Vũ Dạ Kỳ Đàm

Quyển 9 - Chương 74

Nhĩ Nhã

21/08/2016

Mở chiếc hộp ra, thứ bên trong làm mọi người thất vọng. Không phải thứ gì không thể tưởng tượng, chỉ là một… con búp bê bình thường. Không phải bằng nhựa, mà là bằng vải bố, chính là loại rất xưa, nhưng vô cùng tinh xảo, được may thủ công, có thể nhìn ra nó vô cùng được quý trọng, trông rất mới. Mà trên đầu con búp bê lại bị cắm một cây đinh màu bạc, ở ngực có đóng cọc gỗ.

“Ai lại biến thái vậy, búp bê này thật thảm.” Phong Tiểu Vũ nói.

“Đừng chạm vào, đây là bị phong ấn!” Bạch Lâu nói, “Búp bê này bị phong ấn.”

Miêu Tiêu Bắc khẩn cấp lấy lá thư để trước ngực con búp bê, mở ra xem, lá này dài thật nha, Miêu Tiêu Bắc bắt đầu đọc:

“Tôi rất vui, các cậu lại xem lá thư này.

Nhiều năm qua, bí mật này vẫn luôn chôn trong lòng, chưa từng nhắc lại.

Búp bê này, tôi cũng không biết từ đâu tới, nhưng Maggie vẫn luôn ôm nó trong lòng… Nghe nói, từ lúc được cứu ra ở trại tập trung, đã ôm con búp bê này.

Vậy, chúng ta tiếp tục câu chuyện…

Sau khi trôi qua khoảng thời gian thời thơ ấu, cuộc sống của Maggie hằng năm dần trở nên cô đơn.”

Miêu Tiêu Bắc đọc tới đây, đột nhiên Phong Danh Vũ “A” một tiếng, đứng dậy kéo Tiểu Ái đi.

“Gì vậy?” Miêu Tiêu Bắc bị cô làm giật mình.

Phong Tiểu Vũ nói, “Chị hai mới nghe một chuyện cổ tích rất ngược, hắn thích người lùn, nhưng người lùn lại không phải nữ thần, hơn nữa sau đó có vẻ rất bi thảm, cho nên chỉ không nghe nữa, còn nói mấy câu chuyện này là dạy hư con nít, cục cưng của nhà Tiểu Ái không được nghe.”

Miêu Tiêu Bắc cũng bó tay.

Lại nghe Tiêu Hoa thản nhiên, “Maggie kia, còn chưa xác định được có phải là người hay không.”

“Ừ.” Lam Minh đồng ý với suy nghĩ của Tiêu Hoa, “Chính xác!”

“Dựa theo tình huống của Maggie, giống như mượn xác hoàn hồn.” Bạch Lâu tấm tắc hai tiếng, lắc đầu.

Miêu Tiêu Bắn run một cái, dù sao năng lực thừa nhận chỉ ở mức con người, cảm thấy thấy sự rất ghê.

“Bắc Bắc.” Lam Minh nhìn hắn cười, “Ở đây toàn là yêu ma quỷ quái, chẳng lẽ còn chưa thích ứng?”

“Haha…” Miêu Tiêu Bắc cười gượng hai tiếng, cầm lá thư tiếp tục đọc.

“Búp bê này có tên là Sophie, Maggie luôn tâm sự mọi chuyện với nó.” Miêu Tiêu Bắc đọc tiếp:

“Câu chuyện tiếp tục từ lúc tôi về nhà cùng Marilyn.

Khi chúng tôi vừa mới về tới trang viên, tôi hoàn toàn ngây ra… Nơi đó đã không còn là trang viên xinh đẹp trong trí nhớ của tôi nữa. Marilyn thậm chí còn nghĩ tôi gạt cô ấy, nhà của tôi căn bản không phải nông trại mà là nhà hoang.

Đúng vậy, nó đã thật sự trở thành nhà hoang.

Trang viên ban đầu, xung quanh được bao bởi màu xanh, phía trước phía sau đều là vườn hoa, xa xa là mảnh vườn xanh mượt, đằng sau trang viên là rừng cây um tùm. Nhưng còn bây giờ?! Dưới chân là đất vàng, mặt đất khô nứt và cây cối héo khô. Đồng ruộng hoang vu, giống như đã lâu không có ai gieo trồng, trên đồng cỏ xa xa cũng không còn bầy dê chạy trốn khỏi chó chăn cừu. Rừng rậm đằng sau… đó là cái gì?! Đã không còn là khu rừng xanh cây, chỉ còn những cành cây khô héo, đã xảy ra chuyện gì? Thôn trang của chúng tôi bị châu chấu quấy rối? Hay là bị hạn hán? Nơi này đã không còn là nơi cho người ở nữa.

Marilyn cũng giật mình, cô ấy lo lắng cho tôi, cảm thấy có phải đã xảy ra biến cố gì không, bởi vì sắc mặt của tôi so với người chết không tốt hơn bao nhiêu.”

“A~” Miêu Tiêu Bắc lật sang trang thứ hai, “Sao lại như vậy nhỉ?”

“Cái này hình như là do oán khí tạo thành.” Sphinx nghe xong lắc đầu, “Tuyệt đối là oán khí!”

“Đúng vậy!”

“Oán khí?” Miêu Tiêu Bắc không hiểu, “Oán khí gì mà lợi hại vậy, còn hơn cả rò rỉ hạt nhân.”

“Oán khí của yêu ma rất nguy hiểm.” Lam Minh lắc đầu, “Đặc biệt có vài yêu ma là từ oán khí tạo thành.”

“Thật không?” Miêu Tiêu Bắc khó hiểu.

“Tiêu Bắc, chắc cậu cũng từng xem rồi đi, trong những câu chuyện về ma thường nhắc tới bãi tha ma hoặc khu hỏa táng có oán khí rất nặng.” Bạch Lâu thở dài, “Vong linh đều có chút oán khí, một bộ phận là do lưu luyến nhân thế, một bộ phận khác là không cam lòng… Tụ tập lại sẽ tạo thành sức mạnh hắc ám đáng sợ. Mà những nơi tràn ngập sức sống và vui vẻ, đặc biệt là lễ giáng sinh và sinh nhật, thường có thể nhìn thấy ánh sáng hạnh phúc, điện từ ở những chỗ đó có màu trắng ấm áp. Mà nơi có nhiều người chết, đặc biệt là chết oan, phần lớn đều là khí đen. Cậu đoán xem, trên đời này chỗ nào có oán khí nhiều nhất?”

“Hỏa táng… A!” Miêu Tiêu Bắc cả kinh, nhớ ra, “Trại tập trung Nazi! Sân giết hại!”

“Đúng rồi.” Khiết Liêu gật đầu, “Phàm là nơi giết người, sẽ đều có oán khí.”

“Nói như vậy, oán khí tụ tập trên người Maggie?” Miêu Tiêu Bắc hỏi.

“Rất có thể.” Đao Tù nói, “Lúc trước tôi từng đi qua di chỉ chiến trường thảm sát Rwanda và thảm sát Khmer Đỏ, thấy rất nhiều người mượn xác hoàn hồn.”

“Vậy mượn xác hoàn hồn là sao?” Phong Tiểu Vũ vẫn chưa hiểu.

“Đơn giản mà nói.” Lam Minh suy nghĩ, “Chính là một người bình thường tới một nơi có oán khí nặng, những oán khí tụ tập lại bám vào linh hồn khỏe mạnh, con người dần dần biến đổi bệnh lý, bị oán khí xâm chiếm, hợp hai thành một. Đại đa số con người đều đã chết, nhưng oán khí bao vây bên ngoài, bên trong cho dù có thối rữa hoặc biến thành xác ướp, bên ngoài vẫn là hình dạng ban đầu.”



Miêu Tiêu Bắc nhịn không được nhíu mày, “Nói như vậy, tình trạng ban đầu của Maggie, bên ngoài là cái xác còn bên trong đã hư thối phải không?”

“Đúng vậy.” Sishir gật đầu, “Nếu anh ôm một đứa con nít, cảm thấy nó rất dễ thương, vậy thì có lẽ đã sai rồi, bởi vì bên ngoài là con nít, nhưng bên trong có khi chỉ còn bộ xương khô.”

Miêu Tiêu Bắc nhịn không được rùng mình.

Cổ Lỗ Y bay tới vỗ vỗ đầu Miêu Tiêu Bắc, “Cục cục.”

Miêu Tiêu Bắc biết nó kêu mình đừng sợ… Cảm thấy có chút mất mặt, bị “con mình” xem thường.

Ho khan một tiếng, Miêu Tiêu Bắc tiếp tục đọc nội dung của bức thư:

“Tôi tự trấn an mình bước vào trang viên, không ai ra đón, cửa khép hờ, chuông cửa như bị hư, tôi ấn rất lâu vẫn không có ai ra mở cửa… Phải có vài công nhân chứ?!

Tôi đưa Marilyn vào, tới trước cửa chính của trang viên, mỗi một bước đều làm tôi cảm thấy lòng mình như đổ máu.

Rốt cuộc cũng tới cửa, tôi gõ vài tiếng.

Qua thật lâu, có một người chậm rãi đi ra, bước chân rất chậm, cánh cửa rốt cuộc cũng mở…

‘Annie!’

Thật lâu sau tôi mới nhận ra, bà lão già nua tóc bạc phơ trước mặt mình là một trong những bà mẹ… Tôi nhớ tuổi của bà cũng không lớn, tôi chỉ mới đi có vài năm, đâu phải vài chục năm, tại sao một người trung niên lại trở thành một bà già, mái tóc trắng với dáng người khô ngắt này là sao?

‘Thiếu gia?’ Trên mặt Annie lộ ra nét vui vẻ, đương nhiên sau đó liền chuyển thành mất mát và lo lắng.

‘Mary, qua đây, đây là Annie, bà ấy luôn chăm sóc anh.’ Tôi giới thiệu với Mary. Tôi nhớ rõ lúc ra đi, Annie có bảo tôi tới thành phố lớn, tìm một người kết hôn, Mary rất xinh đẹp, Annie nhất định sẽ thích.

Nhưng mà, Annie nhìn Mary xong, trông bà như thấy quỷ, thật lâu sau bà mới gật đầu, ‘Đúng vậy… con kết hôn, kết hôn… tốt quá.’

Khi bà ấy nói tốt quá, tôi không nhìn ra là bà ấy vui hay không vui, thần sắc rất phức tạp.

‘Baba đâu?’ Tôi hỏi Annie.

‘Thân thể lão gia không khỏe, ở trên lầu.’ Annie đáp.

Tôi đưa hành lý cho bà, đưa Mary về phòng… Nhưng mà Mary cũng không mấy hứng thú, đại khái cảm thấy Annie không thích cô ấy. Trong nháy mắt đó, tôi cảm thấy Mary như muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức, trở về New York, bắt đầu cuộc sống mới, chắc hẳn cô ấy cảm thấy hối hận khi đến đây.

‘Annie, có thể chuẩn bị cho Mary một chút cơm chiều không?’ Tôi chờ đợi nhìn Annie.

Bà ấy có lẽ cũng nhìn thấy sắc mặt của Mary, lập tức gật đầu, còn nói với Mary, ‘Phu nhân rất xinh đẹp, lúc nãy chỉ là giật mình thôi không có gì đâu.’

Quả nhiên, sắc mặt Mary dịu đi, ôn hòa nở nụ cười với Annie — Nụ cười dịu dàng nhất.

‘Thomas!’

Lúc này, một tiếng thanh thúy vang lên, làm cho lòng tôi khẽ động, xoay mặt nhìn, một thân ảnh nhỏ xinh mặc chiếc đầm màu hồng chạy ào vào lòng tôi.

Tôi theo bản năng ôm lấy, ‘Maggie…’

Trong căn phòng u ám, cây cối héo rũ, tất cả chìm trong không gian trầm lặng, Maggie xuất hiện, giống như một con bướm bay ra từ đống hoang tàn.

“Anh yêu, cô bé là em gái của anh?” Mary cũng bị Maggie thu hút, cô ấy vừa hỏi xong liền thấy không đúng, tuổi của tôi cũng đâu thể có một em gái nhỏ như vậy, tôi cũng sớm nói với cô ấy, mẹ tôi đã mất rồi.

Đang xấu hổ không biết giải thích Maggie ra sao, Maggie lại gật đầu, ‘Vâng, em là Maggie… Xin chào, Marilyn! Chị rất đẹp… em rất vừa lòng.’

Tôi sửng sốt.

Mary cũng sửng sốt, giật mình nhìn Maggie, ‘Em biết tên chị?’

‘Đúng vậy!’ Maggie cười gật đầu, khôi phục vẻ mặt khờ dại, ‘Lúc Thomas viết thư có nhắc chị, anh ấy nói chị rất đẹp.’

Mặt Mary liền đỏ ửng, vươn tay ôm Maggie trong tay tôi, tôi biết, Mary vẫn luôn mơ ước có được một đứa con gái giống như công chúa, mà Maggie lại rất dễ thương.

‘Anh yêu, sao anh không nói cho em biết sớm!’ Mary không hài lòng nhìn qua tôi, Maggie nhiệt tình hôn cô ấy một cái, làm cô ấy cười rất vui vẻ.

Maggie ôm búp bê cười tủm tỉm với Mary, ‘Nó tên là Sophie, là bạn của em, chị Mary có thể chơi búp bê với em không?’

‘Đương nhiên!’ Mary đã hoàn toàn không có chút năng lực chống đỡ với Maggie, bị kéo đi chơi búp bê.

Tôi ngơ ngác đứng tại chỗ, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, sau lưng chắc cũng ướt rồi… Tôi nhớ rất rõ, đã lâu rồi không viết thư cho Maggie, càng không có chuyện nhắc tới Mary… Hay là cha nói với Maggie?

Lắc đầu, lại nhìn qua sô pha, Mary đang chơi với Maggie rất vui vẻ.

Hay là… mình đa nghi? Với lại, Maggie có thể xem tôi là anh trai, dù sao cả hai cũng cùng nhau lớn lên. Vì thế tôi bắt đầu thấy áy náy, tôi là một người xấu xa, đầu tiên là có tình cảm không nên có với Maggie, sau đó lại xấu hổ khi gặp mặt, nhiều năm không về nhà, cho nên nhà gặp kiếp nạn, tôi cũng không biết để về.



Càng nghĩ càng thấy có lỗi, tôi ngẩng đầu… Lại thấy Annie đứng trước cửa bếp, lo lắng nhìn Mary.

Tôi bị ánh mắt của bà làm hoảng sợ, đây là vẻ mặt gì? Hoảng sợ, hoảng sợ vô cùng!

Phát hiện tôi đang nhìn bà, Annie liền trốn vào nhà bếp.

Tôi ý thức được — Tất cả có gì đó không đúng.”

Miêu Tiêu Bắc đọc tới đây, thở hổn hển nhìn mọi người, “Mọi người thấy thế nào?”

“Bắc Bắc…” Phong Tiểu Vũ than thở, “… Maggie, đúng là kinh khủng.”

Miêu Tiêu Bắc cũng gật đầu, “Đúng vậy.”

Lam Minh thúc giục, “Bắc Bắc, đọc tiếp đi, tới chỗ quan trọng rồi.”

Miêu Tiêu Bắc đành phải đọc tiếp:

“Vì thế tôi nghĩ, cách tốt nhất là đi hỏi cha, ông ấy chắc chắn sẽ cho tôi đáp án. Tôi bước lên thang lầu, vào phòng của cha tôi. Căn phòng tuy rằng rất sạch sẽ, nhưng trông cũ kĩ rách nát, cha nằm trên giường, mặc áo ngủ dày, đeo kính, đang đọc sách.

‘Baba.’ Tôi bước tới bên giường gọi ông ấy.

Cha ngẩng đầu, thấy tôi, ngẩn người, thật lâu sau mới hỏi, ‘Con… con về đây làm gì?’

Tôi cũng sửng sốt, ‘Cha viết thư kêu con về mà.’

Sắc mặt của cha tôi liền trở nên tái nhợt, ‘Cha… cha rõ ràng kêu con đừng quay về! Mãi mãi đừng về!’

‘Con…’ Tôi không biết làm sao, một lúc sau, tôi nghĩ cha tôi giận tôi, vì lâu rồi tôi không về, đang định giải thích vài câu…

‘Chết rồi!’ Cha ngồi dậy, áo choàng trên người rơi xuống, tôi mới nhìn thấy thân thể của ông không khác gì bộ xương khô.

‘Đã xảy ra chuyện gì?’ Tôi không tin vào mắt mình, chạy tới, chỉ thấy cha giơ tay chỉ ra ngoài, ‘Mau! Mau rời khỏi đây, đi càng xa càng tốt, đừng bao giờ quay lại!’

‘A…’

‘Baba?!’ Tôi thấy cha kích động như vậy, vội vàng rót nước cho ông ấy uống, lúc này, cầu thang vang lên tiếng bước chân.

Sắc mặt của cha tôi càng lúc càng trắng, kéo tay tôi hỏi, ‘Con… đưa vợ về luôn?’

‘Đương nhiên rồi…’ Tôi gật đầu, liền nhìn thấy cha ngã xuống giường, lắc đầu nói, ‘Xong rồi, tất cả tiêu hết rồi…’

Tôi khó hiểu, vẻ mặt của ông ấy như tới tận thế.

Phía sau, có hai người bước vào, đi trước là Maggie kéo tay Mary đi theo, nhiệt tình nói, ‘Baba… đây là Mary!’

Cha nhìn một lúc lâu, gật đầu nói, ‘Rất tốt… rất dễ thương.’

Mary lễ phép gật đầu chào, gọi một tiếng ‘baba’, cũng rất lo lắng cho bệnh tình của ông.

Sắc mặt của cha có vẻ tốt lên một chút, ông ấy nói chuyện vài câu, ân cần hỏi thăm cha mẹ của Mary, rồi bảo cô ấy xuống lầu chơi, ông có chuyện muốn nói với tôi.

Mary gật đầu, đưa Maggie xuống dưới.

Trước khi ra ngoài, tôi để ý thấy Maggie quay đầu lại, lạnh lùng nhìn cha tôi… ánh mắt đó làm tôi không khỏi rùng mình.

Hai người vừa đi, cha tôi liền bảo tôi đóng cửa lại.

Tôi đóng cửa xong, quay về bên giường, cha ôm tay tôi, nói với tôi, ‘Trong ngăn tủ có một khẩu súng!’

Tôi giật mình, ‘Lấy súng làm gì… Sao phải dùng súng?’

‘Lấy súng!’ Cha tôi đứng dậy, gấp gáp lết tới bên bàn làm việc, mở ngăn tủ đưa cho tôi hộp đạn, còn có giấy tờ của trang viên mà một gói tiền, ‘Cầm chỗ này để qua đêm, mang Mary rời khỏi đây, mau lên!’

Tôi cúi đầu nhìn nhìn… Hiển nhiên ông đã chuẩn bị rất lâu, dở khóc dở cười nói, ‘Baba, xảy ra chuyện gì?’

‘Đây vốn là cha giữ cho mình.’ Trong mắt cha tôi lộ vẻ thù địch, lấy ra một con dao nhọn, ‘Nhưng cha đã gần đất xa trời, con còn có vợ cùng nhau sống sót! Đi mau!’

‘Rốt cuộc là tại sao?’ Tôi nhịn không được hỏi, ‘Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Mọi người đâu? Tại sao trang viên lại khủng bố như vậy?’

Cha nhắm mắt đau khổ lắc đầu, ‘Con trai, con chỉ có hai con đường, rời khỏi đây, chạy thoát, còn không…’

‘Còn không thì sao?’ Tôi mờ mịt hỏi.

Sắc mặt cha tôi liền trở nên âm trầm, ‘Giết chết Maggie.’

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Dạ Kỳ Đàm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook