh rất nhiều chuyện…”

Lam Minh sờ mũi, “Ừm, chắc là sống lâu quá nên cảm thấy chán đi.”

Miêu Tiêu Bắc nhịn không được muốn cười, lại nghĩ tới an toàn của Bạch Lâu, hắn sẽ thử một lần, nếu người nọ có tâm tư không tốt với Bạch Lâu thì cũng có thể sớm đề phòng.

Nghĩ tới đây, Miêu Tiêu Bắc thả lỏng bản thân, quyết định thử một lần, tuy rằng hơi khó.

Lam Minh đứng bên cạnh nhìn Miêu Tiêu Bắc, thấy hắn đã thật sự thử xem.



Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lam Minh nhìn đồng hồ, cảm thấy cũng tới lúc, hôm nay Miêu Tiêu Bắc sử dụng nhiều năng lực, lát nữa mệt quá thành bệnh thì khổ.

Mới nghĩ tới đây, đã nhìn thấy Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, khom người… há miệng ra.

“Bắc Bắc!” Lam Minh hoảng sợ, hắn nhìn thấy Miêu Tiêu há miệng, có chất lỏng màu đỏ chảy ra, mang theo vị ngọt — Là máu.

“Bắc Bắc?” Lam Minh biết đối với con người, hộc máu rất nguy hiểm, hắn đỡ Miêu Tiêu Bắc ngồi xuống.

“Không sao…” Miêu Tiêu Bắc vội vàng phất tay, ý bảo đừng lo, hắn lau vệt máu bên khóe miệng, không thể nói gì trong một lúc.



“Cậu thật sự không sao chứ?” Lam Minh có vẻ rất lo lắng, cẩn thận xem xét Miêu Tiêu Bắc, “Sao có thể như vậy? Sử dụng nhiều năng lượng quá sao?”

“Không phải.” Miêu Tiêu Bắc lắc đầu, nói, “Không phải máu của tôi.”

Lam Minh nhướn mày, “Vậy là của ai?”

“Là của Cảnh Diệu Phong.” Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, “Kì lạ.”

“Tại sao hắn nghĩ tới Bạch Lâu lại hộc máu?” Lam Minh khó hiểu.

“Hắn có vẻ rất khó chịu…” Miêu Tiêu Bắc ngẩng đầu nhìn Lam Minh, “Khi nghĩ tới Bạch Lâu là cảm thấy khó chịu, khi thở cũng thấy khổ sở, tim đập mạnh tới phát đau, cho nên tôi mau chóng tỉnh lại.”

“Thật à?” Lam Minh nghe xong cũng không giải thích được, “Bạch Lâu không phải vẫn luôn nói người đó là kẻ đã giết hắn sao? Với lại lần trước cũng nói bây giờ không còn cảm giác gì nữa?”

“Đúng thế.” Miêu Tiêu Bắc sờ cằm, “Ừm… Tôi cảm thấy không giống lời Bạch Lâu nói.”

“Người kia không thể bảo lưu trí nhớ và năng lực ngay lúc đó.” Lam Minh nhíu mày suy nghĩ, “Cũng không phải chưa từng xảy ra tình huống đó, có người trao đổi với ma quỷ, mỗi lần chuyển kiếp sẽ giữ được trí nhớ ban đầu.”

“Sau đó thì sao?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Có thể giữ được trí nhớ của một ngàn năm trước không?”

“Có thể, sau đó có thể đã xảy ra một việc ngoài ý muốn, mượn năng lượng của ác ma đã chết, biến năng lượng đó thành của hắn, hắn sẽ biến thành thứ tồn tại giữa quỷ và con người.” Lam Minh nói, “Người như thế có thể giữ được trí nhớ, còn giữ được thân phận của một ngàn năm trước, so với ác ma hay con người đều mạnh hơn, nhưng kết quả thành công chỉ là con số 0.”

“A, tôi biết rồi!” Miêu Tiêu Bắc đột nhiên vỗ tay một cái, “Danh Vũ đã từng nói qua, cái này gọi là xuyên việt!”

Lam Minh trầm mặc… Hắn nhìn chằm chằm Miêu Tiêu Bắc một lúc lâu, đưa mặt tới muốn hôn, “Thật dễ thương!”

“Ê…” Miêu Tiêu Bắc cản lại, “Rồi giờ sao? Chúng ta có nên nói cho Bạch Lâu nghe không?”

“Vẫn chưa chắc chắn nên tạm thời giữ kín đi.” Lam Minh nhún vai, “Tôi cảm thấy bọn họ không có duyên phận, tiếp tục dây dưa bao nhiêu cũng chỉ là vô nghĩa.”

“Tại sao lại nói vậy?” Miêu Tiêu Bắc lại nghĩ tới cảm giác ban nãy, còn có chuyện Bạch Lâu khóc cả đêm, hắn có chút đau lòng, hai người này rốt cuộc đã trải qua chuyện gì mà phải đau khổ cả ngàn năm?

“Cậu nghĩ đi, trải qua một ngàn năm vẫn không gặp được nhau, đây không phải là không có duyên phận thì là gì?” Lam Minh nói rất thoải mái, “Có điều cũng có thể là đột nhiên có ngã rẽ, nhưng mà… Có đôi khi con người chuyển kiếp cũng tốt, đầu thai cũng tốt, cho dù giữ lại trí nhớ, quá khứ vẫn là quá khứ, có muốn quay lại cũng không được, chi bằng quên đi thì tốt hơn.”

“Ừ.” Miêu Tiêu Bắc bước tới bên lan can, nhìn cảnh đêm của thành phố S, trời cũng sắp sáng rồi.

Ngắm một lúc lâu, Miêu Tiêu Bắc xoay đầu nói với Lam Minh, “Chúng ta về thôi.”

Lam Minh vui vẻ gật đầu, cười hỏi, “Lái xe về rất lâu, có muốn nhanh hơn không?”

Miêu Tiêu Bắc đã mệt muốn chết, chỉ muốn mau chóng về nhà, liền gật đầu, Lam Minh thong dong bước tới, ôm lấy hắn, nhẹ nhàng phóng ra ngoài…

Miêu Tiêu Bắc chợt nghe tiếng gió xé bên tai, chớp mắt có cảm giác say xe, chờ tới khi hắn hiểu ra thì đã về tới biệt thự.

“A?” Hai người mở cửa vào nhà, nhìn thấy bên trong phòng khách, Phong Danh Vũ, Phong Tiểu Vũ, Sishir và Long Tước đang ngồi chơi mạt chược.

Phát ra tiếng kêu tất nhiên là Phong Danh Vũ, “Vái lạy hai người, về làm gì vậy? Chẳng lẽ camera của tôi không được dùng?”

Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh đều sửng sốt.

Phong Danh Vũ lập tức bịt miệng lại, cúi đầu xào bài.

Phong Tiểu Vũ liền kể tội, “Bắc Bắc, cũng may anh không bị ăn, chị hai đã trang bị camera xoay đủ 360 độ trong phòng VIP của khách sạn!”

Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh có chút không biết nói gì nhìn Phong Danh Vũ.

“Tôi đi tắm rửa rồi ngủ trước.” Miêu Tiêu Bắc ngáp một cái, về phòng, vào phòng tắm ngâm bồn. Hắn dựa người ra sau, cảm thấy nước ấm tẩy sạch đi mệt mỏi cả ngày hôm nay, cả người càng thêm buồn ngủ.

Mắt đang chuẩn bị nhíu lại thì bên tai lại vang lên tiếng “Cục cục”.

Miêu Tiêu Bắc mở mắt ra, chỉ thấy Cổ Lỗ Y không mặc gì, quấn cái khăn tắm, vẫy cánh bay tới bên cạnh, hai tay mập mạp khoanh lại, tựa hồ đang bất mãn vì Miêu Tiêu Bắc tới tận giờ này mới về, mà khi về tới nhà cũng không thân thiết với nó trước.

Miêu Tiêu Bắc cảm thấy như đã lâu rồi không gặp Cổ Lỗ Y, vươn tay tới, “Cổ Lỗ Y, muốn ôm anh không?”

“Cục cục…” Cổ Lỗ Y lập tức bay tới, ôm Miêu Tiêu Bắc cọ cọ.

Miêu Tiêu Bắc giúp Cổ Lỗ Y tắm rửa, phát hiện cấu tạo sinh lý cũng không khác con nít là mấy, cực kì đáng yêu, liền nhéo cái mông nó một cái. Cổ Lỗ Y có chút ngượng ngùng, dùng khăn che người lại, xấu hổ cục cục với Miêu Tiêu Bắc.

Miêu Tiêu Bắc chà người cho nó, cả người Cổ Lỗ Y liền toàn là bọt xà phòng. Nó nhảy vào trong bồn, bơi qua bơi lại, còn cầm cây chà lưng, học theo MJ nhảy cho Miêu Tiêu Bắc xem.

Miêu Tiêu Bắc bị nó chọc cười ha hả, đang cao hứng, Miêu Tiêu Bắc đột nhiên nhìn thấy cửa phòng tắm ở phòng đối diện mở ra.

Nhìn thấy Lam Minh quấn khăn tắm, chậm rãi bước vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Dạ Kỳ Đàm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook