Vũ Dạ Kỳ Đàm

Quyển 9 - Chương 78

Nhĩ Nhã

21/08/2016

Mới sáng sớm, đại khái còn chưa tới bảy giờ…

“Lam Minh! Lam Minh!”

Lam Minh bị mấy tiếng kêu đánh thức, tối qua hắn ngồi chơi mạt chược với Bạch Lâu, Phong Tiểu Vũ và Sishir tới ba rưỡi sáng, mới ngủ được có mấy tiếng.

“Hả?” Lam Minh nhắm một mắt mở một mắt, phát hiện là Miêu Tiêu Bắc.

Miêu Tiêu Bắc mặc áo len màu đen, Cổ Lỗ Y ngồi trên vai hắn.

Lam Minh nhìn chiếc cổ trắng nõn của Miêu Tiêu Bắc, xương quai xanh nhờ vào áo len cổ thấp làm nó càng đẹp hơn, nhưng mà… lại không ăn được, cho nên ngủ tiếp vẫn lợi hơn!

Lam Minh xoay người vùi đầu vào chăn.

“Dậy đi!” Miêu Tiêu Bắc đẩy hắn.

Lam Minh không nhúc nhích.

Cổ Lỗ Y vỗ cánh bay ra sau lưng Lam Minh, đạp một cái vào mông hắn!

Lam Minh chậm rãi nhô đầu ra, xoa xoa mông, xoay đầu lại…

“Cục!” Cổ Lỗ Y kêu một tiếng bay ra sau Miêu Tiêu Bắc trốn, Lam Minh muốn đánh người.

“Dậy!” Miêu Tiêu Bắc nắm cánh tay hắn kéo ra, “Giúp tôi đi siêu thị đi.”

“Hả?” Lam Minh còn mê xoay đầu hỏi, “Siêu thị chín giờ mới mở mà…”

“Hôm nay có siêu thị mới khai trương, bảy giờ là mở rồi!” Miêu Tiêu Bắc đẩy hắn, “Có nhiều món giảm giá lắm, đi với tôi đi.”

“Cậu đi một mình đi, tôi không có gì muốn mua…”

Lam Minh cố gắng níu kéo cái giường.

“Tôi muốn mua đồ ăn vặt cho Cổ Lỗ Y, còn mua bột mì, trứng, sữa vs thịt bò nữa!” Miêu Tiêu Bắc tiếp tục đẩy, “Đi với tôi đi! Giúp tôi xách đồ.”

“Cậu kêu Khiết Liêu kìa!”

“Sáng sớm hắn đi theo Tiêu Hoa rồi!” Miêu Tiêu Bắc nhéo tai hắn, “Anh dậy đi!”

“Đa Mị đâu?”

“Đang giúp Phong Tiểu Vũ tập luyện!”

“Long Tước?”

“Chở Sishir đi học lớp khoa học kỹ thuật, hắn còn nhờ tôi mua sữa cho mấy con rồng con.”

“Còn Đao Tù…”

“Hắn làm bữa sáng cho Tiểu Ái sau đó còn giúp cô ấy tập thể dục nữa!” Miêu Tiêu Bắc ngồi xuống giường, túm cổ áo hắn lắc lắc, “Mau lên! Lát nữa bán hết bây giờ!”

“Haiz…” Lam Minh bất đắc dĩ thở dài, xoa xoa mắt, nhìn Miêu Tiêu Bắc.

Thật lâu sau, Lam Minh cười một tiếng, “Bắc Bắc, sau này cậu phải ngồi trên người tôi đẩy tới đẩy lui, nhớ rõ tối tắm xong đừng có mặc đồ lót… Ui da!”

Lam Minh còn chưa nói xong, Miêu Tiêu Bắc đã cầm cái gối đập vào mặt hắn, Cổ Lỗ Y cũng nhân cơ hội đạp Lam Minh mấy cái.

Mười phút sau, Lam Minh chải đầu xong, ra xe với Miêu Tiêu Bắc, lần này chạy chiếc xe Jeep.

Lam Minh nhìn trời, không biết Miêu Tiêu Bắc muốn mua bao nhiêu, mua có nhiều thì chắc cũng không đủ cho cả đám kia ăn một tháng, sức ăn của rồng con rất đáng sợ… Đương nhiên, bản thân hắn và Khiết Liêu cũng ăn rất nhiều.

Xe xuất phát về hướng siêu thị.

Cổ Lỗ Y vẫn ngồi trong túi y như thường ngày.

Hai người cùng nhau vào siêu thị.

Miêu Tiêu Bắc để Lam Minh đẩy hai chiếc xe. Một xe đựng sữa bột, một xe đựng bột mì.

Nhân viên siêu thị thấy hắn mua rất nhiều, còn tưởng hắn mở quán ăn tới mua nguyên liệu, liền cử mấy nhân viên giúp hắn đẩy xe.

Cuối cùng, Miêu Tiêu Bắc mua khoảng mười xe đồ ăn.

Nhân viên siêu thị trêu chọc, “Tiên sinh mở quán ăn? Nhiêu đây chắc đủ ăn một năm đi, đừng để lố hạn sử dụng nha.”

“Không.” Miêu Tiêu Bắc phất tay, “Nhiêu đây ăn chừng hai tháng là hết rồi.”

“Hả?” Mấy nhân viên há miệng nhìn Miêu Tiêu Bắc.

Miêu Tiêu Bắc cười nói, “Nhà chúng tôi có rất nhiều thùng cơm.”

Lam Minh đứng bên cạnh đỡ trán.

Lấy xong đồ, hai người đẩy xe ra tính tiền, quẹt thẻ trả tiền, Miêu Tiêu Bắc tính trước sẽ được rất nhiều lợi, vì hắn mua rất nhiều nên còn được tặng thêm mấy thùng dầu ăn.

Lam Minh và mấy nhân viên phụ đẩy xe xuống lầu, mở cốp sau, bỏ đồ vào bên trong.

Ban đầu mấy nhân viên còn nghĩ, Miêu Tiêu Bắc mua nhiều như vậy, chất lên xe chắc hẳn sẽ mất rất nhiều thời gian, không nghĩ Lam Minh lại nâng xe đẩy lên, đồ vật bên trong được bỏ vào mấy túi vải to, đổ thẳng mấy cái túi vào xe.

Bột mì hơn trăm cân, Lam Minh lại chỉ nhấc lên cái một…

Mấy nhân viên nhìn nhau, đều mắt to mắt nhỏ.

Mọi người đang ở bãi đậu xe chất đồ, cách đó không xa lại vang lên tiếng gây gổ.

Mấy nhân viên bán hàng tò mò bước qua, Miêu Tiêu Bắc cũng nhìn, ở bên kia đang có một nam một nữ đang cãi nhau.

Cô gái vừa khóc vừa nói, anh trai kia thì không biết làm sao.



“Ê, quản lý lại bị cô ngôi sao ruồng bỏ?” Mấy nhân viên nhỏ giọng nói thầm.

Miêu Tiêu Bắc nghe thấy từ ngôi sao, nhịn không được liếc mắt nhìn.

Nhìn tới nhìn lui, hắn hơi nhíu mày, nữ ngôi sao kia là ai hắn không nhận ra, nhưng quản lý… chính là bạn học thời trung học của hắn, mà còn vô cùng thân — Ngồi cùng bàn!

“Vương Thiên Hoa?!” Miêu Tiêu Bắc nhịn không được hỏi, lúc nói xong rồi mới thấy không phải lúc, bởi vì bọn họ đang cãi nhau, hắn gọi người ta có hơi kì kì.

Vương Thiên Hoa nghe thấy có người gọi liền xoay đầu nhìn, thấy Miêu Tiêu Bắc liền sửng sốt, lập tức vọt tới, hô to, “Tiêu Bắc!”

Miêu Tiêu Bắc cũng bước tới, hai người nhìn nhau, Vương Thiên Hoa kích động tới đỏ mặt, nắm bả vai Miêu Tiêu Bắc lắc lắc, “Tiêu Bắc, dạo này khỏe không? Lâu rồi không gặp cậu!”

“Ừ.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Còn cậu sao? Bác khỏe không?”

“Đều khỏe.” Vương Thiên Hoa sờ sờ đầu, “Sau khi lên đại học lại mất liên lạc, bà ấy rất nhớ cậu.”

Miêu Tiêu Bắc nói chuyện với Vương Thiên Hoa, Lam Minh bước tới, đứng phía sau Miêu Tiêu Bắc nhìn Vương Thiên Hoa.

“A, đây là…”

“Đồng nghiệp của tớ.” Miêu Tiêu Bắc cười.

“Cũng theo nghề múa?”

Vương Thiên Hoa đánh giá Lam Minh.

Lam Minh vừa định nói bắt quỷ, nhưng bụng bị Miêu Tiêu Bắc đánh một cái, hắn xoa bụng thầm oán — Dạo này Bắc Bắc bạo lực quá chừng!

“Tụi tớ mở một văn phòng.” Miêu Tiêu Bắc nói, “Cậu làm quản lý trong siêu thị này hả?”

“Ừ.” Vương Thiên Hoa nhìn chiếc xe đầy đồ ăn của Miêu Tiêu Bắc, “Cậu trả tiền hết rồi? Gặp nhau sớm chút là được rồi, tớ giảm giá cho cậu.”

“Lần sau đi!” Miêu Tiêu Bắc hớn hở, “Tháng sau tớ còn tới mua đồ.”

Vương Thiên Hoa thấy xe chất cả đống bao, còn chưa kịp hỏi Miêu Tiêu Bắc đã lên tiếng, “Nhà tớ có nhiều thùng cơm.”

“Hahaha.” Vương Thiên Hoa thoải mái cười to.

Lúc này, cô gái vừa mới cãi nhau với hắn bước qua, tò mò nhìn Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh.

“Tiểu Cầm, qua đây, đây là bạn hồi trung học của anh, Miêu Tiêu Bắc.” Vương Thiên Hoa kéo tay cô gái kia tới, giới thiệu, “Tiêu Bắc, đây là vị hôn thê của tớ, Tần Tiểu Cầm.”

“Xin chào.” Miêu Tiêu Bắc lễ phép chào hỏi.

Tần Tiểu Cầm nhìn Miêu Tiêu Bắc, “… Miêu Tiêu Bắc hả, tôi có biết.”

Miêu Tiêu Bắc có chút bất ngờ.

“Có phải anh rất thân với Phong Danh Vũ không?” Tần Tiểu Cầm hỏi, “Có phải cô ấy đang tìm diễn viên quay phim mới? Tôi diễn cũng được lắm.”

“Tiểu Cầm.” Vương Thiên Hoa có chút ngại ngùng, nói với Miêu Tiêu Bắc, “Đừng để ý, cô ấy là diễn viên.”

“Diễn viên sân khấu kịch hạng ba, diễn viên phụ của phim truyền hình cộng thêm người mẫu hạng ba.” Tần Tiểu Cầm nhún vai, “Bai~” Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh, uốn éo bỏ đi.

“Lên lầu vào phòng anh đợi, anh đi mua đồ ăn sáng cho em.” Vương Thiên Hoa có vẻ rất yêu thương người yêu của mình.

Chờ Tần Tiểu Cầm đi xa, Vương Thiên Hoa có chút ngại ngùng nói, “Tiểu Cầm là thanh mai trúc mã ở quê nhà.”

Miêu Tiêu Bắc nhớ lại, “Chính là Tiểu Cầm luôn viết thư cho cậu?!”

Trong lòng Miêu Tiêu Bắc nghĩ, hồi đó đọc thư có cảm giác thanh thuần, đáng yêu, còn bây giờ… Tuy nhìn không ra tốt xấu nhưng nhìn hơi giống con buôn.

“Tiểu Cầm chỉ thích diễn xuất nhưng không có cơ hội.” Vương Thiên Hoa giải thích với Miêu Tiêu Bắc, sợ hắn hiểu lầm rồi không thích cô.

Miêu Tiêu Bắc thấy Vương Thiên Hoa vẫn thành thật giống ngày xưa, cũng có chút bất đắc dĩ, vươn tay vỗ vỗ bả vai hắn, “Tôi hiểu rồi.” Nói xong, Miêu Tiêu Bắc đưa danh thiếp cho Vương Thiên Hoa, “Tớ ở chỗ này, có rảnh thì tới tìm, có số điện thoại nữa.”

“Nhất định, mấy hôm nữa tớ qua!”

“Ừ.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Tiểu Vũ mà gặp cậu chắc chắn rất vui!”

Vương Thiên Hoa nghe thấy Phong Tiểu Vũ càng vui hơn, còn nói thêm vài câu.

Mãi cho tới khi Lam Minh hết kiên nhẫn, leo lên xe nhìn Miêu Tiêu Bắc — Kem sắp tan hết rồi! Sữa chua sắp hư rồi! Bánh phô mai sắp chảy…

Miêu Tiêu Bắc mới tạm biệt Vương Thiên Hoa, leo lên xe, quay về EX.

“Bạn học cũ?”

Trên đường về, Lam Minh mở miệng hỏi.

“Đúng vậy.” Miêu Tiêu Bắc gật đầu, “Từ hồi trung học, cũng cỡ sáu năm rồi không gặp nhau, năm đó thi đại học, hắn học tài chính, tôi học múa, mỗi đứa một nơi, lúc trước là bạn rất thân.”

“À.” Lam Minh cười cười, thấp giọng nói, “Người bạn kia của cậu có thể có chút phiền phức.”

“Anh có ý gì?” Miêu Tiêu Bắc cả kinh, “Anh đừng có nói bậy nha, cậu ấy là anh em chí cốt của tôi đó!”

Lam Minh trầm mặc một lát, “Ừ… Phản chứng cũng không có gì đáng lo, bỏ đi, đừng để ý.”

Miêu Tiêu Bắc nghi hoặc nhìn hắn, “Có chuyện gì? Anh nói rõ đi!”

Lam Minh nhướn mày, “Nói chính xác, cậu bạn kia của cậu bị họa bì (*) bám thân.”

(*) trong “Liêu trai chí dị” có kể về một con quỷ mặc bộ da người, bộ da này có thể tháo ra vẽ màu lên. Ví với vẻ đẹp bên ngoài che giấu cái độc ác xấu xa bên trong.

“Họa bì?!” Miêu Tiêu Bắc đổ mồ hôi lạnh, “Ý anh là hôn thê của cậu ấy?”

Lam Minh khẽ thở dài, “Không phải hôn thê của hắn, có một người khác.”

“Anh nói rõ đi!” Miêu Tiêu Bắc sốt ruột.



“Hôn thê của hắn trông rất bình thường.” Lam Minh có vẻ không đành lòng lắm.

“Người đó là họa bì?”

“Người rất gần hắn.” Lam Minh nói, “Bắc Bắc, cậu có thấy bạn cậu đối xử với hôn thê đó quá tốt không, nhưng mà cô ta lại không xứng với sự đối xử đó?”

“Ừm.”

Miêu Tiêu Bắc im lặng một lúc mới gật đầu, “Cũng có chút.”

“Cái túi mà hôn thê cậu ta mang là hàng hiệu số lượng có hạn nhỉ?”

Miêu Tiêu Bắc liếc nhìn hắn, “Anh cũng để ý mấy cái này? Phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa nha.”

“Tôi nhận ra chiếc túi đó, Danh Vũ cũng có một cái, mấy cái túi của cổ đều rất quý.” Lam Minh nói tiếp, “Tôi còn biết cái đầm màu hồng phấn cô ta mặc, chất liệu cũng rất đặc biệt, mỹ phẩm cô ta xài cũng toàn hàng xa xỉ.”

“Ngôi sao mà.” Miêu Tiêu Bắc than một câu.

“Vừa rồi cậu không nghe cô ta nói sao? Hạng ba thôi.”

“Điều kiện gia đình Vương Thiên Hoa tốt lắm.” Miêu Tiêu Bắc nói, “Cha mở siêu thị, có chi nhánh khắp nơi, cậu ấy ở đây làm quản lý chắc là học làm ăn để thừa kế gia sản, cậu ấy còn là con trai duy nhất trong nhà, cho nên về vấn đề tiền chắc không thành vấn đề, nhưng tính tình rất thành thật… dễ bị hại.”

“Tần Tiểu Cầm chỉ là ngôi sao hạng ba, cô ta muốn nổi tiếng, mà Vương Thiên Hoa thì có tiền, sao lại không nhờ hắn nâng mình lên? Tùy tiện bỏ tiền ra quay vài bộ là được, hạng ba lên hạng hai chắc không thành vấn đề, cô gái này còn rất dễ nhìn.”

Miêu Tiêu Bắc nghe Lam Minh nói vậy, hắn cũng thấy kì lạ, nghĩ nghĩ, “Ý anh là, Tần Tiểu Cầm cố tình làm khó Thiên Hoa?”

“Biết rõ nhà bạn trai mở siêu thị, còn cố tình cãi nhau ở nơi nhân viên nhìn thấy, hơn nữa nghe giọng điệu của nhân viên, đây chắc chắn không phải lần đầu.” Lam Minh cười lạnh, “Mặt khác, ở trước mặt người đàn ông khác còn quá mức buông thả, thậm chí bạn cậu còn nghe lời cô ta răm rắp dù bị chính cô ta làm mất mặt… Bình thường lý do chỉ có một.”

“Là gì?”

“Hắn bị điên hoặc cô ta là yêu tinh.” Lam Minh làm mặt quỷ, “Đáng tiếc, dù hai lý do khác nhau thì kết quả cũng chỉ có một.”

Miêu Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, một lúc sau mới hỏi, “Anh thấy áy náy?”

“Chỉ là đoán thôi.” Lam Minh nhún vai, “Trên người Vương Thiên Hoa có khí bất chính, là từ trên thân thể người gần hắn nhất truyền qua.”

“Vậy có thể giúp cậu ấy không?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Cậu ấy là người tốt.”

“Bắc Bắc, cụ thể phải gặp ma vật gây nguy hiểm cho hắn mới được.” Lam Minh nghĩ, “Mấy ngày nữa chúng ta gặp hắn hỏi thử.”

“Ừ.” Miêu Tiêu Bắc đồng ý, nhưng trong lòng lại đầy mối tơ vò.

Xe dừng lại trước cửa EX.

Lam Minh phụ trách việc xách đồ vào trong, Miêu Tiêu bắc ôm Cổ Lỗ Y vào phòng khách.

Vừa mới bước chân vào, cảnh tượng trước mặt khiến Miêu Tiêu Bắc hoảng sợ.

“Có chuyện hả?” Nhìn bình hoa nằm dưới đất và ly thủy tinh bể nát, văng tứ tung, Miêu Tiêu Bắc kinh hãi hỏi.

Sphinx đang nằm trên sô pha ngủ gật, Long Tước thì đang quét dọn.

Tiêu Hoa còn đang xanh mặt ngồi xem sổ sách.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Miêu Tiêu Bắc nhỏ giọng hỏi Sishir.

“Khiết Liêu bùng nổ rồi.” Sishir đè thấp giọng nói.

“Tại sao?”

“Bởi vì hắn chưa có lớn, cố tình gây sự!”

Sishir còn chưa trả lời, Tiêu Hoa đã hầm hừ quát.

Sishir làm mặt quỷ với Miêu Tiêu Bắc — Tiêu Hoa giận lắm đó!

Lúc này, Lam Minh bước vào, “Long Tước, đồ ăn mua xong rồi đó.”

Long Tước liền chạy ra ngoài, “Tôi mang về cho tụi nhỏ.”

“Để tôi giúp.” Đao Tù đi theo.

Miêu Tiêu Bắc liếc nhìn Lam Minh, Lam Minh gật đầu, đi lên lầu.

Miêu Tiêu Bắc ngồi xuống bên cạnh Tiêu Hoa, hỏi, “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Tiêu Hoa thở phì phò kể lại chuyện xảy ra sáng nay.

Lam Minh gõ cửa phòng Khiết Liêu, mở cửa bước vào, Khiết Liêu đang nằm trên giường, vô tình nhìn trần nhà, trên bụng có hai con sói con đang vẫy đuôi.

“Sao vậy?” Lam Minh tựa vào cửa, hỏi.

Khiết Liêu bĩu môi, lầm bầm, “Đúng là bất chấp lý lẽ mà, con người!” Nói xong, hắn liền kể cho Lam Minh nghe chuyện xảy ra hôm nay.

Mười phút sau.

Lam Minh đứng trên cầu thang ngoắc tay gọi Miêu Tiêu Bắc.

Miêu Tiêu Bắc bước lên, hỏi, “Chuyện gì?”

“Giúp Khiết Liêu.” Lam Minh nhẹ nhàng nói.

“Tốt quá!” Miêu Tiêu Bắc vỗ tay một cái, “Tôi cũng thấy bọn họ có vấn đề, giúp thế nào?”

Lam Minh kéo hắn tới trước cửa phòng Khiết Liêu, “Tôi muốn dạy Khiết Liêu cách hôn.”

“Hả?” Miêu Tiêu Bắc mở to mắt nhìn Lam Minh.

“Cho nên cần cậu phối hợp!” Lam Minh còn nghiêm túc nói, “Vì bạn bè!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Dạ Kỳ Đàm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook