Vũ Dạ Kỳ Đàm

Quyển 5 - Chương 45

Nhĩ Nhã

12/08/2016

Lam Minh lại đạp ảnh quỷ thêm vài cái, ảnh quỷ la lên oai oái xin tha, “Tôi nói… nhưng mà khó diễn tả bằng lời lắm, hay mọi người đi theo tôi xem thử đi?”

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, Khiết Liêu đạp hắn, “Thằng nhóc mi không giở trò chứ?”

“Không có!” Ảnh quỷ lắc đầu, “Tôi không dám, thật sự là khó nói rõ, tôi đảm bảo chỉ cần các anh nhìn qua một lần là biết những bộ xương đó từ đâu mà tới.”

Cuối cùng Lam Minh, Miêu Tiêu Bắc, Bạch Lâu và Cảnh Diệu Phong đi theo ảnh quỷ, những người còn lại quay về biệt thự.

Ảnh quỷ dẫn bốn người tới một con đường quốc lộ ở ngoại ô, ở ven đường có một ngọn núi hoang sơ.

Lam Minh lái xe, ảnh quỷ ngồi ở ghế phó lái chỉ đường, một hồn ma tối đen như mực, nép sát vào cửa, miệng liên tục lặp lại, “Công việc của tôi là theo dõi và dẫn đường, tôi lại không có sức mạnh gì, cho nên chịu thôi, các anh không thể trách tôi.”

Miêu Tiêu Bắc ngồi ở giữa băng ghế sau, Bạch Lâu ngồi bên trái, Cảnh Diệu Phong ngồi bên phải. Bạch Lâu nhìn ra ngoài, Cảnh Diệu Phong nhìn Bạch Lâu, Miêu Tiêu Bắc bị kẹp chính giữa ngại ngùng vô cùng. Mà Cảnh Diệu Phong này cũng thật là, Bạch Lâu đi đâu là hắn đi đó, trưởng cục cảnh sát mà rảnh rỗi dữ vậy, bộ không đi làm sao?

“Cục cục ~” Cổ Lỗ Y ngồi trong túi để trên đùi Miêu Tiêu Bắc kêu lên, còn có tiếng rôm rốp phát ra.

Miêu Tiêu Bắc mở dây kéo ra xem, nhìn thấy Cổ Lỗ Y ngồi bên trong nhai bánh xốp chocolate, trong họng nhồi một đống, nhìn Miêu Tiêu Bắc cười tủm tỉm.

Tâm trạng rối rắm lập tức vơi đi, vươn tay bế nó ra ngoài, đột nhiên…

“A!”

Mọi người bị tiếng kêu của Miêu Tiêu Bắc làm hoảng sợ, xoay đầu nhìn hắn.

“Có chuyện gì?” Bạch Lâu hỏi.

Ngay cả Cổ Lỗ Y đang nhai cũng hết hồn, ngẩng đầu nhìn Miêu Tiêu Bắc.

Miêu Tiêu Bắc kinh hãi nhìn Cỗ Lô Y một lúc lâu, vươn tay nâng cằm nó lên.

Cổ Lỗ Y không rõ, giơ tay gãi, Miêu Tiêu Bắc lập tức cản lại, mọi người nhìn thấy dưới cằm nó nổi lên bọng nước.

“A.” Bạch Lâu chỉ xuống cổ, “Ở cổ cũng có.”

Miêu Tiêu Bắc sốt ruột, thấy Cổ Lỗ Y hình như bị ngứa, vươn tay gãi gãi cánh tay.

“Không được gãi, Cổ Lỗ Y!” Miêu Tiêu Bắc giữ hai tay nó lại, Cổ Lỗ Y khó hiểu nhìn hắn.

“Sao lại thế này?”

Lam Minh nhìn vào kính chiếu hậu.

“Sao lại nổi bọng nước?” Miêu Tiêu Bắc gấp đến độ mặt mũi trắng bệch, “Có phải bị bệnh gì không? Hay bị cái gì lây? Khả năng miễn dịch có vấn đề? Có nặng lắm không, lúc nãy đâu có thấy!”

Đang sốt ruột lại nghe Cảnh Diệu Phong nói một câu, “Chắc là bệnh thủy đậu.”

Mọi người trầm mặc một hồi, Bạch Lâu nắm tay Cổ Lỗ Y bắt mạch cho nó, sau một lúc lâu mới nói, “Ách… Bị bệnh thủy đậu, đồ ngốc!”

Miêu Tiêu Bắc thở nhẹ ra, vươn tay sờ trán nó, hình như nóng hơn bình thường, không biết có bị sốt không, nhưng Cổ Lỗ Y là Hỏa Long, chắc là không thấy nóng.

Sau đó, Miêu Tiêu Bắc gọi điện cho Long Tước, Long Tước nói, rồng con bị nổi thủy đậu là chuyện bình thường, cũng giống như con nít vậy, sẽ hết nhanh thôi, chờ mọi người về rồi cho nó nghỉ ngơi uống thuốc, vài ngày là khỏi.

Miêu Tiêu Bắc thấy Cổ Lỗ Y muốn gãi, hắn lập tức nhét bánh xốp vào miệng nó, rồi thổi khí cho nó.

Cổ Lỗ Y cảm giác lành lạnh, không ngứa nữa, thoải mái kêu lầm bầm.

Xe rất nhanh tới nơi, dựa theo miêu tả của Huệ Tư Mẫn trước đó, đây chắc chính là vùng mà cô lụm được đầu lâu.

Mọi người xuống xe, đi theo ảnh quỷ lên núi.

Ảnh quỷ đi một vòng, tới một chỗ gần hang động, vươn tay chỉ xuống đất, ý bảo mọi người cẩn thận. Mọi người cúi đầu nhìn theo ngón tay hắn, chỉ thấy từ trong hang động có một dòng suối nhỏ chảy ra, dòng nước có màu đen.

“Màu đen?” Miêu Tiêu Bắc mở to mắt.

“Nguồn nước bị ô nhiễm.” Bạch Lâu nói, “Bên trong chắc hẳn là có nguồn gây ra ô nhiễm.”

“Hai ngày trước, có một người đàn ông mặc áo choàng, đeo mặt nạ đến đây.” Ảnh quỷ nói, “Hắn cho thứ gì đó vào dòng nước, trong núi sâu ở bên kia là có mấy phần mộ, người kia lấy nước ở đây rưới lên những bộ xương đó, những bộ xương lập tức biến thành thú một sừng. Tôi chỉ đi dạo ngang qua đây, người kia cho tôi ít vàng, bảo tôi theo dõi một cô gái, hắn nói cô gái đó đã nhặt đi đầu lâu của thú một sừng.” Nói xong, ảnh quỷ né qua một bên, xoa xoa vết thương do Khiết Liêu và Lam Minh đá lúc nãy, vẻ mặt oan ức.

Bạch Lâu hỏi tên hắn, ảnh quỷ nhỏ giọng nói, Bạch Lâu xoay người nói với mọi người, “Hắn chưa từng có tiền án, là một ảnh quỷ trong sạch.”

“Sao anh tra được vậy?” Miêu Tiêu Bắc tò mò hỏi.

“Trong tay quỷ sư có bản ghi chép hành vi phạm tội của ma quỷ.” Cảnh Diệu Phong trả lời thay, “Ai làm chuyện xấu hay đã từng bị xử phạt, quỷ sư đều biết.”

Nói xong, hắn liếc mắt nhìn Bạch Lâu, Bạch Lâu nhìn hắn khinh bỉ, ý như muốn nói — Đồ nhiều chuyện!

Nhưng ánh mắt đó của Bạch Lâu lại làm Cảnh Diệu Phong nở hoa trong lòng, Tiểu Lâu nhìn hắn rồi!

Lam Minh gật đầu, nói với ảnh quỷ, “Ngươi đi đi, sau này đừng tới chỗ này nữa.”

“Vâng!” Ảnh quỷ lập tức bỏ chạy, nhanh như chớp không còn thấy bóng dáng đâu.

“Để hắn đi như vậy không sao chứ?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.

Bạch Lâu cười, lắc đầu nói, “Có gan lớn tới đâu hắn cũng không dám quay lại, yên tâm đi.”

Miêu Tiêu Bắc gật đầu, cảm giác Cổ Lỗ Y giãy dụa trong tay, tựa như muốn thoát khỏi, Miêu Tiêu Bắc cúi đầu nhìn, thấy nó bắt đầu nháo loạn, hình như là rất ngứa, miệng cứ kêu cục cục.

“Hình như nó không thoải mái.” Bạch Lâu cũng có chút lo lắng, cùng Miêu Tiêu Bắc qua một bên, vỗ về Cổ Lỗ Y.

Lam Minh bước vào hang một mình, bảo Cảnh Diệu Phong đứng canh ở trước cửa hang, cũng để đảm bảo an toàn cho Miêu Tiêu Bắc và Bạch Lâu.

Miêu Tiêu Bắc thổi khí vào thân thể Cổ Lỗ Y, Cổ Lỗ Y lăn tới lăn lui, dường như không thoải mái.



“Con nít là vậy đó.” Bạch Lâu thấy Miêu Tiêu Bắc luống cuống, liền lên tiếng an ủi, “Về nhà cho nó uống thuốc là ổn, tôi có thuốc đặc chế, có thể chữa ngứa.”

Miêu Tiêu Bắc gật đầu, xoa xoa Cổ Lỗ Y để nó bình tĩnh lại, cũng liên tục thổi khí cho nó.

Bạch Lâu giương mắt, nhìn thấy Cảnh Diệu Phong nhìn mình, hai ánh mắt chạm nhau, trong mắt đối phương có điều muốn nói, Bạch Lâu lập tức nhìn đi chỗ khác, hờ hững như trước kia.

Miêu Tiêu Bắc xoa xoa Cổ Lỗ Y, mắt nhìn hai người, cũng có chút khó xử.

Không lâu sau, ba người nhìn thấy màu nước thay đổi, trở về màu trong suốt của nước.

Lam Minh cầm một vật gì đó bước ra khỏi hang, giơ cho mọi người nhìn, “Là ma nhãn của thú một sừng.”

“Ma nhãn là cái gì?” Miêu Tiêu Bắc phát hiện, những ngày gần đây, câu nói hắn hỏi nhiều nhất là: Cái gì.

“Trên cơ thể ma vật, đều sẽ có chút da thịt mang tính lây nhiễm.” Bạch Lâu trả lời, “Ví dụ như đôi mắt, trái tim, răng nanh, v..v… Lấy những thứ đó bỏ vào nước sẽ tạo ra ô nhiễm, cần phải làm sạch.”

Miêu Tiêu Bắc nghe xong vẫn còn có chút không hiểu, “Làm sạch thế nào… A!”

Nói còn chưa dứt lời, bàn tay đã bị Lam Minh kéo qua, sau đó ở đầu ngón tay có cảm giác đau xót…

Lam Minh dùng móng tay đâm vào ngón tay Miêu Tiêu Bắc, một giọt máu nhỏ xuống, tan trong dòng nước.

“Vầy là xong.” Lam Minh nói, rồi buông tay Miêu Tiêu Bắc ra, “Bệnh thủy đậu của Cổ Lỗ Y cậu có thể chữa, cho nó hai giọt máu của cậu là khỏi bệnh ngay.”

“Ừ ha!” Bạch Lâu cũng gật đầu.

“Vậy sao?” Miêu Tiêu Bắc đưa ngón tay vẫn chưa cầm máu sang Cổ Lỗ Y.

Cổ Lỗ Y chớp mắt, xoay đầu đi… Như là nói, không muốn!

Miêu Tiêu Bắc giữ miệng nó, Cổ Lỗ Y mất hứng kêu lên, Miêu Tiêu Bắc liền nhân cơ hội nhét ngón tay vào miệng nó.

Cổ Lỗ Y bị bắt buộc ngậm ngón tay, nó đành phải hút hai cái, Miêu Tiêu Bắc cảm giác có máu bị hút ra, hơi đau.

Cổ Lỗ Y nhả ra, tặc lưỡi, nằm bất động trong tay Miêu Tiêu Bắc, tựa như cảm thấy rất thoải mái.

Miêu Tiêu Bắc nhìn ngón tay, vết thương đã không còn chảy máu, mọi người liền trở về nhà. Lam Minh lái xe, Cảnh Diệu Phong ngồi ở ghế phó lái, cả hai cùng bàn về người thần bí kia và nguồn ô nhiễm dòng nước.

Bạch Lâu ngồi ở trên nóc xe hóng gió.

Miêu Tiêu Bắc có hơi mệt, ôm Cổ Lỗ Y nằm ngủ ở ghế sau.

Mãi cho đến khi xe dừng lại, Miêu Tiêu Bắc mới tỉnh.

“Về tới rồi, lên phòng ngủ đi.” Lam Minh nói.

“Ừ…” Miêu Tiêu Bắc mơ mơ màng màng, lại cảm thấy có gì đó lăn xuống cánh tay… Cúi đầu xem, là một viên dạ minh châu.

Miêu Tiêu Bắc cầm lên, giống y như đúc viên lần trước! Cúi đầu nhìn Cổ Lỗ Y nằm ở dưới, nó đang ngủ, hai bàn tay nhỏ bé nắm lấy áo sơmi, khuôn mặt đỏ bừng, miệng khò khè ngáy, với lại, thủy đậu trên người đã không còn nữa!

Tối hôm đó, Huệ Tư Mẫn vì sợ không dám ở nhà nên qua đây ngủ nhờ… Đương nhiên, đây là do cô tự nói, cô có thể mướn n vệ sĩ tới mà. Huệ Tư Mẫn ngủ chung phòng với Phong Danh Vũ, ban đầu hai người còn cãi nhau, sau đó thì bắt đầu chuyển sang nghiên cứu, lát sau lại xem manga, lát sau lại thì thầm, tới nửa đêm làm thêm một trận cãi nữa mới ngủ.

Miêu Tiêu Bắc mệt đứ đừ, sau khi tắm rửa với Cổ Lỗ Y, cả hai một lớn một nhỏ leo lên giường ngủ.

Dưới phòng khách, Bạch Lâu ôm máy tính tìm kiếm về con mắt kia.

Trên màn hình xuất hiện rất nhiều hình ảnh, Bạch Lâu nhíu mày, “Con mắt này rất đặc biệt… Chưa từng thấy qua.”

“Là của giống nào của thú một sừng, không tra ra được sao?” Long Tước bước tới xem, hỏi, “Ờ mà con mắt này có phải hơi lớn không?”

“Đúng vậy.” Khiết Liêu ngáp một cái, tay cầm bình sữa đút cho một con sói con giữa một bầy sói con, nói, “Tốt nhất là nên tìm trên một động vật đại diện, ví dụ như voi hay cá voi gì đó…”

“A!”

Khiết Liêu vừa dứt lời, Bạch Lâu liền chỉ vào màn hình, “Tìm thấy rồi!”

Mọi người cùng bước lại xem.

“Là mắt của loài cá voi da báo một sừng.” Bạch Lâu nói xong liền in tấm hình ra.

Sishir đang cho một con sói uống sữa, sói con béo phì tới độ đi không nổi, hắn đang ngồi trên ghế ngủ gật, nghe thấy Bạch Lâu nói liền tới gần, hỏi, “Cá voi da báo?”

“Loài này còn tồn tại sao? Tôi tưởng là bị diệt sạch rồi?” Bạch Lâu nói, “Hơn ba trăm năm trước, hình như từng bắt được một con ở Bắc Băng Dương, sau đó chưa từng thấy lại.”

“Chỉ còn lại hai con.” Sishir nói.

Mọi người nhìn hắn, “Sao cậu biết?”

“Tôi nhìn thấy ở chỗ Poisedon.” Sishir trả lời, “Dưới thủy cung có nuôi hai con, được lắm.”

Mọi người nhìn nhau, Lam Minh nhíu mày, “Cá voi một sừng rất hung hãn, nuôi làm gì? Với lại nó có độc.”

“Lucifer nói, bởi vì Poisedon là tên biến thái.” Sishir nói, “Hắn xây cả một căn nhà để nuôi mãnh thú, bên trong có rất nhiều loài hung hãn.”

“Chắc hẳn con mắt không phải của cá voi dưới cung điện đi?” Long Tước nói.

“Hay mai xuống dưới đó chơi không?” Sishir đề nghị, “Lần trước hắn đồng ý cho tôi mực đại vương mà tôi quên cầm về.”

Tất cả cau mày nhìn hắn, Long Tước giật giật khóe miệng, “Mực đại vương… Cầm về làm gì?”

“Nuôi chứ làm gì.” Sishir trả lời, “Nó có thể đổi màu, Lucifer nói sẽ tạo cho tôi một tiểu thủy cung dưới địa ngục.”



Tất cả mọi người nhìn Sishir với vẻ mặt phức tạp, trông chẳng khác gì con của một nhà giàu mới nổi.

“Không cho nuôi!” Long Tước nói, “Hao tiền hao của!”

Sishir mếu máo, bất mãn nhìn Long Tước.

Long Tước nhướn mày, “Làm sao? Muốn nuôi thì về nhà nuôi đi.”

Tất cả mọi người nhìn Long Tước, nghiêm khắc quá nha.

Sishir được nuông chiều từ bé, chưa từng có ai nói chuyện với hắn như vậy, mặt mày nhăn nhíu, nói, “Long Tước! Anh xấu lắm!”

Long Tước dùng biểu tình ‘tôi chính là xấu như vậy đó, làm sao!’ đáp trả.

Sishir đá hắn, Long Tước né tránh, nói, “Con nít hư, cậu có biết ở ngoài kia có bao nhiêu đứa trẻ không có cơm để ăn không, chó còn nuôi không nổi mà đòi nuôi mực đại vương? Tiền nhiều quá sao không đi làm từ thiện đi? Đồ hư hỏng!”

“Tôi ghét anh!” Sishir bỏ chạy lên phòng, đóng sầm cửa, tiếng đóng cửa ong ong cả tai.

Long Tước ngoáy ngoáy lỗ tai, miệng than thở, “Nhóc con chết bằm, không có gia giáo!”

Mọi người đều xoay đầu nhìn hắn, trong mắt tràn ngập sự bội phục — Quả nhiên là siêu cấp vú em, chăm sóc giùm mà còn có thể tranh thủ xử lý luôn vấn đề đạo đức và trí tuệ!

Sáng hôm sau, Miêu Tiêu Bắc tỉnh dậy, nghe thấy tiếng chim hót bên ngoài, dưới lầu là mùi bánh thơm lừng, nhất định là bánh ngọt Long Tước làm cho Sishir ăn.

“Ưm…” Miêu Tiêu Bắc xoay thắt lưng, bên tai vang lên tiếng “Rồm rộp”.

Mở to mắt nhìn, Cổ Lỗ Y đang mặc một bộ thể thao màu trắng, quần ngắn, lộ ra cẳng chân mập mạp ngắn ngủn, dưới chân mang đôi giày Jordan bé xíu, hai chân lắc lư, trong tay cầm bánh xốp hình bóng rổ, bỏ vào miệng nhai rồm rộp.

“Cổ Lỗ Y?” Miêu Tiêu Bắc xoa mặt nó, “Đã khỏi bệnh chưa?”

“Cục cục!” Cổ Lỗ Y gật đầu, giơ giơ hai chân.

Miêu Tiêu Bắc bây giờ mới để ý, không biết Cổ Lỗ Y đang ngồi lên cái đống gì. Bế nó lên nhìn cho kỹ, ở dưới là sáu viên dạ minh châu.

“Cổ Lỗ Y?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Tối qua bị tiêu chảy?”

“A…”

Miêu Tiêu Bắc vừa dứt lời, chợt nghe phía sau vang lên tiếng cười.

Xoay đầu lại, Lam Minh đang ngồi trên xích đu ở cạnh giường đọc báo, nhìn Miêu Tiêu Bắc bội phục, “Cách suy nghĩ của mấy cậu quả là thú vị.”

“Gì?” Miêu Tiêu Bắc ôm Cổ Lỗ Y lại, nhìn ngày sản xuất của đống bánh xốp, là tuần trước, bảo quản được một năm, chắc là không bị gì.

“Sáng nay lúc tôi thức dậy thì thấy nó đẻ một đống trứng…” Lam Minh chưa nói xong đã bị Miêu Tiêu Bắc đạp một cái, “Trứng đâu mà trứng, là châu!”

“Được rồi, châu.” Lam Minh che đầu gối, nói tiếp, “Lúc nãy bọn họ cũng vào xem, Khiết Liêu nghiên cứu xem làm sao lại đẻ được nhiều trứng… Lộn, châu. Bạch Lâu tán thưởng công hiệu của máu cậu, Phong Tiểu Vũ nghiên cứu nếu có nhiều viên hơn sẽ có thể dùng làm banh tennis, Long Tước la làng sắp phát tài.”

Miêu Tiêu Bắc bật cười, “Còn Sishir đâu?”

“Sishir nói, có tiền có thể đi làm từ thiện.” Lam Minh nhún vai, “Tối qua gây một trận với Long Tước, sáng nay lại trở nên rất ngoan ngoãn, còn là một đứa nhỏ rất dễ thuyết phục.”

“Ừ.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, chọt chọt mông Cổ Lỗ Y, Cổ Lỗ Y xoa mông, chui vào lòng Miêu Tiêu Bắc, tựa như rất ngại ngùng.

“Vậy rốt cuộc tại sao nó lại có châu?” Miêu Tiêu Bắc tò mò hỏi.

“Ờ… Nghe nói là để bài tiết chất độc.” Lam Minh dở khóc dở cười, “Máu của cậu giúp nó bài tiết chất độc, vốn phải bị bệnh thủy đậu nhưng tất cả lại biến thành châu, mặt khác… Nó cảm thấy cậu cho nó hút máu rất hạnh phúc nên đã đẻ trứng… lộn, châu.”

Miêu Tiêu Bắc nhéo bụng Cổ Lỗ Y, đột nhiên cảm thấy không đúng, “Sao lại nói là lúc anh thức dậy thì nhìn thấy, phòng anh ở bên kia mà?”

Lam Minh nhún vai, “Ờ thì trong khoảng thời gian này tôi ngủ chung với cậu, để tránh cho cậu khỏi đá chăn… Ưm!”

Nói chưa xong thì bị Miêu Tiêu Bắc cầm cái gói đập vào mặt.

Miêu Tiêu Bắc xuống giường, vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.

Cổ Lỗ Y miệng cứ kêu “Bắc Bắc, Bắc Bắc” vẫy cánh bay theo.

Miêu Tiêu Bắc vừa đánh răng vừa hỏi, “Cổ Lỗ Y, sao hôm nay lại mặc bộ này? Muốn đi chơi bóng?”

“Bắc Bắc.” Lam Minh từ ngoài nói vọng vào, “Cậu cũng mặc bộ nào thoải mái đi, hôm nay chúng ta phải đi bộ đường xa.”

“Đi bộ đường xa?” Miêu Tiêu Bắc rất có hứng thú với các hoạt động đi bộ đường xa, du lịch linh tinh, “Được! Đi đâu?”

Lam Minh mỉm cười, “Cậu chưa bao giờ tới Thủy Cung đúng không?”

“Thủy Cung?” Miêu Tiêu Bắc ngậm bàn chải hỏi.

Lam Minh nhướn mày, “Là Thủy Cung thật sự!”

Tiếng nói vừa dứt thì cả hai nghe thấy tiếng Long Tước ở bên ngoài vọng lên, “Nhóc con! Đó là phí nuôi dưỡng của ba cậu, cậu muốn làm gì?”

Sishir cầm tiền chạy ra ngoài, bị Long Tước ôm lấy.

“Không cần tiền nữa!” Sishir nói, “Tôi muốn làm việc thiện! Muốn giúp những đứa trẻ không nhà có cơm ăn!”

“Chờ chút, chúng ta từ từ giải thích lại vấn đề từ thiện, đừng xúc động như vậy!” Long Tước ngăn lại, hai người giằng co ngoài sân.

Mọi người ngồi trong nhà uống trà xem chuyện vui, sáng sớm yên tĩnh thấy ghê.

Lam Minh nhướn mày với Miêu Tiêu Bắc — Xem ra là giáo dục quá độ rồi.

Miêu Tiêu Bắc cười, chọt chọt bụng Cổ Lỗ Y, “Không phải đâu, dạy dỗ con nít không phải chuyện dễ dàng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Dạ Kỳ Đàm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook